Chương 84 + 85
Chương 84: Đôi cánh bị gãy, giam cầm trong nhà tù 1
Thế Huân dẫn đầu đi vào biệt thự. Lộc Hàm nhìn vào biệt thự với ý vị sâu xa, sau đó nện những bước chân gian nan. Mỗi một bước đều khó khăn như vậy, nặng nề như thế. Nếu như có thể, cậu thật hi vọng không phải bước chân vào nơi này.
Dọc theo con đường này, Lộc Hàm cẩn thận nhìn căn biệt thự này, giống như đây là lần đầu tiên cậu chuyển vào nên xem xét kỹ như vậy. Thật sự tinh xảo, có vẻ tự nhiên, nhẹ nhõm, hưu nhàn, mộc mạc, giữa sân còn có đài phun nước, hồ bơi, hành lang gấp khúc kết hợp với nhau, hiện ra đời sống cách điệu của phong thổ nhân tình nông thông của nước Mỹ.
Phong cách lãng mạn cùng trang nghiêm, cửa chính cao to hòa cùng sảnh lớn, cửa sổ hình tròn cùng khúc cua lát đá, lộ hết vẻ cao sang quyền quý
Nhìn cảnh tượng huy hoàng - hoa lệ trước mắt, khóe miệng Lộc Hàm kéo ra nụ cười khổ. Tự giễu, nhìn xem, khí thế vẻ vang – đường hoàng cỡ nào. Đây chính là nhà tù khiến người ta hít thở không thông. Mặc cho mình thật sự có một đôi cánh chim, cũng rất khó bay khỏi nơi này, trên vách tường là lưới điện, xung quanh là tia hồng ngoại, trên vách tường là súng máy.
Lộc Hàm đi vào trong biệt thự. Đã nhìn thấy vẻ mặt lo âu của vú Trương nhìn cậu, bà đã đoán được, cuộc sống của cậu đã quá khổ rồi. Sau đó, cho vú Trương một ánh mắt yên tâm, ý bảo không phải lo lắng.
Lộc Hàm đi tới bên người Thế Huân, lần này cậu nhất định phải trở về làm Lộc Hàm, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn cậu trở về làm Lộc Hàm trươc kia.
Lộc Hàm cứ nhìn Thế Huân hút thuốc lá như vậy. Tư thế ngồi của anh lười biếng, đã sớm không giống với tức giận vừa nãy. Vẻ mặt lạnh lùng, làm cho người ta không đoán ra anh đang nghĩ gì.
Lộc Hàm nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"
Thế Huân khẽ nhấc tròng mắt đen lên, đôi mắt chim ưng giống như hố sâu, tròng mắt đen nguy hiểm nhìn chằm chằm Lộc Hàm.
"Còn nửa năm nữa, chỉ cần tôi kiên trì nửa năm này, tôi liền có thể tự do, bây giờ tôi đã không có gì có thể bị anh uy hiếp rồi, cho nên, Thế Huân, anh có thủ đoạn gì thì có thể dùng. Tôi – Lộc Hàm tuyệt không sợ." Lộc Hàm hướng về người đàn ông hệt như Satan nói, cậu ngầm bội phục tinh thần can đảm của mình.
Thế Huân liếc nhìn gương mặt quật cường của Lộc Hàm hơn mười giây. Sau đó, gương mặt tuấn tú - mị hoặc kéo ra đường cong. Ấy chính là cương quyết – hung ác nham hiểm.
"Tất cả đều nghe hết cho tôi, bắt đầu từ bây giờ không được gọi cậu ta là công tử, mà thân phận mới của cậu ta là, giúp việc." Lời nói của Thế Huân giống như là mặt trời mới mọc chờ màn đêm tiến cung. Hung hăng xuyên thấu tim cậu.
Không hổ danh, quả nhiên là Thế Huân, Satan trần gian. Khóe miệng Lộc Hàm kéo ra nụ cười cao ngạo tự tin, hướng về phía Thế Huân, khom người cúi chào thật sâu.
"Tiên sinh, tôi sẽ biểu hiện tốt, thật ra thì nói thật, thay vì ngủ bên cạnh ngài, chi bằng làm giúp việc như bây giờ." Cậu khiêu khích, cậu đã nói, nếu là trước kia, Lộc Hàm - cậu sẽ làm như vậy.
Thế Huân nghe thấy lời nói của Lộc Hàm, trong lòng nhất thời dời sông lấp biển, nhưng mà anh tận lực áp chế xuống. Đứng lên, đem Lộc Hàm kéo vào trong ngực, nâng cái cằm lanh lảnh của cậu lên, Lộc Hàm đau nhức, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng mà lại quật cường không để cho nó chảy xuống. Một đôi mắt trong veo như nước tức giận nhìn chăm chú vào Thế Huân, không có chút sợ hãi, hiện tại còn sợ gì anh nữa? Bạn tốt của mình bởi vì mình thất thân, người mà mình quan tâm nhất cũng không là chỗ để mình dựa vào. Cậu sợ hãi cái gì đây? .
Khóe miệng Thế Huân giương lên đường cong đẹp mắt. Ở bên tai cậu, nhẹ giọng hà hơi, nói: "Ai nói cậu lam giúp việc thì không cần làm công cụ ấm giường, tôi cũng không rảnh rỗi mà tiêu phí nhiều tiền bạc để mua một giúp việc. Cậu nói có phải không?"
Những lời này, giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh hung hăng đánh từ đầu đến chân của Lộc Hàn. Hô hấp của Lộc Hàm trở nên dồn dập. Thật lâu sau.
"Anh, anh có ý gì?"
Vẻ mặt Thế Huân đùa giỡn nhìn cô: "Chính là ý trên mặt chữ, Tiểu Dã Miêu của tôi thông minh như vậy, không phải không biết."
"Không cần, tôi không muốn."
Cánh tay đang nắm cằm cậu của Thế Huân càng dùng sức. Trầm giọng nói: "Tôi đã nói qua với cậu, ở trước mặt tôi, cậu vĩnh viễn không có quyền nói không. Hiện tại đi lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, đừng để cho tôi cảm thấy hơi thở của thằng đàn ông khác." Nói xong, liền ghét bỏ, bỏ rơi Lộc Hàm ở sau, tự nhiên đi lên lầu.
Bị buông ra, trong nháy mắt, cái cằm trắng noãn của Lộc Hàm ứ đọng máu, vú Trương nhìn mà đau lòng.
"Lộc Hàm, làm sao cậu lại trêu chọc thiếu gia. Vừa nãy, không nên nói nhiều, mà nên khóc." Mặt vú Trương đau lòng nhìn cậu con trai đáng thương trước mắt.
Lộc Hàm cắn môi dưới. "Không thể nào, đời này tôi cũng sẽ không nguyện ý khuất phục dưới chân của anh ta - Thế Huân, tôi tình nguyện chết."
Bên trong ánh mắt của Lộc Hàm có nhiều đau đớn. Đột nhiên cảm thấy một trận nôn khan.
"Nôn, nôn." Lộc Hàm nắm dạ dày cậu.
Vú Trương nhìn phản ứng của Lộc Hàm: "Lộc Hàm, làm sao vậy, có phải không thoải mái."
Lộc Hàm lắc đầu một cái. Mệt mỏi nói: "Không có, gần đây hơi buồn nôn, tôi đoán là có liên quan đến thời tiết, hình như ăn thứ gì đó bị hỏng thôi." (Còn mị thì lại nghĩ đến cái khác hay hơn =)))
Vẻ mặt vú Trương hoài nghi nhìn Lộc Hàm. Không phải là, mang thai chứ? Có nên nói với thiếu gia không?
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đi lên lầu, vú Trương than thở, lắc đầu "Nghiệp chướng."
Lộc Hàm vì chơi cả một ngày nên rất mệt mỏi. Dòng nước chảy ấm áp. Đem cả người cậu chảy vào bồn tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mái tóc vì ướt mà chảy xuống bồn tắm lớn, quả thực là một bức tranh mỹ nam trong bồn tắm.
Thế Huân đợi thật lâu cũng không trông thấy Lộc Hàm, ai biết vừa tiến vào đã nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng. Vật tượng trưng cho phái đã sớm bành trướng theo huyết mạch. Nhu cầu cấp bách cần dãn nở.
Thế Huân nhẹ nhàng nâng thân thể Lộc Hàm ra khỏi mặt nước, cảm giác lạnh lẽo bao phủ Lộc Hàm, nhíu nhíu mày, sau đó mở đôi mắt mông lung , nhìn thấy mình trần truồng bị Thế Huân đặt trong ngực. Cả kinh.
"A, Thế Huân, anh buông tôi ra. Thả tôi xuống. Ai cho anh tiến vào, đi ra ngoài"
Thế Huân nhíu lông mày, nhìn người không thành thật ở trong ngực. Giọng nói rõ ràng không vui. Lại thêm việc tối nay cậu thế nhưng giúp đỡ người kia, anh liền tức giận. Một tay ném Lộc Hàm lên trên giường.
"Nơi này, tất cả đều là của tôi, bao gồm cả cậu, cậu biết không, hiện tại, cậu nên làm nghĩa vụ của cậu rồi, cậu làm người có công dụng duy nhất." Thế Huân nhỏ giọng nói với cậu **. Một đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú vào thân thể xinh đẹp trên giường, yết hầu hơi mất tự nhiên mà chuyển động một chút, anh không thể không thừa nhận, thân thể của cậu đủ để cho mỗi người đàn ông điên cuồng vì cậu.
Lộc Hàm nắm chặt cái chăn và vạt áo bao quanh mình, cậu rõ ràng nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của anh ta từ từ **, rất nồng liệt, cậu không thể thừa nhận. Vẻ mặt này xinh đẹp như vậy.
"Không, không cần, đừng tới đây. Đừng chạm vào tôi." Lộc Hàm không thể không thừa nhận, giờ phút này cậu đang sợ, cậu sợ cậu sẽ bị chiếm đoạt tàn bạo. Yêu cầu không ngừng nghỉ. Nhiều đêm trước kia, nhắc nhở cậu sâu sắc.
Thế Huân hài lòng nhìn phản ứng của Lộc Hàm, khóe miệng kéo ra nụ cười đùa giỡn.
"Không cần, nếu để cho tôi nghe thấy cái chữ "Không" này." Dứt lời, cúi người bao trùm thân thể cậu
Chương 85: Đôi cánh bị gãy, giam cầm trong nhà tù 2
"Không cần, không. . . . . " Lời nói kháng cự kế tiếp còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền bị anh dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn lại. Anh thô bạo gặm cắn cánh môi cậu. Lộc Hàm cố sức phản kháng.
Thế Huân híp mắt lại, nhìn chằm chằm người nằm dưới người mình đang kịch liệt phản kháng, chút sức lực này đối với Thế Huân mà nói thì không đáng kể chút nào. Anh vẫn áp chế cái gáy của cậu, phòng ngừa cậu quay đầu lung tung, dùng sức mút thỏa thích vị ngọt trong miệng cậu. Mật dịch ngọt ngào mang theo mùi tanh của máu.
Lộc Hàm dùng sức chân muốn đá vào hạ vị của Thế Huân, nhưng anh giống như biết trước, đè chặt đôi chân đang đạp loạn của cậu.
Cảm thấy người phía dưới không có cách nào lộn xộn, lúc này mới rời khỏi đôi môi của cậu. Thế Huân dùng cánh tay khác, nhẹ nhàng vuốt ve lên cánh môi sưng đỏ vừa bị mình giày xéo qua, ngón tay thô – chai sần di động trên cánh môi mềm mại của cậu.
"Nói, người đàn ông kia là ai." Thật ra thì, cậu không nói thì Thế Huân cũng biết, ngay từ thời điểm Lãnh xuất hiện bên cạnh Lộc Hàm thì đã biết rồi, bởi vì bọn họ biết, giữa bọn họ có quá nhiều ân oán. Không phải một vài câu là có thể nói ra ngoài. Nếu không phải như vậy, thì Lộc Nhi của anh làm sao lại như vậy? Hiện tại, Lộc Hàm lại tới bên người, anh biết anh muốn làm cái gì sao?
Lộc Hàn nhìn vẻ mặt có chút đáng sợ của Thế Huân, muốn cố gắng thoát ra từ dưới người anh, nhưng chỉ uổng công vô ích mà thôi.
"A — —"
Thế Huân hung hăng nắm lấy cơ thể mềm mại của cậu. Một đôi mắt chim ưng di chuyển trên khuông mặt tươi cười. Một đôi tay không có ý tứ, chạy dọc theo vết sẹo lồi của cậu đi xuống dưới. Lộc Hàm cảm giác được anh muốn làm gì, gắt gao dùng sức kìm chặt hai chân, không muốn để lại chút khe hở nào, để cho anh thực hiện được ý đồ.
Thế Huân nhìn phản ứng của cậu, lạnh lùng giật giật khóe miệng, hình như đang cười cậu không biết tự lượng sức. Đầu gối Thế Huân nhẹ nhàng tách hai chân đang khép chặt của cậu ra.
Lộc Hàm nhìn Thế Huân, cảm thấy bàn tay to ấm áp kia đang chậm rãi đi xuống phía dưới. Cậu sợ. Thân thể hơi run rẩy.
"Không cần. Buông tôi ra." Cậu không muốn mở miệng cầu xin anh, cậu phải kiên cường, cậu sẽ không cầu xin anh.
Thế Huân nâng hai chân cậu lên cao, nhìn thấy vùng đất bí ẩn xinh đẹp. Trắng nõn - mềm mại, giống như không cẩn thận sẽ làm hỏng nó.
Lộc Hầm cảm thấy ánh mắt cực nóng của anh, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, xấu hổ, tại sao anh có thể dòm ngó chỗ tư mật của cậu như vậy chứ? Làm sao mà chịu nổi?
Cậu không cần, cậu không muốn bị sỉ nhục như vậy. Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Một ngón tay của Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại của cậu. Nhìn khuôn mặt thẹn thùng, dục hỏa trong mắt thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.
"A. Không." Lộc Hàm cảm giác được anh đang dùng ngón tay, đang dùng ngón tay, cậu hận không thể giết chết anh, hận không thể giết chết cậu.
Thế Huân dùng ngón tay giữa đưa vào trong cơ thể cậu. Phản ứng tự nhiên của Lộc Hàm đương nhiên là buộc chặt cơ thể. Trên trán Thế Huân đã thấm ra mồ hôi hột.
Hôn cái bụng phẳng lì của cậu, kỹ càng, nhưng đâu biết nơi này còn có một sinh mệnh mới. (Ồ =)))
Thế Huân hôn một đường lên trên, hôn lên nước mắt của cậu. Khẽ cắn lỗ tai của cậu, Lộc Hàm cắn chặt đôi môi không muốn tiếng rên rỉ thẹn thùng truyền ra từ trong miệng.
Thế Huân biết cậu ngấm ngầm chịu đựng. Tiếp tục trêu đùa cậu. "Bảo bối, em không cần chặt chẽ như vậy, một ngón tay mà cũng siết chặt như vậy. Thế thì"?
"Ưmh. . . . . ." Lộc Hàm cắn chặt đôi môi, biết chảy máu, nhưng cậu không để mình kêu thành tiếng. Cậu biết rõ, một ngón tay của anh đã biến thành hai ngón. Điều này khiến cho Lộc Hàm hơi đau, nhưng lại có chút khoái cảm. Khiến cậu xấu hổ và giận dữ không dứt. Cậu không thể.
Thế Huân tiếp tục ở bên tai cậu đầu độc nói: "Bảo bối, em xem, hai ngón tay cũng có thể làm cho em ** đấy."
Thế Huân bây giờ đang cực hạn khắc chế chính mình. Máu nóng trong người anh đã sớm sục sôi, hạ thân cao thẳng đang kêu gào, muốn anh mau chóng tiến vào cơ thể cậu.
Thế Huân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng khắc chế của cậu, nhất thời biến thành phẫn nộ, hai ngón tay hung ác dùng sức hướng vào trong, sau đó thản nhiên lui ra ngoài.
Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm giác thân thể bị rút sạch hơi sức. Trống rỗng như vậy.
Thế Huân nhìn cậu mị hoặc cười một tiếng, "Đừng nóng vội, tôi làm sao sẽ bỏ qua em đây?" Nói xong, liền nâng hai chân cậu lên, dùng tư thế xấu hổ tiến vào trong cơ thể cậu. Anh rõ ràng nhìn thấy chỗ anh và cô kết hợp, rõ ràng nhìn thấy nhịp điệu co rút kia. Đôi mắt chim ưng của Thế Huân đã sớm tràn đầy **. Giống như một con báo phát "tình", khiến anh không có cách nào dừng lại. Cho nên, chỉ có thể khắc chế chính mình không kêu gào lên.
Thế Huân nhìn thấy cậu cắn chặt môi, cũng thấy máu trào ra từ trong miệng cậu. Anh nắm chặt lấy cằm cậu.
"Ừ, a a" Tiếng rên rỉ từ trong miệng cậu vang lên. Lộc Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Thế Huân, xấu hổ và giận dữ nhìn anh, còn có hận.
Thế Huân mở đôi môi đang khép chặt của cậu Dễ dàng nhìn thấy giọt máu trên môi, liếm mút thỏa thích máu của cậu.
Gương mặt Thế Huân hưởng thụ, cứ thế liếm máu trong miệng cậu. Thế Huân hung hăng chuyển động. Mỗi một cái, đều đánh tới chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu.
"Ừ, ừ, a ừ" Lộc Hàm vừa giận vừa thẹn, thanh âm này vang lên từ trong miệng cậu sao? Cậu lưu lại nước mắt.
Thế Huân nếm thử vị mặn. Rời khỏi môi cậu, quả nhiên lại nhìn thấy đôi môi cậu lại cắn chặt vào nhau.
Thế Huân tức giận nhìn cô, động tác phía dưới một cái so với trước đều mãnh liệt hơn. Cậu sắp không kiên trì nổi. Anh muốn đánh bay linh hồn cậu rồi.
"Thân thể của cậu còn trung thành hơn so với cậu." Nói xong, Thế Huân đem dịch màu trắng trên "cây gậy" dính lên ngón tay quơ quơ trước mặt cậu.
Lộc Hàm liều mình cắn răng: "Thế Huân, sau khi anh xuống địa ngục, anh sẽ chết không tử tế. Tôi hận anh"
Thế Huân nghe thấy câu nói thẹn quá hóa giận của cậu, cười càng thêm mị hoặc, thay đổi tư thế. Càng thêm hưng phấn. Anh leo lên thân thể cậu. Túm lấy chân cậu, muốn giữ chặt trên giường. Đem nửa người trên của cậu đặt trên giường, hai tay nắm chặt hai chân cậu. Nâng cao, hung hăng đi vào.
Tư thế giống như trong xe, cánh môi cậu cắn đến tê dại. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, trong lúc xuyên qua ga trải giường màu trắng mà thấm máu. Chói mắt như vậy. Nhưng mà, cố gắng áp chế chính mình không phát ra thanh âm xấu hổ. Dùng sức đến mức chảy máu.
Đầu Thế Huân đã bị ** làm cho hôn mê, hơn nữa lại thêm sự phẫn nộ. Tối nay, anh càng hung hăng muốn cậu. Mỗi khi cậu muốn ngủ mê man, anh lại dùng phương pháp đơn giản khiến cậu tỉnh táo lại, không để cho cậu nhanh ngất xỉu, tốc độ của anh cùng sức lực càng mạnh mẽ hơn. Giống như không đem linh hồn anh lắp ráp lại thề không bỏ qua.
Rốt cuộc, ở lúc cậu không nhịn được tình yêu vô bờ của anh, nặng nề ngất đi. Lúc này Thế Huân mới thoả mãn, rời khỏi thân thể cậu. Vẫn chưa thỏa mãn, liếc mắt nhìn thân thể giống như con búp bê xinh đẹp bị hỏng nát, máu ứ đọng khắp người, chứng minh hành động điên cuồng của người đàn ông tối qua.
Xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa, toàn thân thỏa mãn **. Sau đó đổi một bộ quần áo, không nhìn Lộc Hàm một cái, liền sải bước rời đi.
Thời điểm Lộc Hàm tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối ngày hôm sau. Ước chừng cậu đã ngủ hai ngày, ngay cả tắm rửa cũng đều là người khác làm thay, cậu vừa mở mắt ra nhìn, không phải phòng của mình, ngược lại là phòng của Tiểu Linh, cũng đúng, hiện tại, dù sao ậu cũng là giúp việc rồi. Cậu khó khăn kéo chăn ra, tự giễu.
Au vẫn cố nhoi lên up nốt cho mọi người lấy may ngày kia au còn đi thi =)))
Xl mọi người nhiều lắm, năm nay au thi cấp 3 mà (còn kinh hơn thi ĐH nx ) mà au còn thi tận 4 trường nên ngày nào cx hục mặt vào sách vở ko ngóc nổi đầu lên :(((
Đến 10/6 au sẽ trở lại =))) Nhớ chờ nhá
Thông cảm cho au, yêu mọi người nhiều moah moah, chúc au thi tốt đi =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro