Chương 73
Chương 73: Người khách ngoài ý muốn đến nhà - Diệc Phàm
Gió nhẹ nhàng thổi qua
Thổi vào lòng em
Em vẫn đứng nơi đầu đường biệt ly đợi anh
Không có một câu ngăn lại
Không một lý do
Chỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gian
Hôm qua gặp nhau quá ngắn ngủi
Không dài như thiên trường địa cửu
Ngày mai của chúng ta còn quá xa
Không thể thay đổi hạnh phúc bên cạnh
Ngày ly biệt ơi!
Bầu trời xám xịt
Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em
Dùng tay xua tan
Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng
Không kìm nén được đau nhói trong lòng
Ngày mai của em
Là một ngày kia
Em mới có thể thôi nhung nhớ
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
Không có một câu ngăn lại
Không một lý do
Chỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gian
Hôm qua gặp nhau quá ngắn ngủi
Không dài như thiên trường địa cửu
Ngày mai của chúng ta còn quá xa
Không thể thay đổi hạnh phúc bên cạnh
Ngày ly biệt ơi!
Bầu trời xám xịt
Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em
Dùng tay xua tan
Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng
Không kìm nén được đau nhói trong lòng
Ngày mai của em
Là một ngày kia
Em mới có thể thôi nhung nhớ
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
Ngày ly biệt ơi!
Bầu trời xám xịt
Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em
Dùng tay xua tan
Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng
Không kìm nén được đau nhói trong lòng
Ngày mai của em
Là một ngày kia
Em mới có thể thôi nhớ nhung
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
Lộc Hàm thức dậy rất sơm, mặc dù tối qua trằn trọc mãi mới ngủ được. Nhưng một chút buồn ngủ cậu cũng không có. Thay một bộ quần áo, cậu đi đến ngồi lên chiếc xích đu. Tức giận nhìn mặt trời mọc. Lộc Hàm hát bài《 Biệt ly mùa thu 》
Cậu nhớ, thời gian mấy năm trước cách xa Diệc Phàm cũng là mùa thu. Cậu nhớ lại lời nói tối hôm qua của Diệc Phàm ở party. Trong lòng đau nhói. Tại sao anh lại nói những lời như vậy. Anh đã thay đổi, không còn là anh của trước đây. Bất luận là có phải hay không, thì cậu cũng không xứng với anh của trước đây nữa rồi. Điểm này có hiểu rõ.
Đột nhiên cảm thấy bả vai được sưởi ấm, vừa nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu của vú Trương. Lộc Hàm ngoảnh đầu lại, mỉm cười.
"Vú Trương, sao dậy sớm vậy."
"Ôi chao, tuổi tác đã cao, ngủ không nhiều." Vú Trương vừa xoa trán của mình vừa nói.
Lộc Hàm kéo bàn tay ấm áp của vú Trương qua, nắm chặt. Đem cái đầu nhỏ của mình nép vào trong lòng vú Trương.
"Vú Trương, bụng của bà rất nóng." Thật sự rất ấm áp.
"Ha ha, nha đầu ngốc" Nói xong, liền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cậu.
Thế Huân tắm xong, bước xuống lầu dưới thì nhìn thấy một màn này. Khóe môi giương lên. tạo thành đường cong dịu dàng.
"Công tử, chúng ta nên vào nhà ăn sáng rồi" Vú Trương mụ dịu dàng nói. Nhưng người ở trong ngực lại không có phản ứng gì. Lại cảm thấy người trong ngực hơi nghẹn ngào.
"Lộc Hàm, sao thế, tại sao lại khóc" Vú Trương đau lòng an ủi, nói.
Lộc Hàm nằm trong lòng vú Trương, bởi vì ở đó có mùi vị của mẹ.
Lộc Hàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thương tiếc cực hạn lên, "Vú Trương, tôi muốn mẹ. Cũng may còn có bà bên cạnh tôi."
Vú Trương nghe xong cười khẽ. "Thì ra là Lộc Hàm đang nhớ nhà sao. Lộc Hàm có phải cũng giống như người ta, muốn về nhà ngủ mấy ngày sao."
Lộc Hàm cứ gật gật đầu. "Cha mẹ đã xuất viện, nhưng đã lâu rồi tôi chưa được gặp họ. Mặc dù thỉnh thoảng có gọi điện về nhà, nhưng tôi vẫn rất muốn ôm mẹ ngủ. Còn cha thì đọc báo. Những ngày tháng như thế càng lúc càng cách xa tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc càng ngày càng xa vời."
Vú Trương nhìn cậu, thấy ánh mắt trong suốt đầy rầu rĩ - u buồn.
" Lộc công tử, cậu đã muốn trở về, vậy thì nói qua với thiếu gia, xậu thấy có được hay không?"
Lộc Hàm nghe thấy có thể trở về nhà gặp cha mẹ, khuôn mặt khóc như mưa lộ ra tươi cười. "Có được không?"
Nhưng mà nghĩ một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lập tức xụ xuống.
"Nhưng mà, anh ta sẽ không thể nào thả tôi đi. Tôi cũng chỉ giống như con chim Hoàng Yến được anh ta nuôi trong lồng xa hoa mà thôi. Không thể thả tôi đi đâu."
Vú Trương vỗ nhẹ lên lưng Lộc Hàm, cúi xuống nói thầm bên tai cậu, đầu tiên là nhíu mày, sau cùng là chợt gật đầu. . . . . ."A, vú Trương, bà thật thông minh nha. Vậy cứ làm như vậy đi, nhưng bà nhất định phải giúp tôi đấy!"
Vú Trương cưng chìu vuốt ve gương mặt Lộc Hàm, dùng giọng nói kiên định trả lời: "Yên tâm, vú Trương nhất định sẽ giúp cậu về nhà thăm cha mẹ."
Phòng khách, trên bàn ăn — —
Gương mặt đau khổ của Lộc Hàm, một đôi mắt to vô hồn nhìn chằm chằm bữa tiệc thịt cá lớn trên bàn cơm. Ở trong lòng đau khổ lẩm bẩm: "Không được chảy nước miếng, nhất định phải nhịn. Vượt qua cửa ai này là có thể về nhà ăn thịt kho tàu, thịt viên hạng nhất. Nhất định phải nhịn."
Thế Huân một lần ăn một lần nhìn tờ báo trong tay. Ngẩng đầu lên, thấy cậu không có phản ứng gì, cũng không ăn cái gì. Lông mày nhíu lại. Giọng điệu không nóng không lạnh.
"Sao thế? Không có khẩu vị?"
Đợi lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, đặt tờ báo trong tay xuống, cứ thế nhìn chằm chằm Lộc Hàm. Giống như muốn từ trong ánh mắt cậu đọc ra cái gì đó.
Lộc Hàm biết hắn đang nhìn chằm chằm cậu, trong lòng cực kỳ căng thẳng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh. Vẻ mặt không di động, ánh mắt trống rỗng.
"Vú Trương"
"Thiếu gia, có việc gì à?" Vú Trương đi tới giữa bàn ăn, nhìn Thế Huân.
Thế Huân vẫn cứ nhìn chằm chằm Lộc Hàm. Vú Trương nghiễm nhiên hiểu là có ý gì. Bước tới bên cạnh Thế Huân, nói nhỏ mấy câu.
Ngay sau đó, chân mày nhăn nhíu chặt. "Gọi điện thoại, bảo bác sỹ đến đây."
"Dạ." Khóe miệng vú Trương lúc rời đi còn mang theo nụ cười như ý.
Phòng ngủ — —
Bác sỹ kiểm tra đơn giản một lượt. Như có điều suy nghĩ nhìn Lộc Hàm.
"Chuyện gì vậy?" Thế Huân dựa người vào cửa, nhàn nhạt mở miệng.
Bác sỹ cung kính bước tới bên cạnh Thế Huân, nhẹ giọng nói.
"Thiếu gia, là bệnh kén ăn."
"Bệnh kén ăn?" Ánh mắt Phàm Ngự sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào gương mặt Lộc Hàm.
"Tại sao là bệnh kén ăn?"
"Là do uất ức cộng thêm nhớ nhung quá độ." Lúc nói vẫn không quên liếc mắt nhìn vú Trương ở phía sau.
"Nhớ nhung?" Dứt lời, gương mặt lạnh băng hiện lên vẻ hung ác - tàn nhẫn. Hắn cho rằng đó là vì nhớ nhung Diệc Phàm mới có thể như vậy.
Vú Trương thấy tình huống không đúng, liền vội vàng tiến lên. "Sáng nay, Lộc công tử luôn nói muốn gặp cha mẹ."
Nghe thấy lời giải thích rõ ràng của vú Trương, gương mặt mưa to gió lớn kia mới từ từ bình tĩnh lại.
Nhìn cậu một lúc lâu. Xoay người xuống lầu, "Vú Trương, đưa cậu ấy về nhà ở một ngày."
Vú Trương thấy bóng dáng của Phàm Ngự biến mất ở khúc cua, hướng về phía bác sỹ nói: "Lão Vương, thật cám ơn ông"
Lão Vương đẩy đẩy cái kính, liếc mắt nhìn cậu con trai nằm trên giường. "Cậu con trai này là Tuyết Nhi?"
Vú Trương liền vội vàng lắc đầu. "Chỉ là hình dáng giống nhau mà thôi. Cậu ấy không phải. Chỉ là, như đã nói qua, cám ơn ông giúp tôi nói dối chuyện này, nếu không có ông thì không được."
"Ôi trời, giữa bà và tôi còn phải nói cám ơn cái gì. Tôi đi trước đây." Nói xong, cũng rời khỏi căn phòng.
Vú Trương đi tới trước giường, "Lộc Hàm, mọi người đã đi hết rồi, thiếu gia nói cậu có thể trở về nhà ở một đêm."
Người trên giường vừa nghe thấy có thể trở về nhà vội vàng mở to hai mắt, ngồi dậy.
"Vậy sao? Có thật không? Vú Trương, cám ơn bà. Cám ơn bà!" Dứt lời, liền kích động ôm lấy vú Trương.
Nhưng không có ai biết, bên trong thư phòng, có một đôi mắt sắc ben như chim ưng đang nhìn chăm chú vào màn ảnh, khóe miêng cong lên. Tuấn mỹ mà lại mê hoặc.
Phàm Ngự lắc lắc ly rượu, nhìn căn phòng của hai người.
"Thủ đoạn thật sự là quá ngu ngốc, còn non lắm." Nói xong, ngửa đầu ra trút rượu đỏ vào miệng. Ánh nắng mặt trời chiếc lên thân thể cao lớn - tuấn lãng, sao mà chói mắt đến thế! Một đôi mắt thâm thúy cương quyết, tròng mắt đen trở nên u tối. Giống như hồ nước sâu không nhìn thấy đáy. Không bao giờ tồn tại.
Lầu dưới — —
Lộc Hàm đã chuẩn bị rất tốt để về thăm cha mẹ, vừa nghĩ đến mình có thể lập tức nhìn thấy cha mẹ, trong lòng hưng phấn không thôi. Giờ phút này, cậu giống như đứa bé được tặng kẹo. Cậu như vậy, dịu dàng lại thêm phần hoạt bát ngây thơ. Ở trong mắt người khác, cậu vĩnh viễn tự cho là thanh cao. An tĩnh như vậy. Nhưng cuối cùng cũng giống như một đứa trẻ trốn vào trong lòng mẹ.
Cái gì cậu cũng không cầm theo, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, mục đích là không muốn làm cho cha mẹ hoài nghi. Cậu đứng ở cửa, chờ vú Trương, trước khi đi cậu vẫn muốn nói cám ơn bà lần nữa. Bà giống như người mẹ hiền từ.
"Tiểu thư, vừa nãy thiếu gia có nói sẽ bảo tài xế đưa cậu về." Vú Trương tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cừng chiều nói giống như đó là con của bà vậy.
"Vú Trương, không cần đâu, tự tôi có thể về, đừng làm phiền chú Mã." Lộc Hàm khéo léo từ chối. Nhưng, Thế Huân giống như đoán biết trước cậu sẽ nói như vậy.
"Lộc Hàm, thiếu gia còn nói, nếu cậu không muốn tài xế đưa về vậy thì đừng về nữa. Ngoan, để lão Mã đưa con về. Tự con đi, ta cũng không yên tâm." Vú Trương nhìn Lộc Hàm nói.
Lộc Hàm cũng không đành lòng cự tuyệt, cậu cũng không muốn không được về nhà, tất cả là do hắn.
"Vậy cũng được, vú Trương, tôi về đây. Chăm sóc mình thật tốt nha!" Đôi mắt to trong suốt của Lộc Hàm biến thành mơ màng. Từ từ hiện lên sương mù.
"Ai ui, một đêm thôi mà, cũng không phải là không gặp." Nhưng ai biết, một tháng qua, mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng cũng không gặp.
"Tôi đi đây, bà phải bảo trọng." Nói xong, liền lưu luyến rời khỏi biệt thự. Bà giống như một người mẹ yêu thương cậu, từ tận đáy lòng cạu tôn kính bà.
Vú Trương nhìn theo bóng dáng trong trẻo - đáng yêu kia, khuôn mặt già theo năm tháng có chút luyến tiếc nở nụ cười thản nhiên.
Trên lầu, Thế Huân cầm ly rượu, vẫn buông thả không quyết. Lạnh lùng – kiêu ngạo. Chẳng qua là khi đó trên mặt hắn xuất hiện tâm tình phức tạp. Sở dĩ để cho cậu về nhà là không muốn cậu tiếp tục kháng cự, bị thương tổn như vậy sau này lúc cậu yếu ớt nhất, hắn liền có cơ hội chiếm lấy tâm tư đó, lúc mới bắt đầu đơn giản chỉ là đoạt lấy, nhưng mà cậu đối với hắn lạnh nhạt, đã khơi lên cuồng ngạo chinh phục của người đàn ông. Hắn không chỉ muốn có con người cạu, mà còn muốn có được trái tim cậu. Tất cả những người phụ nữ khác đều vâng dạ nghe theo, cũng chỉ có mình cậu là người dám chống lại. Không coi cậu là quan trọng. Nên còn làm tổn hại lòng tự trọng của cao thủ săn mồi như hắn – Thế Huân.
Bên trong xe, Lộc Hàm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, bây giờ cậu cực kỳ hưng phấn. Cậu lập tức sẽ được về nhà, cậu thật vui mừng. Cầm lên điện thoại trong túi, liền gọi.
Đô - đô - đô — —
"A lô" Trong điện thoại truyền đến thanh âm dịu dàng của mẹ.
"A lô, mẹ, là con, một lúc nữa con sẽ về nhà, hiếm khí hôm nay trường cho nghỉ, con trở về nhà với cha mẹ."
"Lộc Hàm à, con trở về nhà sao, muốn ăn cái gì để mẹ làm cho con. Lúc nào thì về đến nhà?" Nghe con trai nói sắp về, mẹ Lộc kích động không thôi, dù sao đã mấy tháng không có nhìn thấy con trai rồi.
Nghe thấy giọng nói có chút nức nở kích động của mẹ, giờ phút này, trái tim của Lộc Hàm cũng được sưởi ấm. Thật thỏa mãn. Tình thân chiếm lấy, bao trùm tất cả.
"Dạ, khoảng ba mười phút nữa, mẹ, con muốn ăn món sở trường của mẹ, món thịt kho tàu á..., thịt viên. Cá chần nước sôi, con đều muốn ăn." Giờ phút này, cậu thật sự rất hạnh phúc, cũng cảm thấy thật thỏa mãn, nếu như ngày nào cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy.
"Vậy sao, mẹ đi chuẩn bị chút. Trở về, con nhất định sẽ nhìn thấy món ăn yêu thích nhất."
"Dạ."
Nói xong, cúp điện thoại, nhìn vào điện thoại, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc thật lâu cũng không thu hồi. Cứ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động nhìn. Ở ghế lái, lão Mã nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cậu.
"Lộc công tử, tình cảm giữa cậu và cha mẹ rất tốt nhé?" Lão Mã nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lộc Hàm vẫn ngẩn người nhìn điện thoại di động, cười hỏi.
"Ừ, đúng vậy, cha mẹ là người hiểu tôi nhất." Dứt lời, liền cười vui vẻ - hạnh phúc.
Nhìn thấy hạnh phúc Lộc Hàm như vậy, cùng thái độ trầm ổn – an tĩnh thường ngày của cậu khác nhau, bây giờ cậu mới giống cậu con trai 18 tuổi nên có. Thích lệ thuộc vào cha mẹ của mình, thích núp trong lồng ngực cha mẹ làm nũng. Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của cậu, lão Mã cũng cười theo.
Lộc Hàm nhìn vào kính chiếu hậu thấy lão Mã trong đó, mở miệng nói.
"Chú Mã, lúc chú cười tôi thấy chú đẹp trai hơn đó. Bình thường nên cười nhiều một chút, mặt mày không cần lúc nào cũng nghiêm túc như thế."
"Khụ - khụ" Lão Mã lúng túng ho khan. Sau đó liền chuyên tâm lái xe, khôi phục vẻ mặt trước đó.
Lộc Hàm trợn to hai mắt, trong lòng không ngừng nói thầm "Thật đúng là chủ tớ tình thâm, vẻ mặt cũng giống nhau, sao – 'thúi' - thế - chứ" dĩ nhiên, cậu sẽ không ngốc đến mức nói ra.
Rất nhanh, một chiếc Maybach màu đen dừng trước một trung cư cũ nát.
"Chú Mã, tôi đi đây. Lái xe cẩn thận." "ầm" — — đóng cửa xe, liền chạy nhanh vào trong trung cư.
Thùng thùng - thùng thùng — —
Cách cánh cửa dày, truyền đến âm thanh tiếng gõ cửa.
"Đợi chút — —"
Rắc rắc — —
Nhìn thấy mẹ đang đeo tạp dề, không nói hai lời liền ôm thật chặt mẹ của mình, cái đầu nhỏ rúc vào trong ngực mẹ, tham lam hấp thụ hương vị tình thương của mẹ.
Mẹ Lộc cưng chìu vỗ vỗ sau lưng Lộc Hàm.
"Được rồi, mau buông mẹ ra, trong nồi đang nấu cá đó?" Mẹ Lộc nở nụ cười nhìn con trai. Hơn một tháng không thấy, con trai bà hình như gầy đi rồi?
"Không cần, ôm một lúc thôi mà!" Thời gian dài bao lâu? Bao lâu rồi cậu không được ở trong ngực mẹ nũng nịu rồi? Lần trước ba mẹ đi công tác cũng không. Lúc này, cậu muốn hảo hảo làm nũng.
"Ha ha, tiểu tử ngốc, buông ra, trong nhà còn có khách đấy?" Mẹ Lộc hiền lành nhìn con trai núp ở trong ngực mình nũng nịu, bất đắc dĩ nói.
Lộc Hàm nghe mẹ nói vậy, ngẩng đầu lên, ngước khuôn mặt tươi cười.
"Khách? Ai vậy mẹ?" Nói xong, liền nhìn quanh phòng khách.
Ầm — —
Giờ khắc này, tim đập không tần suất. Sắp hít thở không thông. Hắn? Tại sao hắn lại ở đây?
Không sai, chính là người đàn ông hung ác làm nhục cô trong party đính hôn. Diệc Phàm.
Mẹ Lộc nhìn phản ứng của con gái mình coi đó là bị dọa đến giật mình mà thôi. Bà quả thật cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Diệc Phàm sẽ tới đây.
Mẹ Lộc lôi kéo con trai đến trước sofa. "Diệ Phàm, Lộc Hàm đã về rồi, để cho nó ngồi chơi với cháu, cô vào phòng bếp nấu nốt món cá đang đun dở chưa xong. " Nói xong, vẻ mặt đầy ý cười tiến vào phòng bếp.
Lộc Hàm nhìn Diệc Phàm, Diệc Phàm cũng nhìn cậu như vậy. Cuối cùng sau khi ổn định lại cảm xúc, cậu chậm rãi ngồi xuống.
"Sao lại tới đây?" Giọng nói của cậu rất lạnh nhạt, không nóng không lạnh. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Diệc Phảm nhìn gương mặt có chút tái nhợt của cậu. Đã rất lâu rồi, anh cũng chưa nhìn qua gương mặt này.
"Muốn tới đây thăm bác trai bác gái, thấy bác nói em đang về, nên nán lại một chút."
Lộc Hàm quay đầu lại nhìn anh, mấy năm qua, cậu mong đợi anh trở về đến cỡ nào, mong đợi vòng ôm của anh biết bao nhiêu. Nhưng mà bây giờ, ngay cả tưởng tượng cũng cảm thấy xa xỉ. Khóe miệng không khỏi tự giễu, cười khổ.
Vậy mà cũng chưa có ai nói gì? Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy. Thật sự có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà bây giờ lại không biết nên nói cái gì trước. Bởi vì hai người bọn họ, vô luận là ai cũng không còn tư cách nữa rồi.
Anh vẫn giống như ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc. Một đôi mắt thâm tình. Lông mày anh tuấn. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng mím chặt. Song những điều đó cũng không dạt bỏ đi được sự thật là anh đã có vị hôn thê, không phải sao?
"Anh có vẻ như chưa từng thay đổi nhỉ?" Rốt cuộc cậu cũng không chịu nổi cái cảm giác im lặng này, tức giận mở miệng nói.
Diệc Phàm cứ tiếp tục nhìn cậu chăm chú như cũ, cậu đẹp hơn, không giống như đứa trẻ hoạt bát đáng yêu nữa, mà trở nên bắt mắt, bình tĩnh, dịu dàng ít nói. Con ngươi đen như mực kia lại lộ vẻ ưu thương, còn tản ra nhàn nhạt bi ai.
"Ừ, đúng vậy. Anh không thay đổi?" Anh vẫn nhìn cậu.
Từ trong phòng bếp đi ra, mẹ Lộc nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sofa đang nhìn nhau, len lén cười cười. Sau đó phá vỡ bầu không khí này.
"Món ăn đã xong hết rồi, đợi ba Lộc trở lại rồi cùng ăn nhé!" Dứt lời, món ăn cuối cùng cũng được đặt ở trên bàn ăn dài.
Lộc Hàm chỉ nhàn nhạt nói một câu. "Ăn cơm thôi" đã hướng bàn ăn đi tới. Lúc này, ba Lộc cũng tan làm về. Thấy trong nhà có nhiều người, quan sát kỹ. Liền cười ha ha.
"Ơ, đây không phải là Phàm tiểu tử sao? Trở về lúc nào thế." Ba Lộc vỗ bả vai Diệc Phàm, nói.
Nhìn thấy ba Lộc trở lại, Diệc Phàm liền vội vàng đứng lên. "Bác trai, bác có khỏe không?"
"Ha ha, tốt, chúng ta rất tốt, ăn cơm trước, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Nói xong, liền cười to, nắm bả vai Diệc Phàm đi về phía bàn ăn.
Trên bàn ăn, Lộc Hàm nhìn thấy trước mắt toàn là những món mình thích ăn, đã cảm thấy có khẩu vị rồi. Chỉ là bỗng chốc, cậu không có gắp vào bát mình.
"Phàm tiểu tử, lần này trở về còn đi nữa không?" Ba Lộc vừa uống hớp rượu trắng vừa hỏi.
"Không ạ, lần này cháu không đi nữa." Diệc Phàm cũng nhấp một ngụm. Sau đó đặt xuống.
Mẹ Lộc nhìn Diệc Phàm, vô tình mở miệng hỏi. "Vậy lần này, có phải sẽ cùng Lộc Hàm kết giao?"
Lạch cạch — —
Đôi đũa trên tay Lộc Hàm rơi xuống mặt đất. Đánh vỡ bầu không khí. Mẹ Lộc nhìn con trai, bộ dạng hình như có tâm sự. Thay con lấy một đôi mới. Lo lắng gặng hỏi.
"Lộc Hàm à, có phải do ở trường mới không thích ứng được, phòng ngủ không quen, quan trọng là Ngô tổng coi trọng đưa con đến công ty làm việc. Nhìn xem, Lộc Hàm nhà mình mệt mỏi thế kia."
Ba Lộc thấy con trai có chút tiều tụy, cũng mở miệng: "Ôi giời, mẹ đứa trẻ, công ty trọn trúng con trai chúng ta là vì con trai mình ưu tú nhất trong đám học sinh đó. Huống chi, nếu không phải con trai chúng ta tài năng thì chúng ta đâu kiếm được một trăm vạn viện phí để phẫu thuật chứ!"
Nghe đến đó, Diệc Phàm không nhịn được mở miệng hỏi ba Lộc. "Bác trai, một trăm vạn gì vậy, cái gì mà tiền thuốc men?"
Ba Lộc đặt đôi đũa xuống, nhìn Diệc Phàm có chút men say nói.
"À, lần trước hai bác xảy ra tai nạn xe, cần một trăm vạn, chính là Ngô tổng chi trả toàn bộ, còn tìm bác sỹ giỏi chăm sóc cho hai bác. Nói là sẽ trả tiền lương cho Lộc Hàm khi đến làm ở công ty của họ, còn nói là muốn để cho Lộc Hàm học lên cao nhưng hơi xa nhà."
Câu nói này, khiến đầu óc Diệc Phàm nhất thời không thể bình tĩnh được, trở nên trống rỗng. Trong đầu chỉ lặp lại hình ảnh ở nhà hàng, cùng hành động ngày đó của mình ở toilet. Anh áy náy nhìn Lộc Hàm, còn cậu trước sau như một chỉ nhìn chằm chằm vào bát cơm, giống như mọi người không phải đang nói đến cậu.
"Lộc Hàm, chuyện là như thế này sao?" Thật lâu sau, anh mới nói ra được một câu.
Theo Thế Huân học xa, ánh mắt này là sao, thương hại? Còn có gì nữa? Thật sự là châm chọc?
Đúng lúc này, điện thoại của Lộc Hàm vang lên. Ông ông — — rung động.
Liếc mắt nhìn cái tên trên màn hình, Huân. Lộc Hàm liền vội vàng đứng lên, đi vào toilet.
Cố gắng hô hấp bình thường, Lộc Hàm mới nhận điện thoại.
"A lô"
"Đang làm gì?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn u ám, nhưng lại mê hoặc.
"Ăn cơm" Nói xong, Lộc Hàm bắt đầu khẩn trương. Nếu như để anh biết được sự thật, hậu quả cậu cũng không dám tưởng tượng.
"Cùng người nhà?"
"Ừ"
Cứ như vậy, hai người ngưng nói chuyện. Cho đến — —
"Bảo bối, trộm người trộm được trong nhà, tôi nên nói em quá lớn mật rồi, hay là em không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo và trừng phạt của tôi đây?"
Lộc Hàm mở to hai mắt khi nghe câu nói của Thế Huân, rất rõ ràng, anh ta biết rồi. Bây giờ phải làm thế nào, nếu như anh ta đi lên, cậu phải giải thích thế nào đây?
"Một phút. Tôi đợi em ở dưới lầu." Dứt lời, trực tiếp cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại tói om, nghe cũng biết anh ta đang tức giận, nhưng mà càng như vậy cậu càng sợ hãi - khẩn trương. Đây chính là sự dịu dàng trước mưa to gió lớn.
"Cha mẹ, trường học đột nhiên có việc gấp, con phải về ngay." Không đợi ai trả lời, cậu đã biến mất khỏi căn phòng rồi.
Diệc Ph chú ý tới vẻ mặt hốt hoảng của cậu, liền vội vàng đứng lên, đi theo sau.
"Bác trai bác gái, con xin phép đi xem thế nào."
Chạy đến cửa cầu thang, lần nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh dương, vừa muốn tiến lên, liền bị một đôi có lực kéo lại.
~ ~ ~ ~ ~ ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro