Chương 70
Chương 70: Phản kháng lại
Rốt cuộc phát tiết chính mình xong, Thế Huân nhận được khoan khoái, xoay nhẹ sang nhìn thân thể lạnh lẽo của Lộc Hàm. Nhìn gò má trắng bệch như tờ giấy, cùng với đôi môi bị cắn rách, có vài vệt máu li ti. Lòng của Thế Huân bị chặt nhéo lại với nhau. Hắn lại mất khống chế. Đối với người, hắn luôn là dễ dàng mất khống chế.
Một đôi bàn tay đau lòng vuốt ve gương mặt không có chút huyết sắc của cậu. Choàng lên người bộ âu phục, quấn quanh cơ thể cậu.
Tại biệt thự của Thế Huân
Lộc Hàm nằm trên giường lớn mềm mại trong phòng Thế Huân. Đầu giường chạm khắc màu đỏ. Cao quý mà thanh nhã.
"A, không cần, cầu xin đừng" Lộc Hàm thét chói tai rồi tỉnh lại, đầy đầu mồ hôi lạnh. Mở to mắt, nắm chặt cái chăn, nhìn một chút thấy bản thân mặc đồ ngủ, từ từ đảo mắt nhìn xung quanh, quen thuộc như vậy, nhưng lại không phải gian phòng của cậu.
Rắc rắc ——
"Tỉnh" Là hắn, cái thanh âm này luôn nhắc cậu nhớ đến hắn. Trầm thấp lại khàn khàn, như âm thanh ma quỷ, làm người khác bị hủy hoại.
Toàn thân Thế Huân mặc quần áo thể thao màu trắng đơn giản, có vẻ lãnh đạm lại thoải mái, nhưng Lộc Hàm làm gì có thời gian thưởng thức. Hắn bưng một bát cháo, chầm chậm tiến lại gần cậu.
Lôc Hàm thấy hắn đi về phía mình, ôm chặt người, phẫn nộ - sợ hãi lùi về phía sau, mãi cho đến khi không còn chỗ có thể lùi nữa.
Thế Huân ngồi bên giường, nhìn thấy Lộc Hàm sợ hãi hắn, bất đắc dĩ thở dài.
"Ngoan. Húp một chút cháo." Nói xong bắt đầu kéo Lộc Hàm.
"A - - a - -" Toàn thân Lộc Hàm run rẩy, hét lên, "Đừng - - đừng tới - - đừng tới đây, tránh ra."
Lộc Hàm dùng hết sức đẩy hắn ra, ngã nhào xuống sàn nhà.
Thế Huân muốn tiến lên trấn an cậu, nhưng không nghĩ tới cậu ngược lại dùng hết sức phản kháng.
Lộc Hàm ôm chặt ga trải giường, lăn vào góc phòng, đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn Thế Huân. Chỉ sợ hắn tới đây.
PhàmNgự thấy bộ dạng như vậy của cậu đau lòng không thôi. Muốn đi qua bế cậu lên giường.
Lộc Hàm nhìn thấy Thế Huân đang tiến lại gần, kịch liệt phản kháng, nói.
"Ác ma, ma quỷ, không được, không được tới đây."
Thế Huân kinh hãi - sững sờ một chút.
"Thiếu gia, đủ rồi." Vú Trương đã đi vào rồi, nhìn Lộc Hàm cuộn tròn trong chăn, ngồi trong góc phòng đau lòng không thôi.
Thế Huân liếc mắt nhìn vú Trương, sau đó lại chuyển ánh mắt sang nhìn Lộc Hàm.
"Thiếu gia, lần này cậu cũng hơi quá đáng, Lộc công tử, *** cậu ấy bị xé rách. Rất nghiêm trọng." Vú Trương nhìn thiếu gia, bất đắc dĩ nói.
Thế Huân nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn - dễ vỡ trong góc phòng, trong lòng giống như bị đạn bắn vậy.
"Tôi, tôi không cố ý."
Vú Trương rất dễ nhận thấy, lấy làm kinh hãi. Nhìn thiếu gia, rồi lại nhìn Lộc Hàm một chút, thiếu gia chính là thích tiểu tử này, chỉ là cách thức không đúng.
Vú Trương vỗ vỗ bả vai Thế Huân, thở dài, khẽ lắc đầu.
"Thiếu gia, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi mang thuốc cao tới đây bôi cho Lộc công tử, tôi sợ cậu ấy nhìn thấy thiếu gia sẽ không đồng ý trị liệu."
Lông mày Thế Huân nhíu chặt, liếc nhìn người đang ngồi dưới đất, thở dài bước ra khỏi phòng. Còn lại hai người là vú Trương và Lộc Hàm.
"Thật là người đáng thương"
Lộc Hàm thấy Thế Huân rời đi rồi, nghẹn ngào nhìn vú Trương khóc nức nở.
"A, a, ô ô" Từng tiếng, từng tiếng khóc, toàn bộ đều lọt vào tai của Thế Huân đang đứng ngoài cửa.
Vú Trương nhìn người trước mắt khóc thút thít, thật sự đau lòng, đặt bát cháo xuống, đi tới bên cạnh, ôm cậu vào lòng. Cảm nhận được tình thương ấm áp của người mẹ khi được ôm trong ngực, khóc càng to hơn. Trút hết những phẫn nộ trong lòng, cùng bất mãn, hơn nữa là sợ hãi.
Vú Trương ôm người trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ. "Được rồi, được rồi, không sao nữa, tất cả đều đã qua."
Vú Trương vỗ về người trong ngực, để cậu cảm nhận được tình thương giống như người mẹ của cậu. Rời khỏi cái ôm ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ngập tràn nước mắt, ngước lên nhìn người phụ nữ trung niên.
"Trương, vú Trương." Run rẩy nói xong, những giọt nước mắt vẫn theo gương mặt rớt xuống sàn nhà.
"Ừ, là vú Trương, đến, ăn một chút cháo, có sức lực mới có thể hồi phục, mới có thể chiến thắng mọi việc." Vú Trương đau lòng nói.
Lộc Hàm nhìn vú Trương, điềm đạm gật đầu, vú Trương mững rỡ bưng bát cháo lại. Múc từng muỗng từng muỗng cho Lộc Hàm ăn. Mà cậu cũng rất nghe lời húp.
Đúng vậy, cậu muốn khỏe mạnh, mới có thể có tự tin chiến thắng, mới có hy vọng thắng lợi, cậu sẽ không yếu ớt như vậy . .
Rắc rắc ——
"Thiếu gia, tại sao cậu lại ở đây." Vú Trương bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Thế Huân đứng dựa vào tay vịn cầu thang, dưới đất đã có không ít tàn thuốc. Xem bộ dáng hình như đã đứng rất lâu rồi, sao vẫn chưa rời khỏi?
Thế Huân ném điếu thuốc trong tay còn chưa châm lửa, nhìn vú Trương, lạnh nhạt mở miệng hỏi.
"Cậu ấy, cậu ấy thế nào rồi."
Vú Trương hướng về phía Thế Huân gật đầu một cái. "Ừ, đã ăn xong rồi. Đang nằm ngủ"
Thế Huân khẽ gật đầu, sau đó bước vào thư phòng. Vú Trương nhìn thao bóng lưng Thế Huân, thở dài thật sâu.
Thế Huân ngồi trên ghế tựa, nhìn màn hình máy tính. Cậu cũng không ngủ, mà đang ngồi trước gương, sững sờ nhìn chính mình. Không nhúc nhích. Giống như linh hồn đã bị rút cạn. Giống như đứa trẻ không hiểu biết.
Thế Huân nhìn chằm chằm hình ảnh đó, nhìn gương mặt không có chút huyết sắc kia. Trong lòng buồn phiền không thôi. Cầm điện thoại lên.
"A lô, ra ngoài, gặp ở Đế Vương." Cúp điện thoại, cất bước rời đi.
Tại Đế Vương ——
Thế Huân ngồi bên trong phòng Vip, cầm trong tay một ly Voltaire. Lắc lắc nhẹ, nhìn xuyên qua ly rượu lấp lánh.
"Huân, thế nào, có tâm sự sao?" Một người đàn ông đôi tay không an phận chu du trên người một cô gái, chọc cho cô gái vang lên tiếng rên rỉ . . . . . .Tán dóc với người lớn lên từ nhỏ - Thế Huân, cùng một gia tộc, nhưng họ không giống nhau. Tên là Xán Liệt.
"Trạch, cậu khi nào thì nhiều lời như thế?" Thế Huân tức giận nói qua.
Rắc rắc ——
"Hôm nay, Thế Huân mới tới đây, tất cả đều là chỗ quen biết, các em xem" Quản lý giả tạo của mấy cô em nói.
Thế Huân nhìn thoáng qua: "Toàn bộ đều ở lại"
"Đúng, đúng, dạ dạ" Không biết liên tục nói mấy câu dạ xong, mới chịu đi ra khỏi phòng.
Em gái ngượng ngùng đến bên cạnh Thế Huân, không biết nên làm cái gì. Khóe miệng Thế Huân hiện ra một nụ cười tà ác - mị hoặc.
"Lại đây."
Cô gái từ từ đến gần Thế Huân, Thế Huân không hề câu lệ, duỗi tay chạm vào ngực cô gái, ra sức xoa nắn. Chọc cho cô gái phát ra tiếng rên rỉ, cùng cầu xin tha thứ.
Thế Huân căm tức, đưa tay ra, xé rách quần áo trên người cô gái, không chút do dự tiến vào cơ thể cô gái, quả nhiên vẫn là xử nữ.
"A, đừng mà. . . . . ."
Thế Huân điên cuồng luật động, như muốn xuyên thủng cơ thể cô gái. Đúng lúc này, cửa bị đá văng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro