Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54 + 55

Chương 54: Trng pht nh

Thế Huân đặt Lộc Hàm lên trên giường lớn. Lộc Hàm dùng đôi mắt trong veo nhìn lại hắn. Thế Huân cởi quần áo của mình ra, nằm đè lên trên người của Lộc Hàm, lần này không phải xé rách quần áo, mà là nhẹ nhàng cởi bỏ. Lộc Hàm lại ngăn cản động tác của hắn.

"Rèm cửa sổ." Lộc Hàm chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Thế Huân nhíu mày, khi bị cậu ngăn cản hành động của mình, nhưng lại nghe thấy lời nói của Lộc Hatm, mặt hắn thoáng sửng sốt. Sau đó, lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, ban đêm, gió thổi nhẹ làm rèm cửa khẽ lay động.

Thế Huân lại quay sang nhìn vào mắt Lộc Hàm, rồi nhìn từ trên thân thể mềm mại của cậu nhìn xuống dưới. Hắn bước qua giường, bước đến bên của sổ, kéo rèm cửa vào ~ che lại. Mà tất cả những hình ảnh này, cũng được một người khác, thu hết vào trong mắt. Khi nhìn thấy những hình ảnh đó, tay người đàn ông đang cầm ống nhòm, nắm chặt lại. Nhìn thấy nửa thân trên Thế Huân trần như nhộng, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông hung dữ, ném mạnh chiếc ống nhòm trong tay xuống dưới đất. Cầm chai rượu đỏ lên, uống ừng ực. Tại sao hắn lại tức giận chứ?

Thế Huân ôm cậu vào trong ngực. Đôi tay hắn luồn ra phía sau, "phiêu du" trên lưng của Lộc Hàm. Thế Huân hôn lên trán cậu, từ từ di chuyển xuống môi cậy. Lộc Hàm nhắm chặt hai mặt lại. Cậu không muốn nhìn thấy cảm xúc của người đàn ông này. Cậu lại sa ngã, thêm một lần nữa rồi. Diệc Phàm, anh đang ở đâu?

Thế Huân lật người, tiến sâu vào trong cơ thể cậu. Bởi vì cậu rất chặt, khiến hắn thoải mái, thở dốc một tiếng.

Công phu trên giường của Thế Huân rất tuyệt. Hắn từ dịu dàng chuyển thành dữ dội, từ dữ dội lại chuyển thành dịu dàng, nó hoàn toàn có thể đưa phụ nữ lên mây, cũng có thể kéo họ xuống địa ngục. Trong đó có cả Lộc Hàm ~ bên mình đơn độc **.

Sau cuộc hoan ái, Thế Huân liếc nhìn cậu con trai đã ngủ say trên giường, gương mặt lạnh lẽo rời khỏi. Trở lại thư phòng, gương mặt hắn khôi phục lại sự u ám. Nhìn hình ảnh được Khôi Ảnh quay lại, chịu ảnh hưởng không ít. Một lần nữa, nhìn Lộc Hàm lên xe lão Mã mới thôi.

Một đôi mắt đẹp mê người cũng nhìn vào trong mắt của Thế Huân. Thế Huân hít mạnh một hơi thuốc lá, mỉm cười nhìn người đàn ông phía trước.

"Khôi Ảnh, tôi cho cậu thời hạn ba ngày, phải điều tra được tất cả những thông tin về hắn ta." Giọng nói lạnh băng của Thế Huân vang lên.

Khôi Ảnh đứng bên cạnh, trên người đã không còn mặc đồng phục học sinh, mà mang trên mặt một bộ mặt giả dối.

"Dạ." Sau khi nói xong, bước ra khỏi thư phòng của Thế Huân.

Thế Huân ngồi trên ghế sa-lon, ngắt rơi tàn thuốc. Cầm ly rượu đỏ lên, khẽ nhấp một hớp. Sau đó liếc nhìn màn hình tivi một cái, đóng màn hình lại. Bỗng lúc này, trên màn hình máy tính xuất hiện một gương mặt.

"Chủ nhân, tình hình ở bên Mĩ xảy ra một chút chuyện. Chính phủ Mĩ chuẩn bị quét sạch Thế Lực Hắc Ám. Chính miệng Lý sự trưởng ở Bộ quân sự nói với tôi như vậy. Ngài xem, nên làm thế nào."

Thế Huân quay đầu lại, nhìn vào màn hình máy tính. Nhìn người ở bên trong, nói: "Quét sạch? Ha ha, xem ra, Tổng Thống đúng là quá rỗi rãnh, không có chuyện gì để làm, vậy thì chúng ta hãy tạo ra chút việc cho Tổng Thống làm đi."

Người đàn ông nhìn Thế Huân, khẽ gật đầu, sau đó biến mất trên màn hình máy tính. Thế Huân bước về phía cửa sổ sát đất. Bên ngoài, bầu trời tối đen, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười tà.

Khi Lộc Hàm tỉnh lại, trời đã rạng sáng rồi. Ngủ từ sớm, nên dậy cũng sớm. Cậu bước qua bên giường, nhìn bên ngoài, trời vẫn còn tối. Nhưng, trong sân của Thế Huân, quả thật là sáng rực. Cậu mặc bộ quần áo thể thao màu hồng ( Hello Kitty =))) ). Quyết định ra bên ngoài, chạy một vòng. Nhưng, khẳng định không thể ra ngoài. Ở đây, có khu chạy bộ chuyên dụng. Còn có phòng "Gym" chuyên dụng.

Thấy Lộc Hàm bước xuống lầu, nữ người làm mặc áo đầm màu đen, bước đến trước mặt cô.

"Thiếu gia, cậu muốn đi đâu vậy." Nữ người bộ mặt giả dối, hỏi.

Lộc Hàm nhìn cô gái trước mắt mình.

"Ách, tôi muốn chạy bộ. Thức dậy tương đối sớm, nên muốn đi chạy bộ." Lộc Hàm nhìn nữ người làm, nói ra suy nghĩ của mình.

Cô gái nghe cô nói vậy, bày ra tư thế mời.

"Mời thiếu gia đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi."

Lộc Hàm khẽ gật đầu, đi cùng cô gái. Nhìn thấy sân chạy bộ trước mắt, chính xác mà nói, nó so với trường học còn lớn hơn nhiều. Cậu không biết làm thế nào để đi đến. Cô gái bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lộc Hàm, lạnh nhạt nói.

"Mảnh đất Sơn Đô này là của thiếu gia."

Lộc Hàm nghe cô gái nói vậy, giật mình, quay đầu lại nhìn cô gái. Không phải chứ?

Chương 55: Dy sm chy b

Đứng ở chỗ này, Lỗ Hàm nhìn thấy sân cỏ màu xanh lá cây, xung quanh đèn đuốc sáng rực. Biết hắn là người khá nguy hiểm. Nhưng, Sơn Đô này cũng quá lớn đi. Chẳng lẽ - -

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn cô gái này, hỏi: "Cô tên là gì?"

Cô gái nói lời khách sáo với Lộc Hàm: "Thiếu gia, cậu cứ gọi tôi là Cây Sáo."

Lộc Hàm nhìn cô gái một chút, Cây Sáo? Làm gì có ai lấy tên như thế chứ?

"Được rồi, Cây Sáo, thiếu gia của cô, sử dụng cái sân này, không phải một mình hắn dùng đúng chứ." Lộc Hàm nhìn phía trước, chứ không nhìn Cây Sáo, nói.

Cây Sáo nhìn Lộc Hàm, không nói gì. Lộc Hàm quay đầu lại, nhìn cô gái một chút.

"Còn có cả những "tử sĩ" nữa, hình như là những người áo đen, cũng sử dụng sân chuyên dụng này để huấn luyện." Lộc Hàm nhàn nhạt nói.

Cây Sáo nhìn cậu con trai nhỏ bé trước mắt mình. Cậu rất thông minh. Nhưng, nhiều lúc thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt.

Lộc Hàm giống như biết được Cây Sáo đang suy nghĩ cái gì, bỗng chốc "phì" cười vui vẻ. Lộc Hàm cười thoải mái một lần, sau đó nhìn phía trước, nói tiếp.

"Cây Sáo, cô biết không? Tôi là một sinh viên rất rất bình thường. Cực kỳ bình thường. Chỉ là, gặp thiếu gia của cô ~ hắn không phải là người rất bình thường."

Cây Sáo nhìn Lộc Hàm, cậu con trau gầy nhỏ, cũng ít tuổi. Nhìn ra, cô đang thừa nhận cái gì. Một đôi mắt trong veo có chút ưu thương. Khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm giác được sự đau đớn đó.

Cây Sáo ho khan mấy tiếng, sau đó nói với Lộc Hàm. "Thiếu gia, cậu từ từ chạy đi, tôi ngồi ở ghế bên kia đợi cậu." Nói xong, xoay người bước đến chỗ ghế dài.

Lộc Hàm búi tóc lên, giống như một bức tranh ~ chính xác là hoa Mẫu Đơn (búi củ tỏi na na =))) )

Lộc Hàm vừa chạy, vừa suy nghĩ chuyện gì đó. Cậu định đem những chuyện không vui quên hết. Nhưng là, có một số chuyện cậu vẫn phải nghĩ.

Đó chính là kỳ thi hàng tháng. Hôm nay, chính là ngày thi rồi. Bởi vì có chút khẩn trương, dậy sớm, nên ra ngoài chạy bộ.

Chạy một vòng, lại một vòng, vẫn không cảm thấy mệt. Liếc nhìn Cây Sáo đang ngồi bên kia, giống như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cậu không coi trọng việc đó, mà vẫn tiếp tục chạy.

Thế Huân cũng thức dậy rất sớm. Hầu như ngày nào hắn cũng dậy vào giờ này. Bởi vì, hắn không chỉ huấn luyện người khác, mà bản thân hắn cũng phải rèn luyện để mạnh hơn.

Thế Huân đánh quyền ở sân huấn luyện trở về. Liếc mắt nhìn thấy, ở sân chạy bộ có hai bóng người. Hắn đương nhiên biết, đó là ai. Một người là người đã đi theo hắn mấy năm - Cây sáo. Mà cậu con trai nhỏ kia, sao dậy sớm như vậy, hơn nữa còn dậy sớm chạy bộ nữa.

"Khôi Ảnh."

Sau lời nói của hắn, Khôi Ảnh đưa điện thoại trên tay cho Thế Huân.

"Cây Sáo, hai người đang làm gì vậy." Thế Huân nhìn thấy hình dáng nhỏ bé màu hồng chạy trong sân, hỏi.

Cây Sáo vừa nghe thấy giọng nói đó, biết là Thế Huân. "Dạ, chủ nhân, bởi vì thiếu gia nói không ngủ được nữa, muốn tới đây chạy bộ."

Thế Huân buông điện thoại xuống, nhìn hình dáng màu hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà ác.

Khôi Ảnh nhìn thấy Lộc Hảm, nhìn về phía Thế Huân, nói: "Hôm nay là ngày thi."

Dường như Thế Huân hiểu được, xoay người bỏ đi.

Lộc Hàm chạy cũng đã thấm mệt rồi. Từ từ nằm trên mặt đất, thân thể giống như hình chữ đại, không chút tao nhã.

Nằm trên mặt đất thở hổn hển, tóc rơi lộn xộn, bởi vì, mồ hôi ướt đẫm nên tóc dính lên khuôn mặt của Lộc Hàm, mồ hôi từ cổ chảy xuống. Nhìn lên bầu trời, vẫn còn ánh sao sáng.

"Sao thật là nhiều." Lộc Hàm nằm ở đó, nhìn lên bên trên trời, nhìn ánh sao sáng, khẽ lẩm bẩm.

"Thích sao sao?" Thế Huân ngồi bên cạnh Lộc Hàm, nhìn cậu nói.

Hắn đã đổi thành một bộ đồ thể thao. Lộc Hàm vội vàng ngồi dậy. Nhìn Thế Huân.

"Anh không ngủ sao? Anh mỗi ngày đều dậy sớm như vậy." Thế Huân cũng ngồi dậy.

Thế Huân nhìn hình dạng của Lộc Hàm, đúng là rất đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo, vì nóng mà trở nên hồng hào. Tóc dài lộn xộn. Mồ hôi ướt đẫm trên mặt. Nhìn cậu như vậy lại càng xinh đẹp.

"Bảo bối, đôi khi thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt." Thế Huân đưa cho Lộc Hàm một chai nước suối. Lộc Hàm cầm lấy chai nước Thế Huân đưa, mở ra, uống ừng ực, một hơi hết quá nửa bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro