Chương 52 + 53
Chương 52: Máy ghi hình P1
Lộc Hàm bước đến bên cạnh lão Mã, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bây giờ Lộc Hàm rất tiều tụy. Lão Mã mở cửa xe cho Lộc Hàm, sau đó chạy về vị trí tài xế, lái xe đi.
Khi ngồi xuống chỗ ngồi, cậu nhắm mắt lại, dựa lên của kính, thoải mái ngủ.
Lãnh nhìn vào bên trong xe, thấy lông mày Lộc Hàm nhíu lại. Lại bất chợt nghe thấy Khôi Ảnh nói.
"Tôi đi trước." Sau khi nói xong, cũng bước đi luôn.
Lý Viện nhìn theo bóng lưng của Khôi Ảnh, có chút thất vọng, quay lại nhìn Lãnh, nói.
"Vậy, tôi cũng đi trước."
Lãnh nhìn Lý Viện, mỉm cười nói.
"Ừ, hẹn gặp lại." Nói với Lý Viện xong, cũng bước đi luôn.
Sau khi thấy những người khác cũng đi hết, một chiếc Maybach 62 dừng lại bên cạnh Lãnh. Tài xế bước xuống xe, cúi đầu nhìn về phía Lãnh, nói.
"Thiếu gia"
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm. Trên môi nở nụ cười lạnh. Sau đó, bước vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Trên đường, Lộc Hàm cũng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại. Mở mắt ra, cậu thấy mình quay trở lại chỗ lúc sáng mình liều mạng muốn đi khỏi.
Lộc Hàm cười, cười đến bi thương. Lão Mã bước xuống xe, mở cửa cho Lộc Hàm, cậu cầm túi xách ra khỏi xe, nhìn tòa nhà trước mắt. Nhìn quanh bốn phía, ngôi nhà cao lớn, đồ sộ lại giống như nhà tù khổng lồ.
Lão Mã nhìn thấy Lộc Hàm đứng ngẩn người ra. Khẽ nhắc, nói.
"Thiếu gia, chúng ta phải đi vào bên trong rồi."
Lộc Hàm bước từng bước về phía cánh cửa lộng lẫy, xa hoa kia. Vừa bước đến cửa, cánh cửa tự động mở ra. Nhà tù này, cũng thật xa hoa.
Cậu không thể hình dung ra được, tại sao trong nhà tất cả đều mặc áo đen. Không biết tại sao, một người bình thường như cậu, sao có thế đến nơi như thế này được chứ.
Lộc Hàm không nhìn thấy Thế Huân trong phòng khách, có lẽ hắn đang ở trong thư phòng. Ở đây, thậm chí ngay cả nữ người làm cũng mặc đồ đen. Vẻ mặt không chút biểu cảm, có thể nữ người làm đó cũng biết võ công.
Nữ người làm đặt dép xuống trước mặt cậu, cầm lấy túi xách. Lộc Hàm rất tự nhiên, đi lên tầng lầu. Ngày hôm qua, chẳng phải căn phòng này là phòng của cậu sao.
Lão Mã nhìn hình dáng gầy gò của Lộc Hàm khi đi lên tầng lầu, khẽ lắc đầu, sau đó bỏ đi.
Lộc hÀm mở cửa ra, đồ vật bên trong, tất cả đều thay đổi. Lộc Hàm bước đến bên cạnh giường, kéo màn che cửa sổ ra. Nhìn về phía chân trời, mặt trời vẫn còn đỏ, đang chờ khuất bóng.
Cậuđứng ở trên lầu ba. Lộc Hàm liếc nhìn đồng hồ - lịch điện tử treo trên tường. Cậu ở bên Thế Huân đã được hai tháng rồi. Vẫn còn mười tháng nữa. Làm thế nào trôi qua đây.
Lộc Hàm nhắm mắt lại, cảm thấy gió hơi lạnh, bao giờ cô cũng tĩnh lặng như vậy. Như thế nào lại sắp có bão rồi.
Một đôi mắt ở phía đối diện luôn nhìn vào Lộc Hàm. Nhìn thấy khuôn mặt cô đầy đau thương, buồn bã. Một cậu con trai mới chỉ 17 tuổi, đã phải chấp nhận số phận của mình. Hắn cứ tiếp tục nhìn cậu như thế.
Đến khi, trong không gian tĩnh mịch này, sau lưng Lộc Hàm xuất hiện một hình dáng cao lớn, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết.
Đầu Thế Huân đặt nhẹ lên trên đầu của Lộc Hàm. Lộc Hàm run nhẹ. Mở to mắt, nhìn về phía trước.
Cảm giác được người trong ngực run rẩy, hắn ôm cậu chặt hơn, ở bên tai cậu, nhỏ giọng nói.
"Bảo bối, sáng nay, em đã làm tôi tức giận, bây giờ, có đúng hay không, em nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận." Thanh âm của Thế Huân trầm thấp, bởi vì hắn đã xem máy ghi hình rồi. Chỉ là, hắn cố gắng nhẫn nại. Hắn rất biết ngụy trang, người khác không thể nhìn thấu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đôi tay nhỏ bé của Lộc Hàm nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng gỡ bàn tay hắn đang ôm mình ra, xoay người, liếc nhìn nét mặt tà khí của Thế Huân.
Lộc Hàm nhìn hắn chăm chú, Phàm Ngự cũng nhìn cậu, muốn nhìn xem, cậu sẽ làm gì.
"Thế Huân, anh muốn làm cái gì tiếp theo, tôi đều chấp nhận." Chợt nghe thấy lời nói của Lộc Hàm, khiến cho Thế Huân cảm thấy khó tin.
Thế Huân vuốt ve khuôn mặt của Lộc Hàm. Cười tà ác, nói.
"Tôi không muốn làm cái gì hết? Chỉ là muốn ở cùng một chỗ với bảo bối, xem cái này thôi." Nói xong, kéo Lộc Hàm ngồi lên giường. Bật ti vi trên tường lên.
Lộc Hàm nhìn Thế Huân, thấy hắn nói vậy, hiểu lời hắn nói, cũng quay đầu nhìn về phía ti vi. Bên trong ti vi, là hình ảnh cô và bọn Lý Viện. Đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Nhìn thấy hành động của mình ở trong đình nghỉ mát, đôi tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại.
Chương 53: Máy ghi hình (P2)
Trên màn hình ti vi là hình ảnh thân mật của cậu và Lãnh, bây giờ, cậu cực kỳ căng thẳng. Cậu không nghĩ đến Phàm Ngự sẽ cho người theo dõi cậu. Thân thể cậu càng run rẩy hơn.
Đôi mắt Thế Huân nhìn chằm chằm lên màn hình lớn. Ôm lấy cậu gái bên cạnh mình, cảm thấy người trong ngực đang run rẩy kịch liệt. Nhưng lửa giận trong lòng hắn cũng chưa hết.
Thế Huân quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lộc Hàm, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh. Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên của Lộc Hàm, cả người cậu đều run, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, khẽ rung rung.
"Bảo bối, em có thể giải thích một chút cho tôi nghe, mối quan hệ của hai được chứ. Sáng nay, hình như hắn cũng là người đưa em đi học." Thế Huân nhẹ thổi hơi nóng lên khuôn mặt trắng bệch của Lộc Hàm.
Lộc Hàm cầm điều khiển ti vi lên, hoảng hốt tắt màn hình ti vi đi. Sau đó, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Xoay người lại, nhìn Lộc Hàm, lần này, hắn cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Lộc Hàm. Cho nên, hắn không bộc phát tức giận trước nữa, mà ngược lại, có chút tò mò.
"Không, không phải như vậy. Sự thật không phải như thế. Chúng tôi chỉ là bạn học." Lần đầu tiên Lộc Hàm chủ động nắm lấy tay của Thế Huân.
Thế Huân cũng không nói gì, vẻ mặt giống như không tin. Chẳng qua là, hắn lẳng lặng quan sát cậu sẽ làm gì nữa.
Lộc Hàm thấy vẻ mặt không tin của Thế Huân, lại muốn giải thích, nhưng cậu sợ. Ở đây, cậu
chỉ có mấy người bạn, mà Thế Huân thủ đoạn độc ác, hắn sẽ tìm mọi cách để bọn họ cách xa cậu ra.
"Chúng tôi thật sự chỉ là bạn học, chính xác là sáng nay đến muộn, hắn ta học cùng trường với tôi, Nên chúng tôi đi cùng nhau, trùng hợp lại là bạn học." Lộc Hàm kích động giải thích.
Nhìn thấy hành động của Lộc Hàm, gương mặt tuấn tú của Thế Huân tối đen lại. Hắn rất muốn biết, tại sao cậu lại kích động như thế. Nghĩ tới cậu vì hắn ta mà kích động, trong lòng hắn càng thêm tức giận. Hắn nắm lấy cánh tay Lộc Hàm, nhìn cậu, quát khẽ.
"Cậu quan tâm hắn ta sao? Mới quen nhau có một ngày mà đã như vậy sao? Lộc Hàm, cậu rất giỏi có phải không? Hử?" Thế Huân uy hiếp cậu nói. Hắn như muốn "cắn nuốt" cậu vào trong bụng vậy. Hắn không đồng ý cho cậu gặp người khác.
Lộc Hàm nhìn Thế Huân, nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng, cậu im lặng như vậy lại càng khiến cho Thế Huân tức giận hơn. Hắn xốc cậu lên, ép người cậu vào tường, hành động này, làm cho hai người đứng đối diện nhau.
Thế Huân nắm lấy cằm Lộc Hàm, nâng lên, một tay đỡ lấy gáy cậu. Không để cho cô trốn tránh ánh mắt của mình.
Lộc Hàm nhìn thấy đáy mắt Thế Huân tràn đầy lửa giận. Cậu biết cậu sẽ hắn bị xử phạt. Cậu nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Thế Huân nhìn thấy cậu nhắm mắt lại, làm cho hắn ảo tưởng, hành động này, là đang mời gọi hắn sao?
Tay Thế Huân vuốt nhẹ lên gương mặt của Lộc Hàm. Ở bên tai cậu, thổi hơi, nói.
"Lần sau, cách xa những người đàn ông khác, tôi không muốn đồ của tôi bị người khác làm bẩn, không thì tôi sẽ làm cho hắn ta phải biến mất. Em hiểu chứ. Bảo bối?" Sau đó, Thế Huân cầm tóc của cô đưa lên mũi ngửi, mùi hoa bách hợp thơm mát. Mùi hương này khiến cho lòng người bình tĩnh hơn.
Lộc Hàm mở mắt ra, giương mắt lên nhìn hắn, hắn thật sự rất cao. Khoảng cách thật là xa.
"Tôi biết rồi." Cậu nhàn nhạt nói một câu. Cậu không muốn chọc giận hắn, cậu phải học cách khoan nhượng, mới có thể bảo vệ được bạn mình, người nhà, bản thân và cũng vì người khác nữa.
Thế Huân nghe được câu trả lời của Lộc Hàm, cảm thấy rất hài lòng, cười châm biếm. Sau đó đôi môi hắn trượt từ cổ cậy xuống vai.
"Em phải vì hành động ngu ngốc hôm nay của mình mà trả giá đắt." Nói xong, bế ngang người Lộc Hàm đi về phía giường lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro