Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Bị tát

"Bạch Hiền thúi, cậu đợi đấy. Ít nhất 3 ngày tôi sẽ không để ý đến cậu. Vừa đi cậu vừa tức giận mà hoàn toàn không chú ý đến đằng sau đang có một chiếc ô tô đi theo sau cậu

Kitttttttttttttt
Lộc Hàm nhìn chiếc xe dát vàng đang dừng lại trước mặt mình, cậu liền nhận ra chủ nhân của chiếc xe đó.

Thế Huân mở cửa xe ,nhìn khuôn mặt như đang phát điên của Lộc Hàm nói: "Lên xe, tôi đưa cậu đi thăm cha mẹ cậu".

"Ấy, không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi". Lộc Hàm lên tiếng từ chối.

Thế Huân nhìn cậu một chút rồi mở miệng

"Cậu chắc chắn, bọn họ vẫn ở cái bệnh viện tồi tàn đó sao?"

Lộc Hàm nhìn Thế Huân, muốn mở miệng đáp lại. Hắn đã đưa cha mẹ chuyển đi chỗ khác. Cậu kích động bước lên phía trước

"Thế Huân, anh đưa cha mẹ tôi đi đâu rồi?"

"Lên xe"

Lộc Hàm nhìn Thế Huân rồi quyết định lên xe.

"Thế Huân, anh đưa họ đi đâu rồi. Chẳng phải tôi rất nghe lời sao? Vì sao anh lại bắt họ chuyển đi như thế?"

Thế Huân nhìn Lộc Hàm kích động như vây, anh cười nhạt. Một lúc sau, xe của anh dừng lại trước cửa một ngôi nhà, hỏi xem có phải là nơi đỗ xe hay không.

Thế Huân và Lộc Hàm xuống xe. Lộc Hàm nhìn bệnh viện trước mắt. Anh ta sẽ không đưa cha mẹ mình đến bệnh viện này chứ? Bệnh viện này rất đắt tiền.

Nhìn bộ dạng choáng váng của Lộc Hàm, đầy nhẹ cậu đi vào trong
"Ngô tổng, thật không ngờ ngài hôm nay lại đại giá quang lâm đến đây, mời ngài đến phòng khách nghỉ ngơi một chút". Một vị bác sĩ lấy lòng Thế Huân nói.

Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm.

"Đưa cậu ấy đi thăm cha mẹ". Nói xong liền cùng vị bác sĩ đó đi vào trong thang máy.

"Thiếu gia, xin mời, bọn họ đang nghỉ ngơi ở bên trong" một nữ y tá nhiệt tình nói.

"Uhm, được", mở cửa, bên trong đều là thiết bị của bệnh viện, rõ ràng là một căn hộ, cái gì cũng không thiếu.
Hai người đang nằm trên giường nhìn con trai đang đi vào. Lập tức đứng dậy, bọn họ đang nghĩ nên hỏi cái gì trước.

"Lộc Hàm à, con đến thật đúng lúc, con lấy tiền ở đâu ra mà có thể để cha mẹ ở bệnh viện lớn như vậy chứ. Con không phải là đang làm việc phạm pháp đấy chứ?" Cha Lộc Hàm kích động hỏi.

Lộc Hàm nghe cha nói vậy, nhất thời không biết nên nói thế nào mới đúng. Bởi vì cậu vốn không quen nói dối.

Nhìn con trai đang căng thẳng, ông lập tức hiểu ra, thì ra cậu đang có việc giấu diếm bọn họ.

Baaaaaa
"Cậu, cậu thật là một đứa bất hiếu. Cậu làm tôi tức chết rồi". ba Lộc Hàm tát cậu một cái, cái tát này thật không nhẹ, làm cậu ngã ngồi trên sàn nhà.

Nước mắt nóng rực rơi xuống, che đi một bên mặt. Nhưng tất cả mọi việc diễn ra trước mặt Thế Huân, anh đang xem thông qua camera ghi trực tiếp.

Bên trong phòng khách vip, Thế Huân vừa cầm ly rượu đỏ vừa nhìn sự việc đang diễn ra trên màn hình. Nhìn cậu đang ngồi khóc, liền đặt ly rượu xuống mà đi.

"Cha, không phải vậy. Người đừng tức giận có được không? Sẽ không tốt cha sức khỏe của cha đâu". Thế Huân đứng dậy, chạy lên đỡ cha.

"Không cần cậu lo. Cậu mau đem tiền trả lại người ta. Tôi không cần số tiền này". Ba Lộc Hàm kích động nói, thì lúc này Thế Huân bước vào.
Nhìn thẳng vào Lộc Hàm, mà cô lại lạnh lùng nói: "Sao anh lại vào đây?"

"Chào bác trai, bác gái. Mọi người hiểu nhầm con trai hai người rồi. Tiền viện phí là do cháu trả. Nhưng điều kiện là sau khi cậu ấy tốt nghiệp sẽ vào công ty cháu làm hai năm".

Thế Huân nhìn người đàn ông nghiêm nghị hiển nhiên là không giống với khi nhìn con gái. Rồi nói tiếp: "Bác nên nhận thấy rõ, con gái bác rất có năng lực. Ngoại ngữ cũng rất khá, công ty chúng cháu luôn cần những người như vậy. Chỗ tiền viện phí này chỉ là một phần tiền lương của cậu ấy sau này thôi ạ". Thế Huân vừa khen ngợi Lộc Hàm vừa nói.

Ba Lộc Hàm quay lại nhìn cậu: "Thật là như thế sao", chăm chú không rời mắt vào đứa con trai yêu quý của mình mà nói.

"Vâng ạ, chuyện là như vậy" Lộc Hàm căng thẳng trả lời.

"Thì ra là vậy. Lộc Hàm con có đau lắm không?" Ba Lộc Hàm vuốt bên mà bị mình đánh. Đau lòng nói

"Không đau"

"Mọi người cứ từ từ nói chuyện. Cháu xin phép". Nói xong liền đi ra mà không đợi mọi người nói cám ơn.
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng trong lòng ba Lộc Hàm vẫn còn nhiều nghi vấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro