Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đại ma vương cũng bảnh lắm chứ!

Tiểu Mạn cười tủm tỉm, nhìn Đại ma vương hỏi, "Thế Huân, công chúa có phải rất xinh đẹp hay không a?"

Đại ma vương vẫn nhíu mày, bộ dạng nghiền ngẫm nửa ngày mới lắc đầu trả lời, "Xấu muốn chết! "

Tiểu Lộc nghe xong nháy mắt muốn xù lông, mặc dù cũng không nghĩ cậu ta sẽ khen mình, nhưng ít nhất đừng có phũ phàng mà nói thẳng vào mặt người ta là 'xấu muốn chết ' vậy chứ!

Lớp phó văn thể mỹ cũng bức, "Này cậu có mắt nhìn như thế nào vậy, tiểu Lộc đáng yêu vậy mà! "

Đại ma vương chỉ hừ một tiếng không nói gì nữa.

Mọi người thấy Đại ma vương vẻ mặt trầm xuống, liền hoảng hồi thức thời ngậm miệng, tiểu Mạn cười méo xệch cố ý đổi sang chủ đề khác, nói "Được rồi, tập dợt lần cuối nào, các cậu cố lên nhé. Ngày mai hội thể thao cố gắng một chút, tối hôm sau biểu diễn là xong hết rồi. "

Sau đó là tập dượt chính thức, mọi chuyện tiến hành vô cùng suôn sẻ, kể cả cảnh hôn nhau Đại ma vương cũng vô cùng tuân thủ lời hứa, chỉ giả vờ kề sát mặt vào rồi lập tức rời ra. Tiểu Lộc ngoại trừ mặc váy hơi mất tự nhiên, còn lại không có gì quá khó khăn.

Cuối buổi ra về, Đại ma vương im lặng đi bên cạnh tiểu Lộc, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.

Tiểu Lộc cũng yên lặng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn chút ấm ức vì lúc nãy bị cậu ta chê xấu.

Về đến cổng nhà, tiểu Lộc quyết định lơ Đại ma vương luôn, đẩy cửa đi vào, nhưng vừa giơ tay lên đã thấy Đại ma vương phía sau lưng nói, "Từ nay đừng mặc đồ con gái nữa! "

Tiểu Lộc trợn mắt nhìn Đại ma vương ,trong lòng rít gào, ai nói ta muốn mặc đồ con gái chứ, cái này là bị ép buộc bị ép buộc đó biết chưa hả hả hả ???

Đại ma vương thấy tiểu Lộc không đáp thì trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt hung dữ nói, "Có nghe tớ nói không? Không được mặc đồ con gái nữa! "

Tiểu Lộc cố nhịn xuống ý muốn quát vào mặt cậu ta, hất mặt lên nói, "Vì cái gì không được? "

Đại ma vương quả nhiên không đoán được tiểu Lộc sẽ phản ứng như vậy, liền hơi ngẩn ra một lúc, sau đó bày ra bộ dáng ghét bỏ, nói "Không phải đã nói rồi sao, xấu muốn chết! "

Tiểu Lộc lần này quả thật là nhịn không được nữa, quay lại nhìn trừng trị Đại ma vương, ánh mắt vì có cha tức giận mà mắt đỏ hoe, cố hết sức mà hét vào mặt cậu ta, "Cậu là cái đồ hỗn đản! Tớ ghét cậu! "

Hét xong đóng xầm cửa lại, quay người chạy thắng vào nhà. Cho nên tiểu Lộc không thấy vẻ mặt sững sờ của Đại ma vương, sau đó là ánh mắt có chút thất vọng, kể cả câu lẩm bẩm rất nhỏ trong miệng "Ngu ngốc, bởi vì tớ không muốn mọi người thấy dáng vẻ xinh đẹp ấy của cậu "
...........
Ngày hôm sau chính là đại hội thể thao.

Sáng sớm, tiểu Lộc cố ý dậy thật sớm, dự định lén lút đến trường trước. Mọi hôm vẫn là đi cùng Đại ma vương, nhưng mà cậu hiện tại vẫn còn tức giận, không mười nhìn mặt cậu ta. Ách, thật ra là không dám nhìn mặt cậu ta a, bởi vì hôm qua nổi điên lên mà quát vào mặt cậu ấy như vậy, thế nào Đại ma vương cũng sẽ không tha cho câu đây mà cho xem. Cho nên mới nói, đi sớm như vậy có thế xem như chạy trốn cũng được!

Lộc mama ngạc nhiên nhìn con trai nhỏ vội vàng, nghi hoặc nói, "tiểu Lộc sao hôm nay đi sớm thế con?"

Tiểu Lộc gặm bánh mì, một miệng toàn thức ăn, lúng búng tìm cớ đáp lại, "Hôm nay, chúng con tham gia đại hội thể thao, thầy bảo con đi sớm chuẩn bị "

Lộc mama "À" một tiếng xem như đã hiểu, mỉm cười nói một câu, "Cố gắng lên nhé, đừng để bị thương! "

Tiểu Lộc ngoan ngoãn "Dạ " một tiếng, xỏ giày chạy ra ngoài, mắt len lén nhìn về phía nhà Đại ma vương bên cạnh, thở vào một hơi nhẹ nhõm -May  mắn, cậu ta chưa có đi a!

Buổi sáng sẻ diễn ra các mục thi đấu cá nhân, phần thi ném bóng vào rổ của tiểu Lộc lúc chín giờ rưỡi,phần thi chạy 100m nam là mười giờ. Cả buổi tiểu Lộc đều cố ý tránh né Đại ma vương, lúc nào cũng đứng lẫn vào đám đông mọi người trong lớp, chỉ sợ bản thân sơ ý đứng lạc ra ngoài liền bị Đại ma vương túm lại tẩn cho một trận thì thảm!

Nhưng Đại ma vương cũng không để ý đến tiểu Lộc, lơ đãng ngồi nói chuyện với đám con trai, cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần,khiến cậu vơi lo lắng.

Phần thi ném bóng vào rổ của tiểu Lộc không thành công cho lắm, tuy qua được vòng loại nhưng cũng không có giải thưởng.

Bên tai tiểu Lộc đột nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc, "Chút nữa lấy cho cậu một cái".  

Tiểu Lộc hoảng hốt, quay lại nhìn thì thấy Đại ma vương không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh, lẳng lặng nhìn mình. Vì vậy tiểu Lộc còn đang cố kỵ chuyện hôm qua liền có chút chột dạ, lắp bắp hỏi lại, "Cậu, cậu nói gì? "

Đại ma vương nhíu mày, bộ dạng có chút không được tự nhiên nói, "Huy chương vàng, chút nữa sẽ lấy cho cậu. Phải cổ vũ nó tớ đấy,biết chưa?"

Tiểu Lộc há hốc mồm, cố gắng tiếp thu lời của Đại ma vương.

Đại ma vương thấy vẻ mặt ngốc nghếch như thế không hiểu gì thì trừng mắt nhìn cậu, "Có nghe không hả?"

"A!" tiểu Lộc giật mình, theo bản này gật đầu như giã tỏi, "Nghe rồi, nghe rồi!"

Đại ma vương lúc này mới như hài lòng, gật đầu nói, "Nhớ đó!" Sau đó xoay người ta bỏ sang một bên khởi động.

Tiểu Lộc nhìn theo bóng dáng Đại ma vương, khó hiểu lẩm nhẩm, sáng ra đầu bị vô nước rồi sao mà tốt bụng quá vậy?

Phần thi 100m nam là phần thi gộp chung của hai khối lớp ba và bốn, chia làm ba nhóm, mỗi nhóm chọn ra hai người về nhất và nhì để tiếp tục vào vòng trong.

Đúng mười giờ, nhóm thi đấu đầu tiên liền xếp hàng ngay ngắn trước vạch xuất phát.

Đại ma vương thi ở nhóm thứ hai,đang đứng ngồi đường biên chuẩn bị cho lượt đấu của mình.

Tiểu Lộc đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt nhìn về phía Đại ma vương, trong lòng có chút xíu lo lắng. Mấy anh lớp bốn dù sao cũng cao to hơn lớp ba, nếu muốn giành chiến thắng cũng không phải dễ dàng gì.

Đại ma vương nói thế nào cũng là đại diện lớp đi thi a, tiểu Lộc lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

Lượt đầu tiên, về nhất và nhì đều là hai anh lớp bốn, tiểu Lộc lại càng thấy lo lắng hơn, đứng bên ngoài siết tay nhìn Đại ma vương đứng vào vạch xuất phát.

Tiểu Lộc thấy Đại ma vương vào tư thế chuẩn bị, ánh mắt dường như nhìn về phía mình, đôi mắt đen trong suốt kiên định đó dưới ánh mặt trời rực rỡ lạ thường.

Bất giác, tiểu Lộc hét lên, "Đại ma vương, cố lên! "

Xung quanh liền cười rộ lên, kể cả thầy thể dục đang làm trọng tài cũng nhìn về phía tiểu Lộc bật cười.

Tiểu Lộc trong lòng run rẩy, ánh mắt lấm lét nhìn về phía Đại ma vương, quả nhiên nhìn thấy cậu ta trừng mắt nhìn mình, miệng mấp máy nói gì đó.

Tiểu Lộc đáng thương chỉ có thể âm thầm than thở, lần này tiêu rồi.

Mãi đến khi lượt thi đấu của Đại ma vương kết thúc, tiểu Lộc vẫn còn trong trạng thái lo sợ, tinh thần treo ngược cành cây, cho nên không phát hiện Đại ma vương cư nhiên về nhất, lọt qua vòng loại tiến đến vòng chung kết.

Đến lúc Đại ma vương đứng trước mặt tiểu Lộc nghiến răng nói, "Vừa nãy gọi tới là gì? " ,cậu mới giật mình mà hoảng hốt.

"Hả?" tiểu Lộc ngơ ngác nhìn Đại ma vương, ngây ngốc hỏi, "Thi xong rồi? Thế nào? "

Đại ma vương trợn mắt, đưa tay bẹo má tiểu Lộc, gầm gừ nói, "Cậu nói cái gì? Vừa rồi không nhìn tớ thi đấu, hử?"

Ách, thật sự đúng là vậy a!

Tiểu Lộc lấm lép nhìn Đại ma vương, cúi lí nhí, "Xin lỗi... "

Đại ma vương tức tối hừ một tiếng, càng mạnh thì bẹo má tiểu Lộc, "Cậu cái tên ngu ngốc, mau mở to mắt ra nhìn cho tớ, nghe chưa? Phải cổ vũ tớ nhiệt tình vào!"

Tiểu Lộc hai má đau buốt, mếu máo nói, "Nhớ, nhớ rồi. Cậu buông ra đi, đau quá...."

Đại ma vương lại hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn tốt bụng mà buông tay, chuyển nhà vò đầu tiểu Lộc, nhếch môi cười nói, " Ngoan!"

Ngoan em gái cậu a! Tiểu Lộc trong lòng âm thầm phản bác.

Vòng chung với, sáu chàng trai đứng vào vạch xuất phát, tiểu Lộc cảm thấy tim mình đập bang bng ,ánh mắt chăm chú theo dõi Đại ma vương.

Tiếng còi vừa vang lên, sáu người đều như tên bắn, vọt đi.

Mọi tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ, cực kỳ náo nhiệt.

Tiểu Lộc phi thường căng thẳng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc trên đường chạy của Đại ma vương, bắt tay làm thánh loa hết lên, "Đại ma vương, Đại ma vương cố lên!!!! "

Gần tới đích, tiểu Lộc càng thêm kích động, gân cổ hét lên, "Đại ma vương cố lên! Cố lên! "

Sau đó liền nhìn thấy Đại ma vương tiếp tục tăng tốc, khoảng hơn với người dẫn đầu còn lại không đến một sải tay ,rồi rút ngắn lại, cuối cùng là chạy song song với nhau.

Đích đến không còn quá mười nước, Đại ma vương mím môi, chạy nhanh hơn, sau đó vượt lên dẫn đầu, cán đích đầu tiên.

Đại ma vương khom người thở dốc, sau đó đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn về phía tiểu Lộc, sau đó nhếch môi cười đắc ý.

Trong giây phút đó, tiểu Lộc chợt phát hiện, hóa ra Đại ma vương cũng không đến nỗi quá đáng ghét, hơn nữa hôm nay nhìn kỹ mới thấy Đại ma vương cũng bảnh lắm chứ!

Mọi người trong lớp nhảy cẫng lên, luôn miệng gào thét, "Hoan hô, hoan hô!!!" Sau đó ôm chầm lấy nhau ăn mừng rỡ, tiểu Lộc cũng bị ôm trong một đám loạn xạ mấy đứa trẻ đang kịch liệt vui mừng.

Đại ma vương thở phì phì, tiến về phía lớp mình, gương mặt ướt mồ hôi, tức giận hét lên, "Buông cậu ấy ra!"

Đại ma vương kéo tiểu Lộc về phía mình, hung ác nhìn mọi người, hừ giọng nói, "Cậu ấy là bà xã tớ, không được loạn ôm"

Mọi người vẻ mặt hắc ,có cần phải như vậy không ta???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: