Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

trong tâm hồn, mỗi con người đều có một khoảng trời riêng

      -"Bộ này có vẻ tương đối, hay là bộ này...Bộ này cũng có vẻ không tồi!". Sáng sớm ngày thứ bảy, Lộc Hàm đang đứng trước gương, một tay cầm chiếc áo gió màu tím, một tay cầm chiếc áo len trắng bó sát ướm trước ướm sau trên mình. Trên giường cũng trải đầy quần áo của cậu, có cảm giác khó xử của thiếu nữ đang chọn quần áo cho buổi hẹn đầu tiên.

     Sau khi làm xong bữa sáng, Thế Huân đi vào, nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt tuấn tú của anh lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Em đang làm gì đấy?".

      Cậu quay lại, vui vẻ chạy đến bên anh: "Thế Huân, anh xem, em mặc bộ nào thì đẹp?".

        -"Lẽ nào hôm nay không ngủ nướng à, sao lại thử quần áo thế? Hôm nay là thứ mấy?".

        Cậu ngẩn người, đôi môi mềm mím lại, vẻ mặt trách móc: "Chẳng phải anh nói sẽ đưa em đi xem thi đấu bóng rổ ở đại học H sao?". Lẽ nào anh đã quên rồi? Trong năm năm nay, đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên, cậu còn muốn trang điểm thật đẹp nữa, không ngờ có người hình như đã quên mất rồi!

       Thế Huân đương nhiên là không quên, mấy ngày trước, các bạn thời đại học gọi điện đến nói vì đồng đội cũ có mấy người ở lại trường làm huấn luyện viên. Gần đây đại học H tổ chức giải thi đấu bóng rổ quy mô lớn nhất thành phố G, đội tuyển của trường đã giành chiến thắng và lọt vào trận chung kết, anh vốn là đội trưởng tiền bối của đội bóng nên đương nhiên được mời đến xem thi đấu.

       Lúc đầu, anh định không đi, nhưng khi anh vô tình kể với Lộc Hàm, cậu đã nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, nói: "Đi chứ, đi chứ, cơ hội tốt như thế này sao lại không đi?".

     Thế là anh đồng ý ngay mà không cần do dự.

     Nhưng không ngờ cậu lại nhỡ rõ như thế, ngày thứ bảy cũng không thèm ngủ nướng, còn vất vả chọn đồ đi cùng với anh.

     Không phải sao? Cậu trước vẫn luôn như thế này, hàng ngày đều vì anh mà đứng đợi ở cửa tiệm ăn, cho dù tuyết gió phong sương nhưng không ngày nào đến muộn, Lộc Hàm của anh, lúc nào cũng đáng yêu như thế.Anh định thần trở lại, thấy cậu đang nhìn mình bằng ánh mắt vô tội.

     Thật là...

       Khóe môi cong lên, anh chỉ vào chiếc áo gió màu tím nói: "Em mặc cái này rất đẹp!".

       -"Em cũng cảm thấy thế!", cậu vui vẻ hôn lên má anh rồi khoái chí chạy đi thay quần áo.

        Khi Thế Huân và Lộc Hàm đến đại học H, một trái bóng bay lớn đã đặt trước cổng trường, trên đó có ghi dòng chữ: Giải bóng rổ sinh viên đại học Cu Ba – Trung Quốc.

      Họ đỗ xe ở ngoài cổng trường, định đi bộ vào. Nhiều người cũng có tâm lý muốn đi dạo trong trường cũ như họ, có người còn đưa cả gia đình đến cổ vũ. Lộc Hàm không khỏi ngưỡng mộ, nhìn họ dắt theo con nhỏ, cậu chợt nghĩ đến đứa bé đã mất, một nỗi buồn khôn tả dâng lên trong lòng cậu.

     -"Nếu như em muốn, chúng ta có thể cố gắng hơn chút nữa!", giọng nói trầm trầm của anh đột nhiên vang lên bên tai. Lộc Hàm giật mình ngẩng đầu, chút nữa thì va vào môi anh, đối diện với ánh mắt của anh trái tim cậu lại trở nên loạn nhịp.

      Câu nói này thoạt nghe như chẳng có gì nhưng Lộc Hàm đã đỏ bừng mặt, vẻ tinh nghịch hiện rõ trong ánh mắt của Thế Huân, giả vờ không biết đâu có được!

       Hai người dắt tay nhau, Thế Huân với dáng vẻ ung dung, vài sợi tóc lòa xòa trên trán gợi nét đàn ông làm mê đắm lòng người. Nam thanh nữ tú đi cùng nhau thật có sức thu hút, mấy người hình như là học cùng khóa với họ nhìn thấy không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thì thầm với nhau: "Ây da...nhìn kìa, đó chẳng phải là Ngô Thế Huân và  Lộc Hàm học cùng khóa với chúng mình hay sao?".

      -"A! Đúng là vậy! Hai người bọn họ vẫn còn yêu nhau hả? Lúc đó chẳng phải là Ngô Thế Huân đã đi Mỹ rồi sao?".

      -"Đúng thế! Chuyện của họ lúc đo ai ai chẳng biết, mọi người đều nói đóa hoa đẹp của trường bị bỏ rơi...Phù, thật không thể ngờ, kết cục vẫn là hoàng tử sánh vai cùng nhau!".-"...".

     Lộc Hàm nghe thấy tất cả, cậu biết anh nhất định cũng nghe thấy. Cậu len lén liếc mắt nhìn anh, không ngờ bắt gặp ngay ánh mắt của anh đang nhìn mình, cậu bối rối một chút rồi tìm cách đổi đề tài: "Anh nói xem, chúng ta bây giờ liệu có phải là "cưa sừng làm nghé" không?".

     Anh bật cười: "Em đâu có già!".

     -"Thật không? Em sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi còn gì!".

    -"Cũng già thế rồi à...", anh thong thả nói, "Thế thì nên nghĩ đến chuyện chính thức làm bà xã của anh đi là vừa!"....Không ngờ anh lại nói như vậy, trên mặt Lộc Hàm lại xuất hiện một màu hồng bất thường.

      Anh bật cười thành tiếng, nhanh chóng đặt lên má cậu một nụ hôn, động tác thật giống với một đứa trẻ vụng trộm.

     Sự tiếp xúc thân mật trong những ngày này khiến cậu phát hiện ra một Ngô Thế Huân khác.

        Trước mặt người ngoài, lúc nào Thế Huân cũng khoác cái dáng vẻ đạo mạo chín chắn, dường như làm bất cứ việc gì cũng đều toát lên sự bình tĩnh, ung dung tự tại. Thế nhưng khi thực sự thân thiết với anh, mới phát hiện ra rằng có nhiều lúc anh cũng rất trẻ con, như luôn nhân lúc cậu không để ý mà tiến đến hôn trộm một cái, sau đó hoan hỉ chứng kiến mặt cậu ửng đỏ; hoặc như khi cậu đang nấu nướng, anh và chú mèo nhỏ cùng ngồi trên sofa xem ti vi, thỉnh thoảng lại trêu đùa mèo con, cầm chiếc xúc xích giơ giơ trên cao mà không để cho nó với tới; như khi hai người nằm trên giường mà chưa ngủ, anh đòi cậu kể truyện cổ tích cho mình nghe, cậu nói quá trẻ con, không kể, nhưng khi nhìn thấy sự thất vọng toát lên từ đôi mắt đen láy của anh cậu lại mềm lòng. Cậu biết từ nhỏ anh chưa từng được nghe truyện cổ tích, tuổi thơ của anh thật sự chẳng có niềm vui. Có quá nhiều, quá nhiều những điều mà trước đây Lộc Hàm chưa từng phát hiện ra ở con người anh.

      Sau này, cậu nghĩ rằng, hóa ra mỗi một con người đều có mặt ngây thơ riêng, ngay cả người trưởng thành sớm như Ngô Thế Huân cũng vậy, chỉ có điều trước đó vì hoàn cảnh bắt buộc nên anh không thể không ngụy trang, không thể không lớn trước tuổi.

     Khi đến gần nhà thi đấu, Thế Huân nhận được điện thoại của Tào Châu:    "Cậu đến chưa? Bọn tôi đều đến cả rồi, chỉ thiếu có cậu thôi đấy. Lão Viên nói: Nếu không đến, cậu không thấy có lỗi với bạn cùng phòng ngày xưa sao?".

        Lão Viên chính là Viên Vũ Siêu, bạn cùng phòng với Thế Huân thời sinh viên, sau khi tốt nghiệp là một trong số những học sinh ở lại trường làm huấn luyện viên, là một trong những người bạn tốt của Thế Huân.

       -"Bọn tôi đang ở bên ngoài nhà thi đấu, các cậu ở đâu?".

       -"Bọn tôi đợi cậu ở cửa chính! Cậu nhanh lên một chút!".

        Thế Huân cất điện thoại, nắm tay Lộc Hàm cùng đến cửa ra vào của nhà thi đấu, mấy anh chàng cao lớn đang đứng ở đó nói chuyện, họ đều là những thành viên trong đội bóng trước đây.

        Lộc Hàm chỉ biết Tào Châu và Lão Viên, những người khác cậu biết mặt nhưng không quen.

      -"Mấy năm không gặp, tên này vẫn không thay đổi! Luôn luôn đến muộn nhất!".

           Mấy anh chàng nắm được thời cơ tất nhiên sẽ không buông tha cho anh, đừng nói chỉ phụ nữ mới hay đố kỵ, thực ra đàn ông cũng thế. Năm đó tên tuổi Thế Huân vang dội khắp trường đại học H làm cho tiêu chuẩn tìm bạn trai của bọn con gái cũng phải nương theo "chất lượng Ngô Thế Huân". Như bề ngoài phải có chút tương đồng hoặc phải có ít thần thái, hình dáng, cử chỉ của anh, ...khiến cho bọn con trai đều rất rầu lòng. Lại thêm lúc đó Thế Huân vì phải đi làm thêm nên mỗi lần thi đấu bóng rổ đều đến muộn, không ngờ ngày hôm nay của mấy năm sau Thế Huân vẫn giữ thói cũ, hận cũ thù mới chồng chất, bọn họ không trách tội anh mới là lạ!

    Lộc Hàm đứng bên cạnh nhìn bọn họ cười cười nói nói, bất chợt cũng nhoẻn miệng cười theo. Anh của năm năm trước và anh của bây giờ vẫn luôn chói sáng và thu hút như vậy.

     -"A, đây chẳng phải là cậu em trai si tình trước đây hay sao?". Có người đã nhìn thấy Lộc Hàm liền cười hỏi.-"Chào các anh, em là Lộc Hàm!". Lộc Hàm cười tươi và chủ động đến chào hỏi.-"Nghe danh đã lâu!". Một người nói, "Chuyện em theo đuổi Thế Huân năm đó làm cảm động rất nhiều người, khi chúng tôi ở trong ký túc vẫn thường than thở, sau này tìm bạn trai nhất định phải tìm người như em!".-"Nhưng tìm một người nặng tình và dũng cảm tiến về phía trước như  Lộc Hàm quả thật là rất khó, anh bạn Ngô Thế Huân của chúng tôi thật có phúc!".

     Từ đầu chí cuối Thế Huân chỉ im lặng, mấy anh chàng này anh lại chẳng biết hay sao, càng giải thích thì càng lấn tới, cho nên anh để cho họ mặc sức nói. Nhưng nụ cười đã dâng trên khóe môi, điều đó như nói với mọi người rằng lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt.

       Lộc Hàm cũng chỉ có thể cười trừ mà chẳng biết nên nói gì. Cũng may trận đấu cũng sắp bắt đầu, một đoàn người nói nói cười cười cùng nhau bước vào nhà thi đấu.

     Chỗ ngồi đã được chuẩn bị trước, đoàn của Thế Huân đều ngồi hàng đầu tiên.

      Điều mà Lộc Hàm không nghĩ đến chính là khi bắt đầu trận đấu, cậu vô tình nhìn thấy Tử Thao và Thang Bồng, Tử Thao cũng nhìn thấy cậu, quay về phía cậu vẫy chào. Thang Bồng thì đang trò chuyện với một người đẹp ở bên cạnh, có vẻ đang rất vui. Lộc Hàm muốn qua đó, nhưng vì người quá đông, nên chỉ có thể ngồi yên một chỗ.

     Hình như Thế Huân đã phát hiện ra cái đầu nhỏ của cậu không chịu an phận mà cứ quay qua quay lại, anh cúi đầu thì thầm vào tai cậu: "Nhìn gì đấy?".

    -"Tiểu Đào cũng đến!". Cậu ngập ngừng hồi lâu rồi tiếp, "Còn có cả Diệc Phàm  nữa!".

      Thế Huân gật đầu nhưng chỉ im lặng, chăm chú quan sát sân đấu, các vận động viên đang khởi động làm nóng cơ thể.

      Lộc Hàm hình như vừa nhớ ra chuyện gì đó, cậu giật giật tay áo Thế Huân, xán lại hỏi anh: "Em nhớ trước đây có lần em cũng xem anh chơi bóng ở đây".

    -"Ừm...", anh nhướn mày nhìn cậu, "Sau đó?".

     -"Em nhớ lần đó một quả bóng bay tới chút nữa thì đụng vào em, đáng tiếc lại có người nào đó ngăn lại", đôi mắt cậu lộ vẻ tinh nghịch, "Em vẫn luôn muốn hỏi, lúc đó anh có ý gì không?"....Thế Huân xoa xoa mũi, kéo dài giọng: "Để hôm nào anh sẽ hỏi người đó giúp em nhé!".

      Cậu bĩu môi trừng mắt nhìn anh.

     Anh mỉm cười đưa tay khẽ véo vào miệng cậu, nói: "Môi em bĩu hơi cao, có thể treo cả cái lạp sườn đấy nhỉ!".

     -"Hứ!".

     Nụ cười trên miệng anh càng tươi hơn, nắm chặt tay cậu, mắt vẫn theo dõi sân đấu, nhưng một giọng nói dịu dàng trầm trầm vang lên bên tai cậu: "Đồ ngốc ạ, là anh có chủ ý đấy!". Anh hào phóng thừa nhận.

Tấn công đẹp!Va chạm mạnh!Phòng thủ chặt!

       Lộc Hàm nghe rất rõ những lời đám đông hô hoán, nhưng tâm tư cậu không đặt ở đó, chốc lát cậu lại quay đầu nhìn về phía sau. Trong một nhóm có ba người giữa đám đông ấy, có vẻ như Diệc Phàm rất vui vẻ với người đẹp ở bên cạnh, anh ấy vẫn dịu dàng và lịch thiệp như thế. Nhưng hình như tâm trạng của Tử Thao có gì đó khác lạ, bề ngoài dường như cậu ấy đang chăm chú theo dõi trận đấu. Nhưng khi một người cứ nhìn chăm chăm vào một nơi mà không chớp mắt, biểu hiện đó người ta gọi là ngẩn ngơ.

    Vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng Tử Thao đến nhà thi đấu xem đấu bóng, lúc đó mắt cậu ấy cũng luôn chăm chú dõi theo Thang Bồng trong trang phục màu đen trên sân khấu, lúc đó tuy cậu có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vì Tiểu Đào không chịu thừa nhận nên cũng không hỏi rõ ngọn ngành. Trong tâm hồn mỗi người đều có một khoảng trời riêng, ở đó có chứa rất nhiều, rất nhiều những điều bí mật chỉ thuộc về riêng bản thân họ mà thôi.

      Thế Huân cũng chú ý đến tâm trạng bất an của cậu, nhưng anh vẫn im lặng.

       Sau khi trận đấu kết thúc, Thế Huân khéo léo từ chối lời mời cùng đến nhà hàng dùng cơm tối với bạn bè, anh vốn là người không thích những nơi náo nhiệt, hôm nay đến đây chỉ vì có một người thích thú, nhưng lúc này, tâm trí của cậu lại không ở trên sân đấu.

      Lúc này cậu đang nghĩ lý do để qua gặp Tử Thao, nếu như đưa Thế Huân cùng đi có vẻ như không được hay lắm vì mối quan hệ giữa cậu và Diệc Phàm sẽ khiến đôi bên bối rối, nhưng để Thế Huân lại và qua đó một mình thì cậu lại không đành lòng.

     Khi cậu đang lựa chọn giữa hai cách thì đã nghe tiếng Tử Thao vang lên ở đằng sau: "Lộc Hàm!".

        Cậu quay lại, Tử Thao đang chạy lại phía cậu: "Liệu có thể cho mình quá giang không?".

      -"Đương nhiên là được rồi, chỉ có điều...". Lộc Hàm hỏi, "Không phải cậu cùng đến với Diệc Phàm à?".

      -"Cậu cũng thấy rồi đấy, bọn họ anh anh em em cùng nhau đi bộ về rồi, hôm nay mình đã làm kỳ đà cản mũi khá lâu rồi!". Dứt lời, cậu ấy quay sang nói với Thế Huân: "Hi, chào anh Ngô, lâu lắm không gặp...Bây giờ nên gọi là viện trưởng Ngô mới phải nhỉ?".

      Thế Huân bật cười, anh có ấn tượng rất sâu sắc về chàng trai này. Cậu ấy với anh xung khắc như nước với lửa. Ấn tượng sâu nhất chính là vào mùa đông năm đó, cậu ấy đã chặn đường và mắng anh một trận. Khi đó anh nghĩ...trên thế giới này sao lại có một chàng trai ngang ngược như vậy?

     -"Gọi anh là Ngô Thế Huân là được rồi!". Thế Huân nói, "Các em đứng đây đợi chút nhé, anh đi lấy xe!".

     Nói xong, anh mỉm cười với Lộc Hàm và quay mình rời đi.

     Nhìn theo bóng Thế Huân, một niềm hạnh phúc ngọt ngào đang lan dần ra trong lòng Lộc Hàm.

      -"Thân mật quá nhỉ!". Tử Thao bên cạnh đẩy đẩy vai cậu, tinh nghịch nói: "Thiếu nữ đang hạnh phúc!".

     -"Tiểu Đào!", cậu càu nhàu, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Mình biết rồi nhé!".

      Tử Thao ngẩn người, nhìn cậu với vẻ lạ lùng: "Cậu biết cái gì?".

     -"Mình biết người mà cậu vẫn luôn thích là Diệc Phàm, đúng không?".Tử Thao run run, bật cười: "Biểu hiện của mình rõ thế kia à? Đến nỗi cậu cũng đoán ra?". Cho dù cậu ấy vẫn cười, nhưng Lộc Hàm nhận ra sự gượng gạo trong đó.

     -"Tại sao bao nhiêu năm nay thích người ta như vậy mà lại không nói cho người ta biết? Chứng kiến anh ta vui vẻ cùng người con gái khác cậu không đau lòng à?". Lộc Hàm nhìn cậu, thật thà hỏi.

      -"Có gì mà khó chịu? Anh ta thích ai thì yêu người ấy, mình cũng đâu để ý!".

     -"Thật sự là không để ý?". Lộc Hàm kéo tay cậu, nghi ngờ hỏi, "Nhưng những gì thể hiện trên khuôn mặt cậu lại nói với mình rằng không phải cậu không để ý đến những chuyện đó! Tiểu Đào, chẳng phải cậu đã từng nói với mình: Thích thì phải theo đuổi sao? Thực ra cậu bé mặc váy đen ấy chính là cậu có đúng không? Lúc đó cậu cũng nói nếu như cậu dũng cảm hơn một chút thì kết quả có lẽ sẽ khác đi, tại sao cậu không thể dũng cảm hơn một chút?".

      Không ngờ, Tử Thao chưa bao giờ nổi giận với cậu vậy mà bỗng hất mạnh tay cậu ra: "Mình nói rồi, mình không để ý, thích anh ấy là việc của mình, sao cậu nhiều chuyện làm gì?".

     Lộc Hàm sững sờ, cậu chưa bao giờ chứng kiến Tử Thao trong bộ dạng này, cậu và cậu ấy lúc nào cũng thân mật như hai chị em ruột. Cậu cũng đâu có ý gì xấu? Chẳng qua chỉ là quan tâm đến bạn bè thôi mà.

     Đôi mắt cậu chớp chớp nhìn về phía trước và không nói gì nữa.

       Có lẽ Tử Thao cảm thấy thái độ của mình cũng vô duyên vô cớ, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng cất lời.

      Đến tận khi Thế Huân đánh xe đến, suốt dọc đường hai người cũng không nói gì với nhau. Lộc Hàm vốn muốn ngồi ghế sau cùng Tử Thao, nghĩ một lúc rồi lại chọn ngồi ghế phụ.

    Trên đường chỉ có Tử Thao và Thế Huân nói với nhau vài ba câu, Lộc Hàm nhìn về phía trước không biết đang nghĩ gì. Sau một đoạn đường yên lặng, Tử Thao đã đến nơi, cậu ấy xuống xe và cảm ơn Thế Huân, khi đối mặt với Lộc Hàm định nói lời tạm biệt nhưng rốt cuộc cũng chẳng nói thành lời.Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, Thế Huân quay đầu hỏi cậu: "Cãi nhau với Tử Thao à?"

     Giọng Lộc Hàm buồn buồn: "Rõ ràng đến thế sao?".

       -"Tức giận mà không thể thể hiện ra, em nói xem liệu có rõ ràng không?".

     Lộc Hàm rất ấm ức, tủi thân kể lại sự việc khi nãy cho anh nghe.

      -"Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ cậu ấy không muốn nói đến việc đó, đừng coi vẻ bề ngoài của cậu ấy có vẻ thoải mái, kỳ thực cũng rất nhạy cảm!". Anh nói, âm thanh trầm ấm, trong sự dịu dàng có cả sự nuông chiều.

     -"Em và cậu ấy làm bạn với nhau đã bao năm nay, cậu ấy chưa bao giờ nổi giận với em, thậm chí nói to một chút cũng không. Thế mà hôm nay vì việc đó mà bực tức vô cớ, em thực sự không hiểu cậu ấy!".

     Thế Huân đang chuyên tâm lái xe và qua sát cậu qua gương sau rồi bật cười, chỉ cần nguời khác nhìn qua một cái cũng có thể dễ dàng thấy được, thực ra chỉ có mình cậu là không nhận ra thôi.

      -"Đợi mấy hôm nữa, sau khi hết giận lại nói chuyện với cậu ấy. Xem ra, cậu ấy có vẻ cũng hối hận khi giận dữ với em đấy!".

     -"Có thật không?". Lộc Hàm cảm thấy bị tổn thương, "Em chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi, thế mà cậu ấy lại trách em là lắm chuyện, có thật là em đã sai? Chẳng phải là em muốn giúp cậu ấy hay sao?".

     -"Em ấy à, thật quá ngây thơ, việc này cậu ấy đã giấu em như vậy có nghĩa là không muốn để người khác biết. Em thì ngược lại, cái gì cũng muốn nói ra, em thử đứng vào địa vị của cậu ấy mà xem, có phải là em sẽ rất khó chịu?".

    -"Nhưng em cũng chỉ có ý tốt thôi mà..."

        Đến dưới tòa nhà, Thế Huân dừng xe, tắt máy, quay đầu nói: "Cậu ấy biết em có lòng tốt, cho nên cậu ấy sẽ không trách em đâu!".

        -"Thật không?". Tâm trạng của Lộc Hàm vẫn chưa được giải tỏa, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật quen thuộc, xe cũng đã dừng, cậu hỏi: "Đến nhà rồi hả?".

      -"Đến rồi!". Anh cười cười, chỉ vào dây an toàn trên mình cậu, "Nhưng dây an toàn của em thắt không đúng!".

     Dây an toàn thắt không đúng? Lộc Hàm cúi đầu quan sát rồi lại ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: "Làm gì có?".

     -"Để anh xem hộ em nhé!". Kế sách của người đàn ông quả là thâm sâu, anh nghiêng mình qua và thực hiện ngay việc mà mình muốn làm từ lâu lắm rồi – đó là hôn cậu.

     Bờ môi mềm mại của cậu vương chút lạnh, anh vốn chỉ muốn một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng khi thấy dáng vẻ chớp mắt ngạc nhiên rất đáng yêu của cậu thì anh không thể chịu được và hôn một nụ hôn thật say đắm. Môi miết chặt môi, mặc cho trong lòng không được vui vẻ, cậu khẽ khép mắt lại, ung dung tận hưởng sự dịu dàng nơi anh, như thể đang lơ lửng giữa mây xanh.Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng đến điểm dừng, gò má Lộc Hàm bắt đầu ửng hồng, cặp mi dài như đôi cánh màu đen đổ bóng trên đôi má hồng, che khuất đôi đồng tử đen lay láy đầy mê say.

     -"Anh...anh lừa em!". Hơi thở gấp gáp như đang tố cáo cậu.

     -"Đây là trừng phạt!". Kẻ "vô lễ" với cậu nghiêm túc phản bác, ẩn trong giọng nói trầm trầm đó là vẻ đắc ý.

      Lộc Hàm tròn mắt, cậu đã làm việc gì sai ư? "Sao lại là trừng phạt?".

      -"...Cả buổi hôm nay tâm trí của em ở đâu?".

    -"Em...đó là vì em nhìn thấy Tiểu Đào, Diệc Phàm đưa bạn gái đến, cậu ấy nhất định sẽ rất đau lòng, khiến em...". Trong lúc vội vàng giải thích nên lời lẽ có vẻ lộn xộn, Lộc Hàm buồn bã, cảm thấy rất tội lỗi vì hôm nay đã không quan tâm đến anh, "Sau này nhất định sẽ không thế nữa!". Cậu giơ tay thề.Thế Huân mỉm cười: "Đùa em thôi! Nào, xuống xe!".

...

     Buổi tối, khi Thế Huân đang tắm, Lộc Hàm nhận được điện thoại của Tử Thao, hẹn cậu ngày mai đến nhà chơi, cậu vẫn còn đang tức giận: "Mình chẳng thèm đến nhà cậu!".

       Đầu dây bên kia, Tử Thao cười khanh khách: "Vẫn còn giận à, mình sai rồi, được chưa? Hôm nay mình quá kích động mà!".

     -"Hứ!".

       -"Thôi mà, ngày mai cậu đến nhé, mình sẽ giải thích rõ ràng với cậu!".

        Tuy Lộc Hàm còn giận dỗi, nhưng Tử Thao vẫn luôn là bạn tốt nhất của cậu, cuối cùng "Ừ" nhỏ một tiếng, cũng có thể coi là đồng ý.

    Ngày hôm sau, khi đến gặp Tử Thao, còn chưa kịp chào hỏi, Tử Thao lôi tuột cậu vào phòng mình, cười rạng rỡ nói: "Vẫn còn giận à? Để mình xem nào, cái bụng này của cậu chẳng phải là còn đầy khí hydro sao? Cứ giận nữa đi cẩn thận người phình to thành trái bóng, bay đi mất đấy...".

      Thực ra, Lộc Hàm đã hết giận từ lâu, chỉ làm ra vẻ như thế thôi, bị cậu ấy trêu như vậy, không nhịn được liền cười "khì" một tiếng.

       Tử Thao thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng cười rồi, học cách nói chuyện tếu của Mặt Trứng Cá cũng không uổng công!".

     -"Cậu chớ có đắc ý!". Lộc Hàm trừng mắt nhìn cậu, "Nếu cậu không nói rõ với mình rốt cuộc giữa cậu và Diệc Phàm đã xảy ra chuyện gì thì mình vẫn còn giận!".

      Nụ cười của Tử Thao tắt ngóm, cậu chỉ vào chiếc sofa bên cạnh nói: "Ngồi đi rồi chúng mình cùng nói chuyện nhé!".

     Lần này Lộc Hàm phối hợp rất ăn ý, ngồi xuống ngay.

       Một lúc trôi qua, Tử Thao mới nói: "Mình biết cậu cũng vì muốn tốt cho mình, là mình vẫn luôn lẩn tránh việc này. Hôm qua tâm trạng cũng không được tốt, cho nên mới nói năng như vậy, cậu đừng để ý làm gì, thực ra mình đâu có trách cứ gì cậu!".

     Nhìn người mình yêu thân mật như vậy với người con gái khác, tự nhiên Lộc Hàm nghĩ đến nguyên nhân khiến cậu ấy buồn bực ngày hôm trước, cậu nói: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hôm qua sao cậu lại đến cùng hai người họ?".

    -"Là Diệc Phàm hẹn mình, khi mình đến nơi mới biết anh ấy còn đưa theo một người nữa, nói là bạn gái và muốn giới thiệu với mình!".

    -"Sao anh ấy lại có thể làm như vậy?". Lộc Hàm không khỏi bất bình.

    -"Không nên trách anh ấy, anh ấy không hề biết rằng mình thích anh ấy!". Tử Thao nhìn ra ngoài cửa sổ nói tiếp, "Hơn nữa đó cũng là vì mình đã yêu cầu, khi vào đại học mình đã từng nói với anh ấy rằng, nếu như anh ấy có bạn gái thì việc đầu tiên là phải "báo cáo" với mình. Lúc đó anh ấy cảm thấy rất kỳ quặc nhưng vẫn ngoắc tay đồng ý với mình. Bấy giờ chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu như anh ấy có ý trung nhân, mình hy vọng bản thân không phải là người sau cùng biết chuyện, hoặc là, dứt khoát đừng để mình biết. Nhưng sao lại có thể? Đừng nói là bọn mình cùng học một trường đại học, đến nhà cũng ở cùng một khu, trước sau gì thì vẫn biết đúng không?".Lộc Hàm chau mày: "Thế sao lúc đầu còn muốn vun vén cho mình và anh ấy thành đôi!".

      -"Bởi vì anh ấy thực sự rất thích cậu!". Tử Thao nói, "Khi mình vào đại học, đột nhiên anh ấy chạy đến nhà tìm mình, mời mình đi ăn cơm. Lúc đó mình thực sự kinh ngạc, thậm chí còn nghi ngờ trong đồ ăn liệu có phải đã trộn thêm thuốc mê không, sau đó mới biết anh ấy tìm mình vì muốn mình giúp theo đuổi cậu. Mới đầu mình còn cho rằng anh ấy chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nhưng sau khi cậu và Thế Huân qua lại với nhau, kỳ nghỉ đông năm đó là thời kỳ đau khổ của anh ấy. Sau này, sau khi Ngô Thế Huân đi Mỹ, anh ấy vẫn thường hỏi mình về tình hình của cậu, lúc bấy giờ mình mới biết anh ấy vẫn luôn để ý đến cậu. Khi tốt nghiệp, thực ra anh ấy có rất nhiều cơ hội tốt để phát triển, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại thành phố G, nếu như không phải thực sự thích thì sao có thể bỏ cả tiền đồ phía trước vì cậu? Trước đây, anh ấy có có qua lại với không ít các cậu gái, nhưng cũng chỉ là quen biết cho vui, sau khi chia tay cả hai vẫn rất vui vẻ, nhưng mình biết, với cậu anh ấy không như vậy. Lúc đó thực sự mình rất mâu thuẫn, nửa muốn cậu tiếp nhận anh ấy, nửa lại không!".

      -"Cho nên...lúc đó cậu mới quyết định đi du lịch phải không?".

        -"Ừ!". Tử Thao gật đầu thừa nhận, "Mình không hy vọng mỗi lần anh ấy nói chuyện với mình đều nhắc về cậu, cứ nghe mãi như thế, mình sợ rằng mình sẽ không chịu được, mình sợ mình sẽ không kìm nén được mà sinh ra đố kỵ với cậu, làm tổn thương cậu. Một là người anh em cùng chơi với mình từ nhỏ tới lớn, một là bạn tốt nhất của mình, mình thực sự không muốn vì sự đố kỵ của bản thân mà đánh mất hai người, trước tình huống đó, mình chỉ có thể chọn cách lẩn tránh. Ra ngoài du lịch một thời gian, gặp phải rất nhiều chuyện, có những lúc suy nghĩ, đời người đâu chỉ có tình yêu, cho dù có thích nhưng âm thầm giữ sự yêu thích đó trong lòng cũng tốt. Nhưng con người đều nghĩ mọi việc rất đơn giản, đến khi thực sự bắt tay làm mới phát hiện ra rằng kỳ thực mình không thể làm nổi mà từ bỏ cũng không đành. Khi mình gọi điện cho cậu, khi biết cậu vẫn không thể quên Ngô Thế Huân, mình nhận thấy bản thân rất vui vẻ, cho nên mình đã chọn cách quay về. Ngày hôm đó, dưới tòa nhà, chứng kiến anh ấy hôn cậu, giờ khắc đó, trái tim mình thật sự rất đau đớn, mình muốn chạy, muốn trốn đi, nhưng bàn chân lại như mọc rễ, đi không được mà trốn cũng chẳng xong. Cho nên, khi bị hai người phát hiện ra, mình chỉ còn cách ép bản thân phải cười. Đêm hôm ấy, cậu muốn mình ngủ lại, mình không đồng ý, bởi vì mình sợ rằng mình sẽ không chịu nổi và bật khóc trước mặt cậu. Mấy ngày sau đó, mình đóng cửa không đi đâu cả, khi cậu gọi điện hẹn mình đến chơi, mình chỉ có thể giả vờ là đang rất bận rộn, bởi vì không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng đầu tóc bù xù, hai mắt thâm quầng như một kẻ điên của mình lúc đó!".

     Lộc Hàm đau đớn nhìn cậu: "Đã thích như thế, tại sao lại không tranh đấu!".

     -"Lý do rất đơn giản!", cậu cười, "Mình không dũng cảm được như cậu!".

    -"Tại sao?".

      -"Có những lúc con người buồn cười như vậy đấy, có dũng khí khích lệ người khác theo đuổi thứ mình muốn, nhưng chuyện của bản thân lại chẳng có chút dũng khí nào. Huống hồ, nếu như mình thực sự chạy đến nói rõ ràng với anh ấy, có khi anh ấy không phát điên thì cũng co cẳng chạy mất ấy chứ!".

     -"Cậu đừng bi quan như vậy!".

      -"Mình không bi quan, đây là sự thực mà!".Lộc Hàm buồn bã nói: "Mình vẫn luôn cảm thấy, nếu như nỗ lực chiến đấu thì còn có hy vọng, nếu như cậu không chiến đấu, chẳng phải đến một chút hy vọng cũng chẳng có sao?".

     -"Không nói có khi mình còn có chút ảo tưởng, nói ra, nếu như bị từ chối, có lẽ đến tình bạn cũng chẳng còn!". Tử Thao nói, "Thực ra mình và anh ấy đã quen nhau bao nhiêu năm nhưng thực sự vẫn không thể hiểu hết về anh ấy. Bề ngoài anh ấy có vẻ là người rất thoải mái, chẳng để tâm việc gì, nhưng anh ấy lại là một người rất nhiều tâm sự!".

      -"Tiểu Đào, hãy nói cho anh ấy biết đi!". Lộc Hàm nắm chặt tay cậu khích lệ, "Giống như trước đây cậu đã nói với mình, thích người ta sao lại không nói, anh ấy đâu phải là đi guốc trong bụng cậu, làm sao mà biết được? Hơn nữa Diệc Phàm cũng đâu phải là người lòng dạ hẹp hòi, cứ cho là nếu thực sự không thích, anh ấy cũng sẽ chẳng làm chuyện tuyệt tình, huống hồ hai người từ bé đã lớn lên cùng nhau, tình cảm bỏ đi đâu có dễ, nếu chẳng phải là tình yêu thì cũng là tình bạn? Hy vọng và tuyệt vọng vẫn luôn tốt hơn là sống trong vô vọng, đúng không?"....Tử Thao trầm ngâm im lặng.

      Lộc Hàm càng dốc sức thuyết phục: "Chẳng qua cũng chỉ là nói ra thôi mà, Tử Thao của mình chẳng lẽ lại không có chút dũng cảm nào sao? Nói khó nghe một chút, chết sớm thì đầu thai sớm, đây là cách nói bi quan, nếu như cậu chủ động nói rõ, biết đâu lại mở được cánh cửa lòng của Thang Bồng, không chừng anh ấy cũng thích cậu cũng nên, chỉ là cậu chưa phát hiện ra mà thôi. Theo thống kê rất hiếm những cặp thanh mai trúc mã không nẩy sinh tình cảm đôi lứa. Tử Thao à, hy vọng vẫn ở phía trước, chỉ còn đợi cậu tự nguyện dấn bước nữa thôi!".

      Tử Thao vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào, cây cối đã trở nên xanh tốt, mùa hạ đã đến từ khi nào.

      Cậu nhớ lại: "Mình còn nhớ lần đầu tiên gặp Diệc Phàm cũng vào lúc thời tiết như thế này, lúc đó học lớp hai, khi cậu đưa mình cùng đi đón anh họ, kết quả cậu bị giáo viên chủ nhiệm của anh mời vào phòng làm việc, nói rằng anh họ vừa đánh nhau với đứa trẻ khác, hiện đang bị giáo huấn. Lúc đó, mình đứng sau cậu và nghĩ, là tên nào không muốn sống nữa hay sao, lại còn dám bắt nạt cả ông anh họ nhà mình nữa...". Nhớ lại quãng thời gian trẻ con vô lo vô nghĩ, Tử Thao không kìm được cong môi cười: "Khi đến phòng làm việc liền nhìn thấy ông anh họ bị phạt đứng sau cửa, đối diện là một tay con trai có cái đầu bù xù như lông nhím, một mắt thâm sì, thế mà vẫn còn gườm gườm với anh họ mình. Thật khó mà tưởng tượng được, anh ấy lúc đó nổi loạn như vậy, thời gian trôi qua, hoàn cảnh cũng thay đổi, anh ấy của bây giờ không còn một chút nào sự ngổ ngáo của lúc đó!".

        -"...". Lộc Hàm nhìn cậu, hình như đang muốn nói điều gì nhưng lại thôi, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bạn thân của mình là người vô tâm vô tư như thế lại giữ trong lòng một câu chuyện như vậy.

     -"Mấy ngày sau, có hàng xóm mới chuyển đến, mình bám đuôi mẹ sang chơi, liền nhìn thấy một bóng nhỏ quen thuộc ở góc nhà, trên mắt vẫn còn quầng thâm tròn tròn như mắt gấu trúc!". Tử Thao nói một mình rồi quay sang nhìn cậu, lập tức run bắn người: "Cậu sao vậy?".Những giọt lệ tràn đầy trong mắt Lộc Hàm, khuôn mặt đầy đau đớn.

      -"Không có gì!". Lộc Hàm thở hắt ra, sống mũi đang cay xè, mắt ầng ậng nước, cậu quay sang nhìn Tử Thao, bên má ẩn hiện chiếc má lúm đồng tiền: "Tiểu Đào, nghe mình nói này, mình càng muốn cậu nói ra sự thật, đợi lúc nào rảnh rỗi mình sẽ hẹn anh ấy giúp cậu. Cậu nói anh ấy thích con gái mắt to tóc dài, mắt của cậu đâu có nhỏ, còn tóc dài thì bắt đầu từ bây giờ cậu nuôi là được, hơn nữa hiện nay chỗ nào cũng bán tóc giả, ngày hẹn với anh ấy, mình sẽ giúp cậu trang điểm thật đẹp, nhất định sẽ khiến anh ấy sáng mắt ra!".-"...".

       Thấy Tử Thao không nói gì, Lộc Hàm cho rằng cậu không đồng ý, liền âu sầu nhìn cậu: "Mình thực sự muốn cậu hạnh phúc!".

     Tử Thao bật cười, "Cậu đã nói như thế, mình còn không đồng ý thì đúng là không biết tốt xấu!".

       Lộc Hàm vui vẻ ra mặt: "Nói như vậy là cậu đồng ý rồi đúng không?".Cậu lấy hết can đảm, gật đầu một cái.

           -"Thế thì tốt rồi, thứ bảy tuần tới mình sẽ giúp cậu hẹn anh tới được không? Tiểu Đào, mình mừng thay cho cậu, cuối cùng cậu cũng có đủ dũng cảm để theo đuổi hạnh phúc của riêng mình!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: