Chương 14
Edit: Jun
"Thầy Chu, ăn nào..."
Tên ngốc vớt từ trong nồi ra cục xương lớn nhất gắp cho Chu Cảnh, hoàn toàn không màng Tô Ngôn ở một bên đang oán niệm không ngừng.
Tô Ngôn nhỏ giọng oán hận: "Đó là miếng tôi nhìn chằm chằm đã lâu đó."
Hình dạng hoàn mỹ, vừa thấy đã xác định chính là xương sườn cực phẩm, cậu ta vốn tính toán đang định xuống tay, lại không nghĩ rằng lại bị tên ngốc đoạt trước.
"Tôi đã no rồi." Chu Cảnh đứng dậy, như không phát hiện ra sự ân cần của tên ngốc.
Trong lòng tên ngốc thoáng căng thẳng, trùng hợp tay bỗng buông lỏng, chỉ nghe bịch một tiếng, miếng xương sườn liền rơi xuống đất.
"Xương sườn của tôi!!!!" Tô Ngôn đau lòng hô lên, bọn họ đi một chuyến lên huyện không dễ dàng, xương sườn là cậu ta trèo đèo lội suối mua về để cải thiện bữa ăn, thánh phẩm tốt nhất như vậy lại dễ dàng bị phung phí, mặc cho ai đều sẽ không tiếc hận không được.
"Thật xin lỗi..."
Tên ngốc cuống quít xin lỗi, theo bản năng muốn nhặt xương sườn từ trên đất lên mang đi rửa sạch sẽ.
Nhưng miếng xương vừa gắp ra khỏi nồi, bị bỏng tay là chắc chắn, y chẳng những không nhặt lên được, ngược lại bị nó làm cho nóng đỏ cả đầu ngón tay.
"Tôi không cố ý đâu." Hốc mắt tên ngốc hơi đỏ lên, chân tay luống cuống đứng tại chỗ.
Trông y thế này, kể cả có phạm vào đại tội cũng sẽ làm người ta không nỡ trách cứ, huống chi cũng chỉ là miếng xương sườn mà thôi.
Tô Ngôn lập tức an ủi tên ngốc: "Không sao, anh nhanh đi lấy nước lạnh ngâm ngón tay đi."
"Tôi đền cho anh." Tên ngốc kiên trì nói.
Tô Ngôn nhịn cười không được nói: "Không cần, coi như tôi cho anh đi, còn nữa, về sau muốn ăn thịt thì vẫn phải dựa vào anh mà."
"Ừa, cảm ơn." Tên ngốc lúc này mới yên tâm, cười đến xán lạn.
"Tiếp tục ăn đi, chút nữa dọn sau."
"Nhưng mà...." Tên ngốc quay đầu nhìn về Chu Cảnh, lúng ta lúng túng nói: "Thầy Chu chỉ ăn có hai miếng."
Y đếm rất chuẩn xác, cho nên mới lo lắng không thôi.
Thầy Chu tuy rằng đẹp, nhưng quá gầy, gầy đến mức một trận gió đi qua là có thể thổi ngã.
Từ trước y đã nghĩ, làm thế nào để thầy Chu ăn nhiều hơn một chút, cho nên y mới vào rừng bắt thỏ, ra sông bắt cá, thế nhưng thầy Chu không thích thú dù chỉ một chút, ngược lại đều vào miệng Tô Ngôn hết.
"Thầy Chu không thích ăn thịt, cho nên mới ăn ít." Tô Ngôn tiếp tục cầm đũa vớt thịt trong nồi, tùy tiện trả lời lấy lệ với tên ngốc hai câu.
Tên ngốc buông bát, yên lặng đi tới trước mặt Chu Cảnh.
Chu Cảnh đeo kính ngồi trên cái ghế cũ nát, hình như chuẩn bị chấm bài cho học sinh.
Trong phòng không đủ ánh sáng, tên ngốc nhìn sườn mặt hoàn mỹ Chu Cảnh chẳng được rõ ràng lắm, nhất thời nói năng có chút lộn xộn: "Thầy Chu..."
"Hả?" Chu Cảnh hơi hơi ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp, từ tính.
Thình thịch thình thịch.
Đó là tiếng tim đập không khống chế được.
Tên ngốc mặt đỏ bừng bừng đứng ở trước mặt Chu Cảnh, y đã hoàn toàn quên mất vì sao mình chạy ra đây, chỉ nghĩ cứ nhìn thầy Chu như vậy đi, không nhúc nhích, nhìn đến vĩnh viễn.
Phải hơn một phút gì đó, y nghe thấy tiếng Chu Cảnh mở miệng, phá vỡ gian phòng yên tĩnh.
"Bây giờ còn đau không?"
Tên ngốc cho rằng Chu Cảnh nói ngón tay của mình, theo bản năng định nói không đau, rồi lại bị quỷ mê tâm: "Còn hơi đau một chút..."
Dứt lời, y như sợ Chu Cảnh vạch trần lời nói dối của mình, duỗi đầu ngón tay phiếm hồng ra.
Kỳ thật y da dày thịt béo, bị bỏng nhẹ như vậy cũng không đáng kể, nhưng chỉ cần biết thầy Chu quan tâm mình, đầu ngón tay liền nóng như bốc cháy, sau đó da sẽ đau đến đỏ tươi.
"Đặt tay lên bàn."
Chu Cảnh trầm mặc móc một cái hộp nhỏ từ ngăn kéo ra, giống y hệt cái hộp y nhìn thấy ở sân thể dục.
Lúc tới Chi Giáo, Chu Cảnh cố ý mang hộp thuốc theo.
Thứ nhất bởi vì cơ thể anh không tốt cộng thêm chân bị thương, thứ hai là trong núi thiếu thuốc thiếu thang. Rất nhiều lần, cái hộp thuốc nho nhỏ này có công dụng cực lớn.
Tên ngốc ngoan ngoãn xòe bàn tay ra theo lệnh của Chu Cảnh, vết thương trong lòng bàn tay cứ vậy mà bại lộ trước mắt anh.
Chu Cảnh nhìn những vết thương ghê người đó, nhất thời có chút lặng thinh.
Tên ngốc khi đến đây mang vẻ ngoài là đàn ông trưởng thành, nhưng lại giống đứa trẻ mới sinh, đều là hai bàn tay trắng.
Không có nhà, không có tiền, không có quần áo, không có phòng ở...
Nếu như bỗng nhiên xuất hiện một sai lầm gì đó, hoặc là tên ngốc xui xẻo một chút, quả thực Chu Cảnh không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Tên ngốc nhỏ giọng nói: "Tôi rất vui."
"Vì sao?" Chu Cảnh cụp lông mi, lấy thuốc mỡ trị bỏng từ hộp thuốc ra bôi lên đầu ngón tay tên ngốc.
"Ui___" Thuốc có tính lạnh, ngay lập tức có cảm giác đau đớn, tên ngốc chưa xốc tinh thần, theo phản xạ rụt người về phía sau. "Vì thầy Chu đối với tôi rất tốt, cho tôi ăn, lại bôi thuốc cho tôi, cho nên tôi rất vui."
Lý do y vui rất đơn giản, nên lý do y đau lòng cũng rất đơn giản.
Chỉ cần có Chu Cảnh ở bên cạnh, thi thoảng quan tâm y một chút, dù anh luôn coi như y không tồn tại, y cũng rất vừa lòng.
"Nhưng tôi đã đánh anh, cũng lấy đồ ném anh." Chu Cảnh trầm giọng nói.
"Không sao cả." Tên ngốc cười hồn nhiên, sau đó lại bổ sung: "Da tôi rất dày, sức thầy Chu nhỏ như vậy, sẽ không đau."
Chu Cảnh nhìn khuôn mặt tươi cười của y, thế mà không phân biệt được đây là thật hay giả.
Anh cũng từng mang hết nhiệt tình như thế mà giao ra cho y, vì yêu mà mất đi tôn nghiêm.
Không dám vọng tưởng được đối đãi bình đẳng, chỉ cần đôi lúc có ý muốn cùng làm bạn là có thể thỏa mãn nội tâm cô độc, hoang vu của anh.
Nhưng kết cục cuối cùng, lại khó có thể dùng hai chữ cam tâm để giải thích rõ ràng.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Chu Cảnh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trời nghìn nghịt mây đen, chỉ trong chốc lát mưa sẽ rào rào mà đổ xuống.
Người vẫn luôn mải mê ăn, Tô Ngôn lúc này mới bị tiếng sét đánh cho tỉnh, đẩy cửa phòng nhìn thoáng qua.
"Nói mưa liền mưa, cái thời tiết quái quỷ gì vậy?"
Chu Cảnh cất hộp thuốc vào ngăn kéo, không nhanh không chậm đứng dậy: "Mùa hè chính là như vậy, cậu cũng nên quen đi."
"Thầy Chu muốn đi đâu vậy?" Tên ngốc thấy Chu Cảnh đi, vội vàng hỏi.
"Cất quần áo. Anh cứ đứng yên ở trong phòng đi."
Nhưng việc anh nói cứ nói, tên ngốc cứ đi theo Chu Cảnh ra ngoài.
Nhân lúc trời chưa mưa to, hai người cất toàn bộ quần áo mang vào để trên mép giường, nghe tiếng mưa rền gió dữ bên ngoài, Chu Cảnh quay đầu liếc nhìn Tô Ngôn một cái.
"Đừng nhìn tôi, nơi này dù sao cũng không phải địa bàn của tôi, chỉ cần không phải ngủ cùng với tôi, tôi sẽ không có ý kiến." Tô Ngôn nhún vai.
Chu Cảnh nhẹ nhàng gật gật đầu: "Để anh ấy ngủ trên mặt đất là được."
"Hai người đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu." Tên ngốc mờ mịt nhìn Chu Cảnh.
Tô Ngôn vỗ vỗ vai y, cười nói: "Từ nay về sau anh ở lại đây đi, ngại cái không có giường, chỉ có thể ngủ dưới đất, có đồng ý không?"
"Ở nơi này!" Mắt tên ngốc lóe lên, kích động không thôi nói: "Có thể sao? Tôi có thể ở đây à?"
"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Tô Ngôn bất mãn nói.
Nhưng tên ngốc đã hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn, vốn đâu nghe rõ câu hỏi của cậu ta, chỉ lo vui sướng.
"Thật tốt quá... Mình lại có thể ở chung một chỗ với thầy Chu....."
"Mình có nhà rồi, mình không phải đội mưa nữa...."
Nói nói, lại đỏ đỏ đôi mắt, tên ngốc nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ may mắn đến vậy.
Chu Cảnh đi đến bên cạnh y, đưa cho y một bộ quần áo sạch sẽ của mình: "Thay đi, không thể để quần áo bẩn như vậy được."
Tên ngốc xoa xoa đôi mắt, trong giọng mang theo giọng mũi rõ ràng: "Vâng!"
Lúc thay áo, tên ngốc cố ý xoay người đi tới một góc, cũng không muốn để hai người trong phòng nhìn thấy người mình.
Quần áo sạch, rất sạch còn lưu lại hơi thở dễ chịu của Chu Cảnh, tên ngốc ngửi ngửi một lúc lâu, lúc này mới nhẹ nhàng mặc quần áo lên người.
Dáng người Chu Cảnh với tên ngốc có sự chênh lệch, nhưng quần áo Chu Cảnh hầu như đều rộng thùng thình, chắp vá cũng không sao. Áo còn đỡ, nhưng quần dài bị tên ngốc mặc vào lại có cảm giác như đang treo lơ lửng trên người y.
Tên ngốc rất ưng ý, còn Chu Cảnh lại đang suy nghĩ chắc là cuối tuần lại phải đi lên huyện một chuyến.
Thay quần áo xong, rửa mặt sạch sẽ bằng nước ấm.
Chu Cảnh tiếp tục chấm bài, tên ngốc ngoan ngoãn yên lặng ngồi đối diện với anh đọc sách.
Thời gian trôi từng giây, rất nhanh đã đến giờ đi ngủ.
Tô Ngôn và Chu Cảnh dùng đệm thừa đưa cho tên ngốc trải lên mặt đất làm đệm giường, cách giường hai người cũng không xa.
Sau khi tắt đèn tối om một mảnh, tên ngốc nằm trong chăn ấm áp, cảm nhận được hơi thở Chu Cảnh gần trong gang tấc, lại bắt đầu mất ngủ. Vụ trong thôn lúc chiều đã bị y ném ra sau đầu, trong mắt trong lòng đều chỉ còn hình ảnh thầy Chu chăm sóc y.
Không biết qua bao lâu, lâu đến khi hưng phấn qua đi, mí mắt bắt đầu đánh vào nhau, trong mông lung, tên ngốc lại nghe thấy tiếng Chu Cảnh thấp thoáng đâu đây.
Lúc đầu cảm thấy đấy là ảo giác, sau đó càng nghe càng thấy rõ ràng, y không nhịn được tò mò bò lên.
"Thầy Chu?" Tên ngốc nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Khi chuẩn bị quay về ngủ thì y lại nghe thấy tiếng Chu Cảnh.
"Lạnh...."
Tên ngốc tiến đến trước giường Chu Cảnh, nhìn trán Chu Cảnh toát mồ hôi lạnh, ngay tức khắc thở cũng không dám nữa.
Tui có điều muốn nói: Chẳng là tôi có cảm giác mấy chương này ngắn hơn mấy chương đầu các cô ạ =))))
__Hết chương 14__
Đã chỉnh sửa 8:24 PM - 19/02/2020
Còn sau khi chỉnh sửa thì chương quái nào cũng làm tui thấy dài như nhau =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro