Thanh nhai bạch lộ
Tên truyện: 【温周】青崖白鹭
Tác giả: Gardenia_Lord
• Là Ôn Chu nhưng là Ôn Chu của Tuấn Triết.
• Nhân sinh rất khó nghênh đón một cái kết định trước, nơi này chỉ viết suy nghĩ trong lòng họ.
***
00
Chu Tử Thư cảm thấy cái chết của mình sẽ đúng hạn mà tới, không cần nóng lòng cầu thành.
Gánh một thân ô trọc y đã chuẩn bị xong để rơi vào mười tám tầng địa ngục, cũng thản nhiên mỉm cười nói sau khi chết đại khái sẽ bị lăn trong chảo dầu hơn trăm ngàn năm. Đã không e ngại cái chết, vì vậy có thể đi khắp tứ hải bát hoang, nếm hết rượu ngon của Cửu Châu, nhà tranh vách đất, tiêu dao tự tại thống khoái sống ba năm, y rất thỏa mãn.
Ba tháng đầu, y ngâm khắp các tửu quán lớn nhỏ dọc đường, uống một mình say đến túy sinh mộng tử.
Người người đều mong muốn được tùy ý sinh trưởng như cỏ dại, lại không ai sinh ra để yêu thích cô độc, cho nên sau lưng bỗng mọc ra một cái đuôi nhỏ Chu Tử Thư cũng không cự tuyệt.
Cái đuôi nhỏ rêu rao như con khổng tước xòe đuôi, cực kỳ dính y, theo trước nhìn sau, cả ngày "A Nhứ, A Nhứ", phe phẩy cây quạt xếp màu đen, ánh mắt ngây thơ, cười lên vừa ngọt ngào lại minh diễm.
Đây có lẽ là ràng buộc mà ông trời cho y, Chu Tử Thư vui vẻ nghĩ.
Để trước khi chết y có thể gặp được một người thực sự hiểu mình, gọi tên của đối phương, ngồi phơi nắng ở ven đường.
Nhưng không biết bắt đầu từ một ngày nào đó, bỗng nhiên y không muốn chết.
Bởi vì y đột nhiên phát hiện, thì ra cõi đời này cũng có thứ y không mang theo được, lại khó mà dứt bỏ.
Y sợ chia ly, sợ nhớ lại vui vẻ của cả một năm từ khi họ gặp nhau, càng sợ con khổng tước dị thường hoạt bát cách mười trượng đã ồn ào "A Nhứ A Nhứ" chạy về phía y phải thương tâm. Y chết, Ôn Khách Hành phải làm sao bây giờ?
Những ngày gần đây, thất khiếu tam thu đinh phát tác ngày càng thưa thớt, nhưng mà đây là dấu hiệu rằng sinh khí đã cạn kiệt, lục phủ ngũ tạng của y đã suy yếu đến mức độ nhất định, từ lâu nguyên khí đã không thể chống lại nội thương, đinh thương đã lười tra tấn y. Thỉnh thoảng ngóc đầu trở lại, cứ như thể dành dụm lực độ của cả mấy lần để phát tác, khiến y đau đến chết đi sống lại. Chân khí va chạm lung tung hút lấy thân nhiệt và sinh khí cạn kiệt, càng phát tác Chu Tử Thư càng có thể cảm giác được sinh mệnh của mình trôi đi. Hết lần này đến lần khác y chẳng còn cách nào chỉ có thể hao tâm an ủi Ôn Khách Hành, an ủi mình: "Đủ thời gian, đủ để chúng ta nếm hết rượu ngon khắp thiên hạ. Người người đều nói rượu ở Hạc Niên đường thuần hương nồng đậm, chúng ta lên phía bắc, đi Thuận Thiên phủ được không?"
Thời điểm khứu giác của y hoàn toàn biến mất, bọn họ tới Tần Lĩnh.
Mùa đông, ở biên giới tuyết rơi rất nhiều, vì vậy tốc độ hành trình cũng giảm xuống, họ ở tạm trong một sơn trang dưới chân núi.
Ôn Khách Hành đi quanh đình viện mấy vòng, thỉnh thoảng gật gật đầu, trầm tư suy nghĩ, nhìn không ra là hài lòng hay không hài lòng, "A Nhứ của chúng ta quả thật là mánh khoé thông thiên ở chỗ này mà cũng có cơ nghiệp, chỉ tiếc nơi này lâu không người ở, không có hơi người..." hắn vừa nói vừa đi tới cọ cọ lên mặt Chu Tử Thư.
Một chùm hơi thở ấm nóng phả vào cổ y, Chu Tử Thư vừa định mắng tiểu tử quá dính người, bên tai chợt nổ ra âm thanh bén nhọn, giống như có ngàn vạn cây ngân châm hung hãn ghim vào não tủy của y, cơn đau gần như muốn nhấn chìm ý thức của y, Chu Tử Thư lảo đảo suýt nữa ngã quỵ gần như vô thức bắt lấy tay áo của Ôn Khách Hành, giống như người sắp chết chìm ôm chặt lấy khúc gỗ nổi.
Đầu đau muốn nứt ra.
Hình như Ôn Khách Hành gọi tên y, lồng ngực liên tục chấn động vừa khẩn trương vừa gấp gáp của đối phương là sợi dây cứu mạng duy nhất của y, chưa bao giờ Chu Tử Thư muốn bắt lấy thanh âm của cái đuôi nhỏ như lúc này, khí huyết dời sông lấp biển lại làm cho y chỉ có thể bất lực trôi nổi trong hư ảo.
Bây giờ ngay cả nhĩ lực, cũng không thể giữ được sao?
Y quay đầu lại nhìn thật sâu vào đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt sáng tới dọa người, sau đó nhắm mắt lại, đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng.
"Ôn Khách Hành, chúng ta ở chỗ này đón tết đi."
Thật ra còn khoảng mười ngày nữa là đến tết, nhưng Chu Tử Thư thật sự không nhịn được nữa.
Y cảm thấy có lẽ mình không thể thoát ra khỏi cánh đồng tuyết này.
Con cún bự treo trên đầu vai Chu Tử Thư sững sờ một chút, nhìn vào sườn mặt bình thản giữa hơi thở nhấp nhô của y. A Nhứ của hắn mềm mại như một nụ hoa dành dụm tất cả màu sắc vào mùa xuân, chuẩn bị nở rộ vào mùa hè nhưng lại đã mất đi bộ rễ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa bị khóa chặt cũng không ngăn được hương hoa ngào ngạt nồng đậm, một bên yên nhiên đoạt lấy mắt nhìn, một bên lặng lẽ héo tàn.
"Được, đều nghe A Nhứ của chúng ta. Ở chỗ này đón tết." Ôn Khách Hành lau mồ hôi trên thái dương của y, chợt cười một tiếng, "Chỉ tiếc tiểu tử thối Thành Lĩnh không có ở đây."
1.
Chu Tử Thư cảm thấy Ôn Khách Hành người này rất thiếu đòn, vì đi lên phía bắc mà sốt sắng gửi Thành Lĩnh ở chỗ Thẩm Thận nhờ nuôi là hắn, lúc này viết thư rồi trông mong Thành Lĩnh tới đón tết cũng là hắn.
"Ba người mới có không khí. Mặc dù tiểu tử thối kia cái gì cũng không biết, nhưng vẫn có tiềm lực làm thùng cơm, nếu không ta nấu một bàn đồ ăn lớn lại không có ai cổ vũ, chẳng phải là quá không có ý nghĩa. A Nhứ ngươi nói có đúng không?" Ôn khổng tước nghiêm túc viết thư, trên miệng cũng không nhàn rỗi, viết một câu lảm nhảm một câu, "Tiểu tử ngoan, quà tết cũng không cần mang quá nhiều, có rượu là được... A Nhứ, ngươi nhìn một chút ta viết như vậy có được không?"
Chu Tử Thư nhìn chữ không rõ lắm, cũng lười đến gần để phân biệt, chỉ nói, "Ngươi muốn nó mang rượu làm gì?"
Ôn Khách Hành ném ra một cái liếc mắt mập mờ, "Lễ tết đồ đệ không đưa sư phụ được hai bình rượu? Không có đạo lý."
... May mà lúc trước Thành Lĩnh không dập đầu với Ôn Khách Hành.
Chu Tử Thư có hơi không nói nên lời, rót một ngụm rượu ấm vào bụng, chép miệng vô vị, giống hệt như uống nước, vì vậy lập tức đổi ý bắt Ôn Khách Hành bóc thư ra sửa lại, "Ngươi kêu nó mang mấy bình Hoa Quế ủ lâu năm tới. Phải trên ba mươi năm."
2.
Ôn Khách Hành rất hào hứng với chuyện đón tết, năm ngoái một câu, "Đây đúng thật là cái tết giống tết nhất cả đời này của ta". Năm nay lại hao tâm tổn trí để sáng tạo ra mấy lời huy hoàng, năm sau phải hoành tráng hơn năm trước mới được.
Lão bà là một tiểu hồ đồ có rượu là được, Ôn Khách Hành sâu sắc cảm thấy trách nhiệm nặng nề từ trên trời rơi xuống nên càng ra sức.
Năm ngoái ở Khôi Lỗi trang, đồ tết đều có sẵn, nhưng năm nay vận mệnh không tốt được như vậy, cả cái sơn trang rộng lớn đều trống trơn, Ôn Khách Hành quyết định tự mình đi mua, viết danh sách những thứ cần mua rồi phi thân xuống núi. Một lúc sắp xếp tu sửa cửa sổ gia cố xà nhà, một lúc lại chọn mua đồ tết, ngày nào cũng loay hoay hùng hùng hổ hổ.
Chu Tử Thư phụ trách ôm áo lông chồn nhìn hắn bận rộn trong ngoài, khen một câu "hiền huệ".
Ngày nào đó, Ôn Khách Hành lại cưỡi dê đuổi heo trở về.
Cốc chủ Quỷ cốc lao vào sân viện như một đấu sĩ đánh dê, suýt chút nữa đụng hỏng chiếc đèn lồng đỏ trong góc còn chưa kịp treo. Chu Tử Thư trước kia chính là đại gia, hiện tại y nguyên đại gia chưa từng thấy qua tình cảnh này, vội vàng tránh khỏi chỗ ngồi.
Ôn Khách Hành đè cổ dê giống như cưỡi ngựa, đuổi heo vào thiên viện, lại nhanh gọn ném con súc sinh này vào phòng chứa củi, không kịp chờ đợi lao vào phòng.
Thay quần áo xong đi ra, đã thấy Chu Tử Thư ngậm cọng cỏ khô ngồi xổm ở cửa phòng chứa củi cho dê ăn.
Dê huynh biểu tình cao ngạo, vừa ăn vừa kéo, hoàn toàn không coi nơi này là nhà của người khác.
Thấy Ôn Khách Hành đi tới, Chu Tử Thư ném hắn một cái, "Ngươi mang dê về làm gì?"
"A Nhứ, nông dân kia nói dê nhà hắn đều là thả rông, tự tìm cỏ ăn, ta thấy con này rất hoạt bát, thịt nhất định sẽ ngon nên mua về cho ngươi uống rượu." Ôn Khách Hành đùa giỡn, lời vẫn còn chưa nói xong, dê kia giống như nghe hiểu lời của hắn, nheo mắt khịt mũi, quay về phía Ôn Khách Hành đá hậu vài cái, hất đầy lông dê lên người hắn.
Ôn Khách Hành vừa mới thay quần áo lập tức phát hỏa, "Hừ? A Nhứ ngươi đừng cản ta, để ta làm thịt cái đồ không có mắt này! Vật nhỏ, cũng không nhìn một chút chủ tử của ngươi là ai, sớm muộn cũng bị cho vào nồi..."
Mọi người đều biết, thiên địch của người mặt dày chính là con vật càng mặt dày hơn.
Sơn dương tính khí nóng nảy mắt cao hơn đầu mười phần ương bướng, tính tình bất hảo, hôm nay ủi hàng rào gỗ, đến mai chà đạp luống cải xanh. Ôn Khách Hành không trị nổi nó, thế nên nó càng ngày càng vô pháp vô thiên, cho đến một ngày nó làm đổ vò rượu trong lương đình của Chu Tử Thư.
Ôn Khách Hành dòm thấy sắc mặt trước giờ có thể coi là dung túng của lão bà nhà mình đột nhiên nứt vỡ, lộ ra một tia ghét bỏ, chụp lấy Bạch Y kiếm lướt nhẹ hai đường trên cổ dê, lớp lông thật dày bị cạo sạch sành sanh.
Dọa tổ tông này sợ đến vãi phân vãi tiểu, be be hét thảm.
Cơn giận của Chu Tử Thư thuận lợi phát tiết, Ôn Khách Hành lấy sức lực của một sơn nhân hô "A Nhứ!"
Kẻ thua duy nhất - A Dương đáng thương, mỗi lần trông thấy Chu Tử Thư là chân run lập cập, nửa bước cũng không đi nổi.
Đối với chuyện này, Chu Tử Thư hoàn toàn không biết, vẫn vê cỏ đút dê như không có chuyện gì.
A Dương ăn nhờ ở đậu, không thể không theo, ăn đến mặt đầy khuất nhục.
3.
Thật ra Chu Tử Thư đã sắp không thể nhấc nổi Bạch Y kiếm.
Dự cảm của y càng trở nên mãnh liệt: y sợ là không chịu được qua mùa đông này. Thất khiếu tam thu đinh không phát thì thôi, đã phát liền không thể vãn hồi, chuông báo tử muốn gõ liền gõ, ngay cả ban ngày cũng không buông tha y. Y không nói cho Ôn Khách Hành, thứ nhất nội lực của Ôn Khách Hành không độ hóa được, thứ hai y cũng không định nhờ hắn giúp đỡ. Vì vậy Chu Tử Thư vẫn luôn cắn răng chịu đựng, bị đau nhức hành hạ, không có khí lực, càng trở nên không thích động đậy, cả người cũng trở nên lười biếng.
Vì thế Ôn Khách Hành đã làm riêng cho y một bộ gối dựa với đủ loại kích cỡ, tới bất kỳ chỗ nào muốn lười biếng là có thể dựa. Mỹ danh gọi là "Sủng thê".
Chu Tử Thư hận không thể đem sáu chữ "Ta mới là lão công ngươi" đập lên trán hắn.
Ôn khổng tước cười híp mắt gặp chiêu phá chiêu, "Được được được, A Nhứ nói đúng, đó chính là sủng phu. Chu tướng công, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi ngàn vạn lần không được bội tình bạc nghĩa với ve sầu nhỏ ta." Dứt lời còn yêu kiều cười một tiếng, thật sự có vạn chủng phong lưu của tiểu nương tử.
Chu Tử Thư nhớ tới đêm đó Ôn Khách Hành uống đến say mèm, hai mắt đỏ hoe, cùng với câu "Ngươi có thể đừng chết không?"
Vì vậy y tựa vào đệm dựa cười một tiếng, giống như hồ ly đã ăn tới no nê thỏa mãn, "Ta tận lực đi."
Y đã sớm không nỡ bỏ Ôn Khách Hành, cũng không nỡ chết.
Nhưng thế gian chuyện tốt khó giữ, ông trời cho y tự do ba năm, để y gặp được một Ôn Khách Hành tốt đẹp như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc phải trả giá. Cho nên y thông suốt, lại khó tránh khỏi thương tâm. Thi thoảng Ôn Khách Hành nói với Thành Lĩnh, "Nếu có một ngày sư phụ ngươi không còn, người muốn gặp lại không thấy được, chưa biết chừng ta cũng phải tìm một nơi mà trốn đi, hoặc là cùng một chỗ với y" hù dọa tiểu hài tử vừa kinh vừa sợ, khóc như chết cha chết mẹ. Bây giờ đã đến lúc đếm ngày chờ Diêm vương tới lấy mạng, hắn ngược lại không nói nữa.
Có lẽ Ôn Khách Hành đã sớm có dự cảm, Chu Tử Thư nghĩ có lẽ vì mình không cho phép hắn phụ họa khắp nơi, dụng tâm che chở, hoa khổng tước ngoại trừ quật cường không nhắc chuyện sinh tử, còn lại hết thảy đều biểu hiện như thường.
Nhưng kỳ thật trong lòng hai người đều rõ ràng, ở lại nơi này đón tết, rốt cuộc ý vị như thế nào.
"A Nhứ, ngươi có thấy được tinh túy trong chữ HẠC này của ta không?"
Lúc đó Ôn Khách Hành đang cầm bút tự mình viết câu đối để treo trước cửa, bởi vì không chọn được viết cái gì mới tốt, cho nên viết tám, chín tấm hoa văn đều không giống nhau, khó khăn lắm viết xong tấm thứ mười, hài lòng nhất, nhấc lên giống như hiến bảo đưa cho Chu Tử Thư nhìn.
Không để Chu Tử Thư mở miệng bình luận vài câu, Ôn Khách Hành liền đem bút mực giấy nghiên tới để trước mặt y, "A Nhứ, ngươi cũng viết một tấm đi."
Bóng người xanh đậm mơ hồ kia loáng thoáng một cái, hình dáng đột nhiên rõ ràng rất nhiều, ngược lại khiến Chu Tử Thư giật nảy mình, khóe miệng y khẽ mấp máy, so với vẻ thanh lãnh ngày trước đã có thêm vài phần sinh động, "Ta viết cái gì? Ấu trĩ..."
Mùa đông của Tần Lĩnh quá lạnh, ấp một túi nước nóng trong ngực y vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng có lẽ vì ngay từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, Chu Tử Thư nhẫn nhịn rất giỏi, lúc không thoải mái cũng chỉ khẽ nhíu mày, chưa bao giờ thất thố, coi như lúc này đau đến dời sông lấp biển, cả người căng cứng, sợ là ngay cả bút cũng không cầm nổi, ngoài mặt cũng vẫn là dáng vẻ không có chuyện gì như cũ, còn có thể dành thời gian trêu chọc Ôn Khách Hành.
"A ~ Nhứ ~" đôi mắt cún ướt nhẹp chớp chớp, đuôi mắt rũ xuống viết đầy tủi thân, thiệt thòi cho hắn có thể đem hai chữ này gọi thiên hồi bách chuyển, "Không nghe câu đối nhất định phải tự tay viết mới có ý nghĩa, cũng như ăn cơm phải do người tự tay nấu, có linh khí có tình ý..."
Năm ngoái hình như ở phương diện này cũng có một phen thao thao bất tuyệt.
Chu Tử Thư nhớ tới một bàn đồ ăn long trọng đêm tất niên, trong lòng như có sợi dây bị người gảy nhẹ một cái, nâng cán bút bị nhét tới, cổ tay chuyển một cái, chen vào lòng bàn tay của Ôn Khách Hành, xương cốt mềm nhũn cũng thuận lý thành chương nhét vào lồng ngực ấm áp của đối phương.
Ấm áp từ từ truyền đến, phảng phất như muốn làm tan chảy băng tuyết trong thân thể y. Chu Tử Thư hài lòng điều chỉnh một tư thế thoải mái, nói năng hùng hồn, "Ta lười cầm bút, ngươi nắm tay ta viết."
Ôn Khách Hành không động, cũng không nói chuyện, cả người tựa như cũng đông cứng.
Tiểu tử ngươi cũng ngủ đông? Chu Tử Thư lại muốn trêu ghẹo, hồi lâu hoa khổng tước mới thốt ra một câu, "Được, A Nhứ, đều nghe ngươi. Nhưng mà... viết cái gì?"
Thanh âm có hơi phát run.
"Viết cái gì?" Chu Tử Thư ướm lên tờ giấy đỏ một chút, "Viết chữ lộ đi. Lộ trong bạch lộ."
Ôn Khách Hành kinh ngạc, suýt nữa không nắm được tay Chu Tử Thư nhưng hắn che giấu cực nhanh, trước khi Chu Tử Thư có thể đọc được sơ hở từ vẻ mặt trống rỗng trong giây lát của hắn, đã bị hắn cười một tiếng cho qua, "Lộ được đó, viết lộ đi. Trương Chí Hòa có nói, 'Tây Tắc sơn tiền bạch lộ phi, đào hoa lưu thủy quyết ngư phì. Thanh nhược lạp, lục thoa y, tà phong tế vũ bất tu quy.'
(Dịch láo: đàn cò bay lượn trước núi Tây Tắc, hoa đào bên sông cá chép mập ú. Nón xanh lá, áo tơi xanh lục. Mưa phùn gió lạnh chẳng cần về)
Bàn tay bị dẫn dắt du tẩu, thơ tất chữ thành.
Chẳng qua chữ "Lộ" này thật sự là viết xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi, kém xa chữ "Hạc" kia.
Ôn Khách Hành thậm chí không nhắc đến chuyện viết lại, ngược lại trịnh trọng đem chữ "Lộ" cùng chữ "Hạc" treo lên cửa chính, giẫm lên ghế cao còn kêu Chu Tử Thư nhìn giúp.
Chu Tử Thư nghiêng người dựa vào bàn trà cười, "Không lệch, thật sự không lừa ngươi."
Lời của y còn chưa dứt, trong sân viện 'rầm' một tiếng thật lớn, chưa kịp hỏi, một con heo đột nhiên xông vào, ngay sau đó bốn vó sinh phong, lại là một đàn heo.
Chu Tử Thư: "..."
Ôn Khách Hành: "..."
Trong lúc hai người nghẹn họng nhìn trân trối, bầy heo ủi loạn, đánh tới vật sống trong viện không còn một manh giáp.
Ngày đó Ôn Khách Hành còn thảm hơn chăn dê.
Đường đường cốc chủ Quỷ cốc thịt heo cả đêm.
4.
Ôn Khách Hành giết người nhanh gọn, làm thịt heo lại càng lưu loát, các heo đại gia ban ngày còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hiện giờ chưa kịp kêu một tiếng đã thành quỷ đầu heo dưới đao của Ôn Khách Hành. Mà bản lĩnh bằm thây của hắn lại càng cao siêu, chặt xương róc thịt, mọi chiêu tuyệt hoạt không phát ra một chút âm thanh nào.
Ôn Khách Hành mổ heo cả đêm, Chu Tử Thư mặc nguyên y phục dựa ở trên giường, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, đau đến trắng đêm chưa ngủ. Hai người sáng sớm gặp nhau, sắc mặt đều không tốt lắm.
Nhưng rốt cuộc Chu Tử Thư có bệnh dễ quên, đau nhức qua đi là lập tức quên ngay, dù buồn ngủ, tinh thần ngược lại rất tốt.
Sáng sớm đi một vòng trong bếp, kỳ quái nói, "Không phải hôm qua ngươi mới dán Táo quân gia à? Sao hôm nay đã bóc?"
Ôn Khách Hành dụi dụi đôi mắt mê mang như cá mắc cạn, "A Nhứ, ngươi quên à? Cổ truyền hai mươi bốn tháng chạp, Táo quân lên chầu trời thưa chuyện, vân xa phong mã thiểu lưu luyến, gia hữu bôi bàn phong điển tự. Táo quân gia phải về Thiên Đình tự chức, đoạn đường kia ta không cần tiễn."
Hôm nay đúng là hai mươi bốn. Chu Tử Thư nhớ tới hôm qua Ôn Khách Hành trịnh trọng dán tượng Táo quân, trong đêm lại vội vã lấy xuống thiêu hủy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng cũng may có Ôn Khách Hành năm nay càng có vẻ giống một năm mới.
Những chuyện phụ lòng thời niên thiếu, lưu lạc giang hồ, nhập quan trường, ngươi lừa ta gạt, nguyên lành mười mấy năm, không có được vài năm tốt đẹp. Năm ngoái ở Khôi Lỗi trang, còn tưởng rằng năm này không thể tốt hơn, không ngờ đúng như lời của Ôn Khách Hành, còn có thể tốt hơn, quả thực không uổng phí đời này. Chu Tử Thư càng nghĩ càng hài lòng, nâng ly hướng về phía Ôn Khách Hành cúi đầu.
Ôn Khách Hành cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, chỉ nói, "A Nhứ, ngươi làm cái gì vậy?... Hầy, A Nhứ! Đó là rượu cúng Táo quân!"
Hắn kêu trễ, rượu kia Chu Tử Thư đã rót gần nửa, y vốn thích rượu như mạng, nhìn thấy có rượu sâu thèm lập tức quấy phá, thuận tay liền nuốt vào bụng, đã không kịp, trong lòng ảo não, trên mặt lại cười nói, "Là ta kính ngươi. Ôn táo quân của ta, người trong Táo vương phủ đã rời đi từ sớm, sao ngươi vẫn còn ở đây?"
"Sao ta lại là Táo quân?" Ôn Khách Hành chớp mắt mấy cái, buồn cười hỏi.
Chu Tử Thư nói, "Ngươi quản bếp nhà ta, ngươi không phải Táo quân thì là gì?"
Ôn Khách Hành cười lên, nắm cây quạt gõ nhẹ vào vai Chu Tử Thư, làm bộ sẵng giọng, "Ta mới không muốn làm Táo quân, Táo quân một năm phải xa ngươi bảy tám ngày, ta mới không đi đâu, ta muốn ngày ngày đi theo ngươi, lúc nào cũng đi theo ngươi..."
Hắn cười, mị nhãn như tơ, "Cả đời đều đi theo ngươi."
Đột nhiên Chu Tử Thư rất khó chịu. Phần khổ sở này xuất phát từ quyến luyến thật sâu đối với trần thế mênh mông có Ôn Khách Hành, giờ khắc này y rốt cuộc rõ ràng mình không cách nào hòa giải với chuyện thư thái chết đi - Ôn Khách Hành quá hiểu làm thế nào đánh chìm con thuyền trong lòng y, ánh mắt triền miên lưu luyến của hắn ung dung thong thả quét qua cần cổ trắng nõn ẩn nấp giữa mái tóc đen dài, giống như dã hỏa đốt rừng, Chu Tử Thư tránh cũng không thể tránh bị bỏng là tất yếu.
Gió xào xạc bên tai, phảng phất như một trận mưa bỗng nhiên hạ xuống diễn tấu trên phiến lá.
"Đồ ngốc."
Niên nguyệt tiệm đoản, duy vọng tình trường. (Năm tháng ngắn dần, chỉ mong tình ái bền lâu)
5.
Ngày đầu tiên mổ heo cả đêm, ngày thứ hai dĩ nhiên là heo yến, ngày thứ ba cũng là heo yến.
Lần đầu lạ lần hai quen, lần ba lần bốn... Chu Tử Thư không ăn nữa.
Không phải y chán ăn ─ trong miệng không có mùi vị, làm gì có cái gọi là chán với không chán. Chủ yếu là ăn nhiều thịt heo thì không còn bụng để uống rượu, Ôn Khách Hành còn hết lần này tới lần khác bày một hàng đầu heo trên bàn vỗ tay khen hay, "A Nhứ, ngươi nhìn xem, chúng ta đây cũng coi như là 'Thường ngọa thanh đăng trư đầu' ngay bên cạnh." chọc Chu Tử Thư phát hỏa thật lớn.
Ôn Khách Hành cười dụ dỗ nói, "A Nhứ, đây là làm sao vậy?"
Chu Tử Thư hất cằm về phía đầu heo, nghiến răng nghiến lợi từ kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Ta với mấy cái đầu heo này đôi bên đều chán ghét nhìn nhau." Cho nên hôm sau nói gì cũng phải đuổi Ôn Khách Hành ra chợ bày sạp, giải tán hết đám đầu heo này, không cần biết nó từ đâu tới lại đi về hướng nào.
"Ta nói này A Nhứ, nếu ngươi không thích ta lập tức ném ra sau núi, muốn xa bao nhiêu cũng được, đảm bảo trước mắt ngươi thanh tịnh." Ôn Khách Hành mới vừa rồi vẫn còn da dày thịt béo, mặt dày mày dạn, chớp một cái đã cụp đôi mắt cẩu, chẳng biết xấu hổ bày ra bộ dáng tủi thân nói, "Chỉ cần đừng bắt ta đi chợ, ve sầu nhỏ ta da mặt thực mỏng, không thể làm những việc xuất đầu lộ diện."
Nói xong còn không quên dùng ngón út hất khẽ lọn tóc bên sườn mặt, "Hơn nữa mua bán là chuyện nhỏ, dung mạo này của nô gia bị người nhìn trúng mới là chuyện lớn ~"
"Ồ ~ đúng vậy." Chu Tử Thư bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lắc lư bầu rượu của y, nghiêng mắt nhìn Ôn Khách Hành nở nụ cười sáng lạn giảo hoạt, "Vậy càng phải đi, không chỉ có ngươi đi, ta cũng đi, không vì cái gì khác, ta muốn nhìn một chút kẻ nào dám mơ ước thê tử của Chu Tử Thư ta."
Ôn Khách Hành bị nụ cười của y làm cho ngẩn người, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Chu Tử Thư rời đi.
Mãi đến khi trong phòng truyền tới một tiếng cười lạnh, "Ôn Khách Hành ngươi làm gì vậy? Lão tử muốn ngủ, còn không vào ta ném đệm của ngươi ra." hắn mới tủm tỉm cười, vui vẻ nhấc vạt áo chạy vào.
Bản chất Ôn Khách Hành là một con bạch tuộc quấn người, ngày nào hai người cũng dính với nhau, tối nay càng ôm chặt hơn, Chu Tử Thư hơi cuộn người lại khảm vào trong ngực hắn, mềm mại ấm áp, ngủ ngon suốt một đêm.
Buổi sáng chờ cho y dọn dẹp cơn ngái ngủ xong, Ôn Khách Hành đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, dẫn dê đại ca tới bên dưới mái hiên còn cao hứng điệu văn, "Sơn nhân vô khả đảo, thụy trứ bất tri thiên. Tướng công, nô gia đã chờ ngươi lâu lắm rồi!" Chu Tử Thư nhận hồ lô rượu, lắc lắc không nghe thấy tiếng vang, hài lòng nói, "Hiền thê có thể đừng duệ văn không? Ngươi vừa đọc thơ ta liền nhức đầu."
Ôn Khách Hành cười nói, "Mỹ nhân làm bạn, kẻ hèn này không nhịn được ngâm thi tác đối, A Nhứ, ngươi thỏa đáng khoan dung thông cảm cho một thân si tình này của ta."
Chu Tử Thư nói, "Ta thấy là ngốc tình."
Ôn Khách Hành khép cây quạt lại, cười mi mắt cong cong, cúi tới gần thêm áo cho Chu Tử Thư, "Vậy thỉnh A Nhứ của chúng ta thông cảm cho kẻ ngốc tình này."
Một bông hướng dương tốt, cho chút ánh nắng là có thể luôn luôn nở rộ. Chu Tử Thư lười phải nói tiếp, mặc cho Ôn Khách Hành quấn y kín mít ─ từ lúc vào sơn trang, hắn liền không cho y xuống núi, sợ y chết cóng. Hôm qua mỉa mai một phen, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, đêm qua ước pháp tam chương, Ôn Khách Hành nói gì Chu Tử Thư đều ngoan ngoãn đáp ứng. Y thật sự là quá tưởng niệm khói lửa nhân gian, tưởng niệm cảm giác phiêu lưu tự tại, dã thú giang hồ.
6.
Đời này Chu Tử Thư chưa bao giờ cưỡi dê, đây là lần đầu. Dê đại ca đối với vận mệnh một lần bị cưỡi, cả đời bị cưỡi rất là khó chịu, nhưng rốt cuộc chỉ giận mà không dám nói, chảy dài cái mặt, bày ra tư thế chờ y lệnh một tiếng, lập tức tung vó phi nước đại giống như đang kìm nén tức giận. Đường xuống núi vừa dài vừa dốc, Chu Tử Thư còn chưa uống rượu đã chóng mặt.
Y quay đầu nhìn Ôn Khách Hành.
Người này vẫn ăn mặc rêu rao như thường lệ, dùng bộ dáng công tử văn nhã vừa đuổi dê vừa một mình xách mười đầu heo, hiển nhiên là một bức tranh gia đạo sa sút, bán heo trả nợ của nhân gian, dáng dấp đoan chính dễ khiến người thương xót, phàm là mấy kẻ đầu óc chậm chạp ngay thẳng nhìn vào, chắc chắn đều muốn giúp hắn chuộc thân.
Chu Tử Thư nắm cằm hắn nâng lên, trêu ghẹo, "Thật là một tiểu nương tử ngoan thuận xinh đẹp, khiến ta thấy..."
Y còn chưa nói xong, Ôn Khách Hành phản ứng cực nhanh, cố ý làm rơi cây quạt xếp, ngồi xổm xuống, lại không nhặt quạt, mà nhéo mũi giày của y một cái, mắt hoa đào quán thứ phong tình ghẹo người phải ý loạn tình mê, "Nô gia đẹp nữa cũng không bằng tướng công, tướng công người gặp hồn phi phách tán, tiếu dung giết chết cừu nhân." Dáng vẻ hàm tình khiến da đầu Chu Tử Thư tê rần, suýt chút nữa ngã khỏi lưng dê, từ đó ngậm miệng.
Ôn Khách Hành vốn không cần mặt mũi lần này nếm được ngon ngọt trên đường đi miệng không thể ngừng, Chu Tử Thư sắp không chịu nổi.
Hiển nhiên y đã đánh giá thấp trình độ tự luyến của người này.
Hai người một dê vừa đến chợ, đầu heo còn chưa bán được, Ôn Khách Hành đã thu xếp tới hàng quán tiêu tiền. Câu trước vẫn hỏi, "A Nhứ ngươi có đói bụng không", câu sau đã là heo dê đã thu xếp ổn thỏa, thỉnh A Nhứ tướng công lên lầu ngồi.
Trấn nhỏ dưới núi tuy không sầm uất bằng kinh thành, cũng không tao nhã như Giang Nam, nhưng nồng đậm hơi thở của năm tháng để nó mang một hương vị khác. Ôn Khách Hành không thẹn là người nuôi ra đệ nhất ăn hàng A Tương, ánh mắt vô cùng tốt. Tửu lâu chỗ bọn họ đang ngồi bây giờ có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh đẹp nhất của trấn nhỏ, đem tất cả náo nhiệt thu vào đáy mắt.
Chu Tử Thư bước lên bậc thang, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, dựa tay vịn nhìn ra bên ngoài.
Ôn Khách Hành dừng bên người y, "Sao vậy?"
"Hình như ta ngửi thấy mùi đậu hũ."
Ôn khổng tước vỗ ngực một cái nói, "A Nhứ của chúng ta muốn ăn đậu hũ? Chỗ kẻ hèn này có sẵn, không lấy một phân tiền..." hắn còn muốn nói tiếp, lại bị Chu Tử Thư nhéo một cái, "Ngươi có đi không?"
Ôn Khách Hành nhanh chóng sửa lời, tuy bị ngăn lại nhưng trên mặt vẫn mang ý cười, "Dễ nói dễ nói. Lần đầu A Nhứ đưa yêu cầu với ta, kẻ hèn này cho dù núi đao biển lửa cũng không từ. A Nhứ ngươi lên lầu trước, ta xuống mua cho ngươi." nói xong liền nhấc chân rời đi.
Chu Tử Thư nhìn theo thân ảnh nhảy nhót như hươu con của Ôn Khách Hành dung nhập vào biển người mênh mông, vừa mới liều mạng đè nén một hơi để trụ vững, chút ít nội lực cùng với thể lực gần như đã cạn kiệt như hạt châu vương vãi lăn tròn rồi biến mất. Y lập tức ngã quỵ xuống đất, đầu gối đập vào bậc thang như đụng vào miếng đậu hũ non mềm, đúng là một chút cảm giác đau cũng không có.
Tiểu nhị hô lên, người chung quanh ồn ào, y không nghe được cũng không can thiệp được, một ngày này đến nhanh hơn so với y tưởng tượng ─ tính toán chi li thì cũng không phải quá sớm, ông trời vẫn rất cảm thông với y.
Chu Tử Thư hài lòng cất phần đáng thương này, rũ mắt cười một tiếng, "Hàn Anh, phiền ngươi đỡ ta đứng lên."
7.
Ôn Khách Hành đi chuyến này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vừa vặn chờ Hàn Anh dùng tiền ém miệng, lo liệu xong hết thảy, sau đó thật cao hứng xông vào nhã gian khoe tài, "A Nhứ A Nhứ, chờ có sốt ruột không? Có trách thì trách tiểu điếm kia sinh ý quá tốt, tấm thân nhỏ bé này của ta thật sự không chen vào nổi."
Chu Tử Thư ném đá như thường, "Quả thật, sườn heo còn mềm hơn ngươi, quá gầy, vừa cứng vừa đâm, đến ta cũng đau..." y tự biết lỡ lời, muốn thu lại cũng thu không được, quả nhiên bị Ôn Khách Hành bắt lấy.
"A Nhứ đêm qua lúc cùng ta cộng chẩm đồng hoan ngươi không nói như vậy, rõ ràng ngươi khen ta tướng mạo Phan An, vai rộng eo hẹp thắt lưng dẻo dai. Gần gũi một đêm, vừa xuống giường kéo quần liền không nhận người? Kẻ hèn này cực kỳ uất ức, không được A Nhứ dỗ mấy câu có thể sẽ náo loạn. A Nhứ tướng công, tội nghiệp tiểu nhân một cái đi." Ôn Khách Hành ý vị thâm trường, trên mặt viết rõ ý đồ muốn đùa giỡn trần trụi để Chu Tử Thư nghẹn họng.
Vốn y còn muốn trả hắn mấy câu, nhưng Ôn Khách Hành lại bưng chén đậu hũ sáp tới, "Được rồi A Nhứ, ta nói đùa, nào, đậu hũ mới làm ngươi nếm thử một chút?" thấy Chu Tử Thư không có ý định há miệng, Ôn Khách Hành lại nói, "Chẳng lẽ A Nhứ muốn ta mớm cho ngươi?"
Chén gỗ giống như từng quen biết, mang ký ức của Chu Tử Thư đến những con phố ồn ào của tháng mười Giang Nam, Ôn Khách Hành hài đồng ngây thơ, tiếu dung thản nhiên, cùng với chén nước đường trong tay hắn. Chu Tử Thư đột nhiên rất muốn biết tưới thêm hai muỗng nước đường rốt cuộc có bao nhiêu ngọt, y thấy có chút hối hận, giá như lúc đó y nhận lấy nếm thử một chút thì tốt.
Bây giờ, để cho hắn đổ thêm mười chén, y cũng không nếm ra tư vị gì.
Thoáng nhấp một ngụm, vị giống như nhai sáp.
Ôn Khách Hành như con cún lớn ngoan ngoãn vẫy đuôi hỏi tới, "A Nhứ, mùi vị như thế nào?" Dáng vẻ ân cần, giống như thứ này là hắn tự mình làm ra, phải đuổi theo người trong lòng muốn khen muốn thưởng.
Chu Tử Thư biết nghe lời phải đưa cho hắn, "Không tệ, ngươi cũng nếm thử đi."
Ôn Khách Hành tủm tỉm cười một tiếng, "A Nhứ của chúng ta cũng sẽ thương người." Hắn dứt lời nếm thử một miếng, khen, "Bà chủ thật sự không lừa ta, dạy ta xối đường đỏ bên trên, đúng là ngọt thật."
Đường đường cốc chủ Quỷ cốc nói chuyện hệt như tiểu hài chưa trải sự đời, đôi mắt đào hoa kia dập dờn gợn sóng, vô cớ khiến tâm tình của Chu Tử Thư tốt lên, "Là rất ngọt."
Thân thể Ôn Khách Hành chấn động một cái, khó có thể tin nhìn Chu Tử Thư. Y cầm bầu rượu đang định uống mấy hớp, lại thấy Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn mình, y không thấy rõ thần tình trên mặt của đối phương, lại có cảm giác đã minh bạch, luôn cảm thấy trong đôi mắt phủ sương kia nhất định không có ý cười. Y nhớ tới đêm mưa đôi mắt đen dị thường kia tô sáng con ngươi, trong lòng không khỏi run rẩy, ngay cả mỉm cười cũng có chút run rẩy, "Sao vậy?"
Ôn Khách Hành nhìn thẳng vào Chu Tử Thư, đáng lẽ hắn nên ngay lập tức thu lại biểu tình bi thương vô ý bộc lộ ra, nhưng mà tầm mắt hắn chạm tới ánh mắt trống rỗng của người kia, cùng với chút thấp thỏm, lại gắng sức duy trì nụ cười kín kẽ tới mức giọt nước cũng không lọt, trong một thoáng hắn lập tức sáng tỏ. Có cảm giác chuyện cho tới bây giờ, mình cũng không cần che đậy nữa.
Hắn một mình gặm nhấm khổ sở, ngữ khí lại vẫn như bình thường.
Ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Không có gì, quên rồi."
8.
Ôn Khách Hành mang theo tác phong phô trương lãng phí của Quỷ cốc như thường lệ gọi một bàn lớn đồ ăn, sau đó hốt nhanh như bay, đối với chuyện này còn giải thích rất chính đáng, "A Nhứ, đến mỗi một nơi, không ăn thật nhiều các món ngon đặc sắc của nơi đó là uổng phí một lần tới."
Chu Tử Thư không thèm để ý hắn, ném bầu rượu lên bàn, "Tiểu nhị, thỉnh rót đầy bầu rượu này cho ta." sau đó chỉ vào Ôn Khách Hành, "Hắn đưa tiền."
Người kia dở khóc dở cười, "Tửu quỷ, đã hết rồi. Một bữa cơm ngươi uống cả bầu rượu. Chẳng phải một ly vì phẩm, hai ly chính là kẻ ngu giải khát, ba ly chính là trâu uống nước lã, A Nhứ, ngươi cái này..." hắn còn muốn nói tiếp, nhưng bị ngắt lời.
Chu Tử Thư nói, "Ngươi quản được à? Còn không mau đưa tiền."
Ôn Khách Hành lại coi hai mắt trợn trắng thành liếc mắt đưa tình, "Đều nói tự cổ tuấn mã khước đà si hán tẩu, mỹ thê thường bạn chuyết phu miên. Nguyệt hạ lão thiên giá đẳng phối hợp. Là ta ăn nói vụng về, A Nhứ muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. Chỉ là đừng uống say."
(*) Ngựa tốt chở kẻ khờ, vợ đẹp lấy chồng vụng, Nguyệt lão thích tác hợp như vậy
Dứt lời, bước lên muốn giúp Chu Tử Thư sửa lại cổ áo hơi mở. Y qua lại cùng hắn hai ba chiêu, nơi nào thắng được hắn, để hắn được như ý. Vốn tưởng rằng tiểu tự luyến đã được như nguyện sẽ tự thối lui, ai ngờ tiểu tử này được voi đòi tiên, một bên vòng tay ôm eo Chu Tử Thư, một bên khác bắt lấy đầu gối y, gọn gàng bế người lên. Chu Tử Thư đánh không lại giãy cũng không ra, tựa như phàm nhân bị bạch xà bảy tấc quấn lấy, trong lòng bối rối, cũng chỉ đành mặc người định đoạt.
Ôn Khách Hành dưới chân vận khí, ôm y giẫm lên lan can, từ cao lầu tung người nhảy một cái đáp xuống cạnh dê đại ca. Ôn khổng tước thả y lên lưng dê, câu lấy một lọn tóc bên tai y, quấn quanh đầu ngón tay, cười đến dâm đãng, "Chu đại mỹ nhân ở chỗ này chờ ta một lát, kẻ hèn đi thanh toán tiền rượu ngươi vừa uống."
Miệng lưỡi trơn tru. Chu Tử Thư nhíu mày đang muốn tranh luận với hắn ai là "mỹ thê" ai là "chuyết phu", Ôn Khách Hành đã biến mất không thấy bóng lưng.
Nụ cười của y từ từ lắng xuống.
Một nhóm người mặc đồ tiểu nhị bưng đồ ăn đi qua bên người y, "Trang chủ, chén đậu hũ kia vị mặn."
"Ừ" Chu Tử Thư nhẹ giọng nói, "Ta thực sự không gạt được hắn." Ban đầu lúc đưa ra quyết định này, y thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ chẳng suôn sẻ như thế, ngay cả Hoàng thượng cũng nói y hành sự trầm ổn, không mảy may để lộ sơ hở, bây giờ lại là vì cái gì?
Có trách chỉ trách y không thể kìm lòng. Y thật sự quá thích Ôn Khách Hành.
9.
Ôn Khách Hành người này quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm, tự luyến trong tự luyến.
Bày cái sạp cũng phải làm bộ làm tịch, bán cái đầu heo cũng phải hào hoa phong nhã. Nào là mãi nghệ đầu đường, thập bát bàn vũ phiến, nào là thanh lệ câu hạ, khóc lóc bán thảm, dụ được không ít các cô nương xuân tâm rạo rực, "Vị công tử, ngươi... A không, đầu heo bán thế nào?"
"Ôi chao! Vị tiểu thư chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn này từ cổ chí kim thật sự là đệ nhất đại thiện nhân, kẻ hèn này vô cùng cảm kích... Cái gì, vị tiểu thư này cũng muốn mua? Các ngươi đều muốn mua? Vậy các ngươi cũng liệt vào đệ nhất đại thiện nhân từ cổ chí kim, Ôn mỗ không có gì để báo đáp, chỉ có..."
"Bán mình!" trong đám người không biết ai ồn ào một câu, nhiều cô nương cũng đi theo hô lên, xô đẩy tranh giành. Chu Tử Thư ngồi trên lưng dê đắc chí vừa lòng chờ Ôn Khách Hành xấu mặt, ai ngờ cái tên tự luyến này đổi giọng một cái, híp mắt cười nói, "Bán mình thì không được, kẻ hèn này đã là danh hoa có chủ."
Hắn đột nhiên cúi gần khuôn mặt Chu Tử Thư hôn bẹp một cái, vừa giòn vừa vang.
Đám người sục sôi trong nháy mắt đồng loạt chết sững, Chu Tử Thư vốn cũng không cảm thấy có chuyện gì, chỉ là có chút kinh ngạc, nào biết Ôn Khách Hành lại bày ra dáng vẻ tiểu nương tử thẹn thùng chớp chớp mắt với y, thanh âm vừa dính vừa mềm, "Thật ngại ngùng, đây cũng là lần đầu ta hôn tướng công ở trước mặt đông người, trong lòng như nai con chạy loạn, cũng không biết làm thế nào cho phải..."
Giá lang bất chính.
Chu Tử Thư im lặng quay đầu, trong lòng muốn ói, suýt chút nữa phun hết rượu đã uống hôm nay.
Cái tên không cần thể diện này vẫn 'không quên sơ tâm', chào hỏi bốn phía nói, "Vị này là tướng công của ta. Các tiểu thư muốn mua đầu heo nhớ kỹ, tiền đều cho tướng công của ta. Đưa tướng công của ta."
Đưa tới Chu Tử Thư bị mấy trăm câu "Tướng công của mỹ nhân" điên cuồng oanh tạc.
Mặc dù giữa đường nổi lên trắc trở, nhưng một chiêu bán đứng nhan sắc này của Ôn Khách Hành hiệu quả tương đối khá.
Không ít cô nương vì giúp mỹ nam (mặc dù đoạn tụ) giải ưu, nhao nhao không tiếc mạng, vai trái gánh son phấn, vai phải gánh đầu heo, tạo thành một bức nhân gian kỳ cảnh. Không ngoài dự đoán, Ôn Khách Hành không tính tiền của các nàng, mỹ danh là, "Các nàng đã ủng hộ ái tình."
Đương nhiên cũng đưa tới nghiệt duyên. Đại hán một thước chín kêu cha gọi mẹ đuổi theo bọn họ hơn mười dặm nhất định muốn Ôn Khách Hành theo hắn, mở miệng một tiếng, "Tiểu công tử ca, quỷ bệnh lao kia có gì tốt, một thân bệnh tật chỗ nào thỏa mãn được ngươi? Ngươi theo ta, ta sẽ đối tốt với ngươi yêu ngươi", Ôn Khách Hành giận tới trợn mắt, nhất thời chạm đến ranh giới bạo phát, hận không thể một chưởng đánh người này bay xa vài dặm.
Chu Tử Thư xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Ôn đại nương tử, ngươi cũng có hôm nay?"
"Hầy tướng công ơi là tướng công, thê tử của ngươi bị người đùa giỡn ngươi lại còn bày ra cái dáng vẻ thoải mái nhàn nhã này, trong lòng tiểu nương tử ta cực kỳ khó chịu, muốn tướng công hôn hôn mới được." Ôn Khách Hành một giây trước vẫn là bộ dáng tiểu thê tử mềm mại, vừa nghe cái đuôi khó chịu kia xa xa hô lên một câu, "Quỷ bệnh lao kia cũng chẳng còn sống được mấy ngày, mỹ nhân, ta sẽ một lòng chờ ngươi!" thì lập tức phát hỏa. Tức giận trừng hắn, tròng mắt như muốn nứt ra, "Ngươi nói ai không sống được mấy ngày?"
Nếu như vừa rồi hắn còn phiền đến phát hoảng, rao bán tướng mạo, làm bộ ngoan ngoãn. Thì lúc này chính là thật sự nổi giận, phi thân xuống, duỗi tay muốn bóp cổ người kia, bị Chu Tử Thư kịp thời gọi lại, nhưng cơn giận còn chưa tiêu tán, "Cút! Còn không mau cút cho ta!"
Khàn cả giọng, trong cơn đau đầu bỗng truyền đến một tiếng thở dài thanh nhuận.
"A Nhứ." hai mắt Ôn khổng tước đỏ hoe, ánh mắt né tránh quay đầu lại, "Kẻ này thật không biết nói chuyện, sắp sang năm mới lại gặp tên xúi quẩy như vậy..."
Mà A Nhứ của hắn nắm sừng dê ngồi trên lưng dê cười nhẹ như gió, "Lão Ôn, là người, ai bất tử đâu?"
"Cuối cùng ta vẫn phải chết."
Bọn họ đứng trong gió núi gào thét, mái tóc bị gió núi phất qua sau lưng, thi thoảng xen lẫn tiếng chim hót vượn hú, giữa núi non trùng điệp vang lên triền miên không dứt, lúc chân trời hạ xuống được những cây đại thụ xanh tươi bốn mùa chống thành một tấm màn che, hai người giằng co cuối cùng vẫn phải có một người chủ động buông lỏng mới có thể kết thúc.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành chậm rãi đi tới, cẩn thận khoác lại áo choàng cho Chu Tử Thư, hắn thử mỉm cười nhưng vô luận thế nào cũng chỉ có thể khổ sở cắn ra mấy chữ, "Chúng ta về nhà đi."
10.
Chu Tử Thư giống như trăng trong nước mà Ôn Khách Hành không bắt được.
Hắn vừa chạm, mặt trăng liền vỡ.
Ôn Khách Hành không làm gì được cái ý nghĩ mình đã thỏa hiệp với chuyện Chu Tử Thư đang từng bước đi về phía cái chết.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn như cũ không muốn buông tay.
Cứ như vậy cho đến cuối cùng đi, chờ đi, ít nhất là tới khi thời tiết khá hơn.
Đến khi hoa đào nở rộ, cánh hoa được tắm trong gió, đào một cái hố, đem hắn và Chu Tử Thư chôn cùng một chỗ, nằm nhìn một hồi bình minh như máu, trăng khuyết giữa trời, lại ngủ tiếp, cùng Chu Tử Thư trong mộng gặp nhau.
Thanh nhai bạch lộ, song túc song phi.
_Hết_
Lời tác giả: Người ở khán đài, hãy luôn vỗ tay vì người trên sân khấu. Lúc này, có người có lẽ bước xuống khán đài, nhưng cũng đừng quên lúc anh ấy đứng trên sân khấu (fic đăng ngày 21/8/2021)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro