[Ôn Chu] Trở về
Tên truyện: 重来
Tác giả: TangDouSenLinGongYuan
Tag: trùng sinh, trâu già gặm cỏ non
-═══════-
Ôn Khách Hành không chút do dự gieo mình xuống vực, A Nhứ không còn, cừu nhân đã giết gần hết, mình cũng là nỏ mạnh hết đà, thế gian này đã không còn thứ để hắn lưu luyến.
Lúc nhìn thấy lưu vân cửu cung bộ mắt hắn đột nhiên sáng lên, là mộng sao.
Thiếu niên áo lam trước mắt tả hữu thiếu hụt, nhưng dưới chân rõ ràng là lưu vân cửu cung bộ, Ôn Khách Hành không kịp nghĩ tại sao mình rơi xuống núi lại rơi tới nơi này, cũng không kịp hỏi thiếu niên này lại là đồ đệ Chu Tử Thư tiện tay thu ở đâu, gắng gượng một hơi cuối cùng giúp hắn giết cường địch, sau đó liền ngã không dậy nổi.
Tần Cửu Tiêu trố mắt nhìn huyết nhân sát thần này, suýt chút nữa cho rằng mình cũng sắp đi gặp tổ tiên, ai ngờ sát thần lại dùng ánh mắt gần như là vui mừng nhìn hắn một chút, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lúc Ôn Khách Hành tỉnh lại, người đã ở Tứ Quý sơn trang, hắn nhìn sơn trang phồn hoa náo nhiệt, càng tin rằng mình đã chết rồi bước vào minh giới. Nếu hỏi hắn trước khi đầu thai chuyển thế có tâm nguyện gì, vậy thì chỉ muốn gặp Chu Tử Thư một lần nữa.
Vì vậy đám người ở Tứ Quý sơn trang được chứng kiến vị cao nhân nghe nói là đã cứu Cửu Tiêu, một đường xông thẳng vào thư phòng, ôm chặt lấy trang chủ không chịu buông ra.
Lúc này mặc dù võ công của Chu Tử Thư chưa đại thành, nhưng người bình thường cũng không dễ tiếp cận. Có thể vị trước mắt này dù sao cũng là ân nhân của Cửu Tiêu, không thể tiếp khách bằng đao, hoặc là không kịp phản ứng, liền bị Ôn Khách Hành ôm vào trong ngực.
Vị này xác thực không có ác ý gì, chẳng qua là ôm chặt gần như siết y không thở nổi, Chu Tử Thư nghe thấy hắn thì thầm bên tai "A Nhứ, A Nhứ", nghĩ có thể là nhận lầm người.
Nghe Cửu Tiêu nói, lúc gặp vị lão huynh này thương thế của hắn rất nặng, giống như là huyết chiến tới kiệt lực. Bây giờ vừa tỉnh lại liền ôm y gọi tên cố nhân, tám phần là vừa mới mất đi người thân, không chịu tiếp nhận sự thật.
Ân sư của Chu Tử Thư cũng vừa qua đời cách đây không lâu, y hiểu được, vì vậy giơ tay ôm lại Ôn Khách Hành trấn an vỗ lưng hắn mấy lần.
Cái vỗ này tựa như đã mở ra cái chốt nào đó trên người Ôn Khách Hành, đại hán còn cao lớn hơn Chu Tử Thư này lại nằm trên vai y khóc lớn, trên người hắn có thương, vừa khóc vừa thoát lực đè trên người Chu Tử Thư khiến y suýt nữa bẹp dí, Chu Tử Thư chỉ có thể đỡ hắn từ từ ngồi xuống, mặc cho hắn quẹt đầy nước mắt lên người mình.
Khóc một hồi Ôn Khách Hành mới cảm thấy có chỗ không đúng, A Nhứ trong ngực hắn vóc người chưa đủ, thanh âm non nớt, nhiều lắm cũng chỉ mới thành niên. (lúc này chắc Nhứ mới 16-17t)
"Ngươi mấy tuổi?"
Hán tử khóc rối tinh rối mù rốt cuộc cũng ngẩng đầu, hỏi Chu Tử Thư câu đầu tiên.
=====
Cuối cùng Ôn Khách Hành đã hiểu được tình cảnh hiện giờ, cùng Chu Tử Thư một phen "Đa tạ đại hiệp cứu sư đệ ta" ; "Ta cũng ngưỡng mộ uy danh Tứ Quý sơn trang từ lâu" ; "Mời đại hiệp ở lại sơn trang dưỡng thương" tạm thời không nhắc tới khách sáo, cuối cùng đã danh chính ngôn thuận ở lại sơn trang.
Tần lão trang chủ vừa qua đời không lâu, tân trang chủ còn trẻ, bên trong hạt cảnh yêu ma quỷ quái liền rục rịch ngóc đầu, Chu Tử Thư buộc phải tự thân xuất mã, bôn ba nhiều ngày bị thương cũng không tiện gặp người. Ôn Khách Hành nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, mấy lần nói muốn hỗ trợ đều bị Chu Tử Thư lấy lý do sự vụ trong trang ngoại nhân không tiện nhúng tay để cự tuyệt.
Ôn Khách Hành hiểu được lo lắng của Chu Tử Thư, Tứ Quý sơn trang mặc dù bên ngoài nguy cơ trùng điệp, cũng may bên trong mọi người đều đồng tâm hiệp lực đoàn kết nhất trí, lúc này coi như cần người bức thiết cũng không thể tùy tiện để người không rõ lai lịch gia nhập sơn trang.
Sự xuất hiện của hắn quả thật ly kỳ, không nói được gia thế, cũng không nói được thương tích đầy mình là tại sao mà có, cho nên hắn cũng không ép buộc Chu Tử Thư cũng không đề cập, hắn liền lấy thân phận khách nhân đợi ở trong trang.
Ôn Khách Hành không đi tìm phiền toái, phiền toái tự mình tới tìm hắn.
Tiền giấy vàng bay lơ lửng trong sân Tứ Quý sơn trang, đại quỷ tiểu quỷ lao về phía đệ tử sơn trang, một bộ muốn chém tận giết tuyệt. Ôn Khách Hành nhớ lại kiếp trước Chu Tử Thư nhắc đến tám mươi mốt đệ tử lần lượt ngã xuống với ánh mắt đau khổ, quyết tâm hôm nay phải thay hắn bảo vệ những tiểu bằng hữu này.
Hiện giờ Tứ Quý sơn trang phiền toái không ngừng, hầu hết các thúc bá cao thủ đều không ở trong trang, Chu Tử Thư một mình đối chiến với mấy cao thủ Quỷ cốc, lực đã thua, Quỷ vương đứng ở phía sau thi thoảng xuất thủ một lần như mèo vờn chuột, trên người Chu Tử Thư lại thêm một vết thương mới.
Sau khi cứu hơn hai mươi đệ tử đời thứ nhất, một mình từ khách viện đánh tới chủ viện, Ôn Khách Hành lại nhìn thấy khuôn mặt tinh hồng của Quỷ vương.
Quỷ vương còn sống, cho nên bản thân kiếp này có lẽ đã chết, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, Ôn Khách Hành vận khởi mười phần công lực, lao về phía Quỷ vương.
Một sân viện cả người cả quỷ đều kinh ngạc.
Theo lời tiểu đệ tử có mặt lúc đó, Ôn tiền bối chưởng pháp như thần, đối đầu với Quỷ vương không hề thua kém, hai người giao chiến Quỷ vương thậm chí còn lùi lại mấy bước.
"Các hạ là ai, ta không nhớ rõ Tứ Quý sơn trang lại có nhân vật như vậy." Quỷ vương kinh hãi vỗ tay, cố ra vẻ trấn định nói.
"Vậy ngươi có còn nhớ vong hồn của Ôn gia mười năm trước?" Ôn Khách Hành xuất chiêu như điện, trong nháy mắt đã tới trước người Quỷ vương.
Nội công của Quỷ vương mười phần âm độc, cao thủ bình thường khó có thể đối phó, nhưng Ôn Khách Hành lại là người hiểu rõ nhất, dù sao năm đó mười mấy tuổi đã từng giết hắn một lần, bây giờ sắp ba mươi, lại giết một lần cũng chẳng có gì đáng nói.
Đám người Quỷ cốc hoảng sợ nhìn Ôn Khách Hành tay không tấc sắt bẻ gãy xương quai xanh của Quỷ vương, sau đó dùng mảnh xương gãy đâm xuyên qua cổ họng của hắn.
Quỷ vương ngã xuống, ác quỷ tiểu quỷ cũng không còn lòng dạ nào ham chiến bỏ chạy tán loạn, các đệ tử sơn trang thừa dịp xông lên. Lúc trước Chu Tử Thư trọng thương hai phần, thập đại ác quỷ cộng thêm Quỷ vương trong lúc hỗn loạn lại thụ thêm bốn phần.
Bầy quỷ tán đi, Chu Tử Thư cũng không chống đỡ được nữa, các lão nhân đều không ở trong trang, Cửu Tiêu còn nhỏ, đành phải mời Ôn Khách Hành chủ trì cục diện.
Ôn Khách Hành thở dài năm đó A Nhứ gánh vác cả một trang tử rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, vội vàng giao phó Tần Cửu Tiêu phái người đi tìm các thúc bối cao thủ trở về, trước khi lão nhân trở lại thì đóng cửa không tiếp khách, tin tức trang chủ trọng thương không nên truyền ra ngoài, sau đó mang Chu Tử Thư đi chữa thương.
Chu Tử Thư hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại, bên người có một đệ tử phục thị, Ôn Khách Hành tựa vào lưng ghế cách đó không xa ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh thì lập tức lại gần xem mạch cho y.
Ai ngờ câu đầu tiên của Chu Tử Thư sau khi tỉnh lại là: "Ôn tiền bối, ngài và thần y cốc Ôn Như Ngọc có quan hệ thế nào?"
=====
Ôn Khách Hành nhìn bia mộ nho nhỏ của mình nội tâm có chút phức tạp, ban đầu hắn cho rằng đời này mình ở Quỷ cốc chống đỡ cho tới chết, nào biết được còn chưa bước vào Quỷ cốc đã đi gặp Diêm vương. Cho dù Ôn Như Ngọc sống đến bây giờ cũng chưa đến bốn mươi tuổi, số tuổi này của mình không thể nói là một nhi tử khác của Ôn Như Ngọc, Chu Tử Thư đổi lời gọi mình là Ôn tiền bối, có lẽ cho rằng mình là huynh đệ của Ôn Như Ngọc.
Trong lòng Chu Tử Thư đối với Ôn Khách Hành, không thể nói là không cảm kích. Trận thế ngày hôm đó, Quỷ cốc rõ ràng muốn hủy diệt Tứ Quý sơn trang để lập uy tái xuất giang hồ, kết quả không những không được như ý, còn thiệt hại ba đại ác quỷ một tên Quỷ vương, chẳng khác nào nói với đám người trên giang hồ đang nhìn chằm chằm Tứ Quý sơn trang, coi như Quỷ vương ngươi đích thân tới, cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi của Tứ Quý sơn trang ta. Hiện giờ tín hiệu này truyền ra, đối với y chính là trợ giúp lớn nhất.
Càng đáng quý là Ôn Khách Hành luôn giữ nghiêm lễ nghĩa của khách nhân, không mời không vào, ngoại trừ cứu người, nghênh địch thì gần như không hề lộ diện, càng không nhúng tay vào sự vụ trong trang, tựa như mình không hề ngăn cơn sóng dữ, chẳng qua là giúp chút chuyện vặt không đáng kể, thận trọng bảo vệ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của thiếu niên trang chủ của hắn.
Chu Tử Thư biết ơn phần quan tâm này của hắn, đối với hắn cũng giảm bớt nghi kị, Ôn Khách Hành lại càng chu đáo, ngay cả giúp đỡ cũng nhất định phải tìm một lý do để y không thể cự tuyệt. Dạy Tần Cửu Tiêu võ công là vì cảm ơn hắn nhặt mình trọng thương đem về, ra biển tìm thuốc cho Chu Tử Thư là vì cảm ơn y chữa thương cho mình, vì Tứ Quý sơn trang *tào lộ ba tháng là vì cảm ơn Tần trang chủ an táng thi cốt Ôn Như Ngọc. Trừ ánh mắt nóng rực thi thoảng vụng trộm rơi vào trên người y, từ đầu đến cuối Ôn Khách Hành luôn khắc chế duy trì khoảng cách, nhưng Chu Tử Thư luôn có thể cảm giác được dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của hắn cất giấu tình cảm sâu nặng dị thường.
(*)Tào lộ: vận chuyển ngũ cốc bằng đường thủy.
Ngày thứ hai sau khi Ôn Khách Hành tào lộ trở về, Chu Tử Thư mang rượu tới khách phòng của mình.
"Tử Thư ngồi đi." Chu Tử Thư vừa "Ôn" một tiếng, liền bị Ôn Khách Hành cắt ngang. Y đành phải đáp lễ, ngồi xuống án tiền đối diện với hắn. (cái bàn thấp phải quỳ hoặc ngồi khoanh chân ý)
"Chuyến này Ôn tiền bối vất vả rồi!" trong lòng Chu Tử Thư không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải khô khan khách sáo một câu.
"Không vất vả." Ôn Khách Hành vươn tay rót rượu cho Chu Tử Thư, "Ta còn có chuyện yêu cầu ngươi."
Chu Tử Thư vừa nghe đã biết Ôn Khách Hành lại muốn dạy y xử lý chút chuyện lặt vặt, coi như là có qua có lại.
Y nâng ly rượu, hướng về phía Ôn Khách Hành: "Ôn tiền bối lao khổ công cao, mười chuyện cũng thành không đáng kể, chỉ là xin tiền bối bình tĩnh tiếp nhận, Tử Thư không dám lại nợ thêm ân tình."
Ôn Khách Hành "rắc" một cái bóp gãy tay cầm bầu rượu, dường như cảm thấy không thích hợp, lại vội vàng đỡ lấy bình rượu đang rơi xuống, đặt lên bàn. Bàn tay khuất bên dưới áo bào, đốt ngón tay bị siết tới trắng bệch.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới Chu Tử Thư sẽ hạ lệnh trục khách, rốt cuộc là sơ sót ở đâu.
Rõ ràng Chu Tử Thư cần hắn, hắn cũng vui vẻ làm thanh kiếm của y. Y tuổi trẻ uy vọng không sâu, lúc này tuyệt đối không thể để ngoại nhân giọng khách át giọng chủ đăng đường nhập thất. Y đại biểu Tứ Quý sơn trang, không thể vô duyên vô cớ thiếu ân tình để tránh bị người có dụng ý khác cản tay. Y phải nhanh chóng bồi dưỡng lực lượng của bản thân, đúng lúc những tiểu bằng hữu bên người lại không đủ năng lực chống đỡ tình cảnh hiện giờ. Những thứ này hắn đều cân nhắc đến. Ngoại trừ lúc vừa tỉnh lại cho là mình đã nhập minh thế từng thất lễ ôm y khóc lớn, Ôn Khách Hành thực sự không nghĩ ra mình đã làm sai ở đâu, để Chu Tử Thư muốn đuổi hắn đi.
"Ta muốn ở gần nơi an táng đại ca một chút." Hắn ngập ngừng tìm vội một lý do không hợp lẽ thường.
"Nếu đã tìm được thân nhân của Ôn thần y, vậy di cốt một nhà Ôn thần y nên giao cho tiền bối. Một nhà Ôn thần y đã khách cư ở Tứ Quý sơn trang nhiều năm, chắc hẳn cũng mong đợi trở về cố hương."
"Kiếm pháp của Cửu Tiêu còn kém, hai thức cũng học chưa xong."
"Sư phụ mất sớm, ta không kịp dạy dỗ để cho thân tử của sư phụ học kiếm pháp ngoại gia đã là khi sư diệt tổ, xin tiền bối đừng để ta khó xử."
Ôn Khách Hành nắm tay càng lúc càng chặt, hắn cúi đầu không dám nhìn vào mắt Chu Tử Thư, không đúng chỗ nào, rốt cuộc là không đúng chỗ nào, vì cái gì Chu Tử Thư nhất định muốn đuổi hắn đi.
Chu Tử Thư ngồi ở đối diện gắt gao nhìn hắn, ánh mắt né tránh, ngón tay phát run của Ôn Khách Hành y đều nhìn ở trong mắt.
Nguyên nhân Ôn Khách Hành lưu lại Tứ Quý sơn trang làm sao y có thể không biết. Cho tới nay, y không hỏi, hắn không nói, hai người liền ăn ý duy trì loại im lặng này. Phàm là khó khăn Chu Tử Thư đề cập tới, hắn đều tận tâm làm thay y. Chu Tử Thư không đề cập tới, hắn cũng yên lặng an bài rõ ràng. Cứ như vậy để hắn làm thanh kiếm cho mình, làm lá chắn cho mình, có gì không tốt. Nhưng y lại hết lần này tới lần khác tự tìm ngược, muốn Ôn Khách Hành nói ra lý do kia.
Bởi vì Chu Tử Thư ngươi, và cố nhân của hắn, dáng dấp giống nhau.
Bởi vì Chu Tử Thư ngươi, là một thế thân.
=====
Chưa bao giờ Ôn Khách Hành cảm thấy đầu óc mình khó dùng như vậy, một loạt câu chữ xẹt qua "Ta khao khát thân thể ngươi", "Ta chuyển kiếp tới", "Ta là ái nhân tương lai của ngươi" sau đó chờ một đáp án đòi mạng, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra nên nói cái gì.
Chu Tử Thư thấy hắn không đáp, liền thu áo đứng lên, cất bước muốn đi.
"Tử Thư!"
Ôn Khách Hành vội vã rướn người lên, nửa quỳ cách tiểu án nắm chặt tay Chu Tử Thư "Tại sao lại tới mức này?"
Chu Tử Thư nhìn về phía Ôn Khách Hành rốt cuộc chịu ngẩng lên nhìn mình, cặp mắt đối với y vĩnh viễn chan chứa ý cười, hiện giờ lại đong đầy nước mắt.
Y đợi Ôn Khách Hành lên tiếng, nhưng hắn một câu cũng không nói, chỉ gắt gao nắm chặt tay y, sức lực cơ hồ muốn bóp nát xương cốt.
"Ngươi thương xót ta."
Hồi lâu, Ôn Khách Hành rốt cuộc phun ra một câu.
"Nếu ngươi đã cứu ta, có thể thương xót ta được không."
"Ta không sống nổi."
Lúc Chu Tử Thư chuẩn bị rời đi Ôn Khách Hành thật sự gấp tới muốn khóc. Nước mắt trào ra, cuối cùng đã thông suốt mình sai ở đâu. Hiện giờ Chu Tử Thư vẫn là một trang chủ khoáng đạt, không thể dùng biện pháp đối phó với thủ lĩnh Thiên Song lên người y. Thay vì bảo hộ y, không bằng cầu y tới cứu mình.
Chu Tử Thư không ngờ Ôn Khách Hành vậy mà lại khóc, trong lòng khó chịu lại dâng lên chút khí phách thiếu niên, y ngồi xuống lần nữa, trấn an vỗ vỗ Ôn Khách Hành đang không chịu buông tay, đáp một tiếng "Ôn huynh."
Ôn Khách Hành cảm thấy đã tạm ổn thì thu liễm một chút, lau nước mắt tiếp tục lời dang dở khi nãy: "Ta có chuyện muốn cầu ngươi hỗ trợ."
"Ta cũng có chuyện cầu Ôn huynh hỗ trợ." Ôn Khách Hành bị ngắt lời "Ta muốn mời Ôn huynh cùng ta đi Tấn Châu một chuyến."
=====
Trên đường đi Tấn Châu, Ôn Khách Hành phá lệ ít nói, đi được ba ngày, đột nhiên mở miệng nói: "Nếu ngươi chết, ta lập tức đặt Thất Tinh trận trong trang không để người vào."
"Ôn huynh còn hiểu trận pháp?"
"Nhất khiếu không thông, chắc chắn sẽ phải chết."
Qua mấy ngày, còn nói: "Nếu ngươi chết, ta sẽ đến Ngũ Hồ minh thu thập mấy huynh đệ tốt của đại ca, để hắn ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi." (đại ca chắc là nói Ôn Như Ngọc)
Chu Tử Thư chỉ coi như hắn nổi điên, từ chối cho ý kiến.
Lại qua mấy ngày, lúc Ôn Khách Hành lại muốn nói "Nếu ngươi chết", rốt cuộc Chu Tử Thư không nhịn được nữa phát hỏa.
"Lão tử còn chưa có chết, ngươi vội vàng mặc cái gì hiếu!"
Lần này Ôn Khách Hành không nói "Tuổi còn nhỏ làm sao cứ muốn xưng lão tử" nữa, hắn giống như muốn phản bác cái gì, lại nhịn trở về.
Chu Tử Thư nhìn ra hắn không thích hợp, dò hỏi: "Ôn huynh?"
Ôn Khách Hành cố tỏ ra thoải mái đáp: "Ta có người bằng hữu, cuốn vào sự vụ trong triều đình, sư môn bị liên lụy loạn thất bát tao, chính y cũng chưa đến ba mươi tuổi đã chết."
Chu Tử Thư nghe được "bằng hữu" này không tầm thường, lần đầu tiên Ôn Khách Hành nhắc đến A Nhứ với y, là để khuyên y đừng đi trên mạt lộ, y cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
"Ta sẽ không." Chu Tử Thư hiếm thấy ngoan ngoãn đáp.
Ta sẽ không đặt các ngươi vào hiểm cảnh.
=====
Tấn vương ăn quả đắng, quay người liền cài gián điệp trong Tứ Quý sơn trang.
Quan hệ của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành dần dần thân thiết, chuyện này chẳng phải bí mật thâm sâu ở sơn trang, rất nhanh đã bị gián điệp phát hiện.
Tra được tin tức nhưng lại không thể đưa ra ngoài, chim bay trên trời thú chạy dưới đất, từng cái đều như đá chìm đáy biển.
Lúc gián điệp muốn tự mình xuất môn, bị hai người cùng nhau ngăn lại.
Gián điệp cũng là một cao thủ, dưới tay Ôn Khách Hành không có khả năng đánh trả, cuống quýt tay chân liền muốn khiêu khích Chu Tử Thư tìm cách đột phá một lối thoát.
"Chu trang chủ tuổi còn trẻ đã có thể lung lạc cao thủ như vậy an tiền mã hậu, nghĩ một chút hẳn là dùng phương diện kia mới có thể. Chu trang chủ lại cố gắng chút nữa, Tứ Quý sơn trang xưng bá võ lâm là chuyện trong tầm tay."
Chu Tử Thư thật sự rất tức giận, nhưng y còn chưa động thủ, Ôn Khách Hành đã nắm đầu tên gián điệp, đưa tay nhổ sống lưỡi của hắn.
Có đôi khi Ôn Khách Hành làm việc rất tàn độc, nhưng Chu Tử Thư lại cảm thấy dáng vẻ này rất soái khí.
"Về sau ở trước mặt người khác ta vẫn nên hạn chế động tay. Bây giờ ngươi quá nhỏ, không thể gánh loại danh tiếng như vậy."
"Ngươi có thể dùng thân phận thế bá Ôn gia."
"Ta không muốn làm thế bá của ngươi, quá kỳ quái."
"Rất ngầu." (chỗ này raw là 辣, toi không biết nên thay bằng từ gì 😂)
"Vậy hôm nay coi như ta là thế bá của ngươi."
"Thế bá."
"Không được, rất kỳ quái."
"Thế bá."
"Đừng nháo."
"Thế bá."
"Quậy nữa ăn thịt ngươi."
=====
Tấn vương giở thủ đoạn mấy lần không thành, dần dần im lặng, lại bị Chu Tử Thư nhìn ra chút manh mối, y nghi ngờ ân sư qua đời còn có nguyên nhân khác, dẫn theo Ôn Khách Hành tới Long Uyên các dò xét, nào ngờ gặp phải binh mã triều đình đang tìm chìa khóa võ khố trên đỉnh núi, kình nỏ bức bách, hai người không địch lại ngã xuống sườn núi.
"Ôn Khách Hành! Ngươi buông ta ra!" Chu Tử Thư bị hắn ôm vào trong ngực, tiếng gió vun vút, tiếng va đập, tiếng cành cây nứt gãy, tiếng kêu rên liên tục vang dội bên tai. Máu của Ôn Khách Hành phun lên mặt y, trong lòng Chu Tử Thư như có lửa đốt liều mạng giãy giụa, nhưng Ôn Khách Hành dùng nội lực, bắt nạt y vóc người còn nhỏ nhấn đầu y khóa vào trong ngực, một mình gánh lấy va đập suốt dọc đường, thẳng đến cuối cùng rơi xuống nước.
Tuy nói là rơi vào trong nước, nhưng từ độ cao như vậy cũng chẳng khác gì nện xuống mặt đất, Chu Tử Thư bị đụng tới choáng váng, khi định thần lại thì hai cánh tay siết chặt lấy mình đã buông ra, Ôn Khách Hành mềm nhũn lơ lửng trong nước đang từ từ chìm xuống, quanh người hắn nở một đóa huyết hoa thật lớn.
Chu Tử Thư vớt Ôn Khách Hành đã mất ý thức lên, nội thương của hắn rất nghiêm trọng, không biết bị thương ở tạng khí nào, nghiêng đầu một cái máu từ miệng và mũi lập tức chảy ra. Chu Tử Thư đặt hắn ở bờ đầm trong sơn động, còn mình ra ngoài dò đường, dưới vách núi ngoại trừ đầm nước, chính là một rừng cây. Mới đi vào, có cây có hoa, có chim hót líu lo, đi vào càng sâu, càng nhiều quái thạch, chim hót và cây cối cũng thưa dần, Chu Tử Thư vòng qua ba đống quái thạch, mới phát hiện mình đã tiến vào trận pháp, đối với nhất đạo trận pháp y từng được lão các chủ Long Uyên các tự mình chỉ điểm, cũng có hiểu biết, bắt đầu vừa nhẩm tính phương vị vừa đếm bước đi lên phía trước. Đi ba mươi sáu bước, rõ ràng một bước cũng không tính sai, nhưng đến bước thứ ba mươi bảy lại không tính ra phương vị, giống như đi vào một cái ngõ cụt, trừ lui về phía sau, cũng không còn cách nào khác.
Chu Tử Thư không tin tà, rời khỏi rừng cây làm lại từ đầu, ba mươi sáu bước đầu tiên vẫn chính xác, nhưng bước thứ ba mươi bảy vẫn là một con đường chết, y vận lên một chút nội lực, thử dùng bạo lực phá trận, cây rừng trước mắt xác thực có hao tổn, nhưng y cũng lập tức cảm thấy một trận tâm thần chấn động, như thể cỗ nội lực khi nãy bị trận pháp đánh trả về trên người mình, y không dám làm bậy, rời khỏi rừng cây trở về tìm Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành vẫn không tỉnh, lại còn phát sốt, Chu Tử Thư xé ngoại bào của mình thấm nước để giúp hắn hạ nhiệt, bận đến nửa đêm mới ngừng. Trong đầm có cá nhỏ cỡ bằng bàn tay, Chu Tử Thư thử bắt mấy con, chỉ cảm thấy bắt một con mà tốn sức tới ăn hai con cũng chưa chắc đã bù lại được. Y nổi lửa nướng mấy con cá bắt được, xong xuôi còn chưa chịu ăn, đặt cá bên đống lửa, bắt đầu vận công chữa thương cho Ôn Khách Hành.
Vận xong đại chu thiên, Ôn Khách Hành vậy mà tỉnh lại, Chu Tử Thư vui giận đan xen, vừa mắng hắn tùy ý làm bậy, lại kêu hắn mau tới ăn cá. Ôn Khách Hành mặt mày tái nhợt, miệng vẫn gọi đòn như thường, ai kêu kẻ hèn này thương tích quá nặng tay cũng không nhấc nổi, trang chủ đút ta. Chu Tử Thư biết hắn làm bộ nũng nịu, cũng không đành lòng trách móc, thực sự xé cá thành từng miếng nhỏ, kiên nhẫn đút cho hắn.
Ăn được một nửa, Ôn Khách Hành lại bắt đầu mê man, Chu Tử Thư đút cho hắn mấy ngụm nước, đổi tấm vải ướt hạ nhiệt trên người hắn, đối phương lại ngủ thiếp đi. Chu Tử Thư cũng giày vò một ngày, mệt mỏi hết sức, thấy Ôn Khách Hành ngủ mất, mình cũng mệt mỏi xông tới, nằm ở bên cạnh hắn, không bao lâu liền ngủ thật say.
Ngày hôm sau lúc Ôn Khách Hành hạ sốt, Chu Tử Thư tiếp tục vận công chữa thương, cho ăn đút nước, thuận tiện nói qua tình huống ở đáy vực với Ôn Khách Hành, hiểu biết về trận pháp của hắn kém xa Chu Tử Thư, không nghĩ ra cái cao minh chủ ý gì, chỉ có thể làm con vịt trong "Vịt vàng nhỏ tâm pháp" (nó là một chương trình gỡ lỗi hay sao á 😂) cạp cạp đồng ý, giúp Chu Tử Thư sắp xếp mạch suy nghĩ theo ý mình.
Sửa lại nửa ngày, Chu Tử Thư vẫn không có đầu mối, dứt khoát để sang một bên, kêu Ôn Khách Hành xoay qua chỗ khác, muốn kiểm tra vết thương trên lưng hắn. Ôn Khách Hành lại đột nhiên không chịu phối hợp, dùng mọi cách từ chối, chính là bất động, trong lòng Chu Tử Thư sinh nghi, tự tay kéo thân thể hắn. Ôn Khách Hành rõ ràng thanh tỉnh, Chu Tử Thư lại cảm thấy nửa thân dưới của hắn mềm nhũn vô lực, giống như tử thi. Y không thể tin nhìn Ôn Khách Hành, quả nhiên thấy trên mặt hắn lộ ra loại biểu tình "Không giấu được nữa."
"Eo của ta," Ôn Khách Hành điềm nhiên như không có việc gì nói, "Hình như không thể động."
=====
Ôn Khách Hành càng hời hợt, trong lòng Chu Tử Thư càng khó chịu. Y mượn cớ kiểm tra vết thương trên lưng, lật người hắn lại, để Ôn Khách Hành không nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình. Ôn Khách Hành dường như cảm giác được, đưa lưng về phía y lúng túng mở miệng, "Hiện tại ta không cách nào hành động, không thể cùng ngươi phá trận. Không bằng ngươi dùng khinh công từ trên sườn núi ra ngoài trước, sau đó lại xuống đón ta."
Loại trận pháp mượn mặt đất để bố trí này, đi ra ngoài sẽ không vào được, Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành muốn y một mình tìm đường sống, cũng không phản bác, chỉ đáp một tiếng được, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn, quay người đi ra.
Đi từ phía trên cũng là một cách, Chu Tử Thư tự tin y vác theo một người hành động cũng sẽ không trở ngại thi triển khinh công. Lại ở đáy vực cẩn thận dò xét, tìm chỗ có thể đặt chân. Tới gần đầm nước sơn động vách đá giống như hình cái ấm, trên hẹp dưới rộng, bụng ấm cao hơn mười trượng, bề mặt nhẵn nhụi, Chu Tử Thư lấy Bạch Y kiếm làm cái chêm, nhảy lên từng đoạn, tới khoảng bốn năm trượng, vách đá nghiêng, không thể dựa vào lực của Bạch Y kiếm khảm trong vách đá để chống đỡ sức nặng của một người, Chu Tử Thư cố gắng nhiều lần đều trượt từ trên không xuống, chỉ có thể từ bỏ nơi này tìm phương pháp khác.
Cách xa sơn động là hai vách đá đối diện nhau, ở giữa là khu rừng mà lần trước Chu Tử Thư không phá được trận pháp, y tìm những chỗ nhô ra trên vách đá dựng đứng để đặt chân, không đi qua rừng cây mà từ không trung tiến lên trước để đi vào nơi đặt trận hôm qua, mây mù đột nhiên nổi lên dày đặc, Chu Tử Thư chỉ hít hai cái, liền cảm thấy choáng váng kinh hãi, suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống từ giữa không trung, y không dám hành động liều lĩnh, quay lại đường cũ lui đến bên ngoài rừng, rơi xuống đất hồi lâu vẫn còn choáng váng, uống hai viên thuốc giải độc mới bình phục lại tâm thần.
Lên trời không đường, Chu Tử Thư lại để mắt tới đầm nước, đầm nước trong suốt còn có cá sinh sống, tám phần là thông với mạch nước chảy. Y lặn xuống mấy lần, toàn bộ thành hồ gần như đều sờ qua một lần, ngoại trừ mấy khe đá rộng cỡ ngón tay thì không thu hoạch được gì.
Xuống đất không cửa, dù sao quần áo cũng đã ướt, Chu Tử Thư dứt khoát bắt vài con cá mang về, Ôn Khách Hành lại ngủ thiếp đi, Chu Tử Thư sờ trán hắn một chút, cảm giác người lại phát sốt. Y dùng đá đẽo một cái bát nông, mổ cá ném vào nấu canh, Bạch Y kiếm từ khi đúc ra chưa từng làm chuyện thô tục như vậy, Chu Tử Thư vừa rửa vết máu và vảy cá dính trên thân kiếm trong lòng không ngừng nói xin lỗi với sư phụ, thầm nghĩ lão nhân gia người sáng suốt, sống chết trước mắt, thực sự không lo được nhiều như vậy.
Bát đá đun nước rất chậm, mấy con cá hầm đến khi trời tối mới chín, kinh nghiệm sống của Chu Tử Thư không đủ phong phú, lúc vươn tay bưng bát bị đá nóng bỏng tay suýt chút nữa buông ra, chờ một cái tay khác của y quấn trước ba tầng quần áo đỡ lấy bát đá, bàn tay phải đã bị bỏng ra mấy cái bóng nước. Ôn Khách Hành không tỉnh, bát đá bỏng người này cũng không thể trực tiếp đổ vào miệng hắn, Chu Tử Thư nói một tiếng đắc tội, tự mình uống một ngụm, miệng đối miệng đút qua cho hắn. Lúc uống canh môi bị bát đá bỏng đến có chút tê dại, dán lên môi Ôn Khách Hành gần như không có cảm giác, Chu Tử Thư lưu loát đút hơn nửa bát canh cho hắn, còn lại mấy ngụm mình uống nốt, ngồi ở bên người Ôn Khách Hành giúp hắn chữa thương.
Nội thương của Ôn Khách Hành căn bản không tốt lên, toàn bộ nhờ vào nội lực của Chu Tử Thư che chở, hôm nay điều tức xong cũng không tỉnh dậy, ngược lại khí tức hỗn loạn, mí mắt run run, giống như đang nằm mộng.
Trong mộng, Ôn Khách Hành cổ họng nhấp nhô, nói mơ không rõ, không ngừng lẩm bẩm, lúc Chu Tử Thư buông mạch môn trên tay hắn đi lấy vải ướt, lại bị hắn yếu ớt nắm lấy cổ tay, một tiếng "Đừng đi!" nói phá lệ rõ ràng. Chu Tử Thư còn tưởng rằng hắn tỉnh, quay người nhìn, lại thấy hai mắt Ôn Khách Hành vẫn nhắm nghiền, mê sảng liên tục, loáng thoáng có thể nghe được nửa câu "Ngươi đã về" Chu Tử Thư đưa tay phủ lên cái trán đẫm mồ hôi của hắn, đầu ngón tay truyền tới cảm giác hơi nóng rát, không rõ là từ thân thể sốt cao của hắn hay là do bát đá làm bỏng.
Mí mắt Ôn Khách Hành càng ngày càng run kịch liệt, thật lâu sau rốt cuộc mở ra, sốt tới như vậy, đừng nói là thanh tỉnh, có thể ngay cả "tỉnh" cũng không phải, đôi mắt hắn lung lay mấy cái rơi vào trên người Chu Tử Thư, đầu óc hỗn loạn, ngay cả tiêu cự cũng không chuẩn xác, hiện giờ là lúc nào cũng không nhớ rõ, nhưng lại theo bản năng nhận ra hình dáng này, thốt ra cái tên mà hắn đã niệm ở trong lòng cả trăm ngàn lần.
"A Nhứ."
=====
Ôn Khách Hành mở mắt nói một câu, rồi lại tiếp tục mê man, Chu Tử Thư rút bàn tay đặt ở trên trán hắn về, cảm giác trong lòng khó chịu như dời sông lấp biển. Y làm một trang chủ chi chủ, Thái Sơn sụp xuống ngay trước mắt cũng có thể mặt không đổi sắc, nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu niên lần đầu nếm thử hương vị tình ái, càng để ý càng không dung được nửa điểm tì vết, chiếc bình ấm ức trong lòng đổ nhào một cái, nhìn khuôn mặt bất tỉnh của Ôn Khách Hành cũng thấy đáng ghét. Y đứng dậy ra khỏi sơn động, muốn cách xa hắn một chút, lên xuống mấy lần đã tiến vào khu rừng, rừng cây buổi chiều tối và ban ngày cũng không khác biệt, đạp trên phương vị đi ba mươi sáu bước là tới ngõ cụt, vì vậy ở bước cuối cùng y dựa cây ngồi xuống.
Chu Tử Thư không muốn suy nghĩ nhiều, liền tâm niệm tĩnh quyết nhắm mắt đả tọa, gần đây y cực kỳ mệt mỏi, lại chẳng ăn uống được mấy ngụm, mí mắt vừa khép lại một lát đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng, bên tai Chu Tử Thư không ngừng vang lên tiếng chim hót líu lo, y phủi vạt áo đứng dậy, đang muốn đi trở về, đột nhiên cả người đổ mồ hôi lạnh.
Khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác với đêm qua, mặc dù vẫn là rừng cây quái thạch, nhưng phương vị quay đầu đã bị lấp kín. Chu Tử Thư thầm mắng mình váng đầu, lại dám ngủ trong mê trận, mắng mình xong lại mắng Ôn Khách Hành, nếu không phải tên ác ma hại người này sắp chết còn nhắc tới tình nhân cũ, thì làm sao mình lại hơn nửa đêm chạy vào trong rừng cây mà ngủ.
Mắng thì mắng, đường vẫn phải tìm, Chu Tử Thư lần theo cửa của trận pháp mới bước lên, đi sâu vào rừng cây, hết ba mươi sáu bước, lại đến ngõ cụt. Y giật mình hiểu ra, đêm qua người ở trong rừng, kích phát trận pháp biến hóa, nếu đêm nay y ở lại vị trí của bước thứ ba mươi sáu, trận pháp sẽ lại biến hóa, như vậy ba mươi sáu ngày, mỗi ngày tiến lên ba mươi sáu bước, là có thể xuất trận.
Phương pháp thoát khỏi trận đã có, Chu Tử Thư mừng rỡ vô cùng, quay trở lại chỗ mình đã ngủ đêm qua, rút Bạch Y kiếm ra khỏi vỏ, đối nghịch với phương hướng vừa đi, vận khởi nội lực hướng vào rừng cây bổ tới.
Trận pháp có vào không ra, ba mươi sáu bước đầu tiên đã bị cây thạch biến ảo phong tỏa, y cần dùng lực đánh tới, mới có thể trở về sơn động đưa Ôn Khách Hành ra ngoài.
Nếu chỉ là hoa thụ gỗ đá bình thường, Chu Tử Thư chỉ cần ba chiêu là có thể lật tung cả khu rừng, nhưng người ở trong trận, mỗi lần vung kiếm, gần như đều có kình lực tương đương phản kích lại trên người mình, như thể đang so chiêu với một đối thủ ngang tài ngang sức, Chu Tử Thư phân bốn thành nội lực tự vệ, sáu thành nội lực phá trận, đi về phía trước chưa tới mười bước, đã dùng toàn lực xuất hơn ba mươi chiêu, khí huyết trong lồng ngực khuấy đảo, áo trong ướt đẫm mồ hôi.
Trận pháp này như thể có sinh mệnh, càng đi về phía trước phá trận càng tốn sức, đi đến bước thứ mười bảy mười tám, trận pháp phản kích giống như chùy nặng trăm cân giáng xuống, Chu Tử Thư đành phải san một phần nội lực dùng cho tự vệ. Đi tới bước thứ hai lăm hai sáu, y đã không nhịn được phun ra một búng máu, tay cầm kiếm bị chấn tới hổ khẩu vỡ toang, trên chuôi kiếm truyền đến xúc cảm ấm áp trơn trượt, gần như muốn tuột tay rơi xuống.
Chu Tử Thư dựa vào thân cây thở hổn hển mấy ngụm, nâng kiếm lên lại. Lần này dứt khoát bỏ tự vệ, toàn lực phá trận, mười thành nội lực của trang chủ uy lực kinh người, một kiếm hạ xuống là có thể thanh tràng ba bước. Trận pháp phản kích cũng mãnh liệt chưa từng có, tương đương với Chu Tử Thư tự mình bổ một chưởng vào ngực mà không chút phòng bị, một búng máu lập tức phun đầy đất.
Vì cái gì, tính để cho Ôn Khách Hành đi gặp tình nhân cũ của hắn sao. Chu Tử Thư đột nhiên nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ, vẫn là đề khí xông tới, hai kiếm vung ra vừa nhanh vừa vội, năm bước cuối cùng rốt cuộc rộng mở thông suốt. Chu Tử Thư lau sạch máu của mình trên Bạch Y kiếm, thu kiếm xuất trận, đi thêm mười bước, rốt cuộc tâm khí buông lỏng một chút, ngã xuống bất tỉnh.
=====
Lần đầu Ôn Khách Hành tỉnh lại là lúc nửa đêm, lần thứ hai tỉnh lại đã là hoàng hôn. Chu Tử Thư không có bên cạnh, trong sơn động không có mùi thức ăn, miệng hắn khô sắp nứt ra, tất cả dấu hiệu đều chứng tỏ đã gần một ngày Chu Tử Thư chưa có trở về.
Ôn Khách Hành không biết "Chu Tử Thư xảy ra chuyện" hay là "Chu Tử Thư ném mình lại" làm hắn khổ sở hơn, nếu như có thể chọn, hắn vẫn hy vọng là vế sau, chẳng qua là vận khí của hắn luôn không tốt, cho nên sự thật rất có thể là cái trước.
Hắn thử xê dịch thân thể, từ eo trở xuống hoàn toàn không có tri giác, đầu óc còn choáng váng nóng lên, trong nháy mắt lại sắp ngủ thiếp đi. Người lăn lộn trong giang hồ, không có chút chiêu số tuyệt xử phùng sinh thì đã sớm tan xương nát thịt. Ôn Khách Hành nắn ống tay áo mấy lần, rút ra một cây châm ngắn màu bạc, giơ tay lên đỉnh đầu mò mẫm chốc lát, đâm đoản châm vào huyệt vị, tạm thời nhấc lên mấy phần tinh thần và khí lực.
Trên lưng hắn bị thương, ngay cả động tác lăn lộn cũng không làm được, đành phải dùng hai tay chống đỡ, bò rạp trên mặt đất hướng ra bên ngoài sơn động, cũng may dưới đáy vực đều là bùn đất, ngay cả đá vụn cũng gần như không có, tuy hắn bò tới đầy người bùn đất cực kỳ chật vật nhưng cũng không có thảm trạng máu vẩy một đường.
Dưới đáy vực diện tích không lớn, thị lực của Ôn Khách Hành lại vô cùng tốt cho dù nằm trên đất liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Tử Thư nằm bất tỉnh bên ngoài rừng cây, hắn lại dùng cùi chỏ lết tới, giống như một cây chổi lớn kéo thành vệt giữa đống lá rụng trên mặt đất.
Chu Tử Thư hiển nhiên đã nằm trên mặt đất thật lâu, mạch tượng hỗn loạn da lạnh như băng, trên mặt thậm chí còn phủ một tầng sương mỏng. Ôn Khách Hành bò đến bên cạnh y xoay người nằm xuống, kéo đầu y gối lên bụng mình, lại từ ống tay áo lấy ra mấy chiếc ngân châm, mò mẫm đâm từng cây xuống đỉnh đầu y.
Thi châm đã tạm thời đả thông chân khí của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành cảm thấy làn da dưới tay mình dần dần ấm lên. Hắn sốt cao mấy ngày liên tiếp, vừa rồi dựa vào kim châm Bách Hội cưỡng ép nhấc lên một hơi đi tìm Chu Tử Thư, lúc này khí lực đã cạn kiệt, không đợi Chu Tử Thư tỉnh lại đã ngủ thiếp đi.
Hai người nằm thành hình chữ "Đinh" ngủ một đêm, chân khí của Chu Tử Thư đã thông suốt về sau ngũ giác cũng khôi phục linh mẫn, lúc tờ mờ sáng bị rét cóng tỉnh lại. Y mở mắt hoang mang nhìn bầu trời hai giây, đột nhiên nhớ ra mình đang ở chỗ nào vội vàng đứng dậy, lại vấp phải Ôn Khách Hành ngã nhào một cái.
Phản ứng đầu tiên của Chu Tử Thư là dưới vách núi còn có những người khác, thừa dịp hai người mê man xê dịch Ôn Khách Hành. Y cầm Bạch Y kiếm cảnh giác nhìn chung quanh mấy lần, thấy ống tay áo của Ôn Khách Hành bị mài nát cùng với ngân châm trên đỉnh đầu, mới hiểu được bệnh nhân này làm sao lại xuất hiện ở đây. Lúc này Ôn Khách Hành chẳng những sốt lợi hại hơn mà cả người còn dơ dáy bẩn thỉu, quần áo kéo trên mặt đất không nhìn ra màu sắc, tóc dính đầy cỏ, môi khô nứt, trong vết nứt còn dính cả bụi đất, chọc Chu Tử Thư đau lòng một trận, rõ ràng lúc phá trận vẫn còn nguyền rủa Ôn Khách Hành chết theo tình nhân cũ của hắn đi, lúc này lại không cách nào oán trách hắn nữa.
Chu Tử Thư xuống nước mấy lần, vớt hết toàn bộ cá có thể bắt được trong đầm, mình ăn một cái, đút cho Ôn Khách Hành một cái, còn dư lại đều làm thành cá khô. Y rót đầy toàn bộ túi nước mang bên người, chặt cành cây làm thành xe trượt, bận rộn cả ngày, cuối cùng kéo được Ôn Khách Hành vào rừng trước nửa đêm.
Ba mươi sáu bước đầu tiên trong rừng đã bị nội công mạnh mẽ của Chu Tử Thư đánh cho bừa bãi đầy đất, ba mươi sáu bước thứ hai hôm nay mới mở, Chu Tử Thư kéo xe trượt đến bước thứ bảy mươi hai yên lặng chờ, trăng lên giữa trời, y không tự chủ được mà ngủ gật, rõ ràng cảm thấy mình chỉ nhắm mắt một cái, không ngờ trăng đã ngả về tây, lối đi phía sau cũng bị phong kín, trước người lại thêm ba mươi sáu bước mới.
=====
Hai người theo trận pháp biến hóa trong rừng mỗi ngày đi ba mươi sáu bước, đảo mắt đã qua một tuần. Bọn họ muốn ở trong rừng quanh quẩn ba mươi tư ngày, chỉ dựa vào cá khô và hai túi nước là không đủ, Chu Tử Thư nhặt một thứ trái cây từ trong xe trượt, tay không ép ra nước đút Ôn Khách Hành, vừa chậm rãi gặm thịt quả còn dư lại vừa nghĩ biện pháp.
Trên đường gặp trái cây, có một cái tính một cái, bất kể lạ - quen, đều bị Chu Tử Thư hái xuống, những thứ quả này mặc dù vừa cứng vừa chua, nhưng may là rất dễ bảo quản, để nhiều ngày cũng không thối rữa, tùy tiện ném vào xe trượt cũng không bị dập. Chu Tử Thư gặm xong một quả, ném hột, chua tới run một cái, cả khuôn mặt đều nhăn lại, nếu không phải Ôn Khách Hành bị thương quá nặng, nhất định cũng sẽ bị chua bật dậy.
Sắc trời vẫn sáng, còn lâu nữa mới đến lần biến hóa trận pháp tiếp theo, Chu Tử Thư ngồi bên cạnh xe trượt của Ôn Khách Hành dùng chân nhổ cỏ, lại bứt rễ cỏ nhét vào miệng nhai. Khi còn nhỏ Chu Tử Thư từng theo sư phụ đi qua vùng đất đói kém, thấy người ta lột vỏ cây, cắt thành từng miếng nhỏ, phơi khô, dùng chày gỗ đập nát vỏ cây để lấy tinh bột bên trong. Nhưng loại tinh bột này cực kỳ dính nhớt, nếu không ăn cùng với các loại ngũ cốc và rau dại khác, người dùng sẽ rất nhanh khó tiêu mà chết. Chu Tử Thư không muốn chết, càng không muốn chết với cái bụng trướng khó coi, ngày sau nếu có người phát hiện thi thể, bằng Bạch Y kiếm nhận ra thân phận của y mặt mũi của Tứ Quý sơn trang liền hủy trong tay y.
Ngoài rễ cỏ, rễ cây cũng là thức ăn nhiều nước và dinh dưỡng, nhưng đào rễ cây quá tốn sức, hiện tại Chu Tử Thư muốn tiết kiệm mỗi một phần khí lực. Y lại nhai một nắm rễ cỏ, bụi cỏ này có chút độc tính cắn một cái liền cảm thấy nửa miệng tê rần, Chu Tử Thư phi phi hai cái nhổ hết rễ cỏ ra, ngừng bứt cỏ, dựa gốc cây nhìn Ôn Khách Hành.
Thi châm để tỉnh táo tinh thần đã rút quá nhiều khí lực của Ôn Khách Hành, có thể coi như tát ao bắt cá. Về sau tình trạng của hắn ngày càng kém hơn, không tỉnh lại lần nào nữa, sốt cũng không giảm. Người bình thường phát sốt mười mấy ngày như vậy đã sớm không cứu nổi, Chu Tử Thư trừ mỗi ngày dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, cũng hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể trông mong Ôn Khách Hành căn cơ vững chắc, nội công thâm hậu có thể gắng gượng vượt qua.
Đến tình trạng này, Ôn Khách Hành vẫn rất đẹp mắt, những ngày qua gầy đi một chút, xương gò má hơi nhô lên. Chu Tử Thư nhẹ nhàng chạm vào cái trán nóng rực của hắn, hai mắt và trái tim đều đau. Ngươi tỉnh dậy đi, Chu Tử Thư nói với Ôn Khách Hành, ngươi tỉnh lại ta liền tha thứ cho ngươi. Không ngoài dự liệu, Ôn Khách Hành không có phản ứng, Chu Tử Thư im lặng một hồi, lại hỏi, ngươi vội vã đi tìm tình nhân cũ sao? Ôn Khách Hành vẫn nằm im lặng. Nếu ngươi đi cùng hắn ta coi như ngươi chọn hắn, nếu tỉnh lại, coi như ngươi chọn ta. Chu Tử Thư nhìn đôi mắt đóng chặt của Ôn Khách Hành, không biết là nói với hắn hay là đang tự nhủ. Ngươi suy nghĩ một chút. Chu Tử Thư vỗ vỗ ngực Ôn Khách Hành. Ngươi suy nghĩ thật kỹ.
Thời gian trôi nói nhanh cũng nhanh, chớp mắt đã đến ngày thứ ba mươi tư, chỉ còn cách hai ngày nữa là có thể xuất trận. Cá khô, trái cây và nước đã ăn sạch từ mấy ngày trước, Chu Tử Thư đã nhai rễ cỏ suốt một thời gian dài, Ôn Khách Hành không thể ăn rễ cỏ chỉ có thể dựa vào nhựa cây duy trì lượng nước, hai người đều gầy đi trông thấy, gò má lõm xuống râu ria xồm xoàm. Chu Tử Thư võ công cao hơn nữa cũng không còn khí lực, cả ngày chỉ nằm rồi lại nằm, xoa mặt Ôn Khách Hành thầm nói với hắn vài lời. Ngươi không chịu chết, cũng không chịu tỉnh, là còn chưa nghĩ ra sao, thật sự khó chọn như vậy sao?
Không biết có phải ảo giác không, Chu Tử Thư lại nghe được một tiếng "trang chủ", y xoay người nhìn Ôn Khách Hành rõ ràng vẫn còn hôn mê bất động, nhưng thanh âm "trang chủ" cứ một tiếng nối tiếp một tiếng truyền đến, ở giữa xen lẫn vài tiếng "Ôn tiền bối" đúng là người Tứ Quý sơn trang đã tìm tới bên ngoài trận.
=====
Chu Tử Thư mừng rỡ, trong thân thể trống rỗng lại có thêm mấy phần khí lực, hô lên với bên ngoài, chỉ huy mọi người phá trận. Trong số người tới có mấy vị tiền bối cao thủ, chưa tới nửa đêm, đã mở ra chặng đường gần bằng một ngày. Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành vui vẻ không kìm nổi siết chặt mấy lần, chỉ còn chờ trăng lên giữa trời, là có thể xuất trận hội hợp cùng mọi người.
Xui xẻo ai cũng có, nhưng xui xẻo tới trình độ của Ôn Khách Hành thì thật sự hiếm gặp. Rơi xuống vách núi thương tích đầy người hắn chống đỡ nổi, hơn ba mươi ngày thiếu lương ít nước hắn cũng chống đỡ nổi, mắt thấy cứu binh đến trước mặt, thêm một bước nữa là có thể xuất trận, hắn tỉnh.
Người bị thương nặng đột nhiên tỉnh lại, nói Chu Tử Thư không hoảng sợ là nói dối, y một tay ôm đầu Ôn Khách Hành, một tay dò mạch đập của hắn, ngày hôm qua còn nhỏ như tơ nhện đột nhiên có lực, lần đầu tiên trong đời Chu Tử Thư sợ đến tay cũng run lên, từ trong thân thể mệt mỏi đến sắp khô kiệt của mình lại vơ vét ra vài tia nội lực truyền cho hắn.
Môi Ôn Khách Hành run rẩy gọi "Tử Thư", Chu Tử Thư kề lỗ tai đi nghe, giọng hắn nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng Chu Tử Thư lại nghe được rõ ràng lời không đứng đắn nhất quán như thường "Hôn một cái" Chu Tử Thư cúi đầu hôn lên môi hắn, nước mắt không khống chế được rơi xuống nện ở trên mặt đối phương. Lúc này Ôn Khách Hành não nhanh hơn miệng, muốn dặn Chu Tử Thư biểu ca của y không phải thứ tốt, lại nhớ tới Chu Tử Thư bởi vì ngửa bài với biểu ca mới ngã xuống sườn núi đến tận đây, hắn cũng không cần nói nhảm nữa, chỉ nói "Đừng xen vào chuyện của người khác."
Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành gật đầu liên tục, luôn miệng đáp ứng "mặc kệ, không quản" Ôn Khách Hành nghĩ đi nghĩ lại, không có gì để dặn dò nữa, lại đòi hôn, Chu Tử Thư hôn hắn, căng thẳng hơn một tháng tinh thần gần như sụp đổ, rốt cục bị bi thương đánh phá một phòng tuyến cuối cùng, ôm Ôn Khách Hành khóc không thành tiếng.
======
Mặc dù ngay lúc phá trận Chu Tử Thư đã lập tức ngã xuống, nhưng các tiền bối Tứ Quý sơn trang cũng không phải đồ vô dụng, thay phiên dùng nội lực kìm giữ một hơi cuối cùng của Ôn Khách Hành, cứng rắn đem hắn về Tứ Quý sơn trang cứu sống.
Liên quan tới "A Nhứ" Ôn Khách Hành ở kiếp này đứng trước bia mộ nho nhỏ của Ôn Khách Hành kiếp trước giải thích nửa ngày, cũng không biết là Chu Tử Thư tin hắn hay là buông tha hắn, tóm lại không vì vậy mà tức giận với hắn nữa, miễn cưỡng qua cửa.
Sau chuyện này quan hệ của hai người lại càng thân mật, Chu Tử Thư thường nửa đêm nhảy cửa sổ tới ngủ cùng Ôn Khách Hành, các tiền bối nhìn ở trong mắt giận trong lòng, nhưng trừ kéo dài thời gian điều trị vết thương trên eo của Ôn Khách Hành, để cho hắn mấy tháng sau mới có thể xuống giường đi lại, thì cũng không ngăn trở gì nhiều.
Về phần Ôn Khách Hành mấy tháng qua ôm người yêu trong ngực, nhưng đêm nào cũng chỉ nhìn chứ không thể ăn, cố sự lửa cháy lớn rót trà lạnh, lại để nói sau.
_Hết_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro