Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhật ký mèo hoang [1]

Tên truyện: [俊哲]野猫日记
Tác giả: Hyaozhi

Link: https://archiveofourown.org/works/33856954/chapters/84176389

• Góc nhìn của người thứ ba, ngôi thứ nhất (fic là lời kể của bé meo meo, ẻm xưng tôi kể về câu chuyện của ba má)
• Thiết lập riêng
• Chuyện tình ngây thơ

-═══════-

1.

Tôi là một con mèo, một con mèo không ai muốn.

Vốn dĩ tôi có thân hình bụ bẫm, cộng thêm bộ lông dài bồng bềnh tự nhiên sờ rất mềm mượt, ai nhìn cũng biết tôi vô cùng quý giá. Nhưng thật không may, một tháng trước tôi bị lạc khỏi chủ nhân phải lưu lạc ngoài đường.

Tuân thủ nguyên tắc “thà chết đói chứ không ăn rác”, tôi nhanh chóng gầy thành bộ xương. Sự thật chứng minh, giảm béo chủ yếu là quản cái miệng chứ thực ra không liên quan đến việc tập thể dục lắm.

Tôi nhớ hôm đó là một ngày thứ 2, đường phố vắng tanh dưới cơn mưa mùa hè. Bị nước mưa dội xuống tôi cảm thấy cơ thể mình đặc biệt nặng nề, như muốn rơi xuống địa ngục.

Thân thể cao quý của tôi rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa nhưng tôi vẫn làm bộ muốn dùng nước mưa cọ rửa bụi bặm trên người, tôi chọn một tư thế ưu nhã mà đổ xuống, chuẩn bị nghênh đón kết thúc của cuộc đời này.

“Bà xã, anh xem có phải con mèo kia có tật xấu gì không?”

Tôi nghe có người phán xét mình, thật muốn nhào tới cào cho hắn vài nhát, dạy cho hắn một bài học.

“Gầy như vậy, chắc là bị bệnh rồi.”

Giọng nói của một người khác dịu dàng trong trẻo, từ giọng điệu của anh ấy tôi có thể cảm nhận được sự trìu mến và đau lòng của anh ấy dành cho tôi.

“Không phải vậy, ý em là anh xem con mèo đó nằm thôi mà còn phải giơ hai chân ngửa mặt lên trời chân sau duỗi thẳng, gần như kéo mình thành hình cánh cung. Chết cười, sao lại có con mèo nằm như thế nhỉ?” 

Hứ, người này phiền quá, ông đây thích nằm duyên dáng kiểu đó, anh quản được à? Tôi cmn sắp chết rồi, cái đồ chim sẻ nhà anh có thể đi chỗ khác ríu rít được không, phiền chết mèo rồi!

“Hay chúng ta mang nó về, ông xã, em mau cứu nó đi.”

Giọng người đó thật êm tai, rực rỡ đến mức tựa như ánh sáng chiếu vào thế giới tăm tối của tôi. Anh ấy dùng giọng nói dịu dàng để nói những lời đẹp đẽ nhất trên đời: Anh ấy muốn cứu tôi!

---------------------

2.

Sau hai tháng được chăm sóc cẩn thận, tôi đã khỏe mạnh và hồi sinh. Đúng, là kiểu sống lại khỏe mạnh, hoạt bát, chạy nhảy tưng bừng ấy.

Trong hai tháng này, tôi đã biết người đàn ông dịu dàng có giọng nói trong trẻo đó tên là Trương Triết Hạn, anh ấy nói tôi có thể gọi anh ấy là ba. Và cái người ngốc ngốc còn lại tên Cung Tuấn, Trương Triết Hạn kêu tôi gọi hắn là cha.

Đù, hắn cũng xứng để tôi gọi cha sao?

Tôi là một con mèo được chính thức công nhận có huyết thống cao quý! Làm sao có thể gọi cái người nói năng xàm xí chỉ thích bắt nạt tôi là cha. Không! Chết cũng không thể gọi cha!

“Đậu Tương, cha con là bác sĩ thú y, em ấy cứu con, con phải nghe lời nhé.”

Tôi nằm trên đùi Trương Triết Hạn để anh ấy vuốt ve người tôi, cảm giác thoải mái khiến tôi không khỏi phát ra tiếng hừ hừ trong cổ họng. Được, gọi cha thì gọi cha, nể tình ba sờ con thoải mái như vậy, con cho ba mặt mũi gọi hắn là cha, không phải vì con khuất phục thân phận bác sĩ thú y của hắn đâu đấy!

"Meo ~" tôi đáp lại một tiếng, tiện thể lắc lắc cái đuôi, tỏ ra mình là một chú mèo con biết nghe lời. Nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của ba, nằm trên đôi chân mềm mại của ba, hưởng thụ vuốt ve mềm mại của ba, giây phút trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi đã nghĩ nếu mình có thể nói tiếng người, nhất định phải nói cho ba biết tôi yêu ba, cám ơn anh ấy đã cứu tôi.

---------------------

3.

“Ba! Ba dậy đi! Sáng rồi! Mặt trời lên cao rồi! Con đói, ba!”

Đồng hồ sinh học của tôi tương đối chính xác, mỗi sáng đúng sáu giờ là tỉnh, tỉnh là phải ăn. Nhưng sáng nay trong bát mèo chẳng có gì cả, chắc chắn là bị con chó ngốc Border Collie của Cung Tuấn ăn vụng. Đù má!

Bỏ đi, tôi đi gọi ba dậy làm chút đồ ăn cho tôi. Tôi giẫm lên bộ ngực mlem của ba mấy cái nhưng anh ấy hoàn toàn không có phản ứng, ngủ như lợn chết. Tôi không muốn gọi Cung Tuấn, nhưng tôi đói quá...

“Cung Tuấn! Tôi đói, Cung Tuấn. Làm cho tôi chút đồ ăn!”

Dù sao thì tên ngốc này cũng không hiểu tiếng mèo, tôi gọi tên hắn, hắn có thể làm gì tôi. Gọi mấy tiếng, cục ngốc Cung Tuấn này cũng không có phản ứng. Đậu mòe, phải làm sao bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui tôi quyết định sử dụng tuyệt học cả đời “Vô Ảnh Trảo” để đánh thức Cung Tuấn.

“Ối! Đau!”

Thấy không, chỉ cần bổn meo ra tay cục ngốc Cung Tuấn chắc chắn sẽ tỉnh dậy.

“Đậu Tương con làm gì thế? Sao con có thể đánh người, lại còn cào mặt cha nữa.”

Cung Tuấn ỷ vào tay hắn dài, tôi chưa kịp phản ứng đã bị hắn tóm lấy đặt lên gối, tới rồi đó, lại muốn dạy dỗ tôi.

“Tôi đói, đại ca. Đói! Hiểu không?”

Tôi lớn tiếng meo meo với Cung Tuấn.

“Hiểu hiểu hiểu, con nhỏ giọng chút, tối qua ba con mệt, để anh ấy ngủ thêm một lúc!”

Nể tình Cung Tuấn vừa dụi mắt vừa xuống giường đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi quyết định đi theo hắn, trước hết để cho ba ba tôi yêu nhất ngủ thêm một lát, đợi chút nữa con trai bảo bối sẽ đến ngủ cùng ba.

“Chờ đã, con vừa nói cái gì?”

Cung Tuấn đột nhiên đứng lại suýt chút nữa giẫm lên chân trước của tôi.

“Anh có bệnh à, Cung Tuấn! Đừng có đột ngột dừng lại như thế.” tôi lắc lắc chân trước suýt nữa bị hắn giẫm lên gào tiếp, “Tôi vừa nói là tôi đói. Đại ca!”

Cung Tuấn đứng trước mặt tôi không có động tĩnh gì, cũng không biết cục ngốc này chưa tỉnh ngủ hay bị làm sao, cứ có cảm giác còn ngốc hơn bình thường.

“Cha! Con đói! Con! Đói! !” tôi hét lên, muốn nhấn mạnh vào cái bụng vẫn đang réo ùng ục của tôi, ai biết sau đó một tiếng hét đinh tai nhức óc dọa tôi vọt ra khỏi phòng ngủ của bọn họ.

“Đù má! Đậu Tương con mẹ nó biết nói!!!”

Hừ, Cung Tuấn kêu to cũng khó nghe.

---------------------

4.

Hiện tại, ba tôi Trương Triết Hạn, cha tôi Cung Tuấn, cùng con chó ngốc Hồ Đào của Cung Tuấn, và tôi nữa. Một nhà bốn người chúng tôi ngồi trên sofa, không phải, Hồ Đào không được lên sofa, cha chê cô ấy chiếm quá nhiều chỗ.

Một nhà bốn người chúng tôi chuẩn bị mở cuộc họp gia đình, nghiêm túc nghiên cứu về sự xuất hiện của một trường hợp khẩn cấp "Đậu Tương nói chuyện" và phương án xử lý tiếp theo.

“Đậu Tương, con biết nói tiếng người à?” Cha tôi nói chuyện luôn mang theo cảm giác ngu ngốc.

“Cha có biết nói tiếng người không thế? Cha. Đây gọi là ngôn ngữ thứ hai.”

Tôi trả lời trôi chảy dứt khoát.

“Ồ, không ngờ mèo ngốc nhà chúng ta ngữ điệu rõ ràng, nói chuyện còn rất lưu loát, cái miệng nhỏ ríu ra ríu rít.” trong nhà chỉ có cha tôi hay nói nhảm, luôn thích nói những lời không mặn không nhạt. Ba tôi ở bên cạnh vẻ mặt vừa nghi hoặc xen lẫn ngạc nhiên, vừa thích thú nhìn tôi.

“Ba, đừng nhìn nữa, con biết con đẹp trai mà.” tôi dùng chân trước gãi gãi tai, nói tiếp: “Đừng hỏi con, con cũng không biết tại sao con có thể nói chuyện.” 

Hai người họ trố mắt nhìn tôi, đối đãi với tôi như một giống loài kỳ lạ nào đó, Hồ Đào bên cạnh cũng vậy, chó ngốc chính là chó ngốc, cùng một đức hạnh với cha. Lại còn Border Collie nữa, trời xanh ơi, ông nhìn bộ dáng của nó xem.

“Vậy con có biết nói không, Hồ Đào?” cha tôi ra hiệu với con chó ngốc của hắn, muốn nó cũng có thể nói những lời có thể hiểu như tôi.

“Gâu! Gâu gâu!”

“Hình như không được.”

Cha tôi lại chuyển ánh mắt về phía tôi, mà sau khi hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, phản ứng thân thể rõ ràng chuyển từ nghi hoặc sang phấn khích. Chắc chắn trong lòng hắn lại có chủ ý quỷ quái.

“Triết Hạn, Triết Hạn, chúng ta đưa Đậu Tương đến viện nghiên cứu khoa học đi, chuyện này quá thần kỳ!” đôi mắt của Cung Tuấn sáng lên, “Nói không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền đền bù.”

Trương Triết Hạn che miệng cười: “Nói như em thiếu tiền lắm ấy. Nhóc con thú vị thế này đưa ra ngoài làm gì. Để nuôi trong nhà cho vui.”

Vẫn là ba tốt nhất, anh ấy yêu tôi như vậy chắc chắn không nỡ đưa tôi ra ngoài làm nghiên cứu khoa học.

“Chẳng phải em là bác sĩ thú y sao, em tự nghiên cứu ở nhà đi, sau đó công bố báo cáo phân tích, lăng xê một phen, được cả danh lẫn lợi.”

Ba! Người nói cái gì đó? Đây là lời của người yêu thương con có thể nói ra sao?

Ánh mắt Cung Tuấn nhìn tôi quả thực càng kích động hơn, hắn không phải nhìn tôi, hắn đang nhìn tương lai của hắn, công thành danh toại của hắn!

Tôi phẫn nộ nhảy ra xa, lông trên người đều xù lên: “Tuy rằng tôi không phải người, nhưng chồng chồng hai người thật sự là chó.”

Nhìn bàn tay ác độc Cung Tuấn duỗi tới, tôi chỉ muốn trốn càng xa càng tốt. Bên này vừa tránh thoát Cung Tuấn, bên trái lại không phòng được Trương Triết Hạn! Tế bào vận động siêu mạnh của ba tôi gần như dự đoán chính xác hành vi của tôi. Rồi, cho ba ôm.

“Xem con còn chạy nữa không ~ he he he ~ Nhóc con, cha con có thể thăng quan phát tài dương danh lập vạn hay không dựa cả vào con đó. Con trai bảo bối ~”

Cung Tuấn nở nụ cười có chút hung ác, khuôn mặt đẹp trai của cục ngốc đều biến dạng!

“Đừng, đừng giao con cho ông ấy. Ba! Ba!” tôi còn chưa nói xong, đã từ trên tay ba bay vào ngực cha.

Mặt già của Cung Tuấn đều vặn vẹo! Không! Tôi muốn sống!!!

"Không!!!!!"

Đột nhiên Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cùng cười phá lên, tay Cung Tuấn đang nắm chân trước của tôi biến thành một cái vuốt ve dịu dàng.

“Mèo ngốc, cha con là bác sĩ thú y đâu phải nhà nghiên cứu, sao có thể làm những việc kia? Chúng ta chỉ trêu con thôi.” Trương Triết Hạn dùng giọng điệu ôn hòa nhất cùng nụ cười dịu dàng nhất nói ra những lời buồn nôn nhất với bổn meo.

“Nhóc này ngốc quá, ha ha ha.” Cung Tuấn vừa xoa bụng tôi vừa cười tôi ngốc.

Đậu mòe, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Tôi muốn duỗi móng vuốt sắc nhọn của mình ra cào nát nhừ khuôn mặt tuyệt tác Nữ Oa nhào nặn của hắn. Tôi còn muốn dùng lời thô tục tôi đã học cả đời ân cần thăm hỏi thân nhân mười tám đời của hắn!

“Ừm ~ Cha, sang trái một tí, thích quá, người gãi nữa đi.”

Không! Tại sao tôi há mồm lại nói ra những lời hoàn toàn trái với mong muốn của tôi! Ý của tôi không phải như vậy!

---------------------

5.

Được rồi, bây giờ trong nhà chúng tôi có ba sinh vật có thể nói tiếng người. Tất nhiên, cha tôi và ba ba thỉnh thoảng cũng không nói tiếng người, nhưng về cơ bản đều là chữ Trung Quốc xinh đẹp.

Từ khi tôi có thể giao tiếp với bọn họ, nhà chúng tôi bắt đầu náo nhiệt hơn nhiều nhưng cũng phiền hơn rất nhiều. Ví dụ như mỗi ngày chúng tôi đều có những cuộc trò chuyện thế này.

“Đậu Tương, đi gọi ba con tới ăn cơm.”

“Đậu Tương, nhận điện thoại giúp cha.”

“Đậu Tương, nghe cuộc gọi của nhân viên chăm sóc khách hàng đi.”

“Đậu Tương... Đậu Tương... Đậu Tương.”

Mỗi ngày tôi đều trở thành lao động miễn phí của cha. Cha tôi là bác sĩ thú y, lầu một nhà chúng tôi chính là cửa hàng, còn có phòng gửi nuôi thú cưng. Tầng hai và tầng ba là khu vực sinh hoạt của chúng tôi. Điều này dẫn đến cha tôi làm việc ở nhà, mà tôi trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

Ba tôi là ca sĩ, làm ở quán bar nhưng không phải kiểu minh tinh đi hát. Công việc trên cơ bản đều là buổi tối, cho nên cha tôi luôn cố gắng hoàn thành công việc trong ngày để buổi tối có thể đi làm cùng ba tôi, hoặc thỉnh thoảng cha bận rộn tăng ca cũng sẽ sắp xếp đi đón ba tan làm.

Thực sự, tôi vẫn luôn không hiểu được tình yêu của con người là như thế nào, bởi vì người chủ trước của tôi là một con cẩu độc thân, một ông hoàng độc thân từ trong bụng mẹ. Dù giàu có nhưng thế giới tình cảm của hắn nghèo đến thảm thương. Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ ai đó quan tâm lo lắng, yêu thương lẫn nhau, cho đến khi gặp cha và ba tôi.

Từ khi bước vào ngôi nhà này, tôi chưa bao giờ thấy ba tôi nấu ăn, đúng, chưa từng có. Ngay cả ăn ngoài cũng là ba làm nũng với cha tôi mới có thể xin được một bữa ra ngoài ăn. Cha nói cái gì đồ bên ngoài bẩn, ăn nhiều không tốt cho dạ dày còn dễ tiêu chảy, vì thế cha sẽ thường xuyên thay đổi thực đơn để nấu cho ba. Các loại đồ ăn luân phiên ra trận, mỗi lần đều khiến tôi cảm thấy nếu cha tôi không phải là bác sĩ thú y thì có thể đi làm đầu bếp.

Đặc biệt tôi nhớ rõ nhất có một lần, hôm đó ba tôi không đi làm nên lén mua đồ ăn vặt từ siêu thị về, còn bưng một bát tôi không biết là thứ gì, tóm lại là thối không chịu nổi. Tôi còn hỏi đó là cái gì, ba tôi nói là đậu hũ thối.

“Ba, cha có biết người ăn đồ bên ngoài không?”

Tôi vừa nói xong, ba tôi lập tức chạy tới túm lấy tôi xách lên trước mặt, dùng ngữ khí hung ác cảnh cáo tôi đừng ỷ vào mình có thể nói chuyện liền đi đâm thọc. Được rồi, tôi chắc chắn sẽ không bán đứng ba tôi.

Đêm đó, ba tôi đi vệ sinh năm sáu lần vì đau bụng.

“Đậu Tương, buổi tối ba con ăn thứ gì đúng không?” cha hùng hổ lao đến hỏi tôi.

“Vợ của cha sao cha không hỏi, lại hỏi con?”

Tôi sẽ không bán đứng ba tôi!

“... Được lắm, nhãi ranh còn nhắm mắt bênh vực ba con. Dạ dày của ba con không tốt, không thể ăn mấy thứ linh tinh đó, lần nào ăn cũng bị tiêu chảy. Con thì giỏi rồi, còn bao che anh ấy. Chờ đó, xem ta về xử lý hai người thế nào.” Cha không nói gì nữa, mặc áo khoác rồi ra ngoài, tôi nghe được tiếng khởi động xe máy dưới lầu.

Đậu mòe, con hàng này ngay cả bà xã hắn cũng không chăm sóc?! Quá mẹ nó không có nhân nghĩa đạo đức! Ra ngoài giờ này chắc chắn là đi quán bar sàn nhảy, chủ cũ của tôi chính là như thế, cuộc sống về đêm cực kỳ phong phú. Ba tôi cũng quá thảm, mình ở nhà chịu tội còn ông xã chạy ra ngoài chơi.

Hơn nửa giờ sau, tôi lại nghe thấy tiếng xe máy trở về dừng ở dưới lầu. Tôi ghé vào cửa sổ nhìn xuống, hình như cha tôi mang theo thứ gì đó về.

“Triết Hạn, ra ngoài ăn một chút rồi uống thuốc.” cha tôi bắt đầu bận rộn trong bếp, hình như là nấu cháo.

“Đậu Tương, đi gọi ba con ra ăn cháo để uống thuốc.”

Tôi vào gọi ba tôi, nhìn mặt anh ấy xanh mét hình như khó chịu lắm. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cha tôi luôn ngăn cản không cho ba ăn đồ bên ngoài. Thì ra ba tôi bị ốm sẽ khổ sở như vậy, tôi nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

“Em đi đâu mua thuốc, khuya thế này rồi?” ba ngồi vào bàn cơm hỏi cha tôi.

“Bệnh viện, em có thể mua ở đâu nữa? Chẳng lẽ cho anh uống thuốc của thú cưng.” cha tôi bưng cháo ra, vừa nói chuyện vừa thổi nguội cho ba.

“Bệnh viện trung tâm cách nhà mình xa như vậy, em… em lại lái xe như bay à? Về nhanh như vậy. Anh đã bảo em đừng đi nhanh như vậy, rất nguy hiểm!” ba tôi có vẻ tức giận.

“Bà xã mình ở nhà miệng nôn trôn tháo sống không bằng chết, em còn có thể ngồi lên xe máy nhỏ yêu quý của mình đi hóng gió sao? Hôm nay là tình huống đặc biệt, phải sử dụng biện pháp đặc biệt. Mau, ăn chút cháo để còn uống thuốc. May mà buổi tối em nấu cháo chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai. Đúng là may quá.”

Sau đó tôi cũng không biết ba khỏi bệnh lúc nào, nhưng tôi biết cha tôi mặc dù hơi lắm mồm nhưng hắn thật sự rất yêu ba tôi.

Với lại cha cũng từng nói với tôi, ổng lái xe có nhanh lắm đâu, chính là kiểu “vèo” một cái ra ngoài sau đó “vèo” một cái trở về. Tôi bị nhấc bổng lên không trung để cha tôi miêu tả chuyến đi "vèo" "vèo" của ổng. Được rồi, lái như bay chính là vèo vèo chóng mặt muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1640#jz48