Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại cuối - Hoàn

"Ai da, phu nhân, cuối cùng người cũng đã về." Nhìn thấy bóng dáng A Cửu xuất hiện trên hành lang gấp khúc, Hữu Danh nhanh chân bước lên đón như sắp phát khóc.

"Sao vậy?" A Cửu nhìn cửa điện đóng chặt, cũng đoán được phần nào, không khỏi cong môi lên cười.

"Hoàng thượng đang hỏi phu nhân đi đâu, cái này..."

Cái này, Hữu Danh hắn cũng không biết A Cửu đã đi đâu.

Mấy ngày nay hoàng thượng rất dính A Cửu, nếu hôm nay phu nhân không giục hắn đi phê duyệt tấu chương thì không chừng vẫn ầm ĩ không chịu đi.

Đến nỗi hôm qua hoàng thượng còn bắt hắn lừa phu nhân là hoàng thượng bị phong hàn, không thể lên triều.

Thật nhức đầu mà...

Tốt xấu gì Hữu Danh hắn giờ cũng là thánh thủ thần y vang danh lục địa, không ngờ sa cơ tới mức bị hoàng thượng hãm hại!

Cũng không biết trong lòng có tư vị gì nữa, huống hồ phu nhân thông minh nhường nào chứ, sao không đoán được chút trò vặt này của hoàng thượng.

Cũng vì phu nhân dung túng cho hoàng thượng nên mới không vạch trần lời nói dối của bọn họ, bằng không, hắn... hắn cũng không biết gương mặt già nua này nên đối mặt với phu nhân, đối mặt với tổ tông rồi cả thiên hạ thế nào.

Khó xử nhất là lúc nào hoàng thượng đi ra ngoài cũng ngàn căn vạn dặn hắn phải theo xát A Cửu. Ai... Khắp thiên hạ này tìm đâu ra người có thể giám sát hành tung của sát thủ A Cửu? Mới chớp mắt một cái A Cửu đã biến mất, may mắn hoàng thượng chuẩn bị giận dữ thì nàng đã về.

Cảm tạ trời đất a!

Nhìn A Cửu khẽ cười đẩy cửa đi vào, Hữu Danh dựa vào cột trụ, thở phào một hơi!

"Đại nhân, sao sắc mặt của người kém thế?" Tiểu Xuân Tử vội lo lắng hỏi.

"Nói vô ích!" Hữu Danh hừ một tiếng, "Một đôi chủ nhân trong điện này còn khó hầu hạ hơn cả hai tiểu chủ tử trong cung Quý phi!"

"Gì cơ?" Tiểu Xuân Tử kinh ngạc tròn xoe mắt, "Hữu đại nhân nói đùa à!"

Trên dưới hoàng cung này ai không biết đôi nhi nữ duy nhất của hoàng thượng tôn quý bậc nào, hơn nữa xảo quyệt khó hầu hạ.

Bao nhiêu cung nữ không dám tới gần biệt viện của Quý phi vì sợ chọc vào quý khí, không khéo bị lăng trì xử tử.

Cũng may là hoàng thượng vẫn luôn tự chiếu cố, nên hoàng cung này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thanh danh của hai vị tiểu chủ kia người người khắp lục địa đều biết!

Vậy mà giờ Hữu đại nhân còn nói nữ nhân ban nãy càng khó hầu hạ hơn.

"Đồ không hiểu biết!" Hữu Danh hừ một tiếng, nhớ về năm đó mà lòng chua xót gạt lệ, có điều nghĩ tới mình vẫn sống khỏe mạnh dẻo dai tới giờ, lại không khỏi tự hào, "Năm đó ta tự mình hầu hạ bọn họ, lúc ấy, suốt ngày bị đẩy lên đầu sóng gió! Chậc chậc..."

( Người nào đó: Hữu đại nhân, chỉ bị đẩy lên đầu sóng gió thôi à?

Hữu Danh: A, không, đó là sống không bằng chết! )

"Vì thế!" Hữu Danh cẩn thận dặn dò, "Thà đắc tội với thái tử điện hạ, chứ ngàn vạn đừng dính tới cô gái kia."

Lời này thực sự khiến Tiểu Xuân Tử run rẩy hai chân!

Nói tới nữ tử kia, hắn hầu hạ hoàng thượng đã bốn năm năm mà lần đầu tiên mới gặp nàng. Tuy dung mạo rất tuyệt sắc, nhưng so với hoàng thượng thì không đáng nhắc tới. Có điều khí chất của nàng khiến người nhìn phải e ngại, đơn giản như nâng tay nâng bước cũng ưu nhã, tôn quý, đến nỗi mang phong thái lãnh diễm không giống người thường.

Hầu hạ hoàng thượng năm năm, trong năm năm chưa từng có bất cứ nữ tử nào được bước vào Gia Vũ điện, ngay cả Quý phi cũng chưa từng.

Vậy mà ngày ấy khi hoàng thượng trở về, lại nắm tay nữ tử này.

Khi đó, tất cả mọi người đều thấy được sự hài lòng của hoàng thượng. Hữu Danh đại nhân còn lặng lẽ khóc trong viện.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tiểu Xuân Tử hơi kinh hãi: Chẳng lẽ là người kia sao?

"Tiểu Xuân Tử nhìn nàng, có phần... có phần giống khí chất của Vinh Hoa phu nhân."

Hữu Danh hơi ngẩn ra, "Vinh Hoa phu nhân là cấm kỵ, điều này ngươi phải nhớ kỹ." Mặc dù khẩu khí nghiêm khắc, nhưng đáy mắt của Hữu Danh lại có ý cười.

Tất cả những điều này, đều rơi vào trong mắt Tiểu Xuân Tử.

Trong lòng nổi lên cảm xúc khác thường, Tiểu Xuân Tử nhìn về phía đại điện, nếu thật sự là nàng, thì hắn có nên nói cho người đang ở chân trời góc biển kia không?

Bàn tay trong tay áo tay run nhè nhẹ, đã nhiều năm trôi qua rồi, hắn chỉ cần quan tâm tới Quân Khanh Vũ là đủ.

Còn về cô gái ẩn sâu trong ký ức kia, nên quên đi thôi.

"Tiểu Xuân Tử, phát ngốc gì đó?" Hữu Danh nhìn Tiểu Xuân Tử bỗng dị thường, liền gõ đầu hắn, "Mau đi xem bữa tối sao rồi."

"Dạ." Tiểu Xuân Tử vội xoay người lui ra, ở nơi khúc quanh nhịn không được khẽ thở dài một hơi.

Trong viện, ánh sáng còn xót lại vương trên mái hiên, hoa mai bốn mùa đều nở khiến cảnh sắc trở nên ấm áp hơn.

Quân Khanh Vũ ngồi trước cửa sổ nhìn hoa mai bên ngoài, mặt mày hơi ửng đỏ, tư sắc không gì sánh bằng.

Chỉ có điều bàn tay đỡ khung cửa lại dùng sức nắm chặt như đang giữ lấy cái gì đó, chỉ sợ buông ra thì sẽ biến mất.

A Cửu sửng sốt, chậm rãi đi qua, nhưng hắn không nhúc nhích, vẫn bảo trì tư thế kia.

Nàng ngồi xuống, một tay ôm hông hắn, một tay đặt lên bàn tay trắng bệch.

Tay hắn rất lạnh, khiến nàng không khỏi khổ sở.

"Chàng đang làm gì thế?" Nàng nhẹ nhàng hỏi, tựa đầu lên vai hắn, giữa hơi thở truyền tới mùi hương nhàn nhạt.

Thời gian như dừng lại ở giờ khắc này.

Cảm giác ấm áp truyền từ bàn tay tới trái tim, hồi lâu sau, ngón tay của Quân Khanh Vũ mới buông lỏng.

"Ta vừa mơ..."

"Chàng mơ thấy gì?"

"Mơ thấy nàng lại đi." Lông mi hắn run rẩy, đáy mắt vừa đau xót vừa sợ hãi.

"Ừm. Ta đã đi, không được nửa canh giờ." Vừa mới nói xong, nàng cảm giác rõ ràng được tay hắn lạnh thêm vài phần, liền không khỏi nắm chặt, vội bất đắc dĩ giải thích, "Ta đi gặp bọn nhỏ."

"Thật sao?" Hắn quay đầu lại, nhìn vào mắt nàng, ủy khuất và chỉ trích.

Lo được lo mất, với hắn mà nói, quả thực chính là ác mộng.

Năm năm, mỗi ngày hắn đều mơ thấy nàng, nhưng một khi tỉnh lại, chỉ còn mình hắn cô độc.

Năm năm sau, cuối cùng nàng cũng trở về, nhưng hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ!

Vì thế mấy ngày nay hắn hận không thể dính nàng một tấc không rời, chỉ sợ vừa mới đi nàng lại biến mất, giấc mơ cũng tỉnh lại.

Yêu tới khắc sâu, có lẽ là như thế này đi!

"Đúng vậy, ta chỉ đi xem các con thôi." Nàng nhẹ giọng nói, "Chứ không phải đi đâu cả."

Hắn hơi xúc động, trong mắt hiện lên sự áy náy, "Nàng có trách ta ích kỷ không?"

Đó là hài tử của bọn họ, là điểm tựa để hắn dựa vào mà sống qua mấy năm nay.

Nhưng vì sự tham lam của mình, hắn giam lỏng nàng bên cạnh, thậm chí không dám để nàng rời khỏi tầm mắt mình.

Nhưng có thể làm cái gì khác được... Hắn chỉ ích kỷ duy nhất với nàng.

"Ta đã gặp An Nhuy, Ninh Bình hình như đang ngủ." A Cửu nhẹ giọng nói, khóe mắt hơi xót.

Con trai của nàng và hắn rất thông minh, khỏe mạnh, hoạt bát, tính cách thì giống hắn nhiều hơn, nhưng cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ.

Mấy năm nay... nàng không thể tưởng tượng nổi Quân Khanh Vũ đã vượt qua thế nào.

"Ngày mai... Chúng ta cùng đi gặp các con đi."

"Ừm, nhưng... dùng thân phận gì đây?" A Cửu hơi nhíu mày, "Lẽ nào chàng định nói ta là mẫu thân đã chết của các con? Huống chi ngày mai ta đã hẹn An Nhuy rồi."

"Cái gì?" Quân Khanh Vũ lập tức cả kinh, vội hỏi, "Nàng đã hẹn cái gì với tiểu gia hỏa kia?"

A Cửu hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy.

"Hừ ~~~~~ " Quân Khanh Vũ hờn giận cũng không dám biểu hiện rõ ràng, dò hỏi, "Hôm nay hai người đã nói những gì?"

"Hả?" A Cửu suy nghĩ một chút, "Tiểu gia hỏa kia rất thông minh, rất đáng yêu, đối với việc ta ôm con nhảy lên cây rất thích thú! Con còn khen ta nhìn rất đẹp nữa đó?"

"Cái gì?!" Quân Khanh Vũ lập tức hít một hơi, "Tên nhóc đó nói nàng rất đẹp?"

"Ừm ~" A Cửu ngửi thấy mùi hơi chua, liền hỏi ngược lại, "Lẽ nào chàng thấy ta không đẹp?"

Sắc mặt của Quân Khanh Vũ từ trắng chuyển đỏ, "Đương nhiên phu nhân rất đẹp. Chỉ là có đẹp cũng chỉ có ta mới được nói! Tên tiểu tử kia giỏi thật! Mới có năm tuổi! Năm tuổi bao lớn mà miệng lưỡi trơn tru, lươn lẹo như thế, vi phụ phải dạy dỗ hắn một trận ra trò mới được!"

Vừa nói hắn vừa nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm cũng tức giận mắng ngàn lần!

Hắn luôn giữ mình trong sạch, sao lại giáo dục ra tên nhóc háo sắc như vậy!

Lại còn là một tên nhóc mới năm tuổi! Không được...

"Được rồi, vừa... nàng ước hẹn cái gì ấy nhỉ?" Quân Khanh Vũ cười lấy lòng, đôi mắt trông mong nhìn A Cửu.

"Hẹn sau này mỗi ngày đều tới thăm con a."

Tiếng nói vừa dứt, Quân Khanh Vũ đã cầm chặt tay A Cửu, "Vậy nàng đáp ứng rồi sao?' "

"Vì sao không đáp ứng, ta là mẫu thân của con mà."

"Không được!" Quân Khanh Vũ phản đối!

"Sao lại không được?"

"Nếu mỗi ngày nàng đều tới gặp tên nhóc đó, thì... thì Ninh Bình phải làm sao?" Lúc này, ngay cả nữ nhi cũng có thể làm tấm mộc.

"Ninh Bình? Ngày nào ta cũng có thể tới gặp Ninh Bình." A Cửu thấy mờ mịt, con trai và con gái đều ở cùng một viện, qua lại rất đơn giản, huống chi nàng cũng không có việc gì, đương nhiên phải tới chiếu cố các con mỗi ngày.

"Hơn nữa, con của chúng ta giờ đã năm tuổi rồi, ta muốn tự dạy dỗ chúng, có khả năng..." A Cửu suy nghĩ một chút, "Ở chung với các con luôn cho tiện."

"Không được!" Quân Khanh Vũ tức đỏ bừng mặt, đôi mắt tràn đầy ủy khuất.

"Vì sao a?"

"Nàng muốn ở cùng các con..." Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn cắn môi, "Vậy vứt ta đi chỗ nào?!"

"..." A Cửu... =.=!!!!

"Huống chi trong các đời lịch đại đế vương, nào có tử nữ ở cùng phụ mẫu. Chúng ta nên để các con tự lập..."

Nhất thời, đạo lý nào Quân Khanh Vũ cũng nói được.

"Hơn nữa, Ninh Bình thì không sao, nhưng tiểu quỷ An Nhuy kia rất dính người, nếu mỗi ngày nàng đều ở chung với nó sẽ không tốt cho sự phát triển của con, tốt xấu gì sau này con nó cũng trở thành đế vương đấy! Nàng đừng làm hư con! Hơn nữa, thằng nhóc đó á, rất không sạch sẽ, ừm, thích lăn trên mặt đất, thích khóc nhè..."

( An Nhuy: Này Này! Ta chỉ nói một câu A Cửu rất đẹp thôi mà! Nào có phụ hoàng nào như cha! Nói xấu trắng trợn tiểu nhi tử trước mặt lão nương? Này! Quân Khanh Vũ, tốt xấu gì cha cũng là hoàng đế đấy. Quân Khanh Vũ, cha mới không sạch sẽ, cha mới thích khóc thích lăn lộn ấy!

Ninh Bình: Ha ha. Tuy rằng An Nhuy rất đáng ghét! Nhưng phụ hoàng à, sao con bỗng thấy lúc này người rất vô sỉ! )

A Cửu dựa lưng vào gối, chống cằm, mỉm cười nghe Quân Khanh Vũ ra sức tố cáo, cuối cùng mới hỏi, "Vậy chàng nói xem bây giờ phải làm sao?"

Quân Khanh Vũ nháy mắt đã cười, kéo tay A Cửu, chân chó nhéo nhéo, "Cái kia, hai tên nhóc kia rất phiền phức, chăm sóc chúng rất mệt mỏi. Chuyện như vậy sao ta nỡ để nàng làm, bởi vậy, dù sao ta cũng chăm sóc chúng năm năm rồi, giờ cứ để ta làm tiếp đi."

Nói xong, ngón tay thon dài nhu nhu bàn tay A Cửu, cười vô cùng quỷ dị.

"Ừm." A Cửu thoả mãn gật đầu, "Chuyện vất cả như vậy đã có hoàng thượng làm, vậy ta sẽ làm cái gì?"

"Chiếu cố ta a!" Người nào đó cười đến xuân tâm nhộn nhạo!

Còn A Cửu thì cả khuôn mặt đều đen xì.

"Chiếu cố chàng?"

"Đúng vậy." Quân Khanh Vũ đột nhiên xoa bụng, "Ngày nào ta cũng phải mệt nhọc, phải chiếu cố hai tên nhóc kia, lại phải chăm lo quốc sự. A Cửu nàng phải chăm sóc ta thật tốt thật tốt á... Ai da, hôm nay còn thấy hơi đau bụng, chắc tại hôm qua cảm lạnh nên mới vậy đấy..."

Hắn vừa nói vừa dán vào người A Cửu, rầm rì nói, "Nàng xoa bụng cho ta đi, ta hơi khó chịu..."

A Cửu dở khóc dở cười, nhưng đối mặt với hắn, cũng không dám cáu kỉnh, chỉ biết bất đắc dĩ.

Đúng là cái bụng nên đau, bởi vì hôm qua nói bị cảm lạnh mà!

Có điều là thật hay không thì chưa biết, nhưng hắn muốn nàng không đáp ứng thì thật có lỗi quá.

"Ai da, ta đang nghĩ, hai tiểu tử kia thật đáng ghét." Người nào đó đang hưởng thụ cảm giác được xoa bụng thì đột nhiên ồn ào lên, "Hay là, A Cửu, chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa đi?"

"Chàng!"

Không để nàng kịp nói hắn đã lập tức vô sỉ nhào tới!

"Ai da, A Cửu nàng đá ta!"

"Không phải chàng kêu đau bụng sao!"

"Vừa nghĩ tới nhà chúng ta chỉ có hai tên tiểu quỷ đáng ghét kia thì không đau nữa."

_____ Đường phân cách trí tưởng tượng bay cao bay xa _____

Gần 4 năm rồi, cuối cùng cũng bò tới đích =)) Cảm ơn tất cả mn đã đi cùng ta chặng đường dài này

Đây là bộ tâm huyết nhất của ta, sửa đi sửa lại không biết bao lần (đương nhiên vẫn có sai sót :v), tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đều dành vào đây

Có nhiều lời muốn nói mà cuối cùng chỉ có vậy. Thật sự chân thành cảm ơn mn một lần nữa ♥♥♥

***

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro