Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại


Nếu có sai xót gì trong quá trình post truyện thì mn báo lại cho mình nhé ^^

Hàn Băng cung: https://thaonguyentientu.wordpress.com

"Ninh Bình, đã mấy ngày rồi phụ hoàng không có tới xem chúng ta!"

Tiểu An Nhuy ngồi trên bàn đu dây, chu cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc ảo não.

Ninh Bình bên cạnh lại rất yên tĩnh, cô nhóc cầm sách, thản nhiên nói "Phụ hoàng đi Giang Nam."

"Hừ, ai tin!"

Tiểu An Nhuy nhảy xuống bàn đu dây, quệt quệt môi, đôi mắt linh động đảo trái đảo phải, "Rõ ràng mấy hôm trước ta thấy Trần thị vệ ở ngoài cung. Hắn theo phụ hoàng đi Giang Nam, tại sao lại trở về một mình? Chắc chắn là phụ hoàng đã về rồi."

Từ lúc An Nhuy sinh ra đến nay, mặc dù rất nghịch ngợm nhưng tâm tư vô cùng tinh tế, cực kỳ giống Quân Khanh Vũ hồi bé.

Ở cách đó không xa, Thu Mặc hơi ngẩn ra, có chút kinh hỉ nhìn An Nhuy, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ lo lắng.

Hai đứa bé hiện nay gọi nàng là cô cô, tình cảm đối với nàng cũng không xa cách, nhưng còn hoàng thượng thì lại là nơi hai đứa bé ký thác tinh thần lớn nhất.

Trước đây dù có đi đâu, thì việc đầu tiên sau khi hoàng thượng trở về đều luôn đến xem hai tiểu gia hỏa này trước.

Ninh Bình vẫn đọc sách không nói chuyện, giống như hiểu cái gì đó, một lúc sau bỗng ngẩng đầu nhìn Thu Mặc.

Hai đứa bé song sinh mà tính cách khác nhau một trời một vực, Ninh Bình giống A Cửu nhiều hơn, có khí chất lãnh ngạo trời sinh.

"Chắc hoàng thượng có chuyện gì đó nên hành trình bị thay đổi."

Nàng vội vàng cười an ủi hai đứa bé, lại lặng lẽ cho cung nữ một ánh mắt, sai nàng đi tìm hiểu.

Điều kỳ lạ chính là hai ngày nay cũng không thấy cả Hữu Danh.

Giờ ngủ trưa, Ninh Bình đã ngủ, còn An Nhuy vẫn rất có tinh thần cầm cung trong sân, muốn bắn rơi thứ gì đó trên ngọn cây cao nhất.

Đã gần sang thu, gió thổi nhè nhè, từng cánh hoa màu hồng rơi xuống người tiểu gia hỏa, bàn đu dây đong đưa, bóng dáng nhỏ bé màu trắng thoạt nhìn lại càng nhỏ nhắn, nhưng cũng rất tinh xảo.

Thu Mặc đứng trên hành lang, chỉ đứng nhìn xa xa, sau đó thở dài một hơi.

Không lâu sau cung nữ ban nãy trở về, thần sắc vô cùng không tốt.

Để tránh cho quỷ tinh An Nhuy nhìn ra cái gì, Thu Mặc đi vào một gian phòng khác.

"Nương nương, không xong rồi."

"Sao vậy, sao ngạc nhiên thế, đừng quấy rầy Ninh Bình nghỉ ngơi."

Cung nữ kia vội đáp, thấp giọng nói, "Công công đằng trước nói, hoàng thượng đã hồi cung từ năm ngày trước rồi."

"Cái gì?"

Thu Mặc cả kinh, vội nhìn An Nhuy vẫn đang chơi trong viện một mình, lúc này mới đóng cửa lại, lo lắng hỏi, "Chắc chắn không?"

"Nô tỳ đã hỏi kỹ rồi. Tiểu Mận công công sẽ không nói dối việc này đâu, chỉ nói mấy ngày nay không ai có thể tới gần Gia Vũ cung, cũng bảo nô tỳ giữ kín không được nói chuyện này cho thái tử và công chúa biết."

"Việc này..." Trong lòng Thu Mặc thấy căng thẳng, "Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì sao? Sao hồi cung rồi lại không cho Bình An biết?"

"Không phải. Là..." Cung nữ kia đột nhiên cúi đầu xuống.

"Rốt cuộc làm sao?"

"Nghe nói..." Cung nữ nhẹ giọng nói, "Mấy ngày nay, rất nhiều vật tiến cống gì đó đều được đưa vào Gia Vũ cung. Hình như... lần này hoàng thượng trở về dẫn theo một nữ tử..."

"Nữ tử?" Sắc mặt của Thu Mặc không khỏi trắng bệch, run giọng hỏi, "Ngươi xác định là nữ tử chứ?"

"Vâng, vừa nãy nô tỳ đi hành cung hỏi, chính xác đưa rất nhiều đồ qua, hơn nữa đều là đồ của nữ tử."

"Việc này..."

Thu Mặc có chút không biết phải làm sao, mấy năm nay hậu cung không người, cũng may đã có hoàng tử và công chúa, nếu không đám cựu thần đã sớm thắt cổ tự sát ép hoàng thượng tuyển tú.

Cũng vì hậu cung không có một bóng người, hoàng tử và công chúa không có huynh đệ tỷ muội khác, nói tới cũng cô đơn, nếu có nữ tử vào cung cũng là chuyện tốt.

Chỉ là...

Vì một nữ tử mà mấy ngày không tới xem công chúa và hoàng tử hắn coi như tâm cam bảo bối, khiến trong lòng Thu Mặc hơi đau xót. Nàng xoay người vòng qua bình phong, đi tới trước giường Ninh Bình ngủ, nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự kia, lập tức rơi lệ.

Chẳng lẽ, hoàng thượng đã quên phu nhân thật rồi sao, quên... phu nhân từng vì hắn sinh hạ hai đứa bé?

Cung trong tay An Nhuy vẫn nhắm vào mục đích, nhưng bắn thế nào cũng không rơi.

Nơi đó có một nhúm cỏ khô, nếu cậu bé đoán không sai thì đó là tổ chim.

"Sao? Vẫn không được à?"

Phía sau bỗng có một giọng nói trong trẻo truyền đến, An Nhuy quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử mặc y phục trắng, mái tóc dài chỉ tùy ý dùng một sợi dây nhỏ buộc lại.

Trên người nàng không có bất kỳ trang sức nào, y phục trắng như tuyết nhưng lại rất dễ nhìn.

Tiểu gia hỏa nghiêng cổ quan sát nữ tử này, khuôn mặt của nàng nhìn rất được, giống như... Cậu bé khẽ nhíu mày, so với bất kỳ nữ tử nào từng gặp đều thấy tốt hơn, hơn nữa gương mặt này giống như đã thấy ở đâu đó.

Nữ tử kia thấy vật nhỏ quay đầu lại, ánh mắt cong cong hơi ngẩn ra, bỗng có chút chua xót khổ sở. Nhưng nàng cố nén đi tới gần cậu bé, sau đó chỉ vào chỗ bên cạnh nói, "Ta có thể ngồi không?"

Tiếng nữ tử rất êm tai, không giống Thu cô cô ôn nhu, nhưng nghe vẫn rất hay.

Đôi mắt tròn xoe nhìn tới nhìn lui vài lần, nhưng vẫn cảm thấy chưa nhìn đủ.

Cô gái này tuyệt đối không phải là cung nữ...

"Cô là ai vậy?"

"Con đoán thử xem?" Nữ tử không ngồi xuống, chỉ mỉm cười nhìn cậu bé.

"Cô rất đẹp mắt." An Nhuy nghĩ nghĩ, bộ dáng của vị này nhìn thật thích, "Nhưng cô là ai thế?"

"Cảm ơn. Ừm ~" Nữ tử suy tư một chút, sau đó lại nhìn một chút chỗ bên cạnh, "Nhưng là ta hỏi: chỗ này có thể ngồi không trước mà? Theo lý, con phải trả lời ta trước, ta mới có thể nói cho con biết."

...

An Nhuy quệt quệt miệng, nữ tử xinh đẹp này tựa hồ cũng không phải người bình thường.

Cậu là hoàng tử, ở đây ngoại trừ Ninh Bình ra thì tất cả đều phải cung kính, nhường nhịn cậu bé, không có ai dám dùng khẩu khí như nàng cả.

Nhưng quay đầu ngẫm lại, cô gái này nói cũng có lý.

"Nếu cô có thể lấy tổ chim kia xuống, ta sẽ cho cô ngồi." Muốn ngồi đâu có dễ dàng như vậy.

"Đây là tự con nói nhé." Nữ tử nháy mắt, muốn được xác nhận.

"Đương nhiên, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh."

Nữ tử cười mỉm, thân hình đột nhiên lóe lên, sau đó nhẹ nhàng như gió thoảng đáp xuống trước mặt An Nhuy.

Vạt áo tung bay, trong tay nàng nâng một tổ chim, cười tươi nhìn An Nhuy.

Cậu nhóc tròn xoe mắt sửng sốt một lúc lâu, nửa ngày mới phản ứng được, "Cô... Làm sao cô làm được?"

"Ta ư?" Nữ tử nháy mắt, vờ suy nghĩ nói, "Con cho ta ngồi xuống, ta sẽ nói cho con biết."

"Vâng vâng vâng."

Tiểu gia hỏa lập tức nhu thuận gật đầu, dùng tay vỗ vỗ bàn đu dây của mình rồi ngồi xuống, còn cố ý chừa lại chỗ thật rộng cho nàng, "Cô ngồi đi! Rồi mau nói cho ta biết đi!"

Cậu bé là người trong cung, tuổi tác quá nhỏ nên học chút võ cũng chỉ học da lông, nào đã gặp ở đâu được thân thủ như cô gái này.

Thật sùng bái mà!

Nữ tử mỉm cười đi qua, cũng không khách khí ngồi cùng An Nhuy trên bàn đu dây, nhẹ nhàng khẽ động chân đung đưa.

An Nhuy gan lớn nên không sợ đu dây bị ngã, ngược lại mở to đôi mắt linh động nhìn thứ gì đó trong tay nữ tử.

"Oa... Cái này... là trứng sao?"

Trong vòng cỏ dại có ba quả trứng nằm im, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng ấm áp.

An Nhuy hiếu kỳ muốn vươn bàn tay mập mạp sờ vào, nhưng nửa đường lại rụt trở về.

Khuôn mặt của cậu bé vô cùng tinh xảo, như đúc từ một khuôn ra với Quân Khanh Vũ, hàng mi cong dài tựa như một cây quạt phủ bóng xuống gương mặt trắng noãn, khiến người ta nhìn mà muốn nhéo một cái.

"Đây không phải là trứng." Nữ tử ôn hòa cười nói.

"Hả? Không phải trứng thì là gì ạ?"

"Là tiểu bảo bảo a."

Nữ tử mỉm cười, cầm bàn tay nhỏ bé của An Nhuy đặt lên vỏ trứng, "Con sờ xem, có thấy bảo bảo đang cử động không?"

Bàn tay nhỏ bé của An Nhuy rất ấm, còn mang theo chút sợ hãi.

"Bên trong thật sự có bảo bảo sao ạ?" Tiếng An Nhuy nói chuyện cũng không khỏi đè thấp, sợ đánh thức bảo bảo đang ngủ bên trong.

"Đương nhiên là có."

"Nhưng... Vì sao, bảo bảo ở trong này mà mẫu thân của chúng nó không ở đây?"

Nữ tử hơi ngẩn ra, ánh mắt vẫn luôn nhìn An Nhuy thấy cay cay, một lúc sau nàng mới nói, "Chắc là mẫu thân của bảo bảo đang có việc. Có thể là đi tìm thức ăn, có thể, là đi tìm một nơi tốt hơn để sống, cũng có thể, là sợ có người muốn thương tổn bảo bảo nên phải đi tiêu diệt kẻ địch..."

"Vâng."

An Nhuy gật đầu, như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lặng lẽ thu tay về, nói, "Thì ra là vậy. Có điều, vẫn không biết tại sao mẫu thân của ta và Ninh Bình không ở đây..."

Nữ tử không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh.

"Nhưng mà, phụ hoàng nói, mẫu thân nhất định sẽ trở lại."

Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn nữ tử, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

"Đúng vậy, nàng nhất định sẽ trở về." Nữ tử cười trả lời, giọng nói hơi run rẩy.

"An Nhuy cũng đang đợi mẫu thân trở về, vậy... những tiểu bảo bảo này cũng đang chờ mẫu thân trở về phải không ạ? Nếu mẫu thân của chúng nó về không tìm thấy tiểu bảo bảo nhất định sẽ rất đau lòng, các tiểu bảo bảo cũng sẽ khóc."

"Đúng vậy."

An Nhuy nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn ngọn cây cao cao, lo lắng hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta đưa các bảo bảo về thế nào đây?"

"Ban đầu con để ta mang chúng xuống, còn bây giờ, không bằng chúng ta cùng đưa các bảo bảo về có được không?"

"Được ạ! Chỉ là, cao như vậy?"

Nữ tử ôm An Nhuy lên, nhón chân lên bàn đu dây, dựa vào lực của vòng đu mà bay lên như chim nhỏ gương cánh.

"Oa! Ta đang bay này." Tiểu An Nhuy vô thức ôm chặt cổ nữ tử, vừa mở mắt nhìn thì rất hài lòng kêu to, "Chúng ta đang bay này."

Thân ảnh của nữ tử nhẹ nhàng rơi xuống, dừng trên nhánh cây, sau đó đặt tổ chim vào chỗ cũ, rồi chọn một chỗ cao và vững chắc nhất, ôm An Nhuy ngồi lên trên.

Gió thổi nhè nhẹ, từng cánh hoa múa lượn trên không trung, nữ tử bạch y như tuyết, tóc đen bay lượn, trong lòng nàng, có một bé con xinh đẹp như búp bê vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé muốn bắt lấy những cánh hoa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách.

"Cô tên là gì vậy?" Nghịch cánh hoa trong lòng bàn tay, An Nhuy đột nhiên nhớ ra mình còn chưa hỏi tên cô gái này.

"Ta là A Cửu." Nữ tử nhẹ giọng trả lời, vươn tay đón lấy một bông hoa, đặt vào lòng bàn tay An Nhuy.

"A Cửu?" An Nhuy quay đầu lại nhìn nữ tử, "A Cửu? A Cửu..."

Cái tên này rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng tạm thời không nghĩ ra.

"Cô không có họ danh sao? Ta họ Quân, danh An Nhuy."

"Ta gọi là A Cửu." Nữ tử nhẹ giọng lặp lại.

"Vâng, ta nhớ rồi, A Cửu." Cậu bé trịnh trọng gật đầu.

"Hoàng tử? Thái tử điện hạ, ngài đang ở đâu?"

Đột nhiên trong viện truyền đến tiếng nữ tử kinh hoảng, thoang thoáng tiếng khóc nức nở.

A Cửu nhìn xuống dưới, thấy một nữ tử mặc tố y đang đeo khăn che mặt, lo lắng tìm kiếm trong sân.

"Trời ạ... trời ạ, không phải ban nãy vẫn còn ở đây sao?"

Nữ tử nhìn xung quanh bốn phía, "Nhanh đi tìm thái tử điện hạ."

"Đó là ai vậy?"

Bóng dáng của nữ tử kia rất quen mắt, A Cửu không khỏi hỏi.

"À, kia là cô cô của chúng ta. Mỗi lần nàng không tìm được ta đều khóc. Nàng ấy thường hay nhìn ta và Ninh Bình rồi len lén khóc." An Nhuy thở dài một hơi.

"Vì nàng lo cho các con nên mới khóc." A Cửu nhìn sắc trời một chút, "An Nhuy, ta đi trước đây."

"Vậy... Vậy khi nào cô lại tới?" Rõ ràng là An Nhuy vô cùng không muốn.

"Chỉ cần con muốn, ngày nào ta cũng có thể tới thăm con."

"Thật sao?" Hai mắt An Nhuy sáng lên, vươn ngón tay út ra, "Chúng ta ngoéo tay đi, một trăm năm sau cũng không được nuốt lời, ngày mai cô nhất định phải tới nhé."

"Nhất định." Hai ngón tay một lớn một nhỏ lồng vào nhau, A Cửu ôm An Nhuy lặng lẽ hạ xuống hành lang, rồi xoay người biến mất ở giao lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro