Chương 161 ~ 170
Mâu quang hiện lên một tia mừng rỡ, Quân Khanh Vũ len lén liếc mắt một cái, thật sự muốn tính kế nàng...
Buông tấu chương, hắn tựa bên người A Cửu, ngửa đầu nhìn những đám mây che khuất mặt trời, ngáp một cái.
"Mai Nhị, nàng mệt không?"
"Vẫn ổn." A Cửu cầm sách dược lý trong tay, thờ ơ đáp lời.
"Thật sự không mệt?"
"Chàng mệt?" Buông sách, A Cửu quay đầu nhìn Quân Khanh Vũ.
Cái người này! Muốn nói thì cứ nói thẳng vào chủ đề đi, cần gì phải dụ nàng hỏi mới nói.
"Ta hơi mệt."
Quân Khanh Vũ nháy nháy mắt, nghịch một luồng tóc rũ xuống bả vai A Cửu.
"Hữu đại nhân, ngươi hầu hạ hoàng thượng đi nghỉ một chút đi."
"Cái này..."
Hữu Danh giật giật khóe miệng, len lén nhìn Quân Khanh Vũ, thấy thần sắc hắn bực bội, vội vàng cúi đầu, "Ty chức còn có chuyện quan trọng muốn xuất cung."
"Ừ." Trên mặt Quân Khanh Vũ âm tình bất động, hài lòng nói, "Vậy ngươi lui xuống nhanh đi làm đi."
Hữu Danh được mệnh, vội vàng hành lễ xám xịt chạy ra ngoài.
Không chạy lúc này thì chạy lúc nào! Nếu còn dám ở lại thì hắn thật sự chán sống rồi.
Hữu Danh vừa đi vừa nháy mắt với mấy cung nữ khác, bọn họ lập tức đồng loạt gục đầu xuống.
"Tối qua chàng phê duyệt tấu chương, hôm nay lại dậy sớm như vậy thì lúc này nên đi nghỉ một chút."
"Vậy còn nàng?"
Quân Khanh Vũ tiến đến bên người A Cửu, lại nháy nháy mắt.
Đem tóc nàng nâng lên, quấn trên đầu ngón tay.
"Ta chưa buồn ngủ, đọc sách một chút đã."
Nhìn A Cửu vốn không có ý đứng dậy, Quân Khanh Vũ ảo não quay đầu cắn cắn móng tay, ôm tấu chương đi vào.
Tới cửa, có chút không muốn đứng lại, bi thương nhìn nàng, mà A Cửu lại chỉ gật đầu với hắn.
Lúc này vừa mới quá trưa, ngày đông khó được ngày tươi đẹp và ôn hòa thế này, ánh sáng rơi trên người nữ tử đọc sách trong viện khiến màu da càng thêm oánh bạch trong sáng, hơn nữa còn hơi phiếm phấn nộn.
Thật muốn cắn một cái... Nhưng hắn lại không dám động võ, nàng sẽ đánh chết hắn a.
Quân Khanh Vũ nắm tóc, đột nhiên linh quang chợt lóe, đi nhanh vào trong phòng.
A Cửu đang cẩn thận đọc sách, nghiên cứu thảo dược, thì đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếp đó là một tiếng khoa trương của Quân Khanh Vũ, "Ai u."
Một tiếng ai u này kinh động đến mọi người đứng trong viện, đám cung nữ đồng loạt trắng mặt chạy vào bên trong.
Mà bên trong, tiếng ai u ai u hô to liên tục vang lên.
A Cửu vội bỏ lại sách, chạy theo đi vào, liền nhìn thấy một đám cung nữ quỳ gối trước mặt tấm bình phong, còn Quân Khanh Vũ thì ngữ khí vô cùng không tốt, "Cút ra ngoài."
Nhìn thấy A Cửu, đám cung nữ như gặp cứu tinh, chân trước đá chân sau chạy ra khỏi phòng giữa, sau đó đóng cửa lại.
A Cửu vòng qua bình phong nhìn thấy Quân Khanh Vũ ngồi trên giường nhỏ, bên cạnh là sách cùng tấu chương rơi lả tả đầy đất.
"Làm sao vậy?" A Cửu nhìn thấy hắn cúi đầu, bước lên phía trước hỏi.
"Mai Nhị, ta vừa bị thương. Nàng xem..." Nhìn thấy A Cửu đến, trên mặt Quân Khanh Vũ lập tức chất đầy ý cười, vẫy vẫy tay với nàng, "Nàng tới đỡ ta lên giường nghỉ ngơi đi ~ một đám cung nữ kia thực sự quá ngu ngốc. Đỡ cũng không đỡ hẳn hoi."
"=.=! Ta đâu có thấy chàng cho các nàng đỡ!"
A Cửu không khỏi chế nhạo nói, người dám hầu hạ Quân Khanh Vũ cũng chỉ có mấy thuộc hạ thiếp thân, còn những cung nữ khác đều không dám lại gần. Ai bảo hắn có tính sạch sẽ đến biến thái đâu.
Quân Khanh Vũ ủy khuất nhìn A Cửu, A Cửu biết nhất định hắn có tâm tư khác, liền bước lên cẩn thận đỡ hắn tới bên giường.
Quả nhiên, hắn lập tức đặt tay lên bên hông nàng, sau đó giả ý ôm nàng ngã xuống giường.
Lần này, cho dù A Cửu có giãy giụa thế nào hắn cũng không buông, ngược lại còn tựa đầu vào cổ nàng, ái muội cọ cọ.
"Mai Nhị... Nàng đừng động, nếu không ta..."
"Nếu không thì sao?"
A Cửu trừng mắt nhìn hắn, mà Quân Khanh Vũ lại xoay người chống thân thể áp phía trên nàng, "Nếu không ta sẽ nhịn không được ăn nàng."
Vừa mới nói xong, môi của hắn đã hạ xuống.
Cái gọi là ăn kiền mạt tịnh gì gì đó... đúng là rất kích thích.
Cái gọi là từng miếng từng miếng gắm cắn... thật sự quá hữu tình.
Cái gọi là... ăn một lần lại một lần gì gì đó, đúng là thực tà ác...
Tâm tình tốt, ăn mỹ vị, quả nhiên khác biệt...
Nhìn nữ tử bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ thật sâu, Quân Khanh Vũ lúc này mới thỏa mãn ôm nàng, dán tay lên cái bụng vẫn bằng phẳng như trước.
Hồi lâu sau, bên ngoài có tiếng cung nữ thông báo, hình như là Hữu Danh đã về.
Nhìn nữ tử ngủ say, Quân Khanh Vũ cẩn thận xuống giường mặc áo choàng, vẫn là nhịn không được cúi đầu hôn vào lòng bàn tay nàng, cuối cùng mới tựa đầu dán lên bụng, lắng nghe một hồi mới rời đi.
Bên ngoài từng rặng mây đỏ bay lượn, tựa như ánh lửa thiêu đốt, đẹp chói mắt.
Hữu Danh đứng trong sân, thần sắc có mấy phần lo nghĩ, mà trong tay hắn còn cầm một phong thư.
Bức thư kia, là thư từ biên giới tám trăm dặm dùng khoái mã đưa tới.
"Hoàng thượng, thư của công tử."
"Hắn tới?" Quân Khanh Vũ hơi kinh ngạc, lấy thư từ tay Hữu Danh mở ra nhìn, con ngươi nhất thời trầm xuống, "Thư này tới lúc nào?"
"Vừa tới, thần không dám chậm trễ liền đưa đến đây."
"Lập tức mời toàn bộ tướng quân vào cung."
Thu lại thư, sau đó quay đầu nhìn trong phòng, Quân Khanh Vũ đưa cho Hữu Danh, "Cất đi."
"Đừng cho phu nhân biết việc này." Quân Khanh Vũ cẩn thận dặn dò, sau đó xoay người trở lại mặc y phục.
Trong phòng tia sáng nhu hòa, dưới màn che màu trắng nhẹ nhàng chập chờn, nữ tử nhíu mày ngủ sâu, làn da trắng nõn, môi đỏ như máu.
Quân Khanh Vũ đi lên ngồi xuống bên cạnh, yên tĩnh nhìn A Cửu, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng khoác thêm y phục, sau đó phân phó cung nữ không được quấy nhiễu phu nhân.
Trong phòng có mùi hoa nhài nhàn nhạt, từ sau việc sinh non, trong phòng không còn mùi long diên hương nữa. Hơn nữa mỗi một ngóc ngách đều được Hữu Danh tự mình kiểm tra, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Cung nữ lặng lẽ tiến vào mấy lần, đều nhìn thấy phu nhân ngủ say sưa.
Ước chừng một hồi lâu sau, A Cửu mới tỉnh lại, sau đó đi tới án bàn, nhìn tấu chương của Quân Khanh Vũ đặt bên trên.
Tiện tay cầm lấy, nhưng, bên trong lại không nhìn thấy nét chữ quen thuộc.
Lại lật một lần nữa, vẫn không có.
Trên mặt A Cửu lộ ra vẻ lo lắng.
Tại sao có thể như vậy? Thường thì mỗi ngày Cảnh Nhất Bích đều đưa rất nhiều tấu chương đến tay Quân Khanh Vũ cơ mà?!
Tấu chương như núi đã chồng chất ba ngày, Quân Khanh Vũ không thể phê chữa xong, nhưng lại không có một phần của Cảnh Nhất Bích.
Ba ngày...
Đây không phải tác phong của hắn, vì sao ba ngày liền không có? Là giấu đi, hay là không có biện pháp đưa tấu chương tới?
A Cửu lo lắng lật bên trong xem, đột nhiên chú ý tới một thứ không giống tấu chương, liền mở ra.
Trấn Hoài Giang Nam thất thủ...
Tướng sĩ Bắc Lăng xuất hiện rối loạn...
Mấy tấu chương kế tiếp dù không nói đến chiến sự với Mạc gia nhưng nhìn địa đồ cũng có thể thấy Quân quốc đang bị bao vây tứ phía. Xem ra đã có kẻ cố ý gây xích mích.
Nếu lúc này Quân Khanh Vũ không thể nhanh chóng bắt giữ Mạc gia, Quân quốc chắc chắn sẽ đại loạn.
Xem tiếp một chút nữa, không thấy nói về chuyện Mạc gia phản loạn, xem ra hắn có ý giấu giếm không cho nàng biết.
Mà nguyên nhân là gì?
A Cửu nhìn màn đêm dần buông xuống ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ bởi vì Cảnh Nhất Bích?
Nhất Bích? Nhất Bích?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, Quân Khanh Vũ đã trở lại.
A Cửu vội buông tấu chương, quay trở lại trên giường.
Quân Khanh Vũ nhanh chóng đi tới, giống như lúc rời đi, yên tĩnh ngồi bên cạnh quan sát A Cửu. Nửa ngày sau mới mở miệng, "Mai Nhị, nếu nàng còn dám giả bộ ngủ thì trẫm sẽ ăn nàng tiếp."
Nói xong, quả thực ôm nàng vào trong ngực, "Nên rời giường và dùng bữa tối rồi, đừng để bị đói."
A Cửu mở mắt ra, lúc này mới chú ý hắn mặc dù cười, nhưng khuôn mặt còn trẻ lại có vẻ lo lắng không nên thuộc về hắn.
"Quân Khanh Vũ, sao không nói cho ta biết tình huống hiện tại của phản quân Mạc gia?"
Tả Khuynh đã phản bội bọn họ, nhưng Quân Khanh Vũ không cần thiết biết chuyện này.
"Chuyện này nàng không cần lo lắng, tất cả đều rất tốt." Quân Khanh Vũ lấy áo choàng bên cạnh xuống phủ thêm cho nàng, "Đói bụng chưa? Ta đã cố ý phân phó nấu tổ yến tuyết lê rồi."
Biết Quân Khanh Vũ muốn tránh vấn đề này, A Cửu càng xác định hắn đang trốn nàng.
A Cửu cũng không truy vấn tiếp, nghiêm túc ăn, Quân Khanh Vũ vẫn cười ha ha nhìn nàng, mặt mày cong cong, hai núm đồng tiền bên miệng xinh xắn động lòng.
Cung nữ bưng tổ yến tuyết lê tới, A Cửu múc một thìa, sau đó đưa lên bên môi hắn, lơ đãng nói, "Hôm trước ta gặp Tả Khuynh đại nhân thấy khí sắc rất tốt, thương thế khỏi rồi sao?"
"Ừ, khôi phục rất nhanh."
"Hai ngày nay không nhìn thấy hắn."
"Ta đã phái hắn mang binh đi trấn áp phản quân của Mạc gia rồi. Hắn đã theo ta nhiều năm, lại còn là đệ tử của nguyên lão Tả tướng quân khai quốc, anh dũng hiếu chiến, túc trí đa mưu."
"Cái gì?" A Cửu chợt buông bát, khiếp sợ nhìn Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng phái Tả Khuynh đi?"
"Làm sao vậy? Sáng nay hắn đã đi tới biên cương, sắp đến Khóa Giang rồi."
Khóa Giang?!
Trong lòng A Cửu trầm xuống, xem ra một trận này sẽ vô cùng gian khổ.
"Này... Ta nghĩ Tả đại nhân thương thế vừa khỏi, nếu lặn lội đường xa như vật đối với thân thể thật sự không tốt. Tướng sĩ túc trí đa mưu của Quân quốc cũng rất nhiều, hoàng thượng có thể chọn những người khác mà? Hơn nữa trong tình huống này cần phải ổn định quân tâm, nếu để Tả đại nhân thương thế tái phát, sợ rằng sẽ bị Mạc gia mượn cớ, đến lúc đó quân tâm bất ổn."
"Mai Nhị, nàng nói vậy là đã chọn được người rồi?"
Nghe thế, thần sắc Quân Khanh Vũ hơi trầm xuống hỏi.
Nghe khẩu khí này, A Cửu đã đoán được, chẳng lẽ điều nàng đoán đã xảy ra? Mà Cảnh Nhất Bích cũng nhất định phải tới chiến trường?
"Ta!"
Nàng phải ra tiền tuyến.
"Nàng điên rồi sao?" Quân Khanh Vũ thay đổi sắc mặt, "Nếu còn dám nói thế nữa, Mai Nhị, nàng cứ chờ xem ta trị nàng thế nào."
"Quân Khanh Vũ." Giọng A Cửu run lên, "Chàng..."
"Sau này không được nói chuyện này nữa." Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu kích động, mới ý thức được vừa nãy mình cũng kích động, vội đè nặng thanh âm, ôm A Cửu cáu thẹn vào ngực, "Nàng là Vinh Hoa phu nhân... Cũng là nữ nhân của ta, nếu để nàng ra chiến trường, thiên hạ này sẽ nói trẫm thế nào? Hơn nữa nàng cảm thấy ta có thể để nàng đi sao? Chỗ ấy nguy hiểm như vậy, nàng lại vừa mới hồi phục thân thể, cần phải được nghỉ ngơi. Nếu nàng lo cho chiến sự thì ngày mai ta sẽ đem tất cả mọi chuyện nói hết cho nàng biết, như vậy có được không?"
Hắn ôm nàng, hàm dưới nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, chỉ như vậy mới che giấu được sự cô đơn dưới đáy lòng.
Vừa nãy, dấu vết tấu chương bị lật ra, hắn cũng thấy được...
Rốt cuộc thì nàng vẫn muốn biết tin tức về Cảnh Nhất Bích.
Nghĩ tới đây, hắn vô thức ôm chặt nàng, cánh tay không khỏi dùng sức, đột nhiên cảm thấy nàng bất an động một cái.
Tuy động tác rất nhỏ, nhưng hắn rất rõ vừa rồi mình đã quá dùng sức.
Một bữa cơm này, đương nhiên ăn xong trong muôn vàn cảm xúc.
Nhưng thậm chí ngay cả khi phê duyệt tấu chương, Quân Khanh Vũ đều dừng lại nhiều lần nhìn A Cửu ngồi yên tĩnh bên người.
A Cửu trầm mặt, tâm tình tự nhiên cũng xuống dốc không phanh, thần sắc của Quân Khanh Vũ rõ ràng che giấu một vài thứ, nhưng nàng không thể xuất cung, vốn không có cách gì để biết tin về Cảnh Nhất Bích.
Huống chi cho dù Hữu Danh biết cũng không nói cho nàng biết.
Nghĩ tới đây, A Cửu không khỏi nhíu mày, trong lòng suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Buổi tối tất nhiên Quân Khanh Vũ sẽ nghỉ ở đây, từ lúc sáng sớm lần đầu tiên hai người bộc lộ tâm tư, hắn liền như cỏ dính hận không thể đính trên người nàng.
Cứ thế này thì xuất cung thế nào?
Đang suy nghĩ thì ánh mắt sáng quắc của Quân Khanh Vũ lại nhìn nàng, sau đó cười hì hì bu lại.
"Mai Nhị..."
"Hả." A Cửu đáp một tiếng, lật sách.
"Mai Nhị..."
"Hả."
"Mai Nhị..."
A Cửu nâng mắt, nhìn Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, chàng có việc gì à?"
Lúc này còn sớm, nếu muốn đi ngủ thì cũng phải khoảng một hai canh giờ sau.
"Không có việc gì."
Quân Khanh Vũ híp mắt cười, vội vàng cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Mấy phút sau, bên tai lại truyền đến thanh âm như tiếng mèo kêu.
"Mai Nhị..."
A Cửu giật giật khóe miệng, thẳng thắn không đáp.
"Mai Nhị..."
Thanh âm lần này mang theo vẻ ủy khuất, mềm mềm nhu nhu.
A Cửu ngưng mày, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
"Mai Nhị!" Đối phương rốt cuộc chịu không nổi, thanh âm cao lên, xem ra đã nổi bão.
Khép sách lại, A Cửu hít sâu một hơi, dọn xong khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn Quân Khanh Vũ.
"Hoàng thượng, chàng gọi ta rốt cuộc có việc gì?"
"Không có việc gì. Chỉ muốn gọi nàng thôi."
Gọi tên người mình thích, sau đó nghe nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng, thì ra cũng có thể làm người ta vui mừng đến thế.
Quân Khanh Vũ mím môi cười cười, lại cúi đầu nghiêm túc phê duyệt tấu chương.
Bỏ lại A Cửu bên cạnh nhăn mày.
"Hoàng thượng, không biết Thu Mặc giờ thế nào. Mấy ngày nay ta thấy ngủ không tốt, lo lắng cho nàng."
"Thu Mặc?"
Quân Khanh Vũ buông tấu chương, ngày đó bắt Thu Mặc cũng không phải vì chuyện hoa hồng mà chủ yếu vì sợ nàng tiết lộ chuyện A Cửu mang thai.
Hiện tại lừa A Cửu, đứa nhỏ đã mất, chỉ sợ nàng sẽ có hành động.
Mặc dù hai người đã sáng tỏ tâm tư, nhưng Quân Khanh Vũ vẫn có chút không yên lòng.
Nhìn Quân Khanh Vũ do dự, A Cửu cắn răng, chủ động tới gần hắn, nhẹ giọng nói, "Gần đây ở Thanh Hà điện rất tốt, nhưng xét cho cùng vẫn thấy cung nữ không hợp ý, trước đây đã có thói quen Thu Mặc ở bên cạnh. Lúc này không có, thực sự khó chịu..."
Nói xong lại nhẹ nhàng tựa đầu lên bả vai Quân Khanh Vũ.
Cái này... Chủ động gì gì đó, ngoại trừ khi đùa giỡn với hắn thì muốn nàng làm nũng, quả thực so với giết người còn khó hơn.
Nhưng Quân Khanh Vũ cũng có tính khí của một mỹ nhân, cần dỗ.
Giết người đơn giản, một đao là xong, dỗ người, là một môn học vô cùng thâm ảo.
Đặc biệt là dỗ dành mỹ nhân kiêu ngạo như Quân Khanh Vũ.
"Thu Mặc làm việc đường đột, thân thể nàng chưa hoàn toàn phục hồi, qua mấy ngày nữa đi."
Nhìn A Cửu chủ động tới gần, Quân Khanh Vũ lập tức tiện thể ôm vào trong ngực, lại bắt đầu vui tươi hớn hở cười.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ nếu không phải là Thu Mặc thì có thể hắn và A Cửu sẽ chỉ như hắn với các phi tần khác, xa xa lạ lạ. Vì cứu Thu Mặc, A Cửu mới không tiếc cầu hồng nhan cỏ.
Nhưng... Thu Mặc này cũng rất chướng mắt.
Những thứ A Cửu quan tâm gì đó, ngoại trừ Quân Khanh Vũ hắn ra, những người khác hắn đều hận không thể đạp một cước tới chân trời góc biển.
Giữ bên người khác gì vật cản giữa hắn và A Cửu chứ?
Có nàng ta, hắn sao có thể một tấc không rời A Cửu?
Vì thế, Cảnh Nhất Bích cũng phải đuổi sớm.
Nhìn Quân Khanh Vũ không động, A Cửu ảo não cắn răng, đột nhiên linh quang chợt lóe, từ trong lòng ngồi thẳng, thần tình ngóng nhìn Quân Khanh Vũ.
Bị A Cửu nhìn chằm chằm, mặt Quân Khanh Vũ ửng đỏ, "Mai Nhị, nàng nhìn ta như vậy làm gì, trên mặt ta có thứ gì sao?"
"Ta chỉ là cảm thấy, hoàng thượng càng ngày càng tuấn mỹ dễ nhìn."
A Cửu cố nén cười tới xúc động, dùng khẩu khí nghiêm túc nói.
Quả nhiên, nói vừa xong, Quân Khanh Vũ liền cười vô cùng xinh đẹp, hừ hừ, "Bây giờ nàng mới biết sao?!"
"Không có a, chỉ là cảm thấy hiện tại so với trước đây còn dễ nhìn hơn."
"Vậy nàng thử nói một chút đi, chỗ nào coi được?" Đối phương vội vàng hỏi.
Song đồng màu tím, lông mi cong dài, khi cười rộ lên còn như ẩn như hiện hai má lúm nho nhỏ.
"Mắt..." A Cửu lẩm bẩm nói, "Mũi, môi, núm đồng tiền... những thứ ta thấy được đều đẹp..."
Hắn xinh đẹp không giống Cảnh Nhất Bích thanh mỹ tuyệt thế đã gặp qua là không thể quên được, mà tựa như một loại cà độc dược chậm rãi thấm vào đáy lòng, chờ lúc người ta phát hiện thì tâm hồn đã bị đối phương cắn nuốt.
Hắn sẽ ngượng ngùng, sẽ kiêu ngạo, sẽ trẻ con, sẽ nhiệt tình, cũng nghịch ngợm, và ngày càng xinh đẹp hơn...
Cảnh Nhất Bích đẹp ở quá xa, còn Quân Khanh Vũ hắn lại rất gần, chân thực như vậy, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên các loại biểu tình của hắn, như những dấu vết khắc sâu.
Đáy mắt màu tím xẹt qua một tia kinh ngạc, giật mình nhìn A Cửu, giống như không thể tin nàng sẽ nói ra câu đó.
"Nhưng ngạo cư lục quốc, lại là một người khác... phu nhân đùa ta rồi."
Quân Khanh Vũ rũ con ngươi, giọng nói yếu ớt có vị chua xót.
A Cửu khẽ động trong lòng, mỗi khi đối mặt với động tác hắn cúi đầu nhỏ nhẹ, lông mi cong dài như lông vũ phất qua, làm lòng nàng ngứa ngáy.
Nhưng, "Chàng có biết có người từng nói, tình nhân trong mắt chính là Tây Thi không."
Giống như đêm đó ở cái miếu đổ nát, A Cửu cúi đầu nâng hàm dưới của hắn, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên.
Lưỡi chạm vào môi hắn, lần đầu tiên chủ động khẽ hôn.
Toàn thân Quân Khanh Vũ run lên, khi bờ môi nàng mềm mại hạ xuống trong nháy mắt, mỗi một chỗ trong thân thể đều như có dòng điện chạy qua, thậm chí đại não cũng vì nàng chậm rãi đan nhập mà mông lung.
Nàng lúc này, động tác nâng hàm dưới của hắn, còn có tư thái chủ động khẽ hôn lại làm hắn nhớ tới một kẻ không nên xuất hiện.
Vào buổi tối tuyết lớn kia, sát thủ mang khăn che mặt, cái kẻ ném hắn vào trong thanh lâu, cái kẻ lỗ mãng với hắn ở trong miếu hoang đổ nát...
Môi của đối phương, cũng giống như hiện tại, thăm dò, mềm mại tựa cánh hoa.
Yết hầu của Quân Khanh Vũ căng thẳng, vội vã lui về phía sau một bước, trừng mắt nhìn người phía trước.
Mà rơi vào mắt hắn lại chính là khuôn mặt luôn xuất hiện trong mộng ảo, loại khủng hoảng này nhất thời tan thành mây khói, hắn trở tay ôm lấy nàng, "Mai Nhị..."
Thanh âm kia, bao hàm ủy khuất, giống như một đứa nhỏ bị bắt nạt.
"Làm sao vậy?"
A Cửu kinh ngạc, chẳng lẽ không những không dỗ được mà còn dọa đến hắn.
"Vừa nãy ta nhớ tới một chuyện không vui."
"Không vui?" A Cửu ôm mặt hắn, đúng là không vui, nhíu mày nhìn hắn vô cùng tức giận quyệt miệng như một tiểu tức phụ nhận hết khi dễ, "Nói một chút xem, ai bắt nạt chàng."
Quân Khanh Vũ khẽ cắn môi, không muốn nói, nhưng cái kẻ gọi là A Cửu hỗn đản kia chứ như một cái gai mẫn cảm thần kinh.
"Nàng có biết Đế đô gần đây xuất hiện một sát thủ tên là A Cửu không?"
"Phốc..."
A Cửu suýt nữa phun ra, không ngờ chuyện hắn nói lại là cái này, sau đó đành nhịn cười, "Hắn bắt nạt chàng?"
"Hắn dám!"
Giọng Quân Khanh Vũ nhất thời rùng mình, "Ta chỉ là cảm thấy hắn đáng ghét. Còn có..." Quân Khanh Vũ đột nhiên đỏ mặt, đầu tựa vào cổ A Cửu, nhỏ giọng nói gì đó.
Mặt A Cửu từ hồng chuyển trắng, sau đó chuyển sang khiếp sợ, lại chuyển qua không tin, cuối cùng, cắn môi, tựa khóc tựa cười.
Mà Quân Khanh Vũ nói xong, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng, khó xử xấu hổ dấu đi.
Hồi lâu sau, A Cửu cởi dây cột tóc, sau đó bịt kín mắt Quân Khanh Vũ.
Màn che màu trắng nhẹ nhàng lướt qua cơ thể bọn họ, A Cửu ngồi trước người hắn, nâng hàm dưới của hắn, nhẹ nhàng hôn xuống.
Ánh trăng kiều diễm...
Thật ra có thể đêm đó A Cửu đã làm nam nhân kiêu ngạo này có bóng mờ không thể xóa nhòa...
Hắn nói khi ở một mình thì tình cảnh đêm đó sẽ không ngừng hiện lên, sau đó, trừ khi đối mặt với nàng, nếu không sẽ cảm thấy không bình thường.
A Cửu cũng hiểu rõ, một nam nhân bình thường, bị một 'nam nhân' khác vô lễ thì tâm lý có thể sẽ không bình thường đi.
Nhưng mà, bây giờ cũng không phải thời cơ bại lộ thân phận, nàng chỉ còn cách dỗ hắn, an ủi hắn.
Mà buổi trưa ngày kế tiếp, quả nhiên Thu Mặc được thả ra.
Nhưng Thu Mặc lại không thể tới gần hầu hạ, xem ra cách mạng vẫn chưa hoàn toàn thành công. Có điều A Cửu cũng không gấp, Thu Mặc chỉ cần bình yên vô sự là được rồi.
Ngoại trừ lên triều và thương nghị chiến sự, ba ngày liên tục Quân Khanh Vũ đều ở tại Thanh Hà điện.
Long tử của phu nhân không giữ được, mà Tô Mi lại lấy thân phận Thục phi vào ở Lưu Ly cung, tất cả đều cho rằng đại thế của phu nhân đã mất, nhưng lại không nghĩ rằng ngược lại càng được thịnh sủng.
Rốt cuộc tới ngày thứ ba, A Cửu ở bên người Quân Khanh Vũ phê duyệt tấu chương, người ở Lưu Ly cung cũng tới cửa khóc ròng nói, "Thục phi nương nương hôn mê bất tỉnh."
A Cửu đang nhắm mắt, nghe thế ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Quân Khanh Vũ, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, tựa muốn né tránh A Cửu.
Ngực hơi tê rần, A Cửu cố ra vẻ tươi cười.
Mặc dù không còn hoài nghi tình cảm của Quân Khanh Vũ đối với mình, bởi vì nàng có thể cảm nhận được khi hắn nhìn nàng, đáy mắt toát ra nhiệt tình và vui mừng.
Nhưng mà, nàng cũng muốn biết, vì sao Quân Khanh Vũ lại bảo vệ Tô Mi như vậy? Rốt cuộc có liên quan gì đến yêu không?!
"Vừa lúc ta đã lâu chưa gặp Thục phi. Hoàng thượng, ta cùng đi với chàng."
Nàng có nghĩa vụ tranh thủ tình cảm của mình, có nghĩa vụ làm cho Quân Khanh Vũ phân biệt thế nào là loại tình cảm không liên quan tới yêu.
Có thể quá trình sẽ rất vất vả, cũng làm cho lòng người đau đớn, nhưng bất luận kết quả thế nào, vì phần cảm tình này, nàng phải nỗ lực tranh thủ.
"Mai Nhị." Quân Khanh Vũ áy náy ôm lấy nàng.
"Đi thôi." A Cửu trở tay nắm tay hắn, mười ngón đan nhau với hắn, sau đó nhón chân ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng gọi, "Khanh Vũ."
Đây là nhũ danh của hắn... Bởi vì đêm đó hắn nói với nàng không được gọi hắn là hoàng thượng. Cho nên nàng gọi, Quân Khanh Vũ. Rất không khách khí.
Quân Khanh Vũ, nàng cũng thích gọi thẳng tên của hắn, chỉ là, sắc mặt người này hiển nhiên không cao hứng lắm, cũng không phải vì bị gọi thẳng, mà vì không đủ thân thiết.
Nhưng mà, Khanh Vũ, hai chữ này, nàng nói không nổi... quá buồn nôn a...
Người trước mắt nghe thấy vậy nhất thời cả kinh, trên mặt ngập ý cười, ngoan ngoãn gật đầu dắt nàng đi.
Lên phượng liễn, Quân Khanh Vũ cúi đầu như nàng dâu nhỏ nghịch ngón tay A Cửu, sau đó nói, "Mai Nhị..."
Đây là thói quen, mỗi khi nàng thấy hắn nhỏ nhẹ như tiểu miêu vậy là biết hắn nhất định có việc quan trọng muốn cầu.
Ví dụ như, muốn nàng thị tẩm, ví dụ như, muốn nàng...
Dù sao, người này sẽ không đích thân nói ra mà muốn nàng chủ động hỏi hắn.
"Chàng lại muốn làm gì?"
Hắn cười híp mắt, "Nàng lại gọi ta một tiếng nữa đi."
A Cửu nhăn mày, mẹ nó, hắn lại bày tính trẻ con nữa rồi!
Thế là, nàng hé miệng cười vô cùng ôn nhu, nhẹ giọng gọi, "Hoàng thượng ~ "
Quân Khanh Vũ biến sắc, "Không phải cái này."
"A? Vậy là cái nào?" A Cửu làm bộ vẻ mặt mờ mịt.
Hắn không nói, vậy nàng sẽ giả ngu.
"Cái nàng vừa gọi ý..."
"Ta gọi là hoàng thượng."
"Trước a." Quân Khanh Vũ có chút lo lắng, "Trước khi lên xe?"
"Để ta nghĩ đã." A Cửu quay đầu giả ý nhìn ra ngoài, cố gắng nhịn cười, "Nghĩ ra rồi. Ta nói, hoàng thượng, lên xe thôi.."
"Trẫm nói là tên của trẫm."
Có chút nổi giận.
"Sao hoàng thượng không nói sớm." A Cửu hắng giọng một cái, sau đó thanh âm trầm xuống, nghiêm nghị quát, "Quân Khanh Vũ!"
Bên ngoài Hữu Danh nghe thấy, nhất thời trắng mặt, vội lui về phía sau một bước.
Chẳng lẽ hoàng thượng lại làm gì phu nhân rồi? Nếu không sao nàng lại dùng khẩu khí hung hãn như thế gọi thẳng tục danh của người?!
"Mai Nhị, nàng cố ý!" Quân Khanh Vũ đứng lên chỉ vào A Cửu muốn phát giận, nhưng nhìn thấy A Cửu đặt hai tay lên bụng, trên mặt viết, ngươi dám thử xem.
Quân Khanh Vũ mím môi ngồi xuống, cố gắng tươi cười nhắc nhở, "Hai chữ."
"Hai chữ, đó chính là — hoàng thượng a."
"Khanh Vũ, Khanh Vũ, Khanh Vũ, nàng vừa mới gọi là Khanh Vũ cơ mà."
Rốt cuộc, người nào đó không nhịn được nữa lớn tiếng kháng nghị.
Nhìn hắn giận đỏ mặt, A Cửu làm bộ vô tội nhún vai, "Hoàng thượng, chàng muốn ta gọi là Khanh Vũ thì cứ trực tiếp nói là được, hà tất bắt ta đoán tới đoán lui."
"Nàng!"
Quân Khanh Vũ nhăn mặt, thanh âm cũng run lên, nhưng lại không thể trách được, chỉ đành khoanh tay quay đầu qua một bên tự mình sinh hờn.
Mai Nhị này căn bản đang cố ý!
Thanh Hà điện cách Lưu Ly cung rất xa, phượng liễn vẫn thong thả đi tới, không nhanh không chậm.
Giận dỗi một lúc xong, cổ Quân Khanh Vũ có chút đau rồi mà vẫn chưa thấy người nào qua đây dỗ.
Quân Khanh Vũ len lén liếc A Cửu, lập tức đen mặt, Mai Nhị kia lại dám dựa vào thành xe nhắm mắt mà ngủ!
Nhất thời khí giận xông lên đầu, Quân Khanh Vũ nhéo nhéo nắm tay, thở phì phò dùng sức đẩy A Cửu.
A Cửu miễn cưỡng mở mắt nhìn Quân Khanh Vũ đang lườm tới lườm lui, một bộ ta giận dỗi mà nàng còn không đi dỗ.
A Cửu vén rèm lên, nhìn về phía Hữu Danh, "Hữu Danh, ngươi là đại phu, hẳn là hiểu được đạo lý dưỡng nhan đi?"
Hữu Danh trộm nhìn Quân Khanh Vũ đang tức giận, không biết hai vị chủ tử đang náo loạn cái gì, cẩn thận nói, "Hiểu sơ sơ."
"Vậy ngươi có biết khi con người tức giận thì da mặt sẽ bị căng thẳng, huyệt vị không thẳng đường, làn da sẽ nhanh biến chất, tốc độ xuất hiện nếp nhăn gấp mười lần không?"
Quân Khanh Vũ ngồi bên cạnh nghe vậy vô thức sờ sờ mặt mình, sau đó nhìn chằm chằm Hữu Danh.
"Cái này... Đúng vậy." Hữu Danh muốn khóc a khóc, phu nhân không phải muốn hại chết hắn chứ?
"Đúng rồi, ta nhớ có một câu ngạn ngữ, hình như là cười một trăm năm không bằng một lần khóc nháo á."
Nghe nàng nói vậy, người bên cạnh yên lặng tựa đầu xoay qua một bên, nhiều lần sờ sờ mặt mình, hoàn hảo a, rất tinh tế.
Đang nghi hoặc lại đột nhiên nghe phía sau phát ra một chuỗi tiếng cười, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy A Cửu đang ôm bụng co người, cười đến mức không thở nổi.
Quân Khanh Vũ trắng mặt, từ xanh chuyển hồng, từ hồng qua xanh, hắn lại bị A Cửu trêu đùa!
Lập tức co quắp mặt, cả giận nói: "Mai Nhị, trẫm nhìn nàng hình như chán sống rồi." Sau đó cắn răng thở dốc.
"A ~" A Cửu vội chỉ vào mũi Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, ngàn vạn lần đừng cắn môi, cũng đừng dùng lỗ mũi trút giận nhé! Như vậy lỗ mũi sẽ to lên, rất xấu nha!"
"Nàng... Nàng... Mai Nhị nàng..."
Quân Khanh Vũ ôm mũi, một bộ bị chọc phát khóc, ai biết được A Cửu chẳng những không dừng lại mà còn ôm bụng cười lợi hại hơn.
Quân Khanh Vũ hận không thể dơ chân đạp một cước đá nữ nhân đáng ghét này xuống xe, hoặc là không thể xông vào, sau đó từng miếng từng miếng cắn chết nàng.
Nhưng mà... Luyến tiếc a luyến tiếc!
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị tức chết! Nghĩ tới nghĩ lui, lập tức thẳng thắn xốc mành xe lên, quát với Hữu Danh, "Dừng xe, trẫm muốn xuống."
Hữu Danh nhìn nhìn đường, "Hoàng thượng, người muốn đi bộ tới Lưu Ly cung ạ?"
Quân Khanh Vũ đang tức giận không có nơi trút, vừa nhìn thấy bộ dáng Hữu Danh ngây ngốc vừa còn giúp đỡ A Cửu trêu đùa hắn, nhất thời càng giận, "Ngươi, cười đi, cười trăm năm rất tốt, ngay lập tức cười cho trẫm, nếu ngươi dám dừng, trẫm sẽ lột da mặt ngươi."
Hữu Danh lần này thực sự muốn khóc...
Quả nhiên dọc đường đi, Hữu Danh không thể không kéo căng da mặt mà cười, không dám khóc hay có biểu tình trầm mặc.
Cung nữ bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của Hữu đại nhân cũng không khỏi len lén cười khẽ.
Mấy ngày trước Hữu đại nhân còn nhắc nhở bọn họ, nói, hầu hạ phu nhân phải biết linh hoạt, tuy phu nhân nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hủ. Giờ nhìn đi, Hữu đại nhân đang bị lời của mình đánh bại a...
Quân Khanh Vũ bị A Cửu trêu đùa một phen, tức giận đi xuống xe, thật sự đi bộ tới Lưu Ly cung, dọc đường còn "âu yếm" nhìn A Cửu bằng bạch nhãn.
Mà A Cửu ở trên phượng liễn vẫn ôm bụng thở dốc.
Hữu Danh nhìn A Cửu không thở nổi, đột nhiên phát hiện ra cách giải cứu bản thân, vội len lén đi tới bên người Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, tâm tình phu nhân tốt đương nhiên có lợi, nhưng cười nhiều như thế sợ sẽ ảnh hưởng tới thai nhi."
Hắn vừa nói xong Quân Khanh Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cũng biết mình càng giận thì A Cửu càng cười lợi hại.
Bất đắc dĩ xoay người, rõ ràng vẫn còn tức giận, nhưng vì vật nhỏ trong bụng, hắn vội vàng nhảy lên xe, cười nhẹ với A Cửu, "Mai Nhị, trò đùa của nàng không đùa bỡn được trẫm."
"Trẫm rất hài lòng."
"A..."
Nhìn hắn cười hì hì, A Cửu kỳ quái, vội nghi hoặc nhìn về phía Hữu Danh, nhưng lại không có được đáp án.
Thấy nàng không cười nữa, Quân Khanh Vũ hừ một tiếng, nghĩ thầm chờ khi có cơ hội hắn nhất định sẽ trả thù, mà vừa hay lúc này đã đến cửa Lưu Ly cung.
Nhìn thấy cánh cửa trước mắt, nụ cười bên môi A Cửu cũng nhạt dần.
Chờ phượng liễn dừng lại, A Cửu định để Hữu Danh tới đỡ, nhưng Quân Khanh Vũ lại đi qua bế nàng xuống.
Vì trả thù cho việc ban nãy, hắn dùng lực niết ngón tay nàng.
Trung điện đã có người khôi phục, nhưng vẫn có thể thấy dấu vết đại hỏa đốt cháy.
Lúc vào nội điện, trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, sắc mặt Quân Khanh Vũ cũng chìm xuống, nhìn thấy y nữ vừa vặn vội vàng đi ra.
"Làm sao vậy?" Quân Khanh Vũ hỏi, thanh âm lộ ra lo lắng.
A Cửu buông tay hắn ra, đứng ở phía sau.
Sau khi Quân Khanh Vũ đi vào, người trong phòng đồng thời quỳ xuống, sau đó nghe thấy tiếng ho khan đứt quãng.
A Cửu đứng ở cửa, biến sắc, Tô Mi quả thật rất có bản lĩnh, như vậy cũng không chết.
"Chuyện gì vậy?" Tô Mi tựa ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, Quân Khanh Vũ lo lắng hỏi.
"Hoàng thượng." Tô Mi nhìn thấy Quân Khanh Vũ đến, miễn cưỡng tươi cười, "Thần thiếp chỉ cảm nhiễm phong hàn thôi, không có gì đáng ngại."
"Uống thuốc chưa?"
Nghe thấy hắn hỏi, Tô Mi cúi đầu, tóc đen rơi trên khuôn mặt gầy gò, lông mi bất lực run run, rất đáng thương.
Quân Khanh Vũ nhìn khuôn mặt trước mắt, đột nhiên thấy khó chịu, sau đó quay đầu nhìn cung nữ bên cạnh, "Thục phi uống thuốc chưa?"
"Hoàng thượng, người đừng trách trách bọn họ."
Tô Mi kéo tay Quân Khanh Vũ, nhẹ giọng nói, "Là thần thiếp giận dỗi không muốn uống. Bởi vì, thần thiếp muốn gặp hoàng thượng..." Nói xong, ủy khuất tựa trong lòng Quân Khanh Vũ khóc.
"Ai, sinh bệnh rồi còn nháo cái gì." Quân Khanh Vũ thở dài một hơi, "Bây giờ trẫm ở đây rồi, ngươi uống thuốc đi."
"Hoàng thượng, người biết thần thiếp sợ đắng."
Tô Mi nhẹ nói, "Bằng không, hoàng thượng đút cho thần thiếp đi, thần thiếp dù sợ đắng cũng sẽ uống."
Loại yêu thương này vào một năm trước, còn có. Nhưng mà, không biết từ lúc nào si mê thời thiếu niên của hắn, đã mất.
Quân Khanh Vũ nhận bát thuốc trong tay cung nữ, nhìn người trong lòng vừa khóc lê hoa đái vũ quả thực nín khóc mỉm cười.
Không biết vì sao trước đây khi nhìn khuôn mặt tươi cười này trong lòng hắn cũng nhè nhẹ vui vẻ, nhưng hiện tại lại thấy bối rối.
Cũng vào lúc này, Tô Mi chú ý tới A Cửu đi ra từ bình phong phía sau Quân Khanh Vũ nhìn hai người, đối phương trầm mặc, con ngươi đen láy lãnh đạm như trước.
Tô Mi nhìn A Cửu, thắng lợi mỉm cười, cúi đầu muốn uống thìa thuốc Quân Khanh Vũ múc.
Nhưng vừa lúc đó, lại thấy A Cửu chậm rãi đến gần, êm dịu gọi một tiếng, "Khanh Vũ."
Giọng nói kia, mềm mềm nhu nhu, nhưng lại trong sáng, hơn nữa còn mang theo ôn nhu bọn họ chưa từng nghe qua.
Quân Khanh Vũ nghe thấy tiếng này, tay cầm bát run lên, vừa quay đầu lại liền thấy A Cửu đứng ở bình phong —— hình như tâm tình không tốt.
Ánh mắt băng lãnh, thần tình băng lãnh, hai cánh môi mân thành một đường. Mặc dù nàng vừa gọi một tiếng kia rất dịu dàng, nhưng biểu tình hoàn toàn tương phản.
Tay cầm bát bắt đầu ra mồ hôi, Quân Khanh Vũ cắn răng, chậm rãi cúi đầu, đầu óc bị ánh mắt bình thản của A Cửu làm cho trống rỗng, hoảng loạn không biết làm sao như một đứa nhỏ phạm lỗi bị bắt phạt. Làm sao bây giờ? Hắn phải làm sao bây giờ?
Tô Mi khiếp sợ nhìn Quân Khanh Vũ, nhưng không ngờ A Cửu lại mỉm cười, giọng nói kia hơn một phần sủng nịch.
"Khanh Vũ."
Lần này, Quân Khanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy A Cửu ôn nhu tươi cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó buông bát, ba bước thành một chạy tới chỗ nàng, trên mặt mang ý cười thỏa mãn. Mà biểu tình lấy lòng càng như đứa nhỏ làm sai muốn nịnh nọt để không bị trách phạt.
Nhìn hắn lại gần, sau đó kéo tay mình, A Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, phát hiện tóc hắn rối loạn, liền kiễng chân lên, "Tóc rối."
Quân Khanh Vũ ừ một tiếng, vội ngoan ngoãn cúi đầu để A Cửu thay hắn vén tóc rũ xuống ra sau tai.
Chờ A Cửu làm xong, Quân Khanh Vũ ngây ngô lại nhìn A Cửu, chú ý nàng ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.
Cái nhìn này như chậu nước lạnh ngày đông đột nhiên hắt lên người Quân Khanh Vũ.
Xong rồi! Trong đầu hắn chỉ còn hai chữ này!
Mà lúc này, A Cửu rút cánh tay bị Quân Khanh Vũ nắm về, xoay người đi tới chỗ Tô Mi.
Thần sắc của Tô Mi hiện tại không thể dùng từ khiếp sợ và ngạc nhiên để hình dung, dưới sự khiêu khích của A Cửu chỉ có thể chật vật phẫn hận.
"Thục phi nương nương, hôm ấy khi ngươi tới Thanh Hà điện ta còn đang dưỡng bệnh nên không thể đón tiếp." A Cửu cười ngồi xuống bên cạnh Tô Mi, cầm bát lên, "Cho nên hôm nay nghe nói thân thể Thục phi khó chịu, ta liền cùng hoàng thượng vội vàng chạy tới."
"Thuốc này mau lạnh. Thục phi phải nhanh uống thì thân thể mới khá lên, miễn để hoàng thượng lo lắng."
Nói xong, A Cửu quay đầu lại nhìn Quân Khanh Vũ một cái, đối phương cúi đầu có chút không biết làm sao, "Hai ngày nay hoàng thượng quốc sự nặng nề, Thục phi tỷ tỷ cũng không đành lòng khiến hoàng thượng phân tâm phải không."
"Phu nhân nói đúng. Tại Tiểu Mi không suy nghĩ chu đáo cho hoàng thượng."
Tô Mi rũ mắt nhẹ giọng đáp, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt thành quả đấm, lại len lén nhìn Quân Khanh Vũ một cái, đáy lòng dự cảm bất an.
A Cửu hài lòng cười, sau đó cầm chén thuốc đưa cho cung nữ bên cạnh, nâng tay lên đỡ Tô Mi, "Ngươi sinh bệnh, tư thế ngồi như thế không tốt, thắt lưng cũng nhanh mỏi."
Tay đặt ở phần eo nàng ta, mắt A Cửu trầm xuống.
Có lẽ là cố ý chờ Quân Khanh Vũ đến, Tô Mi chỉ mặc y phục cực mỏng, cho nên khi A Cửu đỡ thắt lưng nàng ta mới biết, bên trong không có bất kỳ vết thương nào!
Lúc đó chủy thủ của nàng rõ ràng đánh chuẩn vào người nàng ta, cho dù không chết thì cũng không thể lành nhanh như vậy!
Vậy cũng chỉ có một cách giải thích, đó là khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ, vì bảo vệ bản thân mà sẽ mặc áo giáp. Nhưng Tô Mi... chẳng lẽ cũng có vật bảo hộ như thế?!
Nhìn A Cửu tới đỡ Tô Mi, Quân Khanh Vũ đứng bên cạnh bị làm cho nóng nảy.
Hữu Danh nói, hai ngày nay hoàng thượng không nên lăn qua lăn lại, phu nhân nhất định phải tĩnh dưỡng, ngàn vạn không được đụng tới thắt lưng.
Nhìn A Cửu khom lưng, Quân Khanh Vũ lập tức cất bước đi tới, kéo tay nàng, "Phu nhân, để trẫm làm."
"Chàng làm?" A Cửu nhíu mày, híp mắt nhìn Quân Khanh Vũ, con ngươi càng âm trầm.
Cái ánh mắt này khiến Quân Khanh Vũ giật mình, lập tức quay đầu nói với cung nữ bên cạnh, "Còn không mau tới đỡ Thục phi."
"Hoàng thượng, không cần, thần thiếp có thể tự làm." Tô Mi ngồi thẳng, mỉm cười nhìn A Cửu, "Khí sắc của phu nhân nhìn không tệ, mấy ngày này Tiểu Mi không chăm sóc chu toàn, thỉnh phu nhân không trách tội."
Nói xong, đem chén thuốc trong tay cung nữ uống cạn.
"Không sao, Thanh Hà điện cách nơi này quá xa, lần trước cũng để ngươi chạy không một chuyến rồi."
Hai người chỉ hàn huyên thôi cũng đủ khiến Quân Khanh Vũ bất an đứng bên cạnh.
Lúc nói chuyện, Tô Mi sẽ thường ngóng nhìn hắn, mà Mai Nhị kia thì căn bản hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của hắn, khiến ngực hắn giống như bị mèo cào.
"Hoàng thượng, đã lâu không gặp phu nhân, thần thiếp muốn cùng nàng nói một chút..."
Tô Mi nhìn Quân Khanh Vũ hốt hoảng, nhỏ giọng nói.
"Cũng được, trong lòng ta cũng có chuyện muốn nói với Thục phi."
Lúc này A Cửu mới miễn cưỡng nhìn về phía Quân Khanh Vũ. Hắn liền gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Cung nữ trong phòng cũng thức thời lui ra, để lại nội thất yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ cát.
"Sau khi sinh non, thân thể của phu nhân hồi phục cũng thật nhanh." Tô Mi cười lạnh nói một tiếng, cố ý nói nặng hai chữ sinh non.
Đúng như nàng ta sự đoán, sắc mặt A Cửu liền trắng bệch.
Đây chính là nhược điểm của A Cửu! Mặc dù nàng luôn miệng nói đó là đứa nhỏ không nên có, nhưng dựa vào trực giác của nữ nhân, Tô Mi sớm cảm giác được, Mai Tư Noãn đã yêu Quân Khanh Vũ!
"Vậy sao." A Cửu mắt lạnh nhìn Tô Mi, "Bởi vì còn rất nhiều chuyện chưa làm a."
"Đúng vậy, phu nhân vẫn luôn phải vất vả lo chính sự cùng hoàng thượng mà. Hiện giờ chiến sự căng thẳng, chỉ sợ phu nhân cũng phải mệt nhọc rồi. Ngay cả Bích công tử cũng mang binh đi ứng phó không phải sao."
Ngực A Cửu nhảy lên, quả nhiên những việc Quân Khanh Vũ giấu nàng, Tô Mi đều biết.
Cảnh Nhất Bích không có bao nhiêu công phu, hơn nữa lại sợ máu, lần trước từ Tô Châu trở về mang thương thế nghiêm trọng như thế, lúc này lại...
Hắn là thừa tướng, là văn nhân, vậy mà dám tự mình mang binh.
Ngón tay A Cửu bất an nắm chặt, xem ra sự tình vô cùng bất lợi.
"Chuyện này tạm thời ta còn chưa tiếp nhận nên không rõ tình huống. Có điều có Bích công tử mang binh, nhất định sẽ toàn thắng trở về."
Tô Mi có thủ đoạn để vào Tông Nhân phủ, lúc truy sát nàng còn dẫn theo một nhóm cao thủ thì hiển nhiên biết rất nhiều những việc ngoài cung, hơn nữa giao thiệp vô cùng rộng rãi.
Lần này A Cửu đến gặp nàng ta còn một nguyên nhân khác, và cũng khẳng định đối phương nhất định sẽ cố ý tiết lộ tin tức cho nàng.
"Ai cũng biết Bích công tử hữu dũng hữu mưu, nhưng Mạc thừa tướng cũng đi lên từ chiến trường, nhi tử còn là Phiêu Kị tướng quân nhiều năm mang binh, ai..."
"Có Tả Khuynh là đệ tử của danh tướng đi cùng, Bích công tử có trợ thủ đắc lực như vậy thì Thục phi cũng không cần lo lắng."
"Đúng, phu nhân nói rất đúng."
Hai người bình bình đạm đạm nói ít lời, A Cửu liền ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa hai chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa té trên mặt đất.
Tả Khuynh, quả nhiên lên tiền tuyến cùng Cảnh Nhất Bích!
Không được! Nàng không thể ngồi chờ chết như vậy, phải nghĩ cách báo cho Cảnh Nhất Bích, bằng không hắn chắc chắn phải chết!
Nhìn thấy A Cửu đi ra, Quân Khanh Vũ vội đi tới kéo nàng, trên mặt bày biểu tình lấy lòng.
Nhưng A Cửu không rảnh bận tâm tới hắn, trong đầu chỉ nghĩ xem làm thế nào để có cơ hội xuất cung.
Lên phượng liễn, A Cửu có chút hỗn loạn tựa bên trong nhìn trời mây mờ mịt tụ lại lại tản ra.
Quân Khanh Vũ ngồi bên cạnh, thần sắc có chút khẩn trương nhìn nàng chằm chằm, nửa ngày cũng không dám nói một câu.
Hồi lâu sau hắn mới kéo kéo tay áo nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi, "Có mệt không?"
"Ưm." A Cửu thờ ơ đáp một tiếng, nhưng đáp án này cũng không làm cho tâm tư khủng hoảng của Quân Khanh Vũ buông xuống, vẫn luôn đắm chìm trong cái liếc mắt ý vị thâm trường ban nãy.
Hắn không sợ nữ nhân này đánh hắn, không sợ nàng rống hắn, chỉ sợ nàng dùng bộ mặt lạnh lùng như lần gặp đầu tiên đẩy hắn xa ngàn dặm.
Cái loại cảm giác này, làm cho hắn rất khó chịu.
"Nàng vừa tức giận?" Quân Khanh Vũ cười hì hì thăm dò.
"Hoàng thượng nói một chút xem vì sao ta phải giận?" A Cửu quay đầu nhìn Quân Khanh Vũ hỏi ngược lại, thần tình nghiêm túc che giấu ý cười xẹt qua nơi đáy mắt.
Hắn đã bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của nàng!
"Ừm... Không biết." Quân Khanh Vũ suy nghĩ nửa khắc, vẫn chỉ biết trả lời như thế.
Phản ứng đúng như dự liệu của A Cửu.
Tư tưởng của hắn thâm căn cố đế một phu nhiều thê, hơn nữa đế vương từ trước tới nay có ai không ba nghìn hậu cung? Hắn có thể để tâm mà nhận ra nàng không hài lòng đã khiến nàng cao hứng lắm rồi, cũng có thể cuối cùng sẽ có một ngày hắn phát hiện nàng không hài lòng, là bởi vì nàng muốn toàn bộ tình cảm của hắn...
Đương nhiên nàng không thể tự mình nói ra, tư tưởng thâm căn cố đế có thể chỉ điểm, không thể ép buộc thay đổi, trừ khi tự hắn muốn thay đổi, nguyện ý thay đổi.
Huống chi lúc này hắn vẫn chưa rõ về tình cảm với Tô Mi.
Thậm chí ngay cả với nàng, cũng không rõ ràng.
Trở lại Thanh Hà điện, A Cửu suy nghĩ xem nên làm thế nào để đuổi Quân Khanh Vũ đi, bất luận thế nào nàng cũng phải xuất cung một chuyến. Mà đúng lúc đêm xuống, đột nhiên có thư cấp báo đưa tới.
A Cửu chưa từng gặp người kia, nhưng nhìn mặt hắn đen thui, gò má vì lặn lội đường xa mà nứt ra, trên vai có vài vết thương, khôi giáp dính bụi thì nàng cũng biết hắn trở về từ tiền tuyến.
Quân Khanh Vũ nhìn thấy người tới liền phân phó cung nữ sớm chiếu cố nàng đi ngủ, sau đó vội vã rời đi.
Sau khi hắn đi, A Cửu lặng lẽ gọi Thu Mặc tới, khi bóng đêm hoàn toàn ảm xuống liền quỷ mỵ trốn đi...
Đế đô vẫn phồn hoa như cũ, đèn lồng rực rỡ chập chờn, sắp đến cuối năm nên đường phố càng thêm náo nhiệt, toàn thành nhuộm một mảnh đỏ rực.
Chạy về phía phủ của Cảnh Nhất Bích, bước vào gian phòng quen thuộc, bên trong là một mảnh lạnh lẽo.
Thực sự đi rồi sao?
A Cửu chậm rãi đi trên đường lớn vắng vẻ, thay một bộ nam trang rồi đi vào khách điếm náo nhiệt nhất, trên đài cao, có người đang phe phẩy quạt dẫn dắt câu chuyện.
"Thì ra Mạc cẩu tặc kia đã sớm trăm phương ngàn kế nhiều năm đem Mạc Hải Đường vào cung giám thị hoàng thượng, trách không được hoàng thượng đăng cơ đã lâu mà vẫn không con nối dõi, thì ra là do hắn giở trò quỷ."
Không biết người trên đài nói gì mà người phía dưới nghị luận rất sôi nổi.
"Nghe nói hiện tại Vinh Hoa phu nhân còn chưa tỉnh, hoàng thượng đau lòng mỗi ngày đều canh giữ bên người phu nhân."
"Cái đó cũng không đúng, lần này để Cảnh công tử ra chiến trường chính tay lấy đầu Mạc cẩu tặc..."
A Cửu cúi đầu uống trà, cảm thấy lòng bàn tay dần lạnh.
Toàn bộ đế đô đều biết Cảnh Nhất Bích ra chiến trường...
"Nhưng... chiều nay, ta thấy có một đội thiết kỵ vào thành, phong trần mệt mỏi, hình như là binh lính ngày đó Bích công tử và Tả đại nhân mang đi."
Chén trà trong tay đột nhiên rơi xuống, nước trả nóng bỏng hất lên mu bàn tay, cái chén lăn trên bàn một vòng rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy...
Nhưng điều này cũng không gây chú ý trong quán trà đang tranh luận... A Cửu vội trả tiền, vội rời khách điếm, sau đó chạy về phía hoàng cung.
Một đêm này Gia Vũ cung đèn đuốc sáng trưng, A Cửu lặng lẽ nhảy trên nóc nhà, lật ngói lưu ly nhìn xuống, bên trong đứng đầy mấy vị cựu thần vẫn luôn ủng hộ Quân Khanh Vũ.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, căn cứ vào những cái tên A Cửu ghi nhớ lúc trước thì từ lúc Mạc gia bị buộc tạo phản đã lặng lẽ bắt giữ một nhóm người.
"Hoàng thượng, Bích công tử hiện tại đang lọt vào phục kích, thiết kỵ tổn thất hơn một nghìn, quân tâm sĩ khí giảm sút. Mạc Mà cẩu tặc càng ngày càng kiêu ngạo."
"..."
Quả nhiên như ngoại nhân suy đoán, trận chiến này bởi vì binh lực cách xa quá lớn, lại còn bị phục kích nên vô cùng gian nan, chẳng những không bắt được Mạc cẩu tặc mà trái lại còn đánh mất hai thành trì biên giới.
Quân Khanh Vũ ngồi trước án bàn, đỡ trán ngưng mày nhìn địa đồ không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan đứt quãng.
A Cửu nghe mà ngực níu chặt lại.
Cũng không biết tình huống tranh cãi ầm ĩ bao lâu, Quân Khanh Vũ đột nhiên đứng lên, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào địa đồ, "Trẫm đã quyết định, ngự giá thân chinh!"
Tự mình mang binh?!
Đầu óc A Cửu đột nhiên trống rỗng, hô hấp bị ép mạnh tại ngực, chỉ còn nghĩ được bốn chữ kia.
Mọi người cũng đều kinh ngạc, nhất thời việc hoàng thượng có nên ngự giá thân chinh hay không khiến các nguyên lão khắc khẩu không ngớt.
A Cửu ngồi trên nóc phòng, im lặng đỡ trán nhìn người kia.
Nhưng hắn hơi cúi đầu, vài sợi tóc đơn giản vén ra sau người, lông mi cong dài mờ ảo dưới ánh đèn lưu ly, đôi môi mím chặt lộ ra vẻ uể oải.
Các nguyên lão ầm ĩ càng ngày càng căng thẳng mà hắn vẫn không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu suy nghĩ, sau đó thỉnh thoảng sẽ nâng tay lên che bên môi, thấp giọng ho khan vài tiếng.
Động tác rất nhỏ này, nhất thời kích động đến thần kinh của A Cửu.
Nàng đột nhiên nhớ trước khi Mạc Hải Đường chết đã từng nói một câu, nàng không lấy được giải dược cho hoàng thượng!
Giải dược? Lần đầu tiên khi A Cửu nhìn thấy Quân Khanh Vũ, đối phương chưa rút Minh Nguyệt trong áo ra mà kiếm khí đã suýt chém nàng thành hai đoạn, xuất thủ tàn nhẫn.
Lần thứ hai khi nàng nhìn thấy Quân Khanh Vũ, đối phương bộ dáng ốm yếu, về sau còn mượn cớ bệnh cũ tái phát để gặp Tô Mi.
Lúc đó A Cửu chưa bao giờ có ý nghĩ người như Quân Khanh Vũ sẽ sinh bệnh, thậm chí thâm căn cố đế cho rằng việc hắn sinh bệnh chẳng qua chỉ để che giấu tai mắt.
Nhưng lúc này nhìn hắn tái nhợt, hai môi mím chặt cũng không ngăn được tiếng ho thì lòng nàng như bị người ta dùng dùi đâm vào ngực.
"Nghe nói khi hắn chết, máu toàn thân đều ngưng trên ngọc tỷ."
Giọng nói của Thập Nhất lại vang lên, A Cửu đột nhiên thấy viền mắt đau nhức khó chịu, lại nhìn nam tử kia...
Đó là người đầu tiên nàng cam nguyện yêu thương, đồng thời cũng là nguyên nhân nàng chấp nhận tranh thủ tình cảm... Nhưng mà, sáu năm sau, khi ấy hắn hai mươi lăm tuổi sẽ thực sự qua đời sao?
A Cửu hốt hoảng hồi cung, không muốn nghĩ tiếp vấn đề này.
Chẳng lẽ nàng có thể cam tâm nhìn người mình yêu sâu đậm qua đời? Cô độc tuyệt vọng chết trên dàn tế?
.
"Hoàng thượng..."
"Xuỵt."
Không để cung nữ bái kiến, Quân Khanh Vũ vội ngăn lại, "Đừng làm ầm phu nhân."
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Quân Khanh Vũ cẩn thận đi đến, nhìn thấy trong căn phòng hắc ám, A Cửu lặng lẽ tựa người bên cửa sổ.
"Mai Nhị..." Quân Khanh Vũ cả kinh chạy tới, vừa đi vừa nâng tay ngăn tiếng ho tới miệng, từ sau ôm lấy nàng ngồi trên nhuyễn tháp, "Không ngủ được sao? Nếu thế cũng nên bật đèn lên a, trời tối thế này nhỡ ngã thì sao đây?"
"Quân Khanh Vũ."
Tiếng A Cửu khẽ run, quay đầu nương theo ánh trăng nhìn mặt hắn, đột nhiên không biết nói gì.
"Sao vậy? Trách ta về muộn sao? Trong triều có chút việc, đám lão đầu kia cứ ríu rít ầm ĩ không ngừng..." Hắn chớp chớp mắt, ủy khuất nói.
"Không đâu. Chỉ là ban ngày ngủ hơi nhiều, vừa nãy lại ăn quá no."
A Cửu cố tươi cười.
"Ăn được là tốt, ăn càng nhiều càng tốt." Hắn cười, nhẹ tay đặt lên bụng nàng, "Mai Nhị, ngày mai có thể ta sẽ xuất cung một chuyến, nàng phải ngoan ngoãn ở trong cung, ăn được ngủ được, trắng trẻo mập mạp chờ ta, sau đó khi trở về, ta sẽ cho nàng biết một tin vô cùng tốt."
Hắn muốn nói với nàng, Bình An của bọn họ vẫn luôn ở đây...
Cổ họng nghẹn ngào đau, A Cửu gật gật đầu, "Muốn đi bao lâu?"
"Chưa xác định được, nhưng ta cam đoan nhất định sẽ trở về sớm nhất có thể."
"Không thể mang ta đi sao?" Nàng kéo tay hắn, mười ngón ma sát, sau đó chăm chú nhìn hắn, "Dù sao đã lâu rồi ta cũng không xuất cung, ở trong này mãi rất buồn."
"Không được." Quân Khanh Vũ quyết đoán đáp.
Vô luận như thế nào cũng không thể mang nàng đi theo tới chiến trường, nơi đó rất nguy hiểm, hắn sao có thể để nàng dấn thân vào trong nguy hiểm.
"Ta sẽ nhanh trở lại... Nếu nàng buồn thì cứ giữ ở đó, đợi ta về sẽ để mặc cho nàng báo thù..."
Một đêm này, hai người đều không nói gì, chỉ ôm nhau nhìn trăng tròn, thẳng đến khi Quân Khanh Vũ mệt mỏi đi ngủ.
Mở mắt ra nhìn thiếu niên bên cạnh, hắn là đế vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân quốc, đồn đại, hắn thống nhất lục quốc, mở rộng bản đồ Quân quốc, khai sáng niên đại huy hoàng nhất.
Nhưng hắn, cũng là đế vương qua đời sớm nhất.
Khẽ vuốt mặt hắn, A Cửu tự nói với mình, nàng không thể để hắn chết như vậy.
Nàng không thể nhìn hắn đi vào tử lộ, nếu đây là nghịch thiên, nàng cũng muốn thử một lần.
Nàng không ngăn cản hắn tự mình mang binh, bởi vì trong mấy năm này mặc dù hắn đăng cơ nhưng không nhận được nhiều sự ủng hộ, nếu lần này có thể tự mình bắt Mạc gia, ngai vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc.
Hơn nữa, hoàng thượng ngự giá thân chinh cũng sẽ cổ vũ cho sĩ khí của các chiến sĩ biên cương.
Vì thế nàng ủng hộ hắn đi, thậm chí sẽ toàn lực giúp hắn thống nhất lục quốc, và càng muốn dùng tất cả để bảo vệ hắn...
Quả nhiên tới ngày thứ hai, tin tức hoàng thượng mang binh đã truyền ra khắp nơi, toàn quốc một mảnh sôi trào.
Buổi chiều, hoàng thượng mang theo ba vạn tinh thiết kỵ hướng tới tiền tuyến, mà lúc trưa, toàn bộ đường phố Đế đô đều chật ních bách tính, biển người chen chúc hô to.
A Cửu mặc y phục màu trắng, tóc vẫn vén đơn giản ở đuôi như cũ, đôi môi thẫm hồng, khuôn mặt trắng nõn như tuyết mang vẻ đẹp lãnh diễm, áo khoác chồn màu tím phủ thêm một tầng cao quý.
Lúc này, nàng cầm khôi giáp trong tay, đứng trước đại môn hoàng thành, lấy thân phận Vinh Hoa phu nhân tiễn hắn ra chiến trường.
Chính trước đại môn, thiết kỵ màu đen ngưng túc uy nghiêm, cờ đỏ tung bay trong gió, binh khí dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt.
A Cửu đứng bên cửa nhìn quân nhân như tùng, lần đầu tiên được thấy tinh thiết kỵ Quân Khanh Vũ tự mình đào tạo. Cái gọi là nuôi quân mười năm, dụng binh một giờ khiến lo lắng trong lòng nàng cũng vơi đi một phần.
Quân Khanh Vũ sâu lường hơn so với nàng tưởng, không, mà phải là nàng chưa từng nhìn rõ binh lực thật sự của Quân Khanh Vũ, thậm chí ngay cả Thái hậu nhìn thấy thiết kỵ chỉnh tề bức người này cũng khiếp sợ.
Nhưng mới chỉ thoáng qua A Cửu cũng dự cảm được đây không phải toàn lực của Quân Khanh Vũ, nếu không hắn làm sao thống nhất được lục quốc?
"Hoàng thượng giá đáo."
Lời vừa dứt, thiết kỵ phía trước đồng loạt xuống ngựa, trường thương xuất thủ, ánh sáng gai mắt xẹt qua bầu trời, đám người nghiêm chỉnh quỳ, tiếng hô to như thấu trời cao, thiên địa chấn động.
"Hoàng thượng vạn tuế."
A Cửu quay đầu lại nhìn bên trong hoàng thành, một nam tử mặc chiến y ngân bạch, cưỡi hồng yên màu đen đang chậm rãi đi tới.
Một khắc kia thiên địa đều im lặng, thậm chí khó có từ nào hình dung được sự cao quý trên người hắn.
Tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, thiếu niên ra chiến trường mang theo nhiệt huyết, vẻ lăng nhiên khiến A Cửu như thấy được nam tử lãnh khốc trong cánh rừng hôm ấy.
Một tay hắn cầm trường thương, một tay nắm cương ngựa, vẻ mặt lành lạnh, tử đồng như đầm sâu không đáy.
Ánh mắt hắn đảo qua tinh binh, cuối cùng rơi trên người nữ tử đứng bên bậc thang cửa chính.
Một khắc kia, tuấn mỹ dưới ánh mặt trời sáng lên, song đồng lãnh lệ mang theo một tia dịu dàng.
"Hoàng thượng."
A Cửu cầm khôi giáp từ từ đi qua, lòng bàn tay đã chậm rãi thấm mồ hôi.
Vốn chuyện này Quân Khanh Vũ không tính nói cho nàng biết, nhưng chuyện hoàng thượng xuất chinh là việc hệ trọng, căn bản không thể giấu nàng.
Lúc sáng sớm, hắn không thể không thẳng thắn với nàng.
Huống chi các nguyên lão đều thỉnh cầu phu nhân nhất định phải xuất hành, như vậy mới càng thêm cổ vũ quân tâm.
"Phu nhân."
Quân Khanh Vũ dịu dàng gọi, nhìn sâu vào mắt A Cửu.
Có một phần nguyên lão không muốn hoàng thượng xuất chinh là vì lo sẽ có người mượn cơ hội phản loạn, nhưng hắn lại không để việc này vào trong mắt, thứ hắn lo lắng duy nhất, chỉ có nữ tử bạch y trước mắt này.
"Hoàng thượng."
A Cửu kiễng chân phủ thêm khôi giáp cho hắn, sau đó cẩn thận buộc dây lưng màu đỏ.
"Nàng chờ ta trở lại."
Hắn thấp giọng nói bên tai nàng.
Ánh mắt A Cửu rơi vào khối đá màu bên hông hắn, nhìn thấy tua cờ hoàng sắc có chút rối loạn liền nâng tay chỉnh lại, sau đó lặng lẽ gật đầu.
Với thân phận của hắn, tảng đá kia rất khó coi, chỉ có kỳ lân ngọc mới xứng...
Nghĩ tới đây, A Cửu đột nhiên có chút áy náy, nếu không phải vì nàng không tự tay trả ngọc bội lại cho hắn thì khối ngọc kia cũng sẽ không rơi vào tay Mạc gia.
Hắn nắm thật chặt tay nàng, hồi lâu mới lưu luyến buông ra, giơ trường thương lên, dùng sức kẹp bụng ngực, con ngựa kêu to một tiếng, sau đó xông ra ngoài.
Đồng thời với hắn, kỵ binh quỳ trên mặt đất chỉnh tề xoay người lên ngựa, cùng hắn rời hoàng thành.
Thiên địa mênh mông, vó ngựa vung bụi mờ dày đặc như sương mù ngăn cản tầm mắt của A Cửu...
Quân Khanh Vũ, chàng đợi ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro