Chương 124 ~ 126
Tay A Cửu cầm lên chiếc ti quyên, loại ti quyên này so với sa mỏng của Tô Châu thì tốt hơn ngàn lần, không cần nhìn cũng biết là cống phẩm.
Cống phẩm là vật trong cung, bây giờ lại xuất hiện trong phủ đệ của Thập nhị vương gia, vậy chắc chắn có uẩn khúc.
Hơn nữa trên ti quyên thêu mẫu đơn, xem ra là vật đính ước do nữ tử trao.
A Cửu giơ ti quyên lên trước đèn, tự mình kiểm tra thì thấy có chút kỳ lạ.
"Tiểu Xuân Tử."
"Phu nhân, Tiểu Xuân Tử ở đây."
Tiểu Xuân Tử nhanh chóng chạy tới, kính cẩn đứng trước người A Cửu.
"Tiểu Xuân Tử, ngươi ở trong cung đã lâu, có nhận ra cái này không?"
Chỉ thêu mẫu đơn không phải loại bình thường, so với loại thường thấy còn trân quý hơn.
"A, đây không phải là lưu ly tuyến sao?" Tiểu Xuân Tử kinh hô, "Đây là cống phẩm Sở quốc đưa tới nhân dịp vạn thọ tiết của tiên hoàng."
Tiên hoàng?
"Nhìn giỏi lắm. Chỉ tiếc đây không phải là cống phẩm năm đó, cái này ta mua được ở Tô Châu."
"A? Tô Châu cũng có lưu ly tuyến sao?"
"Ngươi không xuất cung thì làm sao mà biết."
A Cửu thu ti quyên lại, cho Tiểu Xuân Tử lui ra, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Lần này, nhất định phải khiến Mạc gia rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Kỳ thực Tiểu Xuân Tử nói không sai, đây chính là cống phẩm năm đó Sở quốc đưa tới.
Hai ngày sau là sinh thần của Thái hậu, lúc này khắp hoàng cung đều bận rộn, các cung nghĩ hết biện pháp chuẩn bị lễ vật tốt nhất để lấy lòng Thái hậu.
Mà trong lúc này, phượng liễn của phu nhân ở Lưu Ly cung được nâng đi.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sắc phong phu nhân tới nay, A Cửu dùng thân phận này để thỉnh an Thái hậu.
Nghe thấy thông báo nói Vinh Hoa phu nhân đang tới, khắp Kiền Côn cung đều tỏ ra kinh hãi, thậm chí Thái hậu ngồi trên ghế cũng không khỏi ngẩn ra, còn tưởng mình nghe lầm.
Vinh Hoa phu nhân trước lúc vào cung đã có bệnh Tây Thi, cộng thêm Đế đô thiên bắc, khí trời lạnh lẽo, cho nên từ khi sắc phong tới nay, Lưu ly cung liền truyền ra tin tức nói phu nhân cảm nhiễm phong hàn, yên lặng tĩnh dưỡng ở Lưu ly cung.
Hoàng thượng lại đặc biệt miễn cho nàng phải thỉnh an Thái hậu, cũng cấm bất luận kẻ nào đi vào thăm hỏi, để tránh ảnh hưởng phu nhân nghỉ ngơi.
Lúc này, một phòng nữ tử nghe nói Vinh Hoa phu nhân đã tới, không khí càng ngưng đọng, ngẩng đầu, rất xa liền thấy một bạch y nữ tử chậm rãi đi đến.
Vẫn giống như ngày sắc phong đó, Vinh Hoa phu nhân mặc một thân y sam màu trắng, tóc dài xõa tới thắt lưng, chỉ dùng một dải lụa đỏ thắt vào đuôi tóc.
Trên người không có bất kỳ trang sức nào, nhưng chính sự đơn giản này lại làm nữ tử sắc mặt tái nhợt mang theo khí chất cao quý khôn kể.
Nàng đứng ở cửa, khóe môi cười thản nhiên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua một lượt, khiến đám nữ nhân đều cảm thấy áp bách và uy nghiêm, đồng loạt gục đầu, không dám cùng cặp mắt trong suốt kia đối diện.
"Thái hậu nương nương thánh an." A Cửu đi vào điện, hơi hành lễ với Thái hậu nương nương.
Phu nhân là một danh xưng từ thời kiến quốc, đó là thân phận ngang với hoàng hậu, cũng chính là hậu cung chi chủ bây giờ. Bởi vậy, A Cửu không cần phải quỳ với Thái hậu.
Nhưng một đám phi tần nhìn thấy A Cửu đều phải nhất nhất quỳ xuống hành lễ.
"Nghe nói thân thể phu nhân không tốt, hôm nay xem ra đã khởi sắc khá nhiều."
"Thái y nói chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn. Mấy ngày nay chưa tới thỉnh an Thái hậu nương nương được, là thần thiếp không đúng."
A Cửu vừa nói vừa đảo mắt qua khắp nơi, quả nhiên không thấy thân ảnh của Mạc Hải Đường.
Nghe nói đêm đó nàng ta sợ đến không nhẹ, hiện nay ở Hải Đường cung nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.
"Dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất." Thái hậu cười cười, nhìn thấy A Cửu tới còn mang theo Thu Mặc ôm một cái hộp, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia chán ghét.
"Còn không qua đây." A Cửu lên tiếng, sau đó mở hộp gấm, bên trong là một đôi khuyên tai dùng sáu hạt châu phỉ thúy chế tạo. Đám nữ nhân đang ngồi nổi lên một trận hô nhỏ.
"Ngày mai là sinh thần của Thái hậu, thần thiếp muốn để người sớm cao hứng, cho nên đưa lễ vật tới đầu tiên."
"Rất đẹp." Thái hậu không khỏi thở dài, "Phu nhân thật có tâm."
"Thái hậu thích là được rồi."
Đem hộp đưa cho cung nữ bên người Thái hậu, A Cửu lại lấy ra một cái hộp nhỏ, "Nghe nói mấy ngày trước Quý phi thân thể bất ổn, không tiện gặp khách. Thần thiếp vốn muốn tới nhìn, nhưng lại sợ quấy rầy. Quý phi nương nương rất tôn kính Thái hậu nương nương, cho nên trong hộp này có cây trâm, thỉnh cầu Thái hậu giúp ta giao cho Quý phi, hy vọng nàng sớm ngày bình phục."
Nói xong, đem cái hộp nhỏ mở ra.
Bên trong là một cây trâm mã não, làm công tinh xảo, giá trị xa xỉ.
Con ngươi của Thái hậu hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt lại rơi vào khăn lụa thêu mẫu đơn dưới cây trâm, thanh âm không khỏi run rẩy, cười nói, "Khăn lụa thật độc đáo."
"A?" Thái hậu nói chính là cái khăn lụa lấy từ phủ đệ của Thập nhị vương gia.
A Cửu cười cười, "Đây là vật Quý phi đánh rơi trên yến hội ngày ấy, nhưng ta vẫn chưa có dịp trả cho nàng. Cũng thỉnh Thái hậu giúp thần thiếp trao lại."
"Được." Khuôn mặt tinh xảo kia có chút cứng ngắc.
A Cửu lại nói hai ngày này khí trời không tệ, Thái hậu nên ra ngoài nhìn một chút, sau đó liền đứng dậy hồi cung.
Quả nhiên đến trưa, A Cửu nghe được tin Thái hậu tự mình tới Hải Đường điện gặp Quý phi nương nương.
Về sau lại nói khi nhìn thấy Quý phi nương nương khởi sắc không tốt thì hạ lệnh trách phạt mấy thiếp thân cung nữ rất nặng.
A Cửu uống cạn chén thuốc, đây là thuốc Hữu Danh kê điều trị thân thể cho nàng, cũng có chút thuốc đông y trị hàn. Lúc này, mặt trời đã lặn.
Thái hậu nương nương, rốt cuộc cũng hoài nghi về quan hệ giữa Mạc Hải Đường cùng Thập nhị vương gia.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Thập nhị vương gia và Thái hậu cùng xuất hiện, trực giác đã nói cho A Cửu biết quan hệ giữa hai người này không phải là ít.
Tiên hoàng qua đời ba năm, Thái hậu cũng chỉ mới ba mươi tuổi, so với những nữ tử tranh sủng bây giờ thì càng tinh trang hơn.
Mà lần đó khi bị Quân Khanh Vũ mang đi, nàng đã ngửi thấy trên người Thập nhị vương gia hương hoa hồng quen thuộc.
Mùi hương kia chỉ có riêng ở chỗ Thái hậu nương nương. Còn khăn lụa, sợ cũng là tín vật Thái hậu đưa cho Thập nhị vương gia.
Cánh chim của thái hậu rộng lớn, một là phú giáp thiên hạ Thập nhị vương gia, một là những người năm đó đưa bà ta vào cung, Mạc gia.
Bây giờ bà ta khống chế hai nhà, muốn thượng vị để buông rèm chấp chính, chậm rãi nắm giữ hoàng quyền.
Nhưng tại sao Thập nhị vương gia lại để yên cho bà ta bài bố? Còn bà ta lại dùng cái gì để khiến Thập nhị vương gia cúi đầu xưng thần?
Chính là thân thể của nữ nhân!
Thập nhị vương gia năm đó cũng bởi vì Thái hậu giúp đỡ nên mới có thể phú giáp thiên hạ.
Nhưng quyền lợi là gì? Quyền lợi là dụ hoặc, với dã tâm của Thập nhị vương gia, làm sao có khả năng cam nguyện cống hiến vì Thái hậu, mà không phải bày bố đưa mình lên thượng vị?
Thế là, Thập nhị vương gia liền ngầm liên hệ với Mạc gia.
Bây giờ Thái hậu đã biết hai người ngầm cấu kết, vậy sẽ có phản ứng gì?
Tất nhiên là muốn tiêu diệt một bên!
Hoàng thượng muốn đánh đổ Mạc gia, nếu là quá khứ, Thái hậu sẽ quấy nhiễu, nhưng hiện tại, sợ rằng Mạc gia sụp đổ ngay thôi!
Nhìn thấy A Cửu uống xong thuốc, Thu Mặc tiến lên nhận lấy cái bát, sau đó hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, hoàng thượng ở trong điện."
A Cửu trầm mắt xuống, "Không cho phép nhắc tới hắn."
Thu Mặc cắn cắn môi, vẫn nhịn không được mở miệng, "Tiểu thư, mấy ngày người không ở đây, mỗi ngày hoàng thượng đều chạy qua."
A Cửu xoay người nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Mặc dù đều đi nội điện, nhưng hoàng thượng cũng không qua đêm ở đó. Ngược lại..." Thu Mặc dừng một giây, "Ngược lại qua đêm ở trung điện."
Người đang nằm đột ngột mở mắt, nhìn chằm chằm màn che trên đầu.
Nhìn A Cửu có phản ứng, Thu Mặc nói tiếp, "Trước lúc tiểu thư trở về, hoàng thượng liên tục đổi tới đổi lui trong trung điện, thậm chí cả giá sách cũng mang tới..."
"Thu Mặc!"
A Cửu lạnh lùng cắt ngang nàng, "Đi xuống."
Khẩu khí kiên quyết, lạnh lùng mà nghiêm khắc.
Đây là lần đầu tiên từ khi Thu Mặc quen nàng, nàng dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện.
Thu Mặc ngẩn ra, biết A Cửu thật sự tức giận, đành thở dài một hơi, sau đó lui ra.
A Cửu co rúc trong đệm chăn, ánh đèn lưu ly mờ nhạt chiếu lên lòng bàn tay. Vết thương này, vẫn không có cách nào phục hồi như cũ.
Trong nội điện, Quân Khanh Vũ ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn tấu chương trong tay.
Thu Mặc đã quay về trung điện, A Cửu phái người khác tới hầu hạ Tô Mi.
Tiểu Xuân Tử đi đến, cầm trong tay mấy sấp sợi nhỏ, sợi nhỏ có ba loại màu sắc, màu tím, hồng nhạt, cùng đỏ thẫm, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.
"Đây là cái gì?"
"Hồi hoàng thượng, đây là sa mỏng phu nhân mang từ Tô Châu về cho Thục phi."
Tiểu Xuân Tử đặt đồ vật lên, sau đó lặng lẽ lui ra.
"Tiểu Xuân Tử?"
Quân Khanh Vũ cúi đầu nhìn tấu chương, thờ ơ hỏi, "Phu nhân các ngươi đâu?"
"Phu nhân uống xong thuốc đã đi ngủ rồi ạ."
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ, hắn không ngẩng đầu, "Phu nhân các ngươi nói khi hồi cung sẽ có quà sao?"
"Vâng." Tiểu Xuân Tử cười cười, "Mấy cung nữ hầu hạ trước trung điện cũng có."
"Vậy ngươi được cái gì?"
"Ngọc hoa tai."
"Thu Mặc?"
"Vòng ngọc tím."
Hỏi một hồi mấy vấn đề không có giới hạn, Quân Khanh Vũ bỏ lại tấu chương, không kiên nhẫn nói, "Ngươi lui ra đi!"
Tiểu Xuân Tử gật gật đầu, vội lui xuống.
Lúc này Quân Khanh Vũ mới ngẩng đầu, phát hiện Tô Mi không ở trong điện, hỏi cung nhân mới biết nàng ở phòng bếp nấu canh cho hoàng thượng.
Khoác y phục, chậm rãi đi ra ngoài, được cung nữ dẫn đường, quả nhiên nhìn thấy Tô Mi đứng trong bếp, tay áo bận rộn.
Nàng mặc váy màu lan tử la, tóc vén cao, trang dung tinh xảo, nhìn từ góc độ này, đường nét rất rõ ràng, phảng tựa khắc tâm.
Đứng ở cửa, không biết vì sao trong đầu lại hiện nên hình ảnh nữ nhân kia bận rộn trong bếp.
Nàng khác với Tô Mi, khi nàng đối mặt với bếp lửa, hoàn toàn mang bộ dáng chân tay luống cuống, nhưng vẻ mặt vô cùng chuyên chú và nghiêm túc, tựa như lúc nói chuyện thường ngày.
Đúng vậy, nữ nhân kia, bất luận là khi nói chuyện, hay là khi tự hỏi, đều vô cùng chuyên chú và nghiêm túc.
Nhưng... Quân Khanh Vũ vô thức đưa tay đặt ở ngực, nghĩ đến thái độ nữ nhân kia đối với Cảnh Nhất Bích, ngực hơi phát đau.
Sau đó liền ảo não.
"Hoàng thượng."
Tô Mi quay đầu thấy Quân Khanh Vũ, vội thả tay xuống, đi tới, "Hoàng thượng, phòng bếp đầy mỡ, người đi về trước đi."
"Trẫm đến xem." Hắn khẽ nói.
"Một chút là được rồi, thần thiếp đang nấu canh cá trích."
Cá?
Đáy mắt có một tia cười lạnh, không khỏi hỏi, "Vì sao lại nấu canh cho trẫm?"
Tô Mi sửng sốt, ngượng ngập nói, "Bởi vì trong lòng thần thiếp có hoàng thượng. Quê hương của ta có tập tục nữ nhân sẽ vì người thương mà nấu canh."
Ánh mắt Quân Khanh Vũ rời khỏi nàng, con ngươi buồn bã nhìn phía xa.
Người thương...
Tô Mi cẩn thận đưa canh cho Quân Khanh Vũ, sau đó lại múc một chén, gọi cung nữ, "Không biết phu nhân đã ngủ chưa? Thần thiếp sai người mang cho nàng."
"Nàng đã ngủ rồi." Quân Khanh Vũ lạnh lùng nói.
Tô Mi ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó thở dài một hơi.
"Tiểu Mi, làm sao vậy?"
Nhìn thấy Tô Mi một bộ ưu sầu, Quân Khanh Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Thần thiếp chỉ là thương phu nhân."
"Tại sao?"
"Phu nhân vì thần thiếp mới phải chịu ủy khuất, thật khiến thần thiếp thẹn trong lòng." Tô Mi rũ mi, lông mi cong dài che khuất cặp con ngươi hàm yên như nước, "Nhưng thần thiếp lại không thể phân ưu cùng phu nhân, cùng là nữ tử, mà chỉ có thần thiếp mới có được hạnh phúc của mình, còn phu nhân, lại không thể..."
Tay Quân Khanh Vũ cầm thìa đột nhiên dùng sức, "Nàng không thể cái gì?"
Tô Mi nâng hai mắt rưng rưng, sau đó quỳ gối trước mặt Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, thần thiếp có một chuyện muốn cầu."
"Tiểu Mi." Quân Khanh Vũ cầm tay nàng, sau đó kéo nàng lên, "Từ trước đến nay trẫm vẫn luôn đáp ứng ngươi mà. Có chuyện gì muốn cầu?"
"Về phu nhân." Tô Mi cắn cắn môi, tựa trong lòng Quân Khanh Vũ, "Phu nhân chỉ là thần. Vậy nên thần thiếp thỉnh xin, tới một ngày, hoàng thượng có thể cho nàng xuất cung."
"Nàng nói với ngươi?" Quân Khanh Vũ cúi đầu nhìn Tô Mi, ánh mắt liễm hàn ý.
"Phu nhân không nói, nhưng lại tiết lộ với thần thiếp mình có ý với một người." Tô Mi quan sát khuôn mặt Quân Khanh Vũ dần dần trắng bệch, khẽ nói, "Thần thiếp một năm nay biết rõ tư vị yêu thương một người nhưng lại không thể ở bên người đó là thế nào. Phu nhân có ân với ta, ta lại nợ phu nhân quá nhiều, nếu không có phu nhân giúp đỡ, hôm nay thần thiếp chỉ sợ vẫn phải ở trong cái viện đen kịt kia, ngày ngày ngóng nhìn hoàng thượng, không thể gặp, lại càng không thể gần nhau như vậy. Phu nhân muốn xuất cung tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, những lời này, nàng tất nhiên không dám nói. Thần thiếp cả gan nói ra, là hy vọng có thể báo đáp ân tình của phu nhân."
Nói xong, Tô Mi lại quỳ xuống.
Nhưng lần này Quân Khanh Vũ lại đứng yên không nhúc nhích, không khí trở nên tĩnh mịch, rồi đột nhiên tiếng đồ sứ vỡ nát ở bên cạnh vang lên vô cùng chói tai. Tô Mi không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Quân Khanh Vũ chậm rãi đi qua bên người nàng.
Đợi hắn rời đi, nàng mới ngẩng đầu, phát hiện cái chén bên cạnh đã bị hắn bóp nát.
Tô Mi đi theo tới cửa, đôi mắt chiếu ánh trăng, mơ màng mà thâm thúy.
"Nương nương, ở đây gió lớn, người nên đi nghỉ ạ." Cung nữ mới lấy tới áo choàng, khom người nói.
"Không cần." Tô Mi nhìn phương hướng trung điện, "Đêm nay có trò hay như vậy, đi nghỉ thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ sao." Nói xong, cúi đầu liếc mắt nhìn áo choàng trong tay cung nữ, cau mày nói, "Đem hỏa hồ hoàng thượng mới ban đến đây."
Cung nữ kia vội lui xuống, đem áo choàng hỏa hồ quý báu trình đến, cẩn thận từng li từng tí phủ thêm cho Tô Mi.
Ánh trăng chiếu lên thân ảnh nữ tử mặc áo choàng hồng sắc, lộ ra một loại xinh đẹp tuyệt thế...
Trên nóc phòng, một bóng đen nhẹ nhàng đứng trong bóng tối, nhìn một mạt hồng sắc gai mắt, rồi lập tức xoay người rời đi.
Nữ tử phía dưới như cảm thấy cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy bóng mây thưa, mỏng xẹt qua.
Dọc đường đi, đèn cung đình màu đỏ trải dài trên hành lang, kỳ trân dị hoa trong viện dưới ánh đèn xinh đẹp một cách mông lung. Sau đại tuyết, càng có nhiều loài hoa không chịu nổi lạnh lẽo mà điêu linh, ban đêm như vậy càng thêm mấy phần tiêu tịch.
Lưu Ly cung tuy lớn, nhưng chủ tử không nhiều, huống hồ Vinh Hoa phu nhân chưa bao giờ cần cung nữ thiếp thân Thu Mặc đến hầu hạ, bởi vậy phần lớn cung nữ lúc này đã sớm ngủ.
Chỉ có cung nhân gác đêm cầm đèn lồng đi lại trong Lưu Ly cung.
Mà lúc này, một thân ảnh quen thuộc từ bên trong nội điện đi tới, nhìn thấy người nọ, Thu Mặc đầu tiên là cả kinh, sau đó nghiêng người thối lui.
A Cửu uống thuốc đã nghỉ, nhưng thái y nói phu nhân thân thể bạc nhược, sáng sớm cũng cần uống thuốc.
Thu Mặc sợ cung nữ tính sai, cho nên trước khi ngủ sẽ chuẩn bị trước nguyên liệu cho tốt.
"Hoàng thượng." Thu Mặc kính cẩn quỳ trên mặt đất.
Quân Khanh Vũ bước qua bên người nàng, đi thẳng vào tẩm cung của A Cửu.
"Hoàng thượng, phu nhân đã nghỉ ngơi."
Thấy Quân Khanh Vũ muốn đẩy cửa đi vào, Thu Mặc cũng không biết lấy lá gan ở đâu, từ trên mặt đất bò dậy chắn trước người hắn.
"Ngươi dám ngăn trẫm?"
Quân Khanh Vũ đột nhiên giận dữ, đẩy Thu Mặc ra, nhưng cánh cửa kia lại không thể đẩy.
"Mai Tư Noãn!" Quân Khanh Vũ vỗ một chưởng thật mạnh lên cửa, "Ngươi mở cửa ra cho trẫm!"
Nhưng cánh cửa vẫn im lìm như trước.
"Mai Tư Noãn!"
Thanh âm không thể khống chế mà run rẩy. Lúc Tô Mi nói nữ nhân kia tiết lộ mình đã sớm có người để trao tâm, thì trong nháy mắt, cảm xúc bị hắn đè nén trong gần nửa tháng lập tức bốc cháy.
Người thương?
Nếu không thương, nàng sẽ hao hết tâm tư ngao canh cho hắn?
Nếu không thương, thì trên yến hội kia, nàng sẽ dứt bỏ hắn, mạo hiểm đi cứu Cảnh Nhất Bích sao?
Nếu không thương, nàng sẽ vì hắn ta mà chịu đựng sự dằn vặt của hắn sao? Đó vốn không phải cá tính của nàng!
"Mai Tư Noãn, ngươi mở cửa ra cho ta!" Hắn dùng lực đập cửa, ngực như bị người ta hung hăng đâm một nhát.
Chẳng qua hắn chỉ muốn biết một đáp án...
Muốn tự mình nghe nàng nói câu kia.
Thu Mặc sớm đã bị Hữu Danh cấp cho một ánh mắt lui xuống.
Lúc này, giọng Quân Khanh Vũ lộ ra một chút vô lực.
Bên trong, A Cửu dựa vào cửa, trong tay nắm chủy thủy bắt ra hàn quang.
Nếu hắn dám phá cửa đi vào, nàng sẽ ra tay!
"Mai Tư Noãn, ngươi có tin trẫm sẽ đốt Lưu Ly cung không?"
Một tay Quân Khanh Vũ ôm ngực, một tay vịn cửa nói, "Ngươi mở cửa ra, trẫm chỉ hỏi ngươi một câu. Nếu ngươi để cho trẫm nói, trẫm sẽ đi ngay lập tức, từ nay về sau không bao giờ bước vào trung điện của ngươi nữa!"
Bàn tay nắm chủy thủ không khỏi run lên, A Cửu chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, nếu người muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi, cách cánh cửa này thần vẫn có thể trả lời."
Nàng trả lời hắn, chỉ bởi vì câu nói kia, không bao giờ bước vào trung điện của nàng nữa...
Nếu có thể, tốt nhất là tới chết cũng không gặp lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, nghe thấy thanh âm của nàng, trong lúc nhất thời, tức giận trong lòng trở nên trằn trọc, vô số vấn đề mà trong chớp mắt không biết nên hỏi cái gì...
Hắn muốn hỏi, người ngươi thương là Cảnh Nhất Bích sao?
Hắn muốn hỏi, ngươi rốt cuộc thích Cảnh Nhất Bích ở chỗ nào?
Hắn muốn hỏi...
Nhưng mà, cách một cánh cửa, giọng nói của đối phương lại lạnh lùng và xa cách hơn cả trước nay...
Bọn họ từng trắng đêm bên nhau, nàng từng dịu dàng trong lòng hắn, nàng từng trúc trắc đáp lại sự yêu thương của hắn...
Nhưng, nàng đối với hắn, vĩnh viễn đều xa cách ngàn dặm...
Nàng đối với hắn, thậm chí còn kém hơn Cảnh Nhất Bích...
Thì ra, hắn có thể khống chế nàng, chỉ vì hắn là hoàng đế, chỉ vì hắn khống chế Cảnh Nhất Bích, chỉ vì nàng bị buộc gả cho hắn...
Một cái chớp mắt kia, trán hắn để trên cửa, trên mặt có một tia cười thảm.
"Mai Nhị, trẫm hỏi ngươi một câu." Tay đỡ cửa dần dần nắm chặt, bây giờ hắn mới hiểu, vì sao nửa tháng vừa rồi lại phát điên nhìn đồng hồ cát, nhìn Lưu Ly cung, rồi thậm chí đi Đào quận chờ nàng...
Khi đó, hắn cho là mình hình như có chút thích nữ nhân này.
Thật ra không phải. Hắn, thật sự thích nữ nhân này!
Thích đến không thể hiểu nổi... Thích, thích từ lần đầu tiên trong đại điện phong phi, hắn bị ánh mắt không chút sợ hãi nào của nàng hấp dẫn. Thích, nên đêm đó hắn ở lại Mai Ẩn điện.
Thích, nên hắn mạo hiểm tranh chấp với Thái hậu, đi Hải Đường điện cứu nàng.
Thích, thích đến mức dung túng nàng có thể đánh hắn, còn hắn, cợt nhả nương nhờ bên người nàng.
Thậm chí vì nàng, tự mình xuất cung đi tìm...
"Hoàng thượng, ngươi hỏi đi." Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Ta muốn hỏi ngươi... mấy ngày qua... ngươi có từng thích ta...?"
Khẩu khí hắn trầm thấp, thanh âm run nhè nhẹ, dường như vô cùng sợ hãi và bất an.
Hắn nói ta.
Ta... Không phải trẫm?
Nếu như, ta không phải trẫm, nếu như ta chỉ là Quân Khanh Vũ, ngươi có từng thích ta không...?
A Cửu ngây ngốc trong bóng tối, không khí xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng bụi bặm rơi xuống đất.
Vừa nãy Thu Mặc chuẩn bị đã làm nàng lăn lộn khó ngủ, sau lại nghe thấy một tiếng hoàng thượng, khiến nàng lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, thậm chí theo bản năng mà ngay cả y phục và giầy chưa kịp mặc đã nhảy từ trên giường xuống, sau đó chắn trước cánh cửa.
Tuy hai người cách một cánh cửa, nhưng A Cửu biết, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ là một cánh cửa...
Còn có, sự sỉ nhục mà nàng không thể tha thứ.
Còn có, Thập Nhất mà nàng không thể buông tha.
Còn có, nàng và Quân Khanh Vũ vốn không nên gặp nhau...
Không chỉ bởi vì hắn không tin nhất sinh nhất thế nhất song nhân, mà còn vì không có cách nào làm hai người bình đẳng giữa hoàng quyền, còn vì nàng không may đi tới nơi này, vì sáu năm sau ngày hắn chết chính là ngày nàng kỳ vọng có thể trở về hiện đại...
Có một loại cảm tình, nếu như không thể mai một, vậy thì chỉ có thể chôn sâu!
Chủy thủ xẹt qua đầu ngón tay, đau đớn bén nhọn làm A Cửu từ trong mộng tỉnh lại.
Quân Khanh Vũ, ngươi hỏi ta, ta có từng thích ngươi không?
Thật ra, là ta yêu ngươi!
Nhưng thứ ta muốn chẳng qua là một cuộc sống bình đạm rời xa thị phi, vô luận phú quý hay bần cùng, chỉ mong bình an.
Nhưng, Quân Khanh Vũ ngươi làm được sao?
Số mệnh đã định ba năm sau hắn sẽ thống nhất lục quốc, thống nhất giang sơn, trở thành đế vương Quân quốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Sáu năm sau phồn hoa thịnh thế, vậy mà hắn lại chết một cách khó hiểu trên tế đài.
Hắn có giang sơn, có ba nghìn hậu cung xinh đẹp, bây giờ lại yêu thương Tô Mi sâu sắc.
Hắn làm sao có thể vì nàng mà bỏ cả dòng sông, chỉ cần một gáo nước?!
Trong bóng tối, máu tươi đỏ sẫm tràn ra, lập tức ngưng kết thành hạt châu, dọc theo lưỡi dao sáng như tuyết nhỏ xuống.
A Cửu chậm rãi cúi đầu...
"Mai Nhị..." Ngoài cửa, một tay hắn vẫn đỡ trên cánh cửa khắc hoa, ngón tay thon dài tuyệt trần hận không thể bẻ gãy chúng.
Lúc này, nhiều hơn một giây trầm mặc đối với hắn mà nói chính là giày vò.
Từ trước đến nay hắn luôn cao ngạo, chưa từng như vậy hỏi qua một người có thích mình hay không...
Hắn là Quân Khanh Vũ, là đế vương cao cao tại thượng, hắn có dã tâm thống nhất lục quốc, vậy mà lại hỏi một nữ nhân, có thích mình hay không?
Quá khứ, từng có bao nhiêu nữ nhân lao lực tâm tư muốn bò lên long sàng của hắn?
Từng có bao nhiêu nữ nhân tỉ mỉ trang điểm, chẳng qua chỉ mong hắn coi trọng liếc mắt một cái?
Mà bây giờ, tuy chật vật bị một nữ nhân nhốt ngoài cửa, nhưng vẫn có thể mặt dày mày dạn hỏi đối phương có từng thích mình hay không?
Trong tim, tựa như bị nữ nhân kia cắm vào một con dao, theo thời gian, con dao kia như nhược điểm bị nàng nắm chặt, tàn nhẫn xoay tròn.
"Mai Nhị, ngươi không dám trả lời ta sao? Ngươi có thích ta hay không..."
Quân Khanh Vũ lại hỏi, không còn loại bá đạo ngày xưa.
"Không." Bên trong rốt cuộc cũng truyền ra giọng lành lạnh mà quyết tuyệt của một nữ tử, "Ngoại trừ sự tôn kính và phục tùng với hoàng thượng, thần chưa bao giờ có nửa điểm tình cảm khác."
Giọng nói kia, lạnh như lưỡi dao sắc bén, đau đớn đến tận xương tủy, máu nóng trong nháy mắt ngưng kết lại.
Mà nàng, mỗi một chữ đều như đinh đóng cột, không chút tình cảm nào.
Xa lạ như lần đầu tiên gặp mặt...
Mà thậm chí so với người lạ còn tàn nhẫn hơn...
"Được."
Quân Khanh Vũ lảo đảo lui về sau một bước, khuôn mặt dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch.
Cặp song đồng nhìn thật sâu vào cánh cửa trước mặt, hắn giơ tay lên chỉ về hướng nàng, xả ra một nụ cười khổ, nhưng nửa ngày cũng nói không nên lời.
Hắn đường đường là một đế vương, vậy mà lại ở trước mặt một nữ nhân rơi vào tình cảnh này!
Đúng là buồn cười đến cực hạn, nhưng, hắn lại nói không ra lời...
Thậm chí muốn tuyên bố phải đem nữ nhân này băm thây vạn đoạn cũng nói không ra lời...
Nửa ngày, hắn mới yếu ớt mở miệng, giọng như khóc như cười, "Mai Tư Noãn, ngươi là nữ nhân lạnh tình nhất ta từng gặp!"
Đây là lần đầu tiên trong mười chín năm qua, lần thứ hai hắn nói với nữ nhân tên Mai Tư Noãn này như vậy!
Mà mỗi lần, đều là hắn nói với nàng...
"Ha ha ha..."
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lảo đảo lui bước, nhìn cả vườn hoa mai, chợt xoay tròn, thân thể như phiên hồng bay về phía không trung.
Đồng thời, một thanh kiếm màu sắc trang nhã từ trong tay áo lao ra, phảng tựa ngân quang, trong nháy mắt chém đứt cả vườn hoa mai.
Nháy mắt, những nụ hoa hé nở chỉ chờ tuyết rơi sẽ nở rộ trở nên bừa bãi thành một mảnh, tàn cây rơi xuống, cánh hoa bay bay...
Thậm chí, cả vườn hoa không còn một gốc cây hoàn hảo...
Cầm kiếm đứng trong viện tử bừa bãi, nhìn những cành mai hỗn độn, con ngươi màu tím lộ ra ý cười buồn bã mà điên cuồng, "Trên thế giới này, nếu Quân Khanh Vũ ta không chiếm được, vậy thì sẽ tự tay hủy diệt!"
Dứt lời, song đồng dữ tợn sung huyết nhìn thanh kiếm trong tay, chặt đứt gốc mai cuối cùng, rồi lập tức cầm kiếm xoay người rời đi.
Ánh trăng chiếu lên viện tử một mảnh sầu thảm, cửa chậm rãi bị đẩy ra, A Cửu mặc y sam màu trắng, chân trần đi tới trong viện, nhìn hoa rơi trước mắt, cười đến buồn bã.
Quân Khanh Vũ, chỉ mong ngươi tuân thủ lời ngươi đã nói, từ nay về sau, không bao giờ đi đến trung điện nữa...
Ngươi và ta, vốn là người của hai thế giới.
Hoa nở bất đồng thưởng, hoa rơi bất đồng bi.
Muốn hỏi tương tư chỗ, hoa nở rồi hoa tàn.
Niệm xong câu thơ này, chủy thủ trong tay nàng vung lên, đâm vào nơi hắn hạ kiếm cuối cùng.
Rồi lập tức xoay người trở về phòng.
Ngày mai, là sinh thần của Thái hậu...
Tất cả cung nhân đều nghe được động tĩnh truyền ra từ trung điện cùng tiếng cười quỷ mị, nhưng không ai dám đi vào, thậm chí khi nghe thấy tiếng cành mai bị chặt rơi trên mặt đất cũng không dám cử động...
Không lâu sau, quả nhiên thấy hoàng thượng đi từ bên trong ra, trong tay cầm trường kiếm, tóc đen như thác, bạch y phiên phi.
Rõ ràng một thân tuyết trắng, nhưng trên người đều ngưng sát khí, làm cho người ta cảm giác như gặp phải A Tu La bước ra từ địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro