Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 ~ 104

A Cửu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, cõi lòng bị nhíu chặt cả đêm rốt cuộc đã có thể buông xuống.

Cả tối cứng ngắc đứng trong tuyết, máu toàn thân đã đông thành băng, nhưng khi nghe Hữu Danh nói những lời này, dường như nàng đã hoàn toàn quên đi sự lãnh lẽo và ho khan đến đau đớn.

A Cửu kiễng đầu ngón chân nhìn vào bên trong, cẩn thận nói, "Hoàng thượng hiện tại thế nào rồi? Ta có thể vào nhìn không?"

"Phu nhân, hoàng thượng đang ngủ."

A Cửu gật gật đầu, "Ừ, vậy ta chờ hắn tỉnh lại."

"Phu nhân, người cũng nên đi nghỉ ngơi đi." Nhìn thấy sắc mặt nàng mệt mỏi, Hữu Danh không đành lòng khuyên nhủ.

"Không sao." A Cửu lắc đầu, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt, cung nhân bên cạnh vội đỡ lấy nàng, mới miễn cưỡng đứng vững.

Thân thể đã cứng ngắc, A Cửu chỉ đành về Mai Ẩn điện nghỉ ngơi.

Mặc dù hôm qua được sắc phong là phu nhân, nhưng hoàng thượng bệnh nặng cho nên chuyện vào ở Lưu Ly cung cũng bị chậm lại.

Lưu Ly cung xây dựng từ thời cao tổ, lúc Quân Khanh Vũ đăng cơ đã dùng một phần lớn quốc khố thi công lại. Một năm trước còn xây lớn hơn. Khi đó đông đảo quan viên đều cho rằng sẽ phong hậu, nhưng mãi đến một năm sau vào ngày hôm nay, Lưu Ly cung mới có chủ nhân.

A Cửu cả đêm nhiễm phong hàn nên không ngừng được ho. Cảnh Nhất Bích đã xuất cung, tuy trong lòng nàng nhớ mong, nhưng nhiều hơn vẫn là cái người trúng độc kia.

Hồng Nhi một đêm không về, A Cửu đã sai người đi tìm nhưng vẫn chưa có kết quả.

Sau buổi trưa nghỉ ngơi một chút, A Cửu liền mặc quần áo, mang theo một cung nhân đi về phía Gia Vũ cung.

Có người thông báo nói hoàng thượng đã tỉnh, giờ không còn đáng ngại lớn.

Bầu trời tuyết vẫn bay, đi một bước là có thể nghe thấy tiếng răng rắc, tuyết dưới ủng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.

Ngoài Gia Vũ ngoài cung, cung nhân đã quét tuyết sạch sẽ, vì thế giẫm lên vô cùng bằng phẳng.

"Khụ khụ khụ..." Đi tới cửa, A Cửu nhịn không được ho khan, sau đó hít sâu một hơi, hi vọng lúc thấy Quân Khanh Vũ mình đừng ho.

"Tả Khuynh."

"Phu nhân."

Tả Khuynh vội vàng hành lễ, "Sao người lại đến đây, tuyết lớn như vậy."

"Nghe nói hoàng thượng đã tỉnh." A Cửu nhàn nhạt cười, mặt tái nhợt như tuyết, chỉ có đôi mắt sáng sủa thần kỳ, như ánh ngọc trong trời đêm.

"Đúng vậy, xin người chờ một lát, tì chức đi vào thông báo."

Tả Khuynh đẩy cửa bước vào, long diên hương nhàn nhạt phả ra, A Cửu vô thức nắm chặt tay, trong lòng khẩn trương khó hiểu.

Nhưng Tả Khuynh rất nhanh liền đi ra, thuận tay đóng cửa, thần tình có chút không dễ nhìn.

"Làm sao vậy?"

"Nương nương, hiện tại hoàng thượng không muốn gặp bất kỳ ai." Tả Khuynh ra vẻ tươi cười, vội giải thích, "Tì chức sợ là hơi mệt."

Trong lòng xẹt qua một tia thất lạc, A Cửu có chút giật mình nhìn cánh cửa đóng chặt, xả ra một tia cười, "Không sao, trước để cho hoàng thượng nghỉ ngơi, lúc xế chiều ta lại đến."

Nói xong, A Cửu mới xoay người mang theo cung nhân chậm rãi quay về Mai Ẩn điện.

Mới ra khỏi Gia Vũ cung, từ xa đã thấy Mạc Hải Đường đang đi về bên này.

A Cửu vô thức đổi đường, liền nghe tiếng Tiểu Xuân Tử tức giận bất bình, "Phu nhân, hà tất phải đi vòng quanh. Hiện tại Quý phi nhìn người cũng phải khom lưng hô một tiếng, Vinh Hoa phu nhân a."

Tiểu Xuân Tử là người cùng Hồng Nhi được phái đến Mai Ẩn điện lúc đó, lúc này Hồng Nhi vẫn chưa về, nên Tiểu Xuân Tử đi lên chiếu cố nàng.

"Không cần tranh chấp với những người đó." A Cửu thản nhiên nói, sau đó đứng trong đình nhìn Mạc Hải Đường đi vào đại môn Gia Vũ cung, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Tiểu Xuân Tử, chúng ta ở đây chờ một chút."

Ước chừng sau nửa canh giờ, Mạc Hải Đường mới từ Gia Vũ cung đi ra. Lộ ra khuôn mặt vĩnh viễn cao quý, lúc này thoạt nhìn thần thái sáng lạng.

A Cửu mím môi, nhìn mặt hồ kết băng hỏi, "Tiểu Xuân Tử, trước đây ngươi từng ở bên cạnh Tả Khuynh, hoàng thượng thích ăn gì, ngươi biết không?"

Tiểu Xuân Tử nghiêng đầu nghĩ chốc lát, "Hoàng thượng không đặc biệt thích ăn thứ gì, nhưng hình như rất thích cá."

"Cá?" A Cửu kinh ngạc nhìn Tiểu Xuân Tử. Điểm này thật ra rất giống Thập Nhất, Thập Nhất cũng thích ăn cá.

Nhưng, trước đây tay nàng chỉ từng giết người, chứ chưa từng nấu cơm bao giờ.

Ngày trước Thập Nhất thường nói đùa, Cửu tỷ, khi nào thì tỷ mới rửa tay chậu vàng để làm cho Thập Nhất một bữa cơm a?

Giọng nói kia tràn đầy vẻ làm nũng.

A Cửu thở dài một hơi, nhưng Cảnh Nhất Bích lại không có thần thái như vậy.

"Tiểu Xuân Tử, ngươi nói bệnh nặng mới khỏi thì ăn gì là tốt?"

"Đương nhiên uống canh, thanh đạm rất tốt."

Mắt A Cửu sáng lên, "Đi, đi tới một chỗ."

Gió rét như lưỡi dao sắc bén cắt trên mặt, Tiểu Xuân Tử một bên đá chân một bên chà xát tay, "Phu nhân, xuất cung như vậy nếu bị hoàng thượng biết thì nguy. Hơn nữa..." Nhìn A Cửu ở trên băng đào rãnh, nghi ngờ nói, "Phu nhân, người xác định dưới hồ có cá?"

Ngày ấy mang Quân Khanh Vũ chạy trốn, nàng chú ý tới nơi này có một hồ nhỏ, mặt nước trong suốt, sau có núi cao, dưới có suối nhỏ, tất nhiên sẽ có cá.

Nhưng mặt băng đã bị dẫm nát, hai chân A Cửu cũng một mực run lên, sợ mình bị rơi xuống.

Sau đó chỉ có thể sai Tiểu Xuân Tử dùng cần câu cá, còn nàng ở bên bờ không dám tới gần.

Cho đến tận tối, Mai Ẩn điện vẫn chìm trong kinh hoảng, tiếng Thu Mặc mang theo nôn nóng cùng lo lắng.

"Phu nhân... người đang làm cái gì vậy?"

"Phu nhân? Người đổ muối à?"

"Phu nhân..."

Thập Nhất nói, Cửu tỷ ngươi làm mỳ ăn liền là ngon nhất. Nhưng đáng tiếc ở đây không có mỳ ăn liền. Hơn nữa Thập Nhất lúc đó khẳng định là nói dối nàng.

Bởi vì Thu Mặc nói, phu nhân, quá trình người làm cơm thật quá dọa người.

Nhìn bát canh cá thật vất vả mới chuẩn bị cho tốt đặt trên bàn, A Cửu cúi đầu nhìn mu bàn tay bị phỏng, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Làm cơm này so với sát nhân còn khó hơn nhiều.

Cũng giống như, giết người nàng không cần xử lý hậu sự. Nhưng giết một con cá xong còn phải mổ ra, thái thành từng lát, sau đó nhét gừng nóng, lăn muối một vòng mới được bắt đầu nấu.

Mà lần lăn một vòng này, nàng làm thế nào cũng sẽ nắm trượt.

Đợi được đến lúc đi Gia Vũ cung, trời đã tối đen.

"Phu nhân, hoàng thượng nói mệt, không muốn gặp ai."

Mặt A Cửu trầm xuống, đem canh cá đưa cho Tả Khuynh, "Vậy ngươi đem thứ này đưa vào đi."

Một hồi sau, Tả Khuynh đem khay thức ăn còn nguyên lui ra, "Phu nhân, hoàng thượng nói người không thích ăn."

A Cửu đứng một hồi, nhìn cái khay, ngực hơi buồn, sau đó xoay người rời đi, bước đi rất nhanh.

"Phu nhân, hôm nay mấy cung đưa tới thức ăn, hoàng thượng đều không ăn." Tả Khuynh có lẽ nhìn thấy A Cửu thực sự tức giận, vội vàng giải thích.

Cũng không ăn? Thật sao?

Nàng không tin, hôm nay còn nhìn thấy đấy.

Như đang hờn dỗi, sau lúc hồi cung A Cửu liền đổi lại y phục dạ hành, cầm khối ngọc kỳ lân lên, yên lặng ra ngoài.

Tuyết đọng trên nóc phòng rất dày, để tránh lưu lại vết chân, A Cửu phải quấn rất lớn một vòng sau đó mới đi tới nóc điện Gia Vũ cung, lật ngói nhảy xuống.

Trong phòng rất ấm, hương khí làm người ta vui vẻ thoải mái, vẫn là long diên hương đắt tiền.

Ánh đèn lưu ly bên ngoài sảnh cách bình phong rộng lớn chiếu vào.

Bên trong vô cùng yên tĩnh, A Cửu vòng qua bình phong cẩn thận đi vào, nhìn thấy Quân Khanh Vũ nghiêng người nằm trên giường, hình như ngủ rất say.

Sợi tóc như mực phủ kín toàn giường, khuôn mặt hắn trắng như tờ giấy, lông mi hơi nhíu, cánh mũi thẳng tắt, cánh môi vốn xinh đẹp lúc này đã không thấy được sắc hồng thường ngày.

Hắn gối một cánh tay, tay còn lại nắm thật chặt đệm chăn, nhưng chăn vẫn trượt rơi trên mặt đất.

A Cửu cảm giác thấy mình hôm nay có chút không bình thường, nguyên một ngụm ác khí trong ngực lại vì tư thế ngủ lúc này của hắn mà hoàn toàn biến mất. Thậm chí nhịn không được đi lên, lẳng lặng đem chăn đặt trên người hắn, sau đó nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn hai gò má hắn.

Hắn nói, hôm nay ngươi dám đi tới chỗ hắn, trẫm sẽ giết ngươi.

Quân Khanh Vũ, ngươi có thể nói cho ta biết không, trong lời của ngươi khi đó có bất kỳ tình cảm nào không?

Hai người đối chọi, nàng vẫn luôn thua, thua đến thảm hại.

Có một thanh âm vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí, nếu trong lòng ngươi có ta, kiếp sau ngươi nghe thấy Tử Nguyệt hay là một tên khác của ta, sẽ cảm thấy đau lòng.

Quân Khanh Vũ...

A Cửu nhớ kỹ cái tên này, tâm đau nhói khó tả, cả đời này, ta sao có thể chỉ vì khối ngọc mà đi tới nơi đây.

Nàng vẫn cho là mình sẽ mãi ở chung cùng Thập Nhất. Nhưng khi đến nơi này, người nọ chỉ có thân thể của Thập Nhất, lại không có ký ức của Thập Nhất. Mà nàng vẫn cho rằng, cả đời này nàng chỉ sẽ thích Thập Nhất, chỉ biết dùng cả đời để bảo vệ Thập Nhất, chỉ có Thập Nhất mới chiếm trọn trái tim nàng. Mà lúc này, vì sao lại xuất hiện ngươi, Quân Khanh Vũ?

A Cửu lấy từ trong lòng ra khối ngọc bội, tính để lại bên người hắn. Nhưng ngoài bình phong bỗng truyền đến tiếng mở cửa, cực kỳ nhẹ. A Cửu vội vàng thu lại ngọc bội, chợt lướt, trốn phía sau bức màn.

Chỉ thấy Hữu Danh cẩn thận nhẹ nhàng đi đến, ngồi xổm trước người Quân Khanh Vũ, nhỏ giọng thì thầm "Hoàng thượng, hoàng thượng."

Gọi vài tiếng, Quân Khanh Vũ mới mệt mỏi mở mắt ra, hai mắt màu tím mờ mịt đầy mệt mỏi, như không hài lòng.

"Nương nương tới."

Trong mắt Quân Khanh Vũ lóe lên chút kinh ngạc, thấp giọng hô, "Còn tới?"

Hữu Danh cả kinh, không hiểu "Còn tới?" trong miệng Quân Thanh Vũ là có ý gì, lại cười híp mắt, gật đầu nói, "Vừa tới, bên ngoài có tuyết rơi."

Vừa tới? Quân Khanh Vũ hơi nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng không thể nghe rõ, nói "Không phải sáng sớm đã tới rồi sao?"

Sau đó như nhớ ra cái gì, bảo Hữu Danh đỡ hắn đứng lên, "Ngươi vừa nói bên ngoài có tuyết rơi?"

"Đúng vậy, đã rơi cả ngày rồi."

Con ngươi màu tím xẹt qua một tia kinh ngạc, sau có hắng giọng một cái nhỏ giọng nói, "Để cho nàng vào."

"Vâng." Hữu Danh cao hứng cười nói, lại thoáng nhìn Quân Khanh Vũ như có gì muốn nói, "Hoàng thượng còn có gì phân phó?"

"Tuyết rơi nhiều như vậy, giờ cũng đã trễ, ngươi đem lò than đến đây."

Hữu Danh ngẩn ra, dù cho trời lạnh đến đâu thì từ nhỏ đến lớn hoàng thượng cũng chưa từng dùng qua bất kỳ cái lò than nào. Đầu óc xoay chuyển, lúc này đã hiểu ý tứ của Quân Khanh Vũ, vội cười hì hì đi xuống.

Chỉ trong chốc lát cửa lại bị đẩy ra, cách bình phong bán trong suốt to lớn, Quân Khanh Vũ nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh từ từ đi đến. Hữu Danh đi tới đầu tiên, đem lò than để xuống, sau đó lại mở cửa sổ thông khí, lập tức đem hương đến đốt.

Người kia chậm rãi đi vòng qua bình phong, bên ngoài khoác áo choàng màu đen kèm mũ tuyết, đang nhẹ cúi đầu. Sau đó đi tới trước mặt hắn, giơ lên hai tay trắng nõn hạ mũ xuống, lộ ra dung nha khuynh quốc khuynh thành.

Cái loại xinh đẹp này, là quý khí, là một loại kinh tâm động phách, ngũ quan tinh xảo không thể xoi mói, khi cười lại càng ôn nhu quyến rũ.

Trong con ngươi màu tím Quân Khanh Vũ hiện lên một tia khiếp sợ, trong đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng lơ đãng. Ánh mắt không khỏi rời đi không nhìn nữ tử khuynh quốc khuynh thành, mà mờ mịt nhìn về phía sau nàng.

"Hoàng thượng" Thanh âm êm ái của nữ tử kia truyền đến, nhất thời đem suy nghĩ của Quân Khanh Vũ trở về.

"Tiểu Mi." Quân Khanh Vũ cười cười, nhìn sắc mặt trông chờ của Tô Mi, cười có chút tự trách.

Tô Mi đưa tay đặt vật gì đó xuống bàn, sau đó đem áo choàng trên người cởi ra, vắt lên bên cạnh. Động tác nhã nhặn chỉ có ở khuê nữ Giang Nam, mà động tác treo y phục lưu loát, tựa như thường xuyên đi tới nơi này.

A Cửu im lặng nép vào góc tường, cách bức màn nhìn hai người phía trước. Một người là Đệ nhất mỹ nhân ngạo cự lục quốc, một người là yêu nghiệt mang thân phận tôn quý. Bộ dáng hai người được ánh đèn chiếu rọi tựa như một đôi bích nhân không thể phủ định.

"Hoàng thương đã thấy tốt hơn nhiều rồi chứ?" Cầm áo treo lên bên cạnh, Tô Mi ngồi nơi A Cửu vừa ngồi, kéo tay Quân Khanh Vũ. Hôm nay nàng không kiêu ngạo ngang ngược giống như ngày ấy A Cửu thấy, mặt mày chân thật làm cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng nhu thuận. Xem ra tâm tư rất nhạy bén, hiểu được khi nào làm nũng với Quân Khanh Vũ, khi nào cần nhu thuận, tâm tư nữ tử khéo léo như thế, mình làm nào có thể so được.

Nàng điên rồi sao? Trong chỗ tối, khóe môi không khỏi cười khổ. Mình sao có thể so với người khác.

Trong lòng nàng tự giận mắng mình. Lại nghe thấy hai người nói chuyện.

"Đã không có gì đáng ngại, ngày mai sẽ khỏe hẳn. Nhưng còn ngươi..."

Quân Khanh Vũ chuyển tay cầm, cúi đầu nhìn bàn tay nàng trắng nõn như ngọc.

"Đã trễ thế này còn đến đây, vậy rất nguy hiểm, hơn nữa bên ngoài tuyết lớn như vậy." Thanh âm hắn cực kỳ mềm nhẹ, như lông chim lướt qua.

Tô Mi cúi đầu rũ mi, "Hoàng thượng, thần thiếp lo lắng cho người."

"Trẫm biết." Hắn đem tay này cầm thêm chặt, "Tay ngươi sao rồi?"

"Đã tốt rồi ạ." Nàng gật đầu, "Chỉ là không thể cầm vật gì quá nặng."

Trong mắt chợt tê dại, Quân Khanh Vũ ôm nàng vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, "Năm đó, trẫm vô năng, không thể bảo vệ ngươi chu toàn, nay sẽ không như trước, trẫm sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương ngươi nữa."

"Hoàng thượng." Như nhớ tới sự tình thống khổ ngày ấy, Tô Mi thương tâm khóc.

Trong chỗ tối, A Cửu quay đầu nhìn về hướng khác, Quân Khanh Vũ, lúc ngươi say rượu từng hỏi ta, "Mai Nhị, cả đời này ngươi có từng muốn bảo vệ người nào không?". Thì ra, người ngươi muốn bảo vệ, là nữ tử này. Lúc đó nàng không trả lời hắn, bởi khi ấy trong lòng nàng, người nàng muốn bảo vệ chỉ có Thập Nhất. Mà bây giờ, hình như còn có thêm một người nữa.

"Tô Mi, trẫm trước đây đã từng hứa cho ngươi rời khỏi tiểu viện kia."

Quân Khanh Vũ như nhớ lại chuyện tốt gì nói, "Ba ngày sau, trẫm cho ngươi một căn nhà tại Đế đô."

Tô Mi hai mắt đẫm lệ nghi hoặc nhìn Quân Khanh Vũ, sau đó cười khổ, "Nhà lớn thì thế nào? Nếu không ở bên hoàng thượng, phòng ở có hoa lệ đến đâu, dù rằng Lưu Ly cung đi nữa, đối với thần thiếp mà nói cũng tựa như mộ phần."

"Mỗi ngày ngươi sẽ đều nhìn thấy trẫm." Hắn lau đi nước mắt trên mặt nàng, an ủi nói.

Tô Mi kinh hỉ run sợ trong chốc lát, thấp giọng nói, "Chỉ mong lần này hoàng thượng không có gạt ta. Nếu không..."

"Nếu không?" Hắn nhíu mày. "Nếu không thì thế nào?"

"Nếu không, canh thần thiếp làm không cho hoàng thượng uống."

Nói thì nói như thế, nhưng Tô Mi vẫn từ trong lòng hắn đứng dậy, đem cái chung nhỏ bưng tới, mở nắp ra, tay đẹp cầm lấy cái thìa múc một chút canh, nhẹ nhàng thổi, sau đó đút tới bên miệng Quân Khanh Vũ.

Trong mắt hắn hiện đầy ý cười, mỗi một thìa canh đưa lên đều uống cạn, "Tay nghề của Tiểu Mi ngày càng tiến bộ. Sau này, trẫm cho lui ngự trù, để ngươi chuyên quản đồ ăn của trẫm."

Tô Mi tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Hoàng thượng xem thần thiếp như người nấu cơm sao?"

"Không muốn sao?" Hắn cười, thanh âm thật dễ nghe.

Nhưng mà, đó lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng A Cửu, nàng cúi đầu, máu lạnh toàn thân càng lạnh. Tả Khuynh nói, "Phu nhân, hôm nay ngự trù đưa tới món gì, hoàng thượng cũng không ăn."

Thực ra không phải không ăn, mà chỉ là không muốn ăn, nói đúng hơn là chỉ muốn ăn món người nào đó nấu...

A Cửu ẩn mình trong bóng tới, nụ cười cay đắng chậm rãi hình thành, con ngươi cũng trở nên lành lạnh.

Tả Khuynh nói, Quân Khanh Vũ mệt mỏi, ai cũng không gặp. Nhưng mà nàng vừa xoay người đi, Mạc Hải Đường tới, hắn liền gặp. Không phải là không muốn thấy, chỉ là không muốn gặp một người. Và người này lại chính là nàng.

Cúi đầu nhìn bàn tay mình, vì lần đầu tiên nấu canh mà tay bị bỏng không tả nổi. Mỗi khi vải áo chạm vào vết thương, đối với A Cửu mà nói chính là một lần trào phúng, một lần sỉ nhục. Nàng khi nào thì hèn mọn tới mức vì một nam tử làm ra chuyện chính mình không thể hiểu nổi. Khi nào thì hèn mọn đến thích một người chỉ một lòng thích người khác.

Nếu là hèn mọn, nàng cũng nên vì một người khác, vì Thập Nhất, vì Cảnh Nhất Bích. Tình cảnh trước mắt làm nàng khó chịu không thôi, may là, vừa lúc truyền đến tiếng đập cửa, sau đó Tả Khuynh đi đến.

Thừa dịp nhiều người, huống hồ, lúc đốt hương, Hữu Danh có mở cửa sổ, nàng nhảy ra khỏi cửa sổ. Bước nhanh chạy về Mai Ẩn Điện của mình, mọi người đều đã ngủ. Chung canh được Thu Mặc đặt trên bếp lửa nhỏ riu riu hâm nóng.

A Cửu bưng lấy chung canh, xoay người lên nóc nhà, tính đem đổ bỏ, nhưng lại thấy Tử Nguyệt đang đứng một mình trong gió tuyết.

Hắn cầm ô trên mặt dính đầy tuyết. Áo choàng màu đen được thêu lên những đám mây kim sắc trong gió lạnh phần phật tung bay, lướt qua mặt nạ tái nhợt nhìn có phần quỷ mỵ.

Đó là một bạch ô không khác bình thường, lại lặng yên vì nàng chặn gió tuyết.

Động tác này làm A Cửu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên lúc gặp Mạc Hải Đường, khi nàng quỳ gối trên cầu, gió tuyết như dao cắt mặt.

Cảnh Nhất Bích cũng tới như vậy, che ô trên đầu nàng.

"Sao ngươi tới đây?" A Cửu nhìn hắn, trên dù tuyết đọng, tầm mắt hướng lên nóc nhà, lại không phát hiện bất kì dấu chân nào.

"Hình như tâm tình của ngươi không tốt?" Hắn không trả lời, trái lại trực tiếp hỏi.

Mặt nạ của hắn rất quỷ dị, che khuất toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng cho tới tận bây giờ không thể thấy ánh mắt.

"Tâm tình ta rất tốt".

Nàng cười cười, sau đó giơ lên chén canh cá, "Vì thế hơn nửa đêm mới chạy tới nơi này uống canh."

"Ta thấy người đi gặp Quân Khanh Vũ, không phải sao?"

Hắn trực tiếp nói, làm nụ cười A Cửu nhất thời ngưng lại, "Ngươi đi theo ta?"

Tử Nguyệt hơi ngẩn người, nghe trong lời A Cửu có điểm không vui, vội xoay đầu thấp giọng nói, "Nghe nói hoàng cung xảy ra ám sát, mặc dù đã che giấu nhưng kinh thành vẫn có tin đồn nói Mộ Dung Tự Tô làm. Hơn nữa nghe nhiều người nói nên ta đến xem."

A Cửu không chú ý tới câu nói sau cùng của Tử Nguyệt, trong đầu đang mải mê suy nghĩ, vì sao lại cho rằng là Mộ Dung Tự Tô làm?

"Ngươi cảm thấy Mộ Dung Tự Tô làm?"

Vị Thừa tướng kia đã điều tra ra, cũng không phải là thật mà là có người giả mạo.

"Mộ Dung Tự Tô muốn hợp tác cùng Quân Khanh Vũ, tất nhiên hắn sẽ không làm như vậy." Tử Nguyệt chậm rãi nói. "Chỉ sợ có kẻ lợi dụng muốn mượn chuyện gây xích mích giữa Mộ Dung Tử Tô cùng Quân Khanh Vũ."

A Cửu trầm mặc trong chốc lát, nhìn người đang đứng đối diện, đáy mắt hiện lên u buồn, " Việc kia chưa chắc đã không tốt, hơn nữa ta cho rằng với tính cách của Quân Khanh Vũ, ngược lại hắn sẽ lợi dụng cơ hội này mà đánh lừa kẻ khác, để bọn họ cho rằng gian kế thành công."

Khóe miệng hiện lên một tia cười cay đắng.

Đối với Quân Khanh Vũ mà nói, chỉ cần là một quân cờ hữu dụng, hắn sẽ không buông tay.

Tử Nguyệt dừng một chút, ánh mắt rơi vào vết thương được băng bó trên tay A Cửu, thanh âm kinh ngạc, "Hôm qua ngươi bị thương?"

"Không." A Cửu lắc đầu, "Đột nhiên muốn làm canh, không cẩn thận nên bị bỏng."

"Cái kia... Thuốc lần trước đưa cho ngươi, đối với bị phỏng hiệu quả cũng rất tốt."

Tử Nguyệt nói rất nhẹ, giống như một người thần bí, có đôi khi nghe lại dường như đến từ một nơi rất xa xôi.

"Cảm ơn". A Cửu nở nụ cười với hắn, đột nhiên nhớ ra bát canh trong tay, "Ăn cơm chưa? Nếu không ta mời ngươi uống canh. Canh này một mình ta uống cũng không hết."

Đột nhiên nhớ tới bản thân làm canh cho một người không thích mình để rồi vì chán ghét mà ném đi, A Cửu trong lòng hơi cay đắng. Bản thân rõ ràng có thể ăn.

Tử Nguyệt cách mặt nạ nhìn A Cửu, tựa hồ đang cười, sau đó gật gật đầu.

Có điều không lâu sau hắn đã giơ tay lên vuốt mặt nạ, "Ta, ta không thể ăn. Ta... Ta nghĩ ngươi cứ ăn đi."

Nhìn mặt nạ Tử Nguyệt dính tuyết, A Cửu nhớ tới hắn có thể là kỳ lân, không thể gặp ánh trăng, bằng không sẽ hiện ra nguyên hình.

Nhìn tóc đen trước mắt bay ra, A Cửu hiếu kỳ nâng tay đưa về phía mặt hắn.

"Đừng đụng."

Vì động tác bất ngờ của A Cửu mà Tử Nguyệt cả kinh lùi về phía sau một bước, hắn nắm chặt tay nàng, trong thanh âm chứa sự hoảng loạn.

"Xin lỗi.''

Nhìn thấy sự khó chịu của hắn, A Cửu vội rút tay về, áy náy nói.

Tử Nguyệt cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại mặt nạ của mình, sờ soạng một phen xác nhận có mang tốt hay không.

"Tử Nguyệt, ta không đụng tới nữa."

"Ừ."

Hắn cúi đầu như cũ, thấp giọng nói, "Ta đi trước, bảo trọng. Còn có, cảm ơn ngươi."

Chớp mắt hắn nhảy nhanh xuống dưới, thân mình được bao phủ trong cơn gió tuyết.

Nhìn bàn tay còn đang giơ trên không trung, A Cửu có chút mờ mịt nhìn bóng lưng Tử Nguyệt.

Vừa rồi không phải hắn tức giận nàng chạm vào mặt nạ của hắn, mà là sợ hãi, hình như dưới lớp hóa trang kia che giấu điều bí mật gì đó không muốn bất kì ai biết.

Hắn giống như đoán trước được hành động của nàng không chứa địch ý.

Còn có, hắn nói cảm ơn với nàng?

Nàng làm được chuyện tốt gì sao? Cũng chỉ là nhắc nhở về tình hình Nguyệt Ly quốc, vả lại nàng còn chưa nói đến việc Mộ Dung Tự Tô.

"Điện hạ, giờ đã không còn sớm, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Sở quốc, trong cung truyền tin qua đây nói có thể sẽ có động tĩnh."

"Ừ." Mộ Dung Tự Tô gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ, trong tay cầm quân trắng nhưng suy nghĩ không biết nên hạ xuống chỗ nào.

"Tiến bên trái."

Bỗng đâu âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, khiến một trận âm thanh loảng xoảng vang lên, quân trắng trong tay Mộ Dung Tự Tô rơi trên mặt đất.

Một bóng đen xuất hiện, nhặt quân cờ lên, động tác vững vàng tao nhã đặt xuống bàn.

"Thắng thua đã định."

A Cửu vỗ tay, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Tự Tô, mới nhớ tới hành động đột ngột của bản thân, vội kéo mặt nạ xuống cười nói, "Xin lỗi, ta nên gõ cửa trước mới phải."

Kỳ thực làm sát thủ, đời nào có ai đi gõ cửa.

Đợi cả nửa ngày, Mộ Dung Tự Tô mới tỉnh táo lại, thần thái phức tạp, "Vinh Hoa phu nhân. Ta vốn tưởng người là thiếu niên sòng bạc, cũng đã nghi người là nữ tử thanh lâu, thậm chí là sát thủ. Vậy mà rốt cuộc bây giờ mới biết, thân phận thật sự của người là Vinh Hoa phu nhân."

Bốn chứ Vinh Hoa phu nhân vang lên, sắc mặt của hai người đều trầm đi.

Đối với Mộ Dung Tự Tô mà nói, đó là trào phúng, còn đối với A Cửu mà nói, làm sao bình thường được?!

Cả thiên hạ đều biết, Quân quốc có một vị Vinh Hoa phu nhân, được Quân Khanh Vũ hết lòng yêu thương, sủng như trân bảo.

Nhưng sự thật lại chỉ có mình nàng biết.

"Ta không có ý định giấu giếm, mong Tam hoàng tử thứ lỗi."

"Ta không trách người". Trên mặt Mộ Dung Tự Tô thoáng một tia xấu hổ, ý bảo A Cửu ngồi xuống, sau đó rót cho nàng một chén trà, "Chí ít ta biết thân phận khác của người, mà Quân Khanh Vũ không biết."

Khi đó nàng bảo hắn giữ bí mật, hắn còn cho rằng đó là nói đùa, nhưng vào đêm ngày hôm trước có vụ ám sát lớn, nàng cũng cố giữ không xuất thủ.

"Nghe nói điện hạ sắp rời khỏi đây, A Cửu có hai yêu cầu quá đáng, hi vọng điện hạ có thể đáp ứng."

"Phu nhân mời nói."

A Cửu trong chốc lát đem yêu cầu về Nguyệt Ly quốc nói ra, vốn cho là Mộ Dung Tự Tô sẽ ức giận, nhưng đối phương lại trầm mặc nửa ngày, gật đầu đáp ứng.

"Ta tin lời phu nhân nói, nước có thể lật thuyền cũng có thể đẩy thuyền. Lần này Sở quốc nội loạn, nguyên nhân căn bản cũng vì đối xử với Nguyệt Ly quá hà khắc. Ta trước cũng đã hoài nghi, Quân quốc không phải giàu có nhất, nhưng lại là nước cực mạnh, tới hôm nay ta mới hiểu được bởi vì nó có nội bộ ổn định."

"Hi vọng Tam hoàng tử khi đại xá thiện hạ sẽ giúp đỡ bọn họ. Mà về việc của Tam hoàng tử với thái tử, bọn họ cũng tỏ thái độ tận lực giúp đỡ."

"Tất nhiên rồi."

Hai người nói chuyện một chút về chuyện của Nguyệt Ly, sau A Cửu nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.

Chờ nàng đi tới trước cửa sổ, Mộ Dung Tự Tô đột nhiên gọi A Cửu, ánh mắt thê lương, "Mai Nhị, đến bây giời có thể nói cho ta biết tên thật của người không?"

"Ta không danh không họ, tên chỉ một chữ A Cửu."

"Được." Mộ Dung Tự Tô khẽ cười, "A Cửu nếu có chuyện gì, sau này cứ việc nói cho ta biết. Thậm chí chỉ cần ngươi muốn rời khỏi hoàng cung, ta cũng có thể mang ngươi đi."

A Cửu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, "Tam hoàng tử sao lại nói vậy."

"Coi như là ta suy đoán đi. A Cửu ngươi như vậy vốn không hợp với cuộc sống hoàng cung."

"Cảm ơn ý tốt của người."

Nói xong, A Cửu liền nhảy khỏi cửa sổ.

Mộ Dung Tự Tô nhìn chén trà nàng đã uống, cầm lấy, nhìn cái chén xanh biếc tựa như thấy nàng trong lòng bàn tay. Vì sao hắn nói muốn nàng rời khỏi hoàng cung, bởi vì hắn nhìn ra người nàng liều mạng bảo vệ không phải là Quân Khanh Vũ, mà là Cảnh Nhẩt Bích!

"Tam hoàng tử, người không phải nói nhiệm vụ hoàng cung lần này chỉ có nàng mới có thể hoàn thành sao."

"Không cần. Việc kia quá nguy hiểm." Mộ Dung Tự Tô thở dài một hơi, "Mà nàng nói Nguyệt Ly không phải sẽ giúp sao, vì thế sự tình cũng không đến nỗi khó khăn như vậy."

"Ảnh, ngươi còn nhớ khi chúng ta đến biên giới Quân quốc, gặp được một chiếc xe ngựa?"

Ảnh hộ vệ gật đầu "Thuộc hạ nhớ."

Khi xe ngựa rơi xuống nước, có rất nhiều người vây xem, bọn họ không tiện lưu lại, càng không có chuyện phái người nghĩ cách cứu viện.

Tới thành trấn kế tiếp, lúc ăn cơm, vô tình nghe thấy đoàn xe người kia, từ nha hoàn đến phu xe, tất cả đều chết đuối. Được cứu lên chỉ còn lại người sắp vào cung, Mai Tư Noãn.

Mộ Dung Tự Tô thở dài một hơi, nhìn hoa tuyết lượn vòng trong đêm.

Nếu như khi đó hắn dừng lại cứu nữ tử giữa sông lên, thì có phải tất cả sẽ khác hay không?

Rõ ràng bọn họ mới là người gặp nhau trước, nhưng vì sao lại là người xa nhất?

"Ảnh." Mộ Dung Tự Tô nhẹ giọng phân phó, "Đưa Quân Khanh Vũ một phần thư từ biệt, sau đó khởi hành."

.

Quân quốc:

Mai Tư Noãn được sắc phong làm "Vinh Hoa phu nhân", vào ở Lưu Ly cung.

A Cửu được Thu Mặc đánh thức, ngày hôm qua câu cá bên hồ cả một ngày, buổi tối lại chạy đi tìm Mộ Dung Tự Tô nói về chuyện Nguyệt Ly, vốn tưởng rằng sáng nay có thể ngủ một giấc thật tốt, không ngờ lại bị Thu Mặc đánh thức.

Thì ra hôm qua hoàng thượng đột nhiên hạ thánh chỉ, hôm nay Vinh Hoa phu nhân sẽ vào ở Lưu Ly cung.

Tất cả phi tần trong cung đều phải xuất hành xem lễ.

Sự tình quá mức đột ngột, căn bản không có bất kỳ chuẩn bị gì.

Nửa đêm qua Thu Mặc đã triệu tập cung nữ Mai Ẩn điện, làm y phục suốt đêm, sau đó tìm tất cả châu báu tới.

Ngày thứ hai sau khi sắc phong, cũng chính là ngày hôm qua, tất cả phi tần trong cung đều đến thỉnh an, sau còn đưa lễ vật, chỉ là khi đó A Cửu đi câu cá.

Thu Mặc biết nàng tính cách lãnh đạm, không thích ở chung với một đám nữ nhân, vì thế hôm qua cũng không nói đến, có điều cũng viết lại những người đó khi tới đưa thứ gì.

A Cửu ngồi bên bàn trang điểm, nhìn danh sách, khẽ cau mày, "Vì sao không có Chu Tuyết?"

Ngay cả Mạc Hải Đường còn sai người đưa tới lễ vật, vậy mà Chu Tuyết lại không có động tĩnh.

"Hồng Nhi tìm được chưa?"

"Còn chưa." Động tác Thu Mặc chải tóc chậm lại, thấp giọng nói.

"Đợi một lúc ta tự mình đi tìm."

Hai ngày nay, Hồng Nhi không xuất hiện, lòng bàn tay A Cửu hơi chảy mồ hôi, rõ ràng nàng đã gặp chuyện.

Nhìn người trong gương mặc trang phục, A Cửu cau chân mày lại, có chút phiền chán bới châu trâm xuống.

"Tiểu thư không thích?"

A Cửu cười khổ, trang phục như vậy cho ai nhìn?

Cho thế nhân nhìn? Hay là cho mình tự nhìn?

Tiện tay chọn một bộ y phục màu trắng, A Cửu mang theo cung nhân bước ra Mai Ẩn điện. Mà ngoài cửa, Hữu Danh đã sớm chờ cạnh phượng liễn, nhìn thấy A Cửu đi ra, mày giữa hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn hành lễ hô một tiếng phu nhân.

Phượng liễn phải đi tới dàn tế, sau đó Quân Khanh Vũ sẽ dắt tay nàng dâng hương với Thái tổ Quân quốc và các tiên hoàng đời trước, đồng thời châm hương con nối dõi, lấy may kéo dài hậu của đại hoàng gia — đây là quy củ từ đời Thái tổ lưu lại.

Trên dàn tế bạch ngọc, tất cả phi tần đều đã chờ từ sớm.

Ba năm qua, nữ tử được chọn vào cung nhiều không kể xiết, nhưng đại thể trừ lúc trên điện phong phi gặp qua hoàng thượng, thì những người khác ba năm qua sớm đã bị lãng quên.

Vì thế giờ khắc này, bất luận là ai cũng đều lao lực tâm tư trang điểm xinh đẹp nhất, mong muốn giành được ánh mắt của hoàng thượng.

Đương nhiên, nhiều hơn là những người vì Mạc Hải Đường mà bị biếm lãnh cung hiếu kỳ muốn biết, cái nữ tử vào cung hơn một tháng kia, đẩy Mạc Hải Đường thịnh sủng ba năm xuống dưới, rốt cuộc có bộ dáng thế nào.

Nghe nói hoàng thượng từng đứng trên đại điện sắc phong, nói nàng là nữ nhân xấu nhất hắn từng gặp.

Vậy mà, hoàng thượng lại phong nàng làm Thục phi, gần với Quý phi.

Nhưng, ngày thứ ba, nữ tử kia do vô lễ xông tới trước kiệu của Mạc Quý phi, mà bị biếm lãnh cung.

Tưởng rằng nữ tử này và biết bao nữ tử khác như nhau, bị phủ bụi trong lãnh cung. Vậy mà một đạo thánh chỉ lại phong nàng thành "Vinh Hoa phu nhân". Thậm chí, Tam hoàng tử của Sở quốc cũng tán thưởng, chỉ có nữ tử như vậy mới có vinh dự đặc biệt này.

Tuyết bay đầy trời, các nữ quyến đều đeo bao tay lông, len lén nhìn Mạc Hải Đường gần dàn tế, trong mắt viết vui sướng khi người gặp họa.

"Vinh Hoa phu nhân giá đáo."

Một thanh âm bén nhọn truyền đến, tất cả nữ tử đều kiễng chân, nhìn về phía cầu thang xa nhất.

Chỉ thấy phượng liễn màu vàng thêu cửu phượng chậm rãi đi đến, sau đó dừng ở giao lộ.

Ngay sau đó, sa mạn hoàng sắc vén lên, một nữ tử được Hữu Danh đỡ xuống.

Trắng thuần tựa mây bay, vào thời khắc lúc nàng đứng trên thềm đá bạch ngọc, cả thân thể tuyết trắng lưu sa cùng bạch ngọc dưới chân, tuyết đọng phía sau và tuyết bay trên đỉnh đầu hòa làm một thể.

Chỉ có những sợi tóc đung đưa xõa bên hông, đuôi tóc buộc hồng trù đen và đôi mắt thanh lệ lạnh lùng là khác biệt. Thậm chí, không người nào dám nhìn thẳng nàng.

Trên người không có bất kỳ trang sức nào, thậm chí không có trâm tóc hoàng thượng ngự ban đêm đó, nhưng khí chất lại phi phàm, thậm chí tóc nhẹ rơi lại tạo nên một loại cao quý mà biếng nhác.

Ở trên đường tới, Hữu Danh đã nói tất cả trình tự trên tế đàn cho nàng biết.

Nhưng khi đứng trên trung tâm tế đàn, nhìn cột trụ điêu khắc quái dị, trong lòng A Cửu vẫn có chút ngạc nhiên.

Thậm chí cảm thấy choáng váng hoa mắt.

Sáu năm sau, Quân Khanh Vũ, chính là chết ở đây.

Nhưng người bên cạnh, nàng ngẩng đầu không khỏi liếc mắt nhìn. Dung nhan đẹp gai mắt, môi mỏng luôn nhướn lên, cười như không cười, song đồng màu tím trong trẻo thâm thúy, như sao trời nhìn không thấy đáy.

Cặp mắt này từ lúc nàng xuống xe, vẫn chưa rơi vào người nàng.

Thậm chí lúc kéo tay nàng, còn trở nên băng lãnh xa lạ, làm nàng không cảm giác được ấm áp trong dĩ vãng.

Điển lễ hôm nay rất đột ngột, Thái hậu còn chưa tới, ý nghĩa này, nàng và Quân Khanh Vũ hiểu rõ.

Mà điển lễ còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người trong Quân quốc đều biết Mộ Dung hoàng tử tối qua đã rời khỏi Quân quốc. Rất nhiều người suy đoán, là bởi vì đêm ám sát đó.

Thậm chí mơ hồ có người lo lắng hai nước ác giao, sẽ xảy ra chiến tranh.

Sau một đống lễ nghi phiền phức, Quân Khanh Vũ dắt tay A Cửu ngồi chung một kiệu, đi về phía Lưu Ly cung.

Lưu Ly cung tọa lạc tại vị trí cao nhất ở phía Bắc hoàng cung, gió tuyết phấp phới mờ bóng hình, cách mành hoàng sắc, A Cửu cũng có thể nhìn thấy ở chỗ cao kia, một tòa đại điện kim sắc lấp lánh gai mắt trong tuyết.

Lưu Ly cung trong truyền thuyết, mỗi một phiến ngói đều dùng lưu ly để xây dựng, lúc này nhìn cung điện kia, A Cửu không thể không thán phục. Không thể dùng từ huy hoàng, hay là to lớn xa hoa mà hình dung.

Thậm chí cung nữ đi theo cũng không khỏi há to miệng, khiếp sợ nhìn.

Toàn bộ Lưu Ly cung chia làm tam điện, ngoại điện là chỗ ở của cung nữ và thái giám.

Trung điện là nơi phu nhân thường đọc sách hưu nhàn. Nội điện là tẩm điện của phu nhân.

Ngoại trừ mấy thiếp thân cung nữ, tất cả mọi người đều không được đi vào nội điện, thậm chí trung điện cũng không thể đặt chân.

Quân Khanh Vũ như có chút mệt mỏi, ở trung điện tạm nghỉ ngơi.

A Cửu từ từ đi về phía nội điện, bên trong trang sức càng làm người ta líu lưỡi, đồ dùng tinh xảo, mỗi một chỗ đều cho thấy sự xa hoa của hoàng gia, dù là từng cọng cây ngọn cỏ cũng đều tinh quý, hơn nữa kiến trúc độc đáo càng bộc lộ sự dụng tâm kín đáo lúc xây dựng.

Nội điện, muốn đi vào phải qua một cây cầu nhỏ, nhưng xa xa, lại có hương khí nhàn nhạt bay tới.

A Cửu hơi nhăn chân mày, lại nghe thấy trong nội điện truyền ra tiếng tỳ bà đứt quãng, tiết tấu rất nhẹ, như người đánh đàn trong lòng dư lực mà không có tâm trạng.

Vừa lúc đi tới cửa, trong phòng đột nhiên lại bị đẩy ra, một thân ảnh hiện ra trước mặt.

Đột nhiên có người xuất hiện, làm A Cửu không phản ứng kịp, bị người nọ đụng phải lảo đảo một cái.

"Hoàng thượng?" Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.

A Cửu vội ổn định thân thể, nhìn về phía trước, lúc cùng người kia bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều chấn động và kinh ngạc, nói không nên lời.

Khi nhìn rõ dung mạo của đối phương, lòng A Cửu từ từ trầm xuống.

Một khắc kia, nàng rõ ràng nghe được hô hấp của mình trở nên hỗn loạn, không theo trật tự gì.

Người kia, không phải ai khác, chính là nữ nhân của Quân Khanh Vũ — Tô Mi.

Tô Mi nhìn A Cửu, kinh ngạc chậm rãi tan đi, sau đó là nghi hoặc, tựa hồ không nhớ A Cửu.

Lần đầu tiên gặp là ở trong sơn động, tia sáng không rõ. Lần thứ hai gặp, A Cửu xuất hiện hết sức chật vật.

Mà bây giờ, mình toàn thân trắng thuần, quanh thân không có bất kỳ trang sức nào, làm Tô Mi nhíu mày suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi là người hoàng thượng an bài tới sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro