Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Sự kiện đồng chẩm qua đi, Tô Duyệt sau  vài ngày liên tục rảnh rỗi lượn qua lượn lại ở điện An Khang. Mỗi ngày đều đến điện Đại Vương Đại Phi thỉnh an, rồi lại không có việc gì nhốt mình trong điện Gyo Tae. Rồi bắt đầu soi mói bố trí của điện Gyo Tae: Ừm, đúng là chính thê có khác, không thiếu một thứ gì. Trang sức đều phù hợp với nề nếp gia phong của Trung Điện, không hề mang hơi hướng cá nhân một chút nào.

Tô Duyệt cảm thấy bản thân mình bị xuyên không trở thành vật hi sinh đã đủ thảm rồi, không thể để ngay cả trang sức cũng không được theo sở thích của mình luôn chứ, thật ủy khuất quá đi!!

Cho nên, nàng quyết định sẽ không phá hư quy củ trong cung, nhưng mà chỉ trang sức thôi, các thứ khác nàng thay đổi theo sở thích cá nhân chắc cũng không có vấn đề gì.

Đã làm giai cấp thống trị thì cũng phải thoải mái một lần chứ, nếu không cũng thật có lỗi với bản thân khi xuyên không quá!

Đầu tiên, đều đổi hết các loại rèm cửa sổ, màn che linh tinh, trước kia khiếu thẩm mỹ của Yoon Bo Kyung cũng quá đáng sợ, khiến Tô Duyệt nhìn mà cảm thấy sầu hết cả người.

Đổi toàn bộ thành màu vàng nhạt thêu hoa tú thượng và cỏ nhỏ.

Dù có là phong cách ruộng vườn vẫn cảm thấy đáng yêu.

Sau đó lại tự mình bài trí, cái gì không thích đều đổi lại thành thứ mình thích, sau vườn còn trồng thêm mớ hoa cỏ linh tinh.

Tô Duyệt vừa lòng, sau khi cải tạo liền thuận mắt hơn rất nhiều!

Nhưng nàng cũng có một chút tiếc nuối chính là, nàng không thể đổi giường được! Nhớ lại hai mươi mấy năm ngủ giường, bỗng chốc biến thành ngủ sàn, lúc đầu còn cảm thấy mới lạ, nhưng cứ phải ngủ như vậy, sau này nếu có thể lựa chọn, đâu ai lại nguyện ý ngủ sàn!

Tô Nguyệt lại nhớ đến Lee Hwon cũng phải ngủ sàn, ý định của nàng liền xẹp lép. Cho dù có muốn sai người chế tạo giường thì cũng không thể ngủ cao hơn lão đại được!

Ngay lúc Tô Duyệt còn đang uể oải về vấn đề không thể vượt mặt Lee Hwon mà ngủ giường, hành thượng cũng đang lâm vào một trận hoang mang và phiền não.

Sự tình là như vậy (phải nói trước, mỗi lần hành thượng nhớ về cảnh tượng khi ấy, trước đó đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đã), ngày nào đó, hành thượng mở cửa điện An Khang thì hắn đã nhìn thấy cái gì; Trung Điện nương nương đang ngủ bên cạnh chủ thượng, hai người đang ngủ cùng nhau!!!

Đúng vậy, tuy rằng tận mắt nhìn thấy nhưng hắn còn cảm thấy khó tin mà xoa nhẹ hai mắt.

Nhưng mà, nó là thật!

Điều làm cho hành thượng phải đưa tay lên đỡ cái cằm sắp rớt đó là, chủ thượng thế mà lại không hề có biểu cảm ủy khuất, thậm chí hình như còn có chút hồng hồng trên mặt.

Cho nên, chủ thượng đang thẹn thùng đó sao!

Xem ra một tháng sau chủ thượng và Trung Điện nương nương hợp phòng là chuyện không cần lo lắng nữa rồi!

Không hề có một chút cảm giác rằng mình đã quản quá rộng, hành thượng còn tiếp tục đắm chìm vào suy nghĩ chủ thượng cùng Trung Điện sẽ cùng nhau sinh ra hài tử.

Ôi, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ trắng mịn đáng yêu! Nhất định sẽ giống với chủ thượng hồi nhỏ.

Qua một hồi lâu thái giám bên cạnh nhắc nhở hành thượng mới nhận ra suy nghĩ của mình đã bay xa ra bên ngoài đến một vạn tám ngàn dặm.

Ừm, ngày đó hai người đồng chẩm về sau còn phát sinh cái gì nhỉ?

Lúc điện hạ rửa mặt còn ra lệnh cho mình nhẹ nhàng một chút, sau khi ra cửa vào triều còn ra lệnh cho hai thị nữ không được cho người đến quấy rầy Trung Điện nương nương.

Đúng vậy, cái này cũng là sự thật.

Lúc nghe được điện hạ phân phó như thế, tuy rằng mất mặt nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, lúc đó hắn có một loại xúc động muốn vọt ra ngoài điện An Khang để mà xem hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào, hoặc là mạo hiểm sờ sờ trán của chủ thượng xem người có bệnh hay không, cũng may hắn không làm, nếu không sẽ bị chủ thượng đá cho một cước rồi!.

Hành thượng nhớ điện hạ chỉ cho hai thị nữ của nương nương là Si Bang và Si Hwa cùng với mình hầu hạ liền cảm thấy áp lực đè nặng như núi, đây chính là bắt mình không được bép xép ra ngoài sao!!

Hắn nhất thời nhớ lại mà khóc không ra nước mắt, chủ thượng cùng Trung Điện đồng chẩm! Có thể có tin tức nào chấn động lòng người hơn tin này được chứ, nhưng chính mình là nhân chứng lại chỉ có thể giả bộ câm điếc, cái gì cũng không biết!

Tuy rằng Si Bang, Si Hwa bị điện hạ hạ lệnh cưỡng chế câm miệng, nhưng Trung Điện nương nương có thể nói mà!

Hành thượng sau một hồi cảm khái thì đứng lên, cảm thấy cuộc sống này quá thống khổ, bản thân biết một cái bí mật kinh thiên động địa, nhưng trừ câm miệng thì cũng chỉ có thể câm mồm!  
[khi nhiều chuyện đã ăn sâu vào máu :))) ]

Mà bên kia, điện Gon Won.

Giọng nói của Đại Vương Đại Phi không giấu được vui sướng: “Thật sao? Thân thể điện hạ đã khôi phục và có thể xử lý triều chính rồi sao?”

Giọng nói của ngự y cũng vui mừng: “Đúng vậy, buổi sáng ngự thiện đem đồ ăn đến cho điện hạ, mỗi món điện hạ đều ăn một ít, đã ăn nhiều hơn lúc trước !”

Đại Vương Đại Phi mang theo nụ cười yếu ớt, gật đầu: “Xem ra vu nữ chắn ách quả nhiên có hiệu quả!”

“Đúng vậy”.

Trong lòng Đại Vương Đại Phi vừa chuyển, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì: “Chỉ một buổi tối đã khiến thân thể điện hạ khôi phục, năng lực con bé đó thật tốt!”. Nàng hơi giương cằm lên, mang theo cảm giác ưu việt của kẻ cầm quyền: “Ta muốn nhìn thấy con bé đó, ban thưởng tốt cho nàng”.

Đại Vương Đại Phi muốn gặp vu nữ đã chắn ách cho điện hạ, tin tức này chỉ mới qua buổi trưa đã truyền đến chỗ Tô Duyệt.

Điều này làm cho Tô Duyệt không khỏi cảm khái một chút, đúng là nhân vật chính, có bàn tay vàng chói lóa như mặt trời!

Nhưng điều làm nàng cảm thấy hứng thú là tại sao các thị nguyệt và Si Bang lại biết tin tức này. Dù sao tin tức này cũng không có truyền ra trong cung mà.

Tô Duyệt ném sách trong tay đi, nằm ngã vào sạp thước rồi bắt đầu nghi hoặc.

Si Bang tiến lên nhặt lấy sách bị nàng vứt đặt lên cái bàn con, sau đó trả lời nghi vấn của nàng: “Nương nương chẳng lẽ đã quên sao? Lão gia đã nói với người ở trong cung ngài ấy có sắp xếp vài cơ sở ngầm, còn đặt biệt ra lệnh cho nô tỳ cùng các thị nguyệt phải chú ý”.

Hóa ra còn có chuyện như vậy sao? Xem ra Yoon Dae Hyung lá gan không nhỏ! Dã tâm cũng không nhỏ chút nào!

Tô Duyệt thầm nghĩ gật gật đầu: “Đại Vương Đại Phi gặp vu nữ kia nói cái gì?”

“Đại Vương Đại Phi nương nương cũng không có nhìn thấy vu nữ chắn ách, nghe nói vu nữ chắn ách là do tiền quốc vu Jang Ro Young đại nhân mang về. Đại Vương Đại Phi tuyên Jang Ro Young đại nhân ra phía sau điện, không biết Jang Ro Young đại nhân nói gì mà Đại Vương Đại Phi lại không yêu cầu muốn gặp vu nữ chắn ách nữa”.

Xem ra Jang Ro Young với Heo Yeon Woo có mối quan hệ không đơn giản!

Nhưng mà nàng ta không muốn Đại Vương Đại Phi gặp Heo Yeon Woo, chẳng lẽ năm đó Heo Yeon Woo chết yểu có liên quan đến Đại Vương Đại Phi hay sao? Hay nói cách khác, năm đó Heo Yeon Woo chết chính là do Đại Vương Đại Phi làm?

Nhưng mà, tại sao?

Tô Duyệt bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Heo Yeon Woo chết có liên quan đến bọn họ!

Trời ạ! Nếu việc này là thật chắc chắn mình không thoát được quan hệ, Tô Duyệt luôn có loại cảm giác dù hiện tại mình chẳng làm gì cũng đều có khả năng chết lúc nào không biết!

Cho nên, hiện tại nàng nên đào tẩu sao?

Vấn đề là, cho dù hiện tại Lee Hwon ghét nàng mà để nàng đi, nhưng đối với danh dự của gia tộc, vì Yoon Dae Hyung đã cố gắng bồi dưỡng tài hoa cho nàng, còn vất vả đem đủ mọi cách đưa nàng vào cung thì làm sao có thể cho phép nàng đào tẩu chứ?

Tiến lui gì cũng là đường chết, Tô Duyệt thật sự không muốn làm cái chức hoàng hậu này một chút nào!

Tô Duyệt nhíu mày: “Người của chúng ta không nghe được các nàng nói gì sao?”

Si Bang lắc đầu: “Hồi nương nương, dù sao cũng là Đại Vương Đại Phi, lúc trước lão gia sắp xếp cơ sở ngầm cũng vạn phần gian nan mới sắp xếp được hai ba cái, cho đến bây giờ cũng chỉ có vài cái, còn ở điện Gon Won của Đại Vương Đại Phi sau vài lần tẩy trừ thì hiện giờ cũng chỉ còn một cái. Bây giờ, người này cũng phải càng cẩn thận hơn, tuy không bị tẩy trừ ra ngoài, nhưng muốn đạt được tin tức so với trước kia khó khăn hơn nhiều. Lần trước là tin tức trong điện Gon Won truyền ra chúng ta mới biết được, lần này triệu kiến Jang Ro Young đại nhân chúng ta cũng chỉ nghe nói, còn nội dung cụ thể thì lại không dám mạo hiểm đi thám thính. Nếu cơ sở duy nhất này mà còn chết yểu, muốn sắp xếp lại càng thêm khó khăn”.

Nghe xong lời này, Tô Duyệt xem như đã hiểu được, dù là Yoon Dae Hyung hay là Đại Vương Đại Phi, đều là hồ ly tinh, giảo hoạt không chịu được.

Tô Duyệt vắt óc suy nghĩ, nhưng lại chẳng có tí manh mối nào, ngược lại càng nghĩ càng loạn, dứt khoát bỏ ra sau đầu, không thèm nghĩ nữa.

Bởi vì nghĩ quá lâu, nên cũng cảm thấy đói bụng.

Tô Duyệt vừa hỏi Si Bang, còn chưa tới giờ dùng bữa tối, đành phải sai người làm một ít điểm tâm mang đến.

Bởi vì suy nghĩ quá lâu, đầu óc hỗn loạn, cho nên Tô Duyệt hóa bi phẫn thành thèm ăn, sau đó liền ăn để chống đỡ!

Trong lúc nàng chống đỡ đến lưng lưng bụng thì một tên tiểu thái giám từ điện An Khang mang theo ý chỉ của Lee Hwon đến, nói là: Chủ thượng điện hạ tuyên Trung Điện nương nương đi điện An Khang dùng bữa tối.

Tô Duyệt nghe thế phản ứng đầu tiên là, lại ăn, thật là nghĩ đến mỹ thực gì đó đều muốn phun ra, đi điện An Khang còn có thể nuốt trôi hay sao!

Còn nữa, Lee Hwon là muốn làm gì?

Lần trước nàng té lên người hắn, sau đó còn kích thích hắn, thuận tiện cướp cái ổ chăn của hắn mà ngủ đến sung sướng.

Nhớ đến chuyện này Tô Duyệt chỉ muốn đỡ trán mà thở dài, mình đúng là ngu hết thuốc chữa!

Hắn muốn nói chuyện này với mình sao, nhưng chuyện này cũng đã trôi qua lâu rồi, hắn muốn nói thì sao không nói sớm, thế nào mà bây giờ mới sai người đến tìm mình?

Ôi, Tô Duyệt nhớ lúc nàng tỉnh lại thì trong điện An Khang trừ Si Bang với Si Hwa thì bên ngoài không còn ai khác.

Hỏi hai người, các nàng nói Lee Hwon đã vào triều từ sớm rồi.

Thật kỳ quái, Lee Hwon lại không sai người đánh thức nàng.

Nói Lee Hwon được vu nữ chắn ách nên sức khỏe hồi phục cũng không sai.

Đúng rồi! Hắn chắc là muốn hỏi chuyện vu nữ chắn ách rồi!

Hắn hẳn là chưa biết vu nữ chắn ách là Heo Yeon Woo. Cũng không biết vì sao Heo Yeon Woo lại trở về làm vu nữ chắn ách.

Lần trước nàng nói với mình nàng gọi là gì ấy nhỉ, Wol?

Nàng mai danh ẩn tích tiến cung là đang muốn làm cái gì đây?

Nếu Lee Hwon thật sự hỏi đến thì làm sao mà trả lời hắn bây giờ?

Nhưng mà nàng cũng không suy nghĩ được lâu, rất nhanh đã bị Si Bang cùng các thị nguyệt thu thập thỏa đáng rồi thỉnh nàng nhích người đến điện An Khang. Nói là không thể để chủ thượng chờ lâu.

Tô Duyệt nghe các nàng nói vậy lại có một loại xúc động muốn ở nhà.

Nhưng mà để phòng ngừa các nàng gấp đến phát điên, càng không ngừng lải nhải bên tai Tô Duyệt nên nàng quyết định vẫn nên lết đi thì hơn!

Như vậy cũng tốt, sớm đi xem Lee Hwon đang có cái chủ ý quỷ quái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro