Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Đoàn người Heo Yeon Woo. Seol Ah, Shim San cùng Yang Myung Gun ở khách điếm hai ngày, vừa để nghỉ ngơi vừa tính toán xem phải đi đâu, ai biết thời điểm này lại xảy ra vấn đề, kinh thành đột nhiên bị giới nghiêm toàn thành.

Seol Ah và Heo Yeon Woo liền phát hoảng, còn tưởng rằng việc các nàng trốn ra khỏi cung bị lộ, nên bệ hạ mới phong tỏa tìm người.

Bọn họ không dám vội vàng ra ngoài, đành phải trốn trong khách điếm, quyết định tìm hiểu tình hình cụ thể rồi tính tiếp.

Seol Ah sốt ruột nhìn Heo Yeon Woo: “Tiểu thư, làm sao bây giờ, hiện tại khắp kinh thành đều bị giới nghiêm như vậy, làm sao chúng ta đi được, hay chúng ta quay trở lại hoàng cung đi?”

Heo Yeon Woo cẩn thận ngẫm lại câu đó rồi lắc đầu: “Seol Ah, Shim San cùng Yang Myung Gun đại nhân đã ra ngoài tìm hiểu tin tức rồi, chúng ta trước hết cứ đợi họ trở về rồi quyết định bước tiếp theo”. Heo Yeon Woo nghĩ lại, cảm thấy có điều không thích hợp: “Rất có khả năng người họ tìm không phải chúng ta, ngươi và ta đã trốn ra được vài ngày rồi, trong cung không có lý nào bây giờ mới đi tìm người. Còn nữa, ta cùng Shim San bất quá cũng chỉ là vu nữ nho nhỏ, ngươi thì càng không cần nói, chúng ta vốn dĩ chẳng quan trọng gì, người trong cung sẽ không nhàn rỗi mà sai nhiều người như vậy đi tìm bắt chúng ta đâu”. Heo Yeon Woo thoải mái cười với Seol Ah: “Ngươi đừng quá khẩn trương”.

Seol Ah nghe Heo Yeon Woo nói như vậy, nhớ tới thân phận thật sự của Heo Yeon Woo lại càng thêm lo lắng, muốn nói với Heo Yeon Woo mà không thể nói, chỉ có thể trưng bộ mặt khóc tang nhìn nàng, lo lắng có phải thân phận của Heo Yeon Woo bị lộ hay không, không biết người trong cung dùng danh nghĩa gì mà xuất ra nhiều người như vậy tìm nàng đây?

Nếu chủ thượng điện hạ đã biết thân phận của tiểu thư thì tốt rồi, chỉ sợ là kẻ địch đã đi trước một bước, cho nàng một tội danh, muốn giết người diệt khẩu!

Heo Yeon Woo nhìn biểu cảm trầm trọng của Seol Ah, cười với nàng ấy: “Seol Ah, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định có thể bình an ra ngoài”.

Seol Ah thấy Heo Yeon Woo thân là tiểu thư mà phải hạ mình an ủi nàng, nàng cũng không dám mặt ủ mày chau với Heo Yeon Woo nữa.

Nhưng nếu thật sự người trong cung đến bắt các nàng, thì ai là người có động cơ nhất?

Nghĩ tới nghĩ lui Seol Ah cảm thấy Trung Điện là người có hiềm nghi lớn nhất, năm đó tiểu thư cùng Trung Điện nương nương Yoon Bo Kyung tham dự thế tử phi chân tuyển, chỉ sợ lúc đó nàng ấy đã ghi hận tiểu thư ở trong lòng, sau này tuy rằng nàng ấy trở thành Trung Điện do tiểu thư bị bệnh chết, nhưng chỉ sợ trong lòng Yoon Bo Kyung không thoải mái. Nếu nàng ấy biết tiểu thư không thật sự bị bệnh chết, liệu có ngồi yên hay không, chỉ sợ tiểu thư lành ít dữ nhiều.

Không, Trung Điện hẳn là không biết, quốc vu sử dụng vu lực để che dấu thân phận của tiểu thư, nếu thân phận bị tiết lộ, chắc chắn quốc vu sẽ biết. Nhưng mà, quốc vu mấy ngày trước còn mạnh mẽ bắt nàng mang tiểu thư rời khỏi cung…

Seol Ah cảm thấy nàng như chim sợ cành cong, thấy ai cũng có âm mưu hại tiểu thư nhà nàng.

May mắn, Yang Myung Gun và Shim San ra ngoài tìm hiểu tin tức rất nhanh đã quay về, Seol Ah tự nhắc nhở mình không được nghi ngờ linh tinh, bắt đầu nghe Yang Myung Gun nói: “Cửa thành bị phong tỏa, người lui tới qua cửa thành đều bị vệ binh kiểm tra, toàn thành cũng bị giới nghiêm, đang điều tra từng nhà, trình độ nghiêm trọng của lần này phải ngang ngửa với lần tiên hoàng băng hà lần trước, chứng minh rằng bọn họ quả thật đang tìm người nào đó”.

Yang Myung Gun nhìn vẻ mặt Seol Ah mà cười rộ lên: “Các ngươi cũng không cần khẩn trương, tuy bọn họ đang tìm người, nhưng cũng không phải tìm người như chúng ta, hiện tại chúng ta hẳn là vô sự. Nhưng mà, tuy rằng kinh thành đang tra nghiêm, chúng ta cũng phải mau chóng rời khỏi thành, ở trong thành càng lâu chỉ sợ phát sinh nhiều biến cố, vẫn là nên nhanh chóng ra ngoài mới an tâm được”.

Yang Myung Gun nói xong liền nhìn Heo Yeon Woo: “Nàng cảm thấy thế nào?”.

Heo Yeon Woo gật đầu: “Như vậy cũng được, mau chóng rời khỏi thành mới tốt, để tránh đêm dài lắm mộng”.

Tuy rằng nàng không muốn đi, nhưng vẫn nghĩ ra khỏi kinh thành sẽ an toàn hơn nhiều, người đó ngay cả mơ nàng cũng không dám, nàng tốt nhất không nên nghĩ nhiều nữa.

Mấy người sau khi bàn bạc xong, đều cho rằng: Việc ra khỏi thành không nên chậm trễ, cho nên hôm nay liền chuẩn bị xuất phát.

Việc để Trung Điện trở về Yoon gia thăm viếng Lee Hwon đã nghĩ trước nghĩ sau rất kỹ, hắn cho phép nàng về nhà gặp Yoon Dae Hyung một lần, còn phái một ám vệ đi theo một mặt bảo vệ nàng, một mặt hi vọng nàng cùng Yoon Dae Hyung có thể khinh xuất mà nói ra chân tướng của việc Heo Yeon Woo bệnh chết năm đó.

Gặp chuyện không may? Hắn không thể ngờ được, Yoon Dae Hyung thật vất vả mới đưa được Yoon Bo Kyung trở thành Trung Điện, hiện tại quyền lực của thừa tướng cũng bởi vì hắn tự mình chấp chính mà dẫn đến một ít hạn chế, hắn làm sao có khả năng để lợi thế lớn nhất của mình là Yoon Bo Kyung gặp chuyện không may?

Nhưng mà hắn dù có thể nào cũng không nghĩ đến chỉ một buổi sáng thôi liền có người báo Trung Điện nương nương đã mất tích.

Một khắc đó hắn chỉ muốn quát người kia: Đừng nói giỡn,. Nói ai mất tích hắn còn tin, duy chỉ có Trung Điện mất tích thì hắn không thể tin được. Hắn hỏi lại: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa”.

Người nọ lại lặp lại: “Bẩm điện hạ, Yoon tướng phái người đến báo, Trung Điện nương nương mất tích. Người được phái tới nói là tìm thấy giày của Trung Điện nương nương ở giếng nước..”.

Lee Hwon không đợi người nọ nói xong đã lập tức bay ra ngoài điện An Khang, rất nhiều năm về sau Lee Hwon nghĩ lại ngày này vẫn có một cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn vô cùng rõ ràng.

Thời điểm Lee Hwon phản ứng lại, hắn đã ở trước miệng giếng đó, trước mặt là người của Yoon phủ quỳ đầy đất, còn có người ở cạnh miệng giếng buộc dây thừng vào người khác để người đó xuống giếng thăm dò..

Tuy Lee Hwon đã tận lực khống chế cảm xúc, nhưng hắn cũng không kêu mọi người đứng dậy, hắn chỉ đứng ở một bên đợi, đây là lần đầu tiên Lee Hwon cảm giác được tư vị của chờ đợi. Sau này khi ngẫm lại, hắn không còn nhớ thời điểm ấy cảm giác thế nào, hắn cũng không muốn nhớ lại nữa.

Đó là một cảm giác sợ hãi vô cùng, sợ hãi đến tuyệt vọng.

Rốt cục, người ở dưới giếng nước cũng đi lên hồi báo cho hắn: “Bẩm điện hạ, trong giếng không có  người”.

Giờ khắc này, Lee Hwon không rõ mình có cảm xúc gì nữa, nhưng Lee Hwon tin rằng hình như hắn đã nhận ra tình cảm của bản thân. Hắn không nói gì nữa, vẫy tay ý bảo những người quỳ dưới đất đứng dậy, sau đó xoay người đi vào trụ phòng của Tô Duyệt, hỏi người vẫn luôn đi theo bên người nàng là Si Hwa: “Hôm nay trước lúc mất tích Trung Điện có gì khác thường không?”.

Si Hwa quỳ gối phía dưới, đầu cũng không dám nâng, tuy rằng Trung Điện vụng trộm chạy trốn, nhưng nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đối mặt với điện hạ nàng cũng không dám biểu lộ cảm xúc này ra: “Nương nương gọi nô tì tới nói là nàng đói bụng, sai nô tì đến phòng bếp lấy chút điểm tâm. Khi đó chỉ có một mình nô tì ở trong sân, thật sự không dám rời đi, nhưng mà nương nương kêu đói, nô tì đành phải đi, trở về liền thấy chiếc giày nương nương mang buổi sáng rơi ở cạnh giếng”.

Lee Hwon quan sát tình huống trong phòng rồi nói: “Phòng có người động qua chưa?”.

“Không có”.

Lee Hwon đã hiểu, nở nụ cười, Trung Điện sao? Nếu nói là nàng thông minh, thì nàng sẽ không thấy trong phòng còn nhiều điểm tâm như vậy mà còn lấy cớ sai người lấy điểm tâm để đuổi người, còn mang cả điểm tâm trong phòng đi? Nếu nói nàng vụng về, thì sao nàng còn biết vứt giày ở cạnh giếng để khiến bọn họ dời tầm mắt, còn mình tranh thủ chút thời gian mà trốn mất? Xem ra Trung Điện còn một chút tâm cơ.

Ngay cả hắn cũng bị nàng lừa.

Nhưng mà, tại sao Trung Điện lại muốn chạy? Yoon Bo Kyung mà Lee Hwon biết là người phi thường chấp nhất với hắn, bọn họ cũng đã hợp phòng, nàng sao lại muốn chạy trốn, rõ ràng có gì đó không bình thường.

Đoàn người Yang Myung Gun và Heo Yeon Woo hóa trang thành công thoát khỏi điều tra của thị vệ, nhưng lúc ra ngoài cửa thành lại gặp chút vấn đề.

Rõ ràng sau khi thị vệ kiểm tra xong đều thả họ đi, ai biết phía sau lại có thanh âm gọi bọn họ: “Đứng lại”.

Bọn họ chỉ đành dừng lại.

Lại nghe thanh âm kia nói: “Xoay người lại, bắt duy mạo!”.

Vừa nghe lời này liền biết sự tình sinh biến, nhưng xung quanh nhiều thủ vệ như vậy, bọn họ cũng không thể cam đoan dưới tình huống này mà đắc tội với họ có thể toàn thây trở ra, chỉ đành ngoan ngoãn mà thuận theo.

Heo Yeon Woo xoay người, trong nháy mắt đã thấy rõ, kẻ gọi các nàng kia đúng là Trương Trạch. Một khắc kia Heo Yeon Woo biết hôm nay bọn họ sợ là không ra khỏi thành được rồi.

Trương Trạch nhìn thấy Heo Yeon Woo, hai mắt sáng quắc như nhìn thấy bạc: “Thì ra là ngươi”. Nhớ đến lần trước vì nàng mà hắn suýt chút nữa rơi đầu, trong lòng thở dài, đây chính là cơ hội tuyệt vời để mình báo thù, liền sai hai thị vệ tiến lên: “Bắt người đó lại!”.

Thị vệ trói Heo Yeon Woo, Seol Ah và Shim San, không đụng tới Yang Myung Gun.

Yang Myung Gun ngăn cản thị vệ mang Heo Yeon Woo đi: “Trương Trạch, ngươi muốn mang người đi đâu?”.

Trương Trạch đối với Yang Myung Gun cười rất là nịnh nọt, nhưng lời nói lại chẳng có bao nhiêu cung kính: “Cái này không cần Yang Myung Gun đại nhân lo lắng, loại việc nhỏ này để hạ thần giải quyết được rồi”.

Heo Yeon Woo nghe vậy lớn tiếng nói: “Vậy xin hỏi đại nhân ta đã làm sai điều gì?”. Đây là nguyên nhân thần mẫu trăm phương ngàn kế đưa nàng rời cung sao? Thần mẫu ngày đó đã đã đoán trước được ngày hôm nay nàng sẽ rời cung tránh họa, nhưng có lẽ nàng ấy đã không đoán được rằng các nàng sẽ không thoát, lòng vòng dạo quanh, cuối cùng các nàng vẫn trở lại cung. Chẳng lẽ đây là số mệnh của nàng hay sao?

Trương Trạch không chút hoang mang: “ Làm vu nữ phải có trách nhiệm ở lại trong cung thủ vệ hoàng cung, mà ngươi lại câu dẫn Yang Myung Gun đại nhân, ý đồ bỏ trốn, cái này chẳng lẽ không phải tội lớn?”.

“Ngươi đừng ngậm máu phun người!”. Heo Yeon Woo kích động hét to.

Yang Myung Gun nhìn chằm chằm Trương Trạch: “Bắt người thì phải có chứng cớ, ngươi có không?”.

“Yang Myung Gun đại nhân ở đây chính là chứng cớ”. Trương Trạch da mặt dày nhìn Yang Myung Gun, cũng không vì mình đổ oan cho người khác mà chột dạ. Sau đó liền phân phó thị vệ: “Mang đi!”.

Trương Trạch nhìn Yang Myung Gun sầm mặt cũng không có chút sợ hãi: “Đại nhân, thỉnh ngài cứ tự nhiên, ta đi trước”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro