#1
Năm ấy , cô mười sáu tuổi , lần đầu tiên thích một nam sinh chung trường . Hắn không tính là quá cao và lịch sự , nhưng lại rất thích đá banh . Hắn còn có một giọng nói trầm nghe thật thích , còn là một học bá thường xuyên đứng nhất lớp , thanh danh rất tốt .
Vào lúc ấy , yêu sớm đã không phải là vấn đề lớn lao gì . Nữ sinh theo đuổi nam sinh cũng còn là chuyện bất thường . Tuy cô không phải lại là một cô gái hướng nội , nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới việc tỏ tình với hắn . Cô cảm thấy , có thể ở phía xa như thế ngắm nhìn hắn cũng rất tốt .
Khi đó, cô thường vô tình đi trên đường đụng trúng hắn . Lên tiếng chào hỏi thôi đã khiến cô cao hứng cả nửa ngày . Thường thường , sau giờ tan học cô cũng không vội trở về . Thay vào đó lại đi về phía sân vận động , đi một vòng lại một vòng , chậm chạp vô cùng , chỉ vì muốn nhìn hắn đá cầu .
Cô còn học cách xếp Hạnh Vận Tinh ( tờ giấy may mắn ) , mỗi ngày trong tờ giấy nhỏ viết một câu cô muốn hắn nói ra , rồi xếp thành một chú hạc vui vẻ bỏ vào trong bình lớn . Cô thường thường suy nghĩ về hắn , có phải hắn sẽ giống những nam sinh khác , sẽ thích một cô gái thật ôn nhu , có một mái tóc đen nhánh thẳng dài , có một đôi mắt to tròn lấp lánh , thời điểm vui vẻ sẽ nhếch miệng cười một tiếng ?
Tóc của cô đúng là màu đen nhánh , nhưng chỉ ngắn ngủn đến lỗ tai , cô cũng có một đôi mắt to , nhưng thường thường bởi vì cười to mà bị híp lại .
Cô mười chín tuổi , thi đậu một trường không tính là rất tốt nhưng cũng không kém so với đại học . Hắn thì bình thường phát huy , thi đậu một trường đại học trọng điểm ở thành thị . Cô ngồi xe lửa rời đi nơi mà cô đã từng gắn bó suốt bao nhiêu năm . Những sự tình từng diễn ra cô từng ly từng tí nhớ lại .
Cuộc sống đại học thật gian khổ bắt đầu mở ra . Buổi tối sắp sửa tắt đèn đi ngủ , những nữ sinh khác cũng bắt đầu núp ở trong chăn len lén gọi điện thoại cho bạn trai mà tư tình . Cô rất nhiều lần theo thói quen thuộc ấn xuống một con số , nhưng thủy chung vẫn không hạ tay bấm nút gọi .
Mười chín năm qua , cô lần đầu tiên biết cái gì gọi là tư niệm ( Nhớ về những kí ức cũ ) . Thì ra , tư niệm là một loại cảm giác khiến cho con người ta rơi xuống nhiều giọt nước mắt .Bốn năm cuộc sống đại học không tính là quá lâu . Người hoạt bát đáng yêu như cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi . Nhưng cô lại lựa chọn độc thân .
Người khác hỏi nguyên nhân vì sao thì cô cũng chỉ cười nhạt, nói ∶ việc học quan trọng chứ sao . Cô đúng là rất cố gắng học tập , chỉ vì để thi nghiên cứu sinh của trường . Bốn năm nay tóc của cô không ngừng dài ra , cô cũng không có cắt ngắn nữa.
Lần đầu bạn học cũ hẹn hặp thì cô hai mắt tỏa sáng , một mái tóc đen nhánh thật dài thẳng tắp , mắt long lanh to tròn , bởi vì vừa thấy thân ảnh mà cô yêu thích thì lộ vẻ quang thải, da trắng hồng , thỉnh thoảng hé miệng cười một tiếng . Không nhìn ra được đây là cô gái dỡ hơi của ngày xưa .
Hắn lúc này nhìn thấy cô thì tâm rung lên một cái , nhưng lúc ấy tay của hắn đang nắm tay một cô gái khác , chân dài eo thon. Cô nhìn cô gái bên cạnh hắn , cô ấy so với mình quả thật ôn nhu và quyến rũ hơn rất nhiều . Làm tốt việc che dấu đi một tia mất mác trong lòng , cô chỉ nhàn nhạt đối với hắn cười một tiếng , nói , đã lâu không gặp .
Cô hai mươi hai tuổi , lấy thành tích tốt nhất mà thi đậu trường đại học nghiên cứu sinh . Hắn lại không có tiếp tục thi nghiên cứu , mà đã tham gia vào một văn phòng đầu tư bên ngoài xí nghiệp . Công tác xuất sắc , tiền lương hàng năm rất nhanh đã đến được con số 6 đơn vị đếm . Cô tiếp tục trải qua cuộc sống đơn điệu khô khan của đại học , hơn nữa vẫn ti ép tục độc thân .
Lần thứ nhất được về nhà, vừa vào cửa , mẹ cô liền đem cô kéo qua, vừa nói chuyện trọng tâm, đi học là chuyện tốt , nhưng nữ nhân thủy chung phải lập gia đình , đây mới là quy túc . Cô gật đầu một cái , về gian phòng mà sửa sang lại hành lý mới mang về . Từ trong rương lấy ra chính là một chai tràn đầy Hạnh Vận Tinh mà đặt ở trên giá sách . Trên giá sách lúc này là một hàng bình Hạnh Vận Tinh . Nó đều đầy hết , vừa vặn đủ y sáu bình .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro