Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Bị bán (đã fix)

Edit + Beta: Tris

"Trước đó còn gọi chú, sao hiện tại không gọi nữa?" Khang Trạm thấy bọn họ tới muộn như vậy liền biết chắc hai người này không muốn tới. Bây giờ ông rất cần đứa con trai này nên không dám nặng lời, đầu họng súng liền trực tiếp nhắm cô. Nhưng Trình An thấy chẳng sao cả, phía trước còn có Khang Tây Triết mà, cho nên Khang Trạm vừa dứt lời, Khang Tây Triết liền trực tiếp mở miệng: "An An gọi ngài như vậy có gì không đúng sao? Không phải ngài thích người khác gọi như vậy nhất à?"

Khang Tây Triết nói không chút lưu tình, trước kia ông thích người khác gọi mình là Khang đổng, ở công ty như nào anh không biết nhưng ở trong nhà, dù là anh hay là Khang Tây Xuyên hay bất kể ai khác trong dòng họ đều phải gọi ông như vậy.

Nghe thấy anh phản bác Khang Trạm rất không vui. Cách đó không xa, Khang Tây Xuyên nghe vậy thì lặng lẽ che mặt một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên, nó nói rất đúng, đúng là bố muốn mọi người gọi như vậy, chỉ là không biết gần đây ông bị cái gì kích thích nên đã bắt hắn sửa lại xưng hô.

Tâm trạng tốt của Khang Trạm đã bị phá hư, hiện tại không muốn nói gì vòng vo với chúng nó, ông trực tiếp hỏi thẳng Khang Tây Triết luôn: "Khi nào về công ty làm?"

Trình An cảm thấy mình vừa bỏ qua chuyện gì đó, tự nhiên đã nhảy đến chuyện này rồi, nghe thấy ông hỏi vấn đề này, cô lùi lại một chút nắm chặt lấy tay Khang Tây Triết. Khang Tây Triết nhìn cô cười cười rồi cũng nói thẳng luôn: "Tôi có công ty của mình cũng có công việc riêng của mình."

"Ý mày là cái công ty giải trí rách kia à, ngay cả một nghệ sĩ nổi danh cũng không có, còn có khả năng phát triển sao? Cứ như thế, sau này đến vợ cũng nuôi không nổi! Còn công việc, làm An Triết 5 năm, nếu khi đó mày chịu nói ra thân phận, lão tử có thể đem mày nâng đến tận trời." Khang Trạm thực sự bị chọc tức cho nên vừa mở miệng đã công kích hai phía.

Nghe ông ấy nói như vậy, Trình An thật đau lòng cho anh. Nhưng có vẻ Khang Trạm không biết anh còn có một công ty khác, thật ra đó mới là át chủ bài.

Nghĩ vậy, trên mặt Trình An lại có ý cười, hóa ra anh chàng này vẫn luôn yên lặng đối đầu với người trong nhà, có lẽ thân phận ngôi sao của anh chẳng qua là vì ngụy trang thôi ha, hừ, còn nói là vì tìm cô chứ, đại lừa đảo. Khang Tây Triết biết cô lại nghĩ nhiều, nhanh chóng xoa xoa tay trấn an cô.

"Cô cười cái gì? Nó không tốt thì cô còn có thể sống vui vẻ sao? Để xem đến lúc nó không nuôi nổi cô, các người lấy gì để sống?" Khang Trạm nói xong những lời này, Khang Tây Xuyên suýt thì cười ra tiếng, cũng mấy chục tuổi rồi, sao bố càng ngày càng ấu trĩ thế này.

Trình An cũng không nghĩ tới Khang Trạm sẽ là người như này, không phải tông là "nắng gắt cuối thu" trong truyền thuyết sao? Nhưng hiện tại có chỗ nào giống "lão hổ" chứ, đây rõ ràng là hellokitty a, cho nên cô liền nói: "Anh ấy không nuôi được thì cháu nuôi."

Khang Trạm không nghĩ tới cô lại dám bật lại, nghĩ đến công việc hiện tại và thu nhập hàng tháng của cô nhóc, ông thật muốn nói, nha đầu này cũng thật can đảm, tổng chỗ tiền lương đó của nó còn không đủ cho ông ăn một bữa.

Lần này Khang Tây Xuyên không để ông đáp lại, vội vàng mở miệng chen vào: "Bố, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta dùng bữa trước đi."

Khang Trạm nghe vậy thì không nói cái nữa, quan hệ của họ cũng không tệ đến nỗi không ăn cùng được một bữa cơm. Giữ được người ở lại ăn cơm coi như mục đích đầu tiên của ông đã đạt được, nếu đêm nay có thể giữ chúng nó ở lại ngủ thì càng tốt.

Trình An không thích đồ ăn trên máy bay, lúc này hẳn là cô đã đói bụng rồi nên Khang Tây Triết không có từ chối, nơi này anh không thường xuyên tới càng không quen thuộc gì; nhìn dáng vẻ cẩn thận lo của cô anh không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái: "Đừng lo lắng, có anh ở đây."

Trình An mới không phải là sợ hãi đâu, cô chỉ cảm thấy có chút quỷ dị mà thôi, cô đã nghe qua danh Khang Trạm, lần trước cũng gặp qua một lần rồi. Mới được bao lâu chứ, con người không thể thay đổi nhanh như vậy được. Bỗng nhiên ông biến thành như này, cô có thể không lo lắng sao?

Lúc ăn cơm không thể nói chuyện, đối với người Khang gia mà nói thì đây không phải điều gì lạ nhưng Trình An có chút không quen, cô thích ở trên bàn cơm nói chuyện phiếm hơn, hiện tại Khang Tây Triết cũng bị cô dưỡng thành thói quen rồi. Ở đây, bọn họ không tiện mở miệng, Khang Tây Triết biết cô có chút thất thần, anh ở một bên cẩn thận giúp cô gắp đồ ăn, thừa dịp Khang Trạm ăn cơm liền lại gần cô nhỏ giọng nói: "Em ăn ít chút, đợi lát nữa anh đưa em đi ăn nướng."

Trình An nghe vậy cười cười, vừa muốn nói: "Cảm ơn, ông xã." liền nhìn thấy Khang Trạm ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, ánh mắt kia giống như bắt gặp con cháu của mình phạm sai lầm gì đó.

"Khang đổng, ngài dọa đến cô ấy." Khang Tây Triết nhìn thẳng vào mắt ông, mở miệng bảo vệ vợ mình, ông cứ như vậy lần sau bọn họ sẽ không đến nữa.

Khang Trạm xem hiểu uy hiếp trong mắt thằng con, hừ, thằng nhóc thúi không có tiền đồ, nếu không phải vì muốn bế cháu ta có đến nỗi phải ra vẻ đáng thương như này không? Dù sao ông cũng ăn no rồi, buông bát đũa xuống, thở phì phò đi lên tầng.

Trình An có chút bất an, cô sẽ không đắc tội với ông chứ. Khang Tây Xuyên ở đối diện mở miệng trấn an: "Không sao, ông ấy vốn là như thế đó, sang ngày mai là tốt rồi."

Lần này đến bọn họ đến có mang theo quà, lúc chọn quà Trình An mới biết thật ra quan hệ của Khang Tây Triết với bố anh cũng không tệ lắm, anh nói đây là kết quả sau 5 năm mẹ anh chữa trị. Trước đó quan hệ của họ như nước với lửa vậy nếu không anh đã không có ý định phá hủy tập đoàn Khang Mỹ.

Lúc rời đi, bọn họ để quà lại, đương nhiên chỉ có quà của Khang Trạm thôi. Khang Tây Triết bảo cô lên xe trước, anh còn có mấy câu muốn nói với Khang Tây Xuyên.

"Ông ấy a, không có việc gì, thật sự không sao. Hôm nay mới từ bệnh viện kiểm tra trở về, thân thể vẫn tốt. Chỉ là gần đây nhìn thấy người ta đều đã được bế cháu nên trong lòng rốt ruột." Khang Tây Xuyên ăn ngay nói thật, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Khang Tây Triết không có thân thiết như trong phòng.

"Ông ấy đúng là nên sốt ruột. Đại ca, cố lên!"

Khang Tây Triết nói xong, hướng hắn cười rồi chui vào xe. Tài xế là của Khang gia nên trên đường trở về hai người không thể mở miệng, chờ về tới nhà mình Trình An mới nói ra thắc mắc trong lòng: "Quan hệ của anh với anh trai nhìn qua không tồi?"

"Hiện tại anh với anh ta không có xung đột lợi ích, anh ta biết anh sẽ không trở lại Khang gia, anh sẽ không tranh đoạt cái gì cả; em thực sự nghĩ là huynh đệ tình thâm à." Khang Tây Triết bất đắc dĩ, cũng đều là diễn kịch mà thôi.

Trình An nghe vậy xúc động ôm anh, hai người bọn họ thật là cực khổ a. Khang Tây Triết thích nhất được cô ôm, vừa muốn vòng tay qua ôm lại thì 'tinh' một tiếng, thang máy mở ra. Nha đầu này là cố ý mà, lại để cô nhóc này thực hiện được.

Trình An mở cửa phòng ra, nhìn thấy trang trí bên trong, bất ngờ kêu lên một tiếng: "Oa, thật xinh đẹp!" hai mẹ thực sự dụng tâm a, trong phòng treo đầy bóng, đèn màu, còn có rất nhiều vật trang trí đỏ rực.

Cô ở bên ngoài xem, còn Khang Tây Triết lặng lẽ đi qua phòng ngủ nhìn một cái, sau đó quay lại bế cô đi qua, Trình An bị anh bế bổng lên, nhìn đến trang trí trong phòng cô lập tức đỏ bừng mặt.

Thật là mẹ ruột a, trong phòng chẳng những dán đầy đồ trang trí, đầu giường cuối giường đều treo ảnh cặp trẻ song sinh, cái này cũng thôi đi, họ còn để một đống búp bê Tây Dương trên giường nữa là có ý gì!

Cô giãy giụa muốn Khang Tây Triết thả cô xuống, nhưng mà làm sao anh chịu làm theo ý cô được, trực tiếp thả người trên giường: "A, phía dưới có gì đó!"

Anh sợ cô bị thương, nhanh chóng nâng cô dậy nhìn xem, nhìn qua thấy không có gì nghiêm trọng, hai người trầm mặc liếc nhau một lúc, Trình An vẫn là không nhịn được cười ra tiếng, trên giường tràn đầy nào là: táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, đây là hai mẹ dọn hết siêu thị người ta mang về đi.

Có lẽ hai mẹ nghĩ tới gì đó lại để những thứ này trên một tấm chăn mỏng, nên bọn họ chỉ cần kéo nhẹ mấy thứ này có thể lấy xuống rồi.

"Anh đoán đây là mẹ ai nghĩ ra?" Trình An ở bên cạnh nhìn anh sửa sang lại, vui vẻ hớn hở hỏi. Cô cảm thấy chắc chắn là mẹ anh bởi vì mẹ cô trước đây đều không quá quan tâm vấn đề này.

Khang Tây Triết nghe cô hỏi vậy, động tác trên tay dừng một chút, sau đó lại bắt tay vào công việc. Trình An thấy anh không đáp laik, còn tưởng rằng anh tán thành quan điểm của mình. Lại rất tin tưởng nói: "Ách...Cái kia, vấn đề của ai người ấy tự giải quyết a!" Dù sao mẹ cô cũng không vội sẽ không thúc giục cô.

"A? Em xác định?" Khang Tây Triết nói chỉ chỉ bé con trên tường, vấn đề này một mình anh giải quyết được đi?

"Không phải cái này, là mẹ anh bên kia......" Trình An nói được một nửa liền phản ứng lại, trách không được vừa nãy cô hỏi mẹ ai nghĩ ra anh dừng lại một chút đâu.

"Ách...... Là mẹ chúng ta, không nói cái này nữa, không phải anh bảo mang em đi ăn nướng sao, không cho nuối lời." Trình An thấy ánh mắt anh sai sai, nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài. Nơi này thật không an toàn, cô vẫn nên trốn đi một lúc thì hơn.

Chỗ ăn nướng là Khang Tây Triết chọn, là một quán ăn khuya, Trình An không nghĩ anh cũng biết nơi như này, thậm chí còn rất thân thiết với chủ quán; chờ đồ ăn đưa lên cô không hề keo kiệt giơ ngón cái lên khen anh. Đều là thứ cô thích ăn a, gia hỏa này càng ngày càng săn sóc rồi.

Khi chỉ có hai người ngồi ăn với nhau Trình An không có nhiều đố kỵ, lúc ăn vẫn luôn nói không ngừng, Khang Tây Triết cũng nghe rất nghiêm túc, thời điểm cô đang nói hăng say bỗng nhiên có một bóng hình chạy tới ôm chầm lấy mình.

Đợi Trình An phản ứng lại, vỗ vỗ ngực oán giận: "Quả Quả, cậu làm mình sợ muốn chết!"

Nhìn lại thấy bên cạnh cô ấy còn có người, nhìn quen quen, a, người này khoogn phải là đạo diễn có quan hệ không tầm thường với Đinh Quả sao?

"Hai người các cậu khéo vậy sao, ở trùng hợp gặp nhau ở đây à?" Trình An lôi kéo Đinh Quả ngồi xuống, cười ha ha dò hỏi, vốn dĩ cô đã cảm thấy họ có mờ ám, hôm nay dứt khoát hỏi thăm cho rõ đi.

Thật đúng là trùng hợp, bọn họ tình cờ gặp nhau ở đây; Đinh Quả là con cú đêm vừa vặn đang đi kiếm ăn, nơi này cô nàng rất quen thuộc nên trực tiếp mò đến, ai mà biết lại khéo như vậy. Bọn họ đã chiến tranh lạnh 3 ngày, Đinh Quả vốn định hôm nay nói chia tay.

"An An, tâm tình tớ không tốt, có thể đến nhà cậu ở nhờ hai ngày được không, để an ủi tâm hồn mỏng manh này." Đinh Quả ngồi xuống, rất là ủy khuất ôm cánh tay An An làm nũng, vốn là cô không thấy tủi thân như vậy đâu, yêu đương không thích hợp thì chia tay là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao cô nhìn thấy tên ngu ngốc ở đối diện liền cảm thấy tủi thân ghê gớm.

"Không được!" Không đợi Trình An mở miệng, Khang Tây Triết trực tiếp phản đối. Vợ là của anh, không ai được cướp hết.

Đinh Quả có chút khó hiểu nhìn anh rồi lại nhìn Trình An: "Hai người các cậu ở chung phi pháp à?" Trình An vừa định đính chính, Đinh Quả đã vui vẻ kêu lên: "An An, cậu đỉnh quá a, mình nhớ trước đó cậu còn bảo muốn đẩy ngã "chồng trước" lên giường, haha... hiện tại rốt cuộc nguyện vọng đã thành sự thật, thật là đáng mừng a!"

Trình An thật muốn đem cánh gà trong tay nhét vào miệng cô nàng, nha đầu này hôm nay chịu kích thích à, cái gì cũng dám nói ra. Cô thật không dám nhìn sắc mặt Khang Tây Triết nhưng mà nhìn thấy vị đạo điện ngồi cạnh anh đang cười ha ha, cô liền nói: "Mình cũng nhớ có người nào đó nói qua, nếu có người nào tri thức, thông minh viết thư tình cho liền lấy thân báo đáp a!"

"Đâu có? An An, cậu còn không biết xấu hổ nói mình sao, tớ nhớ rõ người nào đó vì tiếp ứng minh tinh nào đó, dùng hết tiền lương một tháng để kéo phiếu cho người ta. Còn có a, người nào đó từ trước đến nay mỗi lần xem một bộ phim liền đổi một ông chồng nhưng từ khi biết vị minh tinh nào đó, vì không để "chồng trước" thật sự biến thành chồng trước liền, không xem phim người ta đóng, phim chiếu trên TV cũng không xem, bắt đầu tập xem gameshow ..."

"Quả Quả, cậu từng nói cậu thích đàn ông, dạ trắng đẹp trai, tốt nhất là đẹp tựu nhiên, còn đeo kính cho lịch sự văn nhã, ai ui, vì thế còn mời người vẽ một bứt tranh, còn tự đặt tên rồi gọi nó là ông xã a..."

Hai người các cô thích nhất tự 'cắn xé' lẫn nhau, đặt biệt lúc đang hăng như này vậy nên đến khi hai người bình tĩnh lại liền phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút không đúng, quay đầu lại nhìn hai nam nhân đối diện như hổ rình mồi mới nhận ra: các cô không xong rồi!

TRUYỆN ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN (TRIS2111)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro