Chương 46. Kiểm tra cơ thể.
Sau khi rời khỏi phân hội hương liệu, Mạnh Dương và Lạc Tu lên xe trở về nhà chính trên núi Long Lĩnh, Lạc Tu ôm Mạnh Dương lại hỏi: "Trên người em có chỗ nào bị thương không, dù chỉ đau một chút cũng phải nói cho anh."
"Chỉ là lúc đầu té có chút đau, hiện tại đã không còn đau, anh ta đánh không lại em nên lúc sau đều là em đánh anh ta." Mạnh Dương nói.
"Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta gây chuyện với em đúng không?" Lạc Tu lại hỏi: "Vì sao em không nói cho anh biết?"
"Em không biết anh anh ta là bạn chú, cũng không biết anh ta gây chuyện với em là vì thích chú, em vốn còn tưởng rằng bởi vì hai thầy của bọn em không hợp, anh ta đố kỵ em ưu tú hơn anh ta cho nên chỉ coi anh ta như chó điên, lười tranh chấp với anh ta. Nếu em biết anh ta là bởi vì thích chú, em chắc chắn sẽ nói cho chú biết."
"Cậu ta thích anh?" Lạc Tu cau mày, ánh mắt nghi ngờ.
"Chú không biết sao?" Mạnh Dương tựa vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh chỉ gặp cậu ta mấy lần thôi, hơn nữa mỗi lần gặp là cùng một đám người, anh chỉ nghe qua tính tình cậu ta kiêu ngạo phách lối, biết cậu ta là em trai Phó Giang, đôi khi Phó Giang sẽ nhắc tới em trai cậu ta trước mặt bọn anh, nhưng cũng chưa nói với anh là em trai cậu ta thích anh."
"Có thể người ta đã sớm thăm dò chú, cảm thấy không được nên mới không có nói rõ." Mạnh Dương nói.
Đám bạn bọn họ mỗi lần tu hội thường sẽ nói tới chuyện anh nhiều năm không kết hôn, anh cũng không có ấn tượng chuyện Phó Giang đặc biệt thăm dò anh, hơn nữa anh bận rộn như vậy, chứng đau đầu trước kia lại thường xuyên tái phát sao có thể nhớ kỹ những chuyện không liên quan được.
Sau khi về đến nhà, mới vừa vào phòng Lạc Tu nói với Mạnh Dương: "Cởi quần áo ra, anh nhìn xem trên người em có bị thương không."
Mạnh Dương nghĩ thầm, lời này nghe thế nào lại giống như đùa giỡn lưu manh vậy? Mặt cậu nóng lên nhìn Lạc Tu: "Đã nói em không có bị thương, cũng không đau chỗ nào."
"Anh phải nhìn qua thì mới yên tâm." Lạc Tu tự ra tay cởi quần áo cậu.
Lúc thường thân mật và thời điểm ở trên giường, Mạnh Dương hoàn toàn sẽ không xấu hổ, nhưng loại kiểm tra này lại làm cho mặt cậu càng ngày càng đỏ.
Lạc Tu cũng không phải thực sự chỉ nhìn qua như anh nói mà anh kiểm tra rất cẩn thận. Mạnh Dương đứng thẳng, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
----------------------
Ngày thứ hai, không biết Lý Nham nghe từ đâu chuyện Phó Ngọc Thiên đánh Mạnh Dương, y lập tức nổi giận gọi điện thoại tới chất vấn Phó Giang, Phó Giang giải thích hết nước hết cái cả nửa ngày, hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm phạt Phó Ngọc Thiên, đồng thời cũng nhất định kêu Phó Ngọc Thiên xin lỗi Mạnh Dương và nhận sai, lúc này Lý Nham mới cúp điện thoại. Những người bạn khác của Lạc Tu cũng gọi tới hỏi chuyện này, cũng nói Phó Giang nhất định phải giáo dục lại Phó Ngọc Thiên cho tốt, không thì sau này có khi gây họa lớn.
Ngày thứ ba, Phó Giang dẫn Phó Ngọc Thiên tới núi Long Lĩnh để xin lỗi và nhận sai với Mạnh Dương.
Sắc mặt Phó Ngọc Thiên có phần tái nhợt, hai ngày nay hắn chỉ uống ít nước cầm hơi vì anh hắn đã quyết định dạy dỗ hắn thật sự, hắn thật sự sợ cho nên vội vàng tới xin lỗi Mạnh Dương.
"Xin lỗi, đều là tôi không tốt, tôi không nên vì ghen tị với cậu mà cố ý gây chuyện với cậu, tôi biết sai rồi, tôi cam đoan sau này sẽ không xuất hiện trước mặt cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi." Phó Ngọc Thiên đứng trước mặt Lạc Tu và Mạnh Dương, sau khi nói xong thì cúi người nói xin lỗi.
"Hôm qua tôi đã nói với chú họ của tôi rồi." Phó Giang nói với Lạc Tu: "Chú họ tôi cũng nói chuyện này Ngọc Thiên phải gánh chịu trách nhiệm, bởi vì đều từ nó mà ra cho nên đã hủy bỏ thân phận hội viên chính thức, sau này cũng sẽ không cho nó gia nhập lại phân hội hương liệu nữa. Chú họ tôi đã cùng những người khác tìm hiểu qua mới biết được Ngọc Thiên làm mưa làm gió đưa tới rất nhiều bất mãn, mà phó hội trưởng thì vẫn luôn che giấu cho nó nên đã báo cáo lên tổng hội, cách chức phó hội trưởng, phó hội trưởng sẽ gánh trách nhiệm thuộc về ông ta."
"Cậu yên tâm, đây còn chưa xong, sau này tôi nhất định sẽ cho nó nếm mùi khổ sở, chịu nhiều giáo huấn." Phó Giang còn nói thêm: "Sau này tôi sẽ không để cho nó xuất hiện trước mặt hai cậu."
Lạc Tu vẫn thấy mất hứng, Mạnh Dương thì cảm thấy kết quả như vậy đã rất tốt, chỉ cần sau này Phó Ngọc Thiên không xuất hiện trước mặt cậu nữa thì cậu cũng sẽ không cầm chuyện này không bỏ, dù sao so với thâm cừu đại hận với Lạc Thịnh thì chút chuyện này đúng là không coi vào đâu. Lạc Thịnh dù đã có kinh nghiệm tận lực không xuất hiện trước mặt cậu, nhưng cậu cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã.
Đợi Phó Giang dẫn Phó Ngọc Thiên đi, Mạnh Dương quay đầu nhìn Lạc Tu nói: "Tại sao phó hội trưởng phải che giấu giúp anh ta? Là bởi vì e dè hội trưởng?"
"Em cảm thấy thế nào?" Lạc Tu nhìn cậu nói: "Suy nghĩ thật kỹ."
Mạnh Dương nghiêm túc suy nghĩ, không quá chắc chắn hỏi anh: "Ông ta muốn lợi dụng Phó Ngọc Thiên, chờ Phó Ngọc Thiên gây ra chuyện lớn hơn là ông ta có thể chen lên chức hội trưởng? Có phải là em nghĩ xấu người khác không?"
"Tám chín phần mười, em rất thông minh, không hổ là thiên tài nhỏ của anh." Lạc Tu khen ngợi sau đó nâng mặt Mạnh Dương lên hôn lên môi cậu một cái.
"Thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm ( biết người biết mặt nhưng không biết lòng)." Mạnh Dương cảm khái: "Trước đó em còn cảm thấy phó hội trưởng không tệ, em quả nhiên vẫn còn quá trẻ."
"Em đúng là vẫn còn trẻ, cơ thể nơi nào cũng mềm mại như quả đào vậy, nhẹ nhàng ấn một cái sẽ chảy nước." Lạc Tu nắm tay Mạnh Dương đứng dậy: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Mạnh Dương nghi hoặc.
"Khó có được một ngày nghỉ, anh muốn kiểm tra cơ thể em." Lạc Tu nói.
"Lại kiểm tra cơ thể?" Mặt Mạnh Dương lập tức đỏ, lầm bầm: "Đã nói không có bị thương còn mỗi ngày kiểm tra cơ thể."
-------------
Chớp mắt đã sắp tới kỳ nghỉ hè, thời gian nghỉ hè đối với sinh viên mà nói là rất quý báu, sau này ra xã hội sẽ không còn kỳ nghỉ hè nữa. Cho nên trong lúc nghỉ hè nhất định phải có kế hoạch hợp lý mới được, vừa phải có đủ thời gian nghỉ ngơi thả lỏng, nhưng cũng không thể chỉ chơi đùa, trường học đã sắp xếp rất nhiều hoạt động trong thời gian này, sinh viên có thể tự nguyện lựa chọn tham gia hay không.
Mạnh Dương sững sờ nhìn sách tuyên truyền trong tay, sách tuyên truyền này gợi lên một ít hồi ức của cậu. Trên đó viết ba chữ Phượng Lâm Giới, Phượng Lâm Giới là vùng núi kéo dài, kiếp trước Mạnh Dương đã từng đi qua bốn lần, bởi vì đây là hoạt động nhà trưởng tổ chức đặc biệt để rèn luyện sinh viên nên nếu biểu hiện tốt là có thể được cộng thêm điểm vào tổng điểm cuối năm, kiếp trước vì điểm số nên mỗi năm Mạnh Dương đều đi.
Dù là tự nguyện tham gia nhưng cũng không phải là muốn đi là có thể đi, đầu tiên là phải vượt qua khảo sát thể chất, còn có cuộc thi những thứ cần chú ý khi lên núi học tập, có huấn luyện viên sẽ tiến hành một số huấn luyện và cũng phải vượt qua kiểm tra huấn luyện mới có thể đi. Sau khi đi, thời điểm vào núi mặc dù có người dẫn đường, nhân viên công tác bảo hộ và hướng dẫn, nhưng vẫn rất mệt mỏi vất vả.
Mạnh Dương không biết vì sao lại cảm thấy mâu thuẫn với nơi rõ ràng cậu đã từng đi qua bốn lần ở kiếp trước. Cậu nghĩ có lẽ trong lòng cậu có thể đang tồn tại nỗi sợ với loại núi rừng như này, tuy kiếp trước cái vách núi mà cậu bị ném xuống cách Phượng Lâm Giới mấy tỉnh, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Hết tiết, Lâm Tùng Thai kêu Mạnh Dương ở lại nói là có chuyện muốn nói, sau khi những sinh viên khác rời khỏi, lại có hai người tới, Mạnh Dương nhận ra một người trong đó là lãnh đạo trường học.
"Mạnh Dương, em có dự định đi Phượng Lâm Giới không?" Lâm Tùng Thai hỏi.
"Em.. không có dự định đi." Mạnh Dương nói: "Em còn có rất nhiều chuyện phải làm trong kỳ nghỉ hè."
"Chúng tôi hy vọng em có thể suy nghĩ lại, nếu như em đi, có biểu hiện tốt chúng tôi có thể thích hợp cho em nhiều điểm hơn." Hiệu trưởng nói.
"Em cũng không quan tâm tới số điểm này." Mạnh Dương lập tức từ chối: "Các thầy biết đấy em đã là người kết hôn, hơn nữa em đang chuẩn bị mang thai nên nếu ở trên núi hơn nửa tháng lỡ xảy ra chuyện gì thì không tốt, cho nên em vẫn là không đi."
Hiệu trưởng và một người khác nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ Mạnh Dương dùng lý do như vậy tới từ chối bọn họ. Bọn họ nói cho Mạnh Dương là bởi vì sau đó sẽ có thi đấu trực tiếp quốc tế, để cho người dự thi tự mình vào rừng thu thập nguyên liệu chế tạo nước hoa, lần trước Mạnh Dương cầm quán quân quốc tế nên lần này trường học cũng muốn cậu tham gia lần nữa, cho nên hy vọng cậu tới huấn luyện trước ở Phương Lâm Giới. Bọn họ khuyên lại khuyên nhưng Mạnh Dương vẫn kiên định từ chối, bọn họ cũng chỉ có thể để Mạnh Dương trở về suy nghĩ lại.
Mạnh Dương ngồi trên xe, cậu ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại cậu vẫn luôn sống trên núi Long Lĩnh, cư nhiên không có phát hiện bản thân sinh ra cảm giác mâu thuẫn và sợ hãi đối với núi rừng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì tuy núi Long Lĩnh cũng coi là núi, nhưng so sánh với những ngọn núi thiên nhiên chân chính kia thì khác xa. Mỗi một nơi ở núi Long Lĩnh đều được người xử lý mỗi ngày, so với công viên còn sạch sẽ đẹp hơn.
Buổi tối, Lạc Tu về nhà chính rất nhanh đã phát hiện Mạnh Dương không bình thường, anh ôm cậu hỏi: "Sao vậy? Em không thoải mái sao?"
Mạnh Dương tựa đầu vào lòng Lạc Tu, ngửi mùi trên người Lạc T, để cho cậu cảm thấy an tâm không ít, cậu nói với Lạc Tu chuyện hôm nay.
"Không muốn đi thì không đi, không phải rất bình thường sao? Hơn nữa một lần đi là nửa tháng, anh không yên tâm để cho em đi, em không đi là đúng." Lạc Tu vuốt ve mặt của cậu, hôn hôn trán của cậu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng không phải thi đấu nào em cũng phải tham gia, bình thường học tập đã mệt mỏi như vậy, nghỉ hè thì nên thả lỏng nghỉ ngơi."
"Vâng." Mạnh Dương nhắm mắt lại đáp.
Mạnh Dương vì không để cho bản thân nghĩ đến những chuyện kia liền làm nhiều việc khác để chuyển hướng sự chú ý.
Khi ngủ, Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu, não còn đang trong giấc mơ, chân mày nhíu chặc, không bao lâu cậu kinh hãi tỉnh lại sau đó ngồi bật dậy.
Lạc Tu cảm nhận được động tác của cậu nên cũng tỉnh lại, ngồi dậy ôm cậu hỏi: "Muốn đi vệ sinh sao?"
Mạnh Dương lắc đầu.
Lạc Tu dùng trán mình đặt trên trán cậu, cảm nhận độ ấm trên đó, cũng không có nóng chỉ có chút mồ hôi, lại hỏi cậu: "Gặp ác mộng?"
Mạnh Dương gật đầu, rút thân thể vào lòng Lạc Tu.
"Anh đốt hương Trợ Miên cho em." Lạc Tu đặt Mạnh Dương nằm xuống, xuống giường lấy ra lư xông trầm hương đốt hương do chính Mạnh Dương chế tạo.
Sau khi Lạc Tu lên giường ôm cậu vào lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng an ủi cậu.
Giấc mơ vừa rồi khiến cậu nhớ lại thời điểm cậu ở dưới vách núi kia, cậu không thấy gì cả, lảo đảo trong bóng đêm không tìm được con đường rời đi. Cậu không ngờ chuyện ban ngày có ảnh hưởng lớn với cậu như vậy, rõ ràng thời điểm bên cạnh Lạc Tu là thời gian cậu có cảm giác an toàn nhất, nhưng cậu lại gặp ác mộng trong lòng anh.
Bây giờ cậu mới biết thì ra cậu vẫn rất sợ hãi đối với chuyện đời trước. Nhưng ngay cả khi mới vừa sống lại, cậu cũng chưa từng gặp ác mộng, tại sao hiện tại lại bắt đầu thấy chứ?
Mạnh Dương nghiêm túc suy nghĩ, nhớ về thời điểm cậu mới vừa sống lại, cậu vội vàng vạch trần Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, vội vàng thoát khỏi "người nhà" như quỷ hút máu, vội vàng đi cứu Lạc Tu, vội vàng để cho Lạc Tu có thể sớm thích cậu, sau đó bận rộn đủ loại chuyện nên cậu căn bản không có thời gian dư thừa đi cảm nhận nội tâm của cậu còn bóng ma với sợ hãi với kiếp trước hay không.
Nhưng hiện tại, cậu và Lạc Tu yêu nhau, mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tuy vẫn bận rộn nhiều việc nhưng là chuyện vô cùng lo lắng hình như đã không còn, mỗi sự kiện đều tiến hành theo kế hoạch, có phải bởi vì như vậy nên từ sau khi nhìn thấy Phượng Lâm Giới trong sách tuyên truyền mới câu ra hồi ức kiếp trước của cậu, khiến bóng ma trong lòng cậu chui ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro