Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần III: Kết thúc - Ngoại truyện| Công ty Thám tử Vũ Trang

Tôi là Nakajima Atsushi, vì không thể khống chế dị năng lực 【Mãnh thú dưới ánh trăng】, không lâu trước đây gia nhập tổ chức dị năng lực —— Công ty Thám tử Vũ Trang.

Tiền bối dẫn dắt tôi gia nhập tổ chức là Dazai Osamu, là một người rất kỳ quái.

"Ủa? Kunikida-san, sao hôm nay Dazai-san không ở đây ạ?"

"Rắc." Nhắc đến Dazai-san, Kunikida-san bẻ gãy cây bút trong tay, "Có quỷ mới biết tên đó chạy đi đâu!?"

Xem ra lại trốn việc nữa rồi.

Đối với việc của Dazai-san, tôi đã học xong cách làm bản thân không quá ngạc nhiên.

—— nhưng việc kế tiếp, khiến tôi thu lại những lời này.

"Ồ!? Kunikida không biết hả, hôm nay là sinh nhật của người yêu Dazai. Tên đó —— nay nghiêm túc xin nghỉ đấy."

Yosano-san ôm một chồng tài liệu, lộp cộp lộp cộp đi đến trước bàn làm việc, dường như nghĩ đến điều gì mà xoay đầu nói, "Không phải Oda-san cũng đi hả, nhưng mà do hôm nay anh ấy không có ca làm."

"Cái gì!!"

Tiếng hô khiếp sợ của Kunikida-san vang lên cùng lúc với giọng nói ngạc nhiên của tôi, vẻ mặt của anh thoạt nhìn như muốn nứt ra, "Tên Dazai đó mà cũng có người yêu!!!?"

"Chuẩn! Thám tử tôi đây cũng cảm thấy rất khó hiểu!"

Không ngờ Ranpo-san gia nhập vào chủ đề, miệng hắn ngậm kẹo mút, vừa nhai vừa nói: "Nếu Dazai-san không ngăn cản.....  Meo meo tóc trắng sớm trở thành thuộc hạ của tôi!"

Meo meo tóc trắng?

Tôi nghĩ đến dị năng hóa hổ, hơi phấn khích: "Năng lực của cô gái đó cũng là hóa thú ạ!?"

"Không —— phải ——"

Ranpo-san thẳng tay phá vỡ ảo tưởng của tôi, hắn dựa lên bàn, như một chú mèo không dành được món đồ chơi yêu thích, "Meo meo tóc trắng rất lợi hại ——"

Người có thể được Ranpo-san khen....... Tôi nghĩ đến một cô gái tóc trắng cầm roi đánh tới tấp.

Chắc không khác với Yosano-san lắm nhỉ, tôi nghĩ như vậy, ra đây là gu của Dazai-san?

"Cốc cốc cốc."

Đúng lúc này, cửa công ty vang lên tiếng gõ.

"Vào giờ này, là người ủy thác à?" Tôi nghi ngờ mà đi đến mờ cửa, không biết Ranpo-sama đã ngồi dậy khi nào, "Atsushi, mở cửa nhanh!"

"Hoan nghênh quý......." Từ mời vào còn chưa nói xong, tôi đứng ngây người, rất lâu sau, cuối cùng mới phun ra một âm tiết.

".......khách?"

—— thanh niên này, lớn lên cũng quá đẹp rồi.

Đúng vậy, "người ủy thác" của chúng tôi nhìn thoáng qua là một người thanh niên khá trẻ tuổi, thật ra nói là thiếu niên cũng không quá, gương mặt anh tuấn, mắt xám dịu dàng —— Nói là thanh niên vì anh ấy có hơi thở trầm ổn quá mức, mái tóc đen tuyền, chỉ có một sợi tóc thuần trắng —— Tạo hình này, thật ra khiến tôi nhớ đến một Mafia nào đó luôn nhằm vào tôi.

Khoan đã, tôi nhìn băng vải trên cổ anh ấy, cảm thấy hơi không ổn.

"Ừm thì, xin hỏi ngài đến đây......"

"Ối trời, là Atsushi-kun à!" Giọng nói chứng minh phỏng đoán bất ổn của tôi vang lên phía sau thanh niên, đầu Dazai-san ló ra phía sau anh ấy, y dính lên người thanh niên như không có xương, biểu cảm có chút nguy hiểm, "Cho dù là Atsushi-kun, nếu cậu nhìn Ken như vậy —— tôi cũng sẽ rất tức giận đó?"

Tôi theo phản xạ mà nhìn mắt thanh niên, nghe được lời nói của Dazai-san, vội vàng dời tầm mắt.

"Dazai." Thanh niên bất đắc dĩ mà gọi một tiếng, thế nhưng thật sự có thể đe dọa được tên cá thu kia. Dazai nhếch khóe miệng lên, uất ức nói với giọng nũng nịu, "Ừm, ừm, anh biết rồi. Chúng ta vào nhanh thôi."

"Meo meo tóc trắng!" Ranpo-san chạy đến, "Kẹo của Ranpo-sama đâu!"

Không đợi thanh niên trả lời, tay Ranpo-san liền đút vào trong túi thanh niên: "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ mang!"

"Vâng, vâng." Thanh niên bất đắc dĩ mỉm cười, tựa như xuyên thấu qua Ranpo-san mà nhìn được gì trên người.

"Ồ...... Atsushi! Thu lại suy nghĩ của cậu đi, Ranpo-sama sẽ không trở thành thế thân của người khác!" Ranpo-san bất mãn nhìn về phía tôi, xóa hết tất cả hình ảnh rối loạn lung tung trong đầu tôi,

"Đương nhiên rồi, Ranpo-san là độc nhất vô nhị." Thanh niên mỉm cười dịu dàng, động tác vuốt lông khá điêu luyện.

Thật là một người hiền dịu, tôi nghĩ.

Nói đến thì, thanh niên này là bạn của Ranpo-san à, xem ra là đến thăm anh ấy...... Từ từ......

Trắng, meo meo tóc trắng!?

Vẻ mặt của tôi khó có thể khống chế mà bắt đầu vặn vẹo: "Meo meo tóc trắng!?"

"À," Thanh niên cũng không để ý vẻ ngạc nhiên của tôi, anh ấy dịu dàng đáp, "Đó là...... cách Ranpo-san gọi tôi."

Cái, cái gì! Người này chẳng lẽ là ——

Tôi nhìn Dazai-san, sau đó nhìn vị "meo meo tóc trắng" này, cằm sắp rơi xuống ——

Không thể nào...... Không thể nào!!!

Anh ấy là....... của Dazai, Dazai-san.......

"Biểu cảm của cậu là gì thế Atsushi-kun!?" Cùng với giọng nói bất mãn của Dazai-san, thanh niên hơi cúi lưng về phía mọi người, sau đó nhìn về phía tôi,

"Atsushi vừa nói đến việc này. Tự giới thiệu một chút, tôi là Kaneki Ken, là Dazai-san ——"

Anh ấy mỉm cười dịu dàng, dùng gương mặt có chút ngại ngùng nói:

"Người yêu."

"......"

"Gì!!!!!?"

Tiếng hét gần như đụng nóc nhà, là của tôi và Kunikida-san.

......

Tác giả có lời muốn nói: Ài, rõ ràng không ngược đâu!! Là ngọt đó! Tôi không có bán dao! (chống nạnh)

.

.

.

Đốm: Vài chap ngoại truyện nữa là xonggg.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro