
3| Liệu đắng cay có thể ấp ủ ngọt ngào?
"Không ngờ cậu uống cà phê trong quán bar đó, Kaneki."
"Vâng, vì tôi thích vậy." Kaneki Ken cười gãi đầu, tay còn lại buông xuống, ngón tay trong góc khuất không tự nhiên hơi cong cong.
Làm sao dám không thích chứ —— dù sao thì, thứ có thể khiến Ghoul nếm ra được hương vị bình thường, ngoại trừ cà phê, cũng chỉ có xác chết.
Nói tiếp thì, cậu chưa ăn trong một khoảng thời gian rồi. Ghoul là sinh vật ăn thịt người từ rất lâu, tuy không nhớ rõ lần cuối kiếm ăn là khi nào, nhưng phỏng chừng cũng gần đến ngày cần giải quyết.
Không biết nơi này có vách đá như Anteiku hay không, có thể nhặt được một ít "nguyên liệu nấu ăn" có sẵn dưới đáy vực.
"Ah ah, thật quá đáng! Rõ ràng có cà phê, sao không có thuốc tẩy chứ." Dazai Osamu nói, "Có lẽ trên đường theo đuổi cái chết của tôi khó tìm được rượu ngon."
"Không có thuốc tẩy, quý khách." Lời nói từ chối của bartender điêu luyện đến mức khiến người đau lòng, động tác lau ly rượu không hề ngừng lại, "Nếu ngài muốn nếm 'rượu ngon' đến như vậy, tôi khuyên ngài nên về nhà thưởng thức."
"Thật vậy chăng! Nhưng nhà tôi cũng không có thuốc tẩy, nhưng ngài khuyên tôi như thế, quả thật là người tốt!" Dazai Osamu ôm mặt, lộ ra ánh mắt lấp lánh với bartender, dưới ánh mắt câm nín của hắn, y hưng phấn quay sang Oda Sakunosuke đang ngồi cạnh, "Odasaku Odasaku! Hôm nay qua nhà anh thưởng thức 'rượu ngon' thuốc tẩy đi!"
Odasaku "Ồ" một tiếng, tự hỏi một chút, "Đến nhà tôi sao, cũng được đó."
"Lúc này chắc anh phải chú ý vào việc thưởng thức thuốc tẩy, Oda-san." Kaneki Ken bất đắc dĩ nói, "Làm ơn ngăn anh ấy lại."
Oda Sakunosuke lộ ra biểu cảm "Ra là thế", sau đó suy nghĩ một chút: "Kaneki đã dùng phòng ngủ trong nhà tôi, cậu đến thì không có nơi để ngủ."
"Ai~ làm sao bây giờ. Kaneki-kun chiếm phòng ngự dụng (1) của tôi mất rồi." Lời nói của Dazai Osamu tràn đầy buồn bã, nhưng trên mặt lại không có vẻ đau buồn gì, sau đó tung một quyền, "Quyết định vậy nha, tối nay ngủ cùng Kaneki-kun!"
"Hả?" Kaneki Ken hơi giật mình, lộ ra vẻ mặt khó xử. Đúng là bản thân cậu đang ở nhờ, nhưng để một con người ngủ bên gối của mình...... Nghĩ như thế nào đều quá nguy hiểm với Dazai-san.
"Phụt ——"
Dazai Osamu nhìn sắc mặt biến hóa của Kaneki Ken, cười ra tiếng.
"Khó xử như vậy sao? Kaneki-kun."
"Cũng, cũng không phải khó xử! Nhưng mà, nhưng mà ——" Đầu Kaneki Ken hoạt động nhanh như bay, trong nhất thời bị mắc kẹt. Buột miệng nói, thậm chí mang theo kính ngữ.
"Tôi sợ ngài gặp nguy hiểm trên giường, Dazai-san."
Trong quán bar lâm vào yên tĩnh một giây, bartender suýt nữa quăng luôn ly rượu trong tay.
Cho đến khi Dazai Osamu thâm sâu mà mở miệng, nói chậm rãi ——
"Là như vậy à, ở trên giường có nguy hiểm sao."
Lúc này mặt Kaneki Ken hoàn toàn đỏ bừng, cuống quýt giải thích: "Không, không phải...... Tôi không có...... Không có ý này...... Là, là......"
"Ồ? Là cái gì nhỉ, Kaneki-kun. Là cái gì, sẽ khiến tôi cảm thấy nguy hiểm trên giường?" Bùn đen nào đó lộ ra nụ cười tràn đầy bùn đen, ý xấu đến mức cắt ngang lời giải thích của thiếu niên, bắt đầu cái nhìn chăm chú chết chóc ——
Meo meo Dazai: Nhìn chằm chằm ——
Rõ ràng meo meo Kaneki không thể chống lại được, sợ là dù đã đỏ đến đầu bàn chân cũng nghẹn không ra được nửa từ, cuối cùng chỉ có thể đầu óc trống rỗng mà nhìn Dazai Osamu ——
Meo meo Kaneki: Nhìn chằm chằm lại ——
"Ha ha ha ha ha ha ha —— quả nhiên, Kaneki-kun thật là quá thú vị."
Cả người Dazai Osamu dựa trên quầy bar cười, rồi dùng một tay đỡ lấy mặt, "Đúng là chẳng có cách nào bắt được cậu, hôm nay tôi về nhà ngủ."
"Kaneki." Oda Sakunosuke ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu ngủ cùng với Dazai, hẳn là không có nguy hiểm."
"Tôi không có ý này......" Kaneki Ken yếu ớt giơ tay.
Oda Sakunosuke lại nói "À", phát ra giọng nói bừng tỉnh đại ngộ, đẩy không khí làm người hít thở không thông lên đỉnh điểm:
"Quả thật, người có thể gặp nguy hiểm là cậu, vẫn không nên ngủ cùng Dazai."
"Ha ha ha ha ha ha ——" Dazai Osamu dường như bị cù, cười không dứt, "Qủa không hổ danh là anh, Odasaku."
......
Vượt qua tối nay dưới ánh đèn ấm áp, vui cười.
Đêm nay, tựa như sẽ trải qua vô số lần như vậy.
Kaneki Ken nhìn hai người bạn mới quen, nhìn hơi nóng mờ mịt trên tách cà phê, nhấp một ngụm, nhắm hai mắt lại.
Tựa như thưởng thức vị ngọt ẩn trong cay đắng.
.......
Một ngày như vậy, cũng không tệ lắm.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước có sửa một chút, tuy chương của ta ngắn, nhưng có khả năng làm được nhiều việc (bushi)
Odasaku ngồi giữa meo meo Dazai và meo meo Kaneki: Chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi?
Ha ha ha ha ha ha ha Odasaku quá thảm. Thiên thần nhỏ Kaneki vốn không đấu lại bùn đen Dazai! Cậu ấy vẫn cảm thấy thế giới thật hòa bình ——
Chờ Shiroken ra tới chính là hiện trường đánh Dazai :) 【 Fan Dazai nguy hiểm lên tiếng 】.
.
.
.
(*) Phòng ngự dụng: Phòng dành cho vua '-')
......
Số từ (không tính lời editor và chú thích): 942
Ngày đăng: 09/08/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro