Chương 88: Kẻ lừa đảo (11) (CP Hoa Thịnh + CP phụ Sói - Thỏ)
Editor: Gấu Gầy
Đậu Phộng Nhỏ ra đời khiến cả nhà một phen náo loạn.
Thịnh Thiếu Du là Alpha, thành tử cung được hình thành sau rất mỏng. Mặc dù Hoa Vịnh nghe lời bác sĩ, gần như mỗi ngày đều cố gắng đánh dấu, cố gắng cày cuốc, muốn dùng pheromone của Enigma để thành tử cung của Alpha trở nên vững chắc hơn. Nhưng Đậu Phộng Nhỏ là một đứa trẻ hiếu động, vì vậy dù thành tử cung của Thịnh Thiếu Du ngày càng ổn định và dày hơn, nhưng đến giai đoạn giữa và cuối thai kỳ, Hoa Vịnh vẫn trải qua từng ngày lo lắng.
Đậu Phộng Nhỏ sinh non gần một tháng so với ngày dự sinh.
Ngày sinh con, Thịnh Thiếu Du đã đến công ty từ sáng sớm. Hoa Vịnh thực sự không yên tâm khi vợ yêu vẫn miệt mài làm việc ở giai đoạn cuối thai kỳ, nên mỗi ngày đều cử một nhóm bác sĩ túc trực ở cửa văn phòng.
Thịnh Thiếu Du đang họp, đột nhiên cảm thấy giữa hai chân nóng lên, nước ối âm ấm nhanh chóng chảy ra, thấm ướt đùi.
Anh đang chăm chú nghe báo cáo về kế hoạch nghiên cứu khoa học của tập đoàn trong năm tới nên không nhận ra vấn đề. Vài phút sau, anh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, trong lúc anh đang cân nhắc có nên bảo thư ký Trần tăng nhiệt độ điều hòa lên không thì Hoa Vịnh mặt mày tái mét xông vào.
Cho đến lúc này, Trần Phẩm Minh ngồi sau Thịnh Thiếu Du mới phát hiện ra đồng hồ đeo tay kiêm máy đo trên cổ tay sếp đang nhấp nháy đèn đỏ.
Đội ngũ y tế đã sẵn sàng, để tránh dây rốn của thai nhi bị sa, Thịnh Thiếu Du ngay lập tức được yêu cầu nằm xuống, Hoa Vịnh đặt chiếc gối mềm đã chuẩn bị sẵn dưới lưng anh, nâng cao phần mông lên.
Mười lăm phút sau cơn đau bụng dữ dội ập đến. Thịnh Thiếu Du sống trong nhung lụa, chưa bao giờ chịu khổ như vậy, anh đau đến mức toàn thân ướt đẫm, không nói nên lời.
Hoa Vịnh đi cùng trên xe cấp cứu, lo lắng như kiến bò chảo nóng, cậu nắm chặt tay Thịnh Thiếu Du, hiếm khi bối rối không biết phải làm sao.
Alpha khác với Omega, không có ống sinh tự nhiên, không thể sinh thường.
Khi đến bệnh viện, phòng mổ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Hoa Vịnh đi theo Thịnh Thiếu Du vào phòng sinh. Sự nguy hiểm và vất vả của việc sinh nở không thể kể hết. Thịnh Thiếu Du dần dần chìm vào giấc ngủ sau khi thuốc mê có tác dụng. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, anh cảm thấy có người hôn lên trán mình, bên tai vang lên tiếng khóc thút thít, tên điên đó hình như đã khóc.
Đậu Phộng Nhỏ, đứa trẻ đã hành hạ Alpha ba đủ đường, từ khi sinh ra đã được chú ý đặc biệt.
Cậu bé có một người cha Alpha cấp S đẹp trai nhất thế gian, và một người cha Enigma cưng chiều cậu nhất, còn có một người cha nuôi Alpha cấp S tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng lại mua cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp.
Nghe nói, hai người cha của cậu có thể đến được với nhau là nhờ tinh thần hy sinh cao cả của người cha nuôi này. Nhưng Đậu Phộng Nhỏ biết, trước khi cậu ra đời, cha nuôi Alpha của cậu đã bị ông nội trói về nước P.
Chuyện này nói ra thì dài dòng, phải bắt đầu từ Omega mà cha nuôi thích đã bỏ đi không lời từ biệt.
Thẩm Văn Lang mấy tháng liền không tìm được Cao Đồ, vất vả lắm mới nhận được tin tức về nơi ở tạm thời của y, vội vàng chạy đến, nhưng chỉ thấy Cao Tình mặt mày khó chịu.
"Anh hai không sống cùng tôi." Cao Tình nói.
Thẩm Văn Lang đương nhiên không tin. Mặc dù mùi rất nhẹ, nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi hương xô thơm thoang thoảng trong không khí.
"Anh hại anh ấy chưa đủ sao?" Cô bé Alpha có vài phần giống Cao Đồ hung dữ đuổi khách: "Nếu anh không muốn đến đồn cảnh sát trình diện tiếp thì sau này đừng đến nữa! Anh hai đã có bạn đời tốt rồi, anh ấy mãi mãi không muốn gặp lại anh nữa!"
Những lời Cao Tình nói, Thẩm Văn Lang một chữ cũng không tin.
Cao Đồ đã có bạn đời, không muốn gặp lại hắn?
Làm sao có thể? Y rõ ràng vẫn đang mang thai con của hắn. Trên đời này, không có Omega nào chịu sinh con cho Alpha mà mình không yêu.
Chỉ cần Cao Đồ còn giữ đứa con của hắn thì không thể nào không muốn gặp hắn.
Omega khi mang thai rất yếu, là lúc cần pheromone an ủi của Alpha nhất, đáng lẽ Cao Đồ phải mong gặp hắn, không thể nào từ chối gặp mặt.
"Em không nói với Cao Đồ là anh đang tìm em ấy à?" Thẩm Văn Lang hung dữ nhìn chằm chằm Cao Tình.
"Đương nhiên tôi đã nói với anh ấy rồi." Qua cánh cửa chống trộm, Cao Tình không chịu yếu thế trừng mắt lại: "Chính vì biết, nên anh mới không bao giờ tìm được anh ấy."
Cô gái nhỏ hoàn toàn khác với người anh trai ít nói của mình, cô nói trúng tim đen, đâm thẳng vào chỗ hiểm của Thẩm Văn Lang.
Nhưng Thẩm Văn Lang đã tận mắt xác nhận Cao Đồ không có trong nhà, ngoài việc mạnh miệng nói "Không thể nào" ra thì không làm gì được, chỉ đành xám xịt bỏ đi.
Cao Tình thầm nghĩ, lần này Thẩm Văn Lang đã đụng phải tường sắt, ít nhất sẽ yên phận một thời gian. Ai ngờ, Thẩm Văn Lang lại quay lại vào đêm hôm sau.
—---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro