Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Kẻ lừa đảo (7) (CP phụ Sói - Thỏ)

Editor: Gấu Gầy

[Ngân hàng Phát triển ABO] Tài khoản 9998 của bạn đã nhận được khoản thanh toán từ Cao Đồ vào lúc 21:12 ngày 19/06, số tiền 2100000 tệ, số dư hiện tại là 1982557857 tệ.

Khoảnh khắc nhận được tin nhắn thông báo Cao Đồ trả tiền, Thẩm Văn Lang cảm thấy bất lực.

Từ lúc giúp đỡ Cao Đồ cho đến bây giờ, Thẩm Văn Lang chưa bao giờ nghĩ đến việc y phải trả lại.

Lúc mới gặp lại, ngoài công việc ở HS, Cao Đồ còn làm thêm một công việc bán thời gian vào cuối tuần.

Cứ đến cuối tuần, y lại không thể trả lời tin nhắn của Thẩm Văn Lang kịp thời. Vì vậy, Thẩm Văn Lang không biết phải nói gì nhưng lại muốn nói chuyện, dần dần hình thành thói quen "đòi nợ" Cao Đồ vào cuối tuần.

Việc phát hiện ra nơi Cao Đồ làm thêm là một quán bar, xảy ra vào tối hôm sau khi Cao Đồ chủ động đề nghị viết giấy nợ.

Thẩm Văn Lang nhớ rất rõ, đó là một ngày thứ Bảy.

Hắn và vài người bạn làm ăn cùng nhau ăn tối ở nhà hàng gần quán bar. Do đường bị cấm, tài xế buộc phải đổi đường, phải đến một lối vào khác của con hẻm để đón hắn. Cho nên, Thẩm Văn Lang buộc phải đi qua con hẻm một đoạn ngắn.

Ở cửa sau của một quán bar, hắn nhìn thấy Cao Đồ đang cúi đầu hút thuốc.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Văn Lang phát hiện ra Cao Đồ hút thuốc.

Ánh đèn đường mờ ảo như những mảnh vàng vụn rắc lên khuôn mặt của Beta. Nhìn từ xa, tỷ lệ cơ thể của y rất đẹp, vai rộng eo thon, đeo tạp dề làm việc màu đen, hơi cúi đầu, những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc trắng muốt, đôi môi dày mềm mại ngậm đầu lọc hít một hơi sâu rồi khẽ mở ra, nhả ra làn khói xám nhạt, cô đơn và lạnh lùng.

Y rõ ràng đang đứng đó, cách cuối con hẻm không xa. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc cúi đầu hút thuốc một mình, Thẩm Văn Lang lại cảm thấy y rất xa vời.

Khu vực Thẩm Văn Lang tình cờ gặp Cao Đồ, do có nhiều quán bar, là khu vực được công nhận là có an ninh kém nhất Giang Hỗ.

Sáng hôm sau, Thẩm Văn Lang mất ngủ cả đêm đã yêu cầu bộ phận nhân sự nhắc lại "Thông báo về việc nhân viên tập đoàn HS không được làm thêm bên ngoài".

Sau đó, vệ sĩ được cử đến quán bar theo dõi đã báo cho hắn biết, Cao Đồ đã nghỉ việc. Từ đó về sau, dù là ngày nghỉ, Cao Đồ cũng không bao giờ trả lời tin nhắn của hắn muộn.

Có lúc, Thẩm Văn Lang cảm thấy, chỉ cần hắn thường xuyên tìm lý do tăng lương cho Cao Đồ thì trên mặt Cao Đồ sẽ không bao giờ xuất hiện vẻ mệt mỏi, hoang mang và bất lực như đêm hôm đó dưới ánh đèn đường nữa. Hắn nghĩ, chỉ cần mức lương hắn đưa ra phù hợp, không quá cao (Cao Đồ sẽ không thay đổi vì có nhiều tiền), cũng không quá thấp (Cao Đồ không cần phải lo lắng về sinh kế và viện phí của em gái). Thì Cao Đồ sẽ không bao giờ đứng trong ánh đèn không thuộc về mình, không cần phải bị những Alpha, Beta say xỉn nhìn y bằng ánh mắt dâm đãng và khiếm nhã trong con hẻm nhỏ.

Hắn nghĩ rằng Cao Đồ sẽ không còn xa cách với mình nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.

Vì lòng biết ơn, cũng vì tiền.

Thế nhưng, từ ngày Cao Đồ bàn giao công việc, không chút lưu luyến rời khỏi tập đoàn HS, Thẩm Văn Lang biết mình đã sai.

Sau khi Cao Đồ chính thức nghỉ việc. Hắn vẫn tìm đủ mọi lý do, gửi rất nhiều tin nhắn cho Beta không biết sẽ đi làm ở đâu.

Ban đầu, Cao Đồ vẫn thường xuyên trả lời.

Nhưng khi tâm trạng Thẩm Văn Lang ngày càng tồi tệ, thái độ ngày càng trở nên khó chịu, tần suất trả lời của Cao Đồ cũng dần giảm xuống.

Hiện giờ, đã ba ngày trôi qua kể từ lần cuối Cao Đồ trả lời. Sau đó, tất cả nội dung trong khung chat đều là Thẩm Văn Lang tự nói chuyện một mình.

11:22 ngày 16/06

HS Thẩm Văn Lang: "Cặp khuy măng sét màu đen của tôi cậu để đâu rồi?"

11:37 ngày 16/06

Đồ Thỏ Đồ: "Trong ngăn kéo thứ hai từ trên xuống, tủ bên trái phòng nghỉ văn phòng."

11:38 ngày 16/06

HS Thẩm Văn Lang: "Ờ, cảm ơn."

11:41 ngày 16/06

Đồ Thỏ Đồ: "Không có gì."

22:43 ngày 16/06

HS Thẩm Văn Lang: "Cao Đồ, cậu định khi nào kết hôn với Omega suốt ngày phát tình đó?"

22:55 ngày 16/06

Đồ Thỏ Đồ: "Xin lỗi, đó là chuyện riêng của tôi."

22:55 ngày 16/06

HS Thẩm Văn Lang: "Chuyện riêng gì chứ? Tôi chỉ hỏi cậu thời gian kết hôn thôi, sao cậu nhạy cảm vậy? Còn chuyện riêng, Omega của cậu trông như thế nào? Có ảnh không? Gửi cho tôi xem."

22:57 ngày 16/06

Đồ Thỏ Đồ: "Xin lỗi, không có."

22:55 ngày 16/06

HS Thẩm Văn Lang: "Sao lại không có ảnh! Cao Đồ, từ khi nào cậu trở nên keo kiệt vậy?"

01:12 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "Này, có đó không?"

01:13 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "Cao Đồ, đừng giả chết!"

01:14 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "Sao phải giấu kỹ Omega đến mức này chứ? [dao]"

01:15 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "??????????????????????"

01:39 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "Này. Nói chuyện đi! Cậu ngủ rồi à?"

01:40 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "Vậy ngày mai tỉnh dậy trả lời tôi ngay đấy."

01:41 ngày 17/06

HS Thẩm Văn Lang: "Chúc ngủ ngon."

01:41 ngày 17/06

Bạn đã thu hồi một tin nhắn. (Thu hồi câu chúc ngủ ngon)

...

Lướt xuống tiếp, nội dung càng kỳ quặc hơn.

Bản thân Thẩm Văn Lang cũng cảm thấy mình giống như kẻ thiểu năng không kiểm soát được cảm xúc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Cao Đồ vì một Omega mà xin nghỉ việc, hắn lại không thể kiềm chế được.

Hắn cảm thấy tức giận, cảm thấy bực bội, cảm thấy ngực như bị đá đè, không thở nổi. Nghĩ đến việc Cao Đồ vì một Omega mà không trả lời tin nhắn, Thẩm Văn Lang hít thở không thông.

09:17 ngày 19/06

HS Thẩm Văn Lang: "??????????????????????"

09:19 ngày 19/06

HS Thẩm Văn Lang: "Cao Đồ, trả lời tin nhắn!"

09:37 ngày 19/06

HS Thẩm Văn Lang: "Nếu không trả lời tin nhắn thì đừng bao giờ trả lời nữa!"

09:38 ngày 19/06

Bạn đã thu hồi một tin nhắn. (Thu hồi tin nhắn trước đó)

09:39 ngày 19/06

HS Thẩm Văn Lang: "Sau này đừng liên lạc nữa! Ai thèm chứ!"

09:40 ngày 19/06

Bạn đã thu hồi một tin nhắn. (Thu hồi tin nhắn trước đó)

21:09 ngày 19/06

HS Thẩm Văn Lang: "Cao Đồ, tiền cậu nợ tôi đâu? Không phải nói sẽ sớm trả sao? Sao vẫn chưa trả?"

20:10 ngày 19/06

HS Thẩm Văn Lang: "Cao Đồ, cậu không giữ lời hứa à?"

Hai phút sau, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông.

Thẩm Văn Lang ủ rũ cả buổi tối, tinh thần bỗng chốc phấn chấn. Hắn vội vàng cầm điện thoại lên, kiểm tra Wechat, nhưng phát hiện Cao Đồ vẫn chưa trả lời.

Điện thoại nhận được một tin nhắn mới. Mở ra xem, tim đập loạn xạ, huyết áp tăng vọt lên 200. - Lại là tin nhắn thông báo nhận tiền.

Cao Đồ đã trả trước cả tiền tháng sau cho hắn.

Cơn giận như một quả pháo bị ngâm nước, tia lửa xèo xèo trên dây dẫn lửa nhưng cuối cùng vẫn không cháy được, chẳng mấy chốc đã tắt ngúm. Thay vào đó là cảm giác khó chịu, trống rỗng, bứt rứt.

"Đi thăm Thịnh Thiếu Du lần nữa vậy." Ngồi thẫn thờ một lúc mà vẫn không thấy Cao Đồ trả lời, Thẩm Văn Lang đứng dậy khỏi ghế sofa, lẩm bẩm: "Thịnh Thiếu Du hình như phải nằm viện ở Hòa Từ vài ngày. Dù sao đó cũng là bạn đời của Hoa Vịnh, bị thương nặng như vậy, không thường xuyên đến thăm làm sao được."

Hắn bảo người ta tìm đại một nhà hàng nổi tiếng gần đây, mua một phần canh cá. Xách đồ ăn chạy đến Hòa Từ.

Ở trong phòng bệnh của Thịnh Thiếu Du không lâu, Thẩm Văn Lang đã tìm cớ cáo từ. Canh cá mua ở cửa hàng nổi tiếng mà hắn tặng có lẽ cho quá nhiều chất phụ gia, Thịnh Thiếu Du mới ăn vài ngụm đã nôn.

Ánh mắt Hoa Vịnh nhìn hắn lập tức lạnh xuống.

Thẩm Văn Lang kêu khổ, lập tức tìm lý do rời đi, kẻo ở lại thêm nữa sẽ bị Enigma nhỏ nhen đó ghi hận.

Bệnh nhân đã thăm xong, rời khỏi phòng bệnh, đã đến lúc về nhà. Nhưng cơ thể lại như có ý thức riêng, vô thức đi đến tầng bệnh của Cao Tình.

Thẩm Văn Lang lưỡng lự ở bên ngoài khu bệnh nhân, không biết có nên vào hay không.

Giờ này, Cao Tình chắc chắn đã ngủ rồi.

Nhưng nếu hắn không đi thăm Cao Tình thì làm sao gặp được Cao Đồ?

Đúng lúc Thẩm Văn Lang đang tiến thoái lưỡng nan, hắn đột nhiên nhìn thấy Cao Đồ mặt mày tái mét lao ra khỏi phòng bệnh của Cao Tình, sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh công cộng của khu bệnh nhân là nhà vệ sinh dùng chung cho cả ABO.

Thẩm Văn Lang do dự vài lần, cuối cùng vẫn không đi theo vào mà chọn đứng đợi ở ngoài cửa.

Mặc dù họ ở rất gần nhau, nhưng trước khi nghĩ thông suốt mình thực sự muốn làm gì, dù có gặp Cao Đồ, Thẩm Văn Lang cũng không biết phải làm sao.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bối rối, bất lực, không làm gì được, chỉ có thể đứng như bị phạt ở ngoài nhà vệ sinh, sốt ruột chờ đợi.

Nhưng hắn chờ mãi không thấy Cao Đồ ra, mà lại nhận được cuộc gọi của Hoa Vịnh báo tin vui Thịnh Thiếu Du mang thai.

Ở đầu dây bên kia, Enigma vui mừng khôn xiết, cười nói không ngừng, song cũng không quên nghiêm cấm hắn tiếp xúc với Thịnh Thiếu Du trong thời gian ngắn.

Trong hành lang vắng vẻ, Thẩm Văn Lang cầm điện thoại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc: "Mang thai?"

"Ừ." Đầu dây bên kia, Hoa Vịnh thản nhiên nói: "Tôi định nói trực tiếp với anh. Nhưng Thường Tự nói anh xuống lầu rồi." Cậu biết rõ còn hỏi, nhướng mày cười: "Văn Lang, anh xuống tầng dưới làm gì? Đi thăm em gái của thư ký Cao à?"

"Thăm nhân viên nghỉ ốm khác." Thẩm Văn Lang khô khan đáp, hỏi lại Hoa Vịnh: "Cậu có ý kiến à?"

"Không có." Hoa Vịnh nói: "Tóm lại, gần đây anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt anh Thịnh, đừng chọc anh ấy không vui nữa."

"Cậu yên tâm." Thẩm Văn Lang cười khẩy: "Nếu không phải Thường Tự nói như cậu sắp chết đến nơi, tôi cũng không thèm đến."

— Hừ, một Alpha cấp S mang thai? Ai thèm gặp chứ?

Thẩm Văn Lang khịt mũi coi thường sự lo lắng thái quá của Hoa Vịnh.

Trong điện thoại, Hoa Vịnh im lặng một lúc, đột nhiên nói bằng giọng điệu thương cảm: "Gần đây hình anh thực sự không được chào đón lắm. Nghe nói thư ký Cao đã nghỉ việc rồi? Còn ban nãy, anh Thịnh vừa nhìn thấy anh là nôn mửa."

"..."

"Anh ta nôn mửa là vì tôi sao?"

Nhắc đến việc Cao Đồ nghỉ việc, Thẩm Văn Lang lập tức bị chọc trúng chỗ đau, cười lạnh nói: "Anh ta nôn mửa chẳng phải vì mang thai đứa con của cậu à?"

"Anh vẫn chưa chúc mừng tôi đấy." Từ khi biết chuyện có con, Hoa Vịnh cười nhiều hơn hẳn. Cậu rộng lượng tha thứ cho sự móc mỉa của Thẩm Văn Lang, hòa nhã nói: "Đúng rồi, Văn Lang, anh có muốn tôi dạy anh cách giành lại trái tim của thư ký Cao không?"

"Giành lại?" Ở đầu dây bên kia, Thẩm Văn Lang đột nhiên cao giọng: "Tại sao tôi phải giành lại cậu ta?"

"Anh còn hỏi tại sao?" Hoa Vịnh nói trúng tim đen của hắn: "Nếu anh không muốn giành lại, tại sao cứ ở lì trong bệnh viện không chịu đi? Chẳng phải là vì em gái của thư ký Cao cũng đang nằm viện ở Hòa Từ sao?" Cậu đắc ý cười một tiếng, vô cùng đáng ghét: "Nể tình anh đã giúp tôi theo đuổi được anh Thịnh, đừng trách tôi không báo trước, em gái của thư ký Cao ngày kia sẽ xuất viện. Anh muốn tỏ tình thì phải nhanh lên."

Cái gì? Tỏ tình? Với Cao Đồ? Sao có thể chứ!

Thẩm Văn Lang như con sói bị giẫm phải đuôi, đỏ mắt nói: "Lo chuyện của cậu đi! Tên điên giả làm Omega lừa người!"

Tức giận cúp máy, Thẩm Văn Lang càng cảm thấy bồn chồn, không nhịn được đi đi lại lại trong hành lang vài phút.

Chẳng lẽ Cao Đồ đã chết đuối trong nhà vệ sinh rồi, sao vẫn không thấy động tĩnh gì hết.

Nghĩ đến việc y không trả lời tin nhắn Wechat và hành động trả tiền nhanh chóng, tim Thẩm Văn Lang đập thình thịch, thái dương căng cứng, cả người bứt rứt khó chịu.

Hắn lại đứng đợi thêm vài phút ở bên ngoài, cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh.

Giờ này, trong nhà vệ sinh công cộng ngoài hắn và Cao Đồ ra, không còn ai khác.

"Ọe..."

Tiếng nôn mửa bị kìm nén lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Văn Lang. Hắn lần theo âm thanh, cuối cùng dừng lại ở cửa buồng vệ sinh cuối cùng.

Cách một lớp cửa mỏng, Cao Đồ mồ hôi nhễ nhại không hề biết Thẩm Văn Lang đang đứng bên ngoài. Y tuyệt vọng nhìn que thử thai hai vạch trên tay, môi trắng bệch như gạch men trắng trong nhà vệ sinh.

Dù là xét nghiệm máu hay nước tiểu, kết quả đều cho thấy, y thực sự mang thai.

Cao Đồ đau đớn ôm bụng, dạ dày cuồn cuộn, không ngừng nôn khan.

Omega chưa được đánh dấu mà mang thai vốn đã là chuyện hy hữu. Hơn nữa, y còn bị rối loạn pheromone, từ lâu đã bị bác sĩ gắn mác "khó thụ thai".

Sao lại có thể dính ngay lần đầu?

Phải bất hạnh đến mức nào mới gặp phải Alpha say xỉn trong kỳ phát tình hỗn loạn, mơ mơ màng màng lên giường với người ta. Càng bất hạnh hơn, khi phát hiện ra mình rất có thể đã mang thai, lấy hết can đảm hỏi: "Nếu Omega của anh có con thì sao?", lập tức nghe thấy Alpha mình yêu nói: "Đương nhiên là bỏ rồi! Còn sao nữa?" một cách dứt khoát như vậy.

Cao Đồ vốn dĩ đã bất hạnh, có một người cha nghiện cờ bạc, người mẹ bỏ nhà ra đi và cô em gái ốm yếu bệnh tật.

Nhưng khoảnh khắc nghe thấy Thẩm Văn Lang nói "bỏ", trái tim vốn đã chai sạn vì cuộc sống khó khăn của y lại cảm thấy đau đớn chưa từng có.

Đó là nỗi đau mà y chưa từng cảm thấy khi mẹ bỏ nhà ra đi, cha dùng bạo lực, em gái bệnh nặng tốn kém tiền bạc. Giống như bị ai đó đấm mạnh vào ngực, không chảy máu, nhưng tim ngừng đập.

Cao Đồ đau đớn đến mức không còn biết gì, tai ù đi, rồi ngay khi hoàn hồn, y nghĩ đến việc bỏ đi.

Mối quan hệ duy trì bằng sự dối trá, mười năm đã là giới hạn.

Tình bạn mà anh đã cố gắng hết sức để giành lấy, cuối cùng cũng chỉ là ảo ảnh.

Y đương nhiên không nỡ, không nỡ từ bỏ, từ bỏ giấc mộng hão huyền đổi lấy bằng lời nói dối, bằng cách chịu đựng nỗi đau và tiêm thuốc ức chế vô độ.

Cao Đồ không phải chưa từng mơ mộng.

Một ngày nào đó, Thẩm Văn Lang đột nhiên phát hiện ra, Omega không phải là quái vật. Sau đó, Cao Đồ cuối cùng cũng có thể ấp úng thú nhận với hắn, thú nhận mình là một Omega mong muốn có được tình bạn bình đẳng từ hắn.

Hoặc có lẽ, không chỉ là tình bạn.

Thẩm Văn Lang, người căm ghét Omega là một Alpha cấp S đẹp trai, cao lớn và rất quyến rũ, thu hút vô số Omega lao vào như thiêu thân.

Họ đến gần hắn, muốn được ôm ấp, khao khát được hắn đánh dấu.

Còn Cao Đồ thì rất tầm thường, cũng giống như họ.

Lúc này, Cao Đồ cảm thấy mình như sắp chết.

Ánh đèn lạnh lẽo trong nhà vệ sinh chiếu xuống gạch men, bệnh viện tư nhân đắt đỏ, ngay cả gạch men cũng sáng bóng, đến mức có thể soi gương. Cao Đồ quỳ trên sàn, nôn đến khi dạ dày trống rỗng, nhưng vẫn không ngừng nôn khan.

Buồn nôn, ợ nóng, chóng mặt, mồ hôi lạnh túa ra.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi, rất lạnh. Y không nhịn được run rẩy, mặc kệ bẩn, bám chặt vào bồn cầu mới có thể miễn cưỡng giữ mình không ngã xuống đất.

Ở giai đoạn đầu thai kỳ không có Alpha an ủi, triệu chứng rối loạn pheromone của y càng nghiêm trọng hơn, phải thay miếng dán ức chế hai tiếng một lần mới có thể đảm bảo pheromone không bị rò rỉ.

Vị bác sĩ Omega quen biết rất tốt bụng. Sau khi biết Cao Đồ mang thai ngoài ý muốn, ông đã liên tục khuyên y, hy vọng y có thể thay đổi ý định, từ bỏ đứa bé này.

Nỗi đau khi mang thai, sinh con và nuôi con một mình, bác sĩ đã nhấn mạnh nhiều lần.

Bây giờ, Cao Đồ đã nếm trải trái đắng.

"Nếu cậu kiên quyết giữ lại đứa bé này thì nên tìm Alpha đã khiến cậu mang thai! Dù anh ta không thể đánh dấu cậu, thì ít nhất cậu cũng nên xin anh ta một ống máu!" Bác sĩ bất lực nói với y: "Chỉ cần 200 ml, lượng pheromone Alpha trong đó có thể cứu mạng cậu! Đây là lần đầu tiên cậu mang thai, cậu không hiểu đâu, tự mình chịu đựng thai kỳ là một cực hình tàn khốc!"

Cực hình? Trên đời này, không có cực hình nào đáng sợ hơn việc bị Thẩm Văn Lang vạch trần.

Những giấc mơ tồi tệ nhất mà Cao Đồ từng mơ đều liên quan đến chuyện này. - Thẩm Văn Lang vô tình biết được y là một kẻ lừa đảo, là "Omega bẩn thỉu" mà Thẩm Văn Lang ghét nhất.

Trong những cơn ác mộng, lần nào Cao Đồ bị cũng bị áp giải vào phòng phẫu thuật. Khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn, y lắp bắp, liều mạng giải thích với Thẩm Văn Lang mặt mày u ám: "Thẩm tổng, tôi không có ý định lừa anh. Tôi đúng là Omega, nhưng mà..."

Lần nào y cũng không từ bỏ, vẫn cố gắng nói dối, tiếp tục làm kẻ lừa đảo vụng về.

"Đứa bé này không phải của anh."

"Tôi ghét kẻ lừa đảo..." Hầu như lần nào Thẩm Văn Lang cũng nói như vậy.

Hắn vẫn kiêu ngạo, vẫn đẹp trai, vẫn cao cao tại thượng, thờ ơ lạnh lùng. Khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng vô cảm.

Trong đôi mắt khiến Cao Đồ tim đập nhanh hơn mỗi khi nhìn vào tràn ngập sự căm ghét và khinh bỉ: "Càng ghét Omega bẩn thỉu, mưu mô xảo quyệt."

"Nhưng, đây không phải con của anh." Cao Đồ hết cách, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: "Đây là con của Alpha khác. Thật đấy, tin tôi đi." Y vừa nói vừa run rẩy vì sự vô liêm sỉ của mình, nước mắt trong suốt không kìm được tuôn rơi.

Thẩm Văn Lang thờ ơ, như đã xác định y là một kẻ lừa đảo hèn hạ, lạnh lùng nói: "Không, đây chính là con của tôi." Hắn nheo mắt, giọng nói lạnh lùng quen thuộc mà xa lạ: "Bỏ nó đi, nó hoàn toàn không được chào đón. Nó là một đứa con bẩn thỉu hèn hạ. Lớn lên trong bụng của một Omega hèn hạ."

Bỏ nó đi.

Bỏ nó đi.

Bỏ nó đi.

Lần nào Thẩm Văn Lang trong mơ cũng nói như vậy.

Không có ngoại lệ.

Dạo này, hầu như đêm nào Cao Đồ cũng mơ thấy giấc mơ này.

Lâu dần, y càng không dám hy vọng, mỗi ngày đi làm đều như lên máy chém. Vì con, y không dám tiếp tục dùng thuốc ức chế, chỉ có thể dựa vào việc thay miếng dán ức chế thường xuyên và cẩn thận tránh đường đi của Thẩm Văn Lang.

Ba ngày trước, cuối cùng y cũng được phê duyệt nghỉ việc hoàn toàn.

Vào buổi trưa ngày rời khỏi công ty, Cao Đồ đứng ở phía đối diện tòa nhà trụ sở chính, ngẩng đầu nhìn lên. Biển hiệu khổng lồ của HS lấp lánh dưới ánh mặt trời. Y có thể nhìn thấy cửa sổ kính màu bạc có ô kính từ trần đến sàn rộng nhất ở tầng cao nhất. - Đó là khung cảnh rực rỡ nhất của cả tòa nhà.

Cũng là cửa sổ kính duy nhất trong tòa nhà được thiết kế đặc biệt, có chức năng chống nhìn trộm, chống ô nhiễm ánh sáng và cách nhiệt tốt.

Cao Đồ biết, Thẩm Văn Lang đang ngồi sau lớp kính màu bạc đó.

Hắn cũng giống như cửa sổ kính sáng bóng đặc biệt, là ngôi sao duy nhất mà Cao Đồ có thể nhìn thấy trên bầu trời đêm u ám.

Y nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến mức mắt cay xè, cổ cứng đờ, nước mắt và tiếng nức nở cùng lúc tuôn ra. Quen nhìn lên quá lâu, một khi quyết định rời đi, như thể mất đi mục tiêu, bắt đầu trở nên bối rối.

Nhưng giấc mơ đẹp đẽ đó, đã kéo dài mười năm.

Dù lúc này đã đến lúc phải tỉnh, nhưng đối với Cao Đồ, người đã từng được Thẩm Văn Lang gần gũi và tin tưởng, đó cũng là một may mắn lớn.

Không có gì đáng tiếc, con người quá tham lam sẽ phải chịu báo ứng.

Thu lại ánh mắt, Cao Đồ ôm chặt thùng giấy trong tay, thầm nghĩ một cách bình thản.

Mọi chuyện đã qua rồi.

"Cao Đồ, cậu có trong đó không?"

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lớp cửa mỏng manh, kèm theo đó là tiếng gõ cửa dồn dập.

"Cậu không sao chứ? Mở cửa ra!"

Cao Đồ cứng người trong giây lát, y ngẩng khuôn mặt ướt mồ hôi lên, căng thẳng đến mức cổ họng co thắt.

"Tôi không sao." Y nói: "Anh, anh đừng vào."

—-----

Gấu Gầy: hôm qua đuối quá không đăng, nay bù cho mấy bà 7 chương 😅

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro