Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Editor: Gấu Gầy

"Chưa nghĩ ra thì cứ từ từ suy nghĩ." Lần này, Cao Minh tỏ ra rất hiểu chuyện.

Ông ta không hề có ý ép buộc hay trách móc, rất nhẹ nhàng thương lượng với Cao Đồ: "Ngày mai tao cũng về Nghi Thị một chuyến. Chúng ta hẹn gặp nhau ở quán ăn mà trước đây hay đến nhé? Được không?"

Cao Đồ do dự, vừa định từ chối thì Cao Minh lại nói: "Tình Tình hồi nhỏ rất thích ăn quán này, ngày mai gọi nó đi cùng nhé."

"Nó không rảnh." Nhắc đến Cao Tình, Cao Đồ không cần suy nghĩ lập tức từ chối Cao Minh.

Cao Minh ngẩn người, hỏi y: "Vậy sao?"

"Ừm, đúng vậy." Cao Đồ nói: "Tình Tình nghỉ học nhiều quá. Nhân lúc nghỉ hè, ngày nào cũng học bù. Ngày mai chắc chắn không rảnh đi ăn cơm."

"Vậy còn mày?" Cao Minh hiếm khi tốt tính, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tình Tình không đến, mày cũng phải đến." Thấy Cao Đồ rõ ràng do dự, ông ta lại nói thêm: "Mày yên tâm, lần này ba không đòi tiền mày, chỉ là gặp mặt thôi, chúng ta cũng đã một năm không gặp rồi đúng không? Người nhà với nhau cũng phải ra dáng của người nhà chứ."

Cao Đồ vẫn còn lưỡng lự, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một tiếng thở dài nặng nề: "Thỏ con, trước đây có phải ba rất xấu xa không?"

Tên gọi thân mật thời thơ ấu như tia chớp đánh trúng trái tim Cao Đồ. Đối mặt với người cha ruột thịt, y không khỏi chua xót, không khỏi dao động, không khỏi mềm lòng.

"Không có." Cao Đồ trái lương tâm an ủi: "Vận xui đã qua rồi."

"Ừ." Cao Minh đáp lại, bật loa ngoài, vừa nói chuyện vừa gửi một địa chỉ cho Thẩm Văn Lang.

"Vậy quyết định như thế nhé, mai gặp."

"Được, mai gặp."

Giang Hỗ, tập đoàn HS, văn phòng chủ tịch.

Nói chuyện với Hoa Vịnh xong, lại hẹn gặp Cao Minh vào ngày mai, nhưng Thẩm Văn Lang vẫn cảm thấy bất an. Ngồi trong văn phòng cả buổi chiều, gần đến tối, hắn lại gọi điện cho Hoa Vịnh.

Lần đầu tiên, Hoa Vịnh không nghe máy.

Thẩm Văn Lang kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai, lần này điện thoại được kết nối.

"Sếp đang tự tay chuẩn bị hiện trường, nên không rảnh nghe máy, cậu có việc gì sao?"

Có việc thì có việc, nhưng bị hỏi bất ngờ như vậy, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu.

Thẩm Văn Lang im lặng vài giây, Thường Tự bên đầu dây bên kia liền giục hắn: "Bây giờ chúng tôi đều rất bận, nếu không có chuyện gì quan trọng thì nói sau đi."

Đầu dây bên kia hơi ồn ào, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xé băng dính "xoẹt xoẹt", hoặc tiếng đóng đinh "cộc cộc".

"Cậu ta đang chuẩn bị cái gì vậy?" Như có thứ gì đó chặn ở ngực khiến tim đập nhanh, Thẩm Văn Lang khó chịu đến mức không thở nổi, bực bội hỏi: "Chẳng lẽ hiện trường cầu hôn cậu ta cũng phải tự tay chuẩn bị sao?"

"Ừ." Thường Tự nói: "Sếp thấy tự mình chuẩn bị thì chân thành hơn."

"Vậy anh đang làm gì?"

"Tôi đang thổi bóng bay." Thường Tự bất lực nói: "Vì muốn giữ bí mật, nên bây giờ chỉ có tôi và sếp làm thôi, tiến độ rất chậm. Cậu còn việc gì nữa không? Không có việc gì thì tôi cúp máy."

Hoa Vịnh đang đóng đinh, tự tay chuẩn bị hiện trường cầu hôn?

Thường Tự phải thổi bóng bay?

Tên nhóc si tình này còn có thể hoang đường hơn nữa không?

Thẩm Văn Lang không thể chịu đựng được liền mỉa mai: "Không ngờ, thư ký Thường nổi tiếng của chúng ta còn biết thổi bóng bay nữa à? Anh đúng là đa tài đa nghệ, thần thông quảng đại."

"Thẩm Văn Lang." Giọng Hoa Vịnh từ từ truyền đến qua điện thoại. Chắc cậu đang đứng cách điện thoại rất xa, nên giọng nói không được to rõ lắm: "Đừng có nói móc nữa. Ngày mai con dâu xấu xí sắp ra mắt nhà chồng rồi, tôi khuyên anh hôm nay nên ngủ sớm. Nếu rảnh, tốt nhất nên đi chăm sóc da để tránh bị nhà chồng chê."

"Nhà chồng gì chứ!" Thẩm Văn Lang nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi: "Tôi và Cao Đồ, nếu thật sự phân cao thấp thì tôi cũng ở trên! Tôi là Alpha cấp S!"

"Thì sao chứ?" Hoa Vịnh nhắc nhở hắn: "Anh Thịnh nhà tôi cũng là Alpha cấp S."

"Có thể đừng so sánh Cao Đồ với loại người biến thái như cậu được không?" Thẩm Văn Lang mắng cậu: "Cao Đồ không giống cậu. Cậu ấy rất nghe lời tôi."

Hoa Vịnh cười: "Tôi cũng rất nghe lời anh Thịnh." Cậu vừa nói, vừa thân thiện nhắc nhở Thẩm Văn Lang: "Bây giờ đã khác xưa rồi. Nếu anh còn không nắm chắc cơ hội thể hiện cho tốt thì sau này đừng nói là nghe lời anh, theo tôi thấy, thư ký Cao sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."

"Ai nói?"

"Tôi nói." Hoa Vịnh kinh ngạc nói: "Đến nước này rồi, chẳng lẽ anh còn tưởng chỉ cần tìm được thư ký Cao, anh ta sẽ ngoan ngoãn quay lại với anh sao."

"Chẳng phải vậy sao?" Giọng điệu quen thuộc của Hoa Vịnh khiến Thẩm Văn Lang rất khó chịu.

Tên nhóc điên này gần đây rất thích làm ra vẻ hiểu rõ Cao Đồ. Sự "thân thiết" và "hiểu biết" của cậu đối với Cao Đồ khiến Thẩm Văn Lang không vui, như thể lãnh thổ của mình bị xâm phạm.

Hắn không nhịn được cãi nhau với Hoa Vịnh: "Đừng có làm như cậu rất thân với cậu ấy. Tôi quen Cao Đồ mười năm rồi, cậu quen cậu ấy được mấy ngày? Tôi hiểu cậu ấy. Trước đây, tôi bảo cậu ấy đi hướng đông, cậu ấy tuyệt đối sẽ không đi hướng tây."

"Anh cũng nói là trước đây rồi." Hoa Vịnh nói chắc chắn: "Có muốn cá cược không? Tôi cá là, lần sau thư ký Cao gặp anh, biết đâu còn chạy nhanh hơn cả thỏ gặp sói."

Thẩm Văn Lang: "..."

Hoa Vịnh tự nhận mình không phải người nhiệt tình, nhưng cậu có ấn tượng rất tốt với Cao Đồ.

Vì vậy, tối hôm bữa tiệc, khi nhìn thấy Cao Đồ hốt hoảng chạy ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, cậu mới đặc biệt chú ý.

Trên người Cao Đồ có mùi Omega rất nồng, giống với mùi hương trên người Cao Đồ khi y đến khu nhà ổ chuột đưa USB cho cậu. Lúc đầu, Hoa Vịnh còn tưởng Cao Đồ và Omega đó đã làm gì trong bữa tiệc. Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra điều bất thường.

Khứu giác của Enigma nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nhìn Cao Đồ đang bước đi loạng choạng, Hoa Vịnh ngửi thấy một mùi pheromone Alpha rất quen thuộc khác. — Đến từ Thẩm Văn Lang.

Hai mùi hương nồng nặc mang theo hơi thở của dục vọng quấn lấy nhau, điều này khiến Hoa Vịnh cũng đang trong kỳ mẫn cảm cảnh giác.

Cao Đồ mặt đỏ bừng, tay ôm một bộ quần áo nhàu nát, trên người khoác tạm một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ bữa tiệc. Dáng vẻ y rất chật vật, gần như khập khiễng ra ngoài.

Nhưng lúc đó Hoa Vịnh đang vội đi tìm Thịnh Thiếu Du, không rảnh để ý đến chuyện khác, chỉ lấy điện thoại ra chụp ảnh, rồi vội vàng vào trong.

Sau đó nghĩ lại, Cao Đồ hôm đó rất kỳ lạ. Y hoàn toàn không giống Beta, mà giống một Omega đang trong kỳ phát tình, vừa mới mây mưa với Thẩm Văn Lang.

Sau đó, Hoa Vịnh nghe nói Thẩm Văn Lang hôm đó say rượu, đúng là đã ngủ với một Omega.

Tất cả suy đoán lập tức được xác nhận, mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Hoa Vịnh gần như khẳng định, Omega đó chính là Cao Đồ.

Sau đó, Cao Đồ xin nghỉ việc với Thẩm Văn Lang. Vì Thẩm Văn Lang đã giúp Hoa Vịnh theo đuổi Thịnh Thiếu Du, nên cậu mới năm lần bảy lượt nhắc nhở hắn.

Nhưng con sói ngốc này, tuy trên thương trường rất khôn ngoan song trên tình trường lại chẳng hiểu gì, ngu như heo vậy.

Hắn không chỉ để Cao Đồ rời đi mà còn đợi đến khi người ta hủy số điện thoại mới hoàn hồn biết mình phải theo đuổi.

Gần bảy giờ, Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng ra khỏi công ty.

Kỳ lạ là, Hoa Vịnh cả buổi chiều không liên lạc với anh, im lặng đến mức khác thường.

Ngồi trên xe về nhà, Thịnh Thiếu Du gọi điện thoại cho Hoa Vịnh.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới được kết nối, Hoa Vịnh nói với anh: "Ống nước ở nhà bị vỡ, nước chảy lênh láng, hôm nay chúng ta ở khách sạn một đêm nhé."

"Ống nước bị vỡ? Sao lại thế chứ?"

"Đã tìm người đến sửa rồi." Hoa Vịnh nói: "Nhưng không sửa xong ngay được, cho nên hôm nay anh đến chỗ em nhé."

Thịnh Thiếu Du không nghi ngờ gì, bảo tài xế quay đầu xe đến khách sạn X.

Bữa tối được sắp xếp ở nhà hàng Trung Quốc trên tầng thượng, phòng riêng rất lớn, nhưng chỉ có hai người Thịnh Thiếu Du và Hoa Vịnh.

Có lẽ để nói chuyện gần gũi hơn, chiếc bàn tròn lớn vốn rất hoành tráng đã được dẹp đi, thay bằng một chiếc bàn vuông nhỏ ấm cúng, xinh đẹp.

Thịnh Thiếu Du ăn rất ngon miệng, cũng không kén ăn, đang ăn cơm bỗng dưng hơi cau mày.

"Sao vậy? Khó chịu à?"

"Không có." Thịnh Thiếu Du lắc đầu nói, "Không sao."

"Khó chịu thì phải nói." Hoa Vịnh đặt đũa xuống đứng dậy, đi vòng ra sau Thịnh Thiếu Du, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, hờn trách: "Anh Thịnh lúc nào cũng cậy mạnh." Thở dài một tiếng, cậu lại nói: "Làm em rất lo lắng."

Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, hàng mi dày hơi rũ xuống, trông vừa mềm mại vừa đa tình.

Để người yêu xinh đẹp chu đáo như vậy lo lắng, đúng là tạo nghiệp.

"Không sao thật mà." Thịnh Thiếu Du do dự một lúc, nhẹ nhàng giải thích: "Là do đứa nhỏ đạp anh một cái."

Hoa Vịnh lúc đầu không hiểu, đợi đến khi nhìn thấy Thịnh Thiếu Du hơi đỏ mặt, mới nhận ra anh đang nói đến Đậu Phộng Nhỏ.

Nụ cười trên mặt Enigma càng thêm dịu dàng rạng rỡ, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bụng Alpha, nói bằng giọng điệu trách móc: "Ai da, Đậu Phộng Nhỏ hư ghê, nghịch ngợm thật đấy."

Vùng bụng dưới bàn tay căng cứng, hơi nhô lên, nếu không cẩn thận cảm nhận thì sẽ không biết bên dưới có một sinh mệnh nhỏ bé.

"Ở trong bụng phải ngoan ngoãn nhé!" Hoa Vịnh rất đáng yêu, dùng giọng điệu dành riêng cho trẻ con dỗ dành em bé.

Thịnh Thiếu Du đỏ mặt, xấu hổ đẩy tay Hoa Vịnh ra: "Ngồi xuống đi. Đừng nói chuyện bằng giọng điệu thấy gớm như vậy."

"Ai~" Hoa Vịnh kéo dài giọng, hỏi anh: "Gớm lắm sao?"

"Gớm lắm." Khuôn mặt đỏ bừng, Thịnh Thiếu Du cố gắng giữ bình tĩnh, nhét thức ăn vào miệng.

Hoa Vịnh ngoan ngoãn ngồi xuống, một lúc sau, pheromone an ủi mùi hoa lan dịu dàng lan tỏa khắp căn phòng.

Lưng Thịnh Thiếu Du thả lỏng, tâm trạng bực bội vì thai máy thường xuyên cũng dịu lại.

Sáng sớm hôm sau, người phụ trách kinh doanh của Thịnh Phóng Sinh Vật và giám đốc kỹ thuật của tập đoàn HS đã có cuộc họp kéo dài chín tiếng đồng hồ.

Cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc hai bên hợp tác sâu rộng về công nghệ Kéo Gen.

Chủ tịch trẻ tuổi của Thịnh Phóng Sinh Vật tham gia toàn bộ cuộc họp, nghe từ đầu đến cuối, còn Thẩm Văn Lang của tập đoàn HS lại vắng mặt vì việc riêng.

11 giờ 15 phút, sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút.

Là khách, Thẩm Văn Lang đã đến nhà hàng từ sớm, kiên nhẫn đợi hơn hai mươi phút, Cao Minh mới đến.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ, đi dép lê. Ông ta nhai kẹo cao su, vuốt tóc bóng mượt, đá cửa bước vào. Khác xa với hình ảnh người cha của Cao Đồ trong tưởng tượng của Thẩm Văn Lang.

"Xin chào." Thẩm Văn Lang lịch sự đứng dậy, "Tôi là Thẩm Văn Lang."

"Ông chủ Thẩm, chào cậu." Cao Minh đưa tay ra: "Con trai tôi là Cao Đồ được cậu chiếu cố nhiều."

"Đâu có." Thẩm Văn Lang bắt tay Cao Minh, giữ thái độ lịch sự không chê vào đâu được trên thương trường, khách sáo hỏi: "Cho hỏi Cao Đồ đâu?"

"Ồ. Nó à." Cao Minh kéo ghế ra ngồi xuống, "Tôi hẹn nó 12 giờ rưỡi."

Thẩm Văn Lang hơi cau mày, từ lời nói đến cử chỉ của người đàn ông trước mặt này đều khiến hắn khó chịu. Nhưng nghĩ đến đây là ba của Cao Đồ, là người đã sinh ra Cao Đồ, hắn cố gắng kìm nén sự khó chịu hỏi: "Không phải nói 11 giờ rưỡi sao?"

"Đó là chúng ta." Cao Minh cười nói: "Có vài chuyện, tôi muốn nói riêng với cậu."

—---

Gấu Gầy: Hôm nay up 5 chương, chắc ngày mai sẽ kết thúc chính truyện đó mấy bà 😄

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro