Chương 32
Editor: Gấu Gầy
Trao đổi cổ phần thường xảy ra trong các vụ mua bán sáp nhập giữa các công ty niêm yết. Nhưng Thịnh Phóng và HS, hai công ty như nước với lửa, rõ ràng không đáp ứng điều kiện trao đổi.
Trần Phẩm Minh vẫn còn thao thao bất tuyệt, nhưng Thịnh Thiếu Du đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng cúp máy.
Không lâu sau, vị thư ký tận tụy kia lại gọi lại. Thịnh Thiếu Du đang ôm Hoa Vịnh, cùng cậu xem phim tài liệu về đàn chim cánh cụt trở về tổ, mặt không chút cảm xúc chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Cuộc gọi không được trả lời, tự động ngắt, màn hình tối đen, nhưng nhanh chóng sáng lên trở lại.
Trần Phẩm Minh gửi một tin nhắn: "HS đưa ra điều kiện rất tốt, Thịnh tổng, xin ngài suy nghĩ kỹ."
Nói đến Trần Phẩm Minh, anh ta là người mà Thịnh Phóng Sinh Vật đích thân tuyển dụng vào năm thành lập công ty, là một lão thần đã cùng tập đoàn đồng cam cộng khổ hơn mười năm.
Ban đầu, Thịnh Thiếu Du chọn anh ta làm thư ký thân cận chính là vì năng lực làm việc xuất sắc và sự tận tâm trung thành của anh ta.
Nhưng hôm nay, lòng trung thành của anh ta đã chọc giận người lãnh đạo trẻ tuổi.
Xem xong phim tài liệu, Hoa Vịnh có chút mệt mỏi, Thịnh Thiếu Du đưa cậu vào phòng ngủ, cùng nhau chợp mắt.
Hoa Vịnh ngủ một mạch đến 5 giờ chiều, lúc Thịnh Thiếu Du tỉnh dậy, cậu vẫn còn nằm gọn trong vòng tay anh. Thấy cậu nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi, Thịnh Thiếu Du không nỡ đánh thức, anh nhẹ nhàng đứng dậy, cầm điện thoại ra phòng làm việc.
Mười bảy cuộc gọi nhỡ, hai mươi hai tin nhắn chưa đọc.
Hiếm khi được nghỉ cuối tuần mà cũng không yên.
Ngoài Trần Phẩm Minh, Thịnh Thiếu Du kiên nhẫn gọi lại từng cuộc gọi, đọc từng tin nhắn.
Cuộc gọi cuối cùng là của Trịnh Dữ Sơn.
Trịnh Dữ Sơn kinh doanh một vài câu lạc bộ cao cấp, tính tình hào sảng, rất nghĩa khí. Lần này Thịnh Phóng Sinh Vật gặp khó khăn, hắn đã giúp đỡ Thịnh Thiếu Du rất nhiều, tích cực kết nối anh với những người bạn có thể giúp được.
Đúng là "khi sa cơ lỡ vận mới biết ai là bạn tốt". Một khi xảy ra chuyện, người tranh nhau đạp thêm một đạp không đếm xuể, còn người đưa than sưởi ấm lại rất ít.
Thịnh Thiếu Du là người biết điều, anh hiểu rõ chỉ khi ở đáy vực mới biết được ai người ai quỷ.
Cuộc gọi của Trịnh Dữ Sơn, anh không thể không trả lời.
Ai ngờ, Trịnh Dữ Sơn cũng là người được Thẩm Văn Lãng nhờ vả đến làm thuyết khách. Hắn rõ ràng không biết nhiều về chuyện của Hoa Vịnh, cứ tưởng Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lãng chỉ là hiểu lầm, nhiệt tình khuyên Thịnh Thiếu Du: "Thiếu Du, oán thù nên giải không nên kết. Thẩm Văn Lãng chỉ muốn mời anh ăn cơm thôi mà, anh đồng ý đi, coi như nể mặt tôi."
"Dữ Sơn," Thịnh Thiếu Du thở dài, "Cậu đừng bận tâm nữa. Tôi và cái tên họ Thẩm kia không thể nào làm ăn được. Gặp hắn, tôi chẳng những không nuốt nổi cơm ngon mà còn muốn giết hắn. Nói thật, nếu không phải giết người là phạm pháp thì mấy tháng trước Thẩm Văn Lang đã xong đời rồi. Giờ này cỏ trên mộ chắc cũng mọc cao, nếu may mắn thì đã đầu thai bú sữa mẹ."
Trịnh Dữ Sơn "á" một tiếng: "Nghiêm trọng dữ vậy sao?"
"Ừ."
"Ai dà, vậy thôi. Người anh em à, xin lỗi nhé, là tôi không hiểu rõ tình hình. Văn Lang hôm nay gọi cho tôi mấy cuộc rồi, bảo tôi khuyên anh, còn nói cái gì mà chuyện này không có hại gì cho anh, cho Thịnh Phóng Sinh Vật. Tôi nghĩ, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, nếu có thể nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm thì tốt quá. Mọi người đều là bạn trong cùng một giới, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp..."
"Dữ Sơn, tôi và hắn không có hiểu lầm gì cả." Thịnh Thiếu Du cười lạnh, "Muốn tôi ăn cơm với hắn cũng được. Nhưng phải đợi hắn chết đã, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ gửi hai ngàn lẻ một đồng vàng mã, ăn mừng hắn chết ba ngày ba đêm."
Trịnh Dữ Sơn bị anh chọc cười, cười ha hả, nói thêm vài câu xã giao rồi cúp máy.
Thực ra, Thịnh Thiếu Du không hề nói đùa, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng.
Cứ nghĩ đến Thẩm Văn Lang là anh lại nhức nhói trong lòng, những ký ức tưởng chừng đã phai nhạt lại trở nên rõ ràng, hiện lên trước mắt. Nhớ đến vết thương trên người Hoa Vịnh, nhớ đến ánh mắt trống rỗng đau khổ của cậu, Thịnh Thiếu Du chỉ muốn lập tức tìm người xử lý Thẩm Văn Lang.
Cúp máy chưa được mấy phút, điện thoại lại reo.
Lại là Trần Phẩm Minh.
Thịnh Thiếu Du bực bội cúp máy vài lần, nhưng Trần Phẩm Minh vẫn kiên trì gọi lại. Anh bị màn hình nhấp nháy làm cho bồn chồn, đành phải nghe máy.
"Thịnh tổng, bệnh viện vừa báo, Chủ tịch đang nguy kịch!"
Chủ tịch của Thịnh Phóng Sinh Vật đã thay người từ lâu, nhưng đối với những lão thần do Thịnh Phóng cất nhắc như Trần Phẩm Minh, Thịnh Phóng mãi mãi là Chủ tịch của họ.
Cũng giống như đối với Thịnh Thiếu Du, dù Thịnh Phóng có tệ bạc, có khốn nạn, có lỗi với anh và mẹ anh đến đâu, thì Thịnh Phóng vẫn là người mang lại cho từ "cha" một ý nghĩa nhân văn phức tạp và sâu sắc nhất.
Mỗi lần nghe tin ông nguy kịch, dù Thịnh Thiếu Du có cố gắng thuyết phục mình, rằng một tên khốn bội bạc với hôn nhân, vô trách nhiệm với gia đình, chết thì cứ chết. Nhưng trái tim anh vẫn không tự chủ mà thắt lại, giống như quả mọng bị máy ép nước ép mạnh, ép ra toàn bộ nỗi đau và sự sợ hãi ẩn sâu trong tiềm thức.
Anh đã mất mẹ, làm sao có thể chấp nhận mất cả ba?
Đúng, Thịnh Phóng đúng là một kẻ bại hoại phụ bạc tình yêu, phản bội gia đình.
Nhưng chỉ cần ông còn sống, Thịnh Thiếu Du vẫn còn có nhà, có chốn để quay về. Một khi Thịnh Phóng ra đi, Thịnh Thiếu Du sẽ ngay lập tức trở thành một đứa trẻ mồ côi giàu có, không ràng buộc không vướng bận.
Anh không muốn trở thành trẻ mồ côi.
Đáng tiếc, trên đời này có quá nhiều điều không như ý. Ung thư tuyến thể pheromone với tỷ lệ mắc bệnh 3/10.000 không có thuốc đặc trị. Thịnh Phóng nằm viện, chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian.
Trước cửa phòng cấp cứu đứng một hàng anh chị em, ai nấy đều môi đỏ răng trắng, khí chất ngời ngời, nhưng trên mặt đều đeo một chiếc mặt nạ đau khổ giả tạo.
Thịnh Thiếu Du hai tay đút túi, vẻ mặt thờ ơ bước đến. Anh là người cao nhất, khí thế mạnh mẽ nhất trong số họ, anh vừa đến, bầu không khí lập tức thay đổi.
Thịnh Thiếu Thanh kém anh hai tuổi vừa khóc vừa lao đến, tay như móng chó cố ý cào vào mặt anh: "Thịnh Thiếu Du! Anh còn mặt mũi đến đây sao! Công ty bị anh quản lý rối tung lên! Cổ phiếu tôi mua đều lỗ sấp mặt! Anh còn mặt mũi nào mà gặp ba?"
Trần Phẩm Minh chắn Thịnh Thiếu Thanh đang lên cơn dại trước mặt Thịnh Thiếu Du, lịch sự nhưng khó xử khuyên nhủ: "Cậu Thiếu Thanh, cậu đừng như vậy."
"Thì sao! Anh ta phá hỏng công ty! Tôi còn không được nói sao? Thịnh Thiếu Du, tôi nói cho anh biết! Nếu hôm nay ba có mệnh hệ gì! Là do anh chọc tức đấy! Ba giao toàn bộ cổ phần công ty cho anh! Anh lại làm ba tức chết! Thịnh Thiếu Du! Anh đúng là đồ súc sinh! Anh không xứng đáng đến thăm ba! Cút đi cho tôi!"
"Tại sao tao lại không xứng đáng?" Bình thường, Thịnh Thiếu Du không bao giờ chấp nhặt những đứa con riêng này, nhưng hôm nay anh đang bực bội, lạnh mặt nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ đang làm trò trước mặt, giọng điệu lạnh lùng: "Thịnh Thiếu Thanh, nếu không có tao, mày nghĩ chỉ dựa vào mày thì hai mẹ con mày có thể sống sung sướng như bây giờ sao?" Anh nhìn xuống tên Alpha cấp B như cục phân chó này, khinh thường nói: "Không có tao, với cái đầu heo của mày, mua cái gì cũng lỗ, đầu tư cái gì cũng thất bại, mẹ mày chỉ có nước phải đi bán thân mới nuôi nổi mày."
"Anh nói cái gì!? Anh dám nói mẹ tôi?" Thịnh Thiếu Thanh gào lên, xắn tay áo định lao vào. Thịnh Thiếu Du đút túi, lạnh lùng nhìn hắn, một luồng pheromone áp chế mạnh mẽ tràn ngập tức giận ập đến, như chiếc xe lu hạng nặng, ngay lập tức nghiền nát toàn thân Thịnh Thiếu Thanh.
Trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ hành động nào cũng trở nên vô dụng.
Thịnh Thiếu Thanh đang hùng hổ lập tức mềm nhũn, tiếng gào lớn chuyển thành tiếng kêu rên đau đớn, co rúm người lại ngã xuống đất, há miệng thở dốc.
Thịnh Thiếu Du ngừng giải phóng pheromone, dùng mũi giày nâng cằm Thịnh Thiếu Thanh, ép hắn ngẩng đầu lên như một con kiến hèn mọn phải nhìn thẳng vào mặt trời: "Ký sinh trùng thì phải biết thân biết phận, đừng cố chọc tức tao, điều đó không có lợi cho mày đâu."
Thịnh Thiếu Thanh chưa bao giờ thấy Thịnh Thiếu Du như vậy. Trong ấn tượng của hắn, người anh trai cao quý con chính thất này chính là một tên chết não ngu xuẩn nhất trên đời.
Đám con ngoài giá thú như bọn họ từ nhỏ đã thích tụ tập bàn tán, nói rằng cái tên Thái tử đích tôn chỉ là con hổ giấy cố tỏ ra hung dữ. Trông thì lạnh lùng đáng sợ, nhưng thực chất lại là kẻ coi trọng huyết thống, dù bị nặng nhẹ thế nào cũng không nỡ ra tay với "người nhà".
Xét cho cùng, Thịnh Phóng quả thực là một người cha thành công. Dưới sự giáo dục và dẫn dắt có chủ ý của ông, Thịnh Thiếu Du đã hoàn toàn trưởng thành theo đúng mong muốn của ông. —— Thông minh, có tham vọng, năng lực mạnh, có thủ đoạn, vô cùng chịu khó. Quan trọng nhất là, với tư cách là người đứng đầu nhà họ Thịnh trong tương lai, Thịnh Thiếu Du tuy miệng cứng nhưng lòng mềm, cực kỳ coi trọng tình thân và rất nhường nhịn người nhà.
Nói cách khác, có Thịnh Thiếu Du ở đó, Thịnh Phóng không bao giờ phải lo lắng người thân của ông sẽ không được chăm sóc sau khi ông qua đời.
Ông hiểu Thịnh Thiếu Du, đó là một đứa trẻ tốt có vẻ ngoài cứng rắn, khí chất mạnh mẽ, cực kỳ kiêu ngạo, nhưng nội tâm lại mềm yếu hơn bất kỳ ai. Cũng là người kế nhiệm hoàn hảo nhất mà ông đích thân đào tạo.
Là một Alpha cấp B, Thịnh Thiếu Thanh lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị pheromone của Alpha cấp S áp chế ở cự ly gần.
Hắn ôm ngực, trợn tròn mắt nhìn người anh trai kiêu ngạo và mạnh mẽ như một vị thần.
Đây, đây chính là sự khác biệt giữa cấp S và cấp B sao?
Đây chính là vị vua tuyệt đối đứng trên đỉnh cao tiến hóa gen của loài người trong truyền thuyết sao?
Cấp S.
Hắn không có khả năng thắng......
Sự ưu việt này đã khắc sâu ở trong gen từ lúc được sinh ra...... Dù hắn có cố gắng thế nào cũng không có khả năng thắng!
Nước mắt uất hận, đau đớn và tủi nhục trào ra từ khóe mắt đang mở to.
Thịnh Thiếu Thanh cảm thấy nội tạng của mình như vỡ vụn, nỗi đau nhục nhã theo dòng máu chảy khắp cơ thể.
Hắn luôn tự cao tự đại, không dám nỗ lực hết mình để rèn luyện bản thân, sợ phải biết rằng cuối cùng hắn không phải là ngọc quý. Nhưng trong lòng vẫn luôn ấp ủ hy vọng "Mình có thể là ngọc thô", cứ thế lười biếng, buông thả bản thân.
Nhưng hắn và Thịnh Thiếu Du thực sự khác biệt nhiều đến vậy sao?
Tại sao! Rốt cuộc là tại sao!
Rõ ràng cùng một người cha! Rõ ràng chỉ kém nhau hai tuổi!
Tại sao Thịnh Thiếu Du sinh ra đã là con vợ cả, được định sẵn sẽ thừa kế tất cả! Là rồng phượng giữa nhân gian! Còn Thịnh Thiếu Thanh chỉ có thể làm một kẻ phụ thuộc, cầu xin sự thương hại?
Không cam tâm! Hắn thật sự không cam tâm!
Nhưng mãi đến hôm nay, Thịnh Thiếu Thanh mới phát hiện ra, hắn và Thịnh Thiếu Du thực sự khác biệt quá xa......
Chẳng trách từ nhỏ đến lớn, Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ coi trọng hay cạnh tranh với hắn. Thịnh Thiếu Du căn bản không coi Thịnh Thiếu Thanh là đối thủ, vì Thịnh Thiếu Thanh không xứng.
Thịnh Thiếu Thanh vốn dĩ không có tư cách làm đối thủ của Thịnh Thiếu Du.
So với Thịnh Thiếu Thanh hung hăng, Thịnh Thiếu Du kiêu ngạo lạnh lùng chỉ cần giải phóng một chút pheromone là có thể dễ dàng áp đảo hầu hết mọi người thực sự quá mạnh.
Anh nhìn xuống kẻ bại trận đang nằm dưới chân, như mặt trời nhìn bụi trần dưới đất.
Hóa ra, cấp S so với cấp B, thực sự là...... một trời một vực.
Không thể so sánh, bọn họ không thể so sánh.
Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?
Co rúm người lại trên mặt đất, Thịnh Thiếu Thanh hai mắt đỏ ngầu cắn ngón tay, lo lắng suy nghĩ.
À, đúng rồi! Vậy thì hãy để mây biến thành mưa, rơi xuống bụi trần! Mặt trời quá chói chang, vậy thì hãy để mây đen che khuất nó!
Đúng vậy! Thịnh Thiếu Thanh không thể trở nên tốt hơn, vậy thì hãy để Thịnh Thiếu Du trở nên tồi tệ!
Mất đi tuyến thể cấp S, xem anh còn vênh mặt thế nào!
Đến đây! Cùng tôi! Mục rữa trong vũng bùn!
—----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro