Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 7

Edit: Bilun

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bạch Cảnh, Hoàng Thiên Hạo vẫn duy trì ở tư thế cứng đờ tại chỗ lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại.

Trái tim anh ta đập mạnh, hô hấp dồn dập như ống bễ bị kéo căng hết cỡ, nguy cơ sinh tử một đường khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm.

Hoàng Thiên Hạo nhìn về phía Bạch Cảnh, đồng tử trong nháy mắt co lại thành đầu kim, đây là biểu hiện của sự sợ hãi.

Anh ta lau lau mồ hôi đang nhỏ giọt không ngừng trên trán, bất giác nuốt nước bọt vài lần, sau đó khô khốc nói: "Vừa, vừa lòng, đương nhiên, vừa lòng."

Vừa rồi ngay khi Bạch Cảnh nổ súng, anh ta cơ hồ có thể cảm nhận được tốc độ không gì sánh bằng cùng với sức nóng của viên đạn nghênh diện mà tới.

Hoàn toàn không thể tránh thoát.

Hoàng Thiên Hạo chưa từng rõ ràng sự thật này như vậy.

Cho dù anh ta có dị năng hệ lôi, cũng không có cách nào tránh né, bởi vì tốc độ quả thực quá nhanh!

Từ lúc đối phương giơ súng lên, đến lúc nhắm chuẩn, bóp cò, toàn bộ quá trình liên tục chỉ sợ chưa tới 0.1 giây.

Thời gian phản ứng của người bình thường là 0.2-0.3 giấy, dị năng giả dù nhanh hơn một chút, cũng không đạt được tốc độ nổ súng như đối phương, huống hồ còn phải né tránh trong tính huống cực hạn như vậy!

Khoảnh khắc đó, anh ta cảm nhận được nguy cơ tử vong dày đặc, giống như sóng lớn che trời lấp đất ập về phía anh ta, anh ta bị đánh nghiêng trên mặt đất bao phủ trong vô tận nước biển, không có sức phản kháng.

Nếu động tác của Bạch Cảnh hơi lệch một phân, thứ bị nổ tung chắc chắn không phải đầu tang thi, mà là đầu anh ta!

Cho nên, anh ta căn bản không phải đối thủ của thiếu niên này. Chỉ cần đối phương muốn, hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết anh ta.

Lúc này Hoàng Thiên Hạo cuối cùng cũng hiểu vì sao đội trưởng và Vu Khải bảo anh ta lập tức im miệng, mẹ nó, anh ta còn không phải là một thằng ngốc sao?!

Quả thực đang tự rước lấy nhục.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Hoàng Thiên Hạo xấu hổ muốn chết, mặt đỏ bừng, giống như bị người 'bốp bốp bốp' tát cho vài cái, vang dội vô cùng.

Vì thời gian gấp gáp, mọi người đều thức thời không dây dưa đề tài này nữa, Bạch Cảnh đã cho đối phương một giáo huấn đã đủ rồi.

Thời mạt thế thực lực vi tôn, tin rằng sau lúc này không còn ai sẽ không có mắt mà tới khiêu khích cậu nữa.

Để hóa giải bất mãn của Bạch Cảnh với mình, Hoàng Thiên Hạo đã xung phong nhận việc đi châm thuốc nổ, đồng thời có hai quân sĩ đi cùng.

Sau khi bật lửa đầu kíp nổ, ba người lập tức lui về sau.

Vài giây sau chỉ nghe 'uỳnh' một tiếng thật lớn, cát đá tứ tung, vô số bụi mù rơi xuống đất. Thuốc nổ làm nổ tung tảng đá, lộ ra lối đi vào siêu thị dưới mặt đất.

Cùng lúc đó, mấy trăm con tang thi mặt xanh trắng, thân thể hư thối nghe thấy tiếng động không ngừng gào rống, nhanh chóng tụ tập tới chỗ bọn họ, dày đặc không nhìn thấy điểm cuối.

"Tấn công!"

Tổ trưởng quân đội Hồ Khôn ra lệnh một tiếng, tiếng súng dày đặc lập tức vang lên.

"Mẹ nó, sao lại nhiều như vậy ——"

Vu Khải văng tục một câu, anh ta chưa từng thấy nhiều tang thi như vậy bao giờ, hơn nữa chúng nó có lẽ đã lâu chưa thấy mùi vị con người, trên cái miệng hư thối còn chảy nước dãi, điên cuồng xông về phía họ, quả thực khiến người nổi cả da gà.

Tay Vu Khải bốc cháy lên một quả cầu lửa, liên tục không ngừng ném về phía đầu tang thi.

Kiều Lan dị năng hệ phong phối hợp với dị năng hệ hỏa của anh ta, xung quanh lửa lớn bốc cháy hừng hực, đám tang thi trong lửa giãy giụa một lát liền hóa thành tro, chỉ để lại từng viên tinh hạch tang thi cứng rắn rơi trên mặt đất.

Vu Khải cực kỳ cẩn thận khống chế ngọn lửa, đề phòng hỏa thế lan ra kiến trúc và đám người, không lâu sau liền mồ hôi như mưa mùa hạ.

Tay Dương Văn Thước nhanh chóng tạo ra từng thanh kiếm băng, dưới sự điều khiển của dị năng bay múa trong không trung, giống như thanh lợi kiếm xuyên thủng đầu chúng nó, lực sát thương cực lớn.

Nhưng làm như vậy thực sự rất tiêu tốn dị năng, rất nhanh hô hấp của hắn trở nên dồn dập.

Bạch Cảnh rút khẩu súng năng lượng bên hông, nhắm ngay đầu tang thi chính xác bắn ra, đồng thời bằng tốc độ cực nhanh tránh né tang thi đánh lén phía sau, trở tay lại nổ một súng.

Kỹ thuật bắn súng của cậu chính xác tới mức đáng sợ, một phát đạn một cái đầu, không trượt phát nào, tốc độ tiêu diệt tang thi không hề chậm hơn bọn họ!

Kiếm năng lượng của Cố Nguyên Triều cũng phóng ra năng lượng đáng sợ, hắn cùng Bạch Cảnh phối hợp, không chỉ quét sạch tang thi xung quanh mình, mà còn hỗ trợ giải quyết tang thi bên phía quân đội.

Hoàng Thiên Hạo thì che chở Quan Nguyệt nấp ở phía sau tường, dị năng của anh ta còn chưa khôi phục, nhưng có gậy sắt trên tay, đối phó một hai con tang thi cũng không vấn đề.

Sắc mặt Quan Nguyệt trắng như tờ giấy, gắt gao trốn ở phía sau đối phương, liều mạng kiềm nén bản thân không hét lên.

Cuối cùng, đợt tang thi này bị mọi người liên hợp quét sạch, mặt đất chất đống thi thể.

Ngoài Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều ra, sắc mặt của những dị năng giả khác đều có chút tái nhợt.

Nhiều tang thi như vậy, bọn họ chỉ có thể liên tục không ngừng phóng ra dị năng, hiện tại đã gần tới cực hạn, dựa vào nhau thở dốc, ngay cả mùi tanh hôi của tang thi cũng không quan tâm.

Ngay cả Quan Nguyệt được che ở phía sau Hoàng Thiên Hạo, mấy lần vì tránh né tang thi mà sợ tới mức hai chân vô lực, trong lòng nghĩ mà sợ, có rất nhiều lần đầu ngón tay sắc nhọn của tang thi đều duỗi tới trước mặt cô!!

Ngược lại hai người Bạch Cảnh, ngoài hô hấp hơi dồn dập ra, cơ hồ không có bất cứ cảm giác mệt mỏi nào.

Mọi người nhìn trạng thái bình thản của hai người hâm mộ không thôi, này cmn còn là người sao, quả thực đáng sợ.

Tiểu đội trưởng quân đội dẫn dắt quân sĩ đứng trước mặt hai người, kính trọng thực hiện một động tác quân lễ.

Nếu không phải vì bọn họ viện thủ, chắc chắn quân đội đã không có khả năng không hao tổn thành viên.

Đội quân này của bọn họ vốn là mở đường cho dị năng giả, vì vật tư, khi cần thiết hi sinh cũng không tiếc!

Dương Văn Thước điều chỉnh lại hô hấp một lúc lâu mới nói: "....Chúng ta không thể dừng ở đây nữa, nếu không tang thi trên đường ngửi được mùi người sống rất nhanh sẽ tụ tập lại đây lần nữa, tiếp túc đi về phía trước đi."

"Rõ!"

Tuy mọi người rất mệt mỏi, nhưng bọn họ đều biết ở chỗ này nguy hiểm tới mức nào, ngoài việc tiếp tục tiến lên 

Dương Văn Thước cầm đèn pin chiếu lên lối đi ngầm, Bạch Cảnh đúng lúc mở miệng: "Phạm vi 20 mét xung quanh tạm thời không có tang thi."

Nghe cậu nói vậy, mọi người thầm thở phào một hơi, trải qua chiến đấu kịch liệt vừa rồi, bọn họ thật sự không còn sức tiếp tục trải qua lần nữa.

Lúc này mọi người mới phát hiện, dị năng cảm giác của thiếu niên trong hoàn cảnh này rốt cuộc có bao nhiêu hữu dụng!

"Được, chúng ta đi."

Dương Văn Thước giơ đèn pin cùng Bạch Cảnh, Cố Nguyên Triều đi tận phía trước, những người khác đi theo, Vu Khải và hai tay súng bắn tỉa đi ở cuối cùng.

Lối đi ngầm không dài, phía trước không xa có ánh đèn, có lẽ vì nguồn điện dự phòng trục trặc tự mở ra, nơi này cư nhiên không bị mất điện.

Thông tin căn cứ cung cấp rất chính xác, siêu thị ngầm quả nhiên được bảo tồn rất tốt, lối vào có thể nhìn thấy từng kệ để hàng, bên trên tràn đầy bánh quy, mì ăn liền, các loại đồ ăn vặt, hấp dẫn mọi người tới lấy.

Mọi người nhìn chăm chú, bất giác nuốt nước miếng, hận không thể lập tức tiến lên.

"Khoan đã."

Bạch Cảnh phóng ra lực cảm giác, giọng nói có chút nghiêm túc: "Phía sau kệ để hàng thứ hai có hai con tang thi cấp 2 và....một con tang thi cấp 3."

Mọi người lập tức mồ hôi chảy ròng ròng.

Nơi này cư nhiên còn tang thi, còn là tang thi cấp 3 hiếm thấy!

Vừa rồi tiếng nổ mạnh tới mức cơ hồ thủng màng nhĩ, mà tang thi cực kỳ nhạy bén với tiếng động và khí vị của con người, mọi người vốn tưởng tất cả tang thi đều đã xông tới, đã bị bọn họ tiêu diệt toàn bộ.

Hơn nữa trong lối đi ngầm không có con tang thi nào, tâm trạng mọi người tự nhiên sẽ thả lỏng.

Không ai ngờ phía sau kệ hàng lại có tang thi cấp 2 và tang thi cấp 3!

Phải biết rằng, tang thi tiến hóa khó khăn giống như dị năng giả, tang thi cấp 3 từ khi mạt thế bắt đầu xảy ra cực kỳ hiếm thấy, mọi người ở đây ngoại trừ Dương Văn Thước ra chưa có ai từng thấy tang thi cấp 3, chỉ nghe người khác trong căn cứ nhắc tới.

Nghe nói tang thi cấp 1 động tác chậm chạp, chỉ hành động theo bản năng, tang thi cấp 2 tiến hóa từ tang thi cấp 1 tăng thêm sức mạnh, còn tang thi cấp 3 ngoài sức mạnh còn tiến hóa tốc độ, thậm chí đã bắt đầu có trí tuệ.

Hiển nhiên con tang thi cấp 3 này đã có trí tuệ.

Nó chuyên tránh sau kệ để hàng, nơi đó là góc chết mọi người không nhìn thấy, hơn nữa điều khiển hai con tang thi cấp 2 cùng lúc.

Trong lúc hoảng sợ, cho dù mọi người có thể thoát khỏi con thứ nhất, con thứ hai, nhưng ai mà ngờ còn có một con tang thi cấp 3 tốc độ nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn nữa cơ chứ?

Nếu không có Bạch Cảnh, nếu không phát hiện, chỉ sợ bọn họ còn vừa xông lên lập tức bị tang thi cắn chết!

Sắc mặt Dương Văn Thước cực kỳ ngưng trọng, anh ta đã từng đánh nhau với tang thi cấp 3, với tốc độ nhanh nhẹn của tang thi cấp 3, dị năng giả bình thường căn bản không thể đối phó, ít nhất phải từ cấp 3 trở lên mới có thể miễn cưỡng đối phó.

Vốn dĩ, dị năng giả ở đây chỉ có một mình anh ta là dị năng giả cấp 3, nhưng hiện tại——

Anh ta chuyển tầm mắt về phía Bạch Cảnh và Cố Nguyên Triều, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì căn cứ phái hai người kia cùng tham gia nhiệm vụ với bọn họ, nếu không, lần này bọn họ lại thất bại trở về!

Còn bản thân Dương Văn Thước vừa rồi giết tang thi tiêu hao quá nhiều dị năng, hiện tại còn chưa khôi phục, căn bản không phải đối thủ của tang thi cấp 3.

Bạch Cảnh gật đầu với anh ta, làm một thủ thế 'các người đứng chờ tại chỗ', cùng Cố Nguyên Triều làm bộ không phát hiện điều gì, từ kệ hàng thứ nhất nhìn quét một lần, vòng tới kệ hàng thứ hai.

Nhưng vào lúc này, hai con tang thi cấp 2 đột nhiên xông ra!

Bạch Cảnh nhạy bén lăn ngay tại chỗ một vòng, súng năng lượng nhắm ngay vào một con tang thi cấp 2 đang xông tới, khởi động cò súng, 'pằng pằng' hai phát, hoàn toàn bắn thủng đầu nó.

Còn Cố Nguyên Triều thì bằng tốc độ cực nhanh vòng ra phía sau một con tang thi khác, kiếm năng lượng biến thành kiếm ngắn 30 cm, một nhát kiếm liền chém đứt đầu nó, lộc cộc rơi xuống đất, còn lăn mấy vòng.

Con tang thi cấp 3 kia thấy tình thế không ổn, thân thể đang xông tới dừng trên không trung quay lưng muốn chạy trốn, Bạch Cảnh lập tức nhắm chuẩn mục tiêu nổ súng, lại bị đối phương cực nhanh tránh thoát.

'pằng pằng' hai phát đạn toàn bộ thất bại, khóe miệng tang thi cấp 3 hé ra tiếng rít chế nhạo.

Con người này cũng chỉ thế thôi, không ngờ ngay lập tức bị hai phát đạn siêu tốc độ liên tiếp bắn trúng gáy, ngã từ trên kệ hàng xuống, đầu bị Cố Nguyên Triều một nhát kiếm chặt bỏ.

Thì ra hai phát đạn vừa rồi chỉ là cờ hiệu, Bạch Cảnh đã sớm dự đoán góc độ và quỹ đạo nó né tránh, đáng tiếng con tang thi cấp 3 này trí tuệ có hạn, không hiểu được kế sách 'dương đông kích tây' này.

Bạch Cảnh đeo găng tay, nhặt hai viên tinh hạch nhỏ bằng móng tay cái và một viên tinh hạch lớn bằng đồng xu trên mặt đất, dùng nước rửa sạch, đó chính là tinh hạch tang thi cấp 2.

Trong sự chờ đợi khẩn trương của mọi người, hai người rất nhanh liền quay lại, Bạch Cảnh ra thủ thế OK, tất cả mọi người kích động nhìn bọn họ.

Đây là tang thi cấp 3 đấy!

Nhanh như vậy đã bị tiêu diệt, thực lực quá mạnh mẽ!

Dương Văn Thước nhỏ giọng nói: "Bây giờ chúng ta phải nhanh đi vào thu thập vật tư, nhớ kỹ, ưu tiên thực phẩm thể tích nhỏ, hạn sử dụng dài, tốc độ phải nhanh! Vu Khải và Kiều Lan bảo vệ tốt cho Quan Nguyệt, để một đội ở đây canh gác, hai phút sau tôi và Bạch Cảnh, Cố Nguyên Triều đi trước dò đường, để tránh có tang thi khác còn sót."

Mọi người ra thủ thế OK, bắt đầu đi tới kệ hàng thứ nhất và thứ hai, đồ ăn rực rỡ muôn màu khiến bọn họ hoa mắt, hận không thể nhét hết vật tư vào ba lô!

Họ không phải nộp lên một chút vật tư lúc làm nhiệm vụ, dù sao mỗi lần làm nhiệm vụ đều cửu tử nhất sinh, căn cứ đều nhắm một con mắt mở một con mắt đối với hành vi như vậy.

Quan Nguyệt đang liêu mạng nhét vật tư vào không gian, cái siêu thị ngầm này quả nhiên chưa có ai tới, vật tư rất phong phú, các loại bánh quy, mì ăn liền chất đầy, chưa từng có ai động vào.

'Rầm' một tiếng, thực phẩm để trên kệ hàng rơi xuống đất, tiếng động rất lớn, khiến Bạch Cảnh nhíu mày.

Nhưng lúc này không có ai quan tâm tiếng động lớn hay không lớn, tất cả mọi người đều rơi vào điên cuồng.

Quan Nguyệt dùng một tay chạm vào là có thể bỏ đồ vật vào không gian, tốc độ rất nhanh, thu tất cả vài hàng đồ ăn vào không gian.

Đồ ăn ở hàng thứ hai chiếm diện tích quá lớn, cô không thu, định đi phía trước tìm một ít chocolate, snickers và những thực phẩm dễ bổ sung năng lượng, nếu những loại thịt dễ bảo tồn như xúc xích gì đó thì càng tốt, dù sao vật tư nhiều như vậy, khi nộp lên trên giữ lại một ít cũng không ai biết.

Bạch Cảnh cũng tượng trưng cầm lấy mấy túi mì ăn liền, đi cùng Cố Nguyên Triều ở phía trước.

Cậu cảm giác không tốt lắm, lúc trước căn cứ phái ra hai đội dị năng giả, cuối cùng chỉ có hai người còn sống, chẳng lẽ bọn họ chưa đi tới nơi này sao?

Trên đường tuy nhiều tang thi, nhưng phần lớn đều là tang thi cấp 1, chỉ có vài tang thi cấp 2. Có xe việt dã cải tiến bảo vệ, thay phiên sử dụng dị năng hẳn là có thể giải quyết hết.

Như vậy, những người này rốt cuộc đã đi đâu?

Bạch Cảnh thầm cảnh giác, tốc độ càng nhanh hơn vài phần, dựa vào thị lực tinh tường, thấy được mấy bộ quân phục dính máu trên đỉnh giá hàng thứ sáu.

Đây là?!

Nghĩ đến quân phục của Dương Văn Thước bọn họ, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp.

Cố Nguyên Triều thân hình cao lớn, vươn tay cầm lấy quần áo xuống, quả nhiên thấy bảng tên của bọn họ.

Lê Đống, dị năng giả cấp 3.

Trần Cương, dị năng giả cấp 2.

Tập Tân, dị năng giả cấp 2.

Chúc Anh, dị năng giả cấp 1.

......

Có thể giết chết dị năng giả cấp 3, ít nhất là tang thi cấp 3 trở lên!

Dị năng giả đối với tang thi là đồ ăn mỹ vị, có thể khiến bọn chúng lại tiến hóa lần nữa, thậm chí biến dị ra dị năng tương ứng.

Lại đi lên phía trước, trên kệ để hàng lại nhiều mấy bộ quần áo màu sắc khác, Cố Nguyên Triều cầm lên nhìn, là dị năng giả của căn cứ khác.

Bạch Cảnh rùng mình, ăn nhiều dị năng giả như vậy, cấp bậc của nó rốt cuộc là bao nhiêu rồi?

Cho dù vốn là tang thi cấp 3, hiện tại ít nhất cũng lên cấp 5, đây còn là suy đoán bảo thủ.

Hai người nhìn nhau, bắt đầu lui lại phía sau, nếu nơi này chỉ có hai người bọn họ, có lẽ có thể miễn cưỡng đối phó.

Nhưng nơi này có khoảng mười mấy người, cần phải nắm chặt thời gian rời đi!

Bạch Cảnh ra hiệu cho Dương Văn thước, tụ tập mọi người lại, thấp giọng nói: "Nơi này rất có thể có một con tang thi cấp 5 trở lên, chúng ta chậm rãi đi ra cửa, nhân lúc nó còn chưa phát hiện rời đi, cuối cùng dùng thuốc nổ lấp kín cửa vào ——"

Tang thi cấp 5 trí tuệ rất cao, vô cùng âm hiểm xảo trá, có lẽ nó thích hưởng thụ cảm giác trêu chọc con mồi, biện pháp tốt nhất là nhân lúc nó cho rằng mình chưa bị phát hiện rời đi, như vậy mới có thể tranh thủ khả năng sống sót lớn nhất.

Nhưng khi mọi người nghe Bạch Cảnh nói lại có chút chần chừ.

Tang thi cấp 5?

Mạt thế xảy ra mới 1 năm, dị năng giả cao nhất cũng chỉ có cấp 3, ngày thường tang thi cấp 3 cũng rất hiếm gặp, sao có thể có tang thi cao cấp như vậy chứ?

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, là bọn họ không muốn từ bỏ vật tư phong phú như vậy.

Kệ hàng thứ 3 có chocolate, kẹo, phía sau kệ để hàng không chỉ có chế phẩm thịt ăn liền, đối với người đã lâu chưa ăn thịt như bọn họ là dụ hoặc quá lớn!

"Một phút, chờ thêm một phút, tôi nhét đầy cái ba lô này đã."

"Cho tôi 30 giây là được, tôi lấy thêm mấy gói mì ăn liền sẽ lập tức lùi lại!"

Ngay lúc Bạch Cảnh nói chuyện, rất nhiều người không ngừng nhét đầy vật tư vào trong balo, không còn chỗ thì nhét vào trong ngực, hoặc là lấy quần áo bọc.

Quan Nguyệt càng tùy tiện nghe một chút, vùi đầu thu thập vật tư.

Trời ơi, nửa kệ để đầy Ferreno, thứ mà trước mặt thế đều mua không nổi, hiện tại đều ở trong không gian của cô.

Nghĩ đến đây, trên mặt Quan Nguyệt bất giác nở nụ cười.

Cô lại đi lên phía trước, phát hiện trên kệ hàng thứ 6 chất đống các loại đồ ăn như xúc xích, xúc xích nướng, thịt bò v.v, lại càng hưng phấn gọi những người khác tới.

Đúng lúc này, Bạch Cảnh cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ vô cùng.

Cậu lập tức điều động lực cảm giác, nhưng không nắm bắt được thân ảnh đối phương, vì tốc độ của nó thật sự quá nhanh, nhanh hơn tất cả tang thi mà cậu từng gặp phải!

"Nó tới, mau bỏ đi!!"

Bạch Cảnh nhíu mày, trong tay nắm chặt súng năng lượng màu bạc, đột nhiên bắn lên không trung mấy phát, nhưng không bắn trúng!

Mọi người chỉ cảm thấy một cái bóng đen không ngừng chớp động giữa không trung, tốc độ nhanh tới mức hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, trong lòng sợ hãi không thôi, bắt đầu điên cuồng chạy về phía cửa.

Quan Nguyệt cười lạnh một tiếng, cô không tin tang thi cấp 5 gì đó đâu.

Nhưng khi cô vươn tay lấy đồ vật, phía trên đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Quan Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy có một con tang thi nằm bò trên trần nhà, đang cười quỷ dị với cô, lập tức hét lên: "A ——"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro