
Phiên Ngoại 11
23/01/2022
_________________________________________
Tác giả: Vọng Tam Sơn
Nguồn convert: wikidth.com
Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy
PHIÊN NGOẠI 11
Cố Nguyên Bạch bước ra từ phòng tắm liền tới Tiết Viễn đi tắm rửa.
Y kéo tấm rèm ở khách sạn xuống, tắt đèn lớn lại bật đèn đầu giường lên, tiếp đó điều chỉnh nhiệt đồ điều hòa xuống thấp, gió hơi lạnh đảo quanh, Cố Nguyên Bạch ngồi xuống giường lau đuôi tóc đen.
Chưa được vài phút, cửa phòng tắm mở ra, Tiết Viễn từ bên trong bọc hơi nóng đi vào trong phòng bật điều hòa.
Cố Nguyên Bạch từ khe hở đuôi tóc cùng khăn lông ngẩng đầu nhìn về phía hắn, không thể không thừa nhận ông trời rất ưu ái Tiết Viễn. Bất luận là đời trước hay là đời này, dáng người Tiết Viễn vĩnh viễn là bộ dạng Cố Nguyên Bạch thích.
"Dáng người không tồi," ánh mắt thưởng thức, "Lại đây."
Đã một thời gian thật dài y chưa từng thân mật với người khác qua, đặc biệt là thân phận yêu đương bình đẳng như vậy, thân thể này của Cố Nguyên Bạch vẫn là lần đầu tiên, cho dù linh hồn có thuần thục như thế nào thì thân thể vẫn còn ngây ngô.
Tiết Viễn muốn thành thục cùng nhẫn nại một chút, còn muốn học hình tượng người đàn ông săn sóc để biểu hiện trước mặt vợ, nhưng khi hắn vừa thấy Cố Nguyên Bạch tùy ý ngồi ở trên giường, mấy chục năm sống ở đời trước đều sống uổng phí, chỉ muốn giống như cầm thú đè vợ yêu trẻ tuổi lại khỏe mạnh ở dưới thân, trong lòng xao động như là tên nhóc mới lớn làm bước chân hắn không thể chậm nổi. Vào ngay lúc này, ổn trọng sớm đã bị vứt ra trăm ngàn dặm, chỉ còn lại một trái tim chân thành đập nhanh.
Cố Nguyên Bạch đánh giá hắn, yên lặng liên hệ Tiết Viễn cùng đời trước một phen, đều sàn sàn như nhau, ai cũng không thua ai.
Dưới chân giường chân đặt một bọc nilon đựng đồ màu đen, Tiết Viễn bước qua cầm đến, Cố Nguyên Bạch tò mò, vừa nhìn vào thăm dò liền hoa cả mắt.
"...... Tất cả tiền anh kiếm được đều dùng để mua cái này?" Cố Nguyên Bạch vừa bực mình vừa buồn cười, ngón tay đưa vào bên trong lấy ra một món đồ chơi màu hồng nhạt, "Đây là cái gì?"
Tiết Viễn có chút mất lý trí, "Tặng cho em"
Cố Nguyên Bạch không thể hiểu được, "Tặng cho em?"
Hắn ném thứ này sang một bên, mở một hộp ra, "Dù ăn mì gói mỗi ngày nhưng mua mấy thứ này đều là loại tốt, còn có mùi trái cây."
Đặt ở chóp mũi ngửi thử, kéo Tiết Viễn qua tự mình cho hắn ngửi thử một lần.
Thời điểm Tiết Viễn tiến vào, đột nhiên nhớ đến chuyện bạn trai, động tác dừng lại, ngũ vị tạp trần, "Hắn đã làm cùng em rồi à?"
Mùi chua nồng nặc.
"Đây là lần đầu tiên," Cố Nguyên Bạch không kiên nhẫn, "Làm xong thì anh chính là bạn trai em."
Ánh mắt Tiết Viễn sáng lên, "Thật à?"
Cố Nguyên Bạch thúc giục: "Nhanh lên."
Thân thể trẻ tuổi như là củi khô lửa bốc, nhưng đây là lần đầu tiên. Ban đầu Cố Nguyên Bạch còn cho rằng sẽ có chút gian nan, nhưng sức lực cùng dẻo dai của thân thể y cũng rất không tồi, qua màn dạo đầu chính là trải nghiệm còn vui sướng hơn cả trong trí nhớ.
Chìm chìm nổi nổi, bị ôm ở trong phòng đi hết một vòng, trên vai lưng đều là dấu vết xanh xanh tím tím, Tiết Viễn chưa bao giờ biết thì ra sau khi vợ khỏe mạnh chính là loại cảm giác này, sau đó hắn đã không thể khống chế được bản thân, chuyển động vô cùng nhịp nhàng.
Trước kia Cố Nguyên Bạch luôn mắng hắn quá chậm quá tra tấn người, nhưng hiện tại lại hận không thể trở lại trước kia.
Sống lưng căng ra, cánh tay dùng sức tạo nên đường cong tuyệt đẹp, lẩm bẩm: "Cửu Dao ——"
Tiết Viễn hoàn toàn đắm chìm vào đó, tim cũng bị gọi đến thấm mật, "Nguyên Bạch."
Vốn dĩ chỉ thuê phòng trong bốn tiếng, giữa đường lại phải thuê đến ngày mai. Đêm càng về khuya.
Chờ đến khi bình ổn lại, Tiết Viễn đi thu dọn mấy thứ dưới giường.
"Một cái, hai cái, ba cái......" Tiết Viễn đếm số, lại ôm Cố Nguyên Bạch từ trên giường xuống dưới, tìm được thêm hai cái ở trên giường, "Bảo bối, em ngồi trên sô pha một chút, anh đi thay vỏ chăn với khăn trải giường."
Hắn ân cần trải một lớp đệm giường trên sô pha rồi mới để Cố Nguyên Bạch ngồi lên, lại nhảy nhót chạy tới sửa sang giường đệm. Cố Nguyên Bạch nhìn hắn vui vẻ khắp nơi, thoải mái đến mức không muốn nói chuyện.
Khi mà thân thể có thể lực, mức độ thoải mái cũng thẳng tắp bay lên thêm, quá hợp nhịp, chuyện sung sướng như vậy có thể thường xuyên, chỉ là có chút lãng phí bao.
Tiết Viễn mười phần tinh thần thay vỏ chăn khăn trải giường, Cố Nguyên Bạch nằm ở trên sô pha lười nhác hỏi: "Dùng mấy cái?"
"Năm cái," Tiết Viễn bắt đầu tự hỏi làm sao mới có thể nhanh chóng kiếm tiền, "Một hộp đủ dùng hai lần."
Thế giới này là xã hội pháp trị, muốn kiếm tiền phải hợp pháp.
Bụng Cố Nguyên Bạch kêu lên hai tiếng, "Em có hơi đói bụng, anh đói bụng không?"
Tiết Viễn lại chạy tới, ôm y trở về giường sạch sẽ, "Em muốn ăn cái gì? Anh đi mua."
Lúc này đúng là thời điểm Tiết Viễn hưng phấn muốn biểu hiện, Cố Nguyên Bạch không muốn đả kích lòng tích cực của hắn, không nói để bản thân trả tiền mà chỉ là nói mấy món ăn giá cả phải chăng ở gần đó. Tiết Viễn một bên mặc quần áo một bên nhớ kỹ, chờ sau khi Cố Nguyên Bạch nói xong nâng mặt hôn sâu một cái, "Vợ chờ anh, anh lập tức quay lại."
Cửa mở ra đóng lại, Cố Nguyên Bạch sửng sốt một lúc lâu, gian nan đứng dậy lấy di động từ mép giường, "Gọi ai là vợ?"
Tiết Viễn trả lời: "Ngoan, đang xuống cầu thang, vợ ngoan ngoãn chờ anh."
Cố Nguyên Bạch trợn trắng mắt, tắt di động đi.
Một lát sau, Tiết Viễn đột nhiên gọi điện thoại tới: "Nguyên Bạch!"
"Có phải em vừa mới gọi anh là Cửu Dao không?!"
Cố Nguyên Bạch không tiếng động cười một chút, lòng dạ hẹp hòi cúp điện thoại.
Chờ được nửa tiếng, Tiết Viễn đầy đầu mồ hôi mà chạy như điên về, đồ ăn đặt đầy một bàn, mà hắn thì lại bổ nhào lên giường lớn, ôm chặt lấy Cố Nguyên Bạch.
"Dậy," Cố Nguyên Bạch nhéo lỗ tai hắn, "Anh thật nặng."
Tiết Viễn lại ôm chặt y, vai lưng đang run rẩy, "Nguyên Bạch, Nguyên Bạch......"
Mặt mày Cố Nguyên Bạch trở nên ôn hòa, xoa xoa mái tóc ướt mồ hôi của người đàn ông nhà mình, "Ơi."
Đi vào thế giới xa lạ này, đưa mắt nhìn không quen, không tìm thấy người yêu, bần cùng cũng không khổ , cô tịch không hợp mới là khổ. Bình tĩnh mà Tiết Viễn cố bày ra lại nhiều lần trở nên rách nát ngay trước mặt Cố Nguyên Bạch. Cuối cùng hắn dùng sức ôm chặt thêm một chút, bế Cố Nguyên Bạch lên đi đến bàn cơm.
Vợ của kiếp trước cùng kiếp này đều là một người, y không có chuyển thế, y cũng không quên hắn, vẫn luôn là một người của hắn.
Tiết Viễn nhìn Cố Nguyên Bạch ăn, vẫn luôn gắp đồ ăn cho y, mỗi lần Cố Nguyên Bạch ăn một miếng thì hắn đều cảm thấy thỏa mãn, không ăn cũng no theo.
Cố Nguyên Bạch không có cách nào đành phải thò người qua hôn môi Tiết Viễn, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, "Ngoan ngoãn ăn cơm."
"Được," Tiết Viễn không ngăn được nụ cười, mặt lại đột nhiên cứng đờ, "Chuyện bạn trai là như thế nào?"
Ghê chưa, sau khi lên giường liền thích ứng rất khá với thân phận bạn trai.
Cố Nguyên Bạch bình tĩnh ăn cơm, "Không phải đều là anh sao?"
Tiết Viễn lại nhịn không được nở nụ cười.
Sau bữa cơm chiều, bạn cùng phòng liền gọi điện thoại cho Cố Nguyên Bạch, hỏi khi nào y trở về, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, "Đêm nay không về."
Tiết Viễn dựng lỗ tai lên nghe, chờ Cố Nguyên Bạch thả di động xuống liền giống như vô tình nói: "Quan hệ giữa em và bạn cùng phòng thật tốt."
"Chung một phòng ký túc xá, cả ngày cũng ở cùng một chỗ, quan hệ đương nhiên tốt," Cố Nguyên Bạch nâng mặt sườn, "Có phải anh không đi học hay không?"
Tiết Viễn ưỡn thẳng ngực, "Anh cũng là sinh viên đại học A."
Cố Nguyên Bạch kinh ngạc nhìn hắn.
Lại một lần nữa Tiết Viễn hối hận chuyện bản thân đã tạm nghỉ học, bắt đầu suy xét khả năng chính mình trở về học tiếp.
Vợ cũng đã ở chỗ này, bên trong lăng mộ mai táng kia cùng lắm cũng chỉ là một nắm đất vàng, Tiết Viễn có thể không đi đào lăng mộ, nhưng hắn muốn tích cóp tiền.
Thời điểm hắn đi ra ngoài mua cơm lại nhớ tới ngọc ban chỉ đưa cho Cố Nguyên Bạch đời trước, trong lòng vừa động, sau khi nhớ hết ký ức về thế giới này lại càng thêm rung động.
Tặng nhẫn là cầu hôn, là có thể thể hiện mối quan hệ giữa hai người. Đời trước không thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ với Thánh Thượng vốn dĩ chính là tiếc nuối mà đến chết Tiết Viễn cũng nhớ mãi không quên, hiện giờ có cơ hội, Tiết Viễn muốn nhanh chóng tặng một chiếc nhẫn, đeo nhẫn lên ngón tay của Cố Nguyên Bạch.
Buổi tối lúc hai người ngủ chung lại không nhịn được mà làm thêm lần nữa, Tiết Viễn nhìn hộp bao, thu lại tinh thần đặt lên nhẫn một chút, cảm thấy trước mắt chuyện bản thân nên suy xét nhất không phải là tích cóp tiền mua nhẫn mà là tích cóp tiền mua bao.
Ngày hôm sau, Tiết Viễn đưa Cố Nguyên Bạch đến phía dưới ký túc xá xong liền đi tìm giảng viên phụ trách.
Cố Nguyên Bạch bò thật chậm lên lầu, ngày hôm qua buông thả quá mức, hiện tại toàn thân nhức mỏi, đều dựa vào thể trạng khỏe mạnh mới có thể đi từng bước lên trên lầu. Khi vừa trở lại ký túc xá, trong ký túc xá không có người, Cố Nguyên Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, bò lên trên giường.
Y vừa mới nằm xuống, lão Chu cùng lão Tam liền kề vai sát cánh trở lại, nhìn thấy y liền ái muội làm mặt quỷ, "Anh Bạch, tối hôm qua sao rồi?"
Cố Nguyên Bạch lộ ra biểu tình nhớ lại, "Cũng không tệ lắm."
Tiết Viễn buông thả chính là mạnh mẽ, thoải mái.
Trong ký túc xá tức khắc tràn ngập tiếng cười ha ha, Cố Nguyên Bạch ho hai tiếng, "Được rồi, hai ngày nữa sẽ mới mấy người ăn cơm thoái ế."
"Được thôi," bạn cùng phòng buông tha y, "Chúng ta chọn quán ăn nào đây."
Cố Nguyên Bạch vừa muốn ngủ, lại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Tiết Viễn: "Về rồi à?"
Tiết Viễn muốn cho y một bất ngờ, không đề cập tới tin tức bản thân sẽ đi học trở lại, "Đã về. Bảo bối, em nghỉ ngơi cho tốt, chờ lúc em không có lớp thì anh đến tìm em."
Cố Nguyên Bạch khó chịu mà nhăn mi lại, ngắn gọn nhắc nhở: "Lớp học em rải rác trong một tuần, lúc không có lớp cũng không được mấy ngày."
"Được," Tiết Viễn ôn tồn, "Không có việc gì, thứ bảy chủ nhật cũng có thể gặp."
Đệt.
Cố Nguyên Bạch: "Em ngủ."
Tiết Viễn trực tiếp gửi một cái icon moah moah, theo sau là một một icon "Ngủ ngon".
Cố Nguyên Bạch mặt không biểu tình mà nhìn cái icon này một lúc lâu, lúc này mới xác định Tiết Viễn không muốn y giúp đỡ.
Ngày hôm qua y đã đề nghị muốn giúp Tiết Viễn đi học lại, bên trong linh hồn hắn là một người cổ đại, vốn dĩ không thể ngay lập tức tiếp thu tri thức ở hiện tại, đại học chính là nơi tốt để thay đổi tư duy, sẽ có trợ giúp rất lớn đến việc hắn thích ứng với xã hội hiện đại.
Huống chi đại học A chính là đại học top đầu, hiện tại người có bằng cấp thì dễ kiếm việc hơn, Cố Nguyên Bạch muốn Tiết Viễn đừng nóng vội đi làm công kiếm tiền, y giúp đỡ hắn sinh hoạt đọc sách, y có thể bao dưỡng người đàn ông của mình.
Nhưng hiện tại với chuyện này Tiết Viễn tránh mà không nói, rõ ràng là không muốn.
Cố Nguyên Bạch có chút bực bội, nhưng hiện giờ là xã hội bình đẳng, cho dù là yêu đương cũng không thể một mình quyết định đối phương nên làm gì, về sau nên đi con đường nào, y tôn trọng Tiết Viễn, cũng nên tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào của Tiết Viễn.
Cố Nguyên Bạch suy nghĩ không ít, cuối cùng không có tinh thần, chậm rãi ngủ say.
Sau khi tỉnh lại thì thấy sắc trời đã hơi tối, Tiểu Tứ đã trở lại, bốn người dọn dẹp một chút liền đi ra ngoài ăn cơm, "Anh Bạch, thì ra là anh quen với anh đẹp trai kia à?" Tiểu Tứ còn nhớ rõ lúc xem phim AV cùng nhau, "Trước kia không nghe thấy anh nhắc tới hắn, thời điểm ở quán bar thoạt nhìn cũng không thân."
Cố Nguyên Bạch nghĩ tới lúc ở quán bar Tiết Viễn bày ra sắc mặt khó coi khi y nói y đã có bạn trai, không nhịn cười ra tiếng, "Từ từ là thân."
Buổi tối lúc nằm trong ổ chăn, bởi vì sợ bị bạn cùng phòng trêu ghẹo, tuy rằng Cố Nguyên Bạch đã liên lạc với Tiết Viễn, nhưng vẫn dùng tay gõ chữ nói chuyện phiếm.
Tiết Viễn ở đầu bên kia không biết đang làm gì, đột nhiên thấp giọng nói: "Nguyên Bạch, anh muốn nghe tiếng của em."
Cố Nguyên Bạch khụ khụ giọng, vừa muốn nói chuyện, y lại nghe được một yêu cầu phát ra từ trong tai nghe: "Muốn nghe tiếng em kêu."
"......" Cố Nguyên Bạch thong thả gõ chữ, "Em đang ở ký túc xá."
Tiết Viễn đang ở thời điểm mấu chốt, hắn cầu xin vài lần, "Chỉ nghe một chút, một chút là đủ."
Cố Nguyên Bạch không có cách nào, y xoa mặt bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, bạn cùng phòng kịp thời hỏi: "Anh Bạch đi đâu vậy?"
"WC." Người đã đi rồi.
Cố Nguyên Bạch dạo một vòng quanh WC, trước không nói ở đây có nhiều người hay không, chỉ nói đến mùi ở đây thật sự rất nồng. Ở chỗ này Cố Nguyên Bạch không thể kêu ra tiếng ái muội y, y đành phải bò lên trên lầu sáu, tìm một chỗ ngồi khuất ở trên sân thượng, bò lên bò xuống cũng rất vất vả, "Tiết Viễn, anh thật phiền."
Tiết Viễn vừa dụ dỗ vừa cầu xin, "Nguyên Bạch, bảo bối, cầu xin em, anh rất muốn nghe em kêu một tiếng."
Cố Nguyên Bạch xoa xoa tóc, chú ý tới chung quanh không ai liền dùng tay bưng kín miệng, không hề có cảm tình mà: "A."
Tiết Viễn thiếu chút nữa là mềm, từ bỏ, "Thôi, không miễn cưỡng em."
Cố Nguyên Bạch nhấp nhấp môi, ngược lại có chút không thoải mái, y nhớ đến cảm giác lăn giường ngày hôm qua, lần đầu tiên đã kịch liệt như vậy, cho dù hiện tại thân thể vẫn còn mang theo vài phần cảm giác sinh lý, cứ tự nhiên như vậy mà có một tiếng rên rất nhỏ vang lên.
Da đầu Tiết Viễn tê dại, cổ vũ nói: "Đúng là như vậy bảo bối."
Cố Nguyên Bạch chưa kêu được hai tiếng, đầu tai nghe bên kia đã nghe thấy Tiết Viễn rên lên một tiếng, Cố Nguyên Bạch mới hiểu được hắn đang làm gì, nheo mắt, "Anh không sợ thận hư sao?"
Tiết Viễn trầm mặc một hồi, "Em có thể thử một lần xem anh hư điểm ở chỗ nào." Hắn nói xong câu này, lại có hơi ủy khuất nói: "Nguyên Bạch, ở đời trước anh chưa từng thỏa mãn qua."
Đời trước thân thể tiểu hoàng đế quá mức suy yếu, mỗi lần làm thì một hai lần đã là cực hạn, Tiết Viễn cố kỵ thân thể y, ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên nếm được cảm giác buông thả.
Quá mỹ diệu, thật sự quá mỹ diệu, lúc ấy trong đầu Tiết Viễn trống rỗng, như là một trời pháo hoa nổ tung trước mắt.
Tay Cố Nguyên Bạch đút trong túi, thở dài, "Được rồi được rồi."
Giống như bình đạm mà đưa ra hứa hẹn: "Đừng ủy khuất, về sau thỏa mãn anh."
Tiết Viễn nhếch môi, không nén được tiếng cười, đột nhiên hỏi: "Nguyên Bạch, em đã dùng thứ anh đưa cho em chưa?"
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, "Thứ gì?"
Tiết Viễn xấu hổ mà ho hai tiếng, hàm hồ nói: "Đừng chơi quá nhiều, em có anh là đủ rồi, nhưng nếu lúc em muốn chơi thì nhớ gọi anh...... Anh cũng muốn nhìn một chút......"
"Anh nói gì?" Cố Nguyên Bạch không hiểu ra sao, "Tiết Viễn, sao em nghe như thế nào cũng không hiểu được lời này của anh?"
Tiết Viễn chỉ cho rằng vợ đang cậy mạnh, vì thế săn sóc mà thay đổi đề tài khác.
Cố Nguyên Bạch ở sân thượng cho muỗi ăn ba tiếng, bị chích sưng lên bốn năm vết, rốt cuộc trước khi tắt đèn mới tắt điện thoại, lại lén lút trở về ký túc xá.
Mấy ngày không gặp được người thì thời gian nấu cháo điện thoại càng thêm dài, điểm này tốt hơn nhiều so với cổ đại, hai ngày cứ như vậy chậm rì rì trôi qua.
Buổi chiều thứ tư có lớp thể dục, dùng chung một cái sân vận động với hệ cách vách. Tối hôm qua Cố Nguyên Bạch không ngủ đủ, thần sắc có chút lười biếng, mệt mỏi không tinh thần, nam sinh trong trớn kéo y đi chơi bóng rổ, mà sân bóng rổ đều đã bị chiếm, chỉ có hệ cách vách còn dư lại hai cái rổ, đi đầu bước đến giao thiệp, khi trở về lại là vẻ mặt đau khổ nói: "Hệ cách vách vừa lúc có một đội học thể dục muốn chơi bóng rổ, sân ở nơi này bị người ta chiếm, nhưng bọn hắn nói có thể đánh bóng cùng chúng ta, chúng ta làm sao có thể đánh thắng được học sinh thể dục người ta chứ?"
Một đội người nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhìn về phía Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch luôn luôn là tiền đạo tiên phong trong đội bọn họ, điểm đạt được đều dựa vào thao tác xuất sắc của y. Lưng đeo hy vọng của toàn đội, Cố Nguyên Bạch vẫn duy trì bộ dạng lười biếng, "Đánh, đã mời như thế rồi sao có thể không đánh?"
Hắn nhìn về phía đội bóng đối phương, ánh mắt chợt dừng, thấy được Tiết Viễn đứng ở trước hàng đầu đang nhìn chằm chằm nơi này không rời.
Đôi mắt Cố Nguyên Bạch nhíu lại, cười như không cười, "Trận này thắng chắc rồi."
Hai ngày này vẫn luôn lấy cớ không có thời gian tới tìm y, thì ra bất ngờ là ở chỗ này.
Tiết Viễn cũng đã ở đội bóng đối phương, trận này còn sẽ không thắng được sao?
Đua thực lực trước, nếu không thể đua thực lực được, vậy cười với hắn một chút, không tin không thể thắng.
_________________________________________
Nè, má nào đòi H, có H nhưng mà là H của "Huhu" nha :)))))
P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro