Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 – Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 40

Tiết Viễn này lại còn làm ra vẻ ta đây, rõ ràng là không sợ bị người khác phát hiện.

Sự thật đúng là như thế, ở dưới chân thiên tử phát sinh sự việc khinh nhục quan viên triều đình như vậy chính là đánh vào thể diện của Cố Nguyên Bạch. Y lệnh cho phủ doãn kinh thành tăng thêm tuần tra, tất muốn bắt lại toàn bộ những kẻ nhiễu loạn trị an này.

Nhưng bắt tới bắt lui, trừ bỏ bắt được mấy kẻ trộm cắp đồ vật, còn người ngày ấy giáo huấn Chử Vệ, một kẻ cũng không phát hiện.

Chử Vệ là một thư sinh, mặc dù ngày thường cũng luyện chút võ thuật cường thân kiện thể, chung quy vẫn không thể so với nhân sĩ chuyên nghiệp. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được tất cả người ngày ấy chặn hắn trong hẻm đều người phi thường, ra tay mau mà tàn nhẫn, chọn những nơi không tổn thương đến gân cốt nhưng tuyệt đối đau đớn khó nhịn mà ra tay.

Trên mặt hắn hoàn hảo, từ bề ngoài này nhìn vào chính là không mảy may thương tổn, đối phương rõ ràng cố ý.

Trừ bỏ Tiết Viễn, Chử Vệ không biết còn có thể là ai, cố tình hắn lại không bắt được dấu vết của Tiết Viễn.

Khuôn mặt Trạng Nguyên lang tuấn tú vững vàng, tương phản với hắn, mấy ngày nay tâm tình Tiết Viễn còn tính là không tồi.

Cố Nguyên Bạch rất nhiều lần tỉnh lại đều nhìn thấy Tiết Viễn đứng chờ ở một bên, da mặt Nhiếp Chính Vương tương lai cực kỳ dày, bọn thị vệ đều chờ ở ngoài cung, hắn ghi nhớ chức trách của Điện Tiền Đô Ngu Hầu, quang minh chính đại ghé vào trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Thay y phục hắn có mặt, vấn tóc hắn cũng có mặt. Có đôi khi Cố Nguyên Bạch yêu cầu một chén nước, hắn còn nhanh hơn Điền Phúc Sinh vài phần.

Tiết Viễn cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, nhưng lại vô cùng chán ghét người khác trong lòng có quỷ ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch. Theo lý mà nói, Tiết Viễn cùng Chử Vệ nước giếng không phạm nước sông, nhưng tưởng tượng đến tâm tư Chử Vệ đối với tiểu hoàng đế, đáy lòng hắn đều tràn ngập sát ý không thể kìm nén. Cố Nguyên Bạch hẳn là không biết hắn dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế suy nghĩ của bản thân không trực tiếp cầm đao chém Chử Vệ.

Nhanh chóng liền đến ngày xuân săn.

Sáng sớm trước đó một ngày, một ngàn kỵ binh cùng bộ binh đã chạy tới bãi săn. Nơi bình nguyên rộng lớn được kỵ binh tra xét, rừng sâu dốc núi đều được bộ binh thâm nhập, chờ sau khi hai đội hoàn toàn vây hợp bãi săn liền phải phái người ra roi thúc ngựa thông tri Thánh Thượng.

Hoàng đế săn thú đương nhiên không đơn giản là vì giải trí, trong đó có rất nhiều suy tính cùng mục đích chiến lược chính trị, không phải một hai câu là có thể nói rõ.

Hôm nay Cố Nguyên Bạch khó được mặc một thân y phục cưỡi ngựa bắn cung sạch sẽ lưu loát, ngọc bội đính trên người (*) leng keng rung động. Trên người mang theo cung tiễn, còn có một chiếc cung nỏ nhỏ dễ bề giấu kín, tóc dài cột cao, phấn chấn oai hùng.

[(*)Ngọc bội đính trên người: nguyên văn là 配饰镶身 mang nghĩa trang sức treo trên người, cơ mà mình nghĩ viết là trang sức hơi kì nên để thành ngọc bội]

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi cùng bồi dưỡng, khí sắc hôm nay của y rất không tồi. Đại đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn đã đợi bên ngoài, Cố Nguyên Bạch vẫy lui cung hầu muốn tiến lên sửa sang lại y trang lần nữa, cất cao giọng nói: "Xuất phát đi!"

Cờ đỏ tung bay, tiếng vó ngựa không dứt, Cố Nguyên Bạch vén áo choàng phi thân lên tuấn mã cao lớn ngoan ngoãn.

Vì cố kỵ thân thể của Cố Nguyên Bạch, trên lưng ngựa đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ còn phủ lên đệm mềm đệm mại, tuấn mã cất bước, không nhanh không chậm hướng tới bãi săn.

Vương công đại thần tùy hầu ở bên người Thánh Thượng, khoảng cách càng gần, càng hiện ra thánh ân đối với chính mình.

Ngựa bước đi rất chậm, lại có đệm mềm dưới thân, biểu tình Cố Nguyên Bạch rất là thành thạo. Chờ tới bãi săn liền có người thả đàn thú ra, đàn thú hốt hoảng chạy trốn khắp nơi, lúc nàyhoàng đế chỉ cần bắn ra mũi tên đầu tiên.

Cố Nguyên Bạch rất có mặt mũi, vì việc này mà mấy ngày trước đây đã không ngừng luyện tập bắn tên, y không cần bắn ra nhiều mũi lên, cũng không cần kéo ra độ cong nhiều. Thậm chí y không cần bắn chết con mồi, Cố Nguyên Bạch chỉ cần có thể bắn trúng, y cũng không chịu được bản thân bắn không trúng.

Cầm cung tiễn trên tay, từ phía sau rút ra một mũi tên, đặt mũi tên trên cung, nhắm chuẩn, thả cung.

"Vèo" âm thanh phá không, mũi tên như gió cấp tốc bay vụt về phía trước, bên trong loạn thú bắn trúng chân sau một con hươu đực.

"Hay!!!"

"Tiễn pháp của Thánh Thượng rất tốt!"

Ở trong bụng vương công đại thần chung quanh sớm đã đánh rắm cầu vồng mà ra sức trầm trồ khen ngợi, kích động đến mặt cũng đỏ lên, thanh âm phía sau so với phía trước càng cao hơn, sợ người khác đè ép rắm cầu vồng của chính mình xuống.

Cố Nguyên Bạch lộ ra mỉm cười sung sướng, mỉm cười nghe rắm cầu vồng chung quanh, chờ đến khi bọn họ nói được hồi lâu, mới nói: "Được rồi, đều đi săn thú đi. Hai canh giờ sau tụ tập nơi đây, trẫm nhìn xem là vị đại thần nào săn thú nhiều nhất, đến lúc đó sẽ thưởng thật lớn!"

Nhóm thần tử liên tục khiêm tốn, Hòa Thân Vương cưỡi ngựa từ một bên đi qua, nhìn thoáng qua sắc mặt Cố Nguyên Bạch bị màu đỏ của y phục làm nổi bật vô cùng xinh đẹp, mặt mày đè nén, ngay sau đó dẫn đầu cưới ngựa như gió chạy đi.

Hòa Thân Vương đi rồi, tông thân đuổi theo sau, sau đó là đại thần, công tử hầu phủ trẻ tuổi cùng nhi tử nhà đại thần giục ngựa đi cuối cùng.

Bụi mù tung lên, sau khi Cố Nguyên Bạch phân phó người chuẩn bị dụng cụ nướng thịt con mồi tại đây, cũng mang theo bọn thị vệ cưỡi ngựa chậm rì rì đi vào sâu bên trong.

Y không muốn cướp nổi bật của nhóm thần tử, săn thú đối với hoàng đế mà nói là hoạt động hưởng lạc, không bằng nói là cơ hội cho thần tử nhóm biểu hiện. Cũng như lần trước y nói với Tần Sinh vậy, "Nghiêm" cùng "Khoan", người cầm quyền không thể đoạt công lao thuộc hạ.

Bên trong bãi săn liếc mắt một cái đều là màu xanh lục, nhìn khiến cho lòng người thanh khí sảng khoái vui sướng vô cùng. Trên bình nguyên rộng lớn cũng thường xuyên xuất hiện mấy con mồi. Cố Nguyên Bạch cũng cho bọn thị vệ tùy ý dùng cung tiễn, đồng dạng là ai săn được nhiều nhất liền có thưởng. Lời này vừa nói ra, hơn phân nửa người đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, trưởng thị vệ trầm ổn hỏi: "Thánh Thượng, con mồi là dựa vào độ lớn mà tính thắng, hay là dựa vào nhiều ít mà tính thắng?"

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một hồi, cười nói: "Phải xem cái nào khó bắt được hơn."

Vậy nếu như muốn thắng, thỏ hoang gà rừng này đó chú định là không thắng được. Bọn thị vệ liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, không ít người đều nhìn qua Tiết Viễn.

Sự tích diệt phỉ của Đô Ngu Hầu đã truyền đến toàn bộ kinh thành đều biết, đương nhiên bọn họ sẽ không thể không biết. Ngày ấy nghe huynh đệ cấm quân giết địch cùng Tiết Viễn nói, lúc Tiết Viễn giết người thật sự điên cuồng, rất có năng lực. Lần trước các huynh đệ đá cầu thua bởi trưởng thị vệ Trương đại nhân đã làm bọn họ nghẹn khuất đủ, nếu như lại thua bởi Tiết Viễn, vậy cái danh hiệu ngự tiền thị vệ này liền ném đi.

Tiết Viễn thấy ánh mắt chăm chú của bọn họ, bị khiêu khích cong môi lên, nhìn nho nhã lễ độ, kỳ thật giấu giếm hưng phấn.

Bộ dạng kiêu ngạo này quả thực đã làm bọn thị vệ sớm không quen nhìn hắn cười lạnh liên tục.

Một người so ra kém hơn Tiết Viễn, không tin ba bốn người liên thủ cùng nhau lại còn kém hơn Tiết Viễn.

Tính bốc đồng của bọn thị vệ nổi lên, Cố Nguyên Bạch thấy vậy vui mừng, y thản nhiên tự đắc mà chậm rãi cưỡi ngựa. Mặc dù là thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, bọn thị vệ cũng không thể rời xa Cố Nguyên Bạch, bọn họ chỉ có thể bắt lấy thời cơ, khi chung quanh có động vật chạy qua kịp thời bắn ra mũi tên.

Bên người thường xuyên truyền đến âm thanh cung tiễn phá không, còn có âm thanh vui mừng không áp chế được của bọn thị vệ, Cố Nguyên Bạch không khỏi cười, trong lòng dâng lên muôn vàn hào khí, cũng từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên, kéo đầy cung, nhắm ngay một con cáo toàn thân lông đỏ như lửa.

"Vèo" một tiếng, con cáo lông đỏ kia bị thanh âm kinh động, hoảng loạn nhảy thoát khỏi hướng mũi tên Cố Nguyên Bạch.

Mày Cố Nguyên Bạch nhăn lai, đang muốn bắn thêm một mũi tên nữa. Liền thấy một mũi tên khác vụt nhanh qua rồi biến mất, bắn trúng phần da lông trên cổ cáo lông đỏ, cố định nó vững chắc trên mặt đất!

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn, Tiết Viễn đã thu cung tên xoay người xuống ngựa, tiến lên rút mũi tên ra, xách cổ cáo lông đỏ lên cố ý nói: "Con chồn hoang này thật là không hiểu chuyện, Thánh Thượng tự mình bắn tên, thế mà còn dám trốn?"

Cố Nguyên Bạch vui vẻ, cố ý nhắm mũi tên hướng tới Tiết Viễn, "Không bằng Tiết thị vệ tự tay cầm, trẫm lại bắn thêm một lần nữa?"

"Chồn hoang này da lông mềm mại mà sáng, toàn thân lửa đỏ," Tiết Viễn tiến lên, tùy tay quơ quơ chồn hoang, cười tủm tỉm nói, "Thánh Thượng, bắn chết thật đáng tiếc, còn hỏng một thân da lông này."

Tiết Viễn đưa chồn hoang đến bên người Cố Nguyên Bạch, một đôi mắt hồ ly vô cùng đáng thương đối diện với Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch không khỏi duỗi qua tay xoa xoa đầu nó.

Lông tơ mềm mại, là một con hồ ly đẹp.

Y vuốt hồ ly, lông hồ ly đỏ rực cùng bàn tay y, Tiết Viễn nhìn móng tay hồng phấn sạch sẽ của y, da đầu lại tê rần giống như là mắc căn bệnh kì quái.

Không được, đến lột quần xem một lần, dù phải giả vờ ngoan ngoãn cũng phải xem một lần.

Nếu không xem một lần, Tiết Viễn cảm thấy bản thân đừng nghĩ đến việc an tâm.

Tiết Viễn từ nhỏ ở quân doanh quê mùa hỗn hồn loạn loạn mà lớn lên sinh ra hoài nghi.

Thật sự của nam nhân có thể tinh xảo xinh đẹp như thế sao?

Tại sao mọi người đều là nam nhân lại còn không giống nhau?

Cố Nguyên Bạch thu hồi tay, quay đầu nhìn Tiết Viễn giống như đang xuất thần, vì thế bấm tay gõ lên trên đầu Tiết Viễn một cái, cười nói: "Tiết thị vệ, hoàn hồn."

Tiết Viễn lấy lại tinh thần, mắt nhìn hồ ly trong tay, "Thánh Thượng, hồ ly này đặt ở chỗ thần?"

Thánh Thượng nói: "Tính ngươi một phần công."

Tiết Viễn xách theo hồ ly xoay người lên ngựa, đoàn người lại đi về phía trước trong, không đến một lát liền có người tiến lên thông báo, nói là phát hiện một con dã hùng (gấu).

Ở bên trong bãi săn, nếu phát hiện hung thú như dã hùng, lão hổ, đều sẽ thông tri cho hoàng đế, hoàng đế hứng thú quá độ sẽ dẫn người đến săn giết, có đôi khi năm sáu thị vệ cùng nhau còn có thể bắt lấy dã thú còn sống sờ sờ.

Cố Nguyên Bạch dẫn người chạy đến vị trí dã hùng, bọn thị vệ phía sau thời khắc nhớ kỹ cuộc thi càng thêm kích động, chờ khi đuổi tới, quả nhiên nhìn thấy một con dã hùng to lớn cường tráng lộ răng nanh ra ngoài.

Con dã hùng này đang ăn, mùi máu tươi dày đặc vô cùng. Bọn thị vệ phân tán vây quanh, khi đang muốn xông lên, nơi xa chân trời đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Động tĩnh này đã kích động dã hùng, dã hùng ngẩng đầu lên, nhìn lại hướng gây ra động tĩnh. Cổ uốn éo, điểm trí mạng vừa lúc lộ ra trước mắt Tiết Viễn.

Tiết Viễn quá điên rồi, hắn biết rõ ràng cái gì gọi là tận dụng thời cơ, lúc nên ra tay liền ra tay, một chút do dự hắn cũng không có, cầm đại đao mạnh mẽ đánh lên tới dã hùng, mau chuẩn mà tàn nhẫn chém vào cổ dã hùng.

Máu tươi phun, dã hùng cuồng bạo mà rống giận vài câu, quay người đánh trả, sau đó kịch liệt giãy giụa vài cái, rốt cuộc té lăn quay thật mạnh trên mặt đất.

Tiết Viễn lách người ra, bọn thị vệ chung quanh kinh hãi nhìn hắn, tất cả đều ngây người. Tiết Viễn nhếch miệng cười, chém xuống tay gấu nói: "Thánh Thượng, phần công này cũng coi như trên người thần?"

Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng dã hùng đã chết trên mặt đất, áp xuống kinh ngạc, cười vang nói: "Tính ngươi!"

Cái này ai cũng biết không thể so với Tiết Viễn.

Dã hùng quá lớn, mang theo cũng không thể mang, bọn thị vệ tiến lên kéo dã hùng, phái người tới kéo thứ này về doanh địa trước.

Tiết Viễn lau máu dính trên người, vừa nghĩ sau khi thắng cuộc thi săn thú này có thể được khen thưởng cái gì, một bên mang theo tay gấu lên ngựa, hắn ngẩng đầu nhìn nơi xa chân trời, nhíu mày nói: "Thánh Thượng, một hồi sợ có mưa."

Ngày xuân săn hôm nay đã được Khâm Thiên Giám tính mấy lần, đều không tính ra sẽ có mưa, Cố Nguyên Bạch nhớ tới tiếng sấm vừa vang lên kia cũng không khỏi nhăn mi lại, thầm nghĩ nếu thật sự có mưa, những người trong Khâm Thiên Giám này thật sự là quá vô dụng rồi.

Trưởng thị vệ lo lắng nói: "Nếu từ nơi này quay về, sợ là ra roi thúc ngựa cũng không kịp."

Huống chi Thánh Thượng sao có thể ra roi thúc ngựa?

Tiết Viễn đột nhiên nói: "Tới."

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một mảng mây đen nghìn nghịt từ nơi xa bắt đầu kéo đến liên miên không dứt, trời đất tối sầm, quả thực chính là muốn đổ một trận mưa to.

Nơi này sợ là chỉ có tiểu hoàng đế một giọt nước mưa cũng không được xối đến.

Cố Nguyên Bạch quay đầu ngựa lại, nói: "Đi!"

Mây đen đuổi theo phía sau người, tiếng mưa rớt trên cành lá mặt cỏ càng lúc càng lớn, gió lớn thổi bay, toàn bộ trời đất như là đột nhiên nứt làm hai.

Trước khi mưa to bị gió lớn thổi đến trên người Cố Nguyên Bạch đang cưới ngựa phía trước, Tiết Viễn cưỡi ngựa ở phía sau y một bước đột nhiên buông lỏng dây cương, dưới chân vừa động, dẫm lên lưng ngựa nhảy lên dừng ở phía sau Cố Nguyên Bạch.

Con ngựa dịu ngoan đột nhiên gánh vác thêm trọng lượng của một người, trong chớp mắt bị dọa đến bước chân rối loạn.

Tiết Viễn lấy dây cương từ trong tay Cố Nguyên Bạch qua, ngẩng đầu giơ roi, "Giá!"

Cố Nguyên Bạch muốn hỏi hắn đang làm cái gì, còn chưa có nghiêng đầu, bên hông liền có cánh tay vòng lên trên người, cánh tay dùng sức, ở trên ngựa mạnh mẽ trực tiếp xoay Cố Nguyên Bạch lại. Tiết Viễn đè đầu tiểu hoàng đế trong ngực chính mình, rồi sau đó giơ áo choàng lên, triệt triệt để để ngăn cách Cố Nguyên Bạch ở ngoài mưa gió.

"Thánh Thượng," Cố Nguyên Bạch cảm giác lồng ngực dựa vào đang nói chuyện có hơi hơi rung động, "Mưa gió sắp tới, ngài chịu đựng một chút."

Khoái mã đi vội, gió to không ngừng tốc áo choàng lên. Ở dưới lớp áo choàng, theo ngựa xóc nảy, biểu tình Cố Nguyên Bạch dần dần trở nên quái dị.

Dưới áo choàng cũng không phải là không có ánh sáng, chỉ là hơi hiện tối tăm mà thôi. Dưới ánh sáng không rõ ràng tại đay, phía trước ánh mắt Cố Nguyên Bạch chính là địa phương cực kỳ xấu hổ phi lễ chớ nhìn.

Đầu bị Tiết Viễn bảo hộ trước ngực, đôi mắt chỉ có thể nhìn xuống, mà trước mắt tầm mắt chính là thứ chướng mắt chiếm cứ chủ vị này.

Xấu hổ đến Cố Nguyên Bạch đơn giản nhắm hai mắt lại.

Y nghĩ thầm về chính sự, tưởng tượng đến chính sự liền không nhớ rõ xấu hổ. Trong đầu óc đều là các kế hoạch, sự tình gần nhất đó là phản hủ cùng xây thương lộ, một đi một về cũng qua một hồi lâu.

Cố Nguyên Bạch hết sức chuyên chú, Tiết Viễn giục ngựa lao nhanh.

Tốc độ mây đen nhìn qua chầm chậm, kỳ thật cực nhanh, rất nhanh liền có mưa bọc gió thổi tới một đám người. Tiết Viễn theo bản năng ôm chặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch bị cánh tay hắn giam cầm đến kín mít, hai tay chống trên lưng ngựa, muốn dựng thẳng thân mình nhìn tình hình bên ngoài.

Tiết Viễn kêu lên một tiếng, đau đến biểu tình vặn vẹo.

Cố Nguyên Bạch từ áo choàng dò đầu ra, vừa lúc nhìn thấy biểu tình thống khổ của Tiết Viễn, y buồn bực cúi đầu, liền thấy bàn tay chính mình đang bóp lấy đùi thịt Tiết Viễn, không khéo, còn nhanh chóng đụng phải huynh đệ Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch bình tĩnh thu hồi tay: "Tiết thị vệ còn ổn không?"

Tiết Viễn đã qua thống khổ, nhìn thấy biểu tình như vậy của Cố Nguyên Bạch, cảm giác ngứa ngáy trong lòng dâng lên, cổ họng hắn hơi ngứa, đang muốn ngẩng đầu cào lên hầu kết lại cảm giác dưới thân có chút không đúng.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, huynh đệ ngẩng đầu.

*

Lần ngẩng đầu lên này có chút không thể hiểu được.

Ở dưới ánh mắt chăm chú của Cố Nguyên Bạch đã thấy hết toàn bộ quá trình ngẩng đầu.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch âm tình bất định mà ngẩng đầu lên, muốn hỏi một chút trong đầu Tiết Viễn đang suy nghĩ cái gì: "Tiết thị vệ hỏa khí thật lớn."

Vừa nhấc đầu liền thấy biểu tình không kiên nhẫn trên mặt Tiết Viễn, hắn trực tiếp dùng bạo lực áp huynh đệ đang ngẩng đầu xuống, cung cung kính kính nói: "Thánh Thượng, không cần phải xen vào nó."

Cố Nguyên Bạch: "...... Trẫm cũng không muốn quản nó."

Y phục cưỡi ngựa bắn cung màu đỏ trên người Thánh Thượng ánh lên làm môi nhiễm khí sắc hồng nhuận, Tiết Viễn liếc qua môi y, cảm giác yết hầu càng ngứa.

Hắn cau mày cào cào cổ hai cái, Cố Nguyên Bạch vẫn còn đối diện với hắn, giữa hai người còn kẹp một thứ tinh thần sáng láng, mặc dù là bị chủ nhân áp xuống, cũng vẫn dựng thẳng lên như trường thương đại pháo hướng tới Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn cảm thấy không kiên nhẫn mà có chút bực bội.

Mặt Cố Nguyên Bạch không biểu tình nói: "Tiết thị vệ, bình tâm tĩnh khí."

Ngựa xóc nảy, Cố Nguyên Bạch đẩy ngực Tiết Viễn ra, ngẩng đầu nhìn phía cơn mưa. Gió lớn cuốn đến đánh úp lên mặt y, Tiết Viễn lại lần nữa ôm Cố Nguyên Bạch vào trong ngực, tuấn mã bị hắn giá đến càng lúc càng nhanh, đôi mắt không ngừng tuần tra chung quanh, cuối cùng tìm được một sơn động ở cách đó không xa.

"Thánh Thượng, không cần để ý thứ này," Tiết Viễn miệng lưỡi nhàn nhạt, "Qua một hồi nó liền không có tinh thần."

Mãnh nam, thì ra Tiết Viễn là mãnh nam mạnh mẽ như vậy. Cố Nguyên Bạch rất là kính nể hắn, với thân thể yếu nhược này của Cố Nguyên Bạch, thời điểm có phản ứng cũng sẽ muốn thoải mái một hồi, bộ dạng gia hỏa này thoạt nhìn rất là quen thuộc, không phải mỗi lần cứng lên đều giải quyết như vậy chứ?

Thủ thân như ngọc, quá thủ thân như ngọc, ngón tay cô nương phỏng chừng cũng chưa tiếp xúc qua.

Cố Nguyên Bạch thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiết Viễn. Ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Tiết thị vệ, trẫm không chịu nổi giá rét. Hiện giờ là thời điểm phản hủ quan trọng, nếu trẫm bệnh xuống, người giám sát không có trẫm chống lưng, một khi thời gian hoãn lại, trận phản hủ này liền không có ý nghĩa."

Tiết Viễn ngắn gọn nói: "Thần biết."

Nói xong, Tiết Viễn lại đè Cố Nguyên Bạch xuống lớp áo choàng, giọng nói khàn khàn mang theo vui đùa nói: "Thánh Thượng, thần sẽ mang ngài vào sơn động lièn, nếu có một giọt nước mưa rơi trên người ngài, thần cáo tội bồi mệnh với ngài."

Cuối cùng, quả nhiên theo như lời Tiết Viễn, một khắc trước khi mưa gió rơi ở trên người Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn đã mang theo Cố Nguyên Bạch chạy vào bên trong sơn động.

Cơ hồ là bọn họ mới vừa đi vào, mưa to tầm tã bên ngoài liền rơi xuống. Bọn thị vệ theo ở phía sau chớp mắt liền thành gà rớt vào nồi canh, Tiết Viễn xoay người xuống ngựa, đỡ Cố Nguyên Bạch từ trên ngựa xuống dưới, quay đầu nhìn đám canh gà, khóe miệng không lưu tình chút nào mà gợi lên châm chọc cười nhạo.

Bọn thị vệ vốn dĩ trợn mắt tức giận, nhưng ánh mắt mới vừa đặt ở trên người Tiết Viễn liền trở nên quái dị.

Tiết Viễn bằng phẳng mà đón ánh mắt bọn họ, dưới thân không thích hợp so với khuôn mặt tuấn tú của hắn còn dễ thu hút ánh nhìn hơn. Trưởng thị vệ biến sắc, bước lên che ở trước người Thánh Thượng, liếc mắt cảnh cáo nhìn Tiết Viễn.

Tiết Viễn còn đang cười, tựa hồ không phản ứng đối với ý căm thù của hắn. Trên thực tế, Tiết Viễn cũng buồn bực, theo lý thuyết mặc kệ là có thể mềm xuống, nhưng vừa cùng Cố Nguyên Bạch cưỡi ngựa một hồi mà lại càng ngày càng có tinh thần.

Càng thấy tiểu hoàng đế lại càng có tinh thần, thật là kỳ quái.

Tiết Viễn đang định bình tâm tĩnh khí, bình tĩnh lại một hồi, đột nhiên nghe được có người nói: "...... Thánh Thượng, để thần nhìn xem ngài có bị thương hay không ......"

Tiết Viễn đột nhiên quay đầu, liền thấy trưởng thị vệ quỳ một gối ở trước mặt Cố Nguyên Bạch. Sắc mặt Tiết Viễn trở nên khó coi, hắn đứng dậy đi nhanh về hướng Cố Nguyên Bạch, cũng quỳ một gối ở bên cạnh trưởng thị vệ.

"Trên người thần vẫn còn bình thuốc lần trước bôi cho ngài," Tiết Viễn nói, "Loại sự tình này thần làm là được, đừng để trưởng thị vệ mệt nhọc."

Hắn nghiêng đầu thân thiết mà cong môi với trưởng thị vệ, "Trong thời gian này, không bằng Trương đại nhân mang nhóm đồng liêu ngẫm biện pháp đốt lửa, rốt cuộc cơn mưa này, cảm giác không phải trong một chốc một lát là ngừng, Thánh Thượng chịu không nổi lạnh."

Cố Nguyên Bạch nói: "Như bây giờ còn có thể đốt lửa?"

Khi Tiết Viễn đối mặt với y là biểu tình nhu hòa không có điểm ngừng , "Sài nhiều củi khô."

Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Vậy đi thôi."

Trưởng thị vệ trầm mặc một hồi, đứng dậy rời đi. Trong lòng Tiết Viễn cười lạnh, trong mắt thâm trầm.

Tuy Cố Nguyên Bạch không dính mưa nhưng thân thể suy yếu, thân thể vẫn bị thổi đến không ít gió lạnh. Tiết Viễn thay y kiểm tra xem lúc cưỡi ngựa kịch liệt có lưu lại miệng vết thương hay không, động tác cũng không dám quá lớn.

Chờ đến gần đấy đều không có người nữa, Tiết Viễn mới thò người ra tiến đến bên cạnh Cố Nguyên Bạch, thấp giọng nói: "Thánh Thượng còn bị thương ở nơi nào hay không?"

Cố Nguyên Bạch nói: "Không có."

Tiết Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua quần Cố Nguyên Bạch.

Mang lên mặt nạ ngoan ngoãn quá lâu, bản chất vẫn là kiệt ngạo. Tiết Viễn cong môi cười, tay trái bỗng chốc sờ lên quần Cố Nguyên Bạch, cung kính nói: "Thần lo lắng Thánh Thượng lại bị cọ xát đến trầy da."

"Vậy nhìn một cái," vị thần tử này làm bộ làm tịch trung tâm nói, "Thần lo lắng Thánh Thượng, cũng chỉ nhìn một cái, nếu thần nhìn nhiều hơn một cái liền móc đôi mắt này hiến cho Thánh Thượng."

Mọi người đều là nam nhân, hắn cũng chỉ tò mò một chút, muốn biết hai mắt của mình có nhầm không, hay là nam nhân cũng có khác biệt lớn như vậy.

Cố Nguyên Bạch không hiểu được ý nghĩ của hắn.

Để Tiết Viễn hầu hạ người sống cũng không thấy hắn từng có ý nghĩ kháng cự. Mà hiện tại còn ân cần lo lắng cho thân thể Cố Nguyên Bạch như thế, thủ pháp hầu hạ người khác học càng ngày càng tốt.

Càng nghĩ lại càng hoài nghi mục đích Tiết Viễn không đơn thuần, chẳng lẽ là vì liếc mắt nhìn huynh đệ của Cố Nguyên Bạch một cái, xác định thử xem y có thể lưu lại con nối dõi hay không?

Có lẽ là vì đả kích tự tôn y, hoặc là dùng việc này tới khoe mẽ "Năng lực" chính mình, ám chỉ Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn hắn tiền vốn hùng hậu như thế, về sau con nối dõi chắc chắn cành lá tốt tươi.

Thời gian này Cố Nguyên Bạch cũng lười quản, cũng phát giác Tiết Viễn cùng Chử Vệ tựa hồ cũng không có ý tứ bốc lên ngọn lửa yêu đương như y tưởng tượng, cho tới bây giờ còn không có muốn đi lên con đường tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa, vậy chờ về sau, nếu Cố Nguyên Bạch thật sự khiến Tiết Viễn cùng Chử Vệ trở thành trung thần, vậy phần trung tâm có thể giữ gìn được bao lâu?

Bọn họ nhìn đời sau của tiểu hoàng đế, sẽ lại ôm lòng không phục hay không?

Cố Nguyên Bạch nghĩ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu, nhưng mặc kệ Tiết Viễn suy nghĩ cái gì, Cố Nguyên Bạch biết chó điên nói ra điều kiện, hầu hết đều không thể đáp ứng.

Vì thế, y bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy sao Tiết thị vệ lại không để trẫm nhìn xem ngươi có bị thương hay không?"

Mí mắt Tiết Viễn nhảy dựng, không nói chuyện.

Khóe miệng Cố Nguyên Bạch nghiền ngẫm cong lên, liền cảm thấy thú vị, "Sao thế, Tiết thị vệ, ngươi bị thương thật à?"

Y vừa dứt lời, Tiết Viễn liền bỗng chốc đứng lên, sạch sẽ lưu loát mà cởi bỏ lưng quần, lộ ra.

Cố Nguyên Bạch liền thấy trong mắt tràn đầy lông.

Trẫm...... Đôi mắt.

_______________________________________________________________________

Cố Nguyên Bạch:......Vẫn nên chém đi.

Editor: em cũng thấy nên chém ạ :>

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%– 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro