Chương 112
18/11/2021
_________________________________________
Tác giả: Vọng Tam Sơn
Nguồn convert: wikidth.com
Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy
CHƯƠNG 112
Số lượng tiền Cố Nguyên Bạch muốn Tây Hạ bồi thường thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
Tây Hạ ỷ vào tài nguyên ngựa mới có thể giao dịch cùng Đại Hằng, nhưng một khi thương lộ biên quan được xây dựng, ưu thế của bọn họ vớ Đại Hằng mà nói liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, tự tin cũng biến mất, chẳng lẽ là bởi vì như thế mới có thể bồi thường như vậy dứt khoát?
Nhưng Tây Hạ cũng không biết chuyện chợ chung biên quan, Cố Nguyên Bạch càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, chỉ tính đến chuyện Tây Hạ là nước nhỏ, không lấy ra mấy thứ này mới là bình thường.
Năm ngày qua đi, sứ giả Tây Hạ đến chuộc người vào kinh, một đội nhân mã này khiêm cung hữu lễ (*), lượng tiền đền bù phía kéo dài đến chỗ giao kinh, số lượng tuấn mã cao lớn cùng dê bò thành đàn, các bá tánh kinh thành ra xem náo nhiệt, đám người vây quanh ở hai sườn duỗi tay đếm những đàn dê bò này.
[(*) Khiêm cung hữu lễ: khiên tốn, lễ độ]
Cố Nguyên Bạch khiếm tốn ở bên trong đám người mà nhìn hàng dài này, nghe dân chúng trái phải kinh ngạc hô hào cùng khe khẽ nói nhỏ.
Liếc mắt một cái nhìn không đến cuối, tuấn mã dê bò nhìn sơ qua liền biết số lượng tuyệt đối là hơn ngàn vạn, Cố Nguyên Bạch cau mày, tính cả những hạ lễ tronh sinh thần y cùng Thất hoàng tử ở Đại Hằng tiêu xài bạc, Tây Hạ lấy nhiều thứ như vậy từ đâu
Không thích hợp.
Khổng Dịch Lâm chỉ vào người dẫn đầu: "Gia, vị kia chính là Nhị hoàng tử Tây Hạ."
Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Ta thấy được."
Khuôn mặt Nhị hoàng tử Tây Hạ nhìn không quá thanh tú, quần áo lại phổ phổ thông thông. Hắn ở trên lưng ngựa hơi hơi còng lưng, một bộ dáng khiếp nhược không dám ngẩng đầu vì bị các bá tánh Đại Hằng vây xem.
Hắn so với Thất hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Thuận, vừa thấy như thế, thật sự là hai thái cực.
"Hoàng tử mềm yếu, vậy những đại thần đi theo có thể lợi hại," Khổng Dịch Lâm hơi hơi nhíu mi, "Gia, chúng ta cần phải chuẩn bị cái gì?"
"Nên làm đều đã làm, xem thử bọn hắn muốn làm cái gì đi," Cố Nguyên Bạch nhíu mày, từ bên trong bá tánh lui đi ra ngoài, "Tiến lên nhìn một cái, xem thử ngoại trừ những thứ ta muốn bọn hắn bỏ ra thì còn mang đến cái gì."
Chờ Cố Nguyên Bạch mang theo người đến xem Tây Hạ mang đến bao nhiêu đồ vật xong, y cùng Khổng Dịch Lâm liếc nhau, biểu tình trên mặt hai người lại không có nửa phần vui sướng.
Trên xe ngựa hồi cung, Khổng Dịch Lâm thấp giọng nói: "Vốn dĩ ta cùng với các chư vị đại nhân muốn cho Tây Hạ chia số lượng tiền đền bù làm ba đợt, trong vòng ba năm trả hết. Không nghĩ tới hiện giờ bọn họ một hơi liền bỏ ra, trừ cái này ra, còn có rất nhiều đồ vật lỗi."
Cố Nguyên Bạch trầm mặc mà gật đầu.
Nói không rõ là tốt hay là không tốt, nhận được tiền đền bù đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ban đầu Cố Nguyên Bạch muốn chính là dùng số tiền đền này làm Tây Hạ chịu chút nội thương, kết quả khác thường lại có chút vượt qua dự kiến của y.
Một đường trở lại hoàng cung, ở trước cửa hoàng cung, nô bộc lái xe đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm nghi hoặc của Điền Phúc Sinh, "À, Chử đại nhân, ngươi quỳ gối nơi này làm cái gì?"
Mí mắt Cố Nguyên Bạch nâng lên, mở cửa sổ xe ra.
Chử Vệ quỳ gối ở ngoài hoàng thành, tóc đen trong gió lạnh hơi loạn, chóp mũi ửng đỏ, hắn ngẩng đầu nhìn xe ngựa, trong mắt sáng ngời như thấy được cọng rơm cứu mạng mà sốt ruột nói: "Thỉnh Thánh Thượng cứu tứ thúc thần một mạng!"
*
Tứ thúc Chử Vệ đó là Chử Nghị, là đứa nhỏ gọi Chử Vệ là chất nhi. Ra là đứa nhỏ này bị phong hàn, phong hàn càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đã đến tình trạng hôn mê hộc máu, Chử phủ mời rất nhiều đại phu lại còn không thấy bệnh tốt lên. Chử Vệ trong lòng lo lắng, nghĩ tới ngự y trong Thái Y Viện liền quỳ gối trước cửa hoàng cung, muốn cầu kiến Hoàng Thượng.
Xe ngựa ra khỏi hoàng cung lại nhiều thêm một chiếc, thay đổi đầu đi đến Chử phủ.
Xung quanh Chử phủ cũng là nơi nơi đều có phủ đệ đại thần trong triều, xe ngựa trong hoàng cung vừa đến, những phủ đệ này đã nhận được tin tức. Lão gia trong phủ đổi một thân y phục, đỡ mũ quan vội vã mà đến bái kiến Thánh Thượng.
"Không cần đa lễ, đều trở về đi," Cố Nguyên Bạch xuống xe ngựa, xoay người nói, "Điền Phúc Sinh, mang theo ngự y vào phủ xem bệnh cho Nghị ca nhi trước, mạng người quan trọng."
Mắt Chử Vệ ngay lập tức đỏ, hắn che giấu mà cúi đầu, "Thần đa tạ Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch nhìn bộ dạng này của hắn, không khỏi thở dài.
Người Chử phủ muốn tới diện thánh, cũng bị Thánh Thượng uyển chuyển từ chối. Thân thể Thánh Thượng ốm yếu, sợ nhiễm bệnh khí nên cũng không tự mình đi thăm đứa nhỏ kia, chỉ là cho người truyền lời nói: "Chuyên tâm chăm sóc tốt Nghị ca nhi."
Chử phu nhân nghe vậy, nói tiếng "Vâng", cũng khóc không thành tiếng theo.
Chử Vệ không rời đi, kiên trì muốn ở lại bên cạnh Thánh Thượng. Thánh Thượng liền mang theo người đi dạo một chút bên trong đình viện, chờ ngự y đến bẩm báo tin tức.
Khổng Dịch Lâm nhìn thấy bộ dáng xuất thần của Chử Vệ, thấp giọng an ủi nói: "Chử huynh chớ có lo lắng, ngự y trong Thái Y Viện y thuật xuất thần nhập hóa, nhất định sẽ thuốc đến bệnh trừ, trừ bỏ hiểm nguy."
Chử Vệ thu hồi ưu sầu trong mặt mày, miễn cưỡng gật gật đầu.
Cố Nguyên Bạch vừa lúc nhìn thấy biểu tình này của Chử Vệ. Thánh Thượng bất đắc dĩ cười, nói với Khổng Dịch Lâm :"Thân nhân gặp nguy ở trước mặt, làm sao có thể nói đơn giản như vậy."
Chử Vệ bị Thánh Thượng nhìn thấy, hồi thần vài phần, hắn lại hành lễ lần nữa nói: "Thần tạ Thánh Thượng cứu tứ thúc thần một mạng."
Cố Nguyên Bạch nâng hắn dậy, nắm đôi tay Chử Vệ vỗ vỗ, cười nói: "Chử khanh, ngươi là con trai độc nhất trong nhà, lúc này càng phải gánh trách nhiệm, chớ nên hoảng loạn. Ngự y trong cung từ trước đến nay cũng có vài phần bản lĩnh, giải sầu một phần đi."
Tay Chử Vệ cuộn tròn một chút.
Trên môi hắn bởi vì mấy ngày nay nôn nóng mà nổi lên chút da khô nhỏ vụn, khuôn mặt như ngọc không nhiễm bụi trần hiện tại thần sắc lại mang vẻ tiều tụy, nhưng vẫn không tổn hao gì tới vẻ tuấn mỹ của hắn, chỉ cần một chút sắc bén sẽ đẩy người ra ngoài như đá băng.
"Thánh Thượng, thần......" môi Chử Vệ khép mở, thật lâu sau mới gian nan nói, "Thần......"
Hắn không biết dũng khí từ đâu ra, đột nhiên rút tay ra, rồi ngay sau đó trở tay lại cầm tay Thánh Thượng.
"Cuộc sống thần đã nhiều ngày khó an, tìm rất nhiều đại phu nổi tiếng lại luôn không có tác dụng," trong lòng Chử Vệ kích động, cố nén thấp giọng nói, "Thần không biết vì sao đã sớm nhớ tới Thánh Thượng, luôn cảm thấy Thánh Thượng có thể cứu tứ thúc một mạng. Nhưng gia phụ không muốn làm phiền Thánh Thượng, thần cũng không muốn lấy việc nhỏ nhặt này làm Thánh Thượng lo lắng."
Đôi mắt Chử Vệ hạ thấp, nhìn tay hai người giao nắm bên nhau.
Này dường như là quân cùng thần, lại dường như là người nào đó không nhận ra tâm tư dò ra manh mối.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng sau đó thần lại thật sự sốt ruột liền tự làm chủ đi tìm Thánh Thượng, mong rằng Thánh Thượng tha thứ cho hành động hoảng loạn vô lễ của thần."
Cố Nguyên Bạch tự nhiên mà rút tay ra, cười tủm tỉm nói: "Chử khanh, an tâm đi."
Khi gần trưa, ngự y từ trong phòng Chử Nghị đi ra, trưởng bối bên trong Chử phủ đi theo phía sau, thần sắc nhẹ nhàng mà mệt mỏi, Chử Vệ vừa thấy liền biết, đây là Tiểu Tứ thúc được cứu rồi.
Nếu không có việc gì, Cố Nguyên Bạch liền rời khỏi Chử phủ. Trưởng thị vệ đỡ Thánh Thượng lên xe ngựa, Khổng Dịch Lâm đang muốn đuổi theo, đột nhiên quay đầu cười, nói với Chử Vệ: "Chử huynh, nói cẩn thận, làm cẩn thận, nghĩ cẩn thận."
Mày Chử Vệ nhảy dựng, liếc nhìn Khổng Dịch Lâm, đột nhiên liền bình tĩnh nói: "Pháp không cấm có thể làm."
Khổng Dịch Lâm kinh ngạc, giống như một lần nữa nhận thức Chử Vệ, hắn nhìn Chử Vệ từ đầu tới đuôi một lần, ngay sau đó cười lên xe ngựa.
Hai chiếc xe ngựa từ từ rời đi, Chử Vệ đứng tại chỗ sau một lúc lâu mới đi theo bước chân cha mẹ, xoay người trở về phủ.
*
Chuyện nhỏ này rất nhanh đã bị Cố Nguyên Bạch quăng ra sau đầu, nhưng hàng xóm Chử phủ lại không quên được, không những không quên, còn tự giác mà kể lại những hành động nhân đức của Thánh Thượng đồng liêu nghe, cảm thán Thánh Thượng yêu dân như con, hận không thể dùng tài hoa cả đời khen Thánh Thượng lên tận trời cao.
Một ngày này sau khi Cố Nguyên Bạch dùng bữa tối, theo lẽ thường mang theo hai con sói đi tản bộ. Nhưng này hai con sói hôm nay lại có chút hưng phấn không thể hiểu được, kéo y phục Cố Nguyên Bạch y đi đến phía dưới tường thành, nhóm thủ vệ dưới tường thành nhìn thấy sói liền tránh đường ra, Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ nói: "Các ngươi lại muốn làm gì?"
Hai con sói tự nhiên là không thể trả lời y, nhưng tiếng huýt sáo bên ngoài tường thành lại thay thế câu trả lời của chúng nó với Cố Nguyên Bạch.
Mày Cố Nguyên Bạch nhăn lại, "Tiết Viễn."
Tiếng huýt sáo ngoài tường liền ngừng, Tiết Viễn khụ khụ giọng nói, chính thức nói: "Thánh Thượng."
Tuy vài ngày này Cố Nguyên Bạch chưa từng gặp hắn, nhưng vừa nghe thấy thanh âm của hắn vẫn cảm thấy phiền lòng, lập tức đến trả lời cũng lười, xoay người muốn rời đi.
Hai con sói nức nở mà túm chặt y phục Cố Nguyên Bạch.
Tiết Viễn bên ngoài tường thành cũng nghe thấy tiếng làm nũng của hai con sói, hắn lại ho một tiếng, nhìn nhìn chung quanh không ai, hạ giọng nói: "Thánh Thượng, qua mấy ngày nữa chính là tết Thượng Nguyên."
Tết Thượng Nguyên chính là tết Nguyên Tiêu, ngày ấy ban đêm không cấm đi lại, hoa đăng đỏ rực, trên đường chen chúc, các bá tánh vô cùng náo nhiệt đi chợ đêm xem hoa đăng. Một ngày này cũng là ngày nhóm nam nữ trẻ tuổi ở Đại Hằng gặp gỡ, là Lễ Tình Nhân cổ đại.
Tiết Viễn nói: "Thời điểm lần đầu tiên ta gặp ngươi chính là vào ngày cung yến nguyên tiêu."
Hắn dừng một chút, sau đó thanh âm trấn định, lại dường như có chút phấn khẩn nói: "Thánh Thượng, năm nay không tổ chức cung yến, không bằng ngài đi ra ngoài cùng thần đi."
Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, tới, lại tới nữa, Tiết Cửu Dao, hiện tại ngươi bày ra bộ dạng giả vờ khẩn trương cho ai xem?
Y xoa xoa thái dương, duỗi chân đạp nhẹ hai con sói, hung tợn nói: "Không thả ra à?"
Hai con sói rũ cái đuôi gục xuống lỗ tai, lại làm như thê nào cũng không thả lỏng miệng.
Lực đạo Cố Nguyên Bạch túm chúng nó cũng không lớn, thị vệ phía sau chần chờ một lát, nói: "Thánh Thượng, nếu không thần đưa hai con sói này đi?"
"Mang đi đi." Cố Nguyên Bạch gật đầu xong, hai con sói này đã bị trói miệng lại mang khỏi người, y còn chưa rời đi, nhưng Tiết Viễn ở bên ngoài lại nóng nảy kêu một tiếng: "Thánh Thượng!"
Cố Nguyên Bạch lười nhác trả lời: "Làm sao?"
Tiết Viễn: "Làm thế nào ngài mới nguyện ý ở cùng thần vào ngày tết Thượng Nguyên?"
Cố Nguyên Bạch không tiếng động cười lạnh, "Tiết Cửu Dao, trẫm hỏi ngươi, ngươi đây là tính lấy thứ gì từ trẫm."
"Thứ gì của Thánh Thượng," Tiết Cửu Dao lập tức nói tiếp, "Thánh Thượng nói cái gì thì chính là cái đó, Thánh Thượng không cho thần làm cái gì thần liền không làm cái đó. Thánh Thượng, nếu như ngày tết Thượng Nguyên ngài không muốn đi ra ngoài, vậy thần có thể xin ý chỉ vào cung hầu hạ ở bên cạnh hay không?"
Sau khi Tiết Viễn từ đứng hàng tướng quân, hắn liền không phải là Điện Tiền Đô Ngu Hầu trước kia, giống như Chử Vệ, đều là không triệu kiến không được vào cung.
Cấm quân thủ vệ tường thành chưa bao giờ gặp người mặt dày vô sỉ như vậy qua, trên mặt không dám có chút biểu tình, đôi mắt lại không khỏi mở to chớp mắt một cái.
Vị tướng quân nổi tiếng kinh thành này, làm sao có thể, làm sao có thể là dạng người như này!
_________________________________________
P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro