Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103

10/11/2021.

TTT dời lịch xuất bản sang năm sau, khóc một dòng sông :((((

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 103

Cố Nguyên Bạch nói muốn tra, vậy cứ sạch sẽ lưu loát mà tra. Chưa tới nửa canh giờ sau, tất cả mọi người đều tới trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Đại nội Tuyên Chính Điện, kim bích huy hoàng, phi thường uy vũ.

Cung hầu hai bên cúi đầu đứng thẳng, không khí bên trong cung đình một mảnh thuần hậu u hương. Hồng trụ cao ngất, từng trận vắng vẻ, khí thế rộng rãi như vậy, so với vùng hoang vu dã ngoại ngày đó càng làm cho người khác sợ hãi cùng khẩn trương.

Các vị gia phó Tiết phủ quỳ gối phía dưới không dám đổ mồ hôi, Cố Nguyên Bạch ngồi ở địa vị cao thượng, nhìn về phía người hầu Tiết gia, nhàn nhạt nói: "Nói một chút đi, ngày ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Nô bộc Tiết phủ khom mình hành lễ, thật cẩn thận nói: "Thánh Thượng, chúng tiểu nhân ngày ấy chỉ là đi theo Chử đại nhân tới nông thôn, tuyệt không có nhìn trộm hành tung Thánh Thượng, cũng tuyệt không có thông đồng làm bậy với đám thích khách kia."

Bọn họ nói xong liền nín thở chờ thái độ Thánh Thượng. Cố Nguyên Bạch không chút để ý nói: "Tiếp tục."

Bọn họ đành phải tiếp tục nói: "Chúng tiểu nhân không ngờ tới Thánh Thượng cũng ở chỗ kia, đây là tội lỗi chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân cam nguyện chịu phạt."

Nô bộc Tiết phủ đối với chủ tử cũng là trung tâm như một con chó.

Cố Nguyên Bạch cười, "Vậy các ngươi nói cho trẫm biết là ai phái các ngươi đi theo Chử khanh."

Chử Vệ trầm mặc không lên tiếng, hắn cũng đứng ở chỗ này, bởi vì bị triệu tới gấp, trên người còn mặc một thân thường phục màu xanh lá.

Tóc đen bị gió đông thổi loạn, cái trán hiện mồ hôi mỏng. Hắn được Thánh Thượng đặc biệt cho phép, thẳng tắp đứng ở một bên cúi đầu nghe nô bộc Tiết phủ nói.

Mọi người quỳ xuống đất không dám khi quân, "Là nhị công tử phái chúng ta đi theo Chử đại nhân."

Chử Vệ lúc này mới có chút kinh ngạc mà nhướng mày, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về hướng những gia phó này.

Những gia phó này đều rất là cường tráng, cơ bắp rắn chắc, thể trạng cường tráng, nhìn qua đều là người có võ nghệ cao cường. Đúng rồi, nếu như không có bản lĩnh, sao có thể được Tiết Viễn phái tới giết hại hắn? Cũng không biết những người này có phải đã từng ẩu đả hắn ở trong ngõ nhỏ đó hay không.

Chử Vệ nghĩ đến chuyện này ngược lại cười nhẹ, tay áo xanh ở không trung phất qua một đạo ảnh màu xanh, cúi người hành lễ, hơi nghi hoặc nói: "Nhị công tử? Nhưng ta chưa bao giờ quen biết vị nhị công tử này."

Trong lòng gia phó Tiết phủ lộp bộp một tiếng, nói, hỏng rồi.

Sắc mặt bọn họ lộ vẻ khổ sở, vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào đáp lại lời này. Cố Nguyên Bạch cũng đã nghĩ không muốn nghe lời nói thật giả không rõ trong miệng bọn hắn nữa.

Y nghiêng đầu, đường cong nơi cằm hợp với cổ thon dài, lạnh nhạt nói: "Phái người Đông Linh Vệ đi mời nhị công tử Tiết phủ đến. Nếu những người này không dám nói thẳng ra, vậy nhất định phải kinh động Tiết lão phu nhân một phen."

"Từng chút từng chút mà tra, thoải mái hào phóng mà nói cho Tiết lão phu nhân biết nô bộc nhà bọn họ đã làm chuyện gì. Đưa bọn họ đến phòng hai vị công tử trong phủ, tìm ra toàn bộ thư từ lui tới," Cố Nguyên Bạch nửa cúi đầu xuống, tóc đen nhu thuận ở bên mặt ngọc chảy xuống, dư quang liếc người quỳ trên mặt đất, "Cả phòng bọn họ cũng phải tra xét kỹ càng một lần."

Mọi người Tiết phủ vội nói: "Thánh Thượng, chúng tiểu nhân cái gì cũng có thể nói!"

Cố Nguyên Bạch cười cười, nói: "Trẫm lại không muốn nghe nữa."

Cố Nguyên Bạch sẽ dùng Đông Linh Vệ làm hai mắt của mình, làm tay của chính mình, thay y đi nhìn xem sự tình chung quy là như thế nào.

Mọi người trong Đông Linh Vệ đều là tinh binh trong tinh binh, tố chất thân thể bọn họ đã rất cường hãn, tư duy logic càng thêm kín đáo. Trải qua nửa năm huấn luyện, mẫn cảm cùng sắc bén của bọn họ với dấu vết để lại đã đạt đến một trình độ mới.

Đông Linh Vệ tiên lễ hậu binh (*), sau khi khách khí cùng Tiết lão phu nhân, bọn họ liền chia binh làm hai đường, phân ra đi tra thứ Thánh Thượng muốn.

[(*) Tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước khi phát động chiến tranh. Đơn giản là xin phép Tiết lão phu nhân rồi nhào vô]

Bước chân Đông Linh Vệ thực nhẹ, sau khi tiến vào một gian phòng cũng sẽ không ở trong đó nghỉ ngơi hồi lâu. Không đến thời gian ba mươi phút, người Đông Linh Vệ liền rút đi như thủy triều, sạch sẽ từ Tiết phủ rời đi.

Phòng bị bọn họ tra xét qua vẫn quy quy củ củ, không thấy chút hỗn loạn nào. Trừ bỏ Tiết phủ thiếu một nhị công tử, cơ hồ không thiếu những đồ vật khác.

Tiết nhị công tử đúng là bị người Đông Linh Vệ nâng tới hoàng cung, đưa đến trước mặt Thánh Thượng.

Chân hắn vẫn đứt, thành một tên tàn phế. Nếu nói thanh danh ai khó nghe nhất trong kinh, như vậy ai cũng không thể soi với vị Tiết nhị công tử trước mặt.

Cố Nguyên Bạch nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt còn bất động dừng ở trên tấu chương, tiếp tục phê duyệt chính vụ: "Đây là nhị công tử Tiết gia? Trẫm còn nhớ rõ ngươi."

Chuyện bị Thánh Thượng nhớ kỹ kia không phải chuyện tốt. Tiết nhị công tử nằm trên mặt đất, còn khẩn trương hơn so với người đang quỳ gối một bên, nơm nớp lo sợ mà nói chuyện: "Thánh Thượng, thảo dân Tiết Lâm, cảm tạ Thánh Thượng còn nhớ thảo dân."

Cố Nguyên Bạch nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua phía hắn, "Ngươi thật ra không giống huynh trưởng ngươi."

Tiết nhị công tử nói: "Tiểu nhân so ra kém huynh trưởng."

Cố Nguyên Bạch không nói, ở trên tấu chương viết một chữ "Nhưng" đặt ở một bên. Bắt đầu nhìn Đông Linh Vệ đặt chứng cứ ở trước mặt y, trong đó, chỗ gẫn nhất chính là một phong thư bị xé đchia năm xẻ bảy.

Đông Linh Vệ phát huy bản lĩnh điều tra cường đại, tìm ra những mảnh nhỏ từ các góc bên trong Tiết phủ, chỉ là còn một ít đã tiêu tán trong mưa gió, rốt cuộc cũng không tìm thấy.

Tần Sinh dẫn đầu Đông Linh Vệ trầm giọng nói: "Thánh Thượng, Tiết lão phu nhân chỉ nói hết thảy đều do Thánh Thượng định đoạt."

Biểu tình Cố Nguyên Bạch hơi hoãn: "Trẫm đã biết."

Y ngồi trong chốc lát mới vươn tay, ngón tay thon dài đeo nhẫn ban chỉ bạch ngọc nặng nề cầm trang giấy dài kia đặt trước mặt nhìn lên.

Một câu nhắn từ Bắc Cương truyền đến kinh thành, nơi này có rất nhiều rất nhiều nguy hiểm không xác định.

Tiết Viễn không thể xác định những lời này có thể thật sự truyền tới kinh thành hay không, có thể truyền tới lỗ tai Cố Nguyên Bạch hay không.

Mà vạn nhất thật sự truyền tới kinh thành, trải qua tầng tầng trạm dịch truyền đi, lời này cuối cùng lại sẽ biến thành như thế nào?

Nếu trong đó có người hồ đồ trí nhớ kém, người lại không coi chuyện này quan trọng, có lẽ còn có người có thù oán với Tiết Viễn, những lời này liền sẽ bị vặn vẹo hoàn toàn.

Mấy ngày này ở Bắc Cương cũng không làm được cái gì, ý nghĩ gì Tiết Viễn đều nghĩ đến, càng nghĩ lại càng đẩy suy nghĩ theo tình thế nghiêm trọng. Trạng thái tinh thần hắn ở trong mắt những người khác, táo bạo giống như là sư tử bị dẫm cái đuôi không cách nào đi vào giấc ngủ.

Gần nhất bộ tộc Khiết Đan đã xâm nhập vào thảo nguyên, cũng không có chiến sự để dâng sổ con. Tiết Viễn âm u mấy ngày, cảm thấy chỉ có sớm ngày xử lý tốt người du mục mới có thể sớm ngày hồi kinh.

Hắn cùng Tiết lão tướng quân xin lệnh, mang theo người ẩn nấp dưới băng tuyết năm lần bảy lượt đi điều tra tình huống hai bộ Thất Khế cùng Thổ Lục, phát hiện hai bộ này đã có liên hệ, ẩn ẩn có ý đồ kết minh.

Mấy vạn binh lính Đại Hằng đóng tại biên quan chung quy sẽ khiến cho những bộ tộc này cảm thấy bất an, bọn họ ban đầu cho rằng binh lính Đại Hằng sẽ lui về trước năm mới, không nghĩ tới nhìn tư thế bọn họ là muốn lưu lại đến năm sau.

Vì cái gì muốn lưu lại đến năm sau? Binh lính Đại Hằng muốn đóng giữ ở biên quan lâu như vậy, có chút đầu óc đều biết thời thế không tốt.

Chờ khi Tiết Viễn mang tin tức này về thảo luận, bên trong kinh thành, Thánh Thượng đã xem xong những thứ Đông Linh Vệ điều tra ra.

Bao gồm phong thư Tiết Viễn viết gửi cho Tiết Lâm.

Gia phó Tiết gia chỉ cho rằng trong thư viết chính là muốn mạng Chử Vệ, lúc này sắc mặt cũng có chút xám trắng. Nhưng Tiết nhị biết nội dung trong thư, ngược lại tốt hơn một ít so với bọn hắn, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ hắn cũng chưa làm cái gì, thư này cũng là Tiết Viễn viết, muốn giáng tội vậy giáng tội Tiết Viễn đi.

Cố Nguyên Bạch xem xong, ngẩng đầu, trên mặt âm tình bất định.

"Chử khanh, nơi này không có chuyện của ngươi," trong giọng nói Thánh Thượng đè nặng lửa giận, "Vất vả ngươi chạy một chuyến, trở về đi."

Trong lòng Chử Vệ dâng lên muôn vàn suy nghĩx.

Là sau khi Thánh Thượng điều tra rõ nguyên do, cho rằng không có quan hệ với hắn sao? Hay là tra được chứng cứ Tiết Viễn muốn giết hắn, không tiện nói rõ cùng hắn?

Nhưng người như Tiết Viễn trước mặt hắn cũng có thể không cần mặt mũi mà đổi trắng thay đen, đem ám sát nói thành bảo hộ, hiện tại Chử Vệ vừa đi, bọn họ đã bàn trước lời nói dối chẳng phải là càng thêm coi thường sao?

Nhưng Chử Vệ vẫn phong độ nhẹ nhàng, thản nhiên đi ra Tuyên Chính Điện.

Cần gì cùng tiểu nhân tranh giành lợi nhỏ nhoi, Thánh Thượng đối đãi với bọn họ như thế nào mới là quan trọng nhất.

Trong điện chỉ còn lại người Tiết phủ, Cố Nguyên Bạch tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ đến chuyện này, trong cung lặng im đến dường như tiếng hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng.

Trầm mặc là một đao phủ vô hình, ép người uốn cong sống lưng, trong lòng thấp thỏm bất an.

"Nói đi, các ngươi còn lời gì chưa nói," Cố Nguyên Bạch nặng nề nói, "Trẫm cho các ngươi nói thật."

Tiết nhị vỗn dĩ nghĩ dẫn đầu nói ra lời thật, về sau những gia phó đó đem chuyện sai đẩy lên người hắn. Chưa từng đoán được đám gia phó phía sau càng trực tiếp hơn so với hắn, nói càng nhanh hơn: "Thánh Thượng, là đại công tử từ biên quan gửi về cho nhị công tử một phong thư, sau khi nhị công tử xem xong liền phái chúng ta nhìn chằm chằm Chử đại nhân."

Chính là phong thư xé nát này.

Thư thiếu mấy mảnh, có lời nói cũng không rõ ràng, nhưng ngữ khí trong lời Tiết Viễn nói phái người nhìn chằm chằm Chử Vệ lại tuyệt đối không tính là chuyện tốt gì, ánh mắt Cố Nguyên Bạch chuyển qua trên người Tiết Lâm. Tiết Lâm sợ hãi, há mồm liền từng câu từng chữ đọc ra nguyên văn trong phong thư.

Bên trong những lời này như ẩn như hiện giấu giếm tâm tư cùng dục vọng chiếm hữu với Cố Nguyên Bạch, Điền Phúc Sinh nghe được cảm thấy trong lòng run sợ.

"Câm miệng." Cố Nguyên Bạch đột nhiên nói.

Tiết nhị công tử ngoan ngoãn ngậm miệng, phát hiện sắc mặt Thánh Thượng càng vì thâm trầm.

"Lúc trước các ngươi còn nói với trẫm là được phái tới bảo hộ Chử khanh," Cố Nguyên Bạch áp lực, "Chính là tới khi quân như vậy sao?"

Tội khi quân áp xuống, những người này làm sao có thể chịu nổi, nhẹ thì chém đầu, nặng thì liên luỵ chín tộc. Đám gia phó Tiết gia lập tức giơ tay đánh lên mặt chính mình, "Chúng tiểu nhân bị mê hoặc nhân tâm, khi đó vừa vặn có thích khách hành thích, trong lòng liền khiếp đảm không dám nói ra sự thật."

Những người này bị Cố Nguyên Bạch giao cho Đông Linh Vệ xử trí. Sau khi bọn người rời đi, Thánh Thượng nhìn đồ vật trên bàn, xoa xoa cái trán.

Tiết Viễn không đùa y, một lần cũng không đùa.

Mấy thứ này mỗi thứ đều có quan hệ với Cố Nguyên Bạch, bí mật hắn giấu trong đó hoàn toàn không liên quan đến Chử Vệ.

Nhưng hắn thật lớn mật, dục vọng chiếm hữu đối với hoàng đế chói lọi mà tràn ngập trong đầu hắn, Tiết nhị công tử nghe không hiểu, những người khác nghe không hiểu, nhưng thân là đương sự Cố Nguyên Bạch làm sao có thể nghe không hiểu ý vị tuyên thệ chủ quyền sóng ngầm kích động trong đó.

Tiết Viễn gắt gao đuổi theo Cố Nguyên Bạch, hắn một chút cũng không sợ bị người khác nhìn ra tâm tư của hắn, ngược lại dưới sự bình tĩnh như vậy, dưới sự kinh hãi thế tục như vậy, mọi người liền theo bản năng vứt bỏ cái ý nghĩ kia.

Chuyện không bị chơi đùa này làm lửa giận của Cố Nguyên Bạch giảm xuống rất nhiều, trở nên tâm bình khí hòa. Nhưng đồng dạng, một phong thư như vậy, một số đồ vật vượt qua quá mức như vậy, hắn chung quy cho rằng hoàng đế là cái gì?

Cho rằng là người của hắn, cho rằng là thành vật sở hữu của hắn?

Ở trước mặt y nói y là chủ tử hắn, nhưng đã ngầm sinh ra dục vọng mãnh liệt không thể khống chế với chủ tử.

Y cảm thấy tự xét cùng áy náy vì bản thân trong lúc nhất thời lửa giận công tâm mà hiểu lầm Tiết Viễn, cũng nhất thời bởi vì loại tâm tư này của Tiết Viễn đối với chính mình mà cảm thấy bị mạo phạm cùng ẩn ẩn phân cao thấp.

Chẳng lẽ hắn cho rằng ta là vật trong bàn tay?

Lá gan hắn sao có thể lớn như vậy, còn có thể lớn đến mức độ nào?

Cảm xúc phức tạp lộn xộn, cuối cùng Cố Nguyên Bạch cũng không nói rõ được tâm tình là như thế nào.

Suy nghĩ không một hồi, y liền cảm thấy cổ họng vì hỏa khí mấy ngày trước đó lại ẩn ẩn đau.

Mặc kệ chuyện khác, chỉ nói đến Tiết Viễn viết phong thư này cho Tiết Lâm. Hắn muốn Tiết Lâm ghi nhớ những người từng tiếp xúc thân mật với Cố Nguyên Bạch, sau đó chờ hắn trở về, chờ hắn trở về làm cái gì?

Thật tính toán tới cửa kêu đánh kêu giết sao?

Hôn, sờ soạng, hai lần.

Còn có lần đó mềm lòng.

Cố Nguyên Bạch nhéo giữa mày, nhắm mắt mím thẳng môi. Màu môi dùng sức đến trắng bệch, trăm vị tạp trần (*), nhất thời lửa giận đứng thượng phong, nhất thời áy náy vì lửa giận mà hiểu lầm người khác lại đứng thượng phong.

[(*) Câu ông bà truyền lại là "Ngũ vị tạp trần": ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn. Ở đây thăng cấp lên trăm vị]

Y không nói một lời, trưởng thị vệ bên kia lại thấp thỏm nói: "Thánh Thượng, kỳ thật một tháng trước, Tiết đại nhân từng viết cho thần một phong thư."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, giương mắt xem hắn.

Biểu tình trưởng thị vệ quái dị, tựa hồ cũng không đoán được Tiết Viễn rốt cuộc là có ý tứ gì: "Tiết đại nhân nói hắn mắc một loại bệnh, trong lòng hoang mang rối loạn, gặp thời thỉnh thoảng ăn một cánh hoa mới có thể ngừng hoảng hốt. Nhưng Bắc Cương nơi nào có hoa, hắn liền nói thần phơi khô một ít cánh hoa tặng cho hắn."

Cố Nguyên Bạch ngạc nhiên nói: "Lời này nói với ngươi làm gì."

Người Tiết phủ cũng không thể đưa sao? Hơn nữa lời này nghe tới nơi chốn chỗ nào cũng đều không đúng?

Trưởng thị vệ khó có thể mở miệng, trên mặt đỏ hồng: "Tiết đại nhân nói, hắn sợ bản thân trị không hết bệnh nặng, muốn phúc trạch Thánh Thượng bảo hộ. Bởi vậy, hắn khẩn cầu thần, muốn thần vớt cánh hoa Thánh Thượng dùng khi tắm gội ra, phơi khô rồi gửi cho hắn."

Cố Nguyên Bạch: "......" khi nào y dùng qua cánh hoa.

Những áy náy trong lòng tức khắc hôi phi yên diệt (*),theo những lửa giận đều trở nên chẳng ra cái gì cả.

[(*)Hôi phi yên diệt ( 灰飞烟灭): Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.]

Dở khóc dở cười.

Cố Nguyên Bạch đột nhiên thanh tỉnh.

Hà tất phải phiền não?

Sai chính là sai, đúng chính là đúng. Cố Nguyên Bạch làm sai, y nhận sai, Tiết Viễn dám có những ý nghĩ đó, nhưng Cố Nguyên Bạch không ngăn được ý nghĩ của người khác, y chỉ cần không làm ra hành động thiết thực mà uy hiếp người khác, Cố Nguyên Bạch cũng không nên lấy chuyện chưa phát sinh trước đó mà đi phiền nhiễu chính mình.

So sánh xong, ngược lại tư duy Cố Nguyên Bạch giống như đã bị hoàn cảnh chung ở cổ đại làm hạn chế.

Y muốn dung nhập hoàn cảnh chung trước mặt, nhưng y cũng nên thời khắc bảo trì thanh tỉnh. Cố Nguyên Bạch cảm thấy đáng quý nhất trên người chính mình là đời sau bồi dưỡng cho y phương thức tư duy, mà loại t phương thức ư duy này nói cho y, không ai có thể đi khống chế suy nghĩ người khác.

Y tự xét lại một phen, tạm thời áp xuống những chuyện khác, chỉ nhìn nhận sai lầm của bản thân.

Cố Nguyên Bạch nói phải bồi thường tốt cho Tiết Viễn, hắn muốn cánh hoa?

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn phía Điền Phúc Sinh nói: "Tìm tất cả loài hoa quý báu bên trong kinh thành đem đi hong gió."

Y không có khả năng đưa cánh hoa bản thân đã ngâm qua, nhưng lại có thể gửi tất cả những bông hoa nên nở vào mùa này cùng những bông hoa không nên nở vào mùa này.

Nếu bông tuyết đầu tiên ở Bắc Cương bị đưa trở về, vậy bồi thường cho hắn tất cả hoa trong kinh thành đi.

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro