Chương 19: Sự thật về Nhiếp Tiểu Thiến
Edit: Vương Triều Loan
Beta: Xuy Phong Đáo Quần
Tần sinh!
Ánh mắt Yến Xích Hà như lưỡi kiếm nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, nếu không phải có Ninh Thải Thần ở phía trước ngăn cản, có lẽ hắn đã trực tiếp rút kiếm chất vấn.
Không sai, thời điểm ở Lan Nhược Tự, có hơi thở của Hòe Thụ Tinh bao phủ, hắn chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn chưa phát hiện ra khác thường, hiện tại nữ quỷ này đứng trước mặt hắn, loại cảm giác quen thuộc này trở nên vô cùng mãnh liệt.
"Nói! Ngươi từng gặp qua Tần sinh? Oán khí trên người hắn là do ngươi quấn lên, đúng không?"
Nhiếp Tiểu Thiến bị Yến Xích Hà lạnh giọng chất vấn, càng thêm sợ hãi, trốn ở phía sau Ninh Thải Thần, kéo góc áo hắn nhút nhát không dám trả lời, Ninh Thải Thần không biết Tần sinh là ai, đầy bụng nghi vấn nhìn Yến Xích Hà.
Trương sinh lập tức hiểu ra, vì thế hắn càng thêm tức giận: "Hoá ra là ngươi! Tần sinh kia yêu nhất sắc đẹp, nhớ ra rồi! Có một thời gian hắn tới Kim Hoa thành, sau khi trở về ta liền cảm thấy hắn hơi khác lạ nhưng cũng không để tâm nhiều, có phải lúc đó ngươi đã sớm......" Như vậy cũng không đúng?
"Có phải nhị vị đã hiểu nhầm gì không?" Ninh Thải Thần có chút kinh ngạc hỏi.
Yến Xích Hà lại rất hiểu thời cơ, không hề lắm miệng, dùng sự thật nói chuyện: "Trương công tử, làm phiền ngươi đem Ninh sinh giữ lại!"
"Được!"
Ninh Thải Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị Trương sinh kéo về bên cạnh, hắn cũng không cậy mạnh, trực tiếp dán một tấm Định Thân Phù lên người Ninh sinh, đồ của Tư đạo trưởng, Trương sinh vô cùng tin cậy.
"Trương huynh, mau thả ta ra! Tiểu Thiến cô nương không phải loại người như vậy, nàng......"
Ninh Thải Thần nói còn chưa nói xong, đã thấy Yến Xích Hà chắp kiếm cùng Tiểu Thiến cô nương giao đấu, lúc đầu Nhiếp Tiểu Thiến chỉ trốn tránh, nhưng Yến Xích Hà xuất kiếm quá lợi hại, bức Nhiếp Tiểu Thiến ra tay, nàng ta giao đấu cùng Yến Xích Hà không hề yếu thế, chí còn...... vô cùng sắc bén.
"Đệt! Quả nhiên không phải quỷ tốt! Ngươi là đồ óc heo, nếu không phải vì ngươi, Tư đạo trưởng sẽ không bị vạ lây!" Trương sinh tức giận đến dậm chân, "Nếu Tư đạo trưởng có chuyện gì, ngươi nhất định không xong với ta đâu!"
Ninh Thải Thần chấn kinh, cái gì cũng không nghe thấy.
"Quả nhiên là ngươi! Tiểu hài tử của hổ quỷ cũng do ngươi giết!" Yến Xích Hà lạnh giọng nói, kiếm khí như thiết, ép Nhiếp Tiểu Thiến dùng tuyệt chiêu.
Giờ này khắc này Nhiếp Tiểu Thiến nào còn nửa phần bộ dáng nhu nhược, nàng lạnh lùng cười, trên mặt đều là sát ý, đã không còn sợ chút nào: "Người không vì mình, thiên tru địa diệt!"
Một người một quỷ lại chiến ở một chỗ, phàm nhân căn bản nhìn không rõ, Trương sinh trong lòng lo lắng, véo cánh tay Ninh Thải Thần đến sinh đau, nhưng Ninh Thải Thần đã không còn để ý.
Hắn...... Bị lừa, còn hại Tư huynh, tại sao lại như vậy?
Đúng lúc này, Yến Xích Hà trực tiếp dẫn động huyền lôi, lấy Thiên Lôi thức xông thẳng về phía Nhiếp Tiểu Thiến, thoát khỏi trói buộc của Lan Nhược Tự, nàng tựa hồ còn lớn mạnh hơn, nhưng đối mặt huyền lôi, vẫn như cũ không thể đỡ, "a" một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Nhiếp Tiểu Thiến vừa muốn trốn, đã bị Ninh Thải Thần giữ chặt xương ngón tay, nàng xoay người muốn đoạt, Trương sinh theo bản năng mà ra tay ngăn cản, bỗng nhiên trên người hắn kim quang đại thịnh, cả người Nhiếp Tiểu Thiến như bị thiêu đốt đến bỏng rát, không thể bò dậy.
Trương sinh: "...... Ta lợi hại như vậy?"
Yến Xích Hà:...... Không phải ngươi, là sức mạnh Tư đạo hữu để lại cho ngươi, tuy rằng hắn không Tư Dương làm thế nào để chuyển tặng.
"Yêu nghiệt, còn không mau chịu trói!"
Nhiếp Tiểu Thiến phóng ra quỷ khí, hiển nhiên cũng không dễ chịu, giữ im lặng, cái gì cũng không muốn nói.
Trong lòng Ninh Thải Thần thập phần khó chịu, hắn cho rằng là mình giúp người, lại không nghĩ rằng...... Tuy hắn hiểu rằng dù không phải hắn xin, Tư huynh vẫn sẽ đi Lan Nhược Tự, nhưng hai cái này vẫn khác nhau a.
Hắn vừa tức vừa ảo não, ánh mắt mang theo hổ thẹn cùng áy náy.
"Tiểu Thiến cô nương......"
Nhiếp Tiểu Thiến hơi động, đem đầu rũ xuống càng thấp.
"Tiểu Thiến cô nương, tiểu sinh thật tình muốn cứu cô, tiểu sinh cảm thấy cô nương là người thiện tâm, một thân ngạo cốt, không nên ở nơi đó, ta còn nghĩ chờ cứu cô ra, sẽ đi miếu Thành Hoàng viết đệ thiệp, đem thi cốt của cô mai táng ở bên cạnh thư phòng ta, cô là cô hồn dã quỷ không có nơi đi, tiểu sinh còn muốn nhận cô làm nghĩa muội...... Hiện tại xem ra là tiểu sinh suy nghĩ quá nhiều." Ninh Thải Thần thanh âm trầm thấp, trút hết nỗi lòng.
Nhiếp Tiểu Thiến rốt cuộc cũng không phải người tàn nhẫn, sau khi nghe xong lập tức rơi nước mắt: "Ninh công tử, là Tiểu Thiến, Tiểu Thiến có lỗi với người! Thực xin lỗi!"
Ninh Thải Thần cúi đầu không nói.
Nhiếp Tiểu Thiến lại mở miệng, thanh âm thống khổ, chung quy cũng một người đáng thương: "Lúc ta chết mới có mười tám tuổi, mới vừa được phép phụ mẫu, là chết ở trên đường xuất giá......"
Đàm Chiêu suy đoán không sai, Nhiếp Tiểu Thiến bát tự cực nhẹ, cho dù nàng sống được đến lúc lớn cũng sẽ sớm chết, nhưng nàng xinh đẹp động lòng người, lại đúng tuổi xuân xanh lại chết như vậy, nhà chồng nhà mẹ đẻ, đều chỉ xem nhẹ mà bỏ qua, đến xác chết cũng không tới tìm, lại đem muội muội nàng gả đi, hai bên đều tốt đẹp, mà nàng sau khi chết chỉ có thể ở Lan Nhược Tự bị người ta lợi dụng, làm đủ chuyện xấu, hết đường đầu thai.
Không người dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, may mắn nàng xinh đẹp mỹ lệ động lòng người, thành quỷ cũng không che lấp được.
"Ta đã làm gì sai?! Nếu ta không làm, người chết chính là ta!"
Trương sinh lập tức phi một tiếng: "Ngươi sớm đã chết!"
"Ngươi nói nhẹ nhàng quá? Ngươi so với ta cũng không tốt hơn đâu!" Nhiếp Tiểu Thiến vùng vẫy đứng dậy "Nếu không phải vì ngươi và Tần sinh, hai mẹ con hồ quỷ, căn bản không cần chết!"
Trương sinh trợn mắt: "Ngươi nói bậy gì đó!"
"A!" Nhiếp Tiểu Thiến cười dị một tiếng, dù vậy vẫn vô cùng xinh đẹp, " Tần sinh kia, ta xác thật đã gặp qua."
Thậm chí bởi vì Tần sinh, nàng còn tìm đươc một đường sinh cơ.
Hoá ra vào hôm Nhiếp Tiểu Thiến bắt đầu làm việc ở Lan Nhược Tự, nửa đêm Tần sinh tới tìm nơi ngủ trọ, nàng đang muốn câu dẫn hút tinh huyết hắn, lại có một cổ lực lượng thần bí khống chế nàng.
Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng quyết định cùng người kia định khế ước, chỉ cần nàng giúp kẻ thần bí dụ kia điều khiển Tần sinh, nàng có thể có được tự do. Thuận mua vừa bán, tính thế nào cũng không lỗ, nàng đã ở hoàn cảnh tệ nhất rồi, còn sợ gì nữa sao?
Bởi vì khế ước, nàng có thể sử dụng một phần lực lượng của người thần bí kia, nàng lấy sức mạnh đó khống chế Tần sinh, đương nhiên sau thời gian dài, nàng cũng không thể khống chế hoàn toàn thần trí hắn.
Nhiếp Tiểu Thiến chuẩn bị chờ thời cơ bắt lấy Trương Mậu.
Không sai, chính là Trương sinh, kẻ thần bí kia tựa hồ đối với Trương Mậu rất quen thuộc, có thể dựa hơi thở rất nhỏ trên người Tần sinh mà nhận ra, thậm chí mang theo sự gấp gáp không chờ nổi.
Có điều kế hoạch luôn không có chuyển biến, nhưng hôm Tần sinh cùng Trương sinh đi săn thú, ra đường rẽ, Tần sinh động ác niệm, giết tiểu hồ ly. Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy Tần sinh không để dùng, liền cùng kẻ thần bí thay đổi mục tiêu, thay bằng hồ quỷ kia.
Hồ quỷ có được lực lượng, quay đầu.... giết Tần sinh.
Vì thế mới có chuyện Tư Dương, Trương sinh cùng Yến Xích Hà tụ lại.
"Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta! Ta trước nay đều không rời xa quê nhà, đây vẫn là lần đầu bước khỏi cửa, sao có thể quen biết kẻ thần bí kia, Yến đạo trưởng, nàng ta gạt người!" Trương sinh chỉ cảm thấy hoang đường.
Yến Xích Hà lại nhíu mày, liếc nhìn Trương sinh một cái, không phản bác lời Nhiếp Tiểu Thiến.
"Tin hay không tuỳ các ngươi!" Nhiếp Tiểu Thiến lạnh mặt, nàng cũng không phải sát nhân cuồng ma, là do chính Tần sinh nổi lên sát tâm, nàng chẳng qua chỉ muốn đem Trương sinh đưa đến đây mà thôi.
Nếu biết trước dụ Trương sinh đến đây sẽ xảy ra chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không làm!
"Việc này không vội." Yến Xích Hà ngược lại nói đến chuyện khác, "Ninh sinh, Tư huynh dặn ngươi làm cái gì?"
Ninh Thải Thần còn đang vô cùng khiếp sợ, nghe vậy nhanh chóng gác lại tâm trạng, đem đồ vật trong lồng ngực đưa cho Yến Xích Hà: "Tư huynh nói mang cái này đến miếu Nguyệt Lão có thể cởi bỏ."
Yến Xích Hà nhìn, sắc mặt càng thêm khó coi: "Đi! Lập tức đi miếu Nguyệt Lão!"
Ba người mang theo nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến bị thương tới miếu Nguyệt Lão, lúc này trời đã sáng, Yến Xích Hà sử dụng thuật che dấu mang Nhiếp Tiểu Thiến vào trong miếu, có hắn, tự nhiên không cần Ninh Thải Thần làm mấy chuyện dư thừa nữa.
Một phen kính bẩm thiên địa, hắc thừng trên xương ngón đứt đoạn, cùng lúc đó, Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy quỷ thân ngày một nhẹ, Ninh Thải Thần đã đem thi cốt Nhiếp Tiểu Thiến toàn bộ tập hợp một chỗ, đưa cho Yến Xích Hà.
"Không cần, ngươi cầm đi."
Sau khi hắc thừng kia bị đứt, trực tiếp biến mất ở không trung, Yến Xích Hà muốn đuổi theo, nhưng lại không yên tâm để hai phàm nhân cùng một nữ quỷ ở chung, liền phong ấn quỷ lực của Nhiếp Tiểu Thiến lại, la lên: "Các ngươi hiện tại nhanh chóng theo lời dặn dò của Tư huynh đi miếu Thành Hoàng, đem nữ quỷ này đưa vào địa phủ, hiểu không?"
"Ta đi theo ngươi đi." Trương sinh bỗng nhiên mở miệng nói với Yến Xích Hà.
"Hồ nháo!"
Sau đó Yến Xích Hà rút kiếm chạy lấy người, Trương sinh chạy hai bước, rốt cuộc không đuổi kịp, chỉ có thể tức giận dậm chân mấy cái.
Ninh Thải Thần: "......" Không dám nói lời nào.
"Đi đi đi! Nhanh chóng đầu thai thôi, chạy nhanh!"
Ninh Thải Thần nghe tiếng kêu, không hiểu sao tâm tình tốt lên một ít, mang theo Nhiếp Tiểu Thiến chạy theo, Nhiếp Tiểu Thiến cũng trầm mặc không phản khác.
Mà một bên khác, Hòe Thụ Tinh rốt cuộc đã phát hiện ra " tế phẩm" đã bị trộm.
Nàng vốn còn cảm thấy không có khả năng, nhưng sự thật đang bày trước mặt nàng, không khỏi tức giận một hồi, may mắn nàng còn để lại một quỷ khác - Tiểu Thúy, tuy rằng tư chất so ra kém Tiểu Thiến, nhưng cũng không tồi.
"Tiểu Thúy đâu! Đem Tiểu Thúy tìm đây!"
Nhưng sau khi tìm kiếm khắp địa cung, vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Thúy, cuối cùng vẫn là Hòe Thụ Tinh đích thân tìm kiếm, ở lối vào tế đàn rốt cục tìm ra.
"Đồ vô dụng! Để Tiểu Thiến chạy thoát, ngươi tự thay nàng xuất giá đi." Hòe Thụ Tinh đến hư tình giả ý cũng lười làm, lãnh khốc tuyên bố.
Tiểu Thúy gào khóc, nàng vốn còn muốn cáo trạng Tiểu Thiến, hiện tại chỉ nghĩ cầu lòng từ bi từ bà ngoại, chỉ tiếc bà ngoại khẩu phật tâm xà, trong chốc lát, Tiểu Thúy đã bị tròng áo cưới đỏ thắm lên.
Áo cưới vừa mặc vào, toàn thân Tiểu Thúy như bị người khác thao túng, tự động đi đến tế đàn, thậm chí lúc đi vẫn một bộ phong tư nhẹ nhàng.
Hòe Thụ Tinh lúc này mới vừa lòng: "Không tồi, không tồi."
Nếu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị ánh mắt điên cuồng kia doạ sợ, chỉ tiếc, nơi đây ngoài hai bọn họ làm gì còn có người khác?
Đàm Chiêu mệt bở hơi tai, đang dùng thời gian của mình kiếm được đổi mấy đồ ăn vặt, đã thấy một luồng khí từ tế đàn phát ra.
Hắn sờ sờ kiếm, đại lão (*) đã chẹp miệng: "Đồ khó ăn như vậy ngươi còn muốn, ngươi, ngươi, ta còn muốn ăn!"
(*) Đại lão: 大佬: theo mình tra được là người đứng đầu, boss của 1 nhóm/ tổ chức nào đó, chắc Đàm Chiêu chỉ sức mạnh của bạn kia.
"......" Méo mèo méo meo?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro