Chương 134: Nhà họ Phong sao tôi dám chọc
Edit: Ry
Show thời trang này gồm có tám phần trình diễn liên tiếp, giữa mỗi phần sẽ có một đoạn ngắn giới hiệu nhãn hiệu để phân chia, tổng thời gian lên đến gần một tiếng, không quá lâu, nhưng cũng không phải là ngắn.
Trong suốt một tiếng này, Giải Dương phải lặp đi lặp lại biểu diễn - thay trang phục - biểu diễn - thay trang phục, rất thử thách thể lực.
Verdon chuẩn bị cho Giải Dương tổng cộng mười bộ trang phục cho phần mở màn, bế mạc và từng màn biểu diễn cho tám nhãn hiệu, phong cách rất phong phú, có đơn giản, có hoa lệ, có punk rock, có u tối, có thánh thiện... Tóm lại hầu hết các xu hướng phong cách thiết kế được yêu thích hiện giờ, ông đều chuẩn bị cho Giải Dương.
Phải tập dượt tổng cộng ba lần, hai lần đầu là để làm quen quá trình, lần cuối ngoài không hóa trang ra thì tất cả những cái khác đều áp dụng đúng tiêu chuẩn của một show diễn thời trang chính thức. Nói cách khác, Giải Dương làm khách mời biểu diễn sẽ cần phải hát đủ ba tiếng đồng hồ.
Verdon lo cho thanh quản của anh, đề nghị hai lần đầu Giải Dương không cần phải hát hết tất cả. Giải Dương cười khéo léo từ chối đề nghị của ông, cam đoan là thanh quản của mình sẽ không có vấn đề.
Rất mau, lần tập dượt thứ nhất bắt đầu.
Khi nhạc dạo của "Thịnh Thế" vang lên, tất cả mọi người không khỏi dừng tay, nhìn về phía sân khấu.
Giải Dương mặc áo thun quần jean đơn giản cầm míc đi lên sân khấu, đứng dưới vị trí mà đạo diễn ánh sáng chỉ định, cúi đầu ra vẻ đang tập trung lắng nghe giai điệu, sau đó trước khi nhạc dạo đi đến khúc rực rỡ nhất thì giơ míc lên.
Giọng nam trong veo êm tai tựa như tia nắng đầu tiên xuyên qua sương sớm, dịu êm lại mạnh mẽ cắt vào bầu không khí mà âm nhạc tạo nên, vẽ ra cho người nghe một bức tranh cảnh thái bình thịnh vượng phồn hoa đến chói mắt.
"Wow."
Nhà thiết kế của phần trình diễn đầu tiên đang chỉnh lại trang phục cho người mẫu ở sau cánh gà kinh ngạc nhìn ra sân khấu, vừa rồi cô còn đang rất bực bội vì bị mất một phụ kiện, lúc này lại vô thức giãn mặt mày theo tiếng ca.
"Âm nhạc và chất giọng thật tuyệt." Cô ngạc nhiên không thôi, nhìn về phía một nhà thiết kế có quan hệ khá tốt với mình: "Tôi thấy thiết kế của mình không nên ra sân sau tiếng ca của cậu ấy."
Nhà thiết kế kia cũng là lần đầu tiên được tận tai nghe giọng hát của Giải Dương, sực tỉnh trả lời: "Đương nhiên không phải ra sân sau rồi, thiết kế của cô sẽ ra sân trong tiếng hát của cậu ấy."
Nhà thiết kế nữ kia nghe vậy thì sửng sốt, sau đó tươi cười, đung đưa đầu theo tiếng hát của Giải Dương, miệng nói: "Anh nói đúng, tự dưng tôi thấy rất mong chờ ca khúc mà cậu ấy cải biên cho thiết kế của tôi."
Đào Ương ở cách bọn họ không xa nghe được cuộc đối thoại, nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu, đứng đó vài giây rồi quay người rời đi.
Lần tập dượt đầu tiên thuận lợi tiến hành, phần trình diễn đầu tiên, phần thứ hai... Phần trình diễn thứ năm.
Phần trình diễn này thuộc về nhãn hiệu của Đào Ương.
Giải Dương gặp Đào Ương sau cánh gà.
Giải Dương cầm đàn violon chuẩn bị ra sân, Đào Ương nói với anh lúc đi ngang qua nhau: "Âm nhạc của cậu cũng không tệ."
Giải Dương dừng bước, nhìn về phía Đào Ương: "Hi vọng thiết kế của anh có thể xứng với âm nhạc của tôi."
...
Giải Dương lên sân khấu đứng ở vị trí được chỉ định, khoảnh khắc âm thanh trong tai nghe đếm ngược về không, anh nhẹ nhàng kéo cung đàn, mở màn cho Vọng Tưởng.
Vốn dĩ "Đêm Mưa Vọng Tưởng" có tiết tấu cực nhanh, nhịp điệu mạnh, thuộc loại nhạc cuồng nhiệt có sức hút, tạo cho người ta cảm giác thỏa thích tràn trề, thật ra không phù hợp với phong khách thiết kế phóng khoáng tao nhã của Đào Ương.
Lúc cải biên, Giải Dương đã dùng phương pháp bẻ cong nhịp điệu, giữ lại độ cuồng nhiệt và cuốn hút của "Đêm Mưa Vọng Tưởng", làm chậm tiết tấu của bản nhạc, biến nốt nhạc tựa như tiếng mưa trút xuống của bản gốc thành những nốt cao, nhẹ nhàng, đổi vị trí khiến chúng trở nên dịu êm mềm mỏng.
Nếu như nói bản gốc "Đêm Mưa Vọng Tưởng" là một người đang thỏa sức thét gào hết những tâm tình và mộng mơ hão huyền của mình trong đêm mưa sấm rền, thì bản "Đêm Mưa Vọng Tưởng" do Giải Dương cải biên lại là một đám mây đang vui sướng nhảy múa trong quá trình chuyển hóa thành mưa.
Giây đầu tiên tiếng đàn vang lên, bầu không khí trong phòng đã hoàn toàn bị anh khống chế.
Đào Ương ở sau cánh gà nghe tiếng đàn, tay hết siết chặt lại buông ra, cuối cùng ra hiệu cho người mẫu: "Ra đi."
Tiếng đàn biến hóa tựa như tầng mây rục rịch trước cơn mưa, khi hạt mưa thứ nhất thuận lợi thông qua tiếng đàn rơi xuống lòng người, người mẫu mặc chiếc váy trắng kéo dài bước ra từ sau cánh gà, giống như giọt mưa hóa người rơi xuống vùng đất.
Verdon ở dưới sân khấu nhìn thấy cảnh này, sợ hãi thán phục lắc đầu: "Lại có thể xử lý như vậy... Quá hoàn mỹ, Giải còn chuyên nghiệp hơn tôi nghĩ nhiều."
Với công việc, Giải Dương luôn có thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp. Anh sẽ không vì đối tượng công việc là Đào Ương mà lề mề kéo dài hay cố ý thể hiện kém cỏi, trên thực tế, âm nhạc mà anh cải biên còn hoàn mỹ hòa vào với phong cách thiết kế của Đào Ương, biến thiết kế của y thành mây thành mưa, nhảy lên những vũ điệu hoa mỹ trong vọng tưởng của đêm mưa.
Bản nhạc kết thúc, mưa tạnh mây tan, người mẫu cuối cùng trở lại hậu trường, Giải Dương buông đàn xuống, cười với nhóm người Verdon dưới sân khấu, quay đi chuẩn bị cho màn trình diễn tiếp theo.
Trong hậu trường, Đào Ương đang nới dây lưng cho một người mẫu, thấy Giải Dương trở về thì chủ động hô lên với anh: "Rất xuất sắc."
Giải Dương nhìn sang, trả lời: "Anh cũng vậy."
...
Buổi tập dượt kết thúc, trên đường về nhà, Giải Dương lên Weibo, không hề bất ngờ khi thấy trên mạng đã có hình ảnh tiết lộ của buổi tập. Trong đống ảnh đó, anh và Đào Ương "trò chuyện vui vẻ", "hợp tác khăng khít", "thưởng thức lẫn nhau", trông có vẻ quan hệ cực tốt.
Người đăng đống ảnh này còn tag tài khoản đăng bài nói Đào Ương có ý với Cừu Hành, giễu cợt: Có đó không? Ra giải thích một chút cái mày nói là "Đào Ương có ý với bạn trai của Giải Dương" đi? Nếu như Đào Ương có ý với Cừu Hành thật thì Giải Dương còn nói chuyện vui vẻ được với anh ấy như thế à? Đúng là mở mồm ra toàn thở mấy lời bịa đặt, nói lung tung coi chừng bị sét đánh đấy.
Tới rồi, xây dựng hình ảnh quan hệ tốt cộng tẩy trắng.
Giải Dương chuyển sang WeChat, gửi tin nhắn cho Tần Thành.
Giải Dương: Tuồn thông tin Hứa Thần chính là người có ý đồ thu mua Bối Thành và ba tôi ra đi.
Tần Thành: OK.
Nửa giờ sau, Tần Thành đột nhiên gọi điện thoại tới.
"Không tung ra được, Hứa Thần tự đứng ra rồi."
Giải Dương hỏi: "Là sao?"
"Tôi vừa mới cầm tài khoản chuẩn bị đăng bài, Trần Diệu Media nơi Hứa Thần làm cổ đông đã đăng bài thông báo. Trong thông báo, bọn họ nói là họ nhận ra Hứa Thần chính là người gọi điện quấy rầy Giải Tu, cũng vì thế mà hỏi hắn, cuối cùng được chính Hứa Thần khẳng định. Bọn họ rất đau lòng về chuyện này, ban giám đốc sau khi thảo luận đã quyết định cách chức Hứa Thần ở Trần Diệu. Bởi vì thông báo này có tên cậu nên nhanh chóng nhận được sự chú ý, giờ trên hot search tự dưng xuất hiện chủ đề #Hứa Thần hại Giải Dương#."
Thế mà lại chủ động nhận tội, còn cách chức, đây là sợ sớm muộn cũng bị tra ra nên định tiên hạ thủ vi cường, tiện thể phủi sạch quan hệ với công ty à?
Tốc độ cũng nhanh thật.
Giải Dương lại hỏi: "Hứa Thần đã lên tiếng chưa?"
"Trước khi tôi gọi cho cậu thì chưa."
"Để ý kĩ ông ta."
Không phải để ý bao lâu, chỉ chừng hai mươi phút sau, Hứa Thần đã lên tiếng. Hắn thông qua luật sư đưa ra lời thanh minh, biểu thị hắn cũng chỉ là nhận tiền làm việc, người thật sự muốn hại Giải Dương là Phong Điển, sở dĩ Phong Điển cắn chặt Giải Dương không nhả như vậy là vì Phong Điển có thù cũ với Cừu Hành.
Tự dưng lại kéo thêm ân oán nhà quyền quý, dân mạng vốn đang mãnh liệt nhục mạ Hứa Thần và chất vấn hắn tại sao lại muốn hại Giải Dương lập tức bị thông tin này chặn họng.
Giải Dương tắt Weibo, gọi cho Phong Thanh Lâm, hỏi y: "Phong Điển đã biết chuyện trên mạng chưa?"
"Biết rồi. Nhưng Đào Di lừa ông ta, làm ông ta nghĩ rằng Hứa Thần là do một người khác trong nhà họ Phong cũng muốn tranh đoạt sai khiến để hại ông ta. Sắp tới nhà họ Phong sẽ trải qua một cuộc chiến tranh giành quyền lực, Phong Điển không muốn vào thời khắc mấu chốt mọi người cần kín đáo tránh nhé nhà họ Cừu lại phải chịu tội oan não tàn trêu chọc Cừu Hành. Giờ ông ta đang tới bệnh viện tìm Phong lão gia để đòi lại công bằng."
"Chẳng phải lão già đó sắp chết sao, đòi công bằng kiểu gì?"
Giọng Phong Thanh Lâm lạnh như băng: "Làm loạn lên cho đám người nhà họ Phong và cổ đông của Phong Hoa xem thôi. Giờ Đào Di chỉ mong Phong Điển đi làm loạn, đi tranh giành, đi kéo tất cả mọi người xuống nước, mà Phong Điển thì cũng ngoan ngoãn sập bẫy."
Giải Dương rất hài lòng với hướng phát triển này, dặn dò: "Đợi Phong Điển làm loạn xong, anh sắp xếp cho Bối Thành lộ mặt, để tên đó khai ra giao dịch lúc trước với Đào Di."
"Được."
...
Chín giờ tối, khi hầu hết dân mạng đều đã tiếp nhận sự thật Hứa thần và Phong Điển là người muốn hại Giải Dương, Bối Thành đã biến mất một thời gian bỗng đăng kí tài khoản mới, đăng lên một video.
Trong video, Bối Thành căm tức nói: "Không phải là Phong Điển, người muốn hại Giải Dương không phải là Phong Điển! Chuyện đã tới nước này thì tôi cũng không còn gì để giấu nữa, lúc trước Hứa Thần và chủ nhân gã chủ động liên hệ với tôi, nói tôi chỉ cần gây khó dễ cho Giải Dương một chút trong lúc quay chương trình, họ sẽ trả nợ tiền đánh bạc cho tôi và đưa tôi ra nước ngoài. Bọn họ còn muốn tôi sau đó bịa đặt Giải Dương dan díu với Thẩm Ngạn, muốn dùng cách đó để phá đám quan hệ của Giải Dương và Cừu Hành. Nhưng tôi không ngờ bọn họ nói không giữ lời, tiền có cho, nhưng không hề đưa tôi ra nước ngoài! Sau khi ghi âm lúc giao dịch bị tiết lộ ra, họ còn giả chết không chịu gặp tôi!"
Bối Thành càng nói càng căm hận: "Lúc trước bàn giao dịch, họ sợ tôi ghi âm nên nhất định phải gặp mặt nói chuyện, kết quả thì vẫn có ghi âm lộ ra ngoài đấy thôi, mấy người coi tôi là đồ ngu đùa giỡn trong tay hả! Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn điều tra xem ghi âm đó được thả ra từ đâu, không ngờ tìm được thật, cho các người nghe xem ai mới là người thật sự muốn hại Giải Dương."
Nói rồi cầm một cái điện thoại, lục tìm đoạn ghi âm, bấm mở.
Tiếng Hứa Thần truyền ra từ loa: "Lỡ cậu có bị Giải Dương phát hiện thì phải nói với nó Phong Điển dùng tiền mua cậu."
Sau đó là giọng của Bối Thành: "Phong Điển? Là cái người trong nhà họ Phong... Không không không, tôi không dám, vụ làm ăn này tôi không chơi, nhà họ Phong sao tôi dám chọc."
Hứa Thần phải khuyên nhủ dụ dỗ Bối Thành thêm vài câu, nhưng Bối Thành trong đoạn ghi âm vẫn cương quyết không chịu. Có lẽ là về sau Hứa Thần cũng bó tay, cuối cùng cũng chịu nói sự thật cho Bối Thành: "Cậu không việc gì phải sợ... Được rồi, để tôi giới thiệu người này với cậu."
Sau một chuỗi tạp âm dài, một giọng nữ vang lên: "Chào cậu, tôi là vợ của Phong Điển, Đào Di."
Ghi âm kết thúc, Bối Thành để di động xuống, cười khẩy: "Quả nhiên quyền quý thì lắm thị phi, vợ làm chuyện xấu để chồng gánh tội thay, đúng là một vở kịch hay. Lúc trước Đào Di dặn đi dặn lại tôi rằng nếu bị Giải Dương phát hiện thì nhất định đừng nói ra tên của bà ta, đừng nhắc đến nhà họ Đào, phải khẳng định là Phong Điển làm! À đúng rồi, còn một tin tức này nữa chắc nhiều người sẽ cảm thấy rất hứng thú. Hôm đó, sau khi nói chuyện với mấy người Hứa Thần xong ra ngoài, tôi nhìn thấy Đào Di lên xe Đào Ương đi về. Đúng, mấy người không nghe nhầm đâu, chính là nhà thiết kế Đào Ương mồm nói không có ý nghĩ gì với tổng giám đốc Vinh Đỉnh, chỉ coi ngài ấy như chú. Y là cháu ruột gọi Đào Di bằng cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro