Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

159: Chúc mọi người có một Giáng Sinh an lành.


Lúc Giải Dương và Cừu Hành ngồi xe rời bệnh viện, truyền thông ngồi chờ bên ngoài lập tức kích động vây kín.

"Giải Dương! Rốt cuộc Cừu Hành sao rồi?"

"Giải Dương, cậu muốn tới Vinh Đỉnh tham gia đại hội cổ đông sao?"

"Giải Dương! Giải Dương cậu hãy phát biểu một câu đi."

Tiếng hỏi che trời lấp đất cùng tiếng màn chụp tanh tách cách cửa xe mơ hồ truyền đến, vệ sĩ và bảo vệ của viện vội vàng chạy tới giúp đuổi người, Chu Miểu nhân cơ hội lái ra khỏi vòng vây, đánh tay lái rẽ ra đường cái, sau đó giẫm chân ga tăng tốc.

Giải Dương dặn dò: "Lái chậm một chút."
"Vâng." Chu Miểu đáp lời, giảm tốc độ xe xuống một chút.

Vẻ mặt Cừu Hành từ lúc thấy đám nhà báo nhào tới đã không thể khống chế được mà trở nên khó coi, hắn hỏi: "Ngày nào bọn họ cũng chặn đường bao vây em như vậy?"
"Không, hôm nay có đại hội cổ đông nên bọn họ mới tới." Giải Dương vươn tay xoay mặt Cừu Hành sang, để hắn nhìn anh: "Đợi anh xuất hiện rồi, bọn họ sẽ không chặn đường em như vậy nữa."

Cừu Hành nhìn Giải Dương, hàng mày vẫn nhíu chặt. Hắn ôm Giải Dương vào lòng, xoa đầu anh: "Lát nữa đến công ty em ngồi yên một chỗ là được, tất cả để anh xử lý."
"Vậy anh không được nổi giận." Giải Dương cũng ôm lại Cừu Hành: "Bác sĩ Kirkman bảo cảm xúc lên xuống quá nhiều không tốt cho việc khôi phục."
"... Anh không giận." Cừu Hành đè lại đầu Giải Dương, không cho Giải Dương nhìn mặt mình, giọng điệu và nét mặt hắn lại là hai thứ hoàn toàn khác: "Anh cam đoan anh sẽ không giận."
...

Sau khi tới Vinh Đỉnh, hai người tránh tầm mắt người ngoài dùng thang máy riêng lên lầu. Hà Quân đã đợi sẵn trước cửa thang máy, thấy Cừu Hành lập tức kích động tiến lên một bước: "Ông chủ!"

Cừu Hành gật đầu: "Khoảng thời gian qua cậu vất vả rồi."

"Không vất vả!" Hà Quân nhìn vết sẹo phẫu thuật trên đầu Cừu Hành, quay đi cố kiềm chế cảm xúc, đưa tới một phần danh sách, nhanh chóng giải thích: "Ông chủ, đây là danh sách nhân viên tham gia đại hội cổ đông hôm nay, tình huống so với dự đoán ban đầu tốt hơn nhiều. Không đến một phần năm cổ đông và giám đốc các chi nhánh nước ngoài tới đây, trong đó có CEO Rebecca tới từ hôm qua. Vừa đến cô ấy đã đi tìm phó giám đốc Cừu nói chuyện, biểu đạt sự phản đối với đại hội cổ đông này."

"Rebecca luôn hiểu rõ lí lẽ." Cừu Hành nhận danh sách liếc một lượt, cười gằn: "Đúng là nổ ra được không ít cá. Cừu Đức và Lưu Giang, tôi thật sự không ngờ bọn họ sẽ hợp tác với nhau."

Giải Dương tới gần Cừu Hành, cũng đọc qua danh sách, sau đó nhìn hắn, nhướng mày.
Chút lạnh lẽo vừa ngưng tụ trên mặt Cừu Hành lập tức đọng lại, dần điều chỉnh biểu cảm, hắn nói: "Anh không giận."

Giải Dương gật đầu: "Em biết, chỉ là mặt anh trời sinh trông dữ thôi."

"..." Vẻ mặt hắn càng trở nên ôn hòa, nắm lấy tay Giải Dương, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Cũng sẽ không làm vậy với em."

Giải Dương vỗ vai hắn: "Tiếp tục phát huy."

Hà Quân: "..."

Hội nghị đúng 9 giờ bắt đầu, giờ mới là 8:30. Mọi người ngồi trong phòng tiếp khách, Hà Quân đi rót trà mang tới, sau đó báo cáo lại tình hình công ty trong khoảng thời gian này cho Cừu Hành, Giải Dương ngồi cạnh bổ sung.

Trong thời gian đó Cừu Kinh Vĩ có tìm đến, biểu thị muốn nói chuyện với Giải Dương, Giải Dương thẳng thừng để thư ký ở ngoài đuổi lão đi.
Nhân lúc Giải Dương dặn thư kí, Cừu Hành lạnh lùng nhìn ra cửa chính hồi lâu, cho đến khi Giải Dương quay lại mới thu hồi ánh mắt, vờ như vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục nghe Hà Quân báo cáo.

Hà Quân chứng kiến Cừu Hành trở mặt ở khoảng cách gần: "..." Tự dưng thấy lo cho sự an nguy của phó giám đốc Cừu.

8:55, Cừu Hành đặt báo cáo Hà Quân đã viết xuống, đứng dậy nhìn về phía Giải Dương, vươn tay với anh.
Giải Dương mỉm cười, nắm lấy tay hắn.

Cừu Hành kéo Giải Dương dậy, dắt anh tới cửa văn phòng, kéo cửa, cất bước ra ngoài.

Nhóm thư ký trong ban đang tụ lại thì thầm gì đó, vẻ mặt khó nén nổi lo lắng. Nghe thấy tiếng mở cửa, họ đồng loạt nhìn sang, thấy Cừu Hành thì tập thể đứng hình, có người thậm chí còn nghiêng tay làm đổ nguyên ly nước xuống váy.
Giải Dương khẽ ho một tiếng.

Chúng thư ký lần lượt sực tỉnh, nhìn Cừu Hành, mắt tròn xoe, miệng há hốc, trăm miệng một lời: "Chủ tịch?!"

Bước chân Cừu Hành ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía nhóm thư kí rất không chuyên nghiệp, nhíu mày: "Kêu cái gì, làm việc đi."
Ôi, khuôn mặt đen sì và cái giọng răn đe đó.
Nhóm thư kí ngẩn ngơ.

"Tất cả quay lại làm việc đi, ai bị ướt đồ nhớ đi thay." Giải Dương dặn dò, sau đó theo Cừu Hành rời khỏi ban thư kí, bước ra hành lang phía ngoài, đi tới phòng họp lớn.

Đang là giờ làm nên bên ngoài có rất nhiều nhân viên qua lại. Trên đường tới phòng họp, Giải Dương thành công thấy được đủ loại trợn mắt há mồm và không thể tin nổi. Anh càng nhìn càng thấy vui, xích lại gần Cừu Hành thì thầm: "Anh xem anh đáng sợ chưa kìa, ai thấy cũng choáng."
Cừu Hành nhíu mày: "Cả đám tác phong không ra gì." Nói rồi vươn tay chạm lên đuôi mắt vì đang cười mà hơi vểnh lên của Giải Dương, giãn mày.

Hai người nhanh chóng tới phòng họp, Cừu Hành sầm mặt, cứ thế đẩy cửa bước vào.

Người đang ồn ào trò chuyện trong phòng nghe thấy động tĩnh thì nhao nhao dừng lại, nhìn ra cửa. Cừu Kinh Vĩ đưa lưng về phía cửa vừa lớn giọng nói vừa xoay lại: "Chủ tịch Giải, cuối cùng ngài cũng chịu tới công ty lộ—" Tiếng lão ta bỗng im bặt, cái cổ đang xoay được một nửa cũng cứng đờ.

Cừu Hành trở tay sập cửa, dùng ánh mắt giết người nhìn Cừu Kinh Vĩ, lạnh lùng hỏi: "Lộ gì?"
Cừu Kinh Vĩ choáng váng, sau đó bật dậy: "Cừu Hành?!"
Cả phòng yên tĩnh đến đáng sợ, những người vừa rồi còn nói cười vui vẻ đều không thể tin nổi nhìn Cừu Hành. Cả đám như gà bị bóp cổ, toàn thân cứng đờ, cổ rướn về phía trước, mắt trợn tròn.
Giải Dương thưởng thức vẻ mặt của họ, hài lòng nở nụ cười.
Diễn lâu như vậy mới ra được trò hay hiện giờ, hiệu quả không tệ.

Trong ánh mắt không thể tin của tất cả, Cừu Hành nắm tay Giải Dương đi vào, để Giải Dương ngồi xuống ghế chủ tịch, mình thì đứng trước, từ trên cao nhìn tất cả những người có mặt ở đây, lạnh lùng nói: "Tôi nhớ đại hội cổ đông được tổ chức nửa năm một lần, giờ vẫn chưa đến ngày, sao tất cả đã tập trung ở đây rồi?"

Đám người hoàn hồn, cứng đờ đổi tư thế, trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt nghi ngờ vô cùng. Lưu Giang ngồi ở ghế cuối đối diện với Cừu Hành, mặt mũi như thể đang nhìn thấy quỷ.

Người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng duy nhất ở đây lên tiếng, vẻ mặt khó nén sự kích động: "Cừu, cậu không sao?"
"Rebecca." Cừu Hành nhìn về phía đối phương, vẻ mặt dễ nhìn hơn chút. Hắn giải thích cho Rebecca, cũng là giải thích cho tất cả mọi người nghe: "Tôi không sao. Đợt trước tôi làm phẫu thuật, hôm nay đã chính thức xuất viện."

Cả đám như bị sét đánh.

Phẫu thuật? Phẫu thuật gì? Chẳng lẽ Cừu Hành...

Không ít người lúc này mới chú ý tới vết sẹo trên đầu hắn, sắc mặt biến đổi.

Rebecca cũng chú ý tới vết sẹo trên đầu hắn, xác nhận lại: "Phẫu thuật? Ý cậu là cậu đã hoàn toàn bình phục?"
"Đúng vậy, về cơ bản là đã bình phục, thời gian tới tôi chỉ cần tĩnh dưỡng."

Về cơ bản là đã bình phục.

Vẻ mặt của mọi người càng thêm đặc sắc, rất nhiều người mềm nhũn ngã ra ghế. Cừu Hành bình phục, bình phục... Tại sao lại bình phục? Chẳng phải hắn bị thương nặng do tai nạn xe, vẫn đang hấp hối, sắp chết sao?

Trả lời xong câu hỏi của Rebecca, Cừu Hành lại liếc tất cả những người ngồi ở đây, trầm giọng hỏi: "Giờ các người có thể nói cho tôi, tại sao lại tổ chức đại hội cổ đông lần này không? Với cả," Hắn nhìn thẳng vào Lưu Giang: "Bác, sao bác lại ở đây? Tôi nghe nói bác còn dẫn phóng viên tới bệnh viện, rốt cuộc bác muốn làm gì?"

Mặt Lưu Giang co rúm, tay nắm chặt gậy chống không nói được gì.

Cừu Hành lại nhìn về phía Cừu Kinh Vĩ vẫn đang đứng đực ra đó: "Cả chú nữa, nghe nói trong lúc tôi trị liệu, chú rất nhiều lần dẫn người tới gây rối trật tự bệnh viện? Tôi đã sắp xếp hết, đưa người lên làm chủ tịch đại diện, đề bạt hai phụ tá mà chính các người chọn ra, thậm chí chủ tịch đại diện cho tôi còn vừa giúp công ty giành được một dự án lớn. Có thể nói Vinh Đỉnh vẫn rất bình yên, thế nên rốt cuộc là chuyện gì khiến chú không yên lòng đến vậy, phải liên tục tới bệnh viện gây sự?"

Cừu Kinh Vĩ đâu thể trả lời, từ lúc nhìn thấy Cừu Hành lão đã hoàn toàn rối loạn.

Tại sao lại như vậy? Tại sao Cừu Hành lại xuất
hiện? Hơn nữa còn khỏe mạnh như thế?!

Lão vô thức nhìn về phía Giải Dương sau lưng Cừu Hành.
Giải Dương thấy Cừu Kinh Vĩ nhìn mình, chậm rãi nhếch môi, nhướng mày cười với lão.

Cừu Kinh Vĩ như bị đấm cho một cú nặng nề, não bộ hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo trở lại. Lão nhanh chóng hồi tưởng những chuyện xảy ra trong thời gian qua, nhìn Cừu Hành mặt mày lạnh lẽo, tuy nước da vẫn hơi tái nhưng có thể thấy tinh thần rất dồi dào. Rồi lão lại nhìn đám cổ đông giám đốc mà thời gian qua bị lão lôi kéo thuyết phục, trước đó họ vẫn còn thoả thuê mãn nguyện giờ sắc mặt đã xám xịt. Lão run chân, ngồi về ghế.
Bị lừa rồi.

Tất cả đều bị Giải Dương lừa.

Một cái clip ghi hình khiến bọn họ tin chắc Cừu Hành đã gặp tai nạn. Giải Dương tiều tụy, đi trễ về sớm và phong tỏa bệnh viện khiến bọn họ càng thêm khẳng định Cừu Hành nguy kịch. Sau đó còn có bức ảnh Cừu Hành nằm trong phòng theo dõi ICU... Từng bước từng bước, rõ ràng bọn họ không có bằng chứng xác thực, lại tin tưởng không chút nghi ngờ chuyện Cừu Hành đang hấp hối!

Giải Dương chỉ là chế tạo chút bằng chứng giả mà thôi, bọn họ lại cứ thế tin như thật, chủ động giao ra tất cả át chủ bài, cứ thế bước vào cạm bẫy mà muôn đời không thể quay lại!
Bọn họ, thế mà lại bị một thằng oắt đùa bỡn xoay quanh.

Quá hoang đường.

Cừu Kinh Vĩ lại nhìn về phía Cừu Hành.

Cừu Hành không sao, Cừu Hành chưa chết, thậm chí vào lúc mọi người cho rằng hắn đang hấp hối, hắn đã đi làm phẫu thuật, hoàn toàn khỏi bệnh.
Hoàn toàn khỏi bệnh, điều đó chứng tỏ Cừu Hành sẽ tiếp tục ngồi ở cái ghế chủ tịch Vinh Đỉnh thêm mười, hai mươi năm... Bọn họ còn gì nữa để lăn lộn? Cừu Hành chính là Định Hải Thần Châm của Vinh Đỉnh, là người điều hành được tất cả đối tác tin tưởng nhất, là người cầm lái được các nhà đầu tư coi trọng nhất... Đã không còn đường nào để trốn... Không, không thể cứ chịu thua như vậy được.

Cừu Kinh Vĩ gian nan điều chỉnh vẻ mặt, nỗ lực giải thích: "Tôi đến bệnh viện không phải là gây sự, tôi tưởng là cậu gặp tai nạn xe, lo cho sự an toàn của cậu. Chủ tịch Giải lại luôn mập mờ không chịu nói rõ tình trạng của cậu, tôi chỉ muốn gặp cậu một lần thôi."

Cừu Hành cười khẩy: "Mập mờ không chịu nói rõ? Tôi không tin Giải Dương không nói với chú tôi rất khỏe và tôi từ chối người vào thăm. Giờ trên trang Weibo của Giải Dương vẫn còn bài đăng em ấy nói tôi vẫn rất khỏe. Còn chuyện tai nạn xe, tôi nhớ lúc ấy cảnh sát đã đưa ra báo cáo xác nhận người bị thương không phải là tôi. Chú, giấy trắng mực đen, chú đọc mà không hiểu à?"
Hiểu thì hiểu, nhưng ai mà biết được những cái đó đều là thật!

Cừu Hành một lần nữa nhìn tất cả người trong ban giám đốc và các cổ đông ngồi đây, hỏi: "Tôi hỏi một lần cuối, tại sao tôi đi chưa đến một tháng, các người đã tổ chức đại hội cổ đông xuyên quốc gia này. Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"

Đám cổ đông chột dạ nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cừu Hành.

Rebecca thấy thế trả lời thay: "Bọn họ muốn cách chức chủ tịch Giải, một lần nữa chọn ra chủ tịch đại diện khác."

"Cách chức Giải Dương?" Cừu Hành hạ mày lạnh mắt: "Lý do là gì? Lý do gì khiến các người muốn cách chức Giải Dương. Công ty có quy định, trừ phi chủ tịch đại diện mắc sai lầm lớn, nếu không các người không có quyền không thông qua tôi đã quyết định thay đổi chủ tịch đại diện. Sai lầm lớn mà Giải Dương mắc phải là gì? Giúp công ty giành được một dự án lớn à?"

Không ai nói gì, vẫn là Rebecca lên tiếng, cô nói: "Bọn họ cho rằng Giải Dương không có năng lực điều hành Vinh Đỉnh, nghi ngờ Giải Dương sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của công ty, đồng thời buộc tội cậu ấy không đến công ty làm việc trong nhiều ngày, vô trách nhiệm."

"Mới nhậm chức được nửa tháng đã mang về một dự án lớn, này là không có năng lực?" Cừu Hành chống hai tay lên bàn họp, cúi xuống nhìn đám người: "Mà từ khi nào Vinh Đỉnh lại có thêm một tiêu chuẩn tuyển người dựa trên hình tượng vậy, tại sao tôi chưa từng nghe nói. Còn bỏ bê công việc, tôi nhớ Giải Dương vẫn luôn xử lý việc của Vinh Đỉnh từ xa, đồng thời em ấy còn để lại Hà Quân ở công ty hỗ trợ xử lý các việc nhỏ, tôi còn chọn ra hai phụ tá ở công ty. Tôi hỏi mấy người, trong lúc Giải Dương còn tại chức, em ấy đã lần nào sao nhãng công việc của Vinh Đỉnh chưa?"

Không ai dám mở miệng.

Cừu Hành càng nói càng tức: "Năm ngoái mẹ tôi ốm, tôi đã ở nhà liên tục một tháng không tới công ty. Lúc ấy tôi cũng giải quyết mọi việc từ xa, dựa theo tiêu chuẩn của mấy người, có phải tôi cũng nên tự nhận lỗi mà từ chức không?"

Trong phòng có thể nghe được cả tiếng kim rơi, một đám người không dám thở mạnh.
Giải Dương đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Cừu Hành.

Cơn thịnh nộ của Cừu Hành hơi dịu xuống, hắn điều chỉnh hô hấp, ổn định lại cảm xúc, trở tay nắm lấy tay Giải Dương, sau đó đứng thẳng dậy vươn tay với Hà Quân.

Hà Quân vội vàng đưa xấp tài liệu đã chỉnh sửa xong cho Cừu Hành.

"Trò đùa của các người thật sự làm tôi mở mang tầm mắt." Cừu Hành thả xấp tài liệu lên bàn cái bốp, trước hết lấy ra một cái nhẹ nhàng mở ra: "Một tháng qua, có vẻ như trong lúc tôi và chủ tịch đại diện không có mặt, Vinh Đỉnh đã có rất nhiều biến đổi về nhân sự cũng như dự án. Phó giám đốc Cừu, việc thay CEO của công ty con là ông quyết định sao?"

Bắt đầu tính sổ.

Cừu Kinh Vĩ căng thẳng trả lời: "Chuyện thay đổi nhân sự là phương án cuối cùng do mọi người cùng thảo luận ra."

"Mọi người? Mọi người nào?"

Cừu Kinh Vĩ nhìn về đám giám đốc, thành viên hội đồng quản trị mà lão lôi kéo, nhưng bọn họ lại nhao nhao né tránh ánh mắt lão.

Cừu Hành cũng liếc nhìn đám người kia, đóng tệp tài liệu lại, ánh mắt trở về Cừu Kinh Vĩ, hỏi tiếp: "Bỏ CEO cũ của công ty con, thay người mới. Một chuyện lớn như vậy mà ông lại không hề thương lượng với chủ tịch, phó giám đốc Cừu, ông làm thế là có ý gì?"

Cừu Kinh Vĩ vừa rét vừa sốt ruột, yếu ớt giải thích: "Lúc ấy chúng tôi đều không liên lạc được với chủ tịch Giải nên —"

"Hà Quân, cậu có liên lạc được chủ tịch Giải không?"

Hà Quân trả lời: "Dạ có."

"Phó giám đốc Cừu có đưa đơn xin thay đổi nhân sự cho cậu, để cậu chuyển cho chủ tịch Giải không?"

"Dạ không."

Cừu Hành nhìn về phía Cừu Kinh Vĩ: "Không liên lạc được?"

Cừu Kinh Vĩ không nói được gì.

Cừu Hành bỏ qua phần tài liệu này, lấy cái tiếp theo, vẫn nhìn Cừu Kinh Vĩ: "Trong lúc tôi đang phẫu thuật, có ba dự án thay đổi đối tác và người phụ trách. Ai cho ông quyền để ông quyết định làm như vậy?"

Lần này Cừu Kinh Vĩ có khí thế hơn một chút, đáp: "Chuyện này tôi cũng không rõ."

"Vậy sao. Phó giám đốc Long, phó giám đốc Cừu có biết những chuyện này không?"

Phó giám đốc Long ngồi ở ghế cấp dưới của Cừu Kinh Vĩ trả lời: "Dạ biết, những chuyện này đều do phó giám đốc Cừu sắp xếp."

Cừu Kinh Vĩ sững sờ, sau đó không dám tin nhìn về phía phó giám đốc Long, đối mặt với cái nhìn lạnh lẽo không giống như lúc trước của y thì lập tức hiểu ra, một câu "Mày—" nói chưa hết đã bị Cừu Hành ngắt lời.

"Biết rõ à, biết mà vẫn cố phạm phải, ác ý phá hỏng chế độ quy định của công ty, quấy nhiễu sự vận hành của tập đoàn. Phó giám đốc Cừu, tôi cảm thấy ông ngồi ở vị trí hiện giờ rất không thích hợp, ông thấy sao?"

Cừu Kinh Vĩ ngơ ra, vội vàng quay lại nhìn Cừu Hành, đối mặt với cái nhìn băng giá của hắn thì không khỏi co rúm. Lão nhìn đám cổ đông giám đốc xung quanh mặt mày xanh mét, cuối cùng nhìn phó giám đốc Long ngồi bên cạnh lão nhưng không hề nhìn lão, cuối cùng cũng hiểu không thể cứu vãn, vẻ mặt trở nên suy sụp.

Đám người trong phòng họp nhìn ra được gì đó từ "sự phản bội" của phó giám đốc Long, nhìn hai vị phụ tá họ bỏ phiếu bình chọn, lại nhìn Giải Dương với dáng vẻ nhàn nhã, cuối cùng ánh mắt rơi trên chồng giấy tờ trong tay Cừu Hành, hoảng loạn.

...

Đại hội cổ đông biến thành đại hội thanh toán, hơn hai tiếng sau, hội nghị kết thúc với quyết định cách chức Cừu Kinh Vĩ, Cừu Đức và vài vị giám đốc, cổ đông khác cũng bị tước quyền, mấy dự án bị thanh tra, Lưu Giang bị đuổi ra khỏi ban giám đốc, Vinh Đỉnh cũng sẽ ngừng hợp tác với công ty dưới danh nghĩa Lưu Giang.

Cùng lúc đó, Hà Quân dùng tài khoản Weibo của Vinh Đỉnh đăng bài công bố Cừu Hành đã phẫu thuật thành công, tái nhậm chức chủ tịch.
Tin tức vừa ra, khắp nơi chấn động.

Kết thúc hội nghị về văn phòng, Cừu Hành vẫn bận không ngơi tay. Trước hết hắn gặp Rebecca, bí mật bàn bạc với đối phương một hồi, rồi thông qua Hà Quân đưa xuống vài chỉ đạo. Tiếp đó hắn ở trong văn phòng mở video họp với các giám đốc, CEO và thành viên hội đồng quản trị ở nước ngoài không tham gia lần đại hội cổ đông này.

Trong lúc Cừu Hành bận rộn, Giải Dương vẫn luôn yên tĩnh ở bên, vừa dùng dị năng giúp hắn thư giãn, vừa chỉ huy từ xa đám đầu bếp Liêu chuẩn bị bất ngờ mừng sinh nhật cho Cừu Hành.

12:30, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, Cừu Hành ra khỏi phòng làm việc tiễn Rebecca.
Giải Dương thấy Cừu Hành quay lại thì lập tức đứng dậy đón, anh nói: "Ăn trưa thôi, ăn xong thì ngủ trưa."

Sự lạnh lẽo căng cứng trên người Cừu Hành lập tức tan biết, hắn nắm tay Giải Dương: "Ừ."

Trong thời gian tĩnh dưỡng Cừu Hành vẫn phải ăn kiêng, đầu bếp Liêu đã nấu xong cơm trưa ngon lành để dì giúp việc mang tới, vẫn là mấy món nhạt nhẽo quen thuộc kia.

Lông mày Cừu Hành vặn thành cục, đẩy hết mấy đĩa thức ăn có nêm gia vị tới cho Giải Dương, ăn hai miếng bỗng nói: "Một tháng nữa anh sẽ không cần phải ăn kiêng."

"Nhưng để chăm sóc cho cơ thể và dạ dày của anh, tốt nhất ba tháng đến nửa năm tới anh vẫn nên ăn đồ thanh đạm thôi." Giải Dương cười với hắn: "Nhưng năm mới em có thể cho phép anh ăn lẩu với em, hơi cay một chút."

Cừu Hành mím môi, lại gắp đồ ăn cho Giải Dương rồi nói: "Ngủ trưa xong mình đi hẹn hò đi. Em có muốn làm gì hoặc muốn đi đâu không?"
"Có, em muốn làm tình."

Vẻ dịu dàng trên mặt Cừu Hành lập tức kẹt cứng.

"Nhưng có vẻ như sức khỏe anh không cho phép." Giải Dương như làm ảo thuật lấy ra hai tấm vé, nhẹ nhàng phe phẩy: "Bác sĩ Kirkman nói anh không nên đến những nơi quá ồn ào, nên em mua hai vé đi nghe nhạc thính phòng. Em xem danh sách nhạc rồi, đều là các bài rất thư giãn nhẹ nhàng, muốn đi thử không?"

"..."

Giải Dương nhướng mày: "Hay là anh vẫn muốn làm — ưm."

Cừu Hành nghiêng người ôm cổ Giải Dương, không nhẹ không nặng cắn một cái lên môi anh, sau đó ngồi dậy giáo huấn: "Đừng có nói linh tinh! Em... Em chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ hỏi Kirkman... Ăn cơm đi! Không cho nói chuyện nữa."

Giải Dương mỉm cười, đột nhiên đứng dậy ngồi xuống cạnh hắn, lấy di động ra mở máy ảnh, giơ lên chĩa về phía hai người, hỏi: "Em họ gì?"

Cừu Hành nhìn khuôn mặt hai người kề bên nhau trên màn hình điện thoại, mân mê đũa, mặt mày trở nên dịu dàng, nhẹ giọng đáp: "Giải."
...

Weibo, vài phút sau.

[Giải Dương: Món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất, anh ấy khỏe lại rồi. Chúc mọi người có một Giáng Sinh an lành.]

Phía dưới đính kèm một bức ảnh chụp chung hai người dựa vào nhau.

Một giây sau, Weibo đã im lặng lâu ngày của Cừu Hành bỗng có động thái mới.

Cừu Hành bấm yêu thích bài đăng của Giải Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thu#xuyên