Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05

Quán rượu đang không trong thời gian phục vụ, khu vực gần quầy bar có gắn vài chiếc đèn led, cung cấp một chút ánh sáng cho nơi đây.

Sau khi cánh cửa đóng lại, bên trong liền bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, Tăng Kỳ híp mắt, theo bản năng mách bảo mà đi chậm lại.

Quán được trang trí khá tùy hứng, bàn ghế trơ trọi nằm mỗi nơi một cái, bên cạnh những chiếc ghế cao quầy bar có đặt một dàn trống, dưới chân ghế thì ngổn ngang một tá cây ghita thùng.

Mắt thấy Tăng Kỳ sắp bị đống nhạc cụ để lung tung vướng chân, Bành Lập Huân vốn vẫn đang tập trung nhìn nơi khác lập tức nắm anh lại.

Tăng Kỳ theo phản xạ tránh né, nhưng khi đầu gối va trúng đàn ghita, anh cũng thôi giãy dụa, không ngờ Bành Lập Huân thế mà lại buông lỏng tay ra.

"Không nắm tay thì, nắm cánh chắc được mà nhỉ." Giọng của Bành Lập Huân vang lên ngay bên cạnh, Tăng Kỳ không cần nhìn, cũng có thể tượng tượng được vẻ mặt vừa uất ức vừa tức giận của cậu, giống như mặt một chú cá nóc.

Anh âm thầm thở dài, không nắm cánh tay Bành Lập Huân, mà mò mẫm nắm lấy bàn tay cậu: "Nắm đi nắm đi."

Lúc này người ngại ngùng lại là Bành Lập Huân, cậu cứng ngắc vừa trả lời dạ, vừa lắp bắp giải thích: "Tại, tại vì em nhìn không rõ, cho, cho nên mới muốn nắm tay."

Tăng Kỳ cúi đầu nhìn cái bóng phản chiếu mờ mờ của đàn ghita dưới chân, nghĩ thầm, khả năng lấp liếm của Bành Lập Huân đúng là dở tệ.

"Thật vậy à? Anh cũng nhìn không rõ, hai người không nhìn thấy gì bám lấy nhau rồi rốt cuộc biết đi đâu hửm?" Anh cố ý chọc Bành Lập Huân, làm bộ muốn rút tay ra.

Bành Lập Huân không nói gì, nhưng cũng không buông tay Tăng Kỳ.

Cậu nắm tay dẫn anh bước qua đống nhạc cụ lộn xộn, khi đến gần quầy bar thì cũng là giới hạn mà ánh đèn có thể chiếu tới. William đã sớm chuồn vào quầy bar từ đời nào, không biết là đang bận rộn việc gì.

Bành Lập Huân nhìn William, trực giác nói rằng có lẽ hắn ta cũng không nghe được hai người nói gì, thế là cậu thành thật rút tay về, quay sang Tăng Kỳ, do dự mở miệng: "Vừa rồi em nói dối, thực ra em thấy rõ."

Tăng Kỳ gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp.

"Về phần vì sao lại giữ chặt tay anh, nguyên nhân anh cũng biết." Bành Lập Huân không chủ động vạch trần, nhưng ánh mắt lại hướng thẳng về phía anh, sắc mặt chăm chú chân thành, "Cho dù em thực sự không nhìn thấy, nhưng chỉ cần em đi trước anh, anh sẽ không phải bị đụng trúng chỗ này chỗ kia."

Tăng Kỳ hơi giật mình, suy đoán mông lung trước đó giờ đã được xác nhận.

Dù anh không hề giấu diếm hoặc nói rõ về căn bệnh quáng gà nhẹ của mình, nhưng ngày thường anh vẫn hành xử như bình thường, mọi người hầu như cũng không ai chú ý tới.

Nhưng sự thật là vẫn có người để ý.

Người kia thu hết mọi thứ vào mắt, nhưng rồi lại lựa chọn im lặng bảo vệ anh, không nhắc đến dù chỉ là nửa chữ.

Tăng Kỳ nhớ lại mỗi lần trước khi bước lên sân khấu, năm người xếp thành một hàng, Bành Lập Huân vẫn luôn đứng phía trước anh, trong tối, áo đấu màu trắng nổi bật dưới ánh đèn, mà tấm lưng của thiếu niên vừa vững chãi vừa rắn chắc, tràn ngập cảm giác an toàn. Cậu di chuyển cũng không nhanh, có lẽ là vì chờ anh đi theo nên mới cố tình đi từ từ như vậy. Dường như chỉ cần Tăng Kỳ ngẩng đầu, chỉ cần vẫn thấy rõ ID Xun trước mặt, thì anh có thể vĩnh viễn theo sau cậu, tiếp tục tiến về phía trước.

Thời gian chầm chậm trôi, họ cứ thế đi từ ngày Xuân vạn vật sinh sôi, đi đến đầu Đông trăm hoa úa tàn.

"Em. . ." Tăng Kỳ chật vật tìm lại tiếng nói của mình, anh trước nay vốn có thể thoải mái nói chuyện gì cũng được, giờ lại không biết phải nói gì.

Bành Lập Huân lắc đầu với anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời lại hé nở trên gương mặt cậu: "Cao Cao, em nói rồi em sẽ bảo vệ anh."

Tất cả tình yêu cháy bỏng, chân thành đều đã được thiếu niên gửi gắm hết vào trong lời nói, Tăng Kỳ nhìn vào đôi mắt mờ tối của cậu, tựa như nhìn thấy sao rơi đầy đất.

"Các vị, được rồi." William bỏ túi chiếc đồng hồ quả quýt, đứng dậy từ sau quầy bar cắt ngang hai người, "Chào mừng đến với hầm rượu của Gragas.

Nói rồi, hắn đẩy bình rượu Gin nằm ở dãy thứ ba trên kệ rượu qua một bên.

Lập tức một tiếng răng rắc nhỏ đến khó mà nghe thấy vang lên trong không khí, bình rượu bắt đầu xoay, cơ quan chuyển động, kệ rượu tách ra hai bên, để lộ bên trong là một phòng họp nhỏ.

"Qúy ngài Azir, hoàng tử Javan." William đặt tay lên ngực, khom nhẹ người rồi thủ lễ, "Đáng tiếc là chúng ta vẫn chưa tìm được Monalisa, ngay cả người cùng chúng ta trao đổi thư từ là Hebrew cũng đã mất tích."

"Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi đến nơi này." Tăng Kỳ dời mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, theo William vào phòng tìm chỗ ngồi xuống, "Nói những gì các vị phát hiện được đi."

William ngồi đối diện anh: "Bọn tôi đi theo chỉ dẫn của đĩa Mặt Trời đến được cảng, lại nhận được tin Monalisa và Hebrew đã mất tích, vừa hay tàu tốc hành Phương Đông cũng ngừng lại ở đó, vì thế tôi và Alice đã nghĩ cách để lên tàu."

"Alice?" Mặt Bành Lập Huân lộ vẻ nghi ngờ.

William gật đầu: "Đúng vậy thưa hoàng tử Javan, Alice là công dân của Shurima, tôi nghĩ các bạn của ngài sẽ sớm gặp cô ấy thôi."

"Chúng tôi ở đây ước chừng gần một tháng, rốt cuộc cũng phát hiện được một vài thứ. Trên chiếc tàu này, hai vị nhất định phải đặc biệt đề phòng hai người, thuyền trưởng và Vincent." William ngưng một xíu, sau đó tiếp tục nói, "Tuy rằng Vincent tự xưng mình đến từ Bilgewater, nhưng dựa theo quan sát của chúng tôi, hắn dường như không thuộc dưới trướng của Nautilus. Quan hệ của hắn với thuyền trưởng rất thân thiết, nghe người trên tàu nói, thuyền trưởng hình như từng cứu Vincent một mạng."

Tăng Kỳ nhíu màu, "Thuyền trưởng tên là gì?"

William suy nghĩ: "Vaferno, nhưng tôi nghi ngờ đó không thực sự là tên thật của hắn. Có lần hắn nhờ tôi thay hắn gửi thư, tôi xem chữ kí trên lá thư đó, có viết một chữ G rất to."

Chữ G, Bành Lập Huân rà qua nhanh một lượt trong đầu những vị tướng nào có tên bắt đầu bằng chữ G trên lục địa Valorant.

Garen? Gragas? Gwen? Còn ai nữa đây?

Tăng Kỳ nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu, vỗ vỗ tay cậu: "Ví dụ nói, có khi nào, chữ G đó không phải chữ cái đầu tiên không?"

Bành Lập Huân quay phắt đầu nhìn anh, vẻ phấn khích hiện rõ trên mặt "Em không nghĩ tới luôn. Wow! Anh thông minh quá đi."

Tăng Kỳ không thèm nhìn, quay sang nói với William: "Cậu giúp nghĩ cách, để chúng tôi gặp thuyền trưởng."

William gật đầu đồng ý, trao đổi tin tức xong thì đưa hai người ra khỏi quán rượu.

Bành Lập Huân đứng ở hành lang lầu hai, nhìn cánh cửa gỗ đóng lại, chợt có cảm giác như vừa lạc vào tiên cảnh, cảm giác vô cùng chân thật.

Cậu và Tăng Kỳ đi theo hướng William chỉ đi đến phòng nghỉ của thuyền trưởng, vừa đi cậu vừa hỏi: "Sao lúc nãy anh chưa gì đã không do dự đi theo gã William kia vậy, lỡ như gã là kẻ xấu thì sao."

Tăng Kỳ ngạc nhiên, dường như không ngờ rằng đến lúc này Bành Lập Huân mới nói ra nỗi lo lắng của mình. Có điều, anh vẫn kiên nhẫn giải thích với cậu: "Trước ngực của William có đeo huy hiệu hình mặt trời, mà nhân vật anh hóa thân lại là Azir, đôi bên có thể xem như đứng cùng chiến tuyến, hơn nữa hắn có thể còn dưới trướng anh. Huống hồ, nhiệm vụ Lewis giao cho chúng ta là tìm người và bức tranh, cho nên trong mật thất này hẳn sẽ không xuất hiện tình huống nhân vật đối đầu với nhau đâu."

"Nhưng anh cũng không thể vì vậy mà đi theo gã, lỡ như hắn chỉ đang giả bộ thì phải làm sao!" Bành Lập Huân có vẻ sốt ruột, cũng có chút tức giận bản thân vừa rồi quá ngốc, "Hiện tại chúng ta không biết đang ở nơi quỷ quái gì, lỡ như Lewis gạt chúng ta thì sao?"

Tăng Kỳ ngưng nói, giữ chặt Bành Lập Huân đang rầu rĩ vì tự trách, im lặng nhìn vào mắt cậu.

"Anh cam đoan, lần sau trước khi hành động nhất định sẽ thương lượng trước với em, nhé." Tăng Kỳ nói rất nghiêm túc, "Chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi nơi này, em đừng lo."

Bành Lập Huân thầm nói anh vốn không hề biết em đang lo lắng cái gì, nhưng hai từ "chúng ta" và "cùng nhau" sao mà dễ nghe thế, dễ nghe đến mức chỉ cần Tăng Kỳ nhìn về phía cậu thì trái tim cậu đã mềm tan mất rồi.

Chợt Bành Lập Huân cảm thấy hơi buồn, sự ăn ý giữa Mid Rừng khiến cậu sinh ra cảm giác có thứ gì đó nguy hiểm sắp ập đến, trực giác nói với cậu, rằng thực ra Tăng Kỳ biết hết, chỉ là anh không thể hoàn toàn dựa dẫm vào cậu một lần nữa, tựa như anh đã từng với chàng trai Hàn Quốc kia.

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro