Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.


Kim Chung Nhân sầu muộn, cảm giác mặt trời như mọc từ đằng tây. Người coi công việc quan trọng nhất trong đời, tan tầm còn trễ hơn bảo vệ - công nhân gương mẫu Biên Bá Hiền, một ngày thứ sáu thích hợp để tăng ca đêm thế này, vậy mà về sớm bửng!

Về sớm còn chưa tính, còn lôi kéo hắn theo, đi quanh siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn, nói muốn làm cơm.

"Không phải chứ, người anh em, mười ngón tay cậu chưa dính nước xuân lần nào, sao đột nhiên muốn nấu cơm cho tớ?" Kim Chung Nhân ngồi trong bếp nhỏ nhìn Biên tổng nghiên cứu thực đơn, một tay lục lọi túi đồ.

Không rảnh nghe hắn càm ràm, Biên Bá Hiền đáp lấy lệ, "Phải phải." Kim Chung Nhân ngã ra ghế cười phá ra, "Ồ, cậu thình lình thế này... Bộ thầm mến tớ hả?"

Lúc một vật thể không rõ danh tính đen sệt đặt trước mặt Kim Chung Nhân, bây giờ Kim Chung Nhân mới nhận ra, cái này sao có thể là thầm mến, rõ ràng là muốn mưu sát.

"Người anh em, tớ làm gì sai nói tớ biết, đừng nhẫn tâm vậy..."

Biên Bá Hiền cau mày, "Tớ nấu dựa theo hướng dẫn mà." Lập tức ngẩng đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Kim Chung Nhân, "Cậu nếm thử xem? Tuy không đẹp mắt nhưng lỡ ngon thì sao."

Kim Chung Nhân nuốt ngụm nước bọt, "Cậu nấu món gì tớ còn nhìn không ra, nếu ăn thật tớ không biết mình còn sống được bao lâu quá. Cậu nói rõ xem, sao bỗng nhiên vào bếp?"

Biên Bá Hiền mấp máy môi hai lần, mập mờ tuôn một tràn, "Phác @#! Liệt... % bữa trước tớ đã đồng ý $%@ cơm."

"Gì cơ?" Kim Chung Nhân đần mặt.

Thở dài, cuối cùng Biên Bá Hiền cam chịu nói, "Ngày mai Phác Xán Liệt quay quảng cáo, nhờ tớ đưa đồ ăn, tớ hỏi muốn ăn gì, rồi anh ấy nói muốn tớ tự làm cơm."

Trơ ra một giây, Kim Chung Nhân bật cười vang dội.

"Ôi chao, chọc cười chết tớ rồi, cậu nói xem Phác Xán Liệt là ai mà phải nhờ đưa cơm ha ha ha...." Cười một hồi Kim Chung Nhân cảm giác mình sắp chảy nước mắt luôn rồi, đành cắn môi nhịn lại, "Chuyện hai người tớ không bàn, nhưng cậu làm cơm cho người ta, chắc chắn sẽ bị cáo có ý định mưu sát."

"Thôi dẹp đi, món này khó quá."

Kim Chung Nhân trưng vẻ ông cụ non, "Tớ nói này, vì sao Phác Xán Liệt bảo cậu tự nấu, hai cậu quen biết nhiều năm thế chẳng lẽ cậu không hiểu? Hắn ta quan tâm cơm à? Hắn chỉ quan tâm cậu."

"Tớ biết." Biên Bá Hiền hít một hơi.

"Cậu thì biết cái gì." Kim Chung Nhân tiếp tục nói, "Vậy nên, cơ bản là cậu không cần làm phức tạp, đơn giản là được, tớ dám cá, cậu làm cho hắn tô mì thôi, hắn có thể cười hềnh hệch ăn sạch."

Kim Chung Nhân phân tích thấu đáo, cũng có lý, đừng nói là chế mì, dù mang gói gia vị đến thôi, Phác Xán Liệt cũng hòa chung với nước uống.

Buổi sáng thứ bảy, lúc Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đến phòng chụp Lý Chí Ngôn đã trang điểm xong. Thấy Phác Xán Liệt liền đứng dậy, "Chào tiền bối!"

Trông Phác Xán Liệt là người nhiệt tình, thoạt đầu rất thân thiết, nhưng thật ra anh luôn giữ khoảng cách nhất định với mỗi người, trừ khi tự anh đồng ý, bằng không sẽ khó gần. Đương nhiên, đối với một người ngoại lệ, chỉ cần người đó chấp nhận, bất cứ lúc nào Phác Xán Liệt cũng dính sát vào cậu.

"Tới sớm vậy à." Trước khi đến Phác Xán Liệt đã nhờ nhân viên mua cà phê, anh cầm hai ly ngồi cạnh hắn, đưa hắn một ly, "Cậu uống không?"

"À, cảm ơn tiền bối!" Lý Chí Ngôn nhận bằng hai tay, đang định cúi người đã bị Phác Xán Liệt cản lại, "Thôi thôi, khách sáo làm gì."

Camera hậu trường đã mở máy, một nhân viên bước tới, "Làm phiền một lát, trước mười lăm phút chụp ảnh có video phỏng vấn nhỏ, sẽ đăng lên mạng, trước tiên anh Xán Liệt trang điểm chút đi, Chí Ngôn quay trước được chứ?"

"Không thì chờ tiền bối Phác cùng..." Lý Chí vừa mở miệng, Phác Xán Liệt đã phóng khoáng phất tay, thoải mái cười, "Không sao, cậu quay trước! Đừng hồi hộp."

Lý Chí Ngôn chột dạ nhìn người bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Đưa cà phê cho nhân viên xong, Ngô Thế Huân vào phòng trang điểm mới nhận ra Phác Xán Liệt khan khác, "Hình như hơi sai, theo em nhớ thì sáng nay anh đâu mặc bộ này?"

Phác Xán Liệt phối hộp với nhà tạo mẫu tóc nghiêng đầu một bên, nhìn Ngô Thế Huân qua gương, "Bộ này tiện cởi mà."

Ngô Thế Huân gật gù, "Vừa nãy em nghe nói có cuộc phỏng..." Vừa dứt lời, hắn liền bừng tỉnh, có phỏng vấn! Tên Phác Xán Liệt này cố ý mặc áo sơ mi giới hạn Biên Bá Hiền thiết kế riêng cho fan! Hắn cầm điện thoại quét mã vạch trên áo Phác Xán Liệt, ngay sau đó một đoạn video lặp lại nhiều lần hiện lên, Biên Bá Hiền nhìn ống kính giả bộ không vui nói: "Sau này đừng để tôi gặp lại em, bằng không, nếu để tôi thấy một lần!" Giây sau liền nở nụ cười dịu dàng, "Sẽ thích em một lần."

"Mịa nó, trông bụng dạ anh kìa!" Ngô Thế Huân nhịn không được vỗ đùi, sến súa tới mức tay cong quéo.

Trong gương là Phác Xán Liệt cười đắc ý, "Đừng quên chuyện anh bàn với cậu."

Khi Phác Xán Liệt ra ngoài, Lý Chí Ngôn còn đang trả lời, cách nhau khá xa, Phác Xán Liệt chỉ loáng thoáng nghe câu hỏi là, "Lần này hợp tác quảng cáo lớn như vậy với Phác Xán Liệt, cậu có cảm nhận gì?"

Bàn về ngoại hình, có thể nói Lý Chí Ngôn là người mới rất nổi bật, ngây thơ giữ theo hình tượng nam sinh, lại còn hiện vẻ mặt xấu hổ, đúng là điên cuồng kích thích lòng mẹ, muốn bảo vệ con mình.

"Ưm... Đây là lần đầu tôi nhận quảng cáo, dù thế nào... Tôi rất thích tiền bối Xán Liệt, anh ấy là tấm gương để tôi noi theo, được hợp tác với tiền bối, nói sao nhỉ, vừa phẩn khởi vừa căng thẳng."

Ngô Thế Huân đứng sau Phác Xán Liệt, gió thoảng bên tai, "Ấy chà chà, anh xem, một thiếu nam ngây thơ một tên lưu manh già, người ta xem anh là tấm gương, em nói thật, bây giờ hợp tác, chắc chắn sẽ nổi."

Phác Xán Liệt trở tay vỗ lên gáy Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ăn đập "a" một tiếng, "Anh ra tay nhẹ chút được không?"

"Thiếu nam ngây thơ như vậy không có sức hấp dẫn tên lưu manh già." Phác Xán Liệt nhếch miệng, canh thời gian kết thúc phỏng vấn bên kia, sải bước tới.

"Tiền bối Xán Liệt!" Lý Chí Ngôn đứng lên, Phác Xán Liệt cười chào hắn, nhìn hắn ngồi xuống mới ngồi theo.

"Theo chúng tôi biết, trước đây quay quảng cáo Xán Liệt đều quay riêng hoặc là hợp tác với nữ sinh, vậy đối với lần chụp này cậu có cảm giác gì?"

Vừa hỏi đã phóng đại chiêu, Phác Xán Liệt khôn ngoan, đây là đoạn phỏng vấn có hay không cũng được, vốn là lấy tài liệu thực tế, nhưng câu trả lời của anh dù bình thường cỡ nào, chỉ cần có một chút mập mờ thôi, sẽ bị cắt thành Ngưu Lang Chức Nữ sánh đôi.

"So với trước, có lẽ lần này khá thoáng mát." Tốt xấu gì Phác Xán Liệt đã lăn lộn trong giới mấy năm, lại thêm năng lực diễn tự nhiên, tối giản hóa là chuyện anh am hiểu nhất.

Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ, sắp giữa trưa, ắt hẳn Biên tổng gần đến, anh định lấy điện thoại dựa theo Phác Xán Liệt bắt đầu chụp cảnh hậu trường, đột nhiên một suy nghĩ lướt qua.

Muốn bước một bước chính thức, sao không live stream trực tiếp luôn? Giây khắc mở live, Ngô Thế Huân nghĩ, chắc chắc sẽ nhận gấp đôi tiền thưởng, mình đúng là đứa bé lanh lợi.

Cầm điện thoại đi tới, vừa vặn nghe người phỏng vấn hỏi, "Vì bây giờ hợp tác chung mà, hơn nữa Chí Ngôn là người mới, điểm nào khiến cậu thấy có thể hợp tác cùng cậu ấy?"

Trong lòng Ngô Thế Huân thầm cười khinh bỉ, điểm nào? Do điểm bị gài bẫy á! Hắn chọn một góc độ, quay kĩ áo sơ mi trên người Phác Xán Liệt, còn cố ý lộ rõ mã vạch.

Phác Xán Liệt cười nhẹ, "Tôi nghe theo công ty sắp xếp thôi."

Liên tiếp năm, sáu câu hỏi, Phác Xán Liệt như ở góc chết, chết sống không bị lung lay. Cuối cùng nhân viên dâng vũ khí đầu hàng, chuyển sang Lý Chí Ngôn.

Hậu trường vẫn còn chuẩn bị, Phác Xán Liệt rảnh rỗi, nhìn về ống kính Ngô Thế Huân chào hỏi, mục bình luận phút chốc nổ tung.

Ngô Thế Huân dứt khoát ngồi đối diện anh, nhìn câu hỏi trên bình luận, thay vì câu hỏi thông thường, chi bằng chọn câu có dao động lớn.

"Anh, có người hỏi sao lại mặc áo này, do Biên tổng tặng anh sao?"

Phác Xán Liệt nhìn camera cười, đắc chí đáp, "Là tôi cướp đó, ha ha ha."

"Mịa, đây là chuyện gì! Tui thấy khen khét!"

"Nét mặt lão Phác là ý gì hả!"

"Người này với người vừa nãy điên cuồng giả ngu là cùng một người à!"

"Hóa ra nam thần giành áo sơ mi của chồng tui á!!!"

"Tui chết! Thật ngọt a a a a! Mấy người giết tui đi!"

Mục bình luận đã loạn cào cào, bắt đầu suy đoán quan hệ giữa hai người.

"Anh, fan hỏi anh là fan của Baek à?"

"Đúng vậy, tôi rất thích Biên tổng." Phác Xán Liệt cười, một mặt cưng chiều, như khoe cục cưng của mình vậy.

Fan đã theo dõi live từ nãy, ai cũng nhận ra đang ám chỉ sự chênh lệch giữa Lý Chí Ngôn và Biên Bá Hiền, rồi suy xét phản ứng Phác Xán Liệt trong hai câu trả lời ngắn, tính toán của Vương Tuệ sụp đổ, nguyên nhân chính là CP Xán Bạch lặng yên ra khơi, cũng chẳng ngờ, một hàng fan đông đúc còn đang trên đường tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro