Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 13

Chương 209: Thiên chân

Ba tháng sau.

Bên trong đại điện, ngọn đèn dầu tối tăm.

Đổng Tuyên và Minh Nguyệt ngồi dưới khán đài xem một bộ phim điện ảnh nhân gian.

Xem xong Đổng Tuyên hai mắt đẫm lệ, dựa đầu lên vai Minh Nguyệt, ngón tay nắm lấy ống tay áo hắn ta, là một tư thế ỷ lại.

"Con người quá khổ. Sinh thời khổ, đời sau cũng khổ." Lau nước mắt, Đổng Tuyên nói như thế.

Thái Sơn Phủ Quân xem phim điện ảnh khóc như mưa, vì thương xót cho vận mệnh lang bạt kỳ hồ của các nhân vật. Hắn coi phim khóc thành như vậy, lại có thể hờ hững hạ lệnh giết vô số người.

Có thể là vì hắn chỉ hạ lệnh, không tận mắt nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Minh Nguyệt hiện ý trào phúng.

Nhưng khi Đổng Tuyên ngẩng đầu lên, chút trào phúng đã biến mất tăm.

Buông tay nắm Minh Nguyệt, Đổng Tuyên đứng lên, hơi chút chờ mong mà nói: "Được... Kế hoạch của chúng ta đến lúc thực thi rồi."

Minh Nguyệt không nói gì, chỉ đứng lên.

Đổng Tuyên hỏi hắn ta: "Cậu có cảm thấy ta tàn nhẫn không? Ta vừa rồi còn vì người nhân gian khóc, hiện tại liền đưa bọn họ xuống dưới chịu khổ."

"Không phải điều hiển nhiên à?" Minh Nguyệt cười, "Dựa vào cái gì chỉ có chúng ta chịu khổ? Cuộc sống của họ có được nhờ chúng ta dốc sức chỉnh sửa. Ngài bị mẹ đẻ giết hại từ nhỏ, kẹt ở địa ngục, chính là vì bọn họ. Hiện tại chẳng qua là ngài đòi chút hồi báo từ bọn họ mà thôi. Đây là việc chính đáng, nào có tàn nhẫn? Nếu nói tàn nhẫn, là trời cao đối với ngài tàn nhẫn."

"Đúng! Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Đổng Tuyên quấn chặt áo lông cừu, "Ta vào địa ngục quá sớm... bị huấn luyện quá sớm... Cơ thể của ta mới thành thế này. Mỗi một ngày ta ở địa ngục ta đều là dày vò! Ta bị mấy ngàn năm nghèo khổ, đều là tại những người đó. Hiện tại... Hiện tại chẳng qua là đòi một chút hồi báo mà thôi! Quả nhiên cậu có thể hiểu cho ta."

"Minh Nguyệt, có cậu ở bên thật sự quá tốt. Ta thích cậu, thích Bạch Phượng, muốn chúng ta cùng nhau rời đi... Cùng nhau mang theo món quà Thi Hồ để lại cho ta rời đi! Chúng ta cùng đến thế giới mới! Về sau chúng ta chắc cũng sẽ rất hạnh phúc rất tự do!"

Hai người nói chuyện với nhau một lát, cửa mở.

Người đứng ngoài cửa là Bạch Phượng.

"Điện hạ, ta tới đón ngài." Bạch Phượng đầu tiên là nhìn Đổng Tuyên cười hiền, nhưng khi nhìn về phía Minh Nguyệt, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm khắc.

Thái độ quá rõ ràng, Đổng Tuyên cũng nhìn ra.

Cười cười đi tới gần Bạch Phượng, Đổng Tuyên nắm cổ tay hắn ta. "Chúng ta đi thôi Bạch Phượng."

"Điện hạ..."

"Ôi ngươi nhọc lòng quá nhiều."

Cõng Đổng Tuyên cơ thể không tốt lên, Bạch Phượng mang hắn về nhà.

Trên đường Đổng Tuyên hỏi hắn ta: "Hình như ngươi luôn ôm địch ý với Minh Nguyệt."

Bạch Phượng nói: "Ta cảm thấy tên đó rất nguy hiểm. Ngài đừng quá tín nhiệm tên đó."

"Ta tín nhiệm cậu ấy, ngươi ghen tị hả?" Đổng Tuyên cười như một đứa trẻ bướng bỉnh, "Các ngươi không giống nhau. Ở trong lòng ta, ngươi là anh trai ruột của ta, ngươi theo ta mấy ngàn năm, đương nhiên cậu ấy không so được với ngươi! Chẳng qua, có vài chuyện không tiện nói với người thân, cần tìm bạn bè."

"Ngài có chuyện gì không thể nói cùng ta?" Bạch Phượng nhíu mày, hơi khó hiểu, cũng hơi khó chịu.

Đổng Tuyên chỉ ôm lấy cổ hắn ta. "Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu đâu. Bạch Phượng là đồ đầu gỗ!"

Bạch Phượng buồn cười, nghe thấy tiếng cười Đổng Tuyên, khó chịu trong lòng biến mất một cách thần kỳ. Cuối cùng hắn ta chỉ thở dài. "Được được được. Ngài vui là được. Nhưng có gì để ta giúp ngài phòng bị."

Đổng Tuyên nói "Ừ. Nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi có thể hòa thuận với nhau. Ngươi ngẫm lại đi, chúng ta sẽ cùng đến thế giới mới, nếu các ngươi cãi nhau mỗi ngày sao được? Đến lúc đó ta phải khuyên can mỗi ngày? Ta sẽ mệt chết!"

Thời gian trở lại hiện tại.

Địa ngục Vô Gian.

Bởi vì không giống Thi Hồ trực tiếp làm 3000 vong linh hôi phi yên diệt, cách làm của Đổng Tuyên cũng không trực tiếp mạt sát hoàn toàn sinh mệnh, hắn không bị xử tử, mà chỉ bị bị cầm tù vĩnh thế ở địa ngục Vô Gian.

Hắn sợ nhất là lạnh, nhưng bây giờ hắn bị ngâm dưới nước suốt cả ngày, chung quanh tất cả đều là băng tảng lạnh lẽo nhất.

Tay hắn đặt trên băng, bị đông lạnh đến phát tím, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không chết, thậm chí sẽ không mất tri giác, hắn chỉ có thể ngày qua ngày cảm thụ thống khổ này.

Một ngày trước, Tống đế vương Dư Khâm tới gặp hắn.

Đổng Tuyên nhìn hắn ta, thắc mắc vì sao hắn ta đến đây.

Mãi đến khi Dư Khâm hỏi hắn tọa độ điểm cuối của cửa lặp, hắn bật cười.

"Ngươi cười cái gì?" Dư Khâm hỏi Đổng Tuyên.

"Tam ca, đương nhiên ta cười ngươi." giọng Đổng Tuyên vô cùng suy yếu, nhưng giọng như muỗi kêu vẫn hiện rõ vui sướng và trào phúng, "Ngươi muốn tìm Minh Nguyệt phải không?"

Dư Khâm phất tay áo: "Cậu ta là tội nhân, ta phải tróc nã về quy án. Giao tọa độ ra đây, kỳ hạn chịu phạt sẽ được giảm bớt."

"Ha ha ha... Dựa vào cái gì?!" Đổng Tuyên lại cười, "Ta càng không nói."

"Vì sao?" Dư Khâm hỏi, "Ngươi không muốn sớm rời nơi này sao? Còn nữa, là cậu ta phản bội ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn thấy cậu ta bị bắt về chịu phạt?"

"Chịu trừng phạt lâu như vậy, ta bỗng nhiên hiểu cậu ấy." Đổng Tuyên nhìn Dư Khâm, nói ra một câu hắn ta không hiểu nổi, "Loại trừng phạt này quá khổ quá khổ, ai cũng chịu không nổi, trách không được cậu ấy muốn rời khỏi địa ngục, rời khỏi ngươi. Địa ngục... Có thể nghĩ ra nhiều biện pháp tra tấn như thế này, ai mà muốn ở lại?"

"Đúng, các ngươi đều không muốn ở lại, nhưng cậu ta ép ngươi ở lại. Hiện tại ngươi chịu khổ, đều là nhờ cậu ta ban tặng. Ngươi không hận cậu ta?" Dư Khâm hỏi.

"Chuyện này xét đến cùng, là ta tự mình lựa chọn." Đổng Tuyên chớp mắt hai cái, sửa lời vừa nãy nói với Dư Khâm, "Thế này đi, ở nhân gian có phải có một người tên là Cố Lương? Bảo cậu ta tới địa ngục Vô Gian, ta có lời muốn hỏi cậu ta."

Ba ngày sau.

Cố Lương hơi khó hiểu đi vào một góc địa ngục Vô Gian, gặp được Đổng Tuyên.

"Cậu là Cố Lương? Cậu giúp tam ca tới đây, hỏi ta tọa độ vũ trụ mới?" Nhìn thấy có người tiến vào, Đổng Tuyên chủ động mở miệng.

Cố Lương đi đến trước mặt hắn, ngồi bên bờ ao, thành thật nói: "Thật ra tôi cảm thấy không cần hỏi. Chẳng qua vâng mệnh Tống đế vương, tôi không thể không tới. Ngài không cần phối hợp với tôi. Dù sao ngài ấy cũng không yêu cầu tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này."

Cố Lương không làm theo kịch bản, Đổng Tuyên sửng sốt.

Cố Lương xòe tay: "Làm công thôi. Thông cảm cho nhau."

Đổng Tuyên "..."

Vì thế vẫn là Đổng Tuyên chủ động mở miệng, kể lại câu chuyện Minh Nguyệt từng kể cho mình cho Cố Lương nghe, sau đó hỏi anh: "Người đó là cậu hả?"

Cố Lương nghe xong, hơi đần mặt.

Anh bóp bóp giữa mày, hỏi Đổng Tuyên: "Ngài xem mấy kịch bản hồi trước Minh Nguyệt viết chưa?"

Đổng Tuyên "?"

Cố Lương "Nếu ngài đã xem, ngài sẽ biết anh ta rất giỏi biên soạn mấy câu chuyện tình yêu máu chó."

Đổng Tuyên "............"

Cố Lương nhìn Đổng Tuyên lắc đầu: "Tôi hiểu rồi. Dù Minh Nguyệt phản bội ngài rời đi một mình, dù anh ta dùng kiếm đâm ngài bị thương nặng, ngài vẫn không nghi ngờ anh ta, cảm thấy chuyện anh ta kể cho ngài là thật. Đương nhiên, thật ra ngài nghi anh ta đã lừa ngài ngay từ đầu, nhưng ngài không muốn tin. Ngài vừa sợ hãi chân tướng, vừa muốn tìm người xác nhận... Cho nên ngài tìm Tống đế vương, muốn gặp tôi, tìm tôi xác nhận."

Đổng Tuyên lắc đầu, rồi gật đầu.

Cố Lương nhìn về phía hắn: "Ngại quá, tôi có thể xác nhận với ngài, Minh Nguyệt đã lừa ngài từ đầu đến đuôi. Tôi không quan trọng đến thế. Sở dĩ anh ta nói với ngài như vậy, vì anh ta rất giỏi nghiền ngẫm nhân tính. Anh ta biết quá khứ của ngài, biết nhược điểm của ngài, cũng biết nên làm thế nào để được ngài tin tưởng. Thậm chí người tên... tên A Niên cũng là quân cờ của anh ta. Tôi cũng không ngờ, cách lâu như vậy, tôi vẫn bị anh ta lợi dụng."

Cố Lương mặt lạnh vô tình nói xong câu đó, Đổng Tuyên hoảng hốt sụp đổ mất một thời gian.

Hắn sợ lạnh nhất, thế mà chui đầu xuống mớ hỗn hợp nước băng, mãi mới chui ra.

Hai mắt gần như biến thành màu xám trắng, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Lương, ngốc nghếch nói ra một câu: "Ta thật sự coi cậu ấy là bạn bè."

Tàn nhẫn, thiên chân.

Hai từ mâu thuẫn như thế lại nằm trên cùng một người.

Cố Lương không thể hiểu nổi.

Cố Lương hỏi hắn: "Thế hiện tại ngài hận Minh Nguyệt, muốn nói tọa độ ra, muốn nhìn anh ta bị bắt về không?"

Ngoài dự kiến của Cố Lương, Đổng Tuyên lắc đầu.

Dùng sức lắc đầu, Đổng Tuyên cười phá lên, cười đến mức nước mắt chảy ra.

Cố Lương kỳ quái hỏi: "Ngài không trách anh ta?"

"Ta có trách hay không, có hận hay không, đều không quan trọng. Ta không nói tọa độ, vì ta bỗng ý thức được một chuyện..." Đổng Tuyên "Ha ha" cười lớn, "Cậu có biết không, thân phận của cậu không được phép vào địa ngục Vô Gian."

Cố Lương không nói chuyện, Đổng Tuyên nói tiếp: "Cậu không nên tới, thậm chí tam ca không nên tới. Địa ngục Vô Gian, nơi giam giữ kẻ tội ác tày trời. Người vào nơi này tội không thể thứ, nguy hiểm nhất! Mỗi một lần địa ngục Vô Gian mở ra, đều sẽ tồn tại tai hoạ ngầm cực kỳ lớn. Bởi vì rất có thể sẽ có linh hồn tà ác cường đại nhân cơ hội chạy thoát! Bởi vậy nơi này có quy định, không chuẩn bất luận kẻ nào thăm hỏi! Vừa vào địa ngục Vô Gian, liền vĩnh thế không được siêu thoát! Nhưng..."

"Ha ha ha ha, tam ca không chỉ tới, còn thật sự đáp ứng yêu cầu của ta phái cậu tới. Đám người nghiêm khắc như Tam ca sẽ vi phạm nguyên tắc làm ra loại chuyện này... Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu hắn rất muốn tìm Minh Nguyệt trở về!"

Cố Lương vẫn như cũ không nói chuyện, chỉ thở dài một hơi.

Đổng Tuyên hung tợn nhìn anh, nói "Năm đó tam ca bọn họ muốn xử tử Thi Hồ, ta quỳ gối cầu xin, khóc lóc van xin, ta nói ta nguyện ý cho hắn mọi thứ, nguyện ý đáp ứng bất luận yêu cầu gì... Chỉ cần hắn tha Thi Hồ một mạng... Nhưng hắn nói, hắn không thể vi phạm nguyên tắc!"

"Không tồi, Minh Nguyệt lừa ta, phản bội ta. Nhưng kẻ chân chính nhốt ta ở địa ngục là đám người tam ca! Chân chính cướp đi Thi Hồ ta yêu nhất, cũng là bọn họ!"

"Ta không biết nguyên nhân tam ca muốn tìm Minh Nguyệt, ta cũng không biết hai người bọn họ có quan hệ gì... Nhưng ta nhìn ra hắn mong muốn cái gì. Ta sẽ không cho hắn được như ý nguyện..."

"Ta vĩnh viễn mất đi Thi Hồ. Hắn cũng vĩnh viễn đừng hòng tìm được Minh Nguyệt!"

·

Sau khi Cố Lương rời đi, Đổng Tuyên phun ra một hơi thật dài, suy yếu vô lực hôn mê bất tỉnh.

Ở nơi không thấy ánh mặt trời chịu khổ, lẽ ra hắn đã mất đi khái niệm thời gian từ lâu.

Nhưng hắn từng là người chưởng quản thời gian, có thiên phú về mặt này.

Hắn biết rõ ràng, nhân gian mới trôi qua một tháng, hắn chịu phạt ở nơi dòng chảy thời gian bị chậm lại, đã chịu khổ 300 năm.

Một ngày nọ, hắn hiếm hoi tỉnh táo được một lát, mở mắt ra, nhìn thấy trong nước trước mặt thế mà xuất hiện một miếng vảy tỏa sáng.

Mình đang nằm mơ sao?

Hắn nhịn không được nghĩ.

Cái ngày hắn cho rằng mình sắp được rời khỏi địa ngục, hắn vào trò chơi, gặp được ý thức Thi Hồ.

Lúc ấy ông ta có hình dáng nhân ngư, nhìn qua giống một cô gái.

Lúc đó anh ấy rất đẹp. Vảy này rơi xuống từ trên người anh sao?

Đổng Tuyên hốt hoảng hồi ức, duỗi tay nhặt miếng vảy.

·

Một ngày nọ.

Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, văn phòng CEO.

Đoàn Dịch bùm bùm gõ bàn phím, trước mắt bỗng xuất hiện một đồng tiền cổ.

Đang lúc anh tưởng mình bị hoa mắt, không gian bên cạnh lập tức bị xé rách.

Một người mặc đồ đen bước ra.

Đoàn Dịch biết hắn ta. Hiện tại hắn ta là thân tín Tống đế vương, hình như họ Doãn.

"Cái đệt, trò quái gì thế này?" Đoàn Dịch không khỏi hỏi.

Người mặc đồ đen nói: "Có đồng tiền cổ này, cậu có thể tùy thời liên lạc với ta."

"Tại sao tôi cần liên lạc với anh?" "Tống đế vương sai bảo anh họ và anh rể tôi như cu li, bây giờ đến lượt tôi và Minh Thiên hả?"

Người mặc đồ đen đáp: "Lúc trước chỉ cho các cậu ký hiệp nghị bảo mật, không cưỡng chế xóa ký ức các cậu, là có dụng ý."

Đoàn Dịch: ?

Người mặc đồ đen nghiêm túc nói: "Không thấy thi thể Thi Hồ."

Người mặc đồ đen nói "Nhiều năm về trước Thi Hồ dùng hình thái linh hồn đến địa ngục. Hắn giấu thi thể tại một địa điểm bí mật ở nhân gian. Sau khi thành công chết ở địa ngục, hắn nói địa điểm giấu thi thể cho Tống đế vương. Hiện tại thi thể hắn ngoài ý muốn không thấy."

Đoàn Dịch nghiêm mặt. "Ông ta không chơi trò chết mà sống lại nữa chứ?"

"Chắc là không." Người mặc đồ đen lắc đầu, "Ông ta thật sự muốn chết. Khả năng cao là thi thể bị ai đó lấy trộm."

"Ông ta là thần... Thi thể thần, có thể bị lợi dụng không?" Đoàn Dịch nhíu mày.

"Đúng vậy, chúng ta đang lo lắng việc này. Vạn nhất có người dùng thi thể hắn làm văn... quả thực khả năng vừa lớn vừa nhỏ. Tóm lại, không biết sau lưng chuyện này có âm mưu nào khác không. Các cậu tùy thời lưu ý, một khi phát hiện bất kỳ thứ gì dị thường, đều có thể liên lạc với ta. Ta cũng sẽ thông tri với các người chơi còn lại."

---

Thêm 1 cái hint của bộ: Thoát khỏi bệnh viện tâm thần :V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro