Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 091 - Chương 095

Chương 091: Diễn viên quần chúng đông như nêm!

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen247.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Sau khi kết thúc trao đổi với Quan tham mưu A, Tiêu Tiễn lại mở danh bạ của Blake ra, chọn "Gửi tin nhắn thoại". Y nhẹ nhàng nói vào đó: "Tình yêu à, thấy anh mệt mỏi vì cuộc chiến mà em không giúp được gì, em cuối cùng cũng nhận ra - đúng vậy, em ở đây chỉ là gánh nặng, làm anh phân tâm. Nên em tự lái phi thuyền về, không cần Quan tham mưu A đưa em, anh ấy cứ ở lại bên anh làm trợ lý đi! Đừng lo cho em, tuy em chưa có bằng lái, nhưng lúc đến đã lái được nửa đường rồi, em đã thành thạo rồi! Em sẽ chờ anh ở nhà, nhất định phải thắng nhé! ... À, em hết pin rồi, có lẽ phải về nhà sạc lại..." Tiêu Tiễn nghẹn ngào, ngón tay do dự lâu trên nút "Kết thúc".

Cuối cùng, y bổ sung ba từ: "Em yêu anh!" rồi bấm kết thúc, ngắt máy, tắt nguồn toàn bộ thiết bị.

Tiêu Tiễn bước ra khỏi nhà vệ sinh bẩn thỉu, đơn sơ, bên ngoài có hơn mười phụ nữ, hai người đàn ông lực lưỡng, sáu bảy đứa trẻ đang chờ y . Họ cùng canh giữ "con tin quan trọng" này.

Tiêu Tiễn nhìn lên trời, trăng lưỡi liềm chưa lặn, mặt trời đã lấp ló một nửa. Bầu trời xám xanh bí ẩn, dần dần trở nên mờ ảo...

Blake, em đã cố hết sức rồi! Chúc anh may mắn!

...

Tiêu Tiễn gửi cho Blake "tin nhắn thoại", không phải "cuộc gọi ngay lập tức". Khi nhận được tin nhắn, Blake đang bận rộn vì phải sắp xếp danh sách những người ra trận ngày mai.

10VS10, 50VS50, 500VS500...

Thậm chí có khả năng sau ba trận đấu, nếu đàm phán thất bại, tất cả sẽ rời đi trong sự không hài lòng và toàn quân đối đầu diện rộng.

Những việc này đều là nhiệm vụ quân sự khẩn cấp!

560 tên quân sĩ, tên từng người phải được liệt kê, còn phải tập trung điểm danh ban đêm, một đêm không đủ thời gian.

Đến trưa, khi Blake cuối cùng cũng có thời gian giữa các trận đấu để tìm kiếm hình bóng của Tiêu Tiễn, anh phát hiện Tiêu Tiễn đã biến mất!

Anh không thể bỏ đại quân để tìm một người! Anh phải ngồi vững trên đài chỉ huy, bình tĩnh chỉ đạo trận chiến, đó là trách nhiệm của anh!

Vì vậy, theo bản năng, anh mở thiết bị liên lạc, muốn xác định Tiêu Tiễn ở đâu. Có lẽ y chỉ đang trốn trong bếp, chuẩn bị cho anh một đống đồ ăn ngon, hoặc không muốn chứng kiến những cuộc đấu tay đôi đẫm máu và tàn nhẫn...

Sau đó, anh phát hiện tin nhắn đã được gửi từ sáu tiếng trước.

Anh nghe đi nghe lại ba lần, cảm xúc trong lòng phức tạp, khó diễn tả. Nếu y thực sự hiểu chuyện như vậy, lúc đó đã không trở về; nếu y thực sự trưởng thành như vậy, đã không làm nhiều việc ngớ ngẩn đến thế; y thật là một chàng trai bí ẩn! Hơn nữa, thiết bị của y có thể không cần sạc trong ba năm, sạc chỉ cần đặt dưới ánh nắng, sạc năng lượng mặt trời, cái tên chết tiệt kia lại nói phải về nhà sạc điện? Y có đọc hướng dẫn sử dụng không?

May mắn là, y cuối cùng đã bổ sung ba từ, dù giọng nói quá nhỏ, gần như không nghe được, phải đặt sát vào thiết bị và mở âm lượng tối đa mới nghe rõ, nhưng anh vẫn phân biệt được ba từ đó.

Vì ba từ này, Blake buông bỏ mọi nghi ngờ, lòng tràn đầy ý chí chiến đấu mạnh mẽ và niềm vui không gì ngăn cản được!

Cuối cùng y cũng đáp lại tình yêu của anh, trong giây phút "chạy trốn" cuối cùng.

...

Bên kia, Hổ Vương vô cùng khó chịu! Đêm qua dù đã ân ái với nhiều phụ nữ, gã vẫn cảm thấy bức bối trong lòng, không có cảm giác hạnh phúc.

Bây giờ thấy Blake ngồi vững trên đài cao, tự tin, còn ghé tai vào thiết bị liên lạc, cười như kẻ ngốc, gã càng khó chịu hơn. Chẳng lẽ tên đó nhận được tin tốt? Chẳng lẽ viện binh của hắn đã đến? Không thể nào!

Hiện tại trận 500V500 khốc liệt đã kết thúc, hai bên đều ngã ngựa, 1000 người tham gia cơ bản đều bị thương! Đưa xuống cấp cứu, băng bó... Nhưng kết quả lại là Blake thắng! Vì bốn cứ điểm, họ chiếm được ba! Hổ Vương nắm chặt tay, muốn đấm vào ngực mình - lính của gã như lũ heo, chỉ biết tập trung vào giữa sân mà tàn sát đối thủ, tàn sát thoải mái mà không nhớ phải chiếm cứ điểm... Gã đã dạy họ bao nhiêu lần rồi! Chẳng có kỷ luật tổ chức gì cả!

Hổ Vương nắm tay đến biến dạng, nghĩ rằng mình chắc chắn thắng!

Lúc trận 10V10, gã thắng không có bàn cãi, nhổ lông sạch mười tên đối thủ, cười lớn thoải mái. Gã đã nói trước rồi, trên đấu trường, "kẻ săn mồi" bọn họ sẽ thắng đám chim này!

Nhưng khi trận 50V50, lại hòa! Vì khi 50 người đối đầu 50 người, đã có chiến thuật, chiến lược, đám chim kia tổ chức có trật tự, tên chim 301 còn cầm cờ vẫy tín hiệu, thật ngớ ngẩn!

Chỉ là đánh nhau thôi mà? Cần gì phải làm ra vẻ cao siêu vậy?

Nói là vậy, nhưng kết quả lại hòa!

Trận quyết định, 500V500, đánh rất gian khổ, tất cả mọi người đều bị thương, không ai tránh khỏi, máu nhuộm đỏ trên đám rơm vừa gặt... mỗi bên có khoảng một nửa người bị thương nặng...

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, thù hận ngưng tụ, như sắp bùng phát thành mưa bão! Đây đã không còn là cuộc cạnh tranh giữa những quý ông, mà có lẽ chỉ cần một ánh mắt, sẽ biến thành cuộc đấu sinh tử giữa những con thú hoang.

Hổ Vương nhìn chằm chằm vào Blake, không nói một lời. Blake bình tĩnh sắp xếp việc chăm sóc cho những người bị thương, bình thản đáp lại ánh mắt của Hổ Vương. Mọi người đều hiểu rõ. Hoặc là đàm phán, vì hiện tại mỗi bên thắng một trận, hòa một trận, chưa phân thắng bại; hoặc là tiếp tục chiến đấu, nhưng nếu đánh tiếp thì sẽ phải đặt cược toàn bộ tài sản, toàn quân dốc sức đánh...

Hai người giao chiến bằng ánh mắt:

"Mày chỉ có hai ngàn quân, tao có ba ngàn tinh nhuệ, sẽ nghiền nát mày!" Hổ Vương trừng mắt, mạnh mẽ vẫy đuôi to qua đầu.

"Có giỏi thì đến đây, chúng ta chiến đấu đến cùng! Mày đã thấy quân của tao cứng rắn thế nào rồi chứ!" Blake mạnh mẽ vẫy một cánh, đôi cánh đen rộng vô cùng, tạo ra một cơn gió mạnh, làm lay động sóng lúa xung quanh.

Ngay khi cả hai bên không phân thắng bại, mắt đều muốn lồi ra, Quan tham mưu A xuất hiện! Anh ta rất cao ngạo, mặt đầy mụn cười tươi như hoa... Anh ta vui vẻ thổi kèn, dẫn theo một nhóm người đến phía sau bên phải đội của Blake...

Blake quay lại nhìn đội ngũ của mình, thấy lực lượng đã tăng lên nhiều! Nhưng khi nhìn kỹ, suýt nữa thì phun máu—đội quân này quá tạp nham, cứ như là đội đưa dâu hay đưa ma, mỗi người cầm một nhạc cụ, có kèn, có sáo, có trống, có đàn phong cầm, đàn nhị, sáo trúc, và thậm chí có người không biết cầm gì, bèn cầm lấy cái trống lắc! Trống lắc! Cái này chắc là để dỗ trẻ con chứ?!

Blake cố nhịn cơn co giật, trừng mắt nhìn Quan tham mưu A, anh ta như chim én về tổ, chạy tới chỗ Blake, mặt đầy mong đợi được khen ngợi: "Tướng quân, tôi dẫn họ đến ủng hộ anh! Nhìn đi, hơn một ngàn người, số lượng còn đang tăng!"

Phải nói rằng, tin tốt luôn truyền đi nhanh chóng, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn, đừng bao giờ nghi ngờ tốc độ lan truyền tin tức của con người... và truyền qua truyền lại, tin tức bị bóp méo, biến thành huyền thoại...

Tin tức được làm lính tạm thời mà được 200 cân lương thực lan truyền trên cánh đồng này như mọc chân, lan nhanh như ánh sáng, những người dân đói khát chạy đến nhanh nhất có thể, như những con chuột điên được lên dây cót, vừa chạy vừa cầu nguyện Đức Mẹ Maria phù hộ, hy vọng có thể đến kịp, hy vọng kịp tham gia vào cơ hội hiếm có này...

Giống như siêu thị phát trứng gà miễn phí, sáng mở cửa sẽ thấy các cụ ông cụ bà xếp hàng từ đêm hôm trước đã xếp hàng dài đến cả mười dặm... Lỗi là do Tiêu Tiễn trong giao dịch không đặt giới hạn, y không nói là chiêu mộ đủ một ngàn người là đủ, y nói "càng nhiều càng tốt, miễn là có thể kịp thời... khi nào kết thúc thì không cần nữa!"

"Chuyện gì đang xảy ra?" Blake nghiến răng hỏi Quan tham mưu A tự ý hành động.

"Chúng ta ít người, đây là điểm yếu duy nhất của chúng ta, nhưng bây giờ, nó đã được khắc phục!" Quan tham mưu A với ánh mắt đơn giản lộ ra niềm phấn khởi, anh ta nhảy lên làm một động tác tay.

Ngay lập tức, tất cả tai mọi người đều bị ù đi! Những loại nhạc cụ kỳ lạ phát ra âm thanh chói tai nhất, như một cái nồi khổng lồ đang sôi sùng sục, như hàng trăm chảo dầu đang chiên đồ ăn...

Ngay cả Hổ Vương cũng bị âm thanh náo động đó làm giật mình...

Chết tiệt, giống như đón một trăm cô dâu mới, chết hai trăm ông bố! Cái con chim chết kia đang chơi trò gì đây?

Blake không nói gì, chỉ nhìn trống rỗng vào Hổ Vương, giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài. Dù tai ù, da đầu căng đau... và thậm chí là đau trứng! Bây giờ anh đang cưỡi lưng hổ không thể xuống, chỉ có thể lấy tĩnh chế động, chơi trò chiến tranh tâm lý với Hổ Vương.

Hổ Vương thấy khuôn mặt bình tĩnh của Blake, trong lòng càng hoang mang. Tên đó cũng biết đột nhiên có thêm một ban nhạc khổng lồ... là quân nhạc sao? Có vẻ vậy, nhìn những người phía trước mặc quân phục! Nhưng nhìn sự sắp xếp lộn xộn, tư thế đứng cũng không giống quân nhân chuyên nghiệp! Nhưng từ khoảng cách xa như vậy, gã cũng không nhìn rõ, chỉ biết Blake có thêm hơn một ngàn viện binh... bây giờ số lượng người của họ đã ngang bằng...

Nhưng, sự việc chưa kết thúc, cũng chưa dừng lại.

Vì, số lượng người vẫn đang tăng.

______

Chương 092: Con Át Chủ Bài - Thất Tiểu Thư

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen247.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Số lượng người vẫn đang tăng lên...

Và tất cả những điều này đã vượt quá khả năng tổ chức của Quan tham mưu A... Mỗi binh sĩ ít nhất có một bộ quân phục dự phòng để thay, vì vậy khi những diễn viên quần chúng này đến, anh ta đều phát cho họ một bộ đồ để mặc, nhưng bây giờ, người càng ngày càng nhiều, đã hết "trang phục biểu diễn" để mặc...

Quan tham mưu A mặt mày cau có, vội vã ra hiệu cho đám người đang chờ đợi: "Không tuyển người nữa, hết chỗ rồi, không đủ quần áo! Các người về đi!"

Những người dân đói khát đã khởi hành suốt đêm, chạy cả đêm lẫn ngày, đâu dễ dàng chịu từ bỏ: "Này, vẫn chưa kết thúc mà, sao mấy người có thể thất hứa được!"

"Đúng vậy, chưa kết thúc, hò hét cổ vũ chúng tôi cũng biết làm, tôi còn làm dữ hơn họ nữa!"

"Đúng đúng, chúng tôi từ xa tới, không muốn trở về tay không, mấy người không thuê chúng tôi là không được!" Một người nằm ra đất lăn lộn làm loạn, đó là 200 cân lương thực đấy!

Quan tham mưu A sợ gây rối, vội vã ra hiệu: "Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, xếp hàng ở phía sau, hò hét cổ vũ là được! Tôi sẽ nói cho mấy người khẩu hiệu..."

Đuôi của Hổ Vương không còn vẫy qua đầu nữa, gã chỉ thấy ngày càng nhiều người gia nhập vào đội ngũ của Blake, số lượng vượt xa sức tưởng tượng của gã... lại thêm năm trăm, tám trăm, một nghìn? Phía sau vẫn tiếp tục tới? Những người đó trông như dân đói?

Nhưng, sao họ lại hò hét: "Tướng quân 301 uy vũ, lợi hại, Dực quốc tất thắng!" với giọng vang như thế?

Họ còn hò hét vang vọng núi rừng!

Chẳng lẽ đội quân nổi dậy bên kia cũng thuộc về Blake, con người và lũ người chim đã đạt được thỏa thuận nào đó? Nếu gia tăng lực lượng với tốc độ này, số lượng người bên Blake sẽ vượt xa họ... Số lượng người trong chiến tranh rất quan trọng!

Gã quá hiểu khi hai quân đối đầu, một sự đảo ngược lớn có nghĩa là gì.

Ban đầu bên Blake nghĩ rằng họ chắc chắn thua, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện đội quân tạp nham này, khí thế hùng hồn mà hét vang, họ chắc chắn quyết chết quyết sống, quyết chiến đến cùng!

Tất cả là do mình trước đó quá kiêu ngạo, lại quá xem nhẹ đối phương, biết trước vậy lúc đầu đã dốc toàn lực tấn công, giết sạch chúng là xong, cần gì phải cho chúng thời gian xoay xở?

"Em trai, cậu nói phải làm sao?" Hổ Vương lòng đầy lo lắng, theo bản năng sờ vào bên tay trái, nhưng không chạm thấy bộ lông mềm mại của hồ ly...

À, đúng rồi, cậu em đã bị mình đuổi đi, bây giờ chắc còn đang bận việc công...

Gã cuối cùng hiểu vì sao mình có thể từ kẻ mới lên trở thành đại thần, có thể trăm trận trăm thắng, không gì cản nổi - vì bên cạnh mình có Hồ Nhị Ly, một quân sư siêu cấp.

Hổ Vương run rẩy mở thông tin liên lạc: "Nhị Ly, mau tới! Ta gửi tọa độ cho cậu." Gã ngừng một chút, cuối cùng nhượng bộ nói: "Còn nữa, xin lỗi... cậu tha thứ cho ta..."

Thông tin liên lạc truyền đến một giọng nói nghiến răng: "Biết ngay anh sẽ làm hỏng việc! Tôi đang trên đường đến, một ngày nữa sẽ tới, anh cố gắng kéo thời gian!"

Cách kéo thời gian như thế nào, Hồ nhị Ly đã nói hết kế hoạch cho Hổ Vương, Hổ Vương nghe xong mắt sáng rực, liên tục gật đầu, việc này cứ thế quyết định!

Blake nhận được tin nhắn "đàm phán" từ Hổ Vương, cảm giác nặng nề đã khiến trại lính của anh biến thành trại tị nạn.

Khí thế thì đủ rồi, nhân khí cũng đủ đông đúc - có đến hai ngàn người đến nhận 200 cân lương thực, làm sao không đông đúc được? Hầu như không còn chỗ để đứng... nơi này vốn dĩ đã không lớn...

Blake chỉ nói với tham mưu của mình một câu: "Xử lý tốt việc này, trước khi ta trở về!"

Sau đó Blake mang theo vài trăm binh sĩ tinh nhuệ, đi đến trung tâm.

Họ đàm phán tại đường ranh giới giữa hai quân, dựng một cái lều lớn, binh sĩ ở ngoài đối mặt, cảnh giác nhìn nhau, còn tướng quân bên trong đàm phán kết quả cuối cùng.

Hổ Vương vác một cái bao tải trên vai, đặt xuống bên chân, cái bao tải bắt đầu phát ra tiếng đập, vùng vẫy, kèm theo những tiếng rên rỉ khó chịu.

Blake đồng tử co lại, tóc gáy dựng đứng, cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc.

Sau đó Hổ Vương như có hàng ngàn binh lính phía sau, gã ngồi vắt chân chữ ngũ, mở ngực, lộ ra lông ngực quyến rũ và đôi chân rậm lông, thách thức Blake một cách kiêu ngạo: "Con chim chết, mày còn có một thứ quan trọng đang ở chỗ tao, đây chính là con át chủ bài của tao!"

Blake lạnh lùng nhìn hắn: "Đồ hổ thối, hành động tiểu nhân này không giống mày chút nào!"

Hổ Vương thật sự rụt cổ, gãi đầu. Thực ra trò này không phải gã nghĩ ra, mà là của Hồ nhị Ly...

"Nói đi, cái gì, đừng mang ra làm mất mặt!"

"Haha, tuyệt đối là báu vật!" Hổ Vương không kéo dài sự tò mò, trực tiếp tiết lộ bí mật — cái bao tải được mở ra, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của Thất tiểu thư, cùng bộ lông xanh của chim công bị cái bao mài mòn đến thảm hại.

Blake chấn động, không ngờ tại nơi này, thời điểm này lại gặp người đã "chết" từ lâu!

Có những người, vì đã chết, bị thời gian xa xôi mài mòn thành dấu vết trong trái tim. Bây giờ tất cả trở lại hiện thực, trở thành vết máu trên màn chống muỗi... Blake cảm thấy như mình bị nghẹn, như nuốt phải một con mực sống... và xúc tu của con mực vẫn đang ngọ nguậy trong cổ họng... anh cảm thấy rất kỳ lạ...

Thất tiểu thư bảy năm trước còn có chút vẻ đẹp thiếu nữ, giờ đã trở thành một ả đàn bà với hai chữ dục vọng viết trên mặt. Cô ta cũng không ngờ mình bị Hổ Vương đưa tới đây, gặp Blake, mắt đầy sự thù hận điên cuồng, kinh ngạc, hoang mang, cho đến khi phát điên... May mắn là bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ và vùng vẫy. Nếu không, giờ này hai cái tai của hai người đàn ông chắc chắn bị tra tấn.

"Nói đi, mày muốn thế nào?" Blake hoàn toàn thu lại ánh nhìn, không thèm nhìn Thất tiểu thư thêm một lần, mà nhìn chằm chằm vào Hổ Vương, đối thủ đàm phán của anh . Nhìn thẳng vào đối thủ, đó là sự tôn trọng lớn nhất.

"Tao không chỉ muốn thắng trận này, mà còn muốn mày đưa tao một ngàn tấn lương thực, gạo mới, chính là những thứ mày vừa thu hoạch. Sau đó, người phụ nữ này là của mày !"

Blake không do dự trả lời gã: "Tao tuyên bố mày thắng trận này, mày có thể mang người rời khỏi đây ngay lập tức! Lương thực mà mày muốn, tao không thể cho mày, vì phải nộp vào kho nhà nước, nhưng tai có thể cho mày số tiền tương đương với một ngàn tấn lương thực, vàng, kim cương, tuỳ mày chọn, miễn không phải là lương thực!" Những gì anh nợ cô ta, anh sẽ cố gắng trả hết.

Hổ Vương nhìn Blake với vẻ ngưỡng mộ, gã cũng cảm thấy tự hào. Cảm thấy vinh dự vì có một đối thủ như vậy.

Một anh hùng thật sự, sớm đã không còn bận tâm đến thành bại. Ngươi nói ta thua, ta chấp nhận thất bại, ta tuyên bố ngươi thắng! Tất cả ngừng chiến quay về triều.

"Mày tuyên bố thất bại, không sợ trở về không biết ăn nói thế nào với quốc vương và dân chúng sao?" Hổ Vương nhướng mày hỏi.

"Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, không có ai đứng mãi không ngã, nếu người dân Dực quốc cảm thấy tao không đủ năng lực, tao có thể không làm tướng quân này, nếu quốc vương có ý kiến với tao, thì chỉ trách ông ta đã động tay chân vào việc tăng viện, tự chuốc lấy nhục!" Có thể thấy, Blake rất tức giận với quốc vương.

"Tao nói này người anh em, mày nên như tao, lật đổ tên ăn hại đó, tự mình làm vua! Tại sao phải chịu đựng loại tức giận này!"

"Mày lo chuyện của mày đi, hơn nữa ai làm anh em với mày!" Anh em của anh chỉ có Reid và White.

"Được thôi! Quay lại vấn đề chính, tao muốn lương thực! Lương thực quý hơn tiền vàng! Hơn nữa, tao lấy kim cương để làm gì? Làm bi bắn?"

"Người phụ nữ đó không đáng giá một ngàn tấn lương thực, chi bằng mày giết cô ta ngay đi, cô ta không quan trọng như mày nghĩ." Blake bình thản liếc nhìn Thất tiểu thư bên cạnh, ánh mắt cô ta đầy thù hận.

"Năm đó tuy tao vì cứu cô ta mà không tiếc máu chảy thành sông, đó là vì chiến đấu vì danh dự, đổi lại là người khác, miễn là công dân của Dực quốc, tao cũng sẽ cứu, không liên quan đến việc cô ta là hôn thê của tao, tao nghĩ mày hiểu lầm rồi!" Blake tựa vào ghế, hoàn toàn không coi "át chủ bài" của Hổ Vương ra gì.

Muốn cứu người, phải coi thường trước. Đó là kỹ thuật đàm phán với "kẻ bắt cóc". Không có con hồ ly kia ở đây, đối phó với Hổ Vương thật sự dễ dàng hơn nhiều!

Hổ Vương thật sự không biết phải làm gì, cuối cùng gã thỏa hiệp: "Được rồi, tiền cũng được! Cô ta là của mày!"

Anh mắt Blake khẽ cử động, xem ra mình đồng ý quá dễ dàng, vẫn còn có thể trả giá...

"Đến đây, chào hôn phu của mày một cái!" Hổ Vương rút miếng vải ra khỏi miệng người phụ nữ.

Chỉ nghĩ đến việc phải quay lại Dực quốc cùng người đàn ông lạnh lùng đó, sống cuộc sống kiềm chế, Thất tiểu tư đã lo lắng.

Cô ta sống như một nữ tu thanh đạm trong Dực quốc, bị bắt đến Phong quốc mới nếm trải cuộc sống, bị Hổ Vương khai phá dục vọng, không thể kiểm soát được, bây giờ cô 24 giờ có 18 giờ nằm dưới các người đàn ông khác nhau hưởng thụ, đó mới là cuộc sống thực sự, sớm đã không muốn quay về!

Người phụ nữ không thể chờ đợi mà chửi rủa: "301 là đồ cặn bã, cả đời của tao bị mày hủy hoại! Mày là tên thái giám không làm được gì, tao không về với mày, về để giữ tiết hạnh sao? Thà ở lại bên Hổ Vương, làm nô lệ vui vẻ của ngài!" Cô ta không xấu hổ mà uốn éo thân thể bị trói, bò về phía chân Hổ Vương, hèn hạ bám lấy chân của Hổ Vương mà tôn thờ... Hổ Vương thật là nam tính, dũng mãnh, mùi mồ hôi của gã toát ra khí thế bá đạo của giống đực, ngay cả động tác móc mũi, gãi nách của gã cũng thật phong độ...

"Hổ Vương tôi không muốn về, tôi chỉ muốn ở lại bên ngài, phục vụ ngài... cầu xin ngài... Hổ Vương vĩ đại của ta..."

Hổ Vương đáp lại cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, như nhìn thấy đống phân chó, sau đó gã đá cô ta một cái! Đá bay ra...

Nhìn trò hề trước mắt, Blake nheo mắt lại, trong lòng tính toán — người phụ nữ này là một phiền phức, cô ta quay về, gia tộc của cô ta lại sẽ gây chuyện, biến hôn thê thành vợ, dùng áp lực dư luận để thúc đẩy chuyện này, dù cô ta là gái trinh hay giày rách, đều vì anh mà "bị hại" thành như vậy, anh không cưới không được. Trước đây anh cảm thấy cưới ai cũng không sao, miễn giúp ích cho gia tộc anh là được. Nhưng bây giờ đã có Tiêu Tiễn, làm sao có thể cưới người khác?

Anh phải đưa ra quyết định!

________

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen247.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Chương 093: Hủy Hôn, Ngay Bây Giờ!

Dù thế nào đi nữa, Blake cũng rất kiên định về một điều: người duy nhất mà anh muốn kết hôn trong đời này chính là Tiêu Tiễn.

Tiêu Tiễn đang đợi anh trở về an toàn ở nhà tại kinh đô. Họ sẽ viết nên một câu chuyện tình yêu mới, sẽ có một cái kết viên mãn, như Romeo và Juliet sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi...

Thất tiểu thư vẫn không ngừng nguyền rủa Blake, không gì khác ngoài việc hạ thấp lòng tự tôn nam tính của anh, ám chỉ anh không có chim trong quần... Nghe vậy, Hổ Vương rất vui! Không có gì làm người ta thích thú hơn việc nghe thấy chuyện này, cô vợ chưa cưới của Blake khen ngợi Hổ Vương và chê bai Blake là một kẻ yếu ớt, ôi, thật vui vẻ!

Thất tiểu thư dường như đã xả hết mọi oán hận trong bảy năm qua, đến mức cô ta mắc phải một sai lầm chết người - cô ta sử dụng những từ ngữ bẩn thỉu và tàn nhẫn nhất để chửi rủa Blake, vô tình lăng mạ mẹ anh!

Mẹ của Blake đã qua đời nhiều năm rồi, hơn nữa còn chết rất bi thảm - bà đã cầm vũ khí, chiến đấu đến cùng với kẻ thù để bảo vệ ba anh em Blake, chết một cách anh dũng. Ngay cả khi chết, bà vẫn đứng vững, chắn cửa hang, khiến những kẻ phản loạn nghĩ rằng bà vẫn sống và không dám xông vào... Đến sáng hôm sau, những người chính nghĩa đến giải vây... kẻ phản loạn bị tiêu diệt, họ tìm thấy thi thể của nữ anh hùng, trong hang là ba đứa trẻ đang ôm chặt nhau run rẩy... Năm đó, White vừa mới biết đi, còn Blake lớn nhất cũng chỉ mới chín tuổi...

Con đàn bà đáng chết này có thể vu khống anh, nhưng không thể xúc phạm mẹ anh, đó là giới hạn của Blake... Vì vậy, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng và sát khí... khiến Thất tiểu thư ngay lập tức im bặt.

Blake mặt mày tái xanh, lạnh lùng tuyên bố: "Cô sẽ không còn là vị hôn thê của tôi nữa, từ giây phút này, tôi chính thức hủy hôn. Hổ Vương, hôm nay tao chưa từng gặp cô ta, cũng không quen biết cô ta, và không công nhận thỏa thuận vừa rồi. Tao không tuyên bố mày chiến thắng, và cũng không đưa tiền cho mày để chuộc người phụ nữ vô dụng này! Cô ta, muốn giết hay xẻ ra sao thì tùy mày, chỉ vậy thôi!"

Lần này, cô ta không chửi nữa, Hổ Vương cũng bị sốc!

Đàm phán thất bại! Chỉ vậy thôi mà đàm phán thất bại!

Cô ta không nói gì nữa vì câu "muốn giết hay xẻ" nhắc nhở cô ta về tương lai của mình, cô ta còn sống đến giờ chỉ vì có thể uy hiếp Blake, giờ anh đã giải trừ quan hệ giữa hai người, nói không quan tâm đến cô ta, cô ta đã trở thành vô dụng, bị giết là chuyện bất kỳ lúc nào... Hổ Vương còn tuyệt tình hơn cả Blake!

Cô ta ngước lên nhìn Hổ Vương, trên mặt gã chỉ có vẻ ghê tởm và khinh bỉ, cô ta đã biết số phận của mình... ngay cả làm nô lệ ấm giường Hổ Vương cũng thấy cô ta không xứng...

Cô ta thật ngu ngốc, trời ơi! Cô ta che mặt, không thể tin rằng mình đã trở nên như thế này, bảy năm sống như một con thú đã biến cô ta thành một kẻ ngu ngốc chỉ biết theo đuổi ham muốn thể xác!

Là một người hoàn toàn không biết cách thương lượng và đàm phán như Hổ Vương, gã hoàn toàn bối rối. Cuối cùng, gã nhớ ra một điều quan trọng - con chim chết kia là một kẻ rất lạnh lùng, tàn nhẫn và kiêu ngạo!

Lòng tự tôn và danh dự là vô giá, anh có thể chết vì chúng, nhưng anh sẽ không bao giờ đắm chìm trong tình cảm nam nữ, mất đi bản thân. Trước đây không, bây giờ cũng không.

Nghe tiếng bước chân của Blake vang lên đều đều, anh sắp bước ra khỏi lều quân, Hổ Vương cuối cùng giơ tay lên nói: "Nhưng tao có thể giết cô ta ngay lập tức đấy!"

Blake không quay đầu lại mà nói: "Cuộc chiến này, cả hai chúng ta đều không thắng, chúng ta chỉ đều mắc bẫy, quay về đi, tao sẽ bù đắp cho mày một chút, vàng tương đương 50 tấn lương thực... chỉ có vậy, không đổi giá - bao gồm việc thả tự do cho người phụ nữ này, cô ta muốn đi đâu cũng được, về nhà hoặc đi theo mày, tùy cô ta, nói chung tương lai của cô ta không liên quan đến tao, tao không quen biết cô ta, cũng không công nhận cô ta. Mày có ba mươi giây để suy nghĩ, nếu không đồng ý, chúng ta sẽ chiến đấu toàn diện vào ngày mai... Ta đã có vài trợ thủ, tuy không mạnh lắm, nhưng ba bốn binh sĩ đối phó với một binh sĩ của ngươi vẫn dễ dàng, tuy tao khinh thường chiến thuật biển người, nhưng mày đã đụng đến lãnh thổ của tao, tao cũng không cần phải nói gì về đạo nghĩa!"

Blake vẫn quay lưng lại với họ, nhẹ nhàng dùng chân phải gõ nhịp trên mặt đất, nhịp điệu như kim giây: một, hai, ba...

Như một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược, chỉ có ba mươi giây để Hổ Vương, kẻ nóng tính, suy nghĩ...

"Được, thỏa thuận!" Khi đếm đến 29, Hổ Vương đã bị dồn vào đường cùng, sợ rằng cuối cùng sẽ mất cả 50 tấn, từ 1000 tấn xuống 50 tấn, thật biết cách trả giá!

Blake nhếch môi nhẹ, búng tay một cái và nói: "Bây giờ lập tức thảo thỏa thuận, ký tên và đóng dấu ngay!"

50 tấn lương thực tương đương với vàng, đối với anh là một con số nhỏ, anh sẽ đến kinh đô và đòi lại gấp đôi, chiếc ghế của vua có hoa văn dường như được làm bằng vàng nguyên chất, không biết sau khi nung chảy có thể làm thành bao nhiêu thỏi vàng?

Nhóm diễn viên quần chúng do Quan tham mưu A gọi đến rất nguy hiểm, nếu bị Hổ Vương nhìn thấu, những người đó không chỉ không giúp được gì mà còn có thể phá hoại khi đối mặt thực sự - không sợ đối thủ như hổ, chỉ sợ đồng đội như heo, đến lúc đó còn phải chia tâm bảo vệ họ. Họ ngoài việc la hét vô ích còn biết làm gì nữa?

Không bằng lợi dụng khoảng thời gian không có ai chú ý này mà nhanh chóng khuyên gã từ bỏ!

Thế là, Hổ Vương bị Blake dùng cách lúc cứng lúc mềm, lúc tiến lúc lui, lúc giật mình lúc giả vờ để làm quên mất lời dặn của Hồ nhị Ly—kéo dài thời gian đợi cậu ta đến!

Đến khi họ đã ký xong hiệp định ngừng chiến, còn đọc trước mặt toàn quân, thì Hổ Vương mới giật mình vỗ đầu một cái—ôi chao, cậu em của ta còn chưa đến!

Chỉ có thể nói, về võ công, hai người luôn đánh nhau ngang tài ngang sức, nhưng về mưu kế, Blake hoàn toàn thắng Hổ Vương.

...

Khi hiệp định ngừng chiến vừa được đọc xong, binh lính hai bên đều phấn khích hẳn lên!

Trong đám đông sôi nổi ấy, Thất tiểu thư với bộ dạng xám xịt trốn đi. Giờ đây cô ta tiến thoái lưỡng nan, thế giới rộng lớn này đã không còn chỗ cho cô ta. Cô ta không dám về nhà, vì cô ta bị 301 từ hôn rồi, cũng không thể đến Phong quốc, ở Phong quốc cô ta chỉ là một kỹ nữ miễn phí, Hổ Vương mà nổi giận, một ngón tay cũng đủ lấy mạng cô ta, cô ta chỉ có thể tìm một nơi nào đó trốn đi... người như cô ta đi rồi, không ai để ý.

Mọi người đều đắm chìm trong niềm vui ngừng chiến.

Thuộc hạ của Hổ Vương kích động đến rơi nước mắt, ai mà không muốn về nhà uống rượu ăn thịt, ôm vợ ngủ một giấc, ai lại muốn lên chiến trường bị đám chim này không ngừng "mổ" vào sau đầu, lưng, mông...

Binh lính của Blake cũng thở phào nhẹ nhõm, khi ra ngoài "tuần thu" chỉ nói là đi xem xét tình hình, không nói là phải đánh nhau sống chết! Mọi người chỉ vì miếng cơm, manh áo, không muốn chết vô ích đâu!

Đám người mang "nhạc cụ" đi hô hào cũng phấn khích hơn—

Ôi chao, sắp tan rồi, nhanh nhanh, chia lương thực, nhận thù lao!

May mà tham mưu A cũng là người có tầm nhìn xa, mỗi người phát một tờ "giấy trắng", nói phải đợi binh lính bên kia hoàn toàn rút lui rồi hãy nói, ít nhất cũng phải rút ra ngoài biên giới. Trên phiếu có một con dấu đỏ tươi, người đến sau không phát phiếu này nữa, ai có phiếu trắng có thể về nhà chờ, hoặc ở tại chỗ cũng được, nhưng không được ồn ào.

Thế là mọi người không đi, nghiêm túc chờ đợi, sợ rằng đám chim này nói không giữ lời, ngồi đen đặc phía sau doanh trại, như đoàn dân công đi đòi lương vào dịp Tết...

Blake nhìn tham mưu A của mình bận rộn trước sau, không còn cơ hội mắng anh ta một trận nữa.

Cuối cùng, cơn giận cũng dần dần tan biến. Chiêu này của anh ta dù hơi đê tiện, nhưng thực sự đã có tác dụng xoay chuyển cục diện, vì lòng trung thành của anh ta, tha cho anh ta.

Chỉ tiếc lương thực bị phí, hơn 2000 người, mỗi người 200 cân, cũng cần 400.000 cân... gần bằng một phần năm mươi sản lượng thu hoạch lần này.

Blake thở dài, nhìn những thương binh trong doanh trại, trong ánh mắt mang niềm vui của sự sống còn. Sự sống là vô giá, có thể hóa chiến tranh thành hòa bình, bỏ chút tiền cũng xứng đáng. Số lương thực này, coi như là chi phí nuôi quân bình thường đi!

Bây giờ đã là cuối mùa thu hoạch, họ cần vận chuyển lương thực đến các kho lương gần nhất, nộp vào quốc khố, sau đó có thể trở về kinh đô.

Kinh đô có rất nhiều việc cần xử lý, ở kinh đô còn có người quan trọng nhất của anh đang đợi.

Blake mặt rạng rỡ hạnh phúc như tái sinh, anh gửi một tin nhắn cho ba người quan trọng nhất của mình: Mọi việc đã được giải quyết, nửa tháng sau anh sẽ trở về.

Khi nhận được tin nhắn này, tâm trạng âm u nhiều ngày của Reid cuối cùng cũng sáng lên, hắn vui vẻ mà đồng ý tăng thêm 3% tiền thưởng cuối năm cho mỗi công nhân. Nếu anh cả không sao, nhà ZP thua rồi, đại thụ không đổ, nhà XP của họ sẽ có cơ hội phản công. Lần này, hắn sẽ không nương tay! Hắn sẽ trả thù gấp bội! Reid vui vẻ nhả một vòng khói, hắn hơi nhớ những chiếc bánh rán buổi sáng của Tiêu Tiễn...

White không nhận được tin nhắn này, quản gia số 12 nhận thay, vì White vẫn đang say mê quả trứng, đến nỗi quản gia lén lấy bộ đàm của cậu đi mà cậu cũng không biết. Quản gia đọc được tin nhắn này, nước mắt chảy ròng, ngồi trên ghế mãi không bình tĩnh lại được... Nhà XP lại vượt qua một kiếp nạn nữa! Mưa tạnh trời sáng rồi!

Tin nhắn gửi cho Tiêu Tiễn cũng đã nhận được.

Đôi tay mảnh khảnh như ngọc ấn nút trả lời, gõ mấy chữ: "Được, em đợi anh!"

Tin nhắn đã gửi đến Blake. ngực Blake nóng ran, lòng tràn đầy hy vọng trở về nhà...

Ở một thung lũng nào đó, bộ đàm của Tiêu Tiễn được mở lại, nhưng không phải trên cổ tay của y. Vừa mới trả lời tin nhắn của Blake, cũng không phải là y...

Tiêu Tiễn vẫn bị trói trên cái cây đó, chỉ là không còn động đậy, vì năm giây trước y bị người ta đánh ngất, những người "canh giữ" xung quanh cũng bị tấn công bất ngờ, nằm ngổn ngang trên mặt đất...

_______

Chương 094: Người dám mắng Hổ Vương đã xuất hiện!

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen247.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Chủ nhân của những ngón tay như ngọc ấy, người cầm bộ đàm của Tiêu Tiễn, là một chàng trai.

Một chàng trai trông như con cáo.

Mặc dù là con trai, nhưng cậu ta còn đẹp hơn, còn quyến rũ hơn cả phụ nữ.

Đuôi dài màu đỏ rực, phồng phồng rũ xuống phía sau, đẹp như tua rua, như lụa là, như kẹo bông, đôi tai đỏ xinh đẹp và mái tóc đỏ dài tới eo, quả thực đẹp đến mức làm say lòng người!

Trên khuôn mặt như sứ trắng, ngũ quan như được chạm khắc từ ngọc trắng, đôi mắt phượng hơi híp, đuôi mắt xếch lên, tạo nên đường cong hoàn hảo nhất, giữa hai đường cong ấy là đôi mắt xanh biếc như một hồ say đắm. Đôi mắt phượng xanh biếc ấy phát ra ánh sáng nguy hiểm mà tuyệt đẹp, đôi môi cậu ta đỏ thắm như hoa anh túc, cậu ta khẽ nhếch môi, tinh nghịch nói: "Mặc dù đến muộn, nhưng hình như có thu hoạch bất ngờ, đại ca... Xem ra chúng ta cũng không hoàn toàn thua!"

Cậu ta tao nhã lấy ra một con dao găm sáng loáng, so với khuôn mặt của Tiêu Tiễn, hắn chép miệng nói: "Ghét nhất là người khác đẹp hơn mình, mặc dù nhan sắc của anh chưa vượt qua tôi, nhưng cũng gần rồi, thật đáng ghét..." Cậu ta giơ lưỡi dao sắc nhọn định cắt xuống, đột nhiên lại dừng lại, thở dài nói: "Cắt hỏng thì không có giá trị nữa, thôi, làm việc thiện tích đức vậy..."

Cậu ta khẽ nghiêng lưỡi dao, Tiêu Tiễn mềm nhũn như một vũng bùn, ngả sang một bên.

Con cáo quấn Tiêu Tiễn bằng áo choàng, vác lên vai, bước đi như bay. Cậu ta không đi vào đường hầm, mà đi dọc theo con đường núi khác, bám vào dây leo, đối mặt với vách đá, vừa nhảy vừa nhấc lên, như tiên nhân lướt đi... Xem ra, mặc dù cậu ta có dáng người mảnh mai, yếu đuối, nhưng thực tế lại vô cùng mạnh mẽ và nhanh nhẹn.

Khi cậu ta vác Tiêu Tiễn trở về trại của Hổ Vương, Hổ Vương và quân đội của gã đã gần rút về biên giới...

Cậu ta ném Tiêu Tiễn xuống đất, chỉ vào mũi Hổ Vương mà mắng: "Anh, anh, anh! Chưa thấy ai ngu như anh!"

Hổ Vương từ trước đến giờ không sợ ai, ngay cả thiên vương lão tử cũng không sợ, nhưng lại sợ nhất là Hồ nhị Ly này.

Bởi vì gã luôn là người sai...

Hồ nhị Ly uống một ngụm trà, đứng trên ghế, chống nạnh, bắt đầu liệt kê tội trạng của Hổ Vương: "Tôi đã nói với anh từ trước, đám người đó lợi dụng anh, anh lại không tin, bỏ tôi lại mà đi ra ngoài làm chuyện mất mặt! Đương nhiên, đẩy tôi ra ngoài là chuyện nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng hơn tất cả những hành động ngu ngốc sau này của anh !"

"Em, em đừng giận, ta không dám nữa!" Hổ Vương nhận thua, hai tay nắm lấy tai, giống như đứa trẻ bị phạt, đứng ngơ ngác nghe mắng.

Hồ nhị Ly tiếp tục nhíu mày lạnh lùng mắng: "Rõ ràng có cơ hội tốt ngồi xem hổ đấu nhau, anh lại không chờ thêm, anh nhất định phải tham gia một chân... đã tham gia rồi, anh nói binh lính đã mang tới, biết rõ hắn không có viện binh, anh còn giả vờ làm quân tử? Sao không xông tới tiêu diệt hắn ngay! Anh không phải rất thông minh, rất tài giỏi sao? Sao đến nơi lại như đàn bà con gái, rụt rè vậy... còn đơn đấu trước, rồi 10 đấu 10, đợi anh đấu xong ba hiệp, người ta tập hợp một đám ô hợp, anh lại sợ hãi như con rùa..."

Hổ Vương bị mắng đến mức đầu óc choáng váng, cũng bị mắng đến mức mụ mẫm: "Đám ô hợp gì? Đó không phải là quân khởi nghĩa tăng viện cho hắn sao?"

Hồ nhị Ly tức giận, chỉ vào mũi gã nói: "Anh trúng kế rồi! Đám người thổi kèn đánh trống đó, vốn là bọn hắn tìm đến để dọa anh , không phải quân khởi nghĩa, càng không phải viện quân chính phái, anh lúc đó không nên ký hiệp định ngừng chiến gì cả, tôi không phải bảo anh kéo dài một ngày sao? Tôi không phải nói với anh tôi sắp đến rồi sao?"

Hổ Vương bị làm cho giật mình, tức giận đi tới đi lui nói: "Con chim chết tiệt, dám dùng chiêu này để hại ta! Ta đã nói rồi, làm sao hắn có thể tìm được nhiều người như vậy!"

Hồ nhị Ly tức đến mức không nói được lời nào, tuyệt vọng nói: "Còn nữa, tôi bảo anh dùng con đàn bà đó uy hiếp Blake, anh lại đàm phán thành cái gì vậy? 1000 tấn biến thành 50 tấn, giảm 20 lần mà anh cũng dám đồng ý à? Anh không biết đàm phán thì kéo dài đi, để tôi đàm phán!"

"Nhưng hắn nói đã từ hôn con đàn bà đó, còn nói không quan tâm đến sống chết của ả, ta gấp quá nên..." Hổ Vương ấp úng.

Hồ nhị Ly vừa nói, cậu ta dường như đã hiểu ra tất cả, tại sao lúc đó lại không hiểu nhỉ?

Hồ nhị Ly lại nhảy dựng lên: "Hắn nói, hắn nói, cho dù hắn không quan tâm đến con đàn bà đó, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là hôn ước từ bé, hơn nữa gia tộc của họ còn có lợi ích liên quan, ai mà tin hắn không quan tâm đến sống chết của con ả đó! Người khác nói gì anh cũng tin, tôi nói gì anh cũng không tin, rốt cuộc ai mới là anh em của anh, là tôi hay con chim chết đó?"

"Đương nhiên là em..."

"Anh hơn một năm không đánh nhau với hắn, anh ngứa da đúng không? Tôi thấy anh là muốn gặp hắn thật, anh và hắn chắc chắn có bí mật không thể nói ra, đúng không? Tôi thấy anh lần này bị lừa là giả, muốn gặp hắn là thật! Nói đi, có phải anh thích hắn không!"

Hổ Vương tức đến mức lông hổ dựng đứng, biện bạch: "Làm gì có! Sao có thể!"

Ông đây là thẳng mà! Tuyệt đối thẳng! Trời đất chứng giám!

Thực ra Hồ nhị Ly đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Hổ Vương thật sự không có ý đồ xấu xa gì với Blake, chỉ là, trong nước không có đối thủ nào, cô đơn quá lâu... Đối với một cao thủ võ lâm, không tìm được đối thủ xứng đáng, không thể tiến thêm một bước, thật sự là đau lòng và cô đơn!

"Ta tuyệt đối không có ý nghĩ ghê tởm như vậy, ta thề..." Hổ Vương giơ hai ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Nếu ta là đồng tính, thì trời đánh năm sét đánh..."

Gã chưa kịp nói xong, Hồ nhị Ly đã dùng tay mềm mại bịt miệng gã . Tay của Nhị Ly lạnh buốt bịt kín miệng gã , Hổ Vương chỉ còn biết nhìn Nhị Ly với vẻ mặt kỳ lạ...

Khuôn mặt của Hồ nhị Ly bỗng đỏ bừng, như hai đóa hoa mai trên bình sứ trắng, thật sự rất đẹp. Không biết là do vội vã, tức giận, hay là do vừa mới nhảy lên nhảy xuống mệt mỏi...

"Ai bảo anh thề như thế! Anh hãy nói theo tôi —ta thề tuyệt đối không có ý đồ xấu xa gì với Blake, ta ghét hắn nhất, ta và hắn không đội trời chung, gặp hắn lần nào chém lần đó, có ta không có hắn, nếu ta có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào với hắn, nguyền rủa ta không bao giờ cương lên được nữa, trở thành một con hổ thiến!" Hồ ly kéo tay Hổ Vương, ép gã phải nói theo từng chữ một.

Hổ Vương lúng túng nói: "Không cần phải độc ác như vậy chứ, hổ thiến, em đang nguyền rủa ta à? Không thể làm tình rất thảm đó!"

"Phải thảm thì mới làm anh hết ý định!"

"Ta đã giải thích với em rồi, ta thật sự không có..."

"Anh có thề không?"

"Ta thề, ta thề... Ta thề... Nếu ta có ý đồ gì với con chim chết tiệt đó... Trời ơi, nghĩ tới đã muốn ói rồi... Cái quái gì đây, chỉ có em mới nghĩ ra được... Thôi được, nếu ta vi phạm thì ta sẽ..."

"Nói đi, nói đi!"

Giọng Hổ Vương nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Ta sẽ trở thành con... hổ thiến... cả đời không cương lên được... Quá độc ác, thật sự là! Vô nhân đạo!" Hổ Vương sắp phát điên. Nhị Ly, nhị Ly, ta sai rồi được chưa? Ý nghĩ của em thật độc ác, nổi hết cả da gà.

Nhìn nhị Ly lâu ngày không gặp, Hổ Vương đột nhiên có một ý nghĩ ngược đời—nếu nhất định phải chọn một người đàn ông, thì loại da mềm thịt mỏng, thông minh cực kỳ như Nhị Ly mới là kiểu của gã, so với con chim chết tiệt Blake, gã thích nhị Ly hơn!

Sau đó, Hổ Vương lại tự khinh bỉ mình—thỏ còn không ăn cỏ gần hang, đây là em của gã... nhị Ly là em anh của gã, không, còn quan trọng hơn anh em...

Hổ Vương nhìn xuống bảo vật giữa háng mình, niềm kiêu hãnh của mình, cảm thấy nhị Ly trong lòng hắn quan trọng như nó, đúng, nhị Ly không chỉ là anh em, mà là bảo vật của mình, không thì tại sao gọi là "nhị Ly" chứ?

Thấy Hổ Vương trang trọng thề, nhị Ly cuối cùng cũng lau mồ hôi trên trán. Ngay cả khi thề cũng có thể lạc hướng, đại ca thật sự khiến người ta cạn lời... Nói cái gì mình là đồng tính thì trời đánh năm sét, vậy chẳng phải cắt đứt đường lui của cậu ta sao?

Hồ ly nhìn Hổ Vương với ánh mắt đầy lo lắng, may mà ý nghĩ nhỏ của mình chưa bị phát hiện... nhưng cũng đáng buồn là chưa từng bị phát hiện...

"Em vác về cái gì thế?" Hổ Vương tò mò đá nhẹ vào cái bọc dưới chân mình.

"Một người! Con mồi em săn được!" Hồ ly đắc ý mở áo choàng ra, lộ thân hình của Tiêu Tiễn. Tiêu Tiễn nằm cứng đờ, quay lưng về phía Hổ Vương, chỉ thấy đôi chân dài và thân hình cao ráo, không thấy mặt, cũng không có cánh...

Hổ Vương ước lượng người này chỉ là một người đàn ông loài người bình thường, nên khó hiểu hỏi: "Em rảnh rỗi săn một con người vô dụng làm gì? Còn vác xa thế nữa!" Nếu săn được một người chim, còn có thể uy phong chút, loài người, thật sự là như chuột vậy!

"Anh không hiểu rồi! Tên loài người này rất khôn ngoan, chính anh ta đã xúi giục những người tị nạn đó vào phe Blake để hù dọa anh, thế nào cũng coi như là đầu sỏ..."

"Chết tiệt, dám phá hỏng chuyện của ta, giết ngay cho xong, cần gì mang về?" Hổ Vương không do dự liền giơ chân to, định đạp vào cổ Tiêu Tiễn...

Đối với Hổ Vương cực kỳ mạnh mà nói, đạp chết một tên con người ngu ngốc, cũng dễ như bóp chết một con kiến!

_______

Chương 095: Đầu bếp là của ta rồi!

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen247.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Hổ Vương đạp một chân xuống, không đạp vào cái cổ mềm mại, cũng không nghe thấy tiếng gãy xương như dự đoán, mà là đạp hụt.

Tiêu Tiễn linh hoạt lăn một vòng, tránh được cú đạp.

Tiêu Tiễn đứng dậy, cảnh giác nhìn hai người trước mặt, do tay bị trói ngược nên không thể đưa ra tư thế phòng thủ chiến đấu...

Thật ra y đã tỉnh từ lâu, vừa rồi tên Hồ nhị Ly này nhảy dựng lên cãi nhau ầm ĩ như vậy, làm sao mà không tỉnh? Y chỉ là nén giận, đợi thời cơ, đồng thời cũng đang xâu chuỗi các manh mối...

Khi một luồng gió mạnh lao đến tai, y biết mình không thể giả chết được nữa! May mắn là mạng sống tạm thời được bảo toàn.

Tiêu Tiễn trừng mắt nhìn hai người, hai người cũng trừng mắt nhìn y. Tiêu Tiễn không nói gì, sợ mất thế, trước đây y cũng từng bị bắt cóc, càng nói nhiều, kẻ bắt cóc càng dễ tìm ra sơ hở của mình. Là con của minh tinh, y cũng có chút kinh nghiệm đối phó với bắt cóc.

"Ồ, cũng khá lanh lẹ, một cước không đạp chết cậu!" Hổ Vương định tung một cú đấm biến Tiêu Tiễn thành thịt bằm, nhưng lại cảm thấy y có chút quen mắt...

Bây giờ khuôn mặt đẹp đẽ thật của Tiêu Tiễn đã lộ ra, vì lớp hóa trang đã bị nước tiểu trẻ con rửa sạch trong thung lũng.

Hồ nhị Ly gian xảo không nói gì, khoanh tay đứng đó, không bỏ qua bất kỳ biến đổi nhỏ nào trên khuôn mặt Hổ Vương. Cậu ta muốn xem, Hổ Vương gặp phải người đẹp như vậy sẽ có phản ứng gì.

"Dáng người này quen lắm!" Hổ Vương thu nắm đấm lại, dò xét nhìn Tiêu Tiễn từ trên xuống dưới, như đang tìm kiếm trong ký ức.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Hổ Vương trở nên phấn khích.

Hồ nhị Ly bên cạnh nắm chặt tay, bắt đầu hối hận vì đã "bắt" Tiêu Tiễn về đây, bây giờ trong đầu cậu ta đang tính đến hàng trăm cách giết Tiêu Tiễn... Trong mười giây đã nghĩ ra hơn ba mươi cách.

Ánh mắt Hổ Vương cuối cùng sáng rỡ, gã vỗ tay một cái "bốp", rồi lại vỗ đùi một cái "bốp": "Ta nhớ ra rồi, cậu, cậu, cậu không phải là đầu bếp bên cạnh con chim chết tiệt đó sao! Chính cậu đã nấu một nồi cơm cho hắn ăn tối hôm đó, làm ta thèm đến ngứa ngáy khắp người!"

"Đó là cơm niêu... không phải cơm nấu trong nồi đất..." Tiêu Tiễn thầm sửa lại trong lòng, dở khóc dở cười nhìn Hổ Vương, một đứa trẻ lớn ngây thơ biết bao!

Hổ Vương quay lại, nắm chặt Hồ nhị Ly: "Tuyệt quá! Ta đã nói mà, trên đời này không ai hiểu ta bằng em... Em chắc chắn biết ta thèm đến phát điên, ghen tị với con chim chết tiệt đó, nên đã bắt đầu bếp của hắn về cho ta, đúng không?"

Bây giờ không chỉ Tiêu Tiễn, ngay cả Hồ nhị Ly cũng bị Hổ Vương làm cho dở khóc dở cười, cậu ta cúi đầu bái phục trí thông minh của đại ca, vì lưu luyến hơi ấm trong lòng gã nên cọ cọ thêm một chút...

"Nhưng cậu trước đây đã mắng ta, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy!" Hổ Vương hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Tiễn, Tiêu Tiễn cũng không hề nao núng mà trợn mắt nhìn lại gã —dù có chết, cũng không thể thua khí thế.

Hổ Vương đưa ra kết luận: "Phạt cậu từ nay phải không ngừng, không ngừng, không ngừng làm đồ ăn ngon cho ta! Cậu đã bị em trai của ta bắt về, từ nay cậu thuộc về ta rồi! Đừng nghĩ đến chủ cũ của cậu nữa!"

Tiêu Tiễn nghiến răng, trong lòng mắng thầm mười tám đời tổ tông của Hổ Vương, nhưng vẫn không nói gì. Nhẫn, nhất định phải nhẫn, y càng nói nhiều, lộ càng nhiều...

Hồ nhị Ly tất nhiên biết khá nhiều chuyện về Tiêu Tiễn, nếu không cũng không bắt y về, cậu ta nghĩ, lá bài Thất tiểu thư đã lật, đã hỏng, cậu ta cần tìm lá bài khác, mới yên tâm được. Tương lai có khi còn có thể dùng lá bài này để kiềm chế Tướng quân Blake.

Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Tiêu Tiễn, lại thấy Hổ Vương say mê tài nấu nướng của y, lòng cậu ta không khỏi có chút ghen tị, liền hỏi: "Đại ca, anh không giết tên này, ngược lại còn giữ lại?"

"Giết cậu ta chẳng phải quá dễ dàng cho tên này sao, cậu ta phải sống, sống để nấu thật nhiều món ngon cho chúng ta! Làm cho con chim chết tiệt đó ghen tị với chúng ta!"

"Anh thật không phải vì anh ta đẹp mà không giết?" Hồ nhị Ly nghi ngờ hỏi Hổ Vương.

"Một người đàn ông đẹp thì có ích gì? Ta đâu có biến thái như con chim chết tiệt đó, có sở thích biến thái như vậy... Cậu ta sống chỉ có mỗi công dụng là nấu ăn... nấu ăn... không ngừng nấu ăn! Ta nhất định phải hưởng thụ hơn con chim chết tiệt đó!" Nâng cao chất lượng cuộc sống, bắt đầu từ việc cướp đầu bếp của hắn!

"Không phải ham muốn sắc đẹp của anh ta thì tốt..."

"Không phải ham muốn sắc đẹp của tôi thì tốt..."

Lúc này, Tiêu Tiễn và Hồ nhị Ly đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng bớt lo lắng...

"Đừng có ý đồ với đại ca! Nếu tôi phát hiện anh quyến rũ anh ấy, tôi sẽ cho anh nếm đủ một trăm kiểu tra tấn rồi mới chết!" Hồ ly truyền tải sát khí qua ánh mắt.

Tiêu Tiễn im lặng, ánh mắt đáp lại: "Cút đi, đừng nghĩ ai trên đời này cũng có con mắt thấp kém như cậu! Cậu có đưa tặng con hổ thối này tôi cũng không thèm liếc nhìn!"

"Tốt nhất là như vậy!"

Tiêu Tiễn khinh bỉ đáp lại: "Nếu cậu thực sự không làm được, có thể đến đây để tôi dạy cậu vài chiêu, yêu mà không dám nói ra rất khó chịu phải không? Nhìn mà không được ăn rất sốt ruột phải không? Đến bây giờ vẫn còn là trai tân phải không? Đẹp trai thì sao, mạnh mẽ thì sao, tự cho là thông minh thì sao, cuối cùng vẫn không thể xử lý được một gã đàn ông ngốc nghếch!"

"Ai là kẻ ngốc, nói rõ ràng xem!"

"Cậu tự biết mà..." Tiêu Tiễn nhún vai, bình tĩnh đi nấu ăn... phải giữ giá trị sử dụng của mình mới được! Y bỗng nhớ đến lúc mình muốn chết, Blake đã nói với y rằng phải thể hiện giá trị của mình rồi mới được chết.

Những kỷ niệm giữa y và Blake hiện lên như một bộ phim, từng chi tiết y đều nhớ rõ, cứ nghĩ rằng sắp có thể hạnh phúc cuồng nhiệt trên giường, lại xảy ra nhiều biến cố thế này, chẳng lẽ chuyện tốt thường nhiều trắc trở? Tiêu Tiễn nhìn lên trời, cùng một bầu trời xanh, chỉ không biết lúc này Blake đang làm gì, có lẽ đang trên đường trở về kinh đô! Nếu về đến nơi không thấy y, không biết có lật tung trời đất không...

Tiêu Tiễn vừa vo gạo nấu cơm, vừa nhào bột chuẩn bị làm bánh mì, vừa thở dài... nói không lo lắng là giả, người bị bắt cóc rồi, hơn nữa càng ngày càng xa khỏi Dực quốc, dần dần ra khỏi biên giới, càng xa Blake và mọi người. Nhưng trong lúc điên cuồng nhớ nhung và suy nghĩ lung tung, y lại tin tưởng sâu sắc rằng họ nhất định sẽ đến cứu y.

Dù y mới đến thế giới này chưa lâu, nhưng White đã hứa khi cậu đủ tuổi sẽ làm chuyện đó với y, y và Reid đã có nhiều lần quan hệ thân mật nồng nhiệt, lại cùng Blake trải qua nhiều thử thách, sống chết có nhau, đang chuẩn bị hưởng quả ngọt...

Hơn nữa, họ còn có một quả trứng. Dù là chưa kết hôn đã có con, nhưng nghe nói quả trứng đó đã thành công, là quả trứng kế thừa huyết thống của cả bốn người, hiện đang trong phòng ấp trứng, một năm sau sẽ nở ra một đứa bé kỳ diệu!

Mối liên kết giữa họ quá sâu sắc, y không tin rằng ba người họ sẽ quên y như vậy.

Lần này, Tiêu Tiễn có một sự dũng cảm và tin tưởng kỳ lạ.

...

Blake và những người khác đã giải quyết xong khủng hoảng, trả hết nợ lương thực cho dân lưu lạc, giao toàn bộ số lương thực còn lại vào quốc khố, chuẩn bị tập hợp trở về kinh đô.

Lúc này, viện quân của anh cuối cùng đã đến!

Viện quân đến muộn. Có một số cựu binh của anh đã bay đến trước. Họ bỏ qua phương tiện giao thông chậm chạp trên đất liền, nhiều lúc bay bằng đôi cánh của mình, chạy đua suốt quãng đường... tất cả đều kiệt sức, và khi đến nơi, có hơn một trăm người ngất xỉu, bảy người... kiệt sức đến chết. Nghe họ nói, trên đường đi cũng đã có mười ba người kiệt sức mà chết...

Những người trung thành với anh, những người lính của anh, vì lệnh của vị vua ngu ngốc mà hy sinh mạng sống quý giá. Những người đó đã chứng minh lòng trung thành tuyệt đối với anh bằng mạng sống của mình, vốn dĩ họ không cần phải chết.

Blake đau buồn sắp xếp ổn thỏa cho họ, mang theo thi thể của các liệt sĩ trở về kinh đô.

Blake là một người dạn dày kinh nghiệm chiến trường, chết trong chiến đấu anh không nói gì, nhưng chết vì nội chiến, vì sự cản trở ngu xuẩn của vua, anh không thể chấp nhận.

Blake không về nhà, mà đi thẳng đến cung điện, bày thi thể của hai mươi chiến sĩ kiệt sức trước điện của vua.

"Cậu định làm gì? Blake, Cậu muốn tạo phản à?" Vua sợ hãi co rúm trên ngai vàng, vội vàng gọi quản sự triệu vệ binh đến bảo vệ.

Vệ binh đến rồi, nhưng không ai dám động đến Blake. Blake là chiến thần của Dực quốc, là anh hùng được vạn người kính trọng, không ai dám lao vào chế ngự anh, tất nhiên, cũng không đánh lại được! Blake còn mang theo hàng ngàn binh sĩ mặc đồ tang! Cơn phẫn nộ ấy như cơn hồng thủy mạnh mẽ, không thể ngăn cản.

Blake tiến lên vài bước, đôi giày quân sự nặng nề phát ra những tiếng động vang dội, như gõ vào sâu trong lòng người, vua không kìm được run rẩy toàn thân, suýt nữa tè ra quần: "Blake, cậu định làm gì?"

Blake lạnh lùng nói: "Nghe nói ông đã tìm người làm tượng đồng cho ta, chuẩn bị đặt ở quảng trường thành phố, chỉ cần nhận được tin ta hi sinh vì tổ quốc, ông sẽ ra quảng trường dẫn dắt người dân tưởng niệm ta, tôn thờ ta... Bây giờ xem ra, tượng đồng tạm thời không dùng được rồi, thất vọng lắm phải không?"

Giọng điệu của Blake rất bình thản, là sự nhạt nhẽo tê liệt vì quá tức giận.

Vua vội vã xua tay nói: "Không không, cậu phải tin ta, ta trong sạch, chuyện tượng đồng là do quản gia số 400 xúi giục ta làm... Và cả kế hoãn binh đó cũng là do ông ta xúi giục ta làm!"

"Ông ta cưỡng ép ông đóng dấu à? Ông ta là vua hay ông mới là vua?"

"..." Vua câm lặng, run rẩy, cảm thấy mình sắp chết dưới tay người đàn ông cường đại này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro