🐟 NGOẠI TRUYỆN 3: Trận Tuyết Đầu Mùa
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
——————————
Ngoại truyện 3:
Thu đi đông đến, thời gian đã đến cuối năm.
Trận tuyết đầu mùa rơi vào buổi tối.
Lúc đó, Ngu Duyên đang phát trực tiếp tại nhà, còn Phó Chấp Tự vẫn đang quay phim, tối nay chưa chắc đã về ăn cơm.
Dạo gần đây gió lớn, Ngu Duyên không thích cái loại gió lạnh này, vừa khiến da bị khô, vừa làm rối tóc. Vì vậy, cậu chỉ đến phim trường vào buổi sáng để xem Phó Chấp Tự quay phim, trưa mang cơm hộp đến ăn cùng hắn, rồi buổi chiều lại cuộn tròn trong tổ nhỏ của mình để phát sóng trực tiếp hoặc học tập.
Mùa đông trời tối sớm, lúc này Ngu Duyên vẫn chưa tắt livestream, nhưng bên ngoài đã tối đen như mực.
Người cá thích nghi tốt với nhiệt độ, dù là mùa đông cũng không cảm thấy quá lạnh, dù sao tổ tiên của họ cũng từng sống dưới đáy biển băng giá.
Ban đầu, Ngu Duyên không để ý đến những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, chỉ ôm lấy con sứa mèo đã lớn lên không ít trong lòng, vừa hát theo phần nhạc đệm.
Đã qua một khoảng thời gian dài, giờ đây Tiểu Tinh đã to gần bằng một con sứa trưởng thành, tròn vo như một quả bóng nhỏ, khi nằm trên người thì cảm giác rất chắc chắn.
Mãi đến khi nhìn thấy dòng bình luận lướt nhanh trên màn hình:
[Cá nhỏ mau nhìn ra ngoài đi, tuyết rơi rồi!]
[A a a a trận tuyết đầu mùa năm nay!]
[Thật ghen tị, tôi đang ở hành tinh khác, bên này không có tuyết TAT]
[Trận tuyết đầu tiên phải trải qua cùng người yêu chứ! Khi nào anh Phó về vậy?]
[Chắc anh Phó vẫn đang quay phim nhỉ, không biết tối nay có phải quay tiếp không.]
[Mau! Về! Bên! Cá! Nhỏ! Của! Chúng! Ta!]
Ngu Duyên hát xong bài hát này, tròn mắt nhìn bình luận một lát, sau đó đứng dậy kéo rèm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
"Thật sự có tuyết rơi rồi." Giọng Ngu Duyên đầy vẻ ngạc nhiên.
"Meo u." Sứa biển trong lòng cũng cảm nhận được cảm xúc của cậu, đôi tai nhỏ lập tức dựng thẳng lên.
Ngu Duyên suy nghĩ một lát rồi quay lại chỗ ngồi, chớp chớp mắt, thương lượng với khán giả trong livestream: "Hôm nay có thể kết thúc sớm một chút được không? Ngày mai tôi hát miễn phí tặng mọi người."
[Được chấp thuận!]
[Hì hì hì chắc chắn là Cá nhỏ đi hẹn hò rồi.]
[A a a a muốn xem livestream hẹn hò quá.]
[Đi đi Cá nhỏ! Ngày mai phát sóng cũng như nhau thôi, bỏ lỡ buổi hẹn hò trận tuyết đầu mùa thì tiếc lắm.]
[Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, cũng là trận tuyết đầu tiên sau khi Cá nhỏ và anh Phó ở bên nhau, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.]
[Tôi cũng phải đi hẹn hò đây!]
[Mau đi đi mau đi đi.]
Ngu Duyên cười tươi, phát một vài bao lì xì trong phòng livestream, sau khi phát xong mới kết thúc buổi phát sóng, cho sứa mèo thêm một ít thức ăn, rồi một mình ra khỏi cửa, đi về hướng trường quân sự.
Vừa bước ra cửa, cậu đã nhận được tin nhắn từ Phó Chấp Tự — "Tuyết rơi rồi, thấy chưa?"
Ngu Duyên không trả lời ngay mà chỉ bước nhanh hơn.
Cậu rất thích tuyết.
Thích cái cảm giác được vùi mình vào lớp tuyết dày, như thể được bao bọc trong một đám bông mềm mại.
Người cá không sợ lạnh, không cần phải quấn nhiều lớp như con người, cũng không cần lo lắng bị ốm.
Trận tuyết đầu mùa không lớn lắm, rơi trên người cũng không có cảm giác gì.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Ngu Duyên thậm chí còn không mang theo ô.
Đợi đến khi mùa đông sâu hơn, trường quân sự nghỉ lễ, bộ phim mới của Phó Chấp Tự đóng máy, họ có thể cùng nhau cuộn tròn trong nhà đón đông.
Đến lúc đó, tuyết sẽ càng rơi càng lớn, tích thành một lớp thật dày trong sân, cậu có thể lăn lộn trên tuyết, chơi ném bóng tuyết, nặn người tuyết.
Nghĩ đến viễn cảnh ấy, bước chân của Ngu Duyên càng thêm nhẹ nhàng.
Gần trường quân sự cũng có một khu phố ăn vặt, tuy khoảng cách xa hơn một chút so với các trường đại học bình thường, nhưng đi bộ cũng chỉ mất vài phút.
Ngu Duyên đi đến khu phố ẩm thực trước, mua một củ khoai lang nướng rất to và nóng hổi, cầm trong tay ấm áp vô cùng, định bụng dùng nó để sưởi tay cho Phó Chấp Tự.
Người cá vốn có thân nhiệt thấp, khi ở nhà mở máy sưởi thì không cảm thấy lạnh chút nào, Phó Chấp Tự lại rất thích ôm cậu. Nhưng khi ra ngoài trời nhiệt độ xuống thấp, cậu chẳng thể nào giúp hắn ủ ấm mà ngược lại còn khiến đôi tay hắn thêm lạnh buốt. Vì thế, cậu chỉ có thể nghĩ cách khác.
Thông thường, tay của Phó Chấp Tự luôn ấm áp, nhưng phục trang trong phim lại không đủ giữ ấm, thậm chí có thể là trang phục mùa hè. Khi quay trong nhà thì không sao, nhưng nếu quay ngoài trời thì phải cố chịu đựng. Dù có một số thiết bị giữ nhiệt, nhưng để đảm bảo hiệu ứng quay phim, cũng không thể sử dụng quá nhiều.
Sau khi quét mã xác nhận danh tính tại cổng trường quân sự, Ngu Duyên xuyên qua dòng người đông đúc, thuận lợi đến được phim trường.
Có rất nhiều người hẹn hò trong trận tuyết đầu mùa, trên đường đi cậu gặp toàn những đôi sánh vai nhau, cả ngôi trường rộn ràng náo nhiệt.
Có cặp tình nhân, cũng có bạn bè.
Trên mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười giống nhau.
Phó Chấp Tự vẫn đang quay một cảnh, những diễn viên và nhân viên khác đang nghỉ ngơi thì phần lớn đều đang thưởng thức trận tuyết đầu mùa này.
Ngu Duyên ôm củ khoai lang nướng đến bên cạnh trợ lý và chuyên viên trang điểm của Phó Chấp Tự, sau khi chào hỏi họ xong cậu liền chăm chú nhìn về phía hắn, lúc này hắn đang diễn chung với một diễn viên khác.
Hình như diễn viên kia không thể hiện tốt lắm, đạo diễn đã hô NG* mấy lần rồi.
*NG: viết tắt của "No Good" – thuật ngữ trong ngành phim ảnh, có nghĩa cảnh quay không đạt yêu cầu và cần quay lại.
Phó Chấp Tự luôn rất nghiêm túc trong công việc. Dù bị NG nhiều lần, hắn vẫn giữ sự tập trung trên phim trường, hoặc là nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi, hoặc là trao đổi với bạn diễn, dẫn dắt người kia nhập tâm vào vai diễn tốt hơn.
Cho nên, hắn không lập tức chú ý đến Ngu Duyên đang ôm củ khoai lang nướng.
Mà Ngu Duyên cũng không cảm thấy có gì cả.
Khi một người nghiêm túc tập trung làm một việc gì đó, họ sẽ trở nên cuốn hút hơn bao giờ hết.
Trong mắt Ngu Duyên, Phó Chấp Tự như vậy đặc biệt đặc biệt hấp dẫn cậu, cậu có thể cứ nhìn như vậy rất lâu rất lâu.
Nhờ sự hướng dẫn của Phó Chấp Tự, đối phương cuối cùng cũng tìm được cảm giác nhập vai, cảnh quay nhanh chóng hoàn thành. Đạo diễn đột nhiên lên tiếng: "Nghỉ trước một lát, tranh thủ ăn tối đi."
Cuối cùng lại cố ý thêm một câu: "Nhanh lên nhé, cố gắng hôm nay kết thúc công việc sớm một chút."
Phó Chấp Tự lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn về phía trợ lý - mỗi lần Ngu Duyên đến đều sẽ tìm trợ lý của hắn trước, ở đó chờ hắn.
Quả nhiên, lần này cũng vậy. Hắn lập tức thấy được Ngu Duyên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Có tuyết rơi lả tả trước và sau lưng cậu, rõ ràng xung quanh rất ồn ào, nhưng Phó Chấp Tự lại cảm thấy thế giới lúc này tĩnh lặng đến lạ thường, dường như chỉ còn lại hai người họ.
Phó Chấp Tự lập tức chạy nhanh về phía cậu.
Nếu là trước đây, lúc này hắn vẫn còn đang đắm chìm trong vai diễn, bị mắc kẹt trên sân khấu, thậm chí còn khó giao tiếp với người khác bằng thân phận thật của mình.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần nhìn thấy Ngu Duyên, hắn liền biết bản thân là ai, dễ dàng thoát khỏi mọi ràng buộc.
Hắn nhanh chóng băng qua đám đông, đến trước mặt Cá nhỏ của hắn.
"Nè." Ngu Duyên đưa củ khoai lang nướng còn nóng hổi trong tay cho hắn.
Phó Chấp Tự đưa tay nhận lấy, bẻ đôi, mỗi người một nửa.
Mùi thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa, kích thích vị giác của cả hai.
"Ăn tối chưa?" Hắn hỏi.
Ngu Duyên lắc đầu, "Chưa. Vừa thấy tuyết rơi là chạy đến tìm anh ngay."
Phó Chấp Tự không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng véo má cậu, "Còn một cảnh nữa thôi, quay xong là kết thúc rồi."
Thời gian còn lại đều là của hai người bọn họ.
Ngu Duyên gật đầu: "Em chờ anh."
Cả hai cùng nhau ăn hết củ khoai nướng nóng hổi, sau đó lại xử lý thêm một phần cơm hộp của đoàn phim, để dành bụng lát nữa khi quay xong phim sẽ đi hẹn hò ăn khuya.
Ăn cơm xong, Phó Chấp Tự chỉnh lại lớp trang điểm, xoa đầu Ngu Duyên một cái đầy lưu luyến, rồi mới xoay người rời đi.
Ngu Duyên ngồi trên ghế, nhìn một hồi rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Ăn no vốn dĩ rất dễ buồn ngủ, hơn nữa trưa nay cậu không chợp mắt chút nào, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.
Khi tỉnh lại thì trên người đã được đắp một tấm chăn.
Người cá không sợ lạnh, dù không đắp chăn cũng chẳng bị nhiễm lạnh hay đổ bệnh.
Nhưng có thì cũng không sao.
Ngu Duyên ngáp một cái, theo bản năng đưa mắt tìm bóng dáng Phó Chấp Tự, lại phát hiện không có Phó Chấp Tự trong ống kính đang ghi hình.
Hình như tuyết rơi lớn hơn trước rất nhiều.
Trợ lý thấy vậy liền rất chu đáo giải thích: "Anh Phó đã quay xong phần của mình rồi, vừa mới đi tẩy trang, lát nữa sẽ quay lại."
Ngu Duyên gật đầu với anh ta, nói một tiếng cảm ơn.
Không lâu sau, Phó Chấp Tự đã thay đồ thường trở về, không còn tóc giả và lớp trang điểm, lại trở về thành Phó Chấp Tự quen thuộc của Ngu Duyên.
Thấy Ngu Duyên đã tỉnh, Phó Chấp Tự lập tức bung ô, nắm lấy tay cậu rồi cùng rời khỏi trường quay.
Chiếc ô lớn che phủ cả hai, xung quanh là những bông tuyết rơi lả tả, tựa như một thế giới riêng biệt chỉ thuộc về bọn họ.
"Ăn khuya muốn ăn gì?" Phó Chấp Tự hỏi.
Ngu Duyên trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: "Về nhà nấu trà đi, ăn chút đồ ăn vặt."
So với việc ra ngoài hẹn hò, cậu càng thích ở nhà với hắn hơn.
Dạo này Phó Chấp Tự bận quay phim, thời gian ở nhà ít hơn rất nhiều, đồ ăn vặt hai người mua trước đó đến giờ vẫn chưa ăn hết.
Phó Chấp Tự: "Được."
Ngu Duyên nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Làm thêm ít đồ ăn vặt mới cho Tinh Tinh nữa, đồ trước đó làm ăn gần hết rồi."
Phó Chấp Tự: "Được, hình như nó thích bánh tôm lắm, lần này làm nhiều một chút để dành."
Chỉ cần là ở bên nhau, làm gì cũng vui cả.
Ngu Duyên cụp mắt: "Tối nay cùng nhau tắm đi."
Nụ cười trên mặt Phó Chấp Tự càng sâu: "Được."
Ý nghĩa ẩn sau lời đề nghị này, cả hai đều hiểu rõ.
Thực ra cũng đã một khoảng thời gian hai người chưa thân mật đúng nghĩa.
Vì lịch quay dày đặc, Ngu Duyên lo sẽ để lại dấu vết gì đó trên người Phó Chấp Tự khiến người ngoài nhìn thấy, nên chỉ có thể để hắn thỉnh thoảng bắt nạt mình, không dám phản kháng lại. Cảm giác này vừa có chút ấm ức, nhưng cũng có một chút... kích thích theo một cách nào đó.
Phó Chấp Tự hơi cúi người, ghé sát tai cậu, "Dạo gần đây anh học được một vài chiêu mới trên mạng."
Tối nay vừa hay có thể thử.
Ngu Duyên: "???"
Ngu Duyên: "Không phải lúc nào anh cũng bận quay phim sao..."
Phó Chấp Tự ra vẻ lão luyện nói: "Công việc và đời sống phải cân bằng cả hai chứ."
Ngu Duyên: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro