🐟 CHƯƠNG 35: Nhập Vai Thành Công
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 35:
Mẹ Ngu hiểu phản ứng của Ngu Duyên là sự kinh ngạc khi thần tượng chuẩn bị đến nhà chơi, bà không hề nhận ra cảm xúc sâu sắc hơn ẩn sau sự kinh ngạc đó.
Tiếp theo, bà lại kể lại cho Ngu Duyên nghe những gì Tống Duy vừa nói qua điện thoại.
Việc diễn viên nhất thời không thể thoát vai không phải là chuyện hiếm gặp, tình trạng của Phó Chấp Tự cũng không phải là bí mật gì, fan của hắn hầu như ai cũng biết chuyện này.
Lát nữa hắn sẽ đến nhà, vốn dĩ cũng phải báo trước cho gia đình, đặc biệt là Ngu Duyên.
Nghe xong những lời này của mẹ, Ngu Duyên chỉ biết im lặng: "..."
Không thoát được vai, người quan trọng bị bệnh nặng cần chăm sóc, còn có thể bịa ra lý do nào rõ ràng hơn nữa không?
Trực tiếp viết lên trán mấy chữ "Tôi muốn đến nhà họ Ngu chăm sóc Ngu Duyên" cho rồi.
Hệ thống cũng thấy buồn cười: [Không hổ là ảnh đế, lát nữa tôi phải xem hắn sẽ diễn như thế nào.]
Qua cơn kinh ngạc, trong lòng Ngu Duyên có chút cảm xúc khó tả.
Hắn thực sự lo lắng cho cậu, muốn chăm sóc cậu sao?
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong sự yêu thương, không dễ bị một chút lòng tốt thế này "lừa gạt" đâu, nhưng Phó Chấp Tự đối với cậu chưa bao giờ là một chút lòng tốt, mà là rất nhiều, rất nhiều lòng tốt, hắn không bao giờ nói những lời tốt đẹp đó ra miệng, thậm chí đôi khi còn có chút cứng đầu.
Nói không cảm động là giả.
Cậu cũng muốn đối xử tốt với Phó Chấp Tự hơn.
Ngu Duyên lập tức dùng tay vuốt vài cái rồi buộc tóc đơn giản lên, sau đó đứng dậy xuống giường.
...
Khi Phó Chấp Tự và Tống Duy đến nhà họ Ngu, Ngu Thừa Thù và Ngu Vãn Khung cũng đã về, cả năm người nhà họ Ngu đều có mặt ở nhà chờ.
Hôm nay là ngày làm việc, Ngu Vãn Khung về trường quân đội giải quyết các vấn đề liên quan đến thực tập, Ngu Thừa Thù cũng đến văn phòng luật của mình, xử lý công việc và điều tra chuyện mà bố Ngu dặn dò tối qua.
Người đứng sau tài khoản "Lại Một Kẻ Học Y Phát Điên" đã bị điều tra ra, nhìn vào thông tin của Ngu Vãn Khung, Ngu Thừa Thù im lặng mấy giây, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận, đúng là chuyện mà Ngu Vãn Khung có thể làm ra.
Anh chỉ lén nói chuyện này với bố Ngu, hai người quyết định nhắm một mắt mở một mắt, giả vờ như không biết gì.
Còn người "Thích Ăn Hải Sản" cố tình che giấu thông tin và IP của mình vẫn cần phải tiếp tục điều tra, cả bạn cùng phòng trước đây của Ngu Duyên cũng vậy.
Nhưng tối về nhà, bố Ngu đột nhiên bảo anh không cần điều tra nữa, đồng thời kể cho anh nghe một đoạn đối thoại mà mẹ anh vô tình nghe được hôm nay, nghi ngờ rằng người kia có lẽ không phải là kim chủ mà là người theo đuổi Ngu Duyên, dù sao thì bây giờ Ngu Duyên đã chuyển về nhà, có sự che chở của họ, sẽ không bị bắt nạt nữa, không cần phải điều tra tiếp.
Vừa thay giày ở huyền quan bước vào, một bóng hình nhỏ bé đã đột ngột lao tới, đáp xuống vai Phó Chấp Tự một cách chính xác.
"Meo!"
Tinh Tinh có khả năng thích nghi rất tốt, nó cũng rất hòa hợp với Tiểu Mễ, vừa chuyển đến nhà họ Ngu ngày đầu tiên đã nhanh chóng quen với môi trường mới.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy chủ nhân mà cả ngày không gặp, nó vẫn không khỏi phấn khích mà lao vào.
Mẹ Ngu thấy vậy thì cười cong mắt, có chút ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều, tùy ý nói: "Hình như Tinh Tinh rất thích cậu Phó."
Ngu Duyên mặc đồ ngủ ngồi trong góc uống nước nóng: "..."
Sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, làm sao có thể không thích được chứ?
Tuy Tống Duy chưa từng gặp Tinh Tinh, nhưng anh ta biết chuyện Phó Chấp Tự và Ngu Duyên nuôi một con sứa mèo ở nhà, nên lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được mà cười thầm trong lòng.
Phó Chấp Tự thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã phát hiện Ngu Duyên đang dán miếng hạ sốt trên trán ngồi ở phía xa, hắn điều chỉnh trạng thái, trước ánh mắt của mọi người đi thẳng đến trước mặt cậu, dịu dàng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Ngu Duyên lập tức cảm thấy căng thẳng, hai tay đang cầm ly nước cũng vô thức nắm chặt, ngập ngừng gật đầu.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thật sự đối mặt, dù sao cậu cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, làm sao có thể bình tĩnh như Phó Chấp Tự được.
Hơn nữa giữa bọn họ không chỉ đơn giản là "diễn kịch", cho dù không có cảnh này, sau khi Phó Chấp Tự tỏ tình với cậu qua điện thoại, cậu cũng không thể thản nhiên đối mặt với hắn được.
Nhưng Phó Chấp Tự thì khác.
Hắn là một diễn viên xuất sắc.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thuận lợi bước vào "cảnh tình cảm".
Kịch là thật, tình cảm cũng là thật.
Phó Chấp Tự rất tự nhiên nhận lấy chiếc ly rỗng từ tay cậu, rồi rót cho cậu một ly nước ấm khác, lại nhẹ nhàng đưa tay gạt mấy lọn tóc rối trên mặt cậu, động tác dịu dàng và cẩn thận.
Mái tóc xoăn màu vàng rõ ràng đã được chải qua loa, có vài chỗ thậm chí còn hơi rối.
Hắn biết ngay mà, người nhà họ Ngu không thể chăm sóc tốt cho cậu được.
Vẫn phải đích thân hắn chăm sóc mới được.
Ban đầu, hắn bảo Tống Duy gọi điện thoại cho mẹ Ngu cũng chỉ là mang tâm trạng thử xem sao, thử tìm cho mình một lý do chính đáng để đến thăm cá nhỏ, thành công hay thất bại cũng đều tốt hơn là không làm gì cả.
Bây giờ xem ra, may mà hắn đã bảo Tống Duy gọi cuộc điện thoại đó.
Người nhà họ Ngu ở bên cạnh đều ngây người nhìn.
Tống Duy rất có trách nhiệm nhỏ giọng giải thích dối trá: "Lại nhập vai rồi."
Mẹ Ngu đã từng chữa trị cho hắn một lần, là người phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng suy nghĩ giải pháp — Ngu Duyên vốn đã bị bệnh, việc bị chọn làm đối tượng trong cảnh này là rất bình thường, tình trạng của Phó Chấp Tự chỉ có thể điều trị bảo tồn, để hắn từ từ thoát ra, nếu có Ngu Duyên hỗ trợ cũng là một chuyện tốt, dù sao cậu cũng là người cá, tuy rằng có chút đáng tiếc khi cậu đang trong thời kỳ phân hóa, lại còn bị bệnh, không thể sử dụng linh lực, nhưng cũng còn tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Những người còn lại trong nhà họ Ngu đều là lần đầu tiên thấy tình huống này, vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Phó Chấp Tự đột nhiên đứng thẳng người, hỏi mẹ Ngu: "Bác sĩ Từ, có lược không?"
Mẹ Ngu gật đầu, đưa cho hắn một chiếc lược.
Giây tiếp theo, Phó Chấp Tự nhận lấy lược rồi vòng ra sau lưng Ngu Duyên, từ tốn chải tóc cho cậu, chỗ nào rối cũng dùng tay từ từ gỡ ra, sau đó lại dùng lược chải cho mượt, kiên nhẫn và dịu dàng.
Mọi người: "..."
Ngay cả Tống Duy cũng kinh ngạc.
Dù đã sớm biết được tình cảm của Phó Chấp Tự dành cho Ngu Duyên từ miệng hắn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt chứng kiến cách hai người ở riêng, Phó Chấp Tự thuần thục như vậy, rõ ràng là không phải lần đầu chải tóc cho Ngu Duyên, thật không ngờ hắn lại có thể dịu dàng chải tóc cho một người đến vậy.
... Chẳng trách trong buổi phát sóng trực tiếp hôm đó, ngực áo của Phó Chấp Tự lại dính tóc vàng của Ngu Duyên.
Cả quá trình này Ngu Duyên đều ôm ly nước nóng, nhấp từng ngụm nhỏ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sợ rằng mình sẽ lộ ra phản ứng khác thường nào đó.
Mái tóc hơi rối dần dần trở nên mượt mà dưới tay Phó Chấp Tự.
Tinh Tinh đã từ trên vai Phó Chấp Tự bay vào lòng Ngu Duyên nằm từ lâu, cơ thể căng thẳng của Ngu Duyên cũng dần thả lỏng theo thời gian.
Được Phó Chấp Tự chăm sóc, rất thoải mái, cậu rất thích, cũng rất hưởng thụ.
Phó Chấp Tự đặt lược xuống, lại hỏi: "Ăn tối chưa?"
Ngu Duyên lắc đầu.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn tối, biết Phó Chấp Tự sắp đến, người nhà họ Ngu vốn định gọi đồ ăn từ nhà hàng về chiêu đãi.
Phó Chấp Tự lập tức đi về phía nhà bếp, sau khi được mẹ Ngu cho phép thì mở tủ lạnh, tự tay nấu sáu món mặn một món canh.
Mọi người: "..."
Ngu Duyên ôm sứa mèo, vô tình chạm mắt với Tống Duy, người kia cười gượng với cậu, Ngu Duyên đáp lại bằng nụ cười miễn cưỡng.
Cậu nhìn ra được, Tống Duy chắc chắn là người trong cuộc.
Cũng may, nhân lúc Phó Chấp Tự nấu cơm, mẹ Ngu kéo Tống Duy vào góc, bàn bạc về tình hình của Phó Chấp Tự lần này.
Ngu Duyên không biết bọn họ đã nói chuyện gì, nhưng biết rằng cuối cùng bọn họ đã quyết định để Phó Chấp Tự ở lại qua đêm, Tống Duy còn nháy mắt ra hiệu nhờ Ngu Duyên tiếp tục phối hợp.
Không còn cách nào khác, ăn của người ta thì phải nghe lời, Ngu Duyên đành phải đồng ý.
Bữa ăn sáu món một canh rất phong phú, đều là những món mà Ngu Duyên thích ăn, hồi còn ở chung Phó Chấp Tự đều đã nấu cho cậu.
Trong lúc đó, bố Ngu cũng vào bếp giúp Phó Chấp Tự một tay, dù sao thì khách đến nhà, để khách nấu cơm cho cả nhà thật là quá ngại.
Được mẹ Ngu dặn dò, bố Ngu vừa giúp một tay, vừa trò chuyện với hắn về một số chuyện công việc, giúp hắn thoát khỏi "vai diễn".
Nhà họ Ngu kinh doanh, cũng có hợp tác với các ngôi sao trong giới giải trí, ngoài đóng phim ra, Phó Chấp Tự cũng nhận một số hợp đồng quảng cáo, từng hợp tác với sản phẩm của công ty Ngu thị, nên cả hai cũng có thể nói chuyện với nhau.
Nhưng Phó Chấp Tự kiểm soát câu chuyện rất tốt, không nói quá lâu, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề sang Ngu Duyên.
Ngoài việc diễn xuất, Phó Chấp Tự cũng quan sát kỹ thái độ của người nhà họ Ngu đối với Ngu Duyên, phát hiện bọn họ quả thật đối xử với Ngu Duyên rất tốt, lúc này hắn mới cảm thấy hơi hài lòng.
Bây giờ đã khác trước, trước đây hắn sẽ lo lắng việc Ngu Duyên thân thiết với nhà họ Ngu sẽ khiến Ngu Duyên rời xa hắn, bây giờ hắn chỉ mong Ngu Duyên sống ngày càng tốt hơn, hắn sẽ cố gắng để Ngu Duyên đồng ý ở bên cạnh hắn.
Ngu Duyên vì bị bệnh nên không được ngon miệng lắm, cho dù cả bàn đều là món cậu thích.
Phó Chấp Tự thấy vậy thì đặt đũa xuống, lại vào bếp nấu cho cậu chút đồ ăn khai vị.
Cuối cùng, Ngu Duyên cũng ăn được nửa no.
Người nhà họ Ngu cũng dần quen với việc Phó Chấp Tự chăm sóc Ngu Duyên, chỉ coi hắn là đang đắm chìm vào vai diễn trong phim, không hề nhận ra điều gì bất thường, mà Phó Chấp Tự lại là thần tượng của Ngu Duyên, được thần tượng chăm sóc, Ngu Duyên chắc chắn cũng rất vui.
Sau bữa ăn nửa tiếng, Phó Chấp Tự đã sớm chuẩn bị sẵn nước ấm, thuốc và kẹo.
Kẹo là hắn lấy từ trong túi ra, đúng là một diễn viên xuất sắc mang theo cả đạo cụ.
Chỉ có Ngu Duyên biết, hộp kẹo này là lần trước cậu bị thương ở trán phải uống thuốc tiêu viêm, Phó Chấp Tự đã đặc biệt mua cho cậu, vẫn chưa ăn hết.
Ngu Duyên vừa uống thuốc, vừa để mặc cho suy nghĩ bay loạn.
Rốt cuộc Phó Chấp Tự bắt đầu thích cậu từ khi nào?
Hình như từ rất lâu về trước hắn đã rất tốt với cậu rồi.
Uống xong thuốc, Ngu Duyên về phòng nghỉ ngơi, Phó Chấp Tự cũng đi theo, nhưng đồng thời đi theo còn có cả mẹ Ngu và Tống Duy.
Đưa Ngu Duyên về phòng xong, mẹ Ngu liền dẫn Phó Chấp Tự và Tống Duy đến phòng khách đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, đồng thời bắt đầu điều trị cho hắn.
Tuy trong lòng Phó Chấp Tự không muốn, chỉ muốn ở lại chỗ Ngu Duyên, nhưng hắn vẫn lựa chọn phối hợp.
Không thể để lộ sơ hở.
Ngu Duyên lại cuộn tròn trên giường, bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết Phó Chấp Tự có đến phòng cậu nữa không, đồng thời cảm thấy người mình mồ hôi nhễ nhại, dính nhớp khó chịu, muốn đi tắm.
Người cá khác với người thường, người thường khi bị sốt tốt nhất là không nên tắm, nhưng người cá thì có thể, thậm chí ngâm mình trong nước còn có thể khiến họ thoải mái hơn, bởi họ có nhu cầu tự nhiên với nước.
Nhưng cậu lại không muốn động đậy.
Thêm vào đó là việc ăn no buồn ngủ và tác dụng của thuốc, Ngu Duyên cuộn tròn trên giường, lơ mơ ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa là vì một tiếng sấm ầm ĩ, Ngu Duyên vốn dĩ ngủ không sâu, bị âm thanh đột ngột xuất hiện này dọa cho giật mình.
Cậu đang mơ màng mở mắt thì thấy cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cậu.
"A Duyên." Giọng nói đầy lo lắng, căng thẳng nhưng lại rất dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro