🐟 CHƯƠNG 3: Chạm Vào Đuôi Cá
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 3:
Quang não vẫn tự động gọi một cuộc điện thoại tới liên lạc khẩn cấp.
Bầu không khí trở nên im lặng trong chốc lát.
Phó Chấp Tự thản nhiên rút tay về, nhẹ nhàng giải thích: "Đó là quản lý của tôi, không cần để ý."
Ngu Duyên ngập ngừng gật đầu.
Thực ra cậu cũng nghe ra đó là giọng nói của quản lý Phó Chấp Tự mà cậu đã liên lạc vài ngày trước.
Người cá có thể dựa vào giọng hát để chữa lành cho các sinh vật, Ngu Duyên cũng là người cá nhỏ hát hay nhất ở Vịnh Người Cá, nên cậu rất nhạy cảm với âm thanh.
Phó Chấp Tự liếc nhìn những miếng sườn trong bồn rửa, dứt khoát từ bỏ món ăn này, dọn dẹp sơ qua, lại cất vào tủ lạnh, bưng mấy món ăn đã làm xong ra bàn.
Ngu Duyên cũng nhanh chóng chủ động giúp hắn bưng một đĩa thức ăn.
Phó Chấp Tự nhìn thấy, không nói gì.
Cơm cũng đã nấu xong rồi, thơm phức.
Nhìn vào ánh mắt háo hức của Ngu Duyên, Phó Chấp Tự không nói không rằng chia phần cơm ban đầu dành cho một người thành hai phần, múc hai chén, đưa cho Ngu Duyên một chén.
"Cảm ơn Phó tiên sinh!"
Hải sản trên mì hải sản đều đã bị ăn hết, nhưng mì thì hầu như không động đến. Có vẻ hơi kén ăn.
Thấy Phó Chấp Tự gắp thức ăn xong Ngu Duyên mới đưa đũa ra, không kìm được mà lần lượt gắp thử mỗi món một ít, trộn với cơm, rồi cậu xúc một miếng lên cho vào miệng, đôi mắt xanh nhạt lập tức sáng rực, giống như có ánh sáng chiếu vào viên ngọc quý lấp lánh.
Cậu cá nhỏ vừa nhai vừa phồng má, giọng nói mơ hồ:"Ngon quá! Phó tiên sinh, tay nghề nấu nướng của ngài thực sự quá tuyệt vời."
Đây không phải lần đầu Phó Chấp Tự được khen nấu ăn ngon. Trước đây, khi quay một số bộ phim, hắn từng có cảnh nấu nướng. Động tác của hắn thành thạo, không cần chỉ dẫn, cũng được nhiều lời khen ngợi.
Thực ra cũng không phải là kỹ năng gì giỏi giang, hắn không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng không biết tại sao, khi được Ngu Duyên khen hắn lại cảm thấy vui hơn một chút.
Tộc Người Cá vốn sở hữu năng lực chữa trị. Nói chuyện với người cá có cấp bậc thiên phú cao luôn mang lại cảm giác như gió xuân phả vào mặt, có lẽ là vì điều này.
Hắn từng có một lần không thể thoát vai, thậm chí còn thực hiện một số hành vi tự hại như nhân vật trong phim. Tống Duy cũng tìm cho hắn vài người cá chữa trị xuất sắc nhất từ chủ tinh đến. Tuy không giải quyết triệt để được vấn đề, nhưng họ cũng đã thôi miên hắn, giúp hắn ngủ mê mệt, tạm thời xoa dịu được phần nào.
Nhưng mà hắn nhớ trong hồ sơ ghi cấp bậc của Ngu Duyên chỉ là F, hiệu quả hẳn là khá bình thường.
Tống Duy sắp xếp cậu ở bên cạnh hắn chủ yếu là để làm thế thân cho hắn quan sát, chứ không phải vì năng lực trị liệu của người cá.
Nghĩ đến đây, Phó Chấp Tự nuốt cơm trong miệng xuống, liếc nhìn cậu một cái, bất ngờ nói: " Cậu ta cũng rất thích món ăn tôi làm."
Nói xong, hắn chăm chú quan sát phản ứng của Ngu Duyên, sẵn sàng nhập vai để diễn tiếp.
'Cậu ta' ở đây đương nhiên chỉ là nhân vật hư cấu và không tồn tại, chỉ là đang đóng kịch mà thôi.
Nhưng Ngu Duyên đã ký hợp đồng thế thân nên không biết điều này, sẽ nghĩ rằng 'cậu ta' là ánh trăng sáng thực sự tồn tại, phản ứng đưa ra cũng sẽ chân thật nhất.
Ngu Duyên nghe xong thì dừng lại một chút, quên cả nhai, má phải phồng lên một cục nhỏ đáng yêu, ngơ ngác nhìn Phó Chấp Tự.
Vài giây sau, cậu nhanh chóng chớp mắt, vội vàng nói: "Vậy... vậy sau này Phó tiên sinh làm nhiều món ngon cho em hơn đi ạ, em sẽ khen Phó tiên sinh nhiều hơn, giống như 'cậu ta' khen Phó tiên sinh vậy."
Sự mong chờ trong đôi mắt xanh nhạt không hề giấu giếm.
Có thể thấy, Ngu Duyên thực sự rất thích tay nghề của hắn.
Bàn tính vang lên ầm ầm trên mặt cậu rồi.
Phó Chấp Tự: "......"
Phản ứng này có hơi khác so với dự đoán của hắn.
Nhưng hắn lại không thể tìm ra được lỗi nào trong câu trả lời của Ngu Duyên, với tư cách là một thế thân, Ngu Duyên thực sự khá tốt, cậu có thể mang lại cho hắn giá trị cảm xúc không tồi.
Mỗi người đều là duy nhất, không thể gò bó họ bằng khuôn mẫu nhân vật trong kịch bản được.
Chỉ có thể tiếp tục quan sát thôi.
Phó Chấp Tự không xác nhận cũng không phủ nhận mà nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục thưởng thức bữa tối.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, trong nhà lại yên bình và hòa hợp.
Cơm được chia đôi, hai người ăn hết sạch thức ăn.
Ăn xong, robot quản gia dọn dẹp bàn ghế bát đũa, không cần hai người động tay vào.
Hai bát mì cũng được nó mang đi, gọi robot tình nguyện gần nhất đến, sau khi xử lý kiểm tra thực phẩm, sẽ được mang đi cho những con vật nhỏ lang thang trong thành phố ăn.
Phó Chấp Tự vất vả đường xa trở về, ăn xong cơm liền đi thẳng vào phòng ngủ chính chuẩn bị tắm, nhưng khi mở tủ quần áo ra, hắn lại phát hiện có hai bộ quần áo không phải của mình.
Chủ nhân của quần áo là ai thì không cần phải nói cũng biết.
Có thể tưởng tượng được – sau khi Ngu Duyên dọn đến đã trực tiếp ngủ ở đây luôn.
Phó Chấp Tự thì không để ý lắm đến việc giường của mình bị người khác ngủ qua, dù sao hắn cũng tốt nghiệp trường quân đội, cũng đã sống trong môi trường khắc nghiệt, trong quá trình quay phim cũng khó tránh khỏi những lúc điều kiện khắc khổ, hắn không cầu kỳ như vậy.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn thích ngủ chung giường với người khác.
Trùng hợp thay, Ngu Duyên như một cái đuôi nhỏ, đi theo sau hắn, cũng cùng vào phòng ngủ chính.
Phó Chấp Tự lập tức lên tiếng: "Bảo quản gia dọn dẹp phòng ngủ phụ bên cạnh cho cậu, cậu ngủ ở đó."
Nụ cười trên mặt Ngu Duyên lập tức biến mất, không cam lòng nói: "Thế thân ngủ cùng ngài không phải là rất bình thường sao?"
Phó Chấp Tự: "Tôi nhớ trong hợp đồng có nói, cấm các hành vi vượt giới hạn."
Đúng vậy.
Trong hợp đồng có viết, hai bên cấm các hành vi vượt giới hạn, Phó Chấp Tự sẽ không vì cậu là thế thân của ánh trăng sáng mà có hành động thái quá với cậu, Ngu Duyên chỉ cần cung cấp sự đồng hành thuần túy là được.
Đây cũng là lý do chính khiến Ngu Duyên sẵn lòng ký hợp đồng – họ là mối quan hệ hợp đồng bình thường, không phải là quan hệ bao nuôi, Phó Chấp Tự cung cấp sự giúp đỡ cho cậu, cậu cung cấp giá trị cảm xúc cho Phó Chấp Tự.
Nhưng...
"Nhưng chỉ là ngủ thôi, cũng không làm gì cả, ngài không muốn ngủ cùng 'cậu ta' sao?"
Họ đều là con trai, trước đây Ngu Duyên cũng từng ngủ chung giường với bạn cùng giới, cậu không cảm thấy có gì, cậu cũng sẽ coi Phó Chấp Tự là bạn cùng giới bình thường.
Cậu không biết Phó Chấp Tự sẽ ở lại chủ tinh bao lâu, chỉ muốn cố gắng gần gũi với hắn càng nhiều càng tốt, để có thể nhận được nhiều "giá trị làm nũng" hơn.
Phó Chấp Tự biết lời cậu nói không có vấn đề gì, nhưng hắn thực sự không thích ngủ chung giường với người khác. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định chặn đứng câu chuyện này, nói: "Tôi muốn ngủ cùng 'cậu ta', nhưng không muốn ngủ cùng cậu."
Lời vừa dứt, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp của Ngu Duyên lập tức tối sầm lại, giọng nói vốn nhẹ nhàng dễ nghe cũng trở nên buồn bã: "Được rồi ạ."
Ngay sau đó, cậu ấy giơ tay lên, lấy hai bộ quần áo của mình từ trong tủ quần áo mà Phó Chấp Tự đang đối diện, cúi đầu, không nói không rằng quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Ngu Duyên rời đi, Phó Chấp Tự khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn biết câu nói của mình có hơi nặng nề, nhưng phản ứng của "thế thân nhỏ" cũng rất chân thực.
......
Phòng khách, trong lúc quản gia dọn dẹp phòng ngủ phụ, Ngu Duyên lại thu mình vào chiếc ghế sofa mềm mại.
Ghế sofa ở gần cửa sổ kính sát đất toàn cảnh của phòng khách, bên tai là tiếng mưa rì rào.
Tâm trạng của Ngu Duyên thực sự không tốt lắm, còn có phần hối hận, không phải như Phó Chấp Tự nghĩ, mà là...
"Quên kết bạn với anh ấy qua quang não rồi, tối nay vẫn không thể ngủ cùng, phải tìm cách để lát nữa đi đến phòng ngủ chính tìm anh ấy thôi, không thể lãng phí thời gian quý báu tối nay được."
Mục tiêu của tối nay là dù kiểu gì cũng phải kiếm thêm được 2 điểm giá trị làm nũng.
Hiện tại cậu có 7 điểm, còn thiếu 3 điểm nữa là có thể đổi lấy một ngày sinh mệnh.
Ít nhất phải giữ cho giá trị sinh mệnh ổn định trên mười ngày cậu mới cảm thấy yên tâm một chút.
Còn về câu nói của Phó Chấp Tự – Ngu Duyên nghe không đau không ngứa gì cả, muốn ngủ cùng người mình thích là chuyện rất bình thường, nếu không phải vì muốn kiếm giá trị làm nũng, cậu cũng không muốn ngủ cùng Phó Chấp Tự, ngủ một mình một chiếc giường lớn thoải mái biết bao.
Hệ thống cũng giúp cậu đưa ra ý tưởng: [Tôi nhớ phòng ngủ phụ không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen thôi, hay là cậu nói muốn ngâm mình, đến phòng ngủ chính của hắn để dùng bồn tắm đi?]
Dù sao Ngu Duyên cũng là một người cá nhỏ, có nhu cầu ngâm mình cũng là chuyện hợp lý.
Ngày đầu tiên Ngu Duyên đến biệt thự, đã đi khắp mọi phòng có thể đi, trong đó chỉ có một cánh cửa phòng bị khóa, không thể vào.
Đây thực sự là một cách hay.
Quản gia dọn dẹp phòng ngủ phụ rất nhanh, vì hằng ngày biệt thự đều được quét dọn sạch sẽ. Phòng ngủ phụ không bẩn, chỉ cần trải thêm chăn đệm là được.
Nói là phòng ngủ phụ, thực ra cũng không nhỏ chút nào, các thiết bị bên trong đều rất đầy đủ, sống ở đó vẫn thoải mái như phòng ngủ chính vậy.
Ngu Duyên treo hai bộ quần áo lấy từ phòng ngủ chính vào tủ quần áo trong phòng ngủ phụ, lại đi loanh quanh trong đó một vòng, sau đó thong thả đến trước cửa phòng ngủ chính, gõ cửa.
Phó Chấp Tự đã tắm xong, mặc đồ ngủ mở cửa cho cậu.
Thế thân nhỏ ôm một bộ quần áo, trên mặt không còn vẻ buồn bã thất vọng nữa, thay vào đó là một chút mong chờ, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp lại tỏa ra ánh sao lấp lánh, nhìn Phó Chấp Tự và nói: "Phó tiên sinh, phòng tắm ở phòng ngủ phụ không có bồn tắm, em có thể mượn bồn tắm trong phòng của ngài được không ạ? Người cá chúng em không ngâm mình sẽ rất khó chịu."
Phó Chấp Tự khẽ nhíu mày, im lặng hai giây, hắn nghiêng người, nhường không gian cho cậu đi qua, "Được."
Hắn có thể nhận ra Ngu Duyên đang cố gắng tiếp cận mình, cũng muốn quan sát xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Ngu Duyên vui vẻ ôm quần áo đi vào trong.
Phó Chấp Tự vừa mới tắm xong, trong phòng tắm vẫn còn hơi nóng và mùi sữa tắm thoang thoảng.
Ngu Duyên xả nước vào bồn tắm, cởi quần áo, biến ra đuôi cá, ngồi vào trong bồn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi một tiếng: "Phó tiên sinh."
Phó Chấp Tự vẫn đang chờ đợi hành động tiếp theo của cậu, nghe thấy tiếng gọi, hắn lập tức đứng dậy đến bên cửa phòng tắm, dựa nhẹ vào cửa, hỏi: "Sao vậy?"
Ngu Duyên: "Phó tiên sinh, nhà có bóng tắm muối biển không ạ?"
Đây là điều cậu nghe được từ những người cá khác khi đi tắm ở biển vào ban ngày, thế giới này đề cao hòa bình, chiến tranh rất ít, các sinh vật sống đều ổn định và hạnh phúc, họ đã nghiên cứu và phát minh ra rất nhiều thứ tốt hữu ích – có bóng tắm muối biển đặc chế này, những người cá nhỏ cũng có thể tận hưởng việc tắm biển khi đang ở ngay tại nhà.
Phó Chấp Tự đã đóng rất nhiều phim, hợp tác với không ít người cá, đương nhiên biết bóng tắm muối biển trong miệng Ngu Duyên là gì, nhưng hắn là người, trong nhà không có thứ này.
Vì vậy Phó Chấp Tự thành thật trả lời: "Không có."
Ngu Duyên bặm môi, giọng nói mềm mại nài nỉ: "Ngài có thể mua giúp em một ít được không ạ? Ngâm mình trong nước ngọt khiến em khó chịu lắm."
Phó Chấp Tự mím môi càng chặt hơn.
Giữa việc từ chối và đồng ý, hắn suy nghĩ vài giây, chọn cái sau.
Tối hôm nay từ chối cho Ngu Duyên ngủ trong phòng ngủ chính còn có thể dùng lý do "ánh trăng sáng" không tồn tại làm cớ để quan sát phản ứng của cậu, bây giờ chỉ là một quả bóng tắm muối biển mà thôi, hắn không nghĩ ra lý do nào hợp lý để từ chối, mà hắn cũng không phải là người keo kiệt.
"Được rồi, trong vòng năm phút sẽ có robot mang đến."
[Ting, giá trị làm nũng +2]
Ngu Duyên kinh ngạc vẫy đuôi cá, vây cá bán trong suốt đung đưa trong nước.
"Cảm ơn Phó tiên sinh!"
Lát nữa tắm xong, cậu có thể dùng lý do trả tiền sau để xin thêm bạn bè với Phó Chấp Tự trên quang não rồi.
Khi ở biển, cậu đã từng tìm kiếm bằng quang não, một quả bóng tắm muối biển khá đắt, tiền bây giờ của cậu hiện không đủ để mua loại "hàng xa xỉ" này. Mà một khi đã quyết định sống ở thế giới này, chắc chắn cậu sẽ phải cố gắng kiếm tiền.
Vài phút sau, tiếng mở cửa đóng cửa truyền đến từ phòng ngủ, là Phó Chấp Tự mang bóng tắm muối biển đến.
"Cộc cộc."
Phó Chấp Tự cong ngón tay, gõ nhẹ vào cửa phòng tắm.
Ngu Duyên vô thức nói: "Cửa không khóa, Phó tiên sinh có thể vào trực tiếp được không ạ? Đuôi cá của em không tiện đi lại."
Đây là sự thật, trong phòng tắm không có xe bay nhỏ hỗ trợ đuôi cá di chuyển.
Hơn nữa bộ phận sinh dục trên đuôi cá có thể thu vào, hầu hết người cá đều không để ý đến việc bị nhìn thấy đuôi cá, thậm chí còn khoe khoang đuôi cá xinh đẹp của mình, để người khác chạm vào vảy cá đẹp của mình, huống chi cậu lại là con trai, mặc hay không mặc áo đều không sao cả, cũng không sợ bị nhìn thấy cái gì, chỉ cần dùng khăn tắm che một chút là được.
Phó Chấp Tự nghe xong, động tác hơi dừng lại.
Thế thân nhỏ đang... cố ý dụ dỗ hắn?
Quả thật, hành động này phù hợp với cốt truyện trong kịch bản của phần lớn những câu chuyện về thế thân.
Giữa việc từ chối và đồng ý, Phó Chấp Tự một lần nữa chọn cái sau.
Vì đã muốn quan sát, thì không có gì phải rút lui cả.
Hắn muốn xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Phó Chấp Tự trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Người cá nhỏ ôm khăn tắm nằm trong bồn tắm, nước ngọt trong bồn tắm trong vắt, đuôi cá xinh đẹp lộ rõ mồn một.
Đuôi cá không phải là một màu duy nhất, mà là sự chuyển giao giữa màu xanh và vàng, tương phản với đôi mắt xanh nhạt và mái tóc vàng xoăn của cậu, vây cá trên đuôi rất lớn, giống như những tấm voan mỏng trong suốt, eo rất nhỏ, làn da cũng trắng mịn như sứ, còn đẹp hơn những hình tượng ảo gần như hoàn hảo kia.
Ngu Duyên chú ý thấy ánh mắt Phó Chấp Tự dừng lại trên đuôi cá của mình vài giây, đầu đuôi nhẹ nhàng vẫy vẫy, không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại tâm trạng rất tốt.
Đuôi cá đẹp là để cho người ta chiêm ngưỡng!
Phó Chấp Tự cũng nhận thấy sự sơ suất nhỏ của mình, hắn thu lại ánh mắt, bước tới gần, đối diện với ánh mắt từ trong bồn tắm, cố ý tìm lý do bào chữa cho sự sơ suất của mình: "Đuôi của 'cậu ta' rất giống với đuôi của cậu."
Ngu Duyên chớp mắt.
Hóa ra điểm giống nhau giữa cậu và ánh trăng sáng là đuôi cá sao.
Giây tiếp theo, đầu đuôi đột nhiên dựng lên.
Giọng nói của người cá nhỏ giống như lời nguyền mê hoặc: "Vậy Phó tiên sinh có muốn sờ đuôi của em không ạ?"
Đuôi cá giống với 'cậu ta'.
Phó Chấp Tự: "......"
Dưới nước, những chiếc vảy cá lấp lánh dưới ánh đèn trong phòng tắm, kích thích sự khao khát thuần khiết và tham lam nhất trong lòng đối với những thứ đẹp đẽ.
Một lúc lâu sau, Phó Chấp Tự nghe thấy mình vô thức trả lời: "Được."
[Ting, giá trị làm nũng +2]
Tuyệt vời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro