Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2 (hoàn)

Cung Tuấn muốn ngăn cản anh lại cố tình làm trái, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy quy đầu của hắn mút ra tiếng chậc chậc, bầu ngực căng trướng được anh nâng lên kẹp lấy cây gậy thịt vội vàng cọ xát, sữa chảy ra càng nhiều không khí còn lại trong não càng ít. Trương Triết Hạn lặng lẽ ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm của hắn, nhưng Cung Tuấn lại đột nhiên ấn mạnh vào vai anh đẩy ra —

Anh không kịp phản ứng, bị một dòng tinh dịch tanh nồng phun lên mặt, trong miệng tràn ngập vị kim loại đắng chát. Mi mắt, đầu mũi, cằm... tinh dịch thậm chí còn vương lên đuôi tóc anh đầy gợi tình.

Anh chớp mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên thấy vành tai Cung Tuấn có vẻ hơi hồng, hắn luồn tay dưới nách anh ôm lên, cầm một góc chăn cẩn thận lau mặt cho anh.

"Em xin lỗi... có vào mắt không?"

Trương Triết Hạn nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc cả người càng nóng, anh vùi đầu vào vai Cung Tuấn, dụi dụi cổ hắn như mèo con, "Cung Tuấn... thích không?"

Cung Tuấn không trả lời mà đặt tay lên mông anh xoa nhẹ, Trương Triết Hạn nghiêng đầu ngậm lấy tai hắn, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng bên trong tai hắn, cuối cùng đã được như nguyện nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương, sau đó một cánh tay mạnh mẽ bế anh lên, kéo quần dài xuống đến đầu gối.

Họ nhanh chóng thay đổi tư thế, Trương Triết Hạn úp sấp trên giường, quần lót tam giác màu đen mới thay bị người lột xuống, siết vào giữa cặp mông mềm mại, lộ ra miệng huyệt đỏ thẫm không ngừng mấp máy. Hai túi tinh của anh trướng đến sắp nổ tung nhưng vẫn bó chặt trong quần lót, Cung Tuấn nắm lấy bắp đùi anh đẩy ra để lỗ nhỏ ngấp nghé ở mép quần lộ rõ hơn, dương vật lại cứng rắn lần nữa đã không kịp chờ đợi dán lên cửa huyệt, chỉ cần thúc mạnh về phía trước là có thể lấp đầy dục vọng trống rỗng của anh.

"A... ưm..."

Trương Triết Hạn nhỏ giọng thở hổn hển, anh không muốn biểu hiện quá dâm đãng nhưng mẫu thể dường như có một loại nhu cầu bản năng, cần được bảo vệ, cần được sử dụng hết mức, cần khống chế và bị khống chế. Anh vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào gối, không tự chủ được lắc lắc cái mông, dùng lỗ nhỏ ngượng ngùng cọ vào quy đầu thô to nóng rực. Xem ra anh vẫn còn có chút quyến rũ, chí ít lão nhị của Cung Tuấn nói như vậy, lung tung chọc vào cửa huyệt của anh mấy lần, hại anh nức nở mềm nhũn eo — trong phòng tắm anh đã dùng ngón tay tự chơi mình, bên trong đã sớm ướt đẫm, mong mỏi được thứ đồ vật càng thô lớn hơn chiếm lấy.

"A! A a a..."

Khoảnh khắc thứ đó vọt vào bên trong anh nắm chặt ga giường hét lên, quá to, quá trướng, anh hoảng hốt lấy tay che bụng sợ bị xuyên thủng, bờ mông lại siết chặt cây gậy thịt thô lớn.

Trương Triết Hạn nằm dính trên giường giống như một con cá mắc cạn trên bờ cát, chỉ vừa được cắm vào đã khiến trên mặt anh giàn giụa nước mắt, khóc nức nở thành tiếng, hai cánh mông đầy đặn không ngừng run rẩy.

Không biết Cung Tuấn đang nghĩ gì, sau khi tiến vào hắn liền dùng hai tay lắm lấy eo anh điên cuồng nắc hông, cây gậy thô to mạnh mẽ khuấy đảo trong huyệt làm cho đường hành lang chật hẹp ban đầu trở nên trơn trượt mềm xốp, mỗi lần ra vào lại phát ra tiếng nước dâm mỹ.

"To quá... Cung Tuấn! Hưm, sướng quá... A!"

Trương Triết Hạn chưa bao giờ cảm thấy khoái cảm mãnh liệt hơn bây giờ, lần trước thằng nhãi này thoi thóp anh chỉ có thể chủ động nâng mông ưỡn eo, nhưng bị người ấn lên giường mà chịch lại là cảm giác mới mẻ không gì có thể sánh kịp, anh sướng đến ngón chân đều cuộn lại, eo nhỏ run rẩy không ngừng, sữa trên ngực chảy ra chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng ga giường.

Cung Tuấn đè lên người anh, hai tay nắm núm vú của anh, tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh, giống như đóng cọc để lại những vệt đỏ nông sâu trên mông anh. Trương Triết Hạn nhìn xuống ngực mình, hai bàn tay to đang xoa nắn túi sữa căng phồng, lại dùng đầu ngón tay siết chặt núm vú của anh — đau đớn và khoái cảm cùng nhau bùng nổ, anh hét lên nhìn ngực mình phun ra hai tia sữa, chỗ sâu trong huyệt bị người xâm chiếm cũng mạnh mẽ co rút, ngậm chặt lấy cây gậy nổi đầy gân xanh.

"Shhh... anh đừng kẹp... bình tĩnh, nhịn một chút..."

Cung Tuấn ghé vào tai anh thì thầm dỗ dành, Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy ấm ức, dùng khuỷu tay đẩy mạnh hắn ra.

"Xéo đi!"

Cung Tuấn nắm cổ tay anh kéo người xoay lại, dương vật rời khỏi huyệt nhỏ, nhìn anh nằm trên giường lấy tay che mắt lại, cả người run rẩy, không rõ ràng cho lắm hỏi anh, "Sao vậy, Triết Hạn? Em tưởng là..."

"Tưởng cái đầu cậu." trong lòng Trương Triết Hạn hận chết đi được nhưng lại không chịu buông cánh tay đang che mặt. Anh nghĩ mình tìm đủ mọi cách đối phương mới chịu làm một lần nhưng đối với Cung Tuấn chỉ giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ trong mắt hắn từ đầu đến cuối anh đều không đáng nhắc tới sao, vậy thì tại sao phải đi theo anh trên con đường không thể quay đầu này.

"Triết Hạn?" Cung Tuấn thấy anh run dữ dội hơn liền dùng sức kéo tay anh ra, đã thấy đối phương khóc đến không thể kiềm chế, đôi môi đỏ run rẩy cầu xin hắn, "Đừng bán tôi... đừng... đừng bỏ rơi tôi."

Cung Tuấn ngẩn người nhất thời chưa kịp phản ứng, dù sao thì mấy lần gặp anh tỏ ra yếu thế đều là vì hạ thấp sự phòng bị của hắn rồi sau đó đâm hắn mấy nhát thật đau. Nhưng lần này anh thực sự đang khóc, trong đôi mắt sâu thẳm như biển cả chứa đựng nỗi bị thương vô tận, khóc đến cuối cùng anh vòng tay ôm lấy vai hắn, dán lên gò má hôn khẽ một cái nói, "Cung Tuấn... anh thích em, đừng bán anh cho người khác, được không?"

"Anh đang nói gì vậy?" Cung Tuấn mở to mắt vội vàng ôm chặt lấy anh, "Sao em có thể — Có phải anh ăn nhầm cái gì không?"

Trương Triết Hạn sửng sốt hai giây, sau đó quay người nhéo một cái trên lưng hắn, "Cậu mới uống nhầm thuốc! Không phải cậu ghét bỏ ông đây sao? Vừa vặn nơi này có chợ đen, cậu dám nói cậu không định bán tôi với giá tốt không?"

"Ôi trời..." Cung Tuấn cực kỳ cạn lời, "Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bán anh... Càng không thể nào ghét anh, nếu em không thích anh sao có thể mặt dày mày dạn đi theo anh, rốt cuộc trong đầu anh nghĩ cái gì vậy?"

Mặt Trương Triết Hạn đỏ lên, thầm nghĩ chẳng lẽ mình thật sự trách lầm hắn? Nhưng đã đến nước này chỉ có thể vò đã mẻ không sợ vỡ mắng, "DM cậu. Ông đây câu dẫn cậu nhiều lần như vậy lần này cậu mới chịu làm, chỉ biết cắm đầu bú sữa... Ngực đều bị cậu gặm lớn rồi, thằng chó!"

"Thật à?" Cung Tuấn đột nhiên áp tay lên ngực anh xoa nhẹ mấy cái, cười híp mắt nói, "Để em sờ thử xem... đúng là to thật."

Trương Triết Hạn bị hắn xoa đến bốc hỏa, dựa vào ngực hắn thở hổn hển, sau đó lại phát hiện không đúng, hung dữ hất cái móng chó kia ra.

Nhưng Cung Tuấn vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngốc nghếch nhìn anh, cong môi nói, "Triết Hạn... anh thật sự không biết sao?"

"Cái gì?" anh ngơ ngác ngẩng đầu, lại bị người hôn mạnh lên môi.

Cung Tuấn cười vừa ngượng ngùng vừa lưu manh nói, "Em cứ tưởng anh biết kiến thức thông thường này... Mẫu thể dù nam hay nữ đều có thể thụ thai, chỉ là khả năng thụ thai của nam nhỏ hơn nữ rất nhiều... chúng ta lại không có bất kỳ công cụ tránh thai nào, em làm sao dám, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện làm sao chúng ta đến được ốc đảo? Mà em hỏi thật nhé, anh thực sự cho rằng mình chỉ sinh sữa không sinh — A a! Đừng nhéo!"

"Im im im!" Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng, tức giận đến mức chỉ có thể hung hăng nhéo mặt hắn. Đúng là anh không biết chuyện này, kiến thức về mẫu thể anh chỉ được nghe từ cha mẹ nói qua một chút, chưa bao giờ nghĩ tới mình là nam còn có thể có công năng khác, sự ấm ức đáng thương vừa rồi đột nhiên biến thành một trò cười.

Nói đi nói lại vẫn phải trách anh, sao không tự phổ cập khoa học cho mình từ sớm hại mình tự đoán già đoán non như vậy.

Cung Tuấn ôm anh vào lòng, vừa nhéo đầu ti của anh vừa dán môi vào má anh nói, "Em cứ nghĩ là anh biết... còn tưởng anh không ngại..."

Trong lòng Trương Triết Hạn đã bình tĩnh lại nhưng thân thể vẫn nóng rực như cũ, huyệt nhỏ bị bỏ quên đã lâu càng thêm ngứa ngáy.

Anh suy nghĩ một chút, tự mình cởi quần lót đến mắt cá, nhấc một chân quấn lên eo Cung Tuấn, dùng lỗ nhỏ mềm ướt cọ xát quy đầu nóng bỏng của hắn, "Em vào đi... nhưng mà lát nữa... không được bắn bên trong."

"Được." Cung Tuấn lập tức đồng ý, đối với hắn mà nói hơn nửa tháng này dài như cả thế kỷ, cái người xinh đẹp này hầu như mỗi ngày đều cho hắn bú ti, nhưng đã không phải thời khắc tính mạng nguy cấp, lại lo lắng vượt qua ranh giới sẽ chọc giận đối phương rồi bị người ta tiện tay vứt bỏ, cho nên hắn chỉ dám làm một chú cún ngoan ngoãn tận trung chờ phần thưởng của mình.

"A a!!"

Hắn đẩy người về trước, cắm dương vật gần như sắp nghẹn hỏng vào thân thể anh, dập mạnh vào hai cánh mông căng tròn gợi cảm, lại tách rộng hai bắp đùi rắn chắc muốn hạ thể của anh hoàn toàn lộ ra, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ dâm đãng bị dương vật của mình cắm đến ướt át đỏ tươi.

Cung Tuấn đè ngửa anh xuống giường mãnh liệt ra vào, dùng tốc độ và sức lực người bình thường không thể theo kịp không thương tiếc mà xâm phạm đối phương. Chân của Trương Triết Hạn gần như bị hắn ép đến tận vai, cánh mông lơ lửng giữa không trung bị từng cú thúc đè ép dữ dội sau đó lại run rẩy nảy lên, huyệt nhỏ mềm mại trở thành vật chứa dâm đãng, tham lam cắn nuốt dương vật của đàn ông, phát ra âm thanh vô cùng dễ nghe. 

Cung Tuấn thở hổn hển, thỉnh thoảng lại vùi đầu mút lấy đôi môi đỏ mọng hơi hé mở kia, nhưng mới cắm được mấy chục cái đồ xinh đẹp vừa mới câu dẫn hắn đã bắt đầu không chịu nổi bấu lên vai hắn, trong miệng kêu khóc lung tung nói cái gì mà ngực trướng quá, mông bị chịch nát rồi. Cung Tuấn cực kỳ nghe lời giúp anh xoa nắn bầu ngực nhưng chẳng mấy chốc người kia lại run rẩy toàn thân, vừa khóc vừa thở hổn hển từ sâu trong cơ thể bắn ra một dòng nước.

"Chặt quá... anh ướt thật đấy..."

Cung Tuấn đưa tay vuốt ve nơi hai người đang giao hợp, một mảnh dính nhớp toàn bộ đều là nước dâm, thân là mẫu thể khó có thể nói rằng anh không làm từ nước. Hắn dừng lại một chút rồi lại bắt đầu đẩy hông, dương vật di chuyển qua lại trong huyệt nhỏ cực kỳ dễ dàng, quy đầu thô to nghiền ép tuyến tiền liệt mẫn cảm của đối phương khiến dương vật xinh xắn lung la lung lay trên bụng Trương Triết Hạn cũng không ngừng rỉ nước.

"Cung Tuấn... Tuấn Tuấn... Chậm một chút... sướng quá..."

Trên gương mặt mê người kia đã đều là xuân triều, hai mắt thất thần trống rỗng ngây ngốc nhìn phía trước, trong lúc bị hắn không ngừng đưa đẩy lộ ra vẻ gợi cảm và phục tùng khác thường. Cung Tuấn thích thú ôm lấy hai má anh cắn môi dưới của anh, làm cho anh vừa khóc thút thít lại ngượng ngùng đáng yêu vươn đầu lưỡi ra, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi của anh đẩy trở về khoang miệng ẩm ướt mềm mại, anh sẽ vô thức ngẩng lên khó khăn mà nuốt nghẹn lấy nước miếng của mình một cách dâm đãng.

Anh là một sinh vật hoàn mỹ lại chỉ có mình hắn chiếm hữu, mật ngọt trong cơ thể anh chỉ có thể cung cấp sự sống cho một người duy nhất.

Trương Triết Hạn bị hắn chịch đến choáng váng, ngực đau, mông cũng đau, tuyến tiền liệt không ngừng bị kích thích khiến dương vật sưng đau ở phía trước đã bắn ra một lần uể oải rũ vào giữa háng. Trong lúc mơ màng anh lại bị Cung Tuấn lật úp lại, chổng mông lên để hắn đi vào từ phía sau, dương vật giống như làm bằng sắt điên cuồng khuấy đảo trong huyệt nhỏ của anh, hại anh kêu đến khàn giọng, mơ hồ cảm thấy mình giống như một con thú cái, ở trên mảnh đất hoang cá lớn nuốt cá bé này bị một con sư tử đực hung hãn cường tráng nhất dùng móng vuốt sắc bén đè xuống, cắn gáy anh chịch vào mông anh, gieo giống trong cơ thể anh, để mùa xuân sang năm anh sẽ ở trong sào huyệt ấm áp ôm lấy những bé sư tử con mà cho bú. 

"Ưm... Cung Tuấn... A... bắn bên trong... anh muốn..."

Anh bị trí tưởng tượng của mình thần phục, cả người giống như tê liệt quỳ sấp dưới thân hắn vừa khóc vừa thở hổn hển, cái mông lại gắng sức co vào mút lấy cây gậy càng lúc càng trở nên thô lớn. Cung Tuấn nắm chặt ngón tay anh nói không được nhưng tiếng thở dốc đã gần như đục ngầu, tần suất dương vật ra vào trong cơ thể anh cũng dần dần hỗn loạn, trong căn phòng chật hẹp quanh quẩn tiếng da thịt chạm nhau phát ra âm thanh vang dội, còn có giọng đàn ông khàn khàn không ngừng dụ dỗ.

"Không sao... anh có thể... đừng rút ra ngoài... muốn... muốn em..."

Trương Triết Hạn bị chịch đến hoàn toàn mất trí, trong đôi mắt ngập nước chỉ còn lại màu sắc của dục vọng, anh không thể tưởng tượng được sư tử đực mà anh chọn vì sao lại không muốn con của anh, sữa của anh rất nhiều, đủ nuôi sống cả hai người bọn họ.

Cung Tuấn dường như vẫn đang suy nghĩ cân nhắc, mặc dù tốc độ dưới hông cũng không có chậm lại nhưng hắn vẫn dán vào bên tai anh, phun ra hơi thở nóng rực, xác nhận bằng giọng điệu nũng nịu đáng yêu, "Sẽ có em bé đấy."

Vành tai Trương Triết Hạn nóng lên, cả người không ngừng run rẩy, nức nở hạ eo nâng bờ mông tròn trịa lên cao hơn.

"Muốn... em bé... của Tuấn Tuấn... A a a!"

Vừa dứt lời anh cũng tìm về được chút lý trí, nhưng sau đó lại là vài cú thúc vừa sâu vừa dữ dội, từng dòng chất lỏng nóng hổi đánh vào bên trong anh, khiến đùi anh run rẩy không ngừng, thịt huyệt co rút nuốt lấy toàn bộ tinh dịch của hắn.

Đầu óc Trương Triết Hạn trống rỗng trong giây lát, giống như ngất xỉu ngã xuống, mãi đến khi đối phương triệt để phát tiết dục vọng rồi từ từ rút ra anh mới khẽ rùng mình, vài giọt chất lỏng màu trắng đục ứa ra từ lỗ nhỏ hơi hé mở, theo bắp đùi rắn chắc phủ đầy vết đỏ chảy xuống đệm giường.

Anh bị làm quá triệt để, cửa huyệt sưng đỏ lộ ra ngoài không còn là một đường nếp uốn thẹn thùng mà đã trở thành một vòng thịt bị tinh dịch lấp đầy, dường như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể dễ dàng tiến vào thân thể anh lần nữa.

Cung Tuấn không khỏi nuốt nước miếng, bụng dưới lại xôn xao, hắn nhanh chóng dời tầm mắt khỏi mông đối phương, nằm xuống bên cạnh ôm người vào trong ngực.

"Triết Hạn...?"

Trương Triết Hạn vùi mặt vào ngực hắn, vành tai nóng đến đỏ bừng.

"Ừm..." Cung Tuấn gãi gãi mặt nói, "Kỳ thật khả năng không cao, nhưng nếu anh thực sự muốn..."

"Em đi chết đi!!"

Sau khi tỉnh táo lại mẫu thể thẹn quá hóa giận hung hăng vỗ một cái lên trán hắn, nếu không phải thể chất của Cung Tuấn khác hẳn người thường, chỉ sợ lần này não đã bị chấn động thậm chí bán thân bất toại.

"Đau quá..." hắn bắt lấy cổ tay đối phương đưa mặt lại gần, chớp cặp mắt trời sinh vô tội nói, "Không cần em bé của Tuấn Tuấn nữa sao? Em đau lòng quá!"

Mặt Trương Triết Hạn đỏ đến rỉ máu, ngày thường mồm mép lanh lợi mà giờ phút này một chữ cũng nói không ra, chỉ có thể vội vàng đưa tay bịt miệng hắn.

Cung Tuấn ôm chặt lấy anh, mỉm cười hôn lên mặt anh nói, "Đừng giận mà, em chỉ đùa anh thôi, lần sau em nhất định sẽ cẩn thận."

Trương Triết Hạn vùi trong ngực hắn, cả người tản mát ra mùi sữa ấm áp sau cao trào, nửa ngày mới chậm rãi nghẹn ra một câu.

"Không cẩn thận cũng được...."

***

Đáng tiếc thời gian ngọt ngào không kéo dài được lâu, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân làm Cung Tuấn đề cao cảnh giác.

Vừa ném quần áo cho Trương Triết Hạn, hắn vừa nhặt vũ khí trong ba lô, cẩn thận từng bước đi ra cửa.

Cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, một người đàn ông bị đạp lộn nhào vào, nhìn kỹ lại chính là người quản lý tổ kiến.

Trong tay Dero cầm một cái máy truyền tin màu đen, thông tin bị gián đoạn trong trạng thái đang kết nối, ánh mắt Cung Tuấn tối sầm lại, đá văng thứ kia khỏi tay Dero.

"Tôi nghĩ cậu nên nói tiếng cảm ơn, là tôi đã cứu cậu và mèo nhỏ của cậu."

Đứng ở cửa lại là người đàn ông trung niên đánh cược với Dero, lười biếng mang theo nụ cười trêu tức, rất hứng thú đánh giá Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn mặc quần áo tử tế đi tới phía sau hắn, ánh mắt người đàn ông lại đảo một vòng trên người anh, "Mẫu thể chất lượng tốt như vậy hẳn là đáng giá rất nhiều tiền."

Trương Triết Hạn sững sờ một chút, lập tức lo lắng nhìn về phía Cung Tuấn, Cung Tuấn vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt nói, "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Dero nằm rạp trên đất xen vào nói, "Eleven, chúng ta có thể chia đều. Đội điều tra đang ở gần đây, bọn chúng không thể trốn thoát."

Theo tiếng súng vang lên, họng súng trên tay người đàn ông trung niên tỏa ra khói xanh, cùng lúc đó máu trên vai Dero cũng bắn tung tóe, hắn lập tức kêu rên.

"Mày đã quên quy tắc cơ bản nhất của khu trung lập." Eleven chậm rãi nói, "Chúng ta không làm chó săn, mày lại càng không nên mật báo cho Liên bang."

Trương Triết Hạn cắn răng kéo góc áo Cung Tuấn ý bảo hắn rời đi, anh không muốn liên lụy đối phương, nếu bị đội điều tra bắt được anh tình nguyện gánh chịu một mình.

Nhưng Cung Tuấn lại nắm chặt tay anh, bình tĩnh nói, "Đừng lo, tín hiệu ở đây không thể phát đi, chúng không thể tìm đến ngay được."

"Ha ha!" người đàn ông trung niên tên Eleven cười to hai tiếng, "Quả nhiên tôi không nhìn lầm, là cậu phá hủy khóa bảo mật của Brunei đúng không? Cậu rất giỏi, chúng tôi cần cậu."

Hai người nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, người kia tự giới thiệu, "Tôi là thành viên của Liên minh Tự do, người của chúng tôi tạm thời dừng lại ở Brunei, đêm nay sẽ tiếp tục đi về hướng đông. Tôi thấy hai người thân là tội phạm truy nã cũng không có nhiều lựa chọn khác, người của đội điều tra sẽ sớm đuổi tới, chi bằng các cậu đi cùng với chúng tôi, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Liên minh Tự do là tổ chức đối kháng với Liên bang, những năm này đã dần dần có thanh thế, họ khác với chính phủ Liên bang, vẫn còn giữ một chút đạo đức và lòng trắc ẩn đối với con người.

Đi theo họ chưa chắc đã không phải là một lựa chọn tốt, nhưng Cung Tuấn vẫn chọn từ chối, "Không cần, hướng đi của chúng ta khác nhau."

"Các cậu muốn đến ốc đảo à?" Eleven nhìn thấu mục đích của họ, cười nhạt nói, "Vô ích thôi, ốc đảo cũng chẳng khác gì nơi này, các cậu đến thì sẽ biết nơi đó cũng chỉ là một đống đổ nát."

"Không thể nào." đáy lòng Cung Tuấn trầm xuống, thực ra tư liệu hắn tìm được về ốc đảo trong hệ thống an toàn của Brunei hoàn toàn trùng khớp với những gì người kia nói, nhưng hắn vẫn không muốn tin.

"Tôi không lừa cậu." Eleven châm một điếu thuốc nói, "Trong đội của chúng tôi có người đến từ ốc đảo, không tin các cậu có thể đi hỏi anh ta, ốc đảo đã bị hủy diệt từ hai mươi năm trước, nơi đó không có thiên đường mà các cậu muốn."

Trương Triết Hạn nắm chặt bàn tay của Cung Tuấn, dán vào tai hắn nhỏ giọng nói, "Buồn làm gì? Chẳng phải có câu 'trời không tuyệt đường người' sao?"

Cung Tuấn quay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của anh, lập tức lại có lòng tin.

Eleven cảm khái nói, "Cậu mang theo báu vật quý giá như vậy mà cũng không biết cẩn thận một chút, phải biết là những người tốt như tôi gần như đã tuyệt chủng rồi."

Trương Triết Hạn lườm hắn một cái khinh khỉnh nói, "Bớt nói nhảm, rốt cuộc anh nhận ra tôi bằng cách nào?"

Eleven cười cười, "Trong đội của chúng tôi cũng có mẫu thể, đương nhiên, so với họ thì cậu quả thật không dễ nhận ra..." hắn dừng một chút, đột nhiên chỉ lên đỉnh đầu nói, "Dero biến thái này lắp đặt camera ở khắp mọi nơi trong tổ kiến, tôi tình cờ được xem một màn biểu diễn sống động cùng với hắn..."

Trương Triết Hạn sững sờ giây lát, sau đó lập tức giật lấy súng từ tay Cung Tuấn bắn ra ngoài – "Đệt!"

May mà Eleven né nhanh, vẫn không quên giơ ngón cái cho anh nói, "Bắn hơi kém nhưng ngực thì hoàn mỹ."

"Biến thái chết tiệt!"

Anh tức đến sắp nổ tung, Cung Tuấn vội vàng ấn người xuống nói, "Không sao, hệ thống giám sát ở đây đã bị em chặn rồi, gã nhiều lắm chỉ thấy được một chút thôi..."

Trương Triết Hạn càng tức giận hơn, bóp mặt Cung Tuấn nói, "Mẹ nó em đã biết từ lâu rồi?!"

Cung Tuấn lắp bắp, "Cho nên em mới bảo anh đừng... Nhưng anh cứ quyến rũ em – đau!"

Cún ngốc giả vờ bị đau ôm mặt kêu ầm ĩ, Trương Triết Hạn lại đấm một cú vào bụng hắn mới hơi nguôi giận.

"Đi thôi! Anh phải tìm cách moi mắt hắn ra!"

Cung Tuấn lập tức thu dọn hành lý cười hì hì đi theo sau anh, Trương Triết Hạn bỗng quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn nói, "Không có ốc đảo... thật sự không sao à? Ý anh là... em đi theo anh, cũng là vì muốn đến ốc đảo đúng không?"

"Không sao." Cung Tuấn cười ôm lấy anh, ghé sát vào tai anh thì thầm, "Bởi vì em phát hiện..."

Bởi vì em phát hiện —

Ốc đảo ở ngay trong mắt anh.

  
_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro