Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.3

Trương Triết Hạn sinh vào năm thứ 31 sau vụ nổ hạt nhân, cha mẹ anh đều là bác sĩ, họ sống trong một khu ổ chuột của khu bảo hộ và mở một phòng khám nhỏ.

Trong quá khứ, bác sĩ có thể là nghề nghiệp được tôn trọng nhưng bây giờ thì không có bao nhiêu tác dụng. Họ không thể cứu sống nhiều người vì không đủ thuốc. Hầu hết mọi người cũng không cần chữa trị, việc loại bỏ một số bệnh nhân trong không gian tài nguyên hạn chế dường như là điều có thể chấp nhận được.

Nhưng cho dù vật tư khan hiếm, thường thường ăn không no bụng thì anh vẫn lớn lên khỏe mạnh dưới sự che chở của cha mẹ. Anh biết rõ số phận của mình đã tốt hơn nhiều so với những người khác. Cho đến năm 14 tuổi, anh phát hiện ngực mình ngứa ngáy đau nhức, một ít chất lỏng kỳ lạ chảy ra từ lồng ngực khỏe mạnh bình thường của anh, anh rất sợ , còn cha mẹ anh lại rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc hơn nhiều.

"Mẫu thể" nhất định phải dâng lên Thần điện, không được phép giấu riêng cho mình, từ đó anh từ một con người trở thành một vật phẩm.

Anh đã chứng kiến những "mẫu thể" khác bị đối xử thế nào, bị còng tay và đưa ra khỏi khu bảo hộ, rồi không bao giờ trở lại nữa. Bọn chúng nói rằng đó là để duy trì thế giới này, là sự hy sinh vô tư, nhưng thực chất bọn chúng đang tàn sát con người như gia súc để bản thân có thể kéo dài sự sống.

Mẫu thể không cách nào lựa chọn số mệnh của mình, vì họ chỉ có thể sống trong thiết bị duy trì sự sống, chỉ có thể dựa vào Thần điện, nhưng anh thì khác, anh có thể hít thở không khí độc hại bên ngoài khu bảo hộ, anh muốn trốn thoát khỏi vùng đất hoang vu này.

Cha mẹ anh lợi dụng thân phận bác sĩ để làm giả chứng nhận sức khỏe cho anh, bắt đầu lên kế hoạch cho con đường thoát thân của anh, nhưng thật không may một trận dịch bệnh đã phá hủy ngôi nhà của anh, toàn bộ khu ổ chuột gần như không còn ai sống sót trong, cha mẹ anh cũng bị nhiễm bệnh và qua đời khi đang chăm sóc bệnh nhân, còn những người quản lý khu bảo hộ chỉ ra lệnh dùng một mồi lửa thiêu hủy khu vực thành phố bị ô nhiễm này, dù bên trong vẫn còn người sống.

Khi Trương Triết Hạn trốn thoát, anh nhìn thấy những chiếc xe vận tải đang canh giữ bên ngoài thành phố cũ, họ đang dọn dẹp những hàng hóa có giá trị bên trong, chẳng hạn như nhiên liệu, thuốc men, một số vũ khí cá nhân, sau đó phân phát chúng đến các khu vực khác nhau của Liên bang. Không có con người, những đứa trẻ chưa bị nhiễm bệnh đang gào khóc bị chúng chôn sống trong biển lửa. Một đám máu lạnh, loại máy móc chỉ biết làm việc và nhận thù lao, những con chó săn của Liên bang, những con quái vật.

Nhưng Trương Triết Hạn hiểu rõ điều kiện tiên quyết để anh rời đi là phải có được một chiếc xe tải, chỉ có người vận chuyển mới có thể qua lại trên vùng đất hoang, và chỉ có họ mới có cơ hội sống sót. Anh nhất định phải tìm cách giả làm nhân viên vận chuyển, tốt nhất là có thể lấy được thẻ căn cước của họ, như vậy anh mới có thể mua đủ nước và thức ăn, rời xa khu bảo hộ, rời xa bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đầu anh.

Nhưng chuyện không như mong muốn, điều tồi tệ nhất vẫn xảy ra, anh bị lộ thân phận và buộc phải giả làm một "mẫu thể" bình thường. Anh thậm chí không dám chống cự quá mức vì sợ những người quản lý phát hiện ra thể chất đặc biệt của mình, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tư cách rời khỏi khu bảo hộ anh cũng không có, chỉ có thể trở thành một con chuột trong phòng thí nghiệm.

Rất nhanh đã có người tới đón anh, nghe nói dữ liệu hình ảnh của anh đã trở thành mục tiêu tranh đoạt của các khu vực Liên bang, bởi vì hiếm có mẫu thể nào khỏe mạnh và xinh đẹp như anh.

Khỏe mạnh, có nghĩa là thời gian để tra tấn sẽ càng dài hơn.

Trong Thần điện của khu bảo hộ Trương Triết Hạn gặp được người vận chuyển tới đón mình, vóc dáng rất cao, da trắng, phía dưới đuôi mắt có một nốt lệ chí.

Khi đang điền thông tin, người đó dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh và mỉm cười.

Sự lạnh lùng ẩn trong mạch máu, nói là cười chẳng qua là nhếch môi, khó coi muốn chết.

Trước khi bị tiêm thuốc mê, Trương Triết Hạn nghĩ, làm thế nào để mình có thể giết hắn, cướp lấy mọi thứ của hắn.

**

Cơ hội bày ra trước mắt, mà anh lại do dự.

Trên người anh mặc quần áo của Cung Tuấn, dưới chân đi giày của hắn, trong túi còn có thẻ căn cước của hắn, tất cả đều hoàn hảo.

Nhưng anh lại lựa chọn quay đầu, kéo tên khốn đang hấp hối ra khỏi vô lăng, nhìn vết thương khủng khiếp trên bụng hắn, cởi áo khoác của mình ra.

Mẹ kiếp, tên khốn này cứ nhìn chằm chằm ngực anh.

Trương Triết Hạn khoanh tay thực chất là muốn che chắn phong cảnh trước ngực mình một chút, lạnh lùng nhìn hắn nói, "Tôi có thể cứu cậu, đúng hơn là bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu cậu, nhưng tôi có một điều kiện..."

Đáng tiếc, Cung Tuấn không thể nghe thấy điều kiện của anh, tư thế khoanh tay của anh làm rãnh ngực càng hiện rõ.

"Điều kiện của tôi là cậu phải nghe theo tôi vô điều kiện, sau này tôi bảo gì thì cậu làm đấy, mạng của cậu là của tôi... Này!" Trương Triết Hạn vỗ mạnh vào đầu hắn một cái, "Cậu có nghe tôi nói không?"

Cung Tuấn bị anh vỗ đến choáng váng, mờ mịt chớp mắt, "Anh định làm thế nào để cứu tôi?"

"Cậu nói xem?" Trương Triết Hạn lườm hắn một cái, tức giận đến nói năng lộn xộn, "Ông đây cho cậu cắn hai cái, coi như là bị chó gặm, nhưng sau này cậu chỉ có thể làm chó của tôi!"

"Cắn... hai ngụm?" Cung Tuấn vô thức nuốt nước miếng.

Trương Triết Hạn hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên tôi cũng không ngu đến mức tin tưởng cậu, cho nên để đề phòng cậu làm phản thẻ căn cước của cậu từ nay sẽ do tôi giữ, nếu cậu dám mật báo với Liên bang... Yên tâm, tôi có biện pháp kéo cậu cùng chết."

Cung Tuấn còn đang nuốt nước miếng, "Hai ngụm..."

Trương Triết Hạn tức giận đến muốn đánh hắn, nhưng có lẽ giờ Cung Tuấn không thể chịu nổi một đấm của anh. Khi con cún ngốc ỉu xìu héo rũ kia chậm chạp nhích đến trước ngực anh, Trương Triết Hạn do dự một chút, vẫn buông cánh tay xuống nói, "Hai miếng, sau đó cậu phải nghe lời tôi."

Anh không rõ đem ma túy đặt ở trước mặt con nghiện là hấp dẫn cỡ nào, khi môi Cung Tuấn dán lên ngực anh, anh cảm thấy tựa như có dòng điện chạy qua người mình. Trương Triết Hạn vô thức mím chặt môi, vẫn không thể nào nhịn xuống một tiếng rên khẽ. Đối phương mút mạnh như thể muốn giật đầu vú của anh xuống, đau quá.

"Cậu nhẹ chút... khốn kiếp, bú sữa à?"

Nói xong anh lại đỏ mặt, hành động này quả thật không khác gì bú sữa, Cung Tuấn giống như nghé con mới sinh sốt ruột dán môi lên ngực anh, muốn ép ra thứ chất lỏng tươi ngon, chính là "nước sinh mệnh" của anh.

Trương Triết Hạn hiểu rõ quy tắc của tận thế, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể hiểu được loại hành vi này.

Anh vẫn cảm thấy cơ ngực của mình lớn hơn bình thường, chẳng lẽ mẫu thể nam cũng giống như mẫu thể nữ, cũng có thể cho bú được sao? Không thể nào, đó chỉ là một loại dịch tiết do đột biến gen, nó liên quan đến sinh tồn, chắc chắn không liên quan đến tình dục.

"Này... nhẹ thôi..."

Nhưng anh thật sự cảm thấy rất quái dị, mặt của anh đang nóng lên, thân thể cũng theo đó nổi lên phản ứng. Anh chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy một cái đầu bù xù đang vùi trước ngực mình, im lặng liếm mút đầu vú của anh. Đầu lưỡi cuốn qua nơi mềm mại nhô lên liếm hết chất lỏng màu trắng rỉ ra từ đó, lướt qua thực quản rồi đi xuống dạ dày của hắn.

Anh giống như một con thú mẹ đang phát dục, nhưng Cung Tuấn cũng không phải con của anh — tên khốn kia gặm đến vội vàng, còn dùng răng cắn vào ngực anh, đau... sau đó lại ngứa. Trương Triết Hạn nâng hai tay mình lên, cắn mạnh vào cánh tay phải mới có thể nhịn xuống cảm giác sợ hãi đến cả người phát run.

**

Ngọt quá.

Cung Tuấn mê muội nghĩ, anh ấy ngọt, không phải loại chất lỏng pha loãng không màu không vị mà Liên bang phân phát cho bọn họ.

Thật ra hắn cũng không thể xác định rõ mình đang làm gì, mất máu quá nhiều khiến suy nghĩ của hắn trở nên chậm chạp, bản năng sinh tồn áp đảo lý trí. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một cơ thể trắng trẻo hoàn mỹ.

Ngực đối phương là màu trắng sạch sẽ, quanh năm không bị phơi nắng, cơ bắp săn chắc và làn da mịn màng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu. Quầng vú màu nâu sẫm, núm vú lớn hơn nam giới bình thường một chút, hơi nhô lên, tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào say đắm. Eo của anh rất nhỏ, khuôn mặt bị cánh tay che khuất, nhưng ngực vẫn không ngừng run rẩy. Trong đầu Cung Tuấn vẫn quanh quẩn lời nói của anh, "Hai ngụm"... Hắn nghĩ mình nhất định phải nhẹ nhàng, không được làm anh ấy đau, chỉ vì sống sót... Nhưng răng của hắn cắm sâu vào thịt đối phương, hận không thể xé toạc núm vú dính vệt sữa trắng này xuống, trong đầu hắn dấy lên một ý nghĩ điên rồ: Mình muốn ăn anh ấy, để anh ấy trở thành máu thịt của mình.

"Shhh! Đừng cắn! Đau quá!!"

Trương Triết Hạn bỗng nhiên đẩy hắn ra, một vòng dấu răng trước ngực nổi lên vết ứ máu, đầu vú đáng thương của anh càng sưng đỏ hơn, thậm chí vì đau đớn mà giảm đi cảm giác hưng phấn, không còn tiết ra chất lỏng nữa.

"Đồ khốn!" anh xoa mạnh ngực mình, trừng mắt nhìn đối phương nói, "Cậu muốn giết tôi à?!"

Cung Tuấn dựa vào ghế lái khó nhọc thở dốc, máu ở bụng hắn đã chuyển sang màu tím đen, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng như dã thú..

"Anh đi đi..." Trương Triết Hạn nghe thấy giọng nói thì thào của hắn trong lúc thở dốc, "Vết thương của tôi quá nặng... Anh không cứu được đâu..."

"Phí lời!"

Anh cũng không biết tại sao mình lại cố chấp với đối phương, có lẽ vì nghề nghiệp của cha mẹ khiến anh không thể nào thấy chết không cứu, hoặc có lẽ vì người đàn ông trước mặt có một chút khác biệt so với những cỗ máy lạnh lùng vô cảm mà anh từng gặp — hắn cười lên như trông như người giả, nhưng ánh mắt lại giống như còn sống.

Trương Triết Hạn đã từng nghe được vài tin đồn khủng khiếp, những mẫu thể chết không toàn thây, sau khi hút cạn bị người ta cắt xuống từng miếng thịt, trở thành bữa ăn của bọn cướp, chỉ vì trong thời gian dài chúng không được nếm đồ ăn tươi mà càng trở nên khát máu. Không ai sẽ quan tâm đến tính mạng và quyền lợi của họ, nhưng ít nhất Cung Tuấn sẽ nói với anh "mau đi đi".

"Đừng cử động..."

Anh để Cung Tuấn ngồi vào ghế lái, lưng ép chặt vào cửa, còn mình thì chậm rãi bò về phía hắn.

Cung Tuấn vô thức muốn né tránh, hắn giãy giụa tay phải nhưng chiếc còng vẫn khóa chặt hắn vào vô lăng.

Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút, cũng không dám mạo hiểm mở còng tay cho hắn mà ngồi lên đùi Cung Tuấn, cúi đầu nhích người về phía trước, kề sát lại gần nói, "Tôi không muốn chết... nếu cậu cũng không muốn chết thì tốt nhất nên nhẹ nhàng với tôi một chút."

Cung Tuấn mờ mịt nhìn anh, giống như không hiểu tại sao anh lại không trốn đi, nhưng bày ra trước mắt chính là thịnh yến kinh tâm động phách, còn có khuôn mặt vừa đẹp trai lại thanh tú — hình như hắn vẫn quên chưa nói với anh rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã cảm thấy anh rất đẹp, muốn cười với anh, nhưng tiếc là anh hình như cũng không cảm kích.

"Chậm thôi." Trương Triết Hạn không dám cho hắn mút bên trái, chỗ đó đã đau đến không thể đụng vào. Ngực bên phải vẫn đầy đặn như cũ, phía trước quầng vú nhô lên giống như một chiếc bánh bao nhỏ. Đột nhiên anh cảm thấy hơi xấu hổ, anh chưa từng nhìn kỹ chỗ đó của mình, quả thực rất dâm đãng.

Anh sợ lát nữa Cung Tuấn lại cắn đau mình, đành phải lấy tay che bớt chỉ để lộ ra một chút đầu vú kề đến bên môi hắn, một lần nữa dùng giọng điệu ra lệnh nhắc nhở, "Cậu còn dám cắn, tôi sẽ đánh chết cậu."

Lúc này Cung Tuấn có vẻ đã hiểu chuyện, ánh mắt của hắn thậm chí hơi vô tội, chỉ vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm núm vú của anh.

"Ư..." cảm giác tê dại chạy thẳng đến đại não, Trương Triết Hạn thấy hắn ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi đảo quanh núm vú của mình như cún con, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Thắt lưng của anh bắt đầu mỏi nhừ, bị người liếm ngực như vậy hình như càng xấu hổ, trong quần phảng phất có loại dục vọng đang cuộn trào.

Đều tại thằng nhãi này, hắn khác biệt không chỉ ở đôi mắt ngây thơ vô tội kia, còn có mặt của hắn, dáng dấp quá đẹp.

"Này... cậu có ăn không..." Trương Triết Hạn nhỏ giọng thúc giục, anh không biết ánh mắt của mình đã trở nên mềm mại, trong đôi mắt hạnh trong veo tựa như chứa đựng cả hồ nước, lồng ngực dán trên mặt người kia không nhịn được áp xuống, chủ động đưa núm vú vào trong miệng hắn, đôi chân dài khóa ngồi bên hông đối phương cũng không kìm được muốn kẹp lại.

"Không có..."

Cung Tuấn rầu rĩ vùi ở ngực anh phàn nàn, sau đó lại ngẩng đầu dùng đôi mắt cực kỳ ấm ức nhìn anh, cứ như thể bị anh bạc đãi.

"Trương tiên sinh, không có..."

Trương Triết Hạn không khỏi hít sâu một hơi, anh thầm nghĩ đây cũng không phải thứ tôi có thể khống chế, huống hồ tôi cũng không có nghĩa vụ phải nuôi cậu, cậu đừng có được voi đòi tiên. Ngực anh quả thực không còn tiết ra sữa. Sợ hãi, khẩn trương, nguyên nhân gì cũng có thể có, quan trọng nhất đây là lần đầu tiên anh dâng mình vào miệng đàn ông. Anh nhớ khi còn nhỏ cha mẹ đã nói, chỗ này của anh tuyệt đối không thể để người khác chạm vào, trừ phi là người anh thích... Thích là gì?

Anh không hiểu, anh chỉ cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đưa tên khốn này từ bên bờ cái chết kéo trở về, cứ coi như hắn là bệnh nhân của mình, như vậy mọi thứ sẽ trở nên hợp lý.

Làm thế nào để mẫu thể làm việc bình thường? Sợ hãi hoặc hưng phấn cực độ, anh cũng không thể thật sự cho Cung Tuấn ăn thịt mình.

Ánh mắt Trương Triết Hạn dời xuống nửa người dưới của Cung Tuấn, trong buồng lái tàn tạ chỉ có chút ánh sáng lờ mờ, bụng của người đàn ông đầy máu đen nhưng bên dưới lớp vải quần lại phồng lên một khối rất dễ thấy. Thật là một sinh vật kỳ lạ, bị bắn thủng bụng sắp thối rữa đến nơi rồi mà vẫn có thể cứng, còn có thể tiếp tục dùng đôi mắt vô hại chăm chú nhìn anh.

"Trương tiên sinh..."

"Đừng gọi tôi."

Anh đưa tay về phía bụng dưới của Cung Tuấn, toàn bộ đều là máu, nhớp nháp ghê tởm, nhưng lúc tay anh chụp lên cây gậy thịt nóng hổi bên tai lại nghe được tiếng thở dốc đục ngầu của đối phương. Thật biến thái, anh tự nhủ, trên mặt lại đỏ đến sắp rỉ máu. Anh nắm cây gậy thịt xoa nhẹ mấy cái, Cung Tuấn đột nhiên trở nên nóng nảy, giống như muốn thoát khỏi còng tay, quanh quẩn trong buồng lái chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nề như dã thú của đối phương.

Trương Triết Hạn cảm thấy cả người nóng lên, mông không nhịn được di chuyển về phía hông hắn. Anh chưa từng làm chuyện này với người khác, nhưng dường như lại có chút thiên tính ẩn giấu trong huyết quản. Lão nhị của Cung Tuấn trong tay anh lại to thêm, Trương Triết Hạn không nhịn được kéo quần của đối phương xuống, cẩn thận nghiên cứu cây gậy mình cũng có. Có người nói mẫu thể và người vận chuyển trời sinh hấp dẫn lẫn nhau, một người phụ thuộc vào người kia để sống và một người tìm kiếm sự che chở của đối phương.

Anh không yếu đuối đến mức cần tìm kiếm sự che chở của Cung Tuấn, nhưng hình như anh cũng thèm nhỏ dãi thân thể của đối phương. Cây gậy thịt dựng đứng kia vừa to vừa dài, màu sắc không đậm, nhưng nhìn lại giống như thuộc về một loài dã thú nào đó. Trương Triết Hạn nuốt nước miếng, cảm giác trước ngực mình vừa ngứa vừa đau, anh vậy mà lại muốn cọ núm vú của mình lên đó, biết đâu có thể làm cho lỗ sữa trướng đau tiết ra chất lỏng.

Anh thật sự tiêu rồi!

"Trương tiên sinh..." Cung Tuấn giống như một thằng ngốc sống dở chết dở, hơi thở mong manh, chỉ có lão nhị cứng rắn, nhưng hắn lại vươn tay trái miễn cưỡng có thể hoạt động chỉ để vuốt tóc anh, cười đến ngoan ngoãn mê người nói, "Anh thật xinh đẹp..."

Trương Triết Hạn nhớ lại trước đó cũng có tên rác rưởi nói như vậy, gã chột ghê tởm đó anh chỉ muốn băm chết. Nhưng Cung Tuấn nói ra lại không giống, anh cảm thấy có chút thẹn thùng, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ, tim đập thình thịch, một làn sóng nhiệt vọt xuống giữa hai chân.

"Cậu có im đi không..." anh né tránh ánh mắt Cung Tuấn, nghiêm túc suy nghĩ hai giây, rồi kéo cả quần dài và quần lót của mình xuống qua đùi. Anh cũng cứng rồi, phía trước rỉ ra một ít chất lỏng, phía sau cũng khó chịu, cái miệng nhỏ núp giữa hai cánh mông không ngừng mấp máy, như thể muốn nuốt thứ gì đó vào.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu trừng Cung Tuấn nói, "Ông đây chỉ muốn cứu cậu, đừng có hiểu lầm."

Kỳ thật Cung Tuấn rất khó hiểu lầm, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với mẫu thể, chỉ biết thời điểm bọn họ tiết nhiều sữa nhất chính là lúc bị chịch, có thể coi là một loại công việc thúc sữa, căn bản không liên quan đến tình yêu. Trong xã hội của bọn họ đương nhiên cũng có tình yêu, có những đứa trẻ sinh ra một cách tự nhiên, nhưng mẫu thể... đó là xa xỉ phẩm mà người bình thường khó có thể với tới.

Qua tầm mắt mông lung Cung Tuấn nhìn anh cắn chặt răng ngồi xuống, mông của anh rất lớn, đặt ở trên đùi có hơi nặng. Dù cắn chặt môi anh vẫn không nhịn được muốn kêu lên, hai mắt ngập nước, nhưng nhìn cũng không giống đau đớn. Huyệt nhỏ chặt khít bao lấy gậy thịt cứng rắn, bên trong lại ẩm ướt. Cái này không lạ, trước ngực anh có thể tiết sữa, phía sau làm sao có thể không ướt đẫm chứ? Anh là mẫu thể, tất nhiên sẽ có rất nhiều nước.

"Ưm..."

"A... a a....."

Hai người đồng thời hừ ra tiếng, Cung Tuấn là đè nén tiếng hít thở trầm thấp vì bị siết đến hơi khó chịu, mà Trương Triết Hạn thì hoàn toàn khóc lên, vừa lệ rơi đầy mặt vừa lên tinh thần một phát nuốt vào, bờ mông trắng mềm ngồi bịch xuống hông hắn.

"Trương, Trương tiên sinh... anh đang làm gì vậy?" Cung Tuấn còn có chút không rõ tình huống.

"Cậu nói xem?" Trương Triết Hạn chống tay lên bụng hắn, cảm thụ cây cự vật lấp đầy hậu huyệt ngứa ngáy ẩm ướt của mình, thấp giọng nỉ non, "Sướng quá..."

"Ưm... nhưng..." Cung Tuấn bị anh cưỡi lên di chuyển vài cái, lão nhị quả thật rất sướng giống như được một cái miệng nhỏ mềm xốp mút chặt lấy, nhưng đầu óc lại càng mơ hồ, "Trương tiên sinh... Đây là... trái quy định..."

"Cái gì?" Trương Triết Hạn không rảnh để ý đến hắn, ý niệm chữa bệnh cứu người lúc trước đã tan thành mây khói. Anh chỉ cảm thấy lão nhị của Cung Tuấn rất to, cắm ở bên trong sướng vô cùng, gậy thịt cứng rắn cọ sát vách huyệt của anh, giống như một cái chày sắt vùi trong hành lang chật hẹp. Anh kẹp chân không dám di chuyển quá nhiều, chỉ cọ một chút đã cảm thấy thịt huyệt bên trong bị quy đầu thô to thiêu bỏng. Vừa sướng vừa sợ, anh muốn khóc rồi lại lo lắng mình khóc sẽ mất mặt, vừa cắn chặt môi dưới dáng vẻ lã chã chực khóc vừa dè dặt cọ qua cọ lại trên đùi người đàn ông...

"Trương tiên sinh..."

Cung Tuấn bên này cũng không hề dễ chịu, lượng sữa ít ỏi vừa rồi không đánh thức được khả năng tự chữa lành của hắn, lão nhị của hắn cương cứng cũng không có nghĩa là thân thể hắn có thể chịu được. Trương Triết Hạn sướng đến có chút hồ đồ, bàn tay ấn mạnh xuống bên hông hắn, quên mất chỗ đó của hắn đã sớm máu thịt be bét, lúc này Trương Triết Hạn sờ đến đại khái là nội tạng của hắn... Có lẽ hắn sẽ "may mắn" trở thành người đàn ông đầu tiên bị mẫu thể chịch chết.

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không lên tiếng, thậm chí ngay cả "quy tắc" mà hắn vẫn thường treo bên miệng cũng nuốt vào bụng, bởi vì người đàn ông đang lắc lư trên người hắn thật sự quá đẹp. Khuôn mặt thanh tú bởi vì vui thích mà đỏ lên, cái cổ thon dài ngẩng cao, giữa đôi môi đỏ mọng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ. Chẳng trách Liên bang không cho phép bọn họ động vào mẫu thể, Cung Tuấn có thể chết vì anh bất cứ lúc nào, chỉ cần anh muốn.

"Hức... đau... sướng quá... a..."

Trương Triết Hạn cọ xát hồi lâu rốt cuộc cảm thấy có gì không đúng, người đàn ông dưới thân đã thở không ra hơi, trên hai bàn tay đều là máu đen đặc sệt, tên ngốc kia vậy mà còn có thể cười với anh.

Anh cũng không muốn làm với người chết.

Chất lỏng màu trắng sữa cuối cùng cũng rỉ ra từ bầu ngực căng đau, Trương Triết Hạn nằm sấp lên người hắn, mặc dù ánh mắt nóng bỏng đã nhìn hắn đầy khát vọng nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng, "Muốn hay không?"

"Cái này..." Cung Tuấn có chút do dự, mặc dù lão nhị của hắn còn đang cắm trong cơ thể xa xỉ phẩm này, nhưng hắn cư nhiên do dự, "Tôi có thể sao?"

Trương Triết Hạn cảm thấy đầu óc hắn quả thực có bệnh, đơn giản nắm tóc hắn giật mạnh ra sau, tức giận nói, "Muốn hay không?"

Gáy Cung Tuấn đập vào kính xe tặng cho hắn thêm một trận đầu váng mắt hoa, nhưng ít nhất chút ý chí cầu sinh còn sót lại cũng được đánh thức, hắn mơ màng lắc đầu mấy cái, tầm mắt tập trung vào núm vú đang chảy sữa của đối phương — dựa vào cái gì phải chắp tay tặng người? Đây rõ ràng có thể là của hắn.

"Ư, ưm... chậm thôi, aaa!"

Trương Triết Hạn bị hắn ngậm đầu vú mút mạnh, phía trước chảy sữa đồng thời huyệt nhỏ phía sau cũng tuôn ra một dòng nước ấm tưới lên quy đầu nóng rực của đối phương. Anh không cách nào ngăn cản đối phương cắn xé núm vú của mình, hút lấy nước sinh mệnh cuồn cuộn trong thân thể anh. Chỉ cần dương vật của Cung Tuấn còn vùi trong thân thể anh, không ngừng thúc lên mài ép huyệt thịt ướt đẫm của anh, anh sẽ chỉ có thể giống như một tù nhân bó tay chịu trói dựa vào trên thân người đàn ông ngoan ngoãn run rẩy.

Cung Tuấn hút được chất lỏng ngọt ngào từ đầu vú mềm mại của anh, thực ra vị của nó khác xa sữa mẹ nhưng vì hắn chưa bao giờ được nếm sữa mẹ cho nên trong đầu tự nhiên đánh đồng chúng với nhau. Tay trái của hắn dần dần có thể cử động, kìm lòng không đậu phủ lên mông đối phương, hai cánh mông tròn trịa sờ vào cực kỳ mềm mịn, khi hắn thô bạo nắn bóp ra từng đợt sóng thịt huyệt nhỏ của đối phương sẽ vội vã co rút vặn xoắn, mút chặt lấy lão nhị của hắn, bên trong còn không ngừng phun nước.

Cuối cùng hắn đã nhận được đủ lượng tiếp tế, năng lực tự lành làm cho vết thương ở bụng khép lại từng chút một. Người đàn ông xinh đẹp nằm trên ngực hắn cả người run rẩy, không ngừng nhỏ giọng khóc thút thít, hắn sợ mình chịch hỏng người ta, nhưng Trương Triết Hạn lại nắm tóc hắn nói, "Cậu... mút cả bên kia nữa..."

Núm vú sưng tấy bên kia đúng là bị bỏ quên đã lâu, chất lỏng màu trắng đọng lại trên lỗ sữa. Cung Tuấn dán môi lên, Trương Triết Hạn lập tức ngửa cổ khàn giọng kêu một tiếng, cây thịt phía dưới ma sát giữa bụng hai người đã lâu run rẩy bắn ra một luồng tinh đặc sệt.

Cung Tuấn cảm thấy Liên bang nên xuất bản thêm một cuốn cẩm nang, gọi là cách sử dụng mẫu thể đúng đắn, để những kẻ như hắn có thể học được cách cân bằng giữa việc sử dụng và bảo vệ tài nguyên có hạn này. Chứ không phải giống như một con sói nhỏ cực kỳ đói khát điên cuồng gặm cắn đầu vú của đối phương, hại anh khóc đến thê thảm như vậy.

Nhưng khi hắn nhìn vào mắt Trương Triết Hạn lại cảm thấy ý niệm này thật quá ghê tởm. Đôi mắt của người nọ xinh đẹp như thế, bao hàm lệ nóng tràn ngập hy vọng, hắn thật sự không nên thêm vào hai chữ "sử dụng", Trương Triết Hạn không phải vật phẩm.

"Trương tiên sinh..." Cung Tuấn nhỏ giọng nói, "Anh có thể mở còng tay cho tôi được không?"

Trương Triết Hạn do dự một lát, dĩ nhiên anh sợ hắn đổi ý, nhưng cả lý trí và thân thể đều đã thần phục trước đối phương, cho nên anh mở còng trên cổ tay Cung Tuấn.

"Ối..."

Trời đất như quay cuồng một trận, anh bị người ôm lên đẩy vào ghế lái phụ, Cung Tuấn đè trên người anh, kéo hai chân anh mở ra, dương vật nóng bừng vẫn cứng rắn khảm sâu trong huyệt nhỏ của anh.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn trong ánh sáng lờ mờ — Tên khốn này, sống lại rồi à, hóa ra mình thật sự là linh đan diệu dược.

Hình như Cung Tuấn hơi xấu hổ, hắn cúi đầu không dám nói lời nào, cả người bị thương, không có chỗ nào không dính máu đen. Nhưng tần suất đưa đẩy thắt lưng của hắn chẳng hề chậm lại chút nào, dương vật cứng rắn thô dài đâm thẳng vào lỗ nhỏ sưng đỏ ướt sũng.

"Ưm... được rồi... mau lấy ra... đừng..."

Trương Triết Hạn né tránh ánh mắt hắn, tầm mắt lại rơi xuống nơi hai người đang dính lấy nhau. Vừa rồi anh không nhìn thấy, hóa ra thứ này lại có thể cắm rút trơn tru như vậy trong người mình, máu đen làm ướt đám lông bên dưới của hắn, vỗ vào hai cánh mông anh làm phía dưới của anh cũng biến thành một mớ hỗn độn. Gậy thịt nổi đầy gân xanh không ngừng dập vào lỗ nhỏ đáng thương, cắm ra tiếng nước òm ọp. Anh có thể cảm nhận rõ ràng bên trong mình đang run rẩy co rút, khoái cảm không ngừng đánh tới như thủy triều bất tận.

Trương Triết Hạn cắn chặt môi dưới để kìm lại tiếng rên xấu hổ nhưng hai bắp đùi màu mật ong đặt bên eo hắn vẫn bị ép mở ra, nghênh đón sự xâm nhập càng thêm mãnh liệt của người đàn ông. Anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có ngày mình không chỉ dùng ngực đút sữa cho người khác, mà còn dang rộng hai chân để dung nạp thứ đó của quái vật.

"Mẹ nó..."

Anh càng nghĩ càng tức, miệng vết thương của Cung Tuấn đang khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, đối phương thậm chí còn cởi áo khoác, lộ ra lồng ngực và cơ bụng rắn chắc đang phập phồng co rút mỗi lần hắn kịch liệt ra vào thân thể anh. Ngực anh còn đang chảy ra sữa nhưng Cung Tuấn đã không cần, động tác cúi người liếm hôn đầu vú của anh trở nên rất kỳ quái, giống như chỉ đang dùng đầu lưỡi trêu chọc hai viên thịt sưng như trái nho, để anh bởi vì khoái cảm mà nức nở kẹp chặt lão nhị của hắn.

"Cậu đi ra... ô... không muốn... Cung Tuấn..."

Anh không hiểu Cung Tuấn đang làm gì cho đến khi đối phương hôn lên môi anh. Hai mắt Trương Triết Hạn mở lớn, anh cho rằng đây là động tác thừa thãi, hôn môi cũng không thể làm cho sữa của anh tiết ra nhiều hơn. Nhưng đáng xấu hổ là anh thật sự cảm thấy vui vẻ, khi đầu lưỡi của Cung Tuấn khuấy đảo trong miệng anh, anh đã nếm được một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ, dopamine kích thích khiến anh mơ màng ôm chặt lấy đối phương, chẳng những muốn điên cuồng mút lấy mật dịch giữa môi hắn, mà ngay cả huyệt nhỏ đang bị mãnh liệt cắm rút cũng cắn chặt như thể đang khát vọng được thứ gì đó bắn vào trong.

"Trương tiên sinh..." Cung Tuấn cúi người hôn vành tai anh, ngậm miếng thịt mềm ấm áp đó rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài, "Haizz..."

Trương Triết Hạn tức giận bóp ngực hắn, nhưng tiếp theo là một hồi va chạm kịch liệt như mưa rền gió dữ, hại anh há miệng cũng không thể kêu ra tiếng, chỉ có đầu lưỡi vươn ra ngoài, hoàn toàn là dáng vẻ bị chịch hỏng. Cung Tuấn vớt hai chân của anh lên càng điên cuồng đánh vào mông anh, trong buồng lái chật hẹp tàn tạ quanh quẩn tiếng da thịt va chạm, xen lẫn tiếng thở dốc và tiếng la hét đứt quãng, ở trên mảnh đất hoang không người này mang đến tiếng vọng của gió, bụi bặm và máu tươi, cái chết và sự tái sinh.

"Hức, nhiều quá... Đừng, đừng bắn... trướng lắm..."

Hai chân Trương Triết Hạn bị hắn giữ chặt, chất lỏng ướt át không ngừng rót vào cơ thể anh, nhiều đến mức tràn ra khỏi khe hở giữa hai đùi, hòa với máu đen dưới đệm ghế, trắng đỏ đan xen.

Rõ ràng anh là người cho đi, cuối cùng lại bị ép nhận lấy, chỉ là cảm giác này thật sự quá trọn vẹn quá thỏa mãn, anh sờ bụng dưới hơi nhô lên của mình, trong lúc hoảng hốt bắt đầu cảm thấy may mắn mình là một trong số ít mẫu thể nam.

Cung Tuấn rút khỏi người anh, dương vật nặng trĩu rủ xuống giữa hai chân, trên thân gậy đều là chất lỏng màu trắng đục. Vết thương trên bụng cơ hồ thấy được nội tạng đã biến mất, ngoại trừ vết máu và vết dầu mỡ bẩn thỉu có thể nhìn thấy khắp nơi, thì dáng vẻ cởi sạch quần áo của hắn thật sự rất đáng thưởng thức một phen.

Nhưng Trương Triết Hạn cảm thấy mình nên khuyên hắn đi tắm, bộ dạng ngốc nghếch cả người đầy máu này trông cứ như loài vật nào đó vừa giao phối ngoài trời ấy.

Nghĩ tới đây trên mặt anh đỏ lên, ngay cả chân cũng không khép lại được chẳng phải mình cũng là kẻ ngốc bị bản năng động vật chi phối như hắn sao?

— Mợ nó!

"Thật xin lỗi..." Cung Tuấn vươn tay về phía anh, còn than thở, "Là lỗi của tôi, Trương tiên sinh..."

Trương Triết Hạn cảm thấy ba chữ này đặc biệt chói tai, nhưng cả người anh mềm nhũn chẳng thể chống cự, chỉ có thể bị hắn thuận thế ôm ở trên đùi, thở hổn hển tựa đầu vào vai hắn.

Anh muốn hỏi Cung Tuấn tại sao lại hôn anh, trong mắt anh hành động hôn môi này chỉ từng xảy ra giữa cha mẹ anh, chứ không phải một người vận chuyển vì sống sót mà cố gắng lấy lòng mẫu thể mà hắn coi như hàng hóa.

Nhưng anh hơi khó mở miệng, ngực Cung Tuấn rất ấm, động tác ôm anh dịu dàng như thể coi anh là vật phẩm quý giá dễ vỡ nào đó.

Anh thực sự là... vật phẩm quý giá. Mặc dù anh có cách để Cung Tuấn phải nghe lời mình, nhưng vẫn không cách nào thay đổi bản chất của anh trong xã hội này.

Trong lòng Trương Triết Hạn mất mát, giơ tay vỗ đầu hắn một cái, "Bày cái mặt khóc tang làm gì hả? Ông đây cứu cậu không biết cảm ơn chỉ biết con mẹ nó quy định, quy định cho cậu ở chỗ này chờ chết à?"

"Đau..." Cung Tuấn xoa đầu, dùng đôi mắt cún đáng thương nhìn anh, "Tôi không phải có ý này... Tôi chỉ cảm thấy, lãng phí..."

"Lãng phí cái gì?"

Cung Tuấn cúi đầu nhìn chằm chằm ngực anh, Trương Triết Hạn cũng nhìn theo, hai đầu vú còn đang không ngừng chảy sữa, ngay cả khi mẫu thể nữ mang thai cũng chưa chắc tiết nhiều sữa như anh. Tức chết anh, ai mà biết được ngực mình ngoại trừ to hơn bình thường lại còn có kỹ năng đi kèm, hai núm vú không biết xấu hổ này còn không chịu mềm xuống chỉ sợ anh mặc quần áo vào cũng vẫn phồng lên thấy rõ.

"Nhìn cái gì mà nhìn, lau giúp tôi."

"Liếm có được không?"

Cung Tuấn ngẩng đầu vẻ mặt đầy chờ mong, anh cảm thấy không thể để cho đối phương quá đắc ý, đã đến lúc nói về điều kiện của bọn họ.

"Mạng không phải cứu miễn phí, chó ngốc... muốn lấy lại căn cước của cậu chứ? Vậy phải nghe lời tôi, sáng mai đi theo tôi về phía đông."

"Đi chỗ nào phía đông?"

Trương Triết Hạn trầm mặc chốc lát, nhìn vào mắt hắn nói, "Tôi từng nghe cha nói phía đông có một nơi gọi là ốc đảo, nơi đó có cây có biển, tuy không khí hơi loãng nhưng không độc hại như nơi này... Đi về phía đông sẽ phải qua vài khu vực Liên bang, cậu có giấy thông hành, còn có thể lấy được vật tư của trạm thu dung, đúng không?"

Cung Tuấn có vẻ hơi khó xử, "Nhưng tôi là nhân viên vận chuyển có đăng ký của Liên bang, không thể đi chệch khỏi lộ trình... Thật ra tôi quên nói với anh thẻ căn cước cũng là sinh trắc học."

"Mẹ kiếp..." Trương Triết Hạn tức giận nắm cổ áo hắn, tên khốn lật lọng này, mình vẫn còn trần trụi ngồi trong ngực hắn đấy, vừa quay mặt đã không nhận người. Nhưng vẫn may anh còn có hậu chiêu, sớm biết đám chó săn này không đáng tin mà. Anh cười lạnh, buông Cung Tuấn ra để hắn thấy rõ ràng dấu vết xanh tím trên người mình nói, "Trong quy định của cậu có cho phép động vào tôi không? Chờ tới Liên bang rồi tôi sẽ hai năm rõ mười công khai chuyện tốt cậu đã làm, cậu cảm thấy đến lúc đó chết thoải mái hơn hay là bây giờ chết thoải mái hơn?"

Cung Tuấn cứng đờ, ồ một tiếng, từ trên xuống dưới đánh giá cơ thể người đàn ông bị "tàn phá", đây chính là xa xỉ phẩm trị giá mười vạn, bán hắn cũng không đủ để bù đắp một ngón tay út của Trương Triết Hạn.

Thật ra Trương Triết Hạn cũng không muốn uy hiếp đối phương, anh chỉ cảm thấy hơi thất vọng, có lẽ vì anh từng cho rằng hắn có một chút khác biệt.

Xác sống ngoài cười nhưng trong không cười, động vật máu lạnh vì sinh tồn sẵn sàng vứt bỏ lương tri, chỉ tiếc khuôn mặt này, đem hắn đóng gói giống hình dáng con người.

Nhưng Cung Tuấn lại bất ngờ ôm anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh nói, "Lừa anh thôi, sao cái gì cũng tin thế? Như vậy một mình anh làm sao sống được?"

"Buông ra — đừng có hôn tôi!" Trương Triết Hạn vùng vẫy hồi lâu vẫn không có cách nào thoát khỏi ngực hắn. Môi Cung Tuấn ép chặt lên môi anh, ngón tay nhanh chóng mở ra một ô trên màn hình, trong đó là tin nhắn ba giờ trước hắn gửi cho Liên bang khu A.

Mẫu thể tử vong, xe vận chuyển hỏng nặng, lượng tiếp tế của hắn sắp cạn, sẽ đi tới khu B tìm kiếm vật tư bổ sung.

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, "Khu B?"

"Hướng anh muốn đi." Cung Tuấn vùi đầu vào vai anh nói, "May mà anh trở lại, nếu anh đi về hướng đông nơi đó cũng không có vật tư, ngay cả nước và đồ ăn anh cũng không mang đủ, làm sao đi đến ốc đảo?"

"Nhưng không phải cậu nói thẻ căn cước là sinh trắc học sao?"

"Chỉ có anh được lừa tôi à?" âm cuối của Cung Tuấn nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa khi chơi khăm thành công, "Cuối cùng cũng lừa được anh một lần."

Lúc Trương Triết Hạn nắm gáy hắn kéo dậy tên kia vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười của hắn không còn là lớp vỏ rỗng dối trá, mà sáng rỡ tựa như đang phát ra sức sống bừng bừng.

Anh hơi không dám tin, "Cậu thật sự muốn đi cùng tôi? Cậu không sợ thân phận của tôi bại lộ sẽ khiến cậu không nhà để về sao? Sau này chỉ có thể làm chó hoang."

Cung Tuấn lắc đầu, "Tôi vốn không có nhà... Nhưng tôi muốn anh được sống, được tự do, không bị bất cứ kẻ nào trói buộc."

Trương Triết Hạn cắn môi, bên tai đột nhiên nóng lên, "Vậy tôi hỏi cậu... sao cậu lại hôn tôi?"

"Tôi cũng không biết." Cung Tuấn thành thật đáp, "Tôi cảm thấy anh rất xinh đẹp, lý do này có tính không?"

"Đương nhiên không tính, chó ngốc." Trương Triết Hạn lườm hắn một cái.

"Anh lại nói tục..." Cung Tuấn ôm anh chặt hơn một chút, ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt anh, "Trương tiên sinh, không được đối xử với chó con như vậy."

Mặt Trương Triết Hạn thoáng chốc đỏ bừng, anh thầm nghĩ hình như mình đã nhặt được thứ gì đó rất ghê gớm, không sợ nguy hiểm và cái chết, nguyện ý bỏ lại tất cả để theo anh rời khỏi cố hương an toàn. Một giây trước còn hấp hối ngay cả nội tạng cũng suýt rơi ra giây sau lại sinh long hoạt hổ, sức sống ngoan cường có thể so với một số loài bò sát. Rõ ràng là một biến thể di truyền cường đại đến mức có thể gọi là quái vật, nhưng khi làm nũng cũng có thể xưng là cao thủ.

Trong lồng ngực có loại rung động trước nay chưa từng có, anh nghĩ mặc kệ là lợi dụng hay thật lòng, người nắm xiềng xích trên cổ tên nhãi này hẳn là mình đi.

Nhưng trước hết vẫn là... "Cậu có thể đừng gọi tôi là Trương tiên sinh không? Hay cậu cảm thấy chúng ta vẫn chưa thân thiết đến vậy?"

Anh gãi cằm Cung Tuấn, đối phương liền ngoan ngoãn cười lên thật sự rất đáng yêu, có vẻ anh cũng không thua thiệt nhiều lắm.

"Vậy... Triết Hạn?" Cung Tuấn nghiêng đầu, đôi mắt mềm mại rủ xuống khiến hắn trông cực kỳ vô hại, nhưng hàm răng trắng sắc bén kia... vẫn khiến Trương Triết Hạn có chút sợ hãi. Đậu má, từ bây giờ nhất định phải kiểm soát khẩu phần và thời gian cấp dưỡng, tuyệt đối không thể cho hắn uống nhiều.

Cung Tuấn đang nghĩ về ốc đảo mà anh nói, có lẽ ở đó có biển cả hắn tha thiết ước mơ, nhưng biển cả hình như cũng không còn là điều hắn theo đuổi nữa, bởi hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, giống như hắn đang đắm mình trong nước biển.

Cung Tuấn lại lần nữa phủ lên môi anh, Trương Triết Hạn không tránh, anh nghĩ thằng nhãi này còn chẳng biết tại sao lại hôn, nhưng hắn cảm thấy anh xinh đẹp... vậy cũng được, tạm bỏ qua cho hắn.

"Tuấn Tuấn." Trương Triết Hạn mỉm cười, cảm thấy biệt danh này rất hợp với hắn, rất giống một em cún nhỏ.

Tuấn Tuấn đẹp trai lại ngoan ngoãn, tần suất chớp mắt còn rất khớp với cái đuôi vô hình đang lắc lư phía sau. Trên vùng đất hoang cá lớn nuốt cá bé này thật hiếm có được một sinh vật đơn thuần như vậy....

Sau đó Tuấn Tuấn ôm lấy ngực anh, vẻ mặt thành thật hỏi, "Tôi có thể bắt đầu liếm được chưa?"

Ốc đảo xa xôi, chỉ mong mưa gió chẳng thể cản bước hai người.
 
 
[Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro