1.1
Thông báo:
1. Fic này vốn đã được edit nhưng sau khi ẩn fic để beta thì người con gái ấy đã quên pass để vào wattpad ( ❛ᴗ❛ )
Tin vui là người con gái ấy đã chia sẻ bản word trên blog của tui nên chị em nào muốn đọc thì lội cmt bên blog nhé.
2. Còn tui vẫn edit phần tui, vì dạo này ngứa tay muốn cào phím mà chưa tìm được fic nào chim ưng nên đào hố này. Thân ái!!!
✵✶✷✹
Cung Tuấn đá vào cánh cửa hợp kim bỏ hoang, cánh cửa sắt bất động chẳng mang lại gì cho hắn ngoài một tiếng vang trầm đục, biểu tượng hình vuông màu bạc của trạm thu dung trên bản đồ rõ ràng là sai, hắn đã đi vòng một đoạn dài, lại mất thêm một cơ hội tiếp tế.
Cát bụi và gió mạnh như muốn xé toạc khuôn mặt hắn, bên tai vẫn còn quanh quẩn âm thanh điện tử tê liệt: "Xin vui lòng đăng ký mã số nhận dạng và chi tiết hàng hóa của quý vị... xin vui lòng đăng ký..."
Cung Tuấn kéo khăn cổ lên che nửa dưới khuôn mặt bị gió cát tàn phá, trên kính bảo hộ dính đầy cát bụi, hắn dùng tay áo lau mạnh vài cái, quay người đi về phía chiếc xe vận tải A-70 của mình.
Hắn leo lên buồng lái, phát hiện kim đồng hồ nhiên liệu sắp chạm đến vạch số 0, mở bản đồ trên màn hình và quét lại, trạm thu dung gần nhất còn cách khoảng 80km.
Đúng là xui tận mạng. Trời đã tối, bão cát sẽ càng lúc càng dữ dội, lượng nhiên liệu ít ỏi này hoàn toàn không đủ để hắn lái xe qua cơn bão cát đến trạm thu dung tiếp theo, lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có qua đêm trên hoang mạc, chờ đến ngày mai cơn bão cát qua đi rồi mới tiếp tục hành trình.
May mắn là chiếc xe vận tải A-70 này được trang bị thiết bị duy trì sự sống hiện đại nhất, đủ để chống lại cơn bão cát cuồn cuộn này, điều hắn cần lo lắng là những "tên cướp" có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trên hoang mạc, dù sao trong số hàng hóa hắn vận chuyển lần này có một "mẫu thể" giá trị không nhỏ.
Cung Tuấn gãi đầu, đặt xe vận tải ở chế độ duy trì sự sống tiêu thụ năng lượng thấp nhất, đồng thời bật thiết bị cảnh báo phòng vệ trên xe.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng hắn mới rời khỏi ghế lái, chống lại cơn bão cát rít gào như sấm đi đến phía sau xe vận tải, dùng vân tay mở hai cánh cửa hợp kim dày nặng, nhanh nhẹn trèo lên kho chứa hàng quan trọng nhất của chiếc xe này.
Mọi thứ lọt vào mắt đều là màu trắng, bên trong khoang chứa hàng màu trắng, những chiếc bình màu trắng được xếp ngay ngắn trên giá, một làn sương trắng nhạt từ thiết bị duy trì sự sống từ từ tỏa ra... Ngoại trừ người đàn ông bị xích sắt khóa lại trong góc, bắp đùi màu mật ong của anh duỗi ra khỏi tấm vải lụa trắng tinh trở thành màu sắc sống động duy nhất trong màu trắng như xác sống này.
Cung Tuấn hơi lúng túng, hắn vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, theo quy định người vận chuyển không được phép tiếp xúc với "mẫu thể", nhưng thực tế khi thực hiện thì không phải ai cũng có thể tuân thủ quy định, dù sao thì trong hoang mạc những tình huống bạn có thể gặp phải chắc chắn một cuốn sách hướng dẫn mỏng manh không thể bao quát hết được.
Hành sự tùy theo hoàn cảnh, đây là quy tắc sinh tồn của Cung Tuấn.
Trong khoang duy trì sự sống ngoại trừ kệ hàng thì không còn nhiều không gian, cho dù Cung Tuấn đã ngồi ở vị trí xa "mẫu thể" nhất, thì cũng chỉ cách nhau một lối đi chưa đầy một mét.
Người đàn ông đã được tiêm thuốc an thần, anh ta ngủ rất say.
Cung Tuấn cảm thấy anh rất đẹp — đánh giá hàng hóa như thế này hiển nhiên là trái quy định, nhưng mà kệ đi, ở trên xe của mình hắn có đầy đủ quyền lên tiếng. Người đàn ông nhìn khoảng 25- 26 tuổi, tóm lại cũng trạc tuổi mình, tóc dài ngang vai, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi cũng rất đẹp.
Anh ta không giống với những "mẫu thể" mà Cung Tuấn từng gặp trước đây, anh ta trông rất khỏe mạnh.
Cũng mặc thứ đồ mà theo Cung Tuấn có thể gọi là "chẳng che được cái gì", dễ dàng cởi bỏ quấn ngực và lớp vải xếp nếp chỉ miễn cưỡng che khuất hai đùi, người đàn ông không có vẻ gì là đã bị ngược đãi hoặc trải qua những thủ đoạn bẩn thỉu khác — mặc dù điều đó rất thường thấy trên các "mẫu thể". Lồng ngực đầy đặn và đôi chân săn chắc khiến anh ta trông rất khỏe mạnh và quý giá.
Cung Tuấn không khỏi suy nghĩ, anh ta đáng giá bao nhiêu tiền? Chắc chắn không phải là một con số nhỏ, chuyến hàng này có lẽ sẽ giúp hắn đổi được một chiếc xe vận chuyển tốt hơn, dù sao thì hệ thống phòng vệ chủ động của chiếc A-70 này cũng đã lỗi thời từ lâu.
Hơn nữa, "mẫu thể" cần tiêm thuốc an thần thực sự hiếm thấy, bởi vì về mặt sức mạnh "mẫu thể" thường kém xa người vận chuyển, người đàn ông này có thể là một phần tử nguy hiểm...
Cung Tuấn chống cằm cách lối đi nhỏ đánh giá anh, một lớp sương mù màu trắng sữa bao quanh người đàn ông, trong khoang sinh tồn hầu như không nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhìn lâu mắt dần nặng trĩu, người cũng càng thêm mệt mỏi, hắn định cứ như vậy nghỉ ngơi một lát.
Nhưng ngay khi Cung Tuấn nhắm mắt lại không lâu, hắn nghe thấy tiếng xích sắt lay động, trong khoảnh khắc mở mắt hắn cũng theo bản năng rút ống tiêm thuốc an thần từ trong túi đeo lưng của mình ra.
"Đừng!"
Người đàn ông hoảng sợ nhìn hắn, anh ta tỉnh dậy quá nhanh làm cho Cung Tuấn hơi bất ngờ, theo quy tắc trong sách hướng dẫn hắn nên tiêm thêm thuốc an thần ngay lập tức để tránh trường hợp một số "mẫu thể" quá kích động tự làm ra hành vi gây tổn hại bản thân.
Nhưng đôi mắt của người đàn ông quá đẹp, đột nhiên khiến Cung Tuấn nghĩ đến một ít thứ chỉ tồn tại trong sách vở, ví dụ như đại dương sạch sẽ trong suốt trước khi bị ô nhiễm, hoặc là bầu trời đêm có thể nhìn thấy những vì sao.
Cung Tuấn ngây người một lát nhưng vẫn cầm ống tiêm tiến về phía anh ta.
"Đừng... đừng chạm vào tôi!" Người đàn ông sợ hãi co rúm trong góc, trong đôi mắt to đến có chút quá phận của anh ta dường như có nước, cầu khẩn hắn, "Đừng... anh thả tôi đi được không? Cầu xin anh..."
Những lời như vậy Cung Tuấn đã nghe vô số lần, hắn đã học được cách coi những lời cầu xin liên miên bất tận này như một âm thanh điện tử lạnh lẽo trên radio.
Đây là "mẫu thể", là vật phẩm mà khách hàng vận chuyển, anh ta không khác gì những thứ hàng hóa khác đang xếp trên kệ.
Tuy nhiên, dáng vẻ như sắp khóc của người đàn ông lại khiến người ta có hơi không nỡ hạ ác tâm. Anh ta co rúm lại bên mép giường, giống như sợ hắn sẽ đánh mình.
Cung Tuấn quyết định vi phạm quy định một chút, nói với anh ta, "Đừng sợ, sẽ không đau đâu, anh đừng né tránh là được."
"Không! Đừng..." Người đàn ông nhìn thấy kim tiêm lại càng sợ hơn, nước mắt tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp, đôi bàn tay bị xiềng xích ôm chặt lấy vai mình, không cho hắn đến gần.
"Anh đừng làm hại tôi... làm ơn, anh muốn làm gì cũng được... đừng tiêm những thứ đó cho tôi..."
Cung Tuấn cảm thấy đối phương đã hiểu lầm mình, rõ ràng hắn chỉ muốn tiêm thuốc an thần cho anh ta, nhưng người đàn ông dường như từng bị tổn thương, tinh thần cũng không được ổn định. Một lần nữa nghĩ đến quy tắc, Cung Tuấn lúc này lẽ ra nên cưỡng ép tiêm thuốc cho anh ta, tốt nhất là liều lượng lớn hơn. Nhưng Cung Tuấn do dự một lúc, vẫn nhấn nút khóa điện tử trên tường, cởi bỏ xiềng xích trên tay người đàn ông — sức lực của "mẫu thể" và người vận chuyển cách biệt rất lớn, đây là thường thức.
"Được rồi, anh xem, tôi không có ý định làm hại anh đúng không?" Cung Tuấn lại tiến gần về phía anh ta, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh ta nói, "Anh đừng động đậy..."
Nhưng ngay sau đó chuyện khiến hắn không tưởng tượng được đã xảy ra, người đàn ông đột ngột tấn công hắn, siết cổ hắn và đè chặt hắn xuống giường.
Cung Tuấn mất một giây để sững sờ, vì lần đầu tiên hắn cảm thấy sức mạnh của "mẫu thể" lại ngang bằng với mình, hơn nữa người đàn ông ra tay tàn nhẫn, biết làm thế nào để một kích chế địch, không đơn giản.
Đáng tiếc trong một giây đồng hồ này người đàn ông đã dùng còng tay khóa hắn lại, đồng thời đấm mạnh vào bụng hắn.
— Đau chết mất.
"Mẹ kiếp!" Người đàn ông đứng dậy, hung dữ quát vào mặt hắn, "Đồ rác rưởi! Mày đi chết đi!"
Cung Tuấn thề đây là lần đầu tiên hắn thấy một "mẫu thể" như vậy, mặc dù một đấm kia khiến hắn tạm thời không thể nhấc nổi eo nhưng vẫn không nhịn được nói một câu, "... Sao anh lại chửi tôi?"
Người đàn ông căn bản không định để ý đến hắn, vẻ yếu đuối đáng thương lúc nãy hóa ra chỉ là giả tạo... Cung Tuấn buộc phải tự kiểm điểm lại bản thân, hậu quả của việc vi phạm sách hướng dẫn thật sự không xong rồi.
Hắn miễn cưỡng sống qua trận đau kia, xương sườn hình như bị gãy mất một chiếc, hai tay bị trói vào giường, nhưng người đàn ông trong điều kiện có ưu thế tuyệt đối dường như không có ý định giết hắn, mà quay người chạy về phía cửa toa xe.
"Này!" Cung Tuấn vội vàng gọi anh ta lại, mất hàng hóa là một chuyện, nhưng hắn càng không muốn nhìn thấy "mẫu thể" quý giá này chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
"Anh đừng ra ngoài! Đây không phải trạm thu dung!"
Tay của người đàn ông dừng lại trên cửa, Cung Tuấn cho rằng anh ta nghe hiểu, nhưng không ngờ anh ta quay lại cười nhạt một tiếng, "Cậu cho rằng tôi sẽ chết sao?"
Cung Tuấn buồn bực, còn không phải sao? Ngoại trừ những người vận chuyển như bọn họ ra, bất kỳ ai tiếp xúc với không khí đều không thể sống quá nửa tiếng, huống hồ là một "mẫu thể" yếu ớt như anh ta, chỉ có thể sống trong khoang xe và trạm thu dung có thiết bị duy trì sự sống, không khí đối với họ chính là chất độc chết người.
Tuy nhiên, người đàn ông thật sự không rời đi ngay lập tức, nhưng vấn đề khiến anh ta do dự dường như không phải là môi trường bên ngoài. Anh ta đột nhiên dừng lại nhìn quần áo hở hang trên người mình, khuôn mặt thoáng cái đỏ lên, lại phun một tiếng "Đệt", quay đầu lục lọi khắp khoang xe.
Bình thường người vận chuyển sẽ lựa chọn nghỉ ngơi ở buồng lái, Cung Tuấn cũng có thói quen để đồ đạc cá nhân ở đó, có vẻ như thói quen tốt này đáng để duy trì.
Người đàn ông không thu hoạch được gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn, anh ta nhặt ống thuốc an thần bị rơi bên cạnh, vẻ mặt hung dữ tiến lại gần hắn.
Ngay khi cây kim sắp đâm vào cánh tay hắn, chiếc còng trên cổ tay Cung Tuấn đột nhiên bật ra, hắn không chút do dự mà bật dậy đè người đàn ông xuống giường, trước khi người đó có thể giãy giụa hắn dùng một chiếc vòng kim loại khác to và chắc chắn hơn để khóa cổ anh ta lại — đồng tử của người đàn ông đột nhiên mở to, xung quanh vòng kim loại có những chiếc kim nhỏ đâm vào cổ anh ta, lượng thuốc an thần bên trong không đủ để khiến anh ta hôn mê nhưng đủ để khiến anh ta mất khả năng kháng cự.
Cung Tuấn phủi tay đứng dậy khỏi người anh nói, "Khóa điện tử đó là giả... Đây là sinh trắc học, công nghệ mới nhất."
Người đàn ông mềm nhũn trên giường nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, sau một loạt những lời chửi rủa mà thậm chí một cuốn bách khoa toàn thư cũng không thể bao hàm đầy đủ, cuối cùng người đàn ông hét lên, "Mày thả tao ra! Thằng khốn, có gan thì mày đánh một trận với tao!"
Cung Tuấn vội vàng xua tay nói, "Không được, anh là mẫu thể, theo quy định tôi không thể động vào anh..."
"Cút mẹ mày đi!" người đàn ông tức giận nói, "Mày mới là mẫu thể chó má gì đó, tao là người! Khác với lũ rác như mày đang giúp sức cho kẻ thù, tao là người đường đường chính chính! Thả tao ra!"
Cung Tuấn sững sờ, "Anh không phải mẫu thể?"
"Tao không phải!"
"Nhưng anh..." Cung Tuấn có chút xấu hổ chỉ vào ngực anh ta, nơi đó bởi vừa rồi vận động kịch liệt đã thấm ra một vệt ướt trên lớp vải quấn ngực.
Người đàn ông lập tức luống cuống, anh ta dùng cánh tay che trước ngực mình quát, "Mẹ kiếp, mày nhìn cái gì hả? Đồ rác rưởi!"
Cung Tuấn cảm thấy anh chửi người thật sự có chút quá đáng, hắn chưa bao giờ bị ai chỉ mặt mắng chửi như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu, vì vậy hắn dứt khoát ngồi trở lại vị trí cũ ở cuối lối đi nói, "Đừng hét nữa, tôi không thể thả anh đi, anh chính là mẫu thể."
Vẻ mặt của người đàn ông càng trở nên hoảng loạn, chiếc vòng kim loại siết chặt cổ như tuyên bố về ngày tận thế của anh ta, đôi mắt đẹp ấy một lần nữa ngấn lệ – Cung Tuấn nghĩ, đều là gạt người, hắn sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu.
Nhưng người đàn ông cũng không nói gì nữa, sức lực chửi bới cũng giống như bị rút cạn, anh thất vọng cúi đầu, vai khẽ run rẩy.
Cung Tuấn bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ta, cho đến khi sự im lặng bao trùm lấy họ một khoảng thời gian dài, cuối cùng hắn cũng nhận ra người đàn ông không khóc, đôi mắt ấy chỉ mất đi ánh sáng, trở nên trống rỗng và tuyệt vọng.
Lần này ngược lại là Cung Tuấn ngồi không yên.
"Anh tên gì?"
"..."
"Tôi... lúc nãy tôi có hơi thô bạo, nhưng vì anh chống cự..."
"..."
"Vừa rồi anh nói anh sẽ không chết, chẳng lẽ anh có gì khác biệt với những mẫu thể khác sao? Tôi chưa bao giờ thấy người như anh..."
"..."
Cung Tuấn gãi đầu, dùng giọng điệu gần như dỗ dành mà bản thân cũng không nhận ra nói, "Lúc nãy là lỗi của tôi, à mà, tôi tên Cung Tuấn..."
Người đàn ông ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, vẫn còn hận, rồi lại quay đầu đi nhưng cuối cùng cũng chịu lên tiếng, "Đừng gọi tôi là mẫu thể."
"Vậy anh tên gì?"
Cung Tuấn cười với anh. Một người phụ nữ phụ trách đăng ký giao hàng ở bộ phận mua sắm từng nói, cô chưa bao giờ thấy người vận chuyển nào hay cười như Cung Tuấn, khi hắn cười lên... không biết phải nói sao nữa, khiến hắn trông giống một người bình thường.
Người đàn ông do dự nhìn hắn, lông mày vẫn nhíu lại, nhưng so với khi nãy có vẻ đã thả lỏng một chút.
"... Cậu hỏi để làm gì?"
Cung Tuấn ngẩn người, thật ra hắn cũng không biết tại sao mình muốn hỏi, hắn biết số hiệu hàng hóa của người đàn ông, như vậy hẳn là đủ rồi.
Nhưng mà... cơn bão cát vẫn đang hoành hành bên ngoài xe vận chuyển, trên hoang mạc mênh mông không có bất kỳ sinh vật sống nào ngoại trừ "mẫu thể" tươi tắn xinh đẹp trước mặt hắn... Có lẽ hắn chỉ cảm thấy hơi nhàm chán.
"Triết Hạn." Người đàn ông cúi đầu, lạnh lùng nói, "Tôi tên Trương Triết Hạn, đừng gọi tôi là mẫu thể chó má gì đó."
Cung Tuấn vội gật đầu, trên mặt lại nở nụ cười, "Trương... tiên sinh, chào anh."
Trương Triết Hạn khó chịu nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên ngốc, chiếc vòng kim loại trên cổ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, anh do dự một lúc rồi nói, "Có thể giúp tôi cởi trói không, rác... Cung Tuấn."
Cung Tuấn lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
"Tôi sẽ đưa anh đến đích an toàn, nhìn tình hình hiện tại của anh thì có lẽ thuộc nhóm mẫu thể nguy hiểm cấp hai, tôi không thể vi phạm quy định trong sách vận hành."
Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu như thể cố gắng kìm nén những lời thô tục sắp bật ra, rồi lại hung ác trừng hắn nói, "Vậy ít nhất cậu có thể tìm cho tôi một bộ quần áo không, lạnh chết rồi, đm!"
Cung Tuấn cảm thấy yêu cầu này hẳn là có thể đáp ứng, nhưng trong khi "mẫu thể" đang tỉnh táo hắn không thể tùy ý rời đi, suy nghĩ một lúc hắn cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, cẩn thận ném qua phía đối diện lối đi.
Nhưng hắn quên mất Trương Triết Hạn lúc này đã ở trạng thái tê liệt, thậm chí còn không nhấc nổi một ngón tay, chiếc áo khoác lại trùm lên đầu đối phương khiến người kia tức giận chửi ầm lên.
Cung Tuấn cười khan hai tiếng, đành phải đi qua giúp anh mặc áo khoác vào. Hắn cẩn thận nâng cánh tay của Trương Triết Hạn luồn vào ống tay áo, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên bầu ngực đầy đặn của đối phương — thấm ướt lớp vải kia chính là "nước sinh mệnh" quý giá, nhưng so với giá trị của thứ đó, giờ phút này làm cho đầu óc Cung Tuấn ong ong rung động tựa hồ chỉ là bản thân anh.
Trương Triết Hạn dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, đôi mắt đẹp của anh nâng lên liếc hắn một cái ở khoảng cách rất gần, không hề chửi bới hay chỉ trích, chiếc áo khoác cuối cùng cũng che phủ ngực anh.
Cung Tuấn ngồi trở lại vị trí cũ, "mẫu thể" đặc biệt này dường như đột nhiên có hứng thú giao tiếp với hắn, dựa vào thành giường nhìn hắn nói, "...Cậu không phải người của khu bảo hộ, cậu từ đâu đến?"
Cung Tuấn thành thật nói, "Tôi là người của Liên bang khu A, chúng tôi có hiệp định trao đổi tự do với khu bảo hộ, mỗi năm có thể vận chuyển ba mẫu thể ra khỏi khu bảo hộ, anh là một trong ba người của năm nay."
"Liên bang A..." Trương Triết Hạn chậc một tiếng, đột nhiên tự giễu cười nói, "Tôi nhớ ra rồi, người bảo vệ của khu A là một tên khốn có tiếng, vận may của tôi đúng là không tệ, có lẽ không cần đến nửa năm nữa tôi sẽ xong đời."
"Sẽ không đâu..." Cung Tuấn an ủi bằng giọng nói nhỏ bé, không mấy tự tin, "Anh khỏe mạnh như vậy, rất hiếm gặp, anh ta sẽ không làm hại anh đâu..."
Nói dối, chính hắn cũng biết. Rất nhiều người vận chuyển đã từng giúp người bảo vệ xử lý những thi thể được khiêng ra khỏi Thần điện, mỗi người đều chết trong tình trạng thê thảm, đều là những "mẫu thể" quý giá như vậy... Nhưng mỗi người bảo vệ đều có quyền kiểm soát tất cả các "mẫu thể" trong khu vực của mình, bọn họ chỉ là người vận chuyển, không nên có bất cứ nghi ngờ gì đối với hành động của người bảo vệ.
Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy mình nên ngậm miệng, hắn không nên trò chuyện với đối phương, cho dù người đàn ông là "mẫu thể" đặc biệt nhất hắn từng gặp.
Nhưng dường như Trương Triết Hạn không có ý định bỏ dở cuộc đối thoại với hắn, dùng giọng nói mềm mại trong trẻo nói, "Nếu khu A điều cậu tới đón tôi, chắc hẳn cậu là người giỏi nhất ở đó đúng không? Cậu đón tôi một chuyến này có thể nhận được bao nhiêu tiền?"
"Không phải giỏi nhất." Cung Tuấn sửa lại, "Mà là thành tích tốt nhất... Một chuyến này, thù lao tiêu chuẩn là ba nghìn đồng Liên bang."
Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rồi đột nhiên cười lớn.
Cung Tuấn hơi buồn bực mơ hồ pha lẫn chút ấm ức... Hắn cũng không nói dối, hắn quả thật là người có thành tích tốt nhất của Liên bang khu A.
"Ba nghìn? Nhóc con, cậu biết tôi đáng giá bao nhiêu không?"
Cung Tuấn lắc đầu, Trương Triết Hạn nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc nói, "Ông đây ít nhất đáng giá mười vạn!"
... Một con số hàng vạn, Cung Tuấn cảm thấy điều khiến hắn rung động nhất đêm nay chính là con số này.
"Hay là..." Trương Triết Hạn nheo mắt nói, "Cậu đưa tôi về khu bảo hộ, ở đó có chợ đen, tôi không ngại cậu bán tôi, cậu ít nhất có thể lấy đi năm vạn..."
"Không được." mặc dù Cung Tuấn trả lời rất nhanh, nhưng trong biểu cảm của hắn vẫn có một chút luyến tiếc đối với năm vạn đó, "Tôi không thể làm vậy, đó là vi phạm đạo đức nghề nghiệp."
Năm vạn... Nhưng nếu hắn phá vỡ quy tắc thì sau này đi đâu lấy hàng? Làm người không thể quá tham lam.
Trương Triết Hạn hung ác trừng hắn, nhưng dường như cũng không có cách nào khác, chỉ có thể quay đầu mắng một câu, "Chó săn!"
Cung Tuấn không thích từ này, càng không thích từ này phát ra từ miệng đối phương, nhưng hắn không nghĩ ra bất kỳ lời giải thích nào có thể thay đổi cách nhìn của người đàn ông, người vận chuyển làm việc cho những người bảo vệ khu vực của họ và nhận thù lao, nói họ là "chó săn" cũng không sai.
Hắn nên quen với việc này từ lâu rồi.
Trương Triết Hạn dường như không định để ý đến hắn nữa, Cung Tuấn cảm thấy hơi cô đơn, xương sườn vừa bị gãy cũng bắt đầu đau âm ỉ, hắn im lặng lấy từ trong ba lô ra một chiếc bình hợp kim nhôm, vặn nắp xoay, đưa vòi bình vào miệng.
"Nước sinh mệnh" - nguồn sống của bọn họ, chậm rãi trượt từ cổ họng xuống dạ dày.
Cung Tuấn suýt nữa phun ra — Đệt, quá hạn rồi!
Có lẽ đây là cái giá phải trả khi đi nhầm đường, nhưng thứ quý giá như vậy hắn vẫn cắn răng nuốt xuống.
"Quái vật."
Trương Triết Hạn một lần nữa lên tiếng, anh nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, giống như cách rất nhiều người khác nhìn bọn họ, từ "quái vật" này không thể phù hợp hơn.
Cung Tuấn cười nhạt, vặn chặt nắp bình, xương sườn bị gãy có hơi ngứa, đây là quá trình tự lành.
"Các người sống như vậy có ý nghĩa gì không?" trên môi Trương Triết Hạn lộ ra nụ cười giễu cợt, "Thế giới này đã sụp đổ rồi, còn lại tất cả đều là những quái vật không ra người không ra quỷ như các người, sớm muộn gì các người cũng phải xuống địa ngục!"
"Vậy còn anh?" Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, không thể nói rõ vì sao, hắn chưa bao giờ là người thích tranh cãi nhưng có lẽ ngôn từ của đối phương quá sắc nhọn đã khơi dậy ngọn lửa khó có thể hình dung trong lòng hắn.
Trương Triết Hạn sững sờ, trong mắt anh có một chút cảm xúc phức tạp mà đau xót, một lúc lâu sau mới thì thào cười nói, "Đúng... tôi cũng là quái vật... đáng đời phải cùng các người xuống địa ngục."
Cung Tuấn trầm mặc, hắn muốn nói với anh rằng nơi này đã sớm là địa ngục, tươi đẹp, hy vọng, hạnh phúc... Những từ này đã sớm rời xa bọn họ từ sau vụ nổ hạt nhân năm mươi năm trước.
*"
Năm mươi năm trước, chiến tranh hủy diệt tất cả. Vụ nổ hạt nhân gây ra ô nhiễm khủng khiếp, khiến dân số thế giới giảm xuống còn chưa đến một phần vạn. Đại dương khô cạn, khí hậu biến đổi đột ngột, vô số loài sinh vật tuyệt chủng, sự tồn tại của loài người trở nên mong manh. Không khí mà con người từng hít thở nay trở thành chất độc chết người, thành phố hóa thành đống đổ nát, chỉ còn lại những vùng đất hoang tàn vắng vẻ. Số ít người còn sống sót tập trung vào các Liên bang và các khu bảo hộ, xây dựng một trật tự mới trong điều kiện thiết bị duy trì sự sống trở thành vật bất ly thân.
Bên trong Liên bang lại được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực do một người bảo vệ đặc biệt thống trị. Nơi ở của họ trở thành Thần điện mà người dân tôn thờ, bởi vì người bảo vệ nắm giữ hệ thống duy trì sự sống quy mô lớn của toàn bộ khu vực và đồng thời chiếm giữ tất cả các "mẫu thể".
Đột biến gen do vụ nổ hạt nhân gây ra khiến loài người phân hóa một lần nữa. Chỉ có một loại người duy nhất có thể sống sót trong khí độc chết người ở vùng đất hoang, bọn họ trở thành cầu nối giữa các khu vực, được gọi chung là "người vận chuyển".
Người vận chuyển không chỉ có khả năng chống lại khí độc mà còn sở hữu thể lực vượt trội hơn người thường và khả năng hồi phục gần như thần kỳ. Họ ngày đêm băng qua những vùng đất hoang, vận chuyển hàng hóa giữa các khu vực, bao gồm "nước sinh mệnh" và "mẫu thể".
"Mẫu thể" và "nước sinh mệnh" là hai khái niệm tương hỗ lẫn nhau. Trong quá trình đột biến gen, một số ít người đã có khả năng tiết ra "sữa", đó là một loại sản phẩm biến dị giống như sữa mẹ, chất lỏng gần như trong suốt và không màu không vị nhưng lại trở thành thứ mà ai cũng mơ ước.
"Nước sinh mệnh" có thể kéo dài tuổi thọ của người bình thường lên gấp đôi hoặc hơn, có khả năng chữa bệnh cực mạnh và đồng thời là nguồn năng lượng không thể thiếu của người vận chuyển.
Một khi nguồn cung cấp "nước sinh mệnh" bị cắt đứt, chỉ trong một ngày, người vận chuyển sẽ nhanh chóng lão hóa đến chết, giống như một con nghiện bị cắt đứt ma túy.
Nhưng "mẫu thể" lại cực kỳ yếu ớt, căn bản không thể rời khỏi thiết bị duy trì sự sống, và những người bảo vệ sở hữu thiết bị duy trì sự sống đương nhiên chiếm giữ tất cả các "mẫu thể", cũng như những người vận chuyển giống như Cung Tuấn. Bọn họ giúp người bảo vệ vận chuyển hàng hóa để đổi lấy nguồn cung cấp "nước sinh mệnh" và quyền sống sót trong khu vực Liên bang, tất nhiên còn có chiếc xe tải này, việc sống sót một mình trong môi trường khắc nghiệt là điều gần như bất khả thi.
Tuy nhiên, cũng có một nhóm người thoát ly khỏi sự kiểm soát của Liên bang, bọn họ là những "tên cướp" trên vùng đất hoang, một đám chó điên, không từ thủ đoạn nào để cướp đoạt tài nguyên và "mẫu thể". Hầu hết bọn chúng có lẽ không sống được quá một ngày. Khi cái chết không còn là mối đe dọa, những tên cướp sẽ càng trở nên hung tàn, Cung Tuấn thậm chí đã chứng kiến cảnh chúng cắn xé "mẫu thể" còn sống sờ sờ thành một bộ xương.
Hắn ghét sự tàn bạo, nhưng hắn tuân theo trật tự, bởi vì đó là quy luật sinh tồn duy nhất sau ngày tận thế.
Một "mẫu thể" như người đang ngồi đối diện hắn chắc hẳn phải vô cùng quý giá, họ sống trong khu bảo hộ từ nhỏ, có được một chút nhân quyền vốn không hề tồn tại trong Liên bang, nhưng đồng thời bọn họ cũng là một đám cừu non bị nuôi nhốt, chờ đến lúc được nuôi dưỡng trưởng thành sẽ bị hiến tế cho một đám dã thú, trong đó bao gồm cả Cung Tuấn hắn.
Hắn thật sự là quái vật trong miệng đối phương, đã sớm vứt bỏ lương tri, nhưng đây chính là sinh tồn.
**
Cung Tuấn cười với anh nói, "Anh không buồn ngủ à? Anh ngủ một giấc đi, mai chúng ta lại lên đường."
Trương Triết Hạn lạnh lùng trả lời, "Chờ tôi ngủ say cậu sẽ lại tiêm cho tôi một mũi thuốc an thần, khi tôi tỉnh dậy thì đã đến Thần điện rồi."
Anh ta dùng câu trần thuật, anh ta nhìn thấu mình, dù có cười nữa thì cũng chỉ là lớp mặt nạ.
Cung Tuấn chán nản cúi đầu, lại mở nắp bình uống một ngụm chất lỏng đắng chát.
Hạn sử dụng của "nước sinh mệnh" chỉ có một ngày, nếu không tìm được trạm thu dung tiếp theo thì chờ đợi hắn sẽ là cái chết.
Dựa vào nét mặt của hắn Trương Triết Hạn dường như nhận ra điều gì đó, anh hơi nâng cằm nói, "Trên kệ có nhiều như vậy sao cậu không uống?"
Cung Tuấn cười gượng hai tiếng, "Những thứ đó đều là hàng hóa ướp lạnh, nếu tôi tự ý mở ra thì chính là vi phạm quy định, sau này tôi cũng không cần làm công việc này nữa."
"Ồ..." Trương Triết Hạn kéo dài giọng nói, "Vậy hay là... tôi cho cậu một ít? Tôi sợ cậu chết rồi bỏ tôi lại nơi hoang vu này."
Cung Tuấn sững sờ một giây, "Anh cho tôi?"
Trương Triết Hạn cười với hắn, "Đúng, tươi mới..."
Cung Tuấn đột nhiên nghẹn họng, lặp lại một cách khô khan, "Tươi mới."
Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn ngực mình, áo khoác che khuất ngực anh nhưng Cung Tuấn vẫn nhớ rõ vết ẩm ướt nhàn nhạt trên vải vóc.
Sữa... tươi mới.
Trong đầu hắn dường như trống rỗng giât lát, người vận chuyển không có tư cách tiếp cận "mẫu thể", tất cả những gì họ nhận được đều đã qua xử lý. Thi thoảng bọn họ cũng lén lút tán gẫu với nhau, nghe nói "nước sinh mệnh" vừa tiết ra từ "mẫu thể" rất thơm mát ngọt lành, nhất là nước tiết ra từ "mẫu thể" ở trong trạng thái hưng phấn hoặc kích động nào đó, đối với họ mà nói là chất gây nghiện ngọt ngào và nguy hiểm có thể so sánh với quả táo của Eva.
"Không, không được..." Cung Tuấn cứng ngắc lắc đầu nói, "Đây là trái với quy định..."
"Chỉ cần tôi không nói thì ai biết?" đôi mắt Trương Triết Hạn như có ma lực, giọng nói mềm mại trong trẻo, thân thể khỏe mạnh mê người. "Cậu yên tâm, tôi sẽ không tố cáo cậu... Cung Tuấn.
Lòng bàn tay Cung Tuấn đổ đầy mồ hôi, hắn biết có một số người vận chuyển sẽ không nhịn được mà tiếp cận "mẫu thể", chỉ cần giữ kín sẽ không bị trừng phạt, nhưng một khi bị phát hiện bọn họ sẽ bị trục xuất đồng thời cắt đứt tất cả tiếp tế.
Rủi ro và cám dỗ luôn đi đôi với nhau, hắn dám bước ra bước đầu tiên này sao?
Cung Tuấn đứng dậy, chậm rãi tiến về phía anh.
Trương Triết Hạn ngồi bất động trên giường, dịu dàng chớp mắt nói, "Nhưng cổ tôi rất đau, cậu có thể giúp tôi tháo cái này ra được không? Tôi không thể cử động, cậu biết mà..."
Một yêu cầu rất hợp lý. Thuốc an thần có thể khiến anh bất động ít nhất ba tiếng, mà lúc này mới trôi qua chưa đầy hai mươi phút.
Cung Tuấn đặt ngón tay lên cổ anh, chiếc vòng kim loại lạnh lẽo "cạch" một tiếng mở ra.
Trương Triết Hạn vẫn không thể nhúc nhích, đôi mắt xinh đẹp của anh lại lần nữa nhìn về phía ngực mình nói, "Cậu tự đến đi... nhớ phải nhẹ nhàng chút."
Ngón tay của Cung Tuấn từng chút di chuyển về phía ngực anh, hai mắt hắn đăm đăm, trước sức hấp dẫn quá lớn dường như đã đánh mất bản thân.
Áo khoác bị kéo ra một khe hở, lớp lụa mềm mại bên trong vẫn còn vương lại một chút ẩm ướt.
Tươi mới...
Đột nhiên, Trương Triết Hạn rút từ phía sau một con dao sắc bén đâm về phía ngực hắn, nhưng ngay trước khi lưỡi dao xuyên qua ngực Cung Tuấn, hắn dùng phản ứng cực nhanh nắm lấy cổ tay đối phương vặn ra ngoài, cùng với một tiếng kêu đau đớn con dao sắc rơi xuống sàn xe.
"Đệt!"
Trương Triết Hạn chửi thề một tiếng, hai cổ tay lại bị còng tay trói chặt. Tên vận chuyển đáng ghét này nhặt con dao dưới sàn lên, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với anh, "Tư tàng vũ khí là trái với quy định, nhất là loại đồ vật nguy hiểm này, không thể mang theo bên mình. Theo tôi thấy nhân viên chuyển giao khu bảo hộ đã quá sơ suất, nhưng theo sách hướng dẫn vận hành tôi lại không thể tự ý khám người anh... Cảm ơn sự hợp tác của anh, Trương tiên sinh."
"Thằng khốn!" Trương Triết Hạn dùng sức nhấc chân đạp hắn, Cung Tuấn chỉ có thể nắm lấy mắt cá chân của anh đặt lên giường, rồi dùng sợi dây thừng chắc chắn trói chặt hai chân anh lại.
Cung Tuấn lắc đầu thở dài nói, "Thuốc an thần quả nhiên không có tác dụng với anh, rất xin lỗi, tôi chỉ có thể tạm thời trói anh ở đây. Vũ khí tôi sẽ giữ lại, yên tâm đi, tôi sẽ không tố cáo anh."
Lúc này Trương Triết Hạn mới nhận ra đối phương căn bản không mắc lừa, tức đến nỗi suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Thả tao ra! Tao phải làm thịt mày!!!"
Cung Tuấn rất bất lực, đành phải lấy băng dính từ ba lô ra dán miệng anh lại, xét theo quy định vận hành thì bước này không có vấn đề gì.
"Tôi rất buồn ngủ, cần phải ngủ một giấc, nếu không ngày mai chúng ta sẽ không thể đúng giờ xuất phát đến trạm thu dung kế tiếp... Anh yên lặng một chút được không?"
Hiển nhiên Trương Triết Hạn không phục, anh ưm ưm la hét, dùng một đôi mắt tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm hắn.
Cung Tuấn thậm chí còn tìm cho anh một tấm chăn đắp, rồi tự mình trở lại đầu bên kia hành lang, cuộn mình trên sàn xe lạnh lẽo.
Mặc dù ánh mắt giống như dao găm vẫn luôn đâm vào sau lưng hắn, nhưng một đêm này Cung Tuấn lại hiếm hoi có một giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy một vùng biển thanh tịnh, màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh, bao la vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro