Ngoại truyện 4: TaeHyungie ra mắt ba mẹ chồng tương lai |END NGOẠI TRUYỆN|
"JungKook à, em lo lắng quá, liệu hai bác có thích em không?"
Giọng nói này không của ai khác ngoài Kim TaeHyung. Cậu con trai đứng trước cổng nhà rộng lớn mà lo sợ đủ điều. Cậu siết chặt lấy cánh tay anh, môi mím lại đến trắng bệch.
Jeon Jungkook nhoẻn miệng cười, hôn lên vầng trán cao nhẵn của người yêu trấn an.
"Sẽ ổn thôi, em đừng quá lo lắng TaeHyungie. Ba mẹ sẽ thích em ngay lần đầu gặp mặt."
TaeHyung điên cuồng lắc đầu, cậu gấp gáp, "Nhưng em sợ em sẽ làm hai bác phật lòng vì sự vô tư của mình."
Người đàn ông ôm lấy TaeHyung áp vào lồng ngực, ôn nhu cất lời, "Em có nghe thấy tiếng trái tim anh đập không? Từng nhịp rất đều đặn và hạnh phúc, vì nó được sự vô tư của em tiếp sức mạnh mỗi ngày đó đáng yêu à. Nên tin anh, ba mẹ sẽ rất thích em. Ba mẹ đang chờ trong nhà, mình không nên để họ chờ lâu đúng chứ?"
TaeHyung thở dài một hơi rồi cũng gật đầu đồng ý.
Tiếng chuông cửa vang lên một hồi "dingdong" làm tâm trí TaeHyung rối loạn hết cả lên. Bao nhiêu suy nghĩ chạy ngổn ngang làm đầu óc cậu quay cuồng như lốc xoáy.
"Làm sao đây làm sao đây? Mình sắp gặp ba mẹ của JungKook, mình nên nói gì với hai bác? Liệu hai bác có hài lòng với mình không? Ba mẹ anh ấy sẽ không hỏi cung mình như ba mẹ mình hỏi cung anh ấy chứ? Nếu hai bác hỏi thì phải làm sao? Mình nên đáp thế nào? Hai bác có chấp nhận cho anh ấy yêu con trai hay không? Lỡ như không thì sao? Mình phải thuyết phục hai bác như thế nào? Nên nói cái gì nói cái gì nói cái gì?"
"TaeHyungie!"
Đùng một phát, giọng nói của JungKook như cơn sấm nổ ầm làm TaeHyung thức tỉnh.
Cậu lơ ngơ nhìn anh, "Sao vậy?"
JungKook chớp mắt liên hồi, anh phì cười, "Không có gì. Nhưng em làm sao đấy? Anh gọi mãi mà em không trả lời. Cửa mở rồi, vào trong thôi."
TaeHyung xấu hổ, tay chạm chạm vào chóp mũi đầy ngại ngùng.
Bước chân vào được Jeon gia đã khó, nay bước được rồi gặp lão gia, phu nhân họ Jeon hành xử nay còn khó hơn.
Sự trang trọng trang hoàng của căn biệt thự làm TaeHyung loá mắt. Không ngờ! Cậu lại đang hẹn hò với một đại gia!
"Ba mẹ, tụi con đến rồi!" JungKook gọi lớn.
Tiếng bước chân khoan thai của người phụ nữ từ từ cất lên.
Chính là người phụ nữ xinh đẹp quyền lực của Jeon gia, Won HyeYeon.
Tuy đã bước sang ngưỡng bốn mươi, nhưng vẻ đẹp của bà là không thể chối cãi.
Nhan sắc của mẹ Jeon làm TaeHyung nhất thời ngây ngốc. Cậu con trai há hốc, đứng nhìn bà hồi lâu.
"Cậu bé, con là..."
Giọng nói của mẹ Jeon vang lên làm TaeHyung bừng tỉnh. Cậu vội vàng gập người chào hỏi.
"Con chào bác ạ, con tên là Kim TaeHyung."
"Chào con, TaeHyung." Mẹ Jeon nở nụ cười hiền hậu.
TaeHyung cảm thấy trái tim như được sưởi ấm. Mẹ của Jeon Jungkook sao lại hiền lành đến thế cơ chứ?
"Hai đứa ngồi ở sofa chờ mẹ một chút. Mẹ lên thư phòng kêu ba Kim xuống gặp các con."
Lần đầu gặp mặt mẹ chồng tương lai diễn ra khá suôn sẻ, vì bà không hỏi nhiều như TaeHyung đã nghĩ. Cậu thở dài một hơi trầm ổn, cửa ải của mẹ Jeon đã qua, bây giờ chỉ còn cố gắng vượt qua vòng của ba Jeon nữa thôi là TaeHyung sẽ được yên ổn linh hồn bé nhỏ.
JungKook ngồi cạnh bên cậu cảm thấy rất buồn cười. Vẻ mặt của TaeHyung từ đầu buổi đến giờ cứ căng thẳng như dây đàn guitar. Anh vươn tay đặt lên đỉnh đầu cậu xoa xoa.
"Thoải mái đi, em cứ căng đét như vậy đến anh còn sợ huống chi ba mẹ."
TaeHyung vội vàng ngẩng đầu nhìn JungKook hỏi tới, "Sắc mặt em trông dữ lắm sao? Có tệ quá không?"
Anh chàng nhìn người yêu nhỏ lắc đầu mỉm cười, "Chỉ cần em tự nhiên như mọi hôm là được rồi."
Đúng lúc, ba Jeon cùng mẹ Jeon từ trên tầng hai đi xuống. Như một con robot tự động, nhìn thấy ba chồng tương lai, TaeHyung liền đứng phắt dậy nghiêm trang chào hỏi.
"Con chào bác ạ, con là Kim TaeHyung."
Khác với tưởng tượng của TaeHyung, ba Jeon sẽ mặt mày nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào cậu hỏi cung như tra tội phạm. Sẽ lên tiếng phản đối nhiều việc. Và còn sẽ nhiều rất nhiều thứ khác. Nhưng không, ba Jeon chỉ cười nhẹ rồi ôn tồn cất tiếng.
"Chào con TaeHyung, con là người yêu của JungKook đúng không?"
Tuy có hơi sốc, nhưng đây chẳng phải tốt hơn sao? Cậu tươi vui đáp ông.
"Vâng ạ."
Ngồi xuống hàng ghế đối diện TaeHyung, mẹ Jeon cười tươi khen ngợi.
"Aigoo, JungKook thật biết chọn người yêu quá đi, chọn được một cậu bé đáng yêu thế này. Mẹ thật sự rất hài lòng đó JungKook à."
Oh nahh! Chuyện này đúng là một điều đáng để TaeHyung tung hô! Cậu con trai mừng rỡ ra mặt. Là mẹ Jeon nói hài lòng với mình đó!
Thấy cậu còn có chút hoang mang, ba Jeon liền lên tiếng.
"Chắc con ngạc nhiên lắm đúng không? Nhìn con thế này hẳn là nghĩ bác và bác gái sẽ gây khó dễ nhiều cho con lắm đây. Thật ra nhà bác biết JungKook nó không thích con gái từ lâu lắm rồi. Nên con cũng đừng quá kinh ngạc khi nó dẫn con về nhà mà hai bác không bất ngờ gì."
TaeHyung cảm thấy rất tò mò, cậu hỏi ba Jeon, "Con xin lỗi, nhưng con có thể hỏi bác một vài chuyện được không ạ?"
"Cứ tự nhiên, hôm nay là ngày gia đình ta họp mặt để nói chuyện cơ mà haha." Ba Jeon vui vẻ.
Ba mẹ quý mến TaeHyung, JungKook đương nhiên rất vui, nhưng có điều, gia đình ta sao lại nhanh chóng đến vậy cơ chứ?
Anh chàng ngại ngùng lên tiếng, "Ba à, cái này có hơi..."
Ba Jeon liền lườm anh, bậm môi cảnh cáo, "Mày ngồi yên đó cho ba nói chuyện với TaeHyung."
Hết cách, anh bèn cầu cứu mẹ hiền, "Mẹ?"
Mẹ Jeon cũng đồng lòng với ba Jeon bắt nạt anh, "Ngồi im đó, mày mà làm phiền hai ba con nó nói chuyện với nhau là mẹ đánh mày."
"Hai ba con? Chưa gì mà đòi cướp người về làm dâu rồi. Ôi trời cái gia đình này—" Khoé môi JungKook giật giật, anh chàng bất lực. Thôi thì đành làm bù nhìn để ba mẹ chồng nói chuyện với con dâu vậy.
Thấy vậy mà em người yêu họ Kim với ba mẹ Jeon hợp tính nhau kinh khủng. Ba người ngồi tám chuyện với nhau đến tận khuya mà vẫn còn muốn nói.
"Con nói thật sao TaeHyung? Thằng con xấu xí này của bác mà làm con phải mệt tâm cưa cẩm ư?"
"Mẹ! Con trai của mẹ rất đẹp đó nha! Đừng có nói con xấu xí trước mặt TaeHyungie!"
Mẹ Jeon liền chau mày mắng, "Mày im cho mẹ nói chuyện với TaeHyung chưa? Sao mày cứ xen ngang vào mẹ với thằng bé vậy. Muốn chia rẽ hai mẹ con tôi ư? Anh đừng có hòng!" Nói rồi mẹ jeon xoay người, vỗ về mu bàn tay của TaeHyung tiếp tục trò chuyện.
Trời ơi! Hiện tại JungKook chỉ muốn bắt nhốt TaeHyung bỏ vào lòng làm của riêng thôi! Rõ ràng là mẹ Jeon cướp người của anh, vậy mà bây giờ mẹ lại nói anh chia rẽ hai mẹ con nói chuyện. Nhưng mà hai mẹ con? Đã đến mức mẹ con luôn rồi cơ đấy! Jeon Jungkook khóc ròng trong bụng. Hôm nay chỉ là mới đem cậu về ra mắt mà đã như vầy. Sau này có cưới cậu về làm vợ thì chắc đêm động phòng mẹ Jeon cũng sẽ bắt TaeHyung sang phòng mẹ kể chuyện đêm khuya mất thôi. Ai thấu cho phận con trai bị mẹ ruột cướp vợ này đây? ㅠㅠ
Một lúc sau, mẹ Jeon lên tiếng hỏi ý TaeHyung.
"Bây giờ trời cũng đã đêm lắm rồi. Bác có nghe JungKook nói ba mẹ con đang ở Mỹ, nên hay là hôm nay con ở lại đây đi."
TaeHyung cười tươi với bà, "Con được phép sao bác?"
Mẹ Jeon vỗ vỗ vai cậu, "Sao lại không? Bác rất vui nếu con ở lại đây đó."
"Vậy con xin phép làm phiền. Cảm ơn bác vì đã cho con ngủ nhờ đêm nay ạ."
Mẹ Jeon phất tay, "Phiền hà gì đâu, sau này đây cũng sẽ là nhà con mà, hố hố."
TaeHyung nhướn mày khó hiểu. Gia đình này quả thật rất thú vị.
Bỗng dưng mẹ Jeon vỗ tay thật lớn như vừa nảy ra ý gì đó rất hay ho. Bà cầm lấy hai tay TaeHyung, ánh mắt phát sáng.
"TaeHyung, hay là đêm nay con sang phòng bác nghỉ ngơi đi. Nếu con lạ chỗ thì có bác cùng con nói chuyện."
"Dạ, đượ..."
Lời nói sau đó liền không thể nghe được nữa.
Chưa để TaeHyung nói hết câu, JungKook đã làm việc cấp tốc bế cậu chạy thẳng về phòng mình, để lại mẹ Jeon đang uất ức kêu mãi "JungKook" phía sau vì bị cướp mất con dâu.
"Cái thằng này! TaeHyung suốt đời cũng là của nó. Mình mượn thằng bé một tí mà cũng không cho! Giữ kĩ không biết giống ai!"
"Giống cái người vừa nói câu đó đó." Giọng ba Jeon từ đâu vang lên làm mẹ Jeon nhất thời giật mình. Bà lườm ba Jeon một phát rõ sắc. Như thể muốn phủ nhận câu nói vừa rồi của ông.
Về phần JungKook, anh đang bế cậu và phóng về phòng nhanh như một cơn gió.
TaeHyung khó hiểu, cậu ngước nhìn anh rồi hỏi, "Anh sao vậy? Tự dưng lại bế em đi."
Jeon Jungkook sắc mặt đăm đăm khó ở, "Em còn hỏi. Cả ngày hôm nay em cùng mẹ thân thiết đến độ bỏ rơi anh. Không bế em về phòng anh thì chắc em cũng sẽ gật đầu vâng dạ đồng ý về phòng mẹ ngủ."
TaeHyung ngây thơ, "Em sang ngủ với bác gái thì có sao đâu."
JungKook nhe răng, hờn dỗi trách cứ cậu, "Em còn nói không sao? Không cho phép em lơ anh một lần nào nữa! Đêm nay em phải ở phòng anh ngủ!"
Vừa khéo, tiếng mẹ Jeon vang vọng lên, bà hét rất to nhắc nhở JungKook, "Nhớ là chung giường nhưng đừng chung một xúc cảm đó nha con trai! Em nó còn chưa đủ tuổi, còn phải đi học! Mày làm tầm bậy là chết nha con! Nếu mà không kiềm được thì bobo thôi rồi đi ngủ đó! Nhớ là đi ngủ chứ đừng có đi ngủ! Mẹ nhắc rồi đó liệu mà làm!"
TaeHyung tròn mắt hỏi anh người yêu, "Bác gái nói vậy là sao vậy anh?"
Jeon Jungkook mỉm cười rồi hôn vào đôi môi chúm chím của cậu, "Mẹ bảo tụi mình ngủ sớm."
"Nhưng em không ngủ sớm được."
Anh chàng nhanh miệng nói, vừa lên tiếng vừa bế cậu vào phòng mình.
"Vậy thì thức chơi với anh."
—— TOÀN-VĂN-HOÀN ——
Tôi là Vilion và chuyến tàu "Chàng trai bán trà sữa trân châu" kết thúc tại đây, cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này! Chúc các bạn một ngày tốt lành và tạm biệt! ✨
3.8.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro