Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105: Tiệc tối trao giải

Sau khi có được chìa khoá, việc còn lại chính là tìm cửa. Dù sao cũng chỉ là cửa cấp thấp, điều kiện tử vong tương đối nhẹ nhàng, quỷ quái cũng không có ngang ngược vô lý như trong cửa cấp cao. 

Nhưng Cố Long Minh lại rất yên lặng, nhìn có vẻ là tâm tình không tốt lắm, cũng không biết có phải là vì đã phát hiện Chu Hàm Sơn không có vô tội như mình nghĩ hay không. 

"Haizz, nếu chúng ta không tìm được Chu Hàm Sơn thì sẽ như thế nào đây....." Cố Long Minh nói, "Nếu ngay từ đầu hắn đã bị Chu Như Viện giết chết thì sao."

"Sẽ luôn có cách hoàn thành." Lâm Thu Thạch đặt tay vào trong túi, lẳng lặng xoay cái chìa khoá trong tay, cảm giác cái chìa khoá kia chuyển động trong lòng bàn tay chính mình đồng thời cũng mang theo một loại xúc cảm lạnh lẽo, nếu ngay từ đầu Chu Hàm Sơn đã chết trong tay Chu Như Viện vậy chắc chắn sẽ còn có cách khác để kết thúc tất cả mọi chuyện, nhưng nó có nhẹ nhàng như cách họ vừa làm hay không thì không ai biết được.

Chuyện còn lại chính là tìm cửa, tuy rằng trường học này rất lớn nhưng chỉ có vài chỗ mấu chốt thôi. Đến buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh tìm được cánh cửa sắt kia ở một góc hẻo lánh trong thư viện, sau khi dùng chìa khoá mở cửa sắt ra, hai người liền rời đi theo đường hầm.

Trước khi rời đi, Lâm Thu Thạch đã báo cho Tả Ti Ti một tiếng, ám chỉ anh đã tìm được chìa khoá, kêu Tả Ti Ti mấy ngày nay tập trung đi tìm cửa. 

Sau khi Tả Ti Ti hiểu được ý của Lâm Thu Thạch, vô cùng kinh ngạc, nhưng cô cũng không có nói thẳng ra mà chỉ bội phục nói: "Có phải anh đã đi qua rất nhiều cửa cao cấp rồi không?"

Lâm Thu Thạch không trả lời, cười cười, xoay người rời đi.

Thật ra, cẩn thận nghĩ lại, đúng là anh đã được coi là tay già đời, người có thể thông qua cánh cửa thứ chín vô cùng ít ỏi, anh lại được nhờ phúc của Nguyễn Nam Chúc, một hơi trực tiếp nhảy đến cánh cửa thứ chín.

Ánh sáng trong đường hầm, gội rửa hết tất cả bóng tối bám trên thân thể từ thế giới bên trong cánh cửa.

Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đường ai nấy đi từ trong đường hầm, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, anh đã về tới biệt thự.

Trình Thiên Lí còn đang ở bên cạnh anh ngủ gà ngủ gật, dưa hấu để trên bàn vẫn còn lạnh, Lâm Thu Thạch chậm rãi cầm miếng dưa hấu lên, tiếp tục ăn.

Sau khi Trình Thiên Lí tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng dụi mắt, hàm hồ nói: "Anh còn chưa đi sao?" Cậu nhóc cũng biết hôm nay Lâm Thu Thạch phải vào cửa cùng Cố Long Minh, không ngờ ngủ một giấc dậy mà vẫn thấy Lâm Thu Thạch ngồi ở bên cạnh.

"Không, đã trở lại rồi." Lâm Thu Thạch trả lời.

"Hả.....?" Trình Thiên Lí có chút ngu người rồi, cậu nhóc nói: "Anh vừa trở về từ trong cửa?"

"Đúng vậy, làm sao?" Lâm Thu Thạch phun ra một ngụm hạt dưa hấu.

"Không có việc gì." Trình Thiên Lí hít hít mũi, cậu nhóc nghiêng nghiêng đầu, nói, "Chỉ là cảm thấy phản ứng của anh quá bình đạm rồi."

Lâm Thu Thạch chớp chớp mắt, nở nụ cười: "Cái gì gọi là phản ứng quá bình đạm?"

"Người bình thường từ trong cửa đi ra đều phải ổn định mất mấy ngày." Trình Thiên Lí nói, "Anh đi ra ngoài thì vẫn tiếp tục ăn dưa hấu như thường."

Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn miếng dưa hấu mát lạnh trong tay mình: "Bởi vì ăn ngon mà."

Trình Thiên Lí: "......" Trọng điểm là ở chỗ ăn ngon hay không sao.

"Cửa của em khi nào tới?" Lâm Thu Thạch buông miếng dưa hấu xuống, anh thấy dưa hấu này lạnh quá, ăn nhiều làm dạ dày có hơi không thoải mái.

"Nhanh thôi." Trình Thiên Lí hàm hồ nói, "Anh hai không cho em nói thêm....."

"Được rồi." Nếu là Trình Nhất Tạ không cho Trình Thiên Lí nói thêm thì Lâm Thu Thạch cũng sẽ không hỏi nữa, anh đứng lên, nói mình muốn về phòng tắm rửa một chút.

Trình Thiên Lí ừ một tiếng, nhìn theo bóng dáng đi lên lầu của anh.

Sau khi Lâm Thu Thạch trở về phòng liền tắm một đợt nước lạnh cho mát

 mẻ rồi ngủ thẳng đến chiều, cơm tối là mọi người trong biệt thự cùng ăn.

Đêm nay Lư Diễm Tuyết là bếp trưởng, đồ ăn đều mang vẻ tương đối tinh xảo, nhưng lực chú ý của Lâm Thu Thạch không nằm trên đồ ăn, anh chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc đâu.

"Nam Chúc không ở nhà sao?" Lâm Thu Thạch hỏi Trần Phi.

"Có chuyện ra ngoài rồi." Trần Phi trả lời, "Có thể là tối mới trở về."

"À." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Buổi tối, anh ngồi trên ghế ngoài ban công để tiêu cơm, thuận tiện chờ Nguyễn Nam Chúc. Nhưng Nguyễn Nam Chúc không có trở về, rất nhanh đã đến 12 giờ, Lâm Thu Thạch cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.

Anh có chút mệt mỏi, liền ngủ gật ở trên ghế, chờ đến khi tỉnh dậy đã là rạng sáng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nguyễn Nam Chúc.

Có lẽ hôm nay sẽ không về rồi, trong lòng Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi trở về phòng ngủ của chính mình.

Gần đây không khí trong biệt thự rất kỳ quái, có vẻ có liên quan đến việc Nguyễn Nam Chúc luôn bận rộn và Trình Thiên Lí sắp phải vào cửa.

Trình Nhất Tạ cũng gần như không nhìn thấy bóng dáng, trong ba ngày có thể nhìn thấy mặt một lần đã tính là không tệ rồi.

Gần đây Trình Thiên Lí cũng đang được nghỉ ngơi, lại bắt đầu ngồi ở sô pha trong phòng khách xem phim kinh dị một mình, thường xuyên phát ra những tiếng kêu thê thảm như con gà kêu thảm thiết bị nắm vào bụng.

"Em sợ như vậy mà còn xem cái gì?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu nhóc.

"Sắp phải vào cửa rồi, dù sao em cũng không thể kéo chân anh hai được." Trình Thiên Lí rất là uỷ khuất, nói, "Bọn họ đều nói em luyện nhiều một chút thì tốt rồi."

Lâm Thu Thạch thở dài, duỗi tay xoa xoa đầu Trình Thiên Lí.

Cậu nhóc còn chưa tới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, nhưng trong thế giới của cửa, từ trước đến nay đều sẽ không thương tiếc ai vì tuổi tác của họ, trước mặt quỷ quái, mọi người đều bình đẳng.

Thời tiết nóng lên, làm gì cũng không có hứng.

Ngày thứ tư sau khi Lâm Thu Thạch rời khỏi cửa cuối cùng cũng nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc ---- cậu đang cãi nhau với Trình Nhất Tạ.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy hai người họ cãi nhau nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Nam Chúc tức giận đến thế.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Trình Nhất Tạ, cậu đây là đang lấy mạng của mình ra đùa giỡn."

Trình Nhất Tạ đứng ở đối diện Nguyễn Nam Chúc, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, cậu ta mím môi thành một đường thẳng tắp, giống như con trai cạy thế nào cũng không ra. Dường như là Nguyễn Nam Chúc cũng hơi không có cách nào với con trai cố chấp trước mắt, cậu chỉ có thể sử dụng bạo lực đập mở con trai ấy ra.

"Trình Nhất Tạ -----" Nguyễn Nam Chúc gằn từng chữ một kêu lên tên cậu ta, "Vì sao cậu luôn không chịu nghe tôi nói."

Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lí lớn lên giống nhau như đúc nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực, cậu ta rũ mắt, đối mặt với sự chất vấn của Nguyễn Nam Chúc cũng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: "Nguyễn ca, thật xin lỗi."

"Cậu đây là đang uống rượu độc giải khát." Nguyễn Nam Chúc nói ra một câu cuối, đối mặt với sự cố chấp của Trình Nhất Tạ, cuối cùng cậu đã có phần phiền chán, vẫy vẫy tay nói, "Cậu đi đi."

Trình Nhất Tạ muốn nói lại thôi.

Nguyễn Nam Chúc cũng không nói gì nữa, cậu xoay người đi vào phòng, để lại một mình Trình Nhất Tạ đứng dưới không khí nóng bức. Sau đó Lâm Thu Thạch liền nghe được tiếng Nguyễn Nam Chúc đóng cửa thật mạnh.

Trình Nhất Tạ cũng rời đi.

Sau khi hai người cãi nhau, Lâm Thu Thạch liền ngồi ở trong phòng một lát liền đứng lên khỏi ghế, đi gõ cửa phòng Nguyễn Nam Chúc.

"Nam Chúc." Cửa mở, phía sau lộ ra gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch kêu ra tên cậu.

"Ừm, có việc gì sao?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Không có việc gì....." Lâm Thu Thạch nói, "Mấy ngày nay cậu đều không ở biệt thự sao?"

"Tôi đi nhận vài công việc." Nguyễn Nam Chúc trả lời, "Đi tới chỗ cố chủ."

Lâm Thu Thạch còn muốn nói cái gì đó nhưng thái độ xa cách của Nguyễn Nam Chúc lại làm anh cảm thấy có hơi không khoẻ.

Con người luôn là loại sinh vật tham lam, đã gặp qua thứ tốt thì khi mọi thứ đều trở lại trạng thái ban đầu thì sẽ có chút không thích ứng.

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, đang muốn mở miệng nói thêm cái gì đó thì Nguyễn Nam Chúc lại nói: "Tôi có chút mệt nhọc."

Lâm Thu Thạch: "......"

"Ngủ ngon." Nguyễn Nam Chúc đóng cửa lại, thật giống như đang đóng mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại.

Lâm Thu Thạch đứng ở cửa hồi lâu, trên mặt hiện lên một chút mờ mịt, Nguyễn Nam Chúc...... Rốt cuộc là làm sao vậy.

Tháng 10, Trình Thiên Lí vào cửa.

Lâm Thu Thạch cũng không biết ngày cụ thể, nhưng chính là chuyện của hai ngày này.

Một ngày nọ, khi mọi người đang ăn cơm trưa, Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lí liền đột nhiên biến mất, mọi người lập tức hiểu hai người họ đã vào cửa rồi.

Không khí trên bàn trầm xuống, trên mặt mọi người đều hiện lên một chút khẩn trương.

Thời gian chờ đợi hơn mười phút vào lúc này lại trở nên vô cùng khó khăn, Lư Diễm Tuyết không ngừng xem đồng hồ, đôi đũa cũng vô thức chọc chọc vào chén cơm trước mặt.

Chờ đến khi hai người họ cuối cùng cũng ra khỏi cửa, tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, có điều trạng thái của cả hai đều rất không ổn, vừa ra khỏi cửa liền hôn mê bất tỉnh, mọi người đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp bế cả hai lên đi tới bệnh viện gần nhất.

Lâm Thu Thạch phụ trách bế Trình Nhất Tạ, anh phát hiện tuy là Trình Nhất Tạ cao hơn Trình Thiên Lí một ít nhưng lại rất nhẹ, đôi mắt gắt gao nhắm lại và dáng vẻ nhíu mày đột nhiên làm hiện lên vài phần non nớt.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy, trong lòng có hơi khó chịu.

Bác sĩ tới rất nhanh, kết quả chẩn bệnh nói là sốt cao, sau khi chích hai mũi hạ sốt thì tình huống của đôi song sinh cuối cùng cũng ổn định hơn. Tuy rằng chưa có tỉnh lại nhưng ít ra tình hình sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu.

Mọi người liền để lại hai người chiếu cố bọn họ, những người khác đều trở về biệt thự.

Lâm Thu Thạch cùng Trần Phi là hai người ở lại, bọn họ ngồi trước giường bệnh, nhìn Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lí còn ở trong hôn mê.

Lâm Thu Thạch nói: "Nam Chúc còn chưa trở về sao?"

Trần Phi hàm hồ ừ một tiếng, anh ta nói: "Gần đây cậu ấy tương đối vội......"

Lâm Thu Thạch nghe ra được sự khó xử trong giọng nói của Trần Phi, vốn dĩ anh định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

Trần Phi lại thở dài, anh ta nói: "Thu Thạch, thật ra trạng thái của Nguyễn ca vẫn luôn là như thế, mãi đến sau khi cậu tới thì mới có cải thiện."

Lâm Thu Thạch nhìn anh ta, không hiểu lắm.

"Trước khi cậu tới cậu ấy vẫn luôn vội vã như vậy." Trần Phi nói, "Chỉ là gần đây đột nhiên khôi phục như trước kia......" Anh ta bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng không biết sao cậu ấy lại như vậy."

Lâm Thu Thạch à một tiếng, ánh mặt anh dừng lại trên người Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lí trên giường bệnh, rơi vào trầm mặc.

Trần Phi muốn nói lại thôi.

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh." Lâm Thu Thạch gật gật đầu nói.

Ba ngày sau, Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lí tỉnh lại. Chuyện đầu tiên Trình Thiên Lí làm sau khi tỉnh lại chính là khóc nức nở kêu anh hai ơi.

"Anh hai, anh hai...... anh đâu rồi, anh ở đâu....." Trình Thiên Lí kêu khóc.

Lâm Thu Thạch nhanh chân chạy tới ổn định cảm xúc của cậu nhóc: "Anh hai em đang ở phòng bệnh bên cạnh, không cần lo lắng, cậu ấy không có việc gì."

Trình Thiên Lí thấy Lâm Thu Thạch, cũng nghe được lời anh nói những cậu nhóc vẫn trừng mắt: "Em muốn nhìn anh ấy!"

Lâm Thu Thạch hết cách, chỉ có thể đỡ cậu nhóc tới cách vách nhìn Trình Nhất Tạ.

Sau khi xác định Trình Nhất Tạ thật sự không có chuyện gì, Trình Thiên Lí mới dám thở ra một hơi, cậu nhóc nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: "Em còn cho rằng sẽ không nhìn thấy anh ấy nữa."

Lâm Thu Thạch sờ sờ đầu cậu nhóc: "Anh hai em làm sao nỡ bỏ rơi em được."

Trình Thiên Lí miễn cưỡng cười cười, không nói chuyện nữa, Lâm Thu Thạch cũng không biết nên an ủi cậu nhóc thế nào.

Sau khi đôi song sinh tỉnh lại thì khôi phục rất nhanh, sau vài ngày liền trở về biệt thự.

Vốn dĩ Lâm Thu Thạch muốn tìm Nguyễn Nam Chúc thẳng thắng nói chuyện một lần, ai ngờ Nguyễn Nam Chúc cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến bóng người còn không bắt được. Cho dù Lâm Thu Thạch có gặp được một hai lần nhưng cũng bị thái độ xa cách và dáng vẻ tôi đang rất bận của cậu làm lùi lại.

Lâm Thu Thạch có chút tức giận, rõ ràng người bắt đầu trêu chọc anh chính là Nguyễn Nam Chúc, trêu chọc xong liền biểu hiện ra loại thái độ này cũng là Nguyễn Nam Chúc, đây là người đẹp nên muốn làm gì thì làm sao?

Hai người đang giận dỗi nhau thì Đàm Táo Táo gửi thiệp mời tới.

Mới đó mà đã tới tháng mười hai, Đàm Táo Táo cũng biết Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đang giận dỗi liền mời hai người đi tham gia một bữa tiệc tối trao giải.

"Tôi đã đặt cho hai người một phòng rồi, đến lúc đó anh tham gia xong liền kéo anh ta qua đấy, hai người uống chút rượu, nói chuyện một đêm thì còn có chuyện gì không thể giải quyết được chứ." Đàm Táo Táo tận tình khuyên bảo, "Đều đã là người trưởng thành rồi, cách giải quyết vấn đề cũng phải trưởng thành một chút chứ? Cứ lơ nhau như vậy sẽ không có kết quả tốt đâu........"

Lâm Thu Thạch: "Là cậu ấy lơ tôi."

Đàm Táo Táo: "Tính cách kia của anh ta, anh còn không biết sao? Vốn dĩ cũng đâu có......"

Lâm Thu Thạch thở dài, bỏ qua đề tài này: "Cửa của cô giải quyết thế nào?"

"Tôi tìm những người khác mang tôi qua cửa." Đàm Táo Táo nói, "Tuy rằng không có đáng tin cậy như Nguyễn ca nhưng tốt xấu gì cũng có một cái bảo đảm."

Lâm Thu Thạch: "Thật sự không thành vấn đề?" Anh do dự một lát, "Nếu cô yêu cầu, tôi có thể giúp cô........."

Đàm Táo Táo nhìn Lâm Thu Thạch, biết là anh đang nghiêm túc, cô nở nụ cười, nói: "Không cần đâu, giá của hai người tôi trả không nổi."

Lâm Thu Thạch biết cô đang nói giỡn, anh nói: "Nhất định phải ra được đấy."

Đàm Táo Táo gật đầu, nhưng biểu tình lại có chút mờ mịt, dường như đang vô cùng mê mang đối với tiền đồ của chính mình, điều này gần như là bệnh chung của những người vào cửa rồi.

Lâm Thu Thạch đem thiệp mời mà Đàm Táo Táo cho mình, đưa một tấm cho Nguyễn Nam Chúc, mời cậu tham gia cùng mình.

Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc thế mà lại lấy cớ nói không có thời gian, lần đầu tiên Lâm Thu Thạch giận dữ trước mặt Nguyễn Nam Chúc, anh nói: "Nguyễn Nam Chúc, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, trong miệng cậu đang ngậm một viên kẹo, không nhìn vào mắt Lâm Thu Thạch, nhàn nhạt nói: "Tôi thật sự không có thời gian, ngày đó tôi có việc vào cửa."

"Nghỉ một ngày cũng không được sao?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không được."

Lâm Thu Thạch nói: "Được rồi." Anh xoay người liền đi, không hề lưu luyến gì.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng dáng của anh, chậm rãi lấy ra một viên kẹo từ trong túi, lột giấy gói rồi nhét vào trong miệng mình.

Cuối cùng vẫn là Lâm Thu Thạch một mình đi tham gia tiệc tối trao giải của Đàm Táo Táo.

Có điều Đàm Táo Táo là khách quý, ngồi ở phía trước, cho nên hai người cũng không thể nói chuyện gì với nhau.

Bộ phim Đàm Táo Táo đóng vào năm nay vô cùng tốt, là cái tên đạt giải nhất, mà đến khi người chủ trì đọc ra tên của nữ chính trong bộ phim là Đàm Táo Táo, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Đàm Táo Táo trong bộ váy đỏ mỉm cười đứng lên, đi tới sân khấu.

Đàm Táo Táo mỉm cười, hốc mắt hàm chứa nước mắt, cô nói: "Cảm ơn mọi người......."

Lời nói tới đây liền dừng lại, Đàm Táo Táo biến mất ngay trên sâu khấu ------ đây là cảnh tượng trong mắt số ít những người có cửa.

Mà trong mắt phần lớn người không có cửa là cảnh tượng Đàm Táo Táo đứng sững sờ trên sân khấu, như là đang ngẩn người.

Mới đầu MC còn cho rằng cô đang quá khẩn trương nên bắt đầu điều tiết không khí nhưng Đàm Táo Táo vẫn không nói lời nào, đôi mắt dại ra nhìn về phía trước.

Những tiếng ồn ào bên dưới càng lúc càng lớn, mọi người đều bị sự việc ngoài ý muốn này làm cho sợ ngây người, chỉ có Lâm Thu Thạch là rơi vào khẩn trương, thậm chí bàn tay còn vô thức nắm chặt lại.

Cuối cùng MC không thể duy trì không khí nữa, Đàm Táo Táo cứng ngắt đứng ở trên sân khấu cứ như một trò đùa để mở màn. Sau chừng mười phút giằng co, MC bất đắc dĩ đành phải gọi bảo vệ tới, muốn đem Đàm Táo Táo đỡ xuống khỏi sân khấu.

Nhưng đúng lúc này, Đàm Táo Táo cử động, trong đôi mắt vừa khôi phục thần thái chỉ còn lại sự sợ hãi, trong miệng cô phát ra tiếng hét thê thảm, như là một con thú nhỏ bị bắt được mạch máu.

Cuối cùng, bị dã thú cắn xé.

Lâm Thu Thạch nghe được tiếng thuỷ tinh vỡ vụn, đèn pha lê thật lớn treo trên đầu Đàm Táo Táo rơi thẳng xuống, nện lên thân thể mỏng manh của cô.

Máu tươi nở rộ như một nhụy hoa nhuốm máu sân khấu, toàn bộ khán phòng tràn ngập tiếng thét chói tai, tiếng khóc cùng tiếng rống giận.

Chỉ có Lâm Thu Thạch ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, vì anh thấy được đôi mắt của Đàm Táo Táo, đôi mắt đen mở to, trong đồng tử tràn ngập vẻ không cam lòng và thống khổ, còn có sự sợ hãi nồng đậm.

Cô ấy đã chết.

Đàm Táo Táo đã chết.

Cô ấy chết ngay trong buổi tiệc tối trao giải mà cô vẫn luôn mong chờ, Lâm Thu Thạch có cảm giác như linh hồn của mình bị tưới lên một đợt không khí lạnh băng, anh không nói nên lời, giống như đến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Xe cứu thương tới, nhưng ai ai cũng biết Đàm Táo Táo không còn sống nữa ----- có ai bị đè thành như thế mà còn sống sót được chứ.

Lâm Thu Thạch chậm rãi cúi người, dùng tay ôm mặt mình, hô hấp của anh dần trở nên dồn dập, trong đầu hiện ra nụ cười cuối cùng của Đàm Táo Táo.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Thu Thạch không quan tâm.

Nhưng người bên kia điện thoại không muốn từ bỏ, tiếng chuông liên tục không ngừng, vang tới mức đầu Lâm Thu Thạch đau như muốn nứt ra. Anh mới chậm rãi móc điện thoại ra, thấy dãy số phía trên, là Nguyễn Nam Chúc gọi tới.

Lâm Thu Thạch hạ mắt, nhấn nhận cuộc gọi, liền nghe được giọng của Nguyễn Nam Chúc truyền tới, "Anh ở đâu?"

Lâm Thu Thạch không nói chuyện.

"Thu Thạch, anh ở đâu?" Nguyễn Nam Chúc nôn nóng dò hỏi, "Có phải anh đang ở hiện trường không......."

Lâm Thu Thạch vẫn duy trì sự im lặng, anh muốn nói chút gì đó những lại có cảm giác như chính mình không có sức lực.

"Thu Thạch, Thu Thạch, anh đừng sợ, tôi lập tức tới đó." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh đừng sợ, anh ở đâu, nói cho tôi biết, anh đang ở đâu?"

Môi Lâm Thu Thạch giật giật, anh nói: "Tôi ở hiện trường."

"Được, anh ở đó chờ tôi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch tắt điện thoại, dựa vào ghế dựa sau lưng, anh nghĩ tới khả năng Đàm Táo Táo sẽ chết nhưng lại không nghĩ tới cái chết của cô sẽ thảm thiết như thế, mọi người và fans của cô đều chứng kiến cảnh này. Cứ như nhân vật mà cô đã sắm vai trong bộ phim vậy, vào thời khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời mình, cô rời khỏi thế giới này.

Nở đến rực rỡ rồi lại lụi tàn.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, Lâm Thu Thạch đứng lên, đi ra ngoài.

Anh cảm thấy chính mình rất bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này mang theo một cảm giác kỳ quái, thật giống như tình cảm của anh đã bị một thứ gì đó ngăn cản, anh chỉ là người đứng xem, mọi thứ muốn đánh sâu vào đều bị một tấm màn sân khấu hơi mỏng ngăn lại, làm anh bị ngăn cách khỏi những tình cảm kịch liệt đó.

Lâm Thu Thạch đi ra đường lớn bên ngoài, Nguyễn Nam Chúc nói muốn tới tìm anh, anh cũng không biết chính mình nên đi đâu, vì thế liền tìm một chỗ ở lề đường tuỳ tuỳ tiện tiện ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi Sudoku.

Vài phút sau, trước mặt vang lên tiếng còi ô tô, sau đó là một bóng người bao trùm lên đầu anh, Lâm Thu Thạch ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc.

Thời tiết rất nóng, trên mặt Nguyễn Nam Chúc đều là mồ hôi nhưng cậu vẫn đẹp như cũ, con ngươi màu đen chứa đựng những cảm xúc mãnh liệt đang quay cuồng, cậu kêu lên: "Thu Thạch."

Lâm Thu Thạch buông điện thoại, anh nói: "Nam Chúc."

Nguyễn Nam Chúc vươn cánh tay, dùng tay ôm Lâm Thu Thạch vào lòng mình, sức lực của cậu rất lớn, cứ như là muốn thông qua cái ôm này cho Lâm Thu Thạch một ít sức mạnh.

Lâm Thu Thạch ngoan ngoãn để Nguyễn Nam Chúc ôm, anh đặt cằm lên trên vai Nguyễn Nam Chúc, thấp giọng nói: "Đàm Táo Táo chết rồi."

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng.

"Ngô Kỳ cũng chết rồi." Lâm Thu Thạch nói, "Anh biết em đang sợ cái gì."

Nguyễn Nam Chúc không nói ra lời, cậu rũ mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Thu Thạch, cậu nói, "Em chịu được nhưng em sợ anh không chịu nổi."

Cậu không muốn để Lâm Thu Thạch chứng kiến cái chết của mình, ít nhất là không muốn Lâm Thu Thạch lấy thân phận người yêu của cậu để chứng kiến nó.

Ngô Kỳ cũng được, Đàm Táo Táo cũng được, tử vong là chuyện hết sức bình thường đối với họ, nhưng cậu không nỡ để Lâm Thu Thạch biến thành bộ dạng như Trang Như Kiểu.

Cậu luyến tiếc Lâm Thu Thạch ấm áp của hiện tại, không đành lòng.

Cũng vì vậy, Nguyễn Nam Chúc dũng cảm vô địch, lần đầu tiên lựa chọn lùi bước. Bây giờ cậu dứt ra còn kịp, Lâm Thu Thạch cũng chưa có thích cậu quá nhiều.

Nhưng cái chết ngoài ý muốn của Đàm Táo Táo lại làm cho mọi nỗ lực của Nguyễn Nam Chúc tan thành bọt nước.

Cậu nghĩ đến chuyện Lâm Thu Thạch đang ở hiện trường, trái tim cứ như bị ai đó bóp chặt, hoảng loạn gọi điện thoại cho anh, chạy đến nơi này, chỉ muốn cho anh một cái ôm, để anh không phải khổ sở quá nhiều.

Lâm Thu Thạch ngẩng đầu, nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc.

Trong ánh mắt đen lấy kia tràn ngập sự sầu muộn, giống như đáy hồ trong rừng cây yên tĩnh.

Lâm Thu Thạch suy nghĩ một lát rồi liền chòm người về phía trước, đặt một nụ hôn mềm mại lên đôi môi lạnh băng của Nguyễn Nam Chúc, anh nói: "Anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ quan tâm đến hiện tại."

Nguyễn Nam Chúc đối diện với ánh mắt chân thành của Lâm Thu Thạch.

"Bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em." Lâm Thu Thạch nói rất nghiêm túc nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần cẩn trọng, "Em vẫn muốn trốn tránh anh sao?"

Nguyễn Nam Chúc biết, cuối cùng mình cũng trốn không thoát, mà cậu cũng không muốn chạy nữa, vì thế cậu nói: "Không tránh." Sau đó liền cúi đầu, làm nụ hôn đó sâu thêm.

__________

4601 chữ, 21 giờ 06 phút ngày 13 tháng 10 năm 2024

Mấy ngày này mình đã dùng để đọc lại bộ truyện từ đầu, sửa lỗi và sửa lại xưng hô cho đúng tuổi của cả hai để phù hợp với chương này hơn.

Trong lúc sửa lỗi mình đã vẽ luôn một cái sơ đồ nhân vật để thống nhất được xưng hô và rồi mình phát hiện ra một công dụng khác..... gạch bỏ tên của những người đã ra đi, họ chỉ là đã từng tồn tại, đã từng ở đó nhưng rồi sẽ bị lãng quên......"Nở đến rực rỡ rồi lại lụi tàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro