Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

88-89-90

Đèn trong giảng đường sáng ngời huy hoàng, Sầm Dao đứng lên trong ánh mắt hóng hớt của gần ngàn người. Mái tóc chải vuốt cẩn thận của Heinz có vài sợi rơi trên trán, đôi mắt xanh lam cũng ánh lên ý cười. Sầm Dao chầm chậm mở míc: "Không có gì không hiểu hết, giáo sư Norman giảng rất dễ hiểu đơn giản."

Giảng đường gần như không nén được tiếng cười, Heinz thu lại cánh tay đang chống trên bàn, cúi đầu dùng động tác xem tài liệu để giấu ý cười, lúc ngẩng lên, giọng nói và sắc mặt đã lạnh nhạt như mọi khi: "Vậy thì tại sao lại ghi hình?"

"Bởi vì giáo sư Norman quá hấp dẫn." Sầm Dao thở dài, như thể đã ý thức được sai lầm của mình: "Rất xin lỗi, thầy mặc quân phục giảng bài quá quyến rũ, em không khống chế được cái tay muốn ghi lại khoảnh khắc quý giá này, làm phiền thầy dạy học. Thành thật xin lỗi."

Tiếng cười vang pha lẫn với vài tiếng vỗ tay lập tức bùng lên, thậm chí còn có vô số học sinh ở phòng học trực tuyến huýt sáo. Heinz cũng không giữ được vẻ hờ hững, khẽ cười.

Nụ cười này đẩy không khí lên tầm cao mới, Sầm Dao không ngừng nghe thấy người xung quanh hô hào "Oa". Heinz cười nhấn vào EP hai cái, lời nói ra lại rất tàn nhẫn: "Làm loạn kỉ luật lớp học, trừ hai điểm chuyên cần, em có ý kiến gì không?"

Sầm Dao: "... Không thưa thầy."

"Có ý kiến thì tan học chúng ta có thể nói chuyện tiếp." Heinz nhướng mày, nụ cười cũng phai nhạt, lại về bộ dạng đàng hoàng nghiêm nghị: "Mời ngồi."

Một tiếng còn lại Sầm Dao nghe giảng rất nghiêm túc, ánh mắt chỉ tập trung trên người Heinz, dẫn đến Heinz nhiều lần mở miệng suýt nói sai. Tiếng chuông lần nữa vang lên, phát sóng tắt, mọi người im lặng lần lượt ra khỏi phòng. Sầm Dao ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, tay chống má cầm bút điện tử chọc chọc màn hình EP. Học sinh cuối cùng hành lễ với Heinz ra khỏi giảng đường, tiếng ủng chiến bước trên bậc thang tới gần, một giây sau, kim tuyến tua cờ trên lễ phục của Alpha lắc lư trước mặt Sầm Dao. Y giương mắt, nhìn đôi mắt lam lạnh lẽo lại đầy ý cười của Heinz.

"Về nhà nhé?" Heinz không nhịn được muốn thơm má người yêu, lại bị Omega né. Sầm Dao cầm bút điện tử ngăn động tác của hắn, giọng điệu lạnh nhạt y như lúc hắn lên lớp: "Giáo sư Norman, thầy nghĩ thầy đang làm gì với học sinh của mình vậy?"

Heinz thả ra chút pheromone, tay chống trên bàn học cúi người lại gần Sầm Dao: "Trao đổi ý kiến với học sinh."

Thể trạng và chiều cao của Heinz rất tạo cảm giác áp lực cho người khác, càng đừng nói lúc này hắn đang mặc quân phục, còn dùng pheromone. Lần đầu tiên Sầm Dao được trực quan trải nghiệm lực khống chế của Alpha với Omega, pheromone của Heinz dẫn dắt và dữ dội, Sầm Dao bị đánh dấu không thể không thuần phục. Trong lòng hoảng hốt, y không cẩn thận ngả người ra sau, bị Heinz ôm eo.

Pheromone mạnh mẽ lập tức biến mất, Sầm Dao nâng lên đôi mắt ánh nước, ấm ức khó hiểu nhìn hắn. Heinz rùng mình trước ánh mắt ấy, vội vàng ngồi xuống ôm Sầm Dao an ủi: "Anh xin lỗi bé cưng, anh sai rồi."

Sầm Dao không nói gì, rủ mắt trốn vào trong ngực hắn. Heinz hiếm khi thấy bối rối và hối hận tới vậy, Sầm Dao rất ghét cảm giác bất lực khi bị pheromone chi phối, cộng thêm đang mang thai, loại pheromone dạy dỗ tình thú kiểu này càng kích thích tâm trạng vốn nhạy cảm của y. Pheromone của Heinz trở nên mềm mại triền miên, hắn hôn lên tai Omega: "Anh xin lỗi, anh không định dọa bé đâu, đừng khó chịu được không."

Sầm Dao thân mật ôm cổ hắn, lí nhí phàn nàn: "Anh dữ lắm."

Heinz cười: "Ừ, tất cả là lỗi của anh." Về khoản dỗ Sầm Dao, kĩ năng của Heinz có thể nói là không thầy dạy cũng hiểu: "Anh không nên dữ với bé, cũng không nên trừ điểm chuyên cần của bé."

"... Vẫn nên trừ." Sầm Dao vùi mặt vào cổ hắn, rầu rĩ: "Em làm trái với kỉ luật thật mà."

Heinz muốn điên lên trước sự đáng yêu này, quay đầu dụ dỗ người ta hôn mình. Hôn tới mức mơ màng, Sầm Dao đột nhiên nói: "Thật ra về sau anh cũng có thể dùng pheromone như vậy với em." Y nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng mà chỉ được dùng trên giường thôi."

Alpha khựng lại, sau đó những cái hôn nhiệt liệt, che trời lấp đất bao trùm Sầm Dao.

Hai người ở trong giảng đường hôn suốt 10 phút Sầm Dao mới tỉnh: "Giáo sư Norman, hành vi vừa rồi của thầy là trái với đạo đức nhà giáo đấy." Y nói: "Lỡ có người khác đi vào thì anh tính sao hả?"

"Anh đổi quyền rồi, người khác không vào được." Heinz đang xử lý công việc trên EP, đột nhiên mở màn hình, cười nói: "Có điều so với chuyện này, em nghĩ xem nên giải quyết sao với dư luận hả?"

"Dư luận gì." Sầm Dao nhìn sang màn hình của Heinz, cạn lời. Y nhìn chủ đề hot trên Tinh Võng hiện giờ có tên của mình và Hienz, đỏ chót: "... Tại sao lại có nhiều người chú ý như vậy?"

"Tiết công khai kết thúc, nhà trường sẽ đăng video chương trình học hôm nay lên diễn đàn cho học sinh xem." Heinz thấy nét mặt y hiện giờ rất thú vị, nhấn mở chủ đề: "Có người cắt ra đăng lên trang cá nhân, không hiểu sao lại được chú ý. Muốn đọc bình luận không?"

"Thôi." Sầm Dao quả quyết cự tuyệt: "Xấu hổ chết đi được."

"Bọn họ còn nhìn ra được là em đang mang thai." Heinz lướt xem tình huống sơ bộ, tiến tới hôn lên mặt y: "Bọn họ đều rất thích em."

Ngoại hình của Sầm Dao có thể nói là kiểu Omega được hoan nghênh nhất với thẩm mỹ của đại chúng hiện giờ, mà trải nghiệm khó tin và năng lực có thể nói áp đảo của y cũng khiến quần chúng thán phục. Quan trọng nhất là, Sầm Dao quá thần bí và kín đáo, tài khoản xã giao cá nhân mở lâu như vậy cũng chỉ có một dòng trạng thái chia sẻ thông báo Heinz thăng chức trung tướng. Heinz cầm tay y nhào nặn, nhớ tới Andrew từng đề cập việc tình yêu của hắn và Sầm Dao khiến đại chúng rất tò mò và hướng tới, có thể lợi dụng cái này để tuyên truyền, nhưng bị Heinz quả quyết từ chối.

"Em không muốn họ thảo luận à?" Heinz nói: "Nếu thấy phiền quá thì để anh cho người xóa bớt bài."

"Không cần, em cũng không phải ông lớn gì mà không cho phép người ta thảo luận. Chẳng qua là bây giờ do anh đang được chú ý nên em thơm lây thôi, qua một thời gian nữa sẽ chẳng ai quan tâm em hết." Sầm Dao thở dài: "Cái khiến em khó chấp nhận nhất không phải là cả Liên Bang biết em mang thai, mà là tất cả mọi người biết em được đề cử cho giải Rose mà giờ vẫn phải về trường đi học."

Heinz không nhịn được cười, bế Omega lên chân mình, đặt tay lên bụng Sầm Dao, ấm giọng nói: "Mai hai anh trai của em sẽ tới chơi, còn muốn mời ai nữa không?"

"Em cũng không có bạn nào thân thiết để mời tới nhà." Sầm Dao được bao vây bởi mùi hương của Heinz, thoải mái ghé vào cổ hắn: "Anh muốn mời Xazor không?"

"Em muốn mời Lâm Tư Gia à?" Heinz nghĩ tới việc Sầm Dao chẳng bao giờ quan tâm chuyện tình cảm của người khác, hiểu ngay: "Em muốn Xazor mang Cyril tới gặp Lâm Tư Gia?"

Sầm Dao ừ. Sau khi ly hôn, Lâm Tư Gia không chỉ không có quyền nuôi Cyril, ngay cả tới thăm con cũng phải được Xazor cho phép.

"Bé cưng, Xazor và Lâm Tư Gia vẫn chưa ly hôn." Heinz nhớ tới Xazor một tháng qua liên tục quấy rối hắn vì vấn đề tình cảm: "Từ đầu tháng 5 Lâm Tư Gia đã đệ đơn xin ly hôn, nhưng Xazor không đồng ý."

Sầm Dao: "? Cha nội đó bị khùng hả?"

Sầm Dao hiếm khi tức giận như vậy: "Anh ta dựa vào cái gì mà không đồng ý? Đã gian díu với tình nhân rồi mà còn muốn duy trì hôn nhân hoàn mỹ với vợ mình à?" Sầm Dao mắng: "Sao cái mặt dày thế, cố gắng hủy bỏ chế độ hôn nhân xứng đôi như vậy không phải là để ly hôn ở bên nhân tình của mình sao? Giờ lại làm khùng làm điên gì nữa."

Sầm Dao hiếm khi có cảm xúc mạnh như vậy với chuyện không liên quan đến mình. Heinz cười vỗ lưng cho y: "Thật ra một tháng qua cậu ta luôn hỏi ý kiến anh chuyện tình cảm."

Sầm Dao nhìn hắn: "Hỏi cái gì? Anh và anh ta có gì để nói về chuyện tình cảm, anh ta hỏi ý kiến anh chuyện tình cảm có khác gì sỉ nhục anh không."

"Bé cưng đánh giá anh cao vậy à." Heinz thân mật cọ mũi với y: "Cậu ta hỏi anh làm thế nào để chăm sóc Omega của mình, làm sao để níu giữ tình cảm của Lâm Tư Gia."

Sầm Dao càng tức: "Thằng cha đó không xứng, cút mẹ đi."

Chửi bậy luôn rồi, Heinz cười dỗ: "Đừng giận mà, anh khuyên cậu ta là nên đồng ý ly hôn với Lâm Tư Gia."

Sầm Dao cong môi, Heinz dịu dàng tỉ mỉ hôn lên mặt y: "Cái Lâm Tư Gia cần không phải là sám hối hay níu kéo của Xazor, mà là sự tôn trọng và bình đẳng, Xazor lợi dụng quan hệ hôn nhân ép Lâm Tư Gia ở lại sẽ chỉ khiến cô ấy ngày càng hận cậu ta."

"Vậy sao còn không đồng ý?"

"Bị chiều quá rồi. Tên đó ngồi trên cao lâu, hiếm khi gặp chuyện hay người làm trái ý mình." Heinz nói: "Chuyện tình của nguyên soái Burton khiến quan niệm tình cảm của Xazor hơi vặn vẹo. Hồi còn ở trường, vì sự chơi bời lang chạ của nó mà tụi anh tranh chấp rất nhiều lần."

"Chế độ hôn nhân xứng đôi đã hủy bỏ, luật hôn nhân cũng đang được sửa chữa." Sầm Dao bình tĩnh lại: "Anh ta không đồng ý cũng thế, sớm muộn cũng phải ly hôn."

Heinz ừ. Thật ra khi chế độ hôn nhân xứng đôi bị hủy bỏ, hôn nhân của hắn và Sầm Dao đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, dù sao hầu hết mọi người đều cho rằng hôn nhân trong chế độ này không thể có tình yêu đích thực. Heinz thơm lên má người yêu: "Kết hôn với anh em có hối hận không?"

"Con còn sắp đẻ rồi." Sầm Dao nhéo tai hắn: "Anh nói đi?"

"Sau khi sinh nhóc con này chúng ta làm hôn lễ đi." Heinz ghé vào tai y: "Tổ chức trong Vườn Hoa Hồng ở Châu Anh Thi Đan. Anh đã trồng rất nhiều hoa hồng, trước biệt thự có một cái hồ nhỏ, anh còn xây cho em phòng làm việc và phòng thí nghiệm riêng."

"Làm hôn lễ phiền lắm." Sầm Dao làm ổ trong ngực hắn: "Anh muốn đặt tên cho nó là Vườn Hoa Hồng thật à?"

"Đương nhiên rồi." Giọng Heinz khàn khàn: "Chỗ đó để giấu bông hồng độc nhất vô nhị của anh."

——

Cuối cùng hai ông anh của Sầm Dao vẫn không tới chơi.

Sầm Dao ghét nhất là mấy kiểu hình thức vô nghĩa này, sau khi quyết định tổ chức hôn lễ với Heinz, y bèn nhắn tin cho hai người, rất thẳng thừng nói nếu chỉ là tới chơi xã giao cho có thì thôi đợi tổ chức hôn lễ rồi tới, đỡ tốn thời gian.

Hai người anh vui vẻ đồng ý.

Heinz chứng kiến toàn bộ quá trình, không thể không cảm thán người nhà này thật thần kì.

Lúc Sầm Dao mang thai 7 tháng, cơn nghén đã dịu xuống vì vị trí thai đè khiến dịch dạ dày trào ngược mà lại trở nên nghiêm trọng. Ngoài cổ tay và ngón tay thường xuyên sưng đau, ngực cũng mềm nhũn căng nhức, thỉnh thoảng bị quần áo ma sát đau điếng. Một đêm nào đó bị đau tỉnh, Heinz ôm y từ phía sau, Sầm Dao nắm tay hắn đặt lên ngực, lí nhí: "Em đau quá."

Heinz thả pheromone vừa hôn vừa xoa cho y, Sầm Dao xoay người dựa vào ngực hắn, mi mắt còn treo giọt lệ, giọng nghẹn ngào: "Em khó chịu quá."

Heinz dịu dàng hôn đi giọt lệ ấy, để tay lên bụng Sầm Dao. Bé Alpha về đêm rất sống động, lúc này hết mình quậy phá trong bụng Sầm Dao. Heinz dùng pheromone và những nụ hôn dịu êm bao bọc Sầm Dao. Dỗ dành hồi lâu, phát hiện Sầm Dao vẫn vùi mặt ở ngực mình, ngón tay hồng phấn khó nhịn túm vai hắn, Heinz chợt hiểu, tay vén lên áo ngủ mỏng manh, đi xuống dưới --- Ướt đẫm.

Sầm Dao bị động d/ục giả.

Lúc mang thai 7 tháng gần 8 tháng, Omega sẽ định kì yêu cầu pheromone của Alpha để chuẩn bị cho việc sinh sản. Heinz trút bỏ áo ngủ của Omega, ôm Sầm Dao vào lòng. Để tránh làm ảnh hưởng tới con, động tác và nụ hôn của hắn rất chậm và dịu dàng, với Sầm Dao lại thành tra tấn. Y độ,ng tình tới mức không khống chế được rơi lệ, ở trong lồng ngực Alpha nghẹn ngào rên rỉ. Chiếc bình pha lê cắm hoa bách hợp bày ở tủ đầu giường khe khẽ lắc lư. Ngoài cửa sổ có tuyết rơi, im ắng không tiếng động, trong phòng lại là sắc xuân ngập tràn, Adam rất tinh ý ngắt kết nối.

Sầm Dao mang thai tròn 8 tháng, hành động bắt đầu khó khăn, lúc nào cũng thấy mệt, không có sức để nghiên cứu tàu tuần tra của mình. Hai ngày trước lễ nhậm chức của Heinz, Andrew không thể nhịn được nữa, chạy tới tận cửa van nài sếp của mình đi chuẩn bị cho nghi thức.

Sầm Dao đang ngủ trưa, cả căn biệt thự chìm trong tĩnh lặng lười biếng của một chiều đông. Heinz mặc đồ ở nhà thoải mái, ngồi trên ghế sô pha đọc sách nuôi dạy trẻ. Nghe Andrew báo cáo công việc, lật sang trang mới, không hề để ý: "Không có tôi thì vẫn làm tốt đấy thôi? Còn muốn tôi làm cái gì?"

"... Bộ tuyên truyền hi vọng ngài có thể tới cho trọn vẹn hình thức, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp." Andrew theo thói quen đứng nghiêm trước mặt Heinz: "Còn cần ngài phát biểu nữa."

"Khỏi, tôi không có gì muốn nói hết." Heinz tắt EP, nhìn thời gian: "Bảo Hồ Phong, tất cả theo đúng trình tự bình thường, nếu bày vẽ thêm cái gì thì nó tự động cởi quân phục cút về nhà đi."

"... Nghi thức thăng quân hàm là một cơ hội tuyên truyền rất tốt." Andrew khuyên nhủ: "Hình tượng của ngài có thể được cải thiện thông qua nghi thức này, ban truyền thông sẽ chuẩn bị bản thảo cho ngài, ngài chỉ cần đọc thôi."

"Không đọc được." Heinz đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị trà cho buổi chiều, rất thờ ơ: "Tôi không cần cải thiện hình tượng, chính trị gia nhiều dã tâm cũng được, kẻ độc tài bảo thủ cũng không sao, mấy thứ này không ảnh hưởng gì tới tôi hết. Việc tôi muốn làm cũng sẽ không ngừng lại vì lời bàn tán của dư luận."

Andrew còn muốn khuyên nữa, lại thấy cấp trên giơ ngón trỏ "suỵt" một tiếng. Giây sau, anh ta thấy khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo Heinz trở nên mềm mại, quay người bước lên cầu thang, nắm tay Sầm Dao mới tỉnh ngủ.

Andrew biết có nói nữa cũng vô dụng, nguyên soái chắc chắn không cho phép anh ta để những chuyện này làm phiền Sầm Dao, đành phải cúi chào ra về.

"Thượng tá Andrew tới có việc gì vậy?" Sầm Dao nhấp một ngụm sữa Heinz vừa hâm nóng, ngáp một cái: "Là nghi thức thăng quân hàm à?"

"Ừ, cậu ta muốn anh lên phát biểu diễn thuyết gì đó." Heinz bế Sầm Dao lên đùi, vén áo ngủ rộng rãi của y, thuần thục bôi kem dưỡng da.

Mấy tháng cuối da bị kéo ra nên có vết rạn, khô ngứa. Heinz bôi rất nhẹ, rất thành thạo. Sầm Dao dụi đầu vào cổ hắn, cười nói: "Chê bản thảo diễn thuyết quá sến súa dối trá à?"

"Thì có khác mấy đâu." Heinz rõ ràng không muốn nói nhiều về đề tài này, nghiêng đầu hôn lên trán y, thủ thỉ: "Muốn xoa nữa không?"

"Thôi." Sầm Dao thuận theo hắn nói sang chuyện khác, ôm cổ Alpha: "Hôn em đi."

Mới đầu tháng 2, mùa đông của Liên Bang tiếp tục kéo dài với từng trận tuyết lớn, nghi thức thăng quân hàm của Heinz Norman được cử hành ở quảng trường cung điện.

Quảng trường cung điện nằm chính giữa bộ quân sự khu Nam và Bắc, không huy hoàng cũng không uy vũ, trong ngày đông thậm chí còn vì màu xám trắng mà có một loại u buồn. Kiến trúc duy nhất hình thoi trên quảng trường là đài tưởng niệm chọc trời, xung quanh trụ khắc tinh vân hoa hồng phức tạp, để kỉ niệm quân đoàn thứ 7 đã hi sinh trong cuộc chiến 150 năm trước ở Lĩnh Vực Hoa Hồng, đó là phát súng thứ nhất của chiến tranh tự vệ. Mà 150 năm sau, vô số con cháu vâng theo ý chí của cha ông, giẫm lên con đường họ dùng máu tươi để khai thác, thắng trận chiến cuối cùng, kết thúc chiến tranh tự vệ kéo dài 150 năm.

Tiếng gió rít gào xa xăm, vang dội khắp quảng trường, tuyết lớn bay lả tả, tuyết đọng dưới đất bị những đôi ủng chiến san bằng, quảng trường xám xịt nháy mắt bùng lên trang nghiêm sát khí. Đài tưởng niệm chọc trời chạy quanh từng đóa hồng đỏ, gió tuyết che lấp màu rực rỡ, nhưng không thể bẻ cong cành lá của chúng. Phi hành khí bay thẳng lên trời cao, những quân đoàn đứng nghiêm trên quảng trường ngập tuyết nhìn từ không trung xuống chỉ thấy một màu đen kịt, phát sóng trực tiếp bắt đầu, vô số dân mạng hóng hớt tới xem bị cảnh tượng trang nghiêm này làm chấn động.

Gió thổi tung áo choàng đỏ rực của Heinz, hắn mặc bộ lễ phục quân đội phẳng phiu đứng ở đầu hàng, quân hàm và dây xích sạch sẽ. Tuyết đã tích một lớp dày trên người, vành nón phủ cái bóng lên khuôn mặt sắc nét của Alpha, không ai thấy được sắc mặt hắn.

Đội diễu hành trong tuyết lớn và trong sự bảo vệ của chúng tướng sĩ, cầm quốc kì bước tới. Mọi thứ trang nghiêm trật tự, từng quân nhân im lặng trang trọng, nghiêm túc nhìn ngọn cờ rực rỡ của Liên Bang tung bay trong gió, phần phật hướng về phía bầu trời sẫm màu xám xịt.

Quốc ca vang lên, chúng tướng sĩ làm quân lễ, động tác chỉnh tề tạo cảm giác uy nghiêm khí thế, bỗng dưng chẳng ai lên tiếng trong phòng phát sóng.

Quốc kì tung bay, nguyên soái Burton đi lên bậc thang, đứng dưới đài tưởng niệm. Thanh kiếm và quân hàm lấp lóe ánh kim, dưới cái nhìn của mọi người, Heinz Norman bước từng bước lên bậc thang, đứng trước mặt nguyên soái Burton, làm động tác chào.

Dường như nguyên soái Burton mỉm cười. Ông đã già, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, mái tóc hai màu đầy tang thương. Đôi mắt xanh giống Heinz nhìn học sinh đắc ý nhất của đời mình, mang theo sự tự hào và thấu hiểu không hề che giấu.

Nguyên soái Burton tự tay đeo quân hàm cho Heinz Norman, động tác của ông rất chậm rãi, lại cực kỳ trịnh trọng. Khi dây xích của huân chương được nối vào, ông phủi đi tuyết trên vai Heinz, đặt thanh kiếm xa hoa nặng nề vào tay hắn.

Một thời đại cứ như vậy chuyển giao, trách nhiệm nặng nề và vinh quang cứ như vậy nhẹ nhàng đặt trong tay Heinz Norman.

"Keng" một tiếng, thân kiếm trắng sáng phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Heinz, tóc vàng mắt xanh giữa trời tuyết rực rỡ như vậy. Áo choàng đỏ tươi nhiệt liệt tung bay, quốc kì trong tiếng ca hùng hậu của đoàn quân dần được kéo lên. Tất cả ống kính tập trung vào vị nguyên soái mới, Heinz Norman ở trước mặt mọi người, hôn lên quân hàm hoa hồng trên vai hắn.

Tuyết trượt xuống khỏi đuôi tóc vàng óng, Heinz Norman thành kính vô cùng, như đang hôn vị thần tối cao của hắn.

Mọi nhịp thở dừng lại trong giây phút đó. Giữa tuyết trắng mênh mông, áo choàng đỏ rực của Alpha và quân phục màu đen ngưng tụ thành bức tranh, khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng bất hủ.

Tất cả hô hấp dừng lại.

Hoa hồng là tín ngưỡng cả đời của Heinz Norman, cũng là tình yêu cả đời của hắn.

——

Xuân tháng 3, giây phút lớp tuyết cuối cùng của thủ đô tan chảy, Sầm Dao nhập viện.

Hoa đào ngoài cửa sổ run run nụ hoa, từng chùm mộc lan trắng nở rộ bên ngoài khoa sản của viện quân y. Bởi vì năm nay tuyết tan trễ, hương hoa bị cái lạnh níu lại, mùi thơm nồng trở nên nhạt nhòa thư giãn. Heinz ở trong phòng điều khiển cho cửa sổ mở, nói với Sầm Dao trên giường: "Nhóc con này cũng biết chọn ngày thật, sinh ra vào mùa xuân."

"Ngày chào đời đâu phải do con quyết định." Sầm Dao đang dựa vào đầu giường xem bản thiết kế, nghe vậy tắt EP, vươn tay với Heinz. Alpha đang ngồi bên giường nắm tay y, Sầm Dao chầm chậm ngồi dậy tiến vào vòng ôm của hắn, miệng nói: "Mau ra đây đi, con quậy muốn chết."

Heinz đỡ eo cho Sầm Dao, để y thoải mái dựa vào ngực mình. Cả quá trình mang thai Sầm Dao rất dính hắn, Heinz cúi xuống hôn trán Omega, hỏi: "Đã nghĩ ra đặt tên gì cho nhóc con này chưa?"

"Không biết là bé trai hay bé gái nữa." Sầm Dao ngửa đầu hôn cằm Heinz. Vấn đề để bé con theo họ y chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nhưng sự thật là Sầm Dao chưa từng thấy thượng tướng Norman hay Hannah có ý kiến gì, ngay cả nguyên soái Burton tới thăm cũng chỉ hỏi liệu có mời ông ngoại Sầm Dao rời núi đặt tên cho chắt được không.

"Em mới hỏi xin giáo sư Sầm số của ông ngoại, không biết bao giờ ông mới trả lời." Sầm Dao nói: "Lâu lắm rồi không nghe tin gì từ ông, thật khó tìm."

Heinz rất tò mò về ông ngoại của Sầm Dao, vuốt bụng cho y, hắn hỏi: "Ông ngoại em có quen biết với thầy à?"

"Chắc anh cũng biết đó." Sầm Dao ấp tay Heinz đang đặt lên bụng mình: "Sầm Tổ Dung, ông ngoại em cùng thế hệ với nguyên soái Burton."

Heinz thấy cái tên này rất quen thuộc, nghĩ một hồi chợt nhớ ra, trên quảng trường trung ương của trường quân đội có dựng một cái tượng người suy tư, tên pho tượng đó là Sầm Tổ Dung. Mà cái tên nãy cũng xuất hiện xuyên suốt lịch sử triết học cận đại, ngay cả quyển sách tóm tắt lịch sử triết học Liên Bang mà hắn học ở giai đoạn giáo dục cấp độ 3, trang đầu tiên chính là ba chữ rồng bay phượng múa này.

Heinz: "... Gia đình giáo sư Sầm thật sự rất kín tiếng."

Sầm Dao phá ra cười, cả cái nhà này đúng là toàn người lập dị. Y thân mật cọ mặt Heinz: "Nhóc con này lời to lắm đấy, không phải ai cũng được đãi ngộ này đâu."

Heinz cúi đầu hôn y, Sầm Dao bị hôn tới mức buồn ngủ, tựa vào lồng ngực Heinz lim dim. Chiều nay lại yên tĩnh như thế, Sầm Dao nghịch ngón tay Alpha, y biết Heinz chắc chắn đã phải tranh cãi với gia tộc rất nhiều về họ của con.

Y khó khăn lùi khỏi ngực hắn, khoác hai tay lên vai Alpha: "Thật ra em rất ích kỉ, em muốn con cùng họ với mình."

Heinz nhẹ nhàng đỡ y, cười nói: "Vậy chúng ta ích kỉ giống nhau rồi."

"Em hi vọng con sẽ được bình an hạnh phúc lớn lên, dù chẳng làm được trò trống gì." Sầm Dao rủ mắt: "Heinz, không phải ai cũng có thể trở thành anh, trở thành anh quá mệt mỏi, cũng quá khổ."

"Anh biết mà bé cưng." Heinz ôm mặt y, thân mật hôn mũi Sầm Dao: "Đứa bé này không cần trở thành anh, nó cũng không trở thành anh được. Anh cho con lựa chọn, nó có thể tự do tùy thích làm chính mình."

Sầm Dao không nói gì, ôm chặt Heinz, vùi mặt vào cổ Alpha, giọng nói đầy buồn bực: "Anh cho em ích kỉ lần này đi. Trong trăm năm tới chắc chắn sẽ có người tiếp nhận cờ của anh, gánh chịu trách nhiệm thay anh, nhưng em không muốn đặt trọng trách nặng nề như vậy ở đứa con còn chưa chào đời này. Nếu sau này con thật sự có khát vọng và lý tưởng đó, chúng ta có thể để nó chọn lựa."

Heinz hôn lên tóc y, pheromone chầm chậm lan tỏa, giọng nói ôn hòa: "Em biết không bé cưng, thật ra trước khi kết hôn với em, anh vẫn luôn không hiểu tại sao cha anh lại tức giận chuyện anh từ bỏ dương cầm, vào trường quân đội như vậy."

Heinz ôm bờ vai gầy yếu của y: "Anh luôn nghĩ, ông cha đã cung cấp cho mình điều kiện và tài nguyên tốt như vậy, bọn họ phải gánh chịu trách nhiệm lớn như thế, tại sao không để anh chia sẻ một chút? Nếu anh trở thành một người bình thường, bọn họ thật sự cam lòng ư?"

"Cho đến khi kết hôn với em, cho đến khi em mang thai." Heinz hôn lên tai Omega: "Anh mới hiểu được, hóa ra có một đứa con chảy chung dòng máu với người mình yêu, em sẽ chỉ có sự mềm lòng và bao dung vô tận với đứa trẻ đó. Em không cầu mong gì hết, em chỉ mong con được bình an."

Sầm Dao giương mắt đối mặt với hắn, Heinz cười hôn lên mi mắt y, rất dịu dàng nói: "Con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này, anh cam đoan."

Chỉ còn 10 ngày nữa là tới ngày dự sinh của Sầm Dao, Heinz từ chối tất cả công việc. Andrew không dám biểu đạt bất mãn, bởi vì ai trong bộ quân sự cũng cảm nhận được trạng thái gần đây của vị cấp trên lạnh lùng cứng rắn nói một không nói hai này, thật sự hơi quá căng thẳng.

Minh chứng tốt nhất là Andrew gửi sai một văn kiện, khi anh ta hoảng sợ phát hiện, cho là mình toi rồi, Andrew lại nhận ra văn kiện đã được gửi 10 phút nhưng ông sếp bạc bẽo máu lạnh của mình vẫn chưa chửi tới mức cha mẹ không nhận ra, cũng không ra lệnh cho anh ta đi phòng huấn luyện nhận trừng phạt.

Heinz Norman không hề phát hiện sai lầm rõ rệt này.

Tin tức nháy mắt lan truyền như gió khắp bộ quân sự, thế là ai cũng biết, chỉ huy tối cao của họ gần đây mắc chứng lo âu tiền sản.

Hannah và thượng tướng Norman gần như ngày nào cũng tới thăm, không chỉ thế, cả giáo sư Sầm và nguyên soái Burton cũng tới. Mỗi ngày có một đám người vây quanh giường ân cần hỏi han, vốn dĩ Sầm Dao không có áp lực tâm lý gì, họ tới, không áp lực cũng phải áp lực.

Bác sĩ khoa sản chịu trách nhiệm vỗ về tâm lý cho Sầm Dao quả quyết giới hạn thời gian thăm hỏi của họ. Kết thúc buổi phụ đạo tâm lý theo lệ, bác sĩ thở ra một hơi, nhìn Heinz Norman bệ vệ lạnh mặt ngồi cạnh, hơi đau đầu nói: "Nói thật là tôi thấy cậu không cần phụ đạo tâm lý gì hết, trạng thái của cậu rất tốt, nhưng tôi cho rằng." Bác sĩ dừng lại, bất đắc dĩ nói nhỏ hơn: "Nguyên soái Norman cần phụ đạo một chút, trạng thái tinh thần của ngài ấy quá căng thẳng."

Sầm Dao ngẩn ra, nhoẻn miệng cười. Bác sĩ đi rồi, y giơ tay ngoắc Heinz, Alpha đầy oan ức ôm lấy y, vùi mặt vào cổ Sầm Dao: "Anh xin lỗi, anh không muốn làm ảnh hưởng đến em."

"Em biết mà." Sầm Dao cười, hôn lên tai Heinz, dịu dàng dỗ: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, bé con cũng không nỡ để em chịu khổ mà."

Sầm Dao vuốt mái tóc vàng sáng chói của Heinz, vừa buồn cười vừa chua xót. Một người điềm tĩnh như vậy, mạnh mẽ như vậy, trải qua vô số nhiệm vụ nguy hiểm cũng không đổi sắc mặt, ngay cả nghi thức thăng quân hàm cũng lạnh nhạt thản nhiên, thế mà lại căng thẳng thành vì y sinh con.

Thượng tướng Norman mở cửa phòng không cẩn thận chứng kiến cảnh này, lặng lẽ đóng cửa lại, hừ một tiếng.

Hannah không hiểu nhìn ông: "Sao thế?"

"Lo âu tiền sản đến mức phải để Omega của mình an ủi." Thượng tướng Norman chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn ra dáng Alpha nữa không hả?"

"Thế à?" Hannah nở nụ cười: "Nhưng em nhớ là một ngày trước khi sinh Heinz, anh cũng lo âu đến mức cần em ôm an ủi đó."

Thượng tướng Norman: "..."

Ngày Sầm Dao sinh, ngoài phòng sinh có một nhóm người bao vây. Bác sĩ mổ chính, quyền uy nhất khoa sản, kinh nghiệm đầy mình, làm xong công tác trừ độc thấy nhóm người này, tâm thái vốn ổn định cũng hơi nứt ra, vì ai ở đây cũng là các ông lớn bà lớn đứng trên đỉnh cao quyền lực của Liên Bang.

Ông thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm: "Không căng thẳng không căng thẳng, tiểu phẫu tiểu phẫu."

Ca mổ kéo dài suốt 6 tiếng, Heinz cũng được trải nghiệm 6 tiếng gian khổ nhất đời mình. Giữa chừng Sầm Dao xuất huyết quá nhiều, y tá ra báo tình hình đồng thời yêu cầu người nhà kí tên, Hannah không kiềm chế được ngã khuỵu trong lòng thượng tướng Norman. Trên mặt Heinz không có biểu cảm gì, gần như là tỉnh táo cầm đơn, nhưng chỉ có Xazor ở ngay bên cạnh hắn biết, Heinz đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Giây phút ấy Heinz mới hiểu trong 72 tiếng hắn xảy ra chuyện, Sầm Dao đã đau khổ tuyệt vọng đến mức nào. Người mình yêu đang phải chịu nỗi đau giằng xé, mà mình, trừ bất lực cầu nguyện ra thì không làm gì được.

Thời gian như từng giọt nước trôi đi, không khí ngoài phòng sinh bị sự lo âu ép khô. Tiếng thứ 6, Heinz nhắm mắt nghe được giọng Adam: "Nguyên soái, phẫu thuật đã kết thúc, cậu chủ và đứa trẻ đều bình an. Bé con là một nam Alpha."

Heinz Norman thề, hắn chưa bao giờ cảm thấy giọng máy móc của Adam hay như vậy.

Khi Sầm Dao tỉnh dậy, hoa đào ngoài cửa sổ đã nở rộ. Dưới ánh mặt trời ấm áp, y nửa tỉnh nửa mê, mùi đàn hương dịu dàng lại bá đạo tràn ngập căn phòng, Sầm Dao nghiêng mặt nhìn hoa đào bên ngoài mãi, tới khi cửa trượt ra.

Đôi mắt xanh của Alpha tràn đầy ý cười mừng rỡ, sáng lên long lanh dưới ánh nắng. Sầm Dao cười, nhìn người mình yêu vội vàng tới bên giường, cúi người cho y một nụ hôn.

"... Hôi lắm." Sầm Dao không tránh được, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Y cảm nhận được chóp mũi lành lạnh của Heinz cẩn thận lại thân mật cọ mặt mình, khàn khàn nói: "Không hôi."

Hơi thở ấm áp giao hòa, Sầm Dao hỏi: "Bé con đâu? Thế nào rồi?"

"Ngủ như heo kìa." Heinz cắn chóp mũi y, phàn nàn: "Là nam Alpha, em vì nó nên mới chảy máu nhiều."

Sầm Dao hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau Heinz nói cái gì, trong lòng chỉ nghĩ về nhóc Alpha. Heinz thuần thục bế con ra khỏi khoang ngủ, Sầm Dao cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên cánh tay Heinz, ngắm thằng bé.

Nhóc Alpha đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Sầm Dao yên lặng nhìn mấy giây: "... Xấu thế nhỉ."

Heinz cười: "Mới vừa rồi còn chỉ biết mỗi con."

Sầm Dao cũng cười, lại cứ ngắm mãi, nhìn lâu lại thấy cũng xinh xắn. Tóc màu đen giống y, Sầm Dao giương mắt nhìn Heinz, hàng mi rung rung, khẳng định: "Mắt con chắc chắn là màu xanh."

Heinz hôn lên mắt y, nhẹ nhàng ừ.

Chút tuyết cuối cùng tan đi trong mùa xuân tháng 3, báo hiệu mùa đông dài đằng đẵng đã kết thúc, xuân tới rồi, ngày hạ nóng bức cũng sốt ruột hằm hè. Trong một ngày xuân man mát mềm mại, tài khoản cá nhân trên Tinh Võng đã yên lặng nửa năm của Heinz Norman có động thái mới.

Đó là một bức ảnh, hai bàn tay trưởng thành một lớn một nhỏ đặt lên nhau, trên cùng có một nắm tay bé xíu hồng hồng. Nắm tay nhỏ đáng yêu yếu ớt như vậy, được hai người cha vững vàng nâng lên.

[Heinz Norman]: Chào con, Sầm Gia Hành. Hoan nghênh con đến với thế giới này.

————————-
[Tác giả có lời muốn nói]:

Ông giời con tới rồi (ác ma thì thầm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro