46-47-48
Khoảnh khắc cửa mở ra, Adam chưa kịp hoan nghênh giống mọi ngày đã tinh ý ngậm miệng. Nó còn thầm thấy may mắn là mình không để đèn.
Heinz nắm chặt cổ tay Sầm Dao đặt lên cửa, tiếng nước lép nhép và tiếng thở hổn hển liên tiếp vang lên trong bóng tối, tiếng thắt lưng lạch cạch và tiếng áo sơ mi bị xé lần lượt rơi xuống. Adam lẳng lặng nghe vài giây, chủ động ngắt máy.
...
Đêm khuya có trận mưa, cả vườn hoa bị vùi dập, cánh hoa và cành lá lả lả rơi rụng xuống bàn đá xanh. Âm thanh tí tách, thấm đẫm và buốt lạnh, thật khó để phân biệt là tiếng nước hay tiếng mưa rơi. Tay Sầm Dao đỏ hồng, cổ tay giao nhau bị một bàn tay khác giữ chặt trên gối. Gió thổi qua, mưa móc rả rích mà xuống, ngón tay mảnh mai chợt duỗi thẳng rồi cố bắt lấy thứ gì. Nửa đêm, Adam thử khởi động máy, nghe được tiếng nghẹn ngào và th,ở dốc dồn dập, lại im lặng, nhưng không tắt máy ngay mà cẩn thận nghe hết nửa tiếng.
Sau đó AI đơn thuần có câu hỏi, loại vận động này thật sự khiến con người hạnh phúc à? Rõ ràng cậu chủ khóc đến ướt cả người.
Nhưng Adam không dám hỏi.
Hết đêm, mưa tạnh, tiếng nước nhỏ trên mái hiên trong mà giòn. Sầm Dao tắm xong, cả người đầy hơi nước được Heinz bế, đặt lên chiếc giường đã được dọn sạch sẽ. Y lăn mấy vòng, mệt mỏi ghé vào gối đầu. Heinz vén tóc Sầm Dao lên kiểm tra tuyến thể sau gáy bị cắn đỏ, y khép hờ mắt, như con mèo, uể oải cọ lòng bàn tay hắn: "Không sao, không đau, anh đi tắm đi."
Heinz không tin là không đau, Sầm Dao thật sự quá yếu ớt. Hắn cúi xuống hôn lên tuyến thể, lại vuốt tóc y mấy lần rồi mới đứng dậy đi tắm.
Mưa tạnh, nhiệt độ bỗng tụt. Heinz tắm xong nhìn đồng hồ, 3 giờ 17 phút sáng, hắn bảo Adam điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, cầm máy chữa trị và thuốc bôi về phòng ngủ.
Phòng ngủ mở cửa sổ, hương hoa tàn rơi và hơi nước lạnh lẽo trong đêm sâu mang lại một sự êm đềm sảng khoái. Sầm Dao trần tr.uồng nằm lì trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng trên hông. Y khép mắt, ngón tay mảnh mai cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đuôi mắt còn hồng, không thấy rõ biểu cảm. Người đẹp hút thuốc quả thật luôn tạo một cảm giác u buồn chán chường, Heinz ngồi xuống cạnh y: "Đang nghĩ gì vậy?"
Sầm Dao ngửa đầu tựa vào đùi Heinz, đáp: "Nghĩ xem vừa rồi sướng đến mức nào."
Heinz: "..."
Sầm Dao cười, giơ điếu thuốc tới miệng hắn, hỏi: "Anh biết hút không?"
Bây giờ thuốc lá chỉ đơn thuần là một thứ nâng cao tinh thần, vô hại với cơ thể người. Hồi ở trường quân đội Heinz từng thử hút ở tiệc sinh nhật của Leo, thuốc lá thuần không thêm hương vị gì, kí ức đó không quá đẹp
Alpha cúi đầu hôn lên cổ tay Sầm Dao, biểu thị từ chối.
Cánh tay cầm điếu thuốc lại chầm chậm ma sát hàm dưới của hắn, giọng Omega đầy dụ dỗ: "Không thử thật à? Cái này là thuốc lá bạc hà, rất giống pheromone của em."
Heinz khựng lại, sau đó nắm cổ tay Sầm Dao, cứ thế hút một hơi.
Mọi thứ ở trong mắt Sầm Dao, y nhìn thấy hàng mi dày vàng nhạt của Heinz khép hờ, sống mũi cao và xương hàm dưới tạo thành những đường nét gọn gàng. Heinz chầm chậm nhả khói trắng: "Không giống. Pheromone của em lạnh hơn một chút."
Sầm Dao chỉ cười, hút một hơi, ngồi dậy ôm cổ Heinz, hôn lên môi hắn. Bạc hà lạnh buốt và vị thuốc lá thuần chất hòa tan trong miệng hai người. Một lúc sau Sầm Dao lùi lại, chóp mũi cọ lên mặt Heinz: "Giờ đã giống chưa?"
Heinz không nói, lấy điếu thuốc trong tay Sầm Dao, hút một hơi, đẩy y ngã ra giường, bắt chước hôn trả.
Nửa điếu thuốc còn lại được hút hết như vậy, Adam chứng kiến toàn bộ quá trình, không thể không cảm thán con người thật nhàm chán, nhất là con người đang yêu đương.
Chăn mền khô ráo ấm áp, Sầm Dao bị Heinz đè eo bôi thuốc. Mặc dù y thà chết không chịu, nhưng giá trị vũ lực của địch quá áp đảo, với Heinz, phản kháng của Sầm Dao chỉ là tình thú.
Trời sắp sáng, hai người lại không muốn ngủ, tựa vào nhau trao đổi nhiệt độ và những chiếc hôn. Sầm Dao nghịch tay Heinz, thủ thỉ những chuyện vụn vặt vô nghĩa, không hiểu sao lại vòng tới thời kì Heinz ở trường quân đội.
"Hồi ở trường quân đội anh vô địch giải đấu 3 năm liên tiếp thật à?" Sầm Dao gảy vết chai trong lòng bàn tay Alpha: "Đám Fujimogawa rất hâm mộ anh, khen hết lời."
"Anh ta nói sai rồi." Heinz nắm tay Sầm Dao: "Không phải 3 năm, mà là 5 năm."
Sầm Dao: "..."
Y hôn lên cằm Alpha, cười bảo: "Anh à, anh kiêu quá đi."
Rồi y chui vào lồ.ng ngực hắn, hai tay khoác lên vai Heinz: "Hồi anh ở trường quân đội, ờm, hồi nhỏ ấy, đã từng nghĩ Omega của mình sẽ là người như thế nào chưa?"
Vừa dứt lời, Sầm Dao đã tặc lưỡi: "Câu ngây thơ và thiếu nữ như thế lại là mình hỏi."
Heinz không nhịn được cười, tay xoa bóp gáy Omega, ngẫm nghĩ một hồi bắt đầu kể: "Thật ra cuộc sống trong trường của anh rất đơn giản, lặp đi lặp lại, hiếm khi tụ họp với bạn bè hay tiệc tùng ---"
"Biết mà." Sầm Dao ôm tay thở dài: "Alpha cao quý lạnh lùng luôn là như thế, tuổi dậy thì trong lòng chỉ có học tập, không có tình yêu."
Heinz bị dáng vẻ thở dài của Sầm Dao đánh trúng tim, bắt lấy tay y đặt lên miệng hôn: "Thật ra thỉnh thoảng cũng có nghĩ một chút. Anh nhớ năm ấy, lễ tình nhân trường kết hợp với viện y học thủ đô tổ chức quan hệ hữu nghị. Lúc hoàng hôn anh từ phòng huấn luyện ra, trên đường về xung quanh toàn là hoa hồng đỏ nở rộ và các cặp đôi, anh là người duy nhất đi một mình."
Sầm Dao bắt đầu cười, lúm đồng tiền hiện ra, ôm hắn an ủi.
Heinz ôm eo y: "Lúc ấy cũng có nghĩ không biết Omega tương lai của mình sẽ là người như thế nào. Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, nó đỏ và sáng giống như tinh vân của Lĩnh Vực Hoa Hồng, nếu có thể cùng người đó ngắm thì tốt rồi."
Sầm Dao hôn lên mặt Heinz, ghé vào tai hắn thì thầm: "Vậy anh có muốn sau này cùng em ngắm hoàng hôn không?"
"Không chỉ hoàng hôn." Heinz cười hôn lên vành tai đỏ rực của Sầm Dao: "Nhưng có em thì hoàng hôn cũng không quan trọng tới vậy."
Mưa trên mái hiên tới khi trời sáng tỏ mới nhỏ hết, hai người nằm trong chăn như động vật sưởi ấm vuốt ve, an ủi lẫn nhau, câu được câu không trò chuyện về quá khứ. 7 giờ sáng, Andrew tới nhà Sầm Dao ở khu B3.
Sầm Dao mặc quần áo buồn ngủ nhìn Heinz với bộ quân phục chỉnh tề, thắt lưng to bằng lòng bàn tay phác họa vòng eo gầy của Alpha. Sầm Dao lấy mũ cho hắn, thấy Heinz đội lên rồi hỏi: "Được chưa?"
Heinz gật đầu, một giây sau Sầm Dao dang tay với hắn: "Ôm em."
Heinz cười ôm y vào lòng. Hai người lẳng lặng ôm nhau, một lúc sau Sầm Dao buông ra: "Đi đi, một tháng sau nhớ tới viện khoa học đón em."
Heinz nắm tay Sầm Dao, thành kính đặt lên mu bàn tay y một nụ hôn.
Chuông gió rung động, Andrew cởi nón hành lễ với Sầm Dao, sau đó quay người đi theo Heinz.
Heinz khởi hành tới Bụi Gai, Sầm Dao cũng được hộ tống về viện khoa học.
Viện khoa học cung cấp chỗ ở cho Sầm Dao trong thời gian nghiên cứu, lượng người bảo vệ y cũng gia tăng, thay phiên nhau. Hành trình của Sầm Dao bị giám sát nghiêm ngặt, tháng ngày nhàn nhã đi căn tin từng khu ăn chực một đi không trở lại, ba bữa cơm đều do người chỉ định mang tới, thậm chí muốn nói chuyện với người ngoài cũng phải xin phép Adrian.
Có điều Sầm Dao cũng không tới mức không chịu được, hồi bé y còn bị giám sát ghê hơn nhiều. Sầm Dao làm quen rất nhanh, điều duy nhất y không hài lòng là không được gặp Heinz.
Hồi bé Sầm Dao từng có thời gian bị đầu não nhồi nhét quan niệm "tình yêu". Đầu não thật sự là lao lực vì y, do Sầm Dao lớn trước tuổi và có trí thông minh vượt trội, nó rất sợ mình đã sáng tạo ra một sinh vật gốc cabon có ý thức của con người nhưng lại không có tình cảm.
Sầm Dao còn nhớ hồi ấy đầu não giải thích đủ loại khái niệm liên quan tới "tình yêu" trong từng lĩnh vực, cái khắc sâu nhất là: "Theo tâm lý học, yêu là nhiệt liệt khẳng định bản chất của người khác, tích cực thành lập quan hệ với người khác, là sự kết hợp lẫn nhau trên nền tảng hai bên đều duy trì độc lập và tính cá nhân hoàn chỉnh."
Khi ấy, Sầm Dao thờ ơ. Y không tin nhiệt liệt khẳng định người khác, cũng không tin sẽ có một ngày mình lại tích cực thành lập quan hệ, thậm chí là kết hợp thể xác lẫn tinh thần với một ai khác. Thế nhưng, chính ở hiện tại, tách ra với Heinz được một tuần, Sầm Dao phát hiện, thế giới của mình, hình như, đúng là có một chút khác biệt.
Y trồng cả vườn hoa hồng, hương hoa, màu hoa, mọi thứ xoay vần điên đảo trong đầu y. Hoa tựa như vạn vật, vạn vật lại không còn là vạn vật. Nhìn hạt mưa nhỏ xuống y sẽ nghĩ tới nụ hôn của Heinz, nhìn trời xanh treo ngược trên mặt hồ y sẽ nghĩ tới đôi mắt Heinz, nhìn rừng cây bị gió thổi rì rào y sẽ nhớ vòng tay Heinz ôm mình. Vạn vật đan xen vào nhau, nối liền với giác quan, thay thế định nghĩa ban đầu của Sầm Dao về chúng. Thậm chí Sầm Dao còn tiếp xúc với văn học - thứ y tự nhận chẳng thấm được. Một buổi hoàng hôn dịu êm, nắng chiều đỏ rực rải đầy Tháp Trắng của viện hoa học, Sầm Dao ngồi trên đài quan sát cao cao, đọc thơ tình cho Heinz ở cách 1000 năm ánh sáng.
"Anh sẽ mang xuống cho em những bông hoa hạnh phúc từ trên núi,
những đoá hoa chuông, những cành phỉ màu hạt dẻ
và chiếc giỏ thô mộc chứa đầy những chiếc hôn
Anh muốn ---"
Sầm Dao khựng lại, khẽ cười hỏi: "Anh muốn, làm với em những điều như mùa xuân làm với cây anh đào."
Đọc xong y khoái chí tợn, vung vẩy chân hỏi: "Heinz, mùa xuân làm gì với cây anh đào thế?"
Heinz mới trở lại phòng kí túc, đang vừa nhìn màn hình vừa cởi áo khoác quân phục, nghe vậy giơ tay lên xắn ống tay áo, cười bảo: "Chúng ta từng làm rồi mà?"
Sầm Dao càng thích ý, y tựa vào bậc thềm đá cẩm thạch của đài quan sát, câu được câu không nói chuyện với Heinz. Đoàn đại biểu của Liên Bang đã tiến hành vòng đàm phán thứ nhất với Đế Quốc, không có gì bất ngờ, hai bên đều không vừa lòng. Vòng đàm phán thứ hai sẽ diễn ra ở tinh hệ thứ tư, vào 9 giờ sáng ngày 12, Heinz sẽ cùng đoàn trưởng đoàn đàm phán của Liên Bang tham dự.
"Em xem trực tiếp lúc anh đàm phán đấy." Sầm Dao bảo: "Dữ ghê, chẳng trách lần thứ hai cũng muốn anh góp mặt."
"Dữ à?" Heinz nói: "Anh dữ chỗ nào?"
"Khí thế của anh lúc đàm phán kiểu nói câu nào trái ý là sẽ rút súng ngay." Sầm Dao gập chân, áng mây nơi chân trời đằng xa tựa lụa, gió chiều êm ả len lỏi qua mái tóc đã hơi dài của Omega. Y tiện tay gạt phần tóc đang che mắt: "Anh lúc lạnh mặt bàn điều kiện đáng sợ thật đấy, nhưng mà cũng rất đẹp trai."
"Vậy em tốt nhất đừng thấy anh lúc thẩm vấn." Heinz nhận tài liệu Andrew gửi trên EP, hỏi: "Dự án không thuận lợi à?"
"Thế mà anh cũng nhìn ra." Sầm Dao ôm đầu gối: "Em với Adrian có bất đồng về vấn đề hệ thống hộp số truyền lực, nhưng chỉ là vấn đề nhỏ thôi." Rõ ràng y không muốn nói mấy chuyện phá bầu không khí này với Heinz, chuyển chủ đề: "Đàm phán lần hai xong anh có về được không?"
"Khả năng cao đàm phán lần hai cũng sẽ thất bại. Đế Quốc không muốn buông quyền tuần tra Bụi Gai, mà bộ trưởng ngoại giao của Đế Quốc không chỉ một lần khẳng định tạm ngừng hòa đàm giữa hai nước." Heinz nói: "Một tháng sau chắc chắn sẽ có chiến tranh, anh sẽ tranh thủ đàm phán xong về một chuyến."
Sầm Dao không nói, quay ống kính về phía hoàng hôn. Heinz xử lý giấy tờ một hồi mới phát hiện không có tiếng động, hắn hiếm khi hốt hoảng, vội gọi: "Dao Dao?"
Sầm Dao không đáp, Heinz đặt giấy tờ xuống, xoa dưới mũi, ấm giọng gọi: "Dao Dao, em giận à?"
Sầm Dao ừ, bổ sung: "Nhưng không phải là giận anh." Giọng y buồn buồn: "Anh đừng nói gì hết, em đang hơi khó chịu."
Trái tim Heinz như sắp nhũn ra vì giọng điệu ấm ức của Omega. Họp xong hắn vẫn quá bận, rồi quá nhiều văn bản cần chuẩn bị cho lần đàm phán tới, lúc nói chuyện khó tránh khỏi phân tâm. Sầm Dao hiếm khi để ý những việc nhỏ nhặt này, Heinz lại càng cảm thấy mình không đủ tận tâm. Suy tư một hồi, hắn dỗ dành: "Anh xin lỗi Dao Dao, khó chịu gì em có thể nói với anh không? Là vì anh không thể về đúng hẹn à?"
"Không cần xin lỗi." Sầm Dao nói xong lại im lặng, mãi sau mới xoay ống kính về: "Em chỉ là đột nhiên làm mình làm mẩy thôi. Rõ ràng anh bận như thế, em còn phí thời gian làm anh phải dỗ em."
Heinz sửng sốt, đột nhiên phát hiện cả hai đều là kẻ ngốc trong chuyện yêu đương, vụng về mò mẫm yêu nhau, rõ ràng chỉ cần một câu là có thể giải quyết.
"Dỗ em không phải chuyện phí thời gian, em cũng không phải đang làm mình làm mẩy. Được rồi." Heinz nói chậm lại, hắn nhìn Sầm Dao trong màn hình, nở nụ cười: "Thật ra ý anh là, anh rất nhớ em."
Ráng chiều dịu dàng dường như bị gió thổi tan đi đôi chút, Sầm Dao tủm tỉm. Y nhìn đám Alpha bảo vệ mình ở đằng sau mắt nhìn mũi nhìn nhìn tim, xoay người lại, vô thức cậy móng tay, lí nhí: "... Em cũng nhớ anh."
Thủ đô Rod của tinh hệ thứ tư, 3 giờ chiều ngày 12, Liên Bang và Đế Quốc đàm phán thất bại về chủ quyền của Bụi Gai. Đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7 khống chế toàn bộ cảng hàng không Podunkel, quan chỉ huy của Đế Quốc đóng giữ tại Podunkel tuyên bố đầu hàng.
Tin tức truyền về, tổ dự án G18 của Sầm Dao cũng khởi động kế hoạch hợp tác về máy dự báo và liên kết giá trị van với sở nghiên cứu khoa học điện tử.
Lúc chuẩn bị cho hội nghị, Sầm Dao đã nghe thành viên trong tổ luôn miệng nhắc người phụ trách dự án của hai bên đều là Omega. Tin này khiến tâm trạng vốn mong chờ vì sắp tới ngày Heinz về của Sầm Dao trở nên vui vẻ hơn hẳn, lúc gặp bên kia y càng mừng, vì y thấy Lâm Tư Gia.
Lâm Tư Gia cắt mái tóc dài như tảo biển, búi lên thật cao, tạo khí chất gọn gàng hoạt bát. Sầm Dao cười vươn tay: "Kĩ sư Lâm, hợp tác vui vẻ!"
Lâm Tư Gia cười, cảm giác ngượng ngùng thân quen kia trở lại: "Chào cậu, tổng kĩ sư Sầm, hợp tác vui vẻ!"
Sầm Dao đùa: "Mừng quá chị không gọi tôi là tổng kĩ Sầm*."
*岑总工, tổng công Sầm Tổng công cách gọi tắt của tổng công trình sư, Lâm Tư Gia gọi Sầm Dao đầy đủ là 岑总工程师 tức tổng công trình sư Sầm. Công trình sư là kĩ sư xây dựng/người thiết kế công trình bên mình á.
Mọi người cười to, trong tiếng cười, Sầm Dao bình tĩnh nhìn sang người phụ trách dự án liên kết giá trị van. Một nam Omega rất trẻ, con lai châu Á, khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp, chỉ là biểu cảm quá chảnh. Sầm Dao nhướng mày, cũng vươn tay với cậu ta: "Chào anh, Levis."
Levis bắt tay với y: "Sầm Dao, tôi vẫn luôn rất tò mò cậu thiên tài tới mức nào." Nói đoạn, cậu ta buông tay: "Còn trẻ thế mà đã dám đảm nhiệm vai trò tổng phụ trách dự án G18, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng."
Bầu không khí vui vẻ hơi đông lại vì Levis. Sầm Dao không ngại, ung dung thu tay về, cười nói: "Chắc sẽ không đâu, chứ không thì sao anh lớn hơn tôi 7 tuổi mà vẫn chỉ là người phụ trách của một dự án nhỏ như liên kết giá trị van?"
Mặt Levis đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nhìn Sầm Dao.
Mọi người: "..."
Thành viên tổ G18: "..." Quên đấy, lúc Sầm Dao phách lối không biết nhóc này còn lăn lộn ở xó xỉnh nào.
Sự thật chứng minh Levis vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo. Sau buổi họp đầu tiên, Sầm Dao cảm thấy người này trông thuận mắt hơn nhiều, vì người ta có tài thật. Sau khi biết Levis là fan cuồng nhiệt của Heinz thì lại càng ưng, không thể không cảm thán mắt nhìn của Levis thật tốt. Sầm Dao luôn rất bao dung với người có tài và có mắt nhìn. Mấy lần Levis khiêu khích đều được y nhẹ nhàng đáp trả, sau đó dùng khuôn mặt cười lên siêu xinh xắn đáng yêu của mình, rất là thảo mai nói: "Không sao đâu mà, mọi người đừng lo, dù sao Lev lớn hơn tôi những 7 tuổi, tôi nhường cho anh ấy là điều nên làm."
Levis: "..." Đù má mày gọi ai là Lev hả? Đừng có mặt dày như vậy được không?
Mọi người: "..."
Sầm Dao rất trẻ, nhưng quy định trong tổ lại rất nghiêm, hiệu suất cực cao, hai tổ hợp tác ngày đầu tiên suýt không theo kịp tiến độ. Sau một tuần rèn luyện, những người khinh thường Sầm Dao cũng dần buông bỏ thành kiến. Dù sao thực lực của một người là thứ không thể ngụy trang, tri thức và nghiên cứu của Sầm Dao với G18 thật sự là sâu sắc đến từng chân tơ kẽ tóc.
Sau đó trong một cuộc họp thông lệ, chứng kiến Sầm Dao tranh cãi với Adrian về vấn đề hộp số, thành kiến của họ chuyển thành kính nể. Người có thể đối mặt với Adrian, không chịu nhường một bước, còn cãi thành công thì chẳng thể là kẻ tầm thường.
Kết thúc cuộc họp, ai nấy gặp Sầm Dao đều trốn vội. Levis cầm bản thiết kế đã đo lường xong tới tìm Sầm Dao, thấy khí thế của y cũng sợ, rón rén hỏi Jasmine: "Cậu ta bị cái gì vậy? Đồng ý dùng phương án của cậu ta rồi mà?"
"Thiếu tướng Norman trong chuyến về gặp cướp vũ trụ, phải hạ cánh ở Lan Đảo hoàn thành nhiệm vụ vây quét, có thể không về được." Jasmine ghé vào tai Levis thì thầm: "Anh Dao một tháng không gặp thiếu tướng rồi, người ta mong hôm nay mãi."
Levis khựng lại, khàn giọng hỏi: "Thiếu tướng Norman với kĩ sư Sầm... Yêu nhau lắm à?"
"Đùa hả? Chẳng lẽ anh không thấy bài đăng của thiếu tướng?" Jasmine nói: "Hoa hồng của tôi, ài, thành trend trên mạng luôn."
Levis không nói gì, Sầm Dao xử lý xong số liệu Fujimogawa gửi, không buồn ngẩng lên: "Có chuyện gì không?"
"Tôi, tôi có bản thiết kế này về liên kết giá trị van." Levis càng nói càng lí nhí: "Muốn để cậu xem thử."
"Gửi EP đi." Sầm Dao rất lạnh lùng: "Tới giờ nghỉ trưa chưa? Trả tiền lương để mấy người ở đây phí thời gian hả?"
Jasmine cầm tư liệu chạy, tiện thể kéo đi Levis đang luống cuống.
Tâm trạng Sầm Dao thật sự tụt xuống tận đáy, y tưởng hôm nay có thể cùng Heinz về nhà. Vườn hoa của y đã lâu lắm rồi không có ai chăm chút, nho mọc mầm cũng không thể để ý, cuộc sống của y dần chỉ có nghiên cứu và công việc. Mà quan trọng nhất là, Sầm Dao thật sự rất muốn gặp Heinz.
Sầm Dao ủ dột tăng ca tới 8 giờ tối, cả tòa nhà chỉ còn mình y ở phòng thí nghiệm chạy số liệu. Cuối cùng vẫn là nhóm Alpha bảo vệ y lên tiếng thuyết phục, Sầm Dao mới tắt thiết bị, sát trùng, ra khỏi tòa thí nghiệm.
Trăng đêm nay tròn và sáng, gió cũng mơn man, Sầm Dao lại không có tâm tình để thưởng thức. Y trở lại phòng mà viện khoa học cung cấp, tắm táp qua loa rồi ngồi tựa vào đầu giường mở EP, bắt đầu sửa bản thiết kế của Levis.
Lúc đắm chìm vào nghiên cứu, Sầm Dao rất ít nói chuyện, nhưng chưa từng câm lặng như hôm nay. Adam lặng lẽ online: "Cậu chủ, tâm trạng không tốt à?"
Sầm Dao mặc kệ nó.
Adam không ngại, nó đã làm bạn với Sầm Dao gần 15 năm, Sầm Dao hồi nhỏ vốn là đứa bé tự kỉ quái gở, nó rất giàu kinh nghiệm: "Đây là bản thiết kế của Levis à? Sao cậu chủ lại tốn thời gian ngoài giờ làm việc sửa cho cậu ta?"
Sầm Dao vẫn không nói không rằng.
"Lúc buồn cậu vẫn giống hệt hồi bé." Adam nói: "Thật ra tôi rất kính nể cậu chủ, vì cậu không bao giờ tức giận vì thái độ của người khác. Levis bất kính với cậu như thế, tâm trạng cậu còn đang rất tệ, cậu lại vẫn sửa bản thiết kế cho cậu ta."
"Giống như hồi ở viện điều dưỡng." Adam cố ý điều chỉnh giọng mình, cố gắng thư giãn: "Cậu từng rất khổ sở vì nhân viên nghiên cứu bắt cậu làm bài kiểm tra tâm lý, nhưng cậu vẫn tha thứ cho ông ấy, để ông ấy tiếp tục làm cố vấn tâm lý cho mình."
"Vì như thế sẽ có lợi." Cuối cùng Sầm Dao cũng chịu mở miệng, nói rất khẽ: "Đừng nghĩ tao vĩ đại như thế."
"Cậu thấy không." Adam máy móc cười: "Ngay cả tìm lí do cũng thế, bao năm rồi vẫn không đổi. Nhưng cậu có khuyết điểm thật, có lẽ là trải nghiệm hồi nhỏ, cậu rất đề phòng và cảnh giác với người khác. Cậu chưa từng có bạn bè để thổ lộ tâm tình, cậu chơi với cậu Fujimogawa lâu như vậy, cậu Fujimogawa vẫn không thể vào trong lòng cậu."
Nghe AI đánh giá mình là một chuyện rất thú vị, Sầm Dao bị khơi dậy chút hứng thú: "Thế Heinz thì sao? Mày đánh giá về Heinz thế nào?"
"Thiếu tướng chắc chắn là một người rất mạnh mẽ, dù là bên trong hay bên ngoài." Adam nói: "Nhưng sự lớn mạnh của ngài ấy là để nhỏ yếu có thể tồn tại, thế nên bản tính ngài ấy không có sự tự đại và ngạo mạn như các Alpha khác. Đồng thời ngài ấy luôn lịch thiệp dịu dàng với người nhà và người yêu, là một người đàn ông tốt có sự tương phản về nhiều mặt. Tôi nghĩ, đây là lí do cậu hoàn toàn chấp nhận ngài ấy."
Sầm Dao bị nó chọc cười, hé miệng lộ hai lúm đồng tiền.
"Giống như thơ của Siegfried Sassoon, thiếu tướng là mãnh hổ lòng ta ngửi tường vi*." Adam rất chân thành phân tích: "Bản tính của ngài ấy là rắn rỏi lạnh lùng, nhưng cũng có dịu dàng và yêu thương. Hai bản chất trái ngược trong nhân tính lại rất hài hòa trên người ngài ấy.
*Siegfried Sassoon là nhà thơ nhà văn đồng thời là quân nhân người Anh trong thế chiến thứ nhất. Câu trên được trích từ một câu trong thơ của ông, nguyên văn bản tiếng Anh là In me the tiger sniffs the rose, ý chỉ hai bản tính trái ngược mạnh mẽ - yếu đuối của con người. Dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có phút yếu lòng, có thứ mình trân trọng.
Sầm Dao ôm chân, ấm giọng hỏi: "Vậy mày thấy anh ấy có khuyết điểm gì không?"
"Ngài ấy cũng giống cậu, ở một vài phương diện quá cố chấp. Ví dụ như ngài ấy không thích giải thích sự thật, thành ra hình tượng trong mắt người ngoài là bạo quân hung dữ tàn nhẫn, giống một thanh đao chỉ biết sát phạt chinh chiến không có tình cảm. Cái này không có gì tốt với thiếu tướng." Adam nói: "Nhưng từ khi ngài ấy đăng ảnh của cậu lên trang cá nhân, hình tượng phiến diện đó đã được cải thiện rất nhiều, tình yêu và lãng mạn đều là những chủ đề rất được chú ý về thiếu tướng."
Sầm Dao: "..."
"Tâm trạng cậu đã tốt hơn chưa?" Adam khựng lại: "Có lẽ cuộc gọi của thiếu tướng sẽ khiến cậu vui hơn."
Sầm Dao còn chưa kịp phản ứng, một giây sau cuộc gọi đã kết nối, chất giọng trầm thấp của Heinz vang lên bên tai y: "Dao Dao, đã ngủ chưa?"
"!!!" Y bật dậy, lắp bắp: "Ngủ, ngủ, không." Sầm Dao gần như là bị đánh úp: "... Vẫn chưa."
"Ừ, không nói dối anh." Tiếng Heinz pha lẫn ý cười: "Đúng là bé ngoan."
Bé ngoan đỏ mặt, hỏi: "Anh hoàn thành nhiệm vụ chưa? Có bị thương không?"
"Hoàn thành rồi, không bị thương." Bên phía Heinz có tiếng gió, nhịp thở của hắn cũng có vẻ nhanh: "Dao Dao đang không vui đúng không?"
"Có một chút." Sầm Dao nằm xuống, vùi mặt vào chăn, im lặng một hồi mới ồm ồm bảo: "Em khó chịu lắm Heinz, em tưởng là hôm nay sẽ được gặp anh."
"Anh xin lỗi, là do nhiệm vụ khẩn cấp, không có thời gian để gọi điện giải thích cho em, đây là lỗi của anh." Giọng hắn trầm xuống: "Bé cưng có thể tha thứ cho anh không?"
Tiếng bé cưng này khiến Sầm Dao mê mẩn, y lăn một vòng, nhịp tim kịch liệt không thể che giấu. Y đạp chân mấy lần trong chăn mới lí nhí: "... Anh nói lại đi."
"Cái gì?" Heinz cười, không hiểu sao thật gợi cảm: "Nói lại cái gì?"
"... Gọi em là bé cưng ấy." Tai Sầm Dao đỏ lên, y theo bản năng túm lấy mép gối, rầu rĩ bảo: "Vừa rồi em quên ghi âm. Anh ơi, anh nói lại có được không?"
Tiếng gió ở bên kia bỗng ngừng, giọng nói lẫn ý cười của người đàn ông trong đêm lặng lại rõ rệt tới vậy: "Được chứ bé cưng."
Sầm Dao chợt nhận ra, y nghe thấy Heinz nói: "Em có thể xuống lầu cho anh một cái ôm, để anh tự nói với em được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro